Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 53
Chùa La Thủy nằm trên sườn núi, ngay dưới chân núi là một thị trấn nhỏ.
Lâm Mạc gặp được nhóm người Đường Diễn Sơ, Tiết Trác Lâm và Tôn Học Thần trong một nhà khách nhỏ.
"Oa, mọi người đã đông đủ rồi sao."
Cậu lôi lão tổ tông ra khỏi bao hít thở không khí, Ban Ban và Tiểu Tố ngồi ngoan ngoãn trên sô pha quan sát.
Trong phòng đã bố trí mấy chiếc ghế dựa, hai chiếc máy tính kết nối sẵn internet.
Tịch Tấn Khiêm cũng đem theo một cuốn sổ ghi chép.
Hắn nhìn thấy Lâm Mạc, đứng dậy xoa đầu cậu hỏi: "Đêm qua ngủ ngon không?"
"Ngủ được."
Vừa nói xong, Đường Diễn Sơ liền vươn tay kéo cậu tới bên cạnh, nói: "Tiểu Mạc, ăn sáng đi đã, lát nữa chúng ta sẽ thuật lại sự việc một lần."
Trên bàn đặt một phần bánh quẩy và sữa đậu nành.
Lâm Mạc gật gật đầu, cầm lên một chiếc bánh quẩy hỏi: "Vừa ăn vừa nói cũng được, A Sơ, trong điện thoại anh nói phía công nhân có vấn đề là sao?"
"Còn nữa, gần Đạo quán phát hiện có người chết và đứa trẻ con là chuyện gì?"
Tịch Tấn Khiêm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạc.
"A Sơ, A Khiêm, ăn không?"
"Chúng tôi đều ăn rồi, để phần cho em đấy."
Tịch Tấn Khiêm cùng Đường Diễn Sơ liếc nhau.
Đường Diễn Sơ nói: "Sau khi nhóm các em khởi hành tới chùa La Thủy, tôi cùng Tấn Tịch Khiêm quay trở về Đạo quán điều tra xung quanh, đồng thời liên hệ nhóm Tiết Trác Lâm và Lão Lưu."
"Một là, phải điều tra thân phận những thi thế bên trong công trường."
Tịch Tấn Khiêm gật đầu: "Nếu nghĩ kỹ lại, cái hố kia kỳ thực rất nông, nếu mục đích của kẻ thi thuật là giấu xác thì độ sâu của cái hố kia hẳn là không phù hợp."
"Hơn nữa, dự án quy hoạch khu đất này của tập đoàn Duệ Tinh đã được triển khai từ một năm trước, khi tiến hành thi công đương nhiên sẽ phải đào móng."
"Cho nên, kẻ thi thuật không có khả năng lựa chọn chôn xác chết ở vị trí này."
"Bởi vậy, chuyện này còn rất nhiều uẩn khúc."
Đường Diễn Sơ: "Hai là, những tượng Bồ Tát trong bụng thi thể kia."
Lâm Mạc uống một ngụm sữa đậu: "Có vấn đề gì sao?"
"Tôi và Tịch tổng đã dạo một vòng quanh thị trấn này, phát hiện mặt hàng này không hề được bày bán rộng rãi, bởi vì công đoạn chế tác khá phức tạp, hơn nữa phải được đại sư khai quang, cho nên giá cả không rẻ."
"Vậy "người nào đó" cất công dùng hương đạo tro chế tác thành tượng nhái cũng quá phí công sức rồi, nếu chỉ dùng để dưỡng trùng thì không cần phiền phức như vậy."
Lâm Mạc: "Như vậy, những bức tượng kia là của chùa La Thủy? Giả thiết vụ việc này có liên quan đến chùa La Thủy gần như đã chắc chắn."
Đường Diễn Sơ xác nhận, Tôn Học Thần phát một video lên máy tính.
"Đây là video thu được ở khu vực phụ cận Đạo quán... Nhìn người mặc áo xám này có phải rất quen mắt hay không?"
Video dừng ở hình ảnh một bóng người.
Lâm Mạc nhíu mày: "Người này là một trong bốn công nhân bị trùng sâu chui vào người, tôi còn nhớ rõ... Lúc ấy hắn biểu hiện vô cùng sợ hãi!"
Tôn Học Thần nói: "Người này tên Mã La, là công nhân trộn xi măng, ngoài ra còn phụ trách vận chuyển bê tông."
"Nếu như muốn đem thi thể người chết vào bên trong công trường, có thể lợi dụng công việc của người này, cũng có thể hắn chính là người chôn năm cỗ thi thể kia bên trong công trường."
"Tôi có thể xác định, hắn không phải kẻ dưỡng đông trùng."
Lâm Mạc nói: "Mục đích của hắn là gì?"
Tôn Học Thần: "Nhờ có sự hỗ trợ của Tịch tổng, chúng tôi phát hiện ra gần đây tài khoản của Mã La nhận được một số tiền rất lớn."
"Khẳng định là kẻ thi thuật âm thầm điều khiển sau lưng, mục đích của hắn, lẽ nào là muốn dùng đông trùng dưỡng trong những cái xác kia lại một lần nữa chui ra hại người?"
Tiết Trác Lâm vuốt cằm phân tích: "Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì... Nếu chôn thi thể ở nơi đó thì rất nhanh sẽ bị đào ra..."
Lâm Mạc đột nhiên nói: "Những người đầu tiên phát hiện ra xác chết là ai? Có Mã La không?"
Đường Diễn Sơ lập tức đứng dậy liên lạc với Vi Lương Hùng, sau đó xác nhận: "Có hắn."
Tiết Trác Lâm cùng Tôn Học Thần nhìn nhau: "Sao hắn lại hành động như vậy? Cố tình đem thi thể chôn ở công trường, sau đó lại cố tình đào ra?"
"Mục đích của hắn là muốn giết những người đồng nghiệp xung quanh sao?"
Lâm Mạc suy tư: "Ngày hôm đó, nếu không phải nhóm người ở trường Đại học vừa đúng lúc tìm đến, lại trùng hợp gặp được tôi..."
"Thi thể bị đào ra, hai ba con trùng sẽ chui ra theo vết nứt, sau đó lặng yên không tiếng động chui vào cơ thể một vài người xấu số nào đó... Một thời gian sau bọn họ sẽ trở thành những cái xác đá cứng ngắc."
"Đông thuật vô cùng tà ác, hơn nữa thủ đoạn hại người cũng đặc thù, đều là bí ẩn âm thầm thả trùng, tuy nhiên mục tiêu cấy trùng thì phải lựa chọn kỹ lưỡng."
"Nói cách khác, lần này lựa chọn động thủ đối với những công nhân ở công trường, bọn họ nhất định sẽ gọi điện báo cảnh sát... Là cố ý sao? Cố ý làm cho chúng ta phát hiện?" Đường Diễn Sơ nhíu mày.
Lâm Mạc nói: "Phỏng chừng Mã La không đoán trước được sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, toàn bộ trùng đều chui ra, hơn nữa còn mấy con bò lên người hắn."
"Mã La cùng kẻ thi thuật không có tiếp xúc trực tiếp, hắn hoàn toàn ở thế bị động, cũng không hề biết thân phận của kẻ thi thuật."
"Nếu không hắn đã sớm liên hệ với kẻ kia."
edit bihyuner. beta jinhua259
Tiết Trác Lâm gật đầu: "Nhưng cũng có một khả năng khác, có thể trước đó hắn đã âm thầm bàn bạc với hung thủ, hoặc là, hắn chưa kịp tìm cơ hội bàn bạc."
"Bởi vì hắn bị trùng chui vào người, cho nên sau khi rời khỏi công trường liền bị lôi kéo cùng cả đoàn tới chùa La Thủy, nhưng nếu hung thủ là người trong chùa... Hắn nhìn thấy Mã La xuất hiện, có khi nào sẽ đoán ra chân tướng không?"
Nói đi nói lại, tình huống hiện giờ đối với bọn họ vô cùng bất lợi.
Đường Diễn Sơ: "Hiện tại không thể hành động bất cẩn, đánh rắn động cỏ, bên trong chùa La Thủy hiện giờ thế nào?"
Lâm Mạc nói: "Ở chùa La Thủy cũng phát sinh một chút tình huống ngoài dự kiến, đầu tiên chính là gặp một đoàn làm phim tên là <Cửu Ca Truyền>... Bạch Thời Viên, các anh có biết người này không?"
"Có nghe qua, tài tử nổi danh." Tiết Trác Lâm nói.
Tịch Tấn Khiêm và Đường Diễn Sơ đồng thời gật đầu: "Thiếu gia của Bạch gia."
Lâm Mạc kinh ngạc: "Các anh đều quen biết nhau sao?"
Đường Diễn Sơ: "Đường gia và Bạch gia có giao tình."
Tiết Trác Lâm nhịn cười: "Lâm đại sư ngài không biết sao, gia đình đội trưởng chính là dòng dõi thư hương, đột nhiên giữa một đám người yêu thích văn thơ lại xuất hiện một người đam mê võ thuật, cả nhà cầm bút còn đội trưởng chọn cầm súng haha..."
Lâm Mạc lần đầu tiên nghe kể về gia đình của Đường Diễn Sơ.
Woah!
Nhân vật chính khá bất đắc dĩ, hắn đưa tay véo cái má phính của Lâm Mạc nói: "Sao lại bày ra vẻ mặt này?"
"Không tưởng tượng ra cảnh anh ngồi đọc sách luyện chữ a..."
"...Thời học sinh tôi vẫn luôn xếp hạng nhất."
Lâm Mạc cười, lôi kéo cánh tay đang táy máy của Đường Diễn Sơ.
Tịch Tấn Khiêm ánh mắt ảm đạm, thả nhẹ một cậu: "Bạch gia tuy rằng cũng là thư hương thế gia, nhưng trong nhà cũng có người theo nghiệp kinh doanh, hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Duệ Tinh."
"Cái người Bạch Thời Viên này, mặc dù là nghệ sỹ nổi danh toàn cầu, là thiên tài soạn nhạc không ai có thể so sánh, nhưng hắn cũng có điểm quái gở mà ai cũng biết."
"Điểm gì?" Lâm Mạc quay đầu, bị lời nói của Tịch Tấn Khiêm hấp dẫn.
"Hắn vô cùng ghét việc tiếp xúc tứ chi với người ngoài, thậm chí là người nhà cũng khó khăn, quanh năm đeo găng tay ngay cả lúc bắt tay cũng không bao giờ tháo xuống."
Lâm Mạc hoảng hốt.
Sáng nay... Người kia còn tóm chặt tay cậu mà!?
Còn nắm rất lâu nha...
"Là mắc bệnh sạch sẽ sao? Nghiêm trọng đến như vậy?" Tiết Trác Lâm tò mò.
"Nghe đồn là vậy."
Bỏ qua thói quen quái gở của Bạch Thời Viên, Lâm Mạc kể lại tình huống phát sinh của nghệ sỹ Bạch và Trọng Nính mỗi khi nghe thấy tiếng chuông chùa.
"Tôi hoài nghi trong cơ thể Bạch Thời Viên cũng tồn tại một loại trùng, hơn nữa hắn nói rằng đoàn làm phim <Cửu Ca Truyền> tổ chức tới chùa La Thủy quay chụp lấy cảnh là nghe theo đề nghị của Tiêu Diệu."
"Nam chính của phim?"
Lâm Mạc gật đầu: "Tôi cảm thấy cần lưu ý người này một chút, quan hệ giữa Tiêu Diệu và Bạch Thời Viên như thế nào?"
"Nghe nói bọn họ là bạn bè tốt trong giới, cũng không biết có phải sự thật hay không."
"Vậy sao."
Lâm Mạc nhớ ra: "A Sơ, còn một việc nữa là gì? Anh nói khu vực phụ cận Đạo quán phát hiện xác chết và đứa trẻ có liên quan tới tà thuật là sao?"
Đường Diễn Sơ: "Khi chúng tôi đang kiểm tra lại camera của công trường, có một gian nhà cấp 4 gần đó bốc cháy, đội cứu hỏa phát hiện một thi thể phụ nữ trung niên bị hạ đông trùng và một đứa trẻ."
Xác người phụ nữ kia đã gần hóa thạch hoàn toàn, thần trí không còn minh mẫn, bụng có chỗ bị thủng lộ ra ổ bụng đầy sâu trùng, chúng cứ liên tục bò ra liền bị lửa thiêu cháy, cuối cùng toàn bộ thi thể cháy rụi thành than.
"Mà nguyên nhân vụ cháy là do đứa trẻ tự tay phóng hỏa." Đường Diễn Sơ nói.
Tiết Trác Lâm: "Chúng tôi đã dẫn đứa bé ra khỏi đó, hiện tại Đoạn Vũ và lão Lưu đang ở cùng nó trong phòng bên cạnh."
Lâm Mạc gặp được đứa nhỏ kia.
Cậu vừa kinh ngạc vừa cảm thấy phức tạp.
"Là con trai của dì Chu, nói như vậy, người bị hạ trùng sau đó chết trong đám cháy kia...". Dì Chu!
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà thôi, đứa trẻ lại như biến thành người khác.
Đoạn Vũ mua rất nhiều đồ chơi trẻ em, còn có đồ ăn vặt, hình dán hoạt hình giống như trong TV... nhưng đứa nhỏ chỉ im lặng cúi đầu, ngồi trầm mặc trên sofa, trong lòng ôm chặt một con búp bê vải.
Lâm Mạc đi qua ngồi xổm xuống trước mặt nó, cố gắng nâng mặt nó lên đối diện mình.
"Tiểu Phong!" Cậu nhẹ giọng gọi "Còn nhớ ca ca không?"
Ánh mắt đứa trẻ sâu thẳm nhìn không ra một tia sức sống, một mực cúi đầu nhìn chằm chằm con búp bê vải trong lòng.
Búp bê mặc một chiếc váy đỏ, khuôn mặt có vài phần giống với dì Chu quá cố.
Hẳn là đồ chơi dì Chu tự làm để dỗ dành tiểu Phong, hiện tại trải qua vụ cháy dữ dội khiến toàn thân búp bê phủ đầy tro bụi, một cánh tay búp bê còn bị đốt cháy một góc.
Nhưng các bộ phận khác lại được bảo tồn hoàn hảo, nhất là khuôn mặt, cơ hồ trông rất sống động.
Lâm Mạc nhìn búp bê, ánh mắt chợt lóe lên.
Một lát sau, cậu từ đâu đó móc ra một viên kẹo, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay đứa trẻ.
Ánh mắt vô thần của nó rốt cuộc cũng có chút ánh sáng, thẫn thờ nhìn viên kẹo.
Lâm Mạc nói: "Có phải mẹ Chu nói mẹ rất đau rất đau, cho nên Tiểu Phong muốn phóng hỏa để 2 mẹ con cùng nhau rời đi không?"
Đứa trẻ hơi ngẩng đầu, cánh tay siết chặt búp bê hơn.
Lâm Mạc nắm lấy bàn tay đang cầm kẹo của nó: "Mẹ Chu rất yêu em, Tiểu Phong à, mẹ nói em làm rất tốt, em đã giúp mẹ một việc cực kỳ to lớn, khiến cho mẹ được giải thoát khỏi sự đau đớn... Mẹ còn nói mẹ rất yêu em!"
Đôi mắt đứa trẻ dần ngập nước, sau đó từng hạt lệ trào ra tuôn thành hàng chảy dọc xuống gương mặt lấm lem của nó. Tiểu Phong há miệng hít mũi, hồi lâu sụt sịt không nói lời nào, cuối cùng mới cất giọng khàn khàn do hít nhiều khói: "Muốn... muốn cùng mẹ... muốn cùng mẹ đi! Cùng đi cơ!"
Lâm Mạc nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, mẹ Chu lại hy vọng em tiếp tục sống tốt và lớn lên thật khỏe mạnh... Tiểu Phong à, ca ca sẽ giúp em và mẹ nói lời từ biệt nhé?"
- --
Lời editor: Chương này buồn quá...
Lâm Mạc gặp được nhóm người Đường Diễn Sơ, Tiết Trác Lâm và Tôn Học Thần trong một nhà khách nhỏ.
"Oa, mọi người đã đông đủ rồi sao."
Cậu lôi lão tổ tông ra khỏi bao hít thở không khí, Ban Ban và Tiểu Tố ngồi ngoan ngoãn trên sô pha quan sát.
Trong phòng đã bố trí mấy chiếc ghế dựa, hai chiếc máy tính kết nối sẵn internet.
Tịch Tấn Khiêm cũng đem theo một cuốn sổ ghi chép.
Hắn nhìn thấy Lâm Mạc, đứng dậy xoa đầu cậu hỏi: "Đêm qua ngủ ngon không?"
"Ngủ được."
Vừa nói xong, Đường Diễn Sơ liền vươn tay kéo cậu tới bên cạnh, nói: "Tiểu Mạc, ăn sáng đi đã, lát nữa chúng ta sẽ thuật lại sự việc một lần."
Trên bàn đặt một phần bánh quẩy và sữa đậu nành.
Lâm Mạc gật gật đầu, cầm lên một chiếc bánh quẩy hỏi: "Vừa ăn vừa nói cũng được, A Sơ, trong điện thoại anh nói phía công nhân có vấn đề là sao?"
"Còn nữa, gần Đạo quán phát hiện có người chết và đứa trẻ con là chuyện gì?"
Tịch Tấn Khiêm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạc.
"A Sơ, A Khiêm, ăn không?"
"Chúng tôi đều ăn rồi, để phần cho em đấy."
Tịch Tấn Khiêm cùng Đường Diễn Sơ liếc nhau.
Đường Diễn Sơ nói: "Sau khi nhóm các em khởi hành tới chùa La Thủy, tôi cùng Tấn Tịch Khiêm quay trở về Đạo quán điều tra xung quanh, đồng thời liên hệ nhóm Tiết Trác Lâm và Lão Lưu."
"Một là, phải điều tra thân phận những thi thế bên trong công trường."
Tịch Tấn Khiêm gật đầu: "Nếu nghĩ kỹ lại, cái hố kia kỳ thực rất nông, nếu mục đích của kẻ thi thuật là giấu xác thì độ sâu của cái hố kia hẳn là không phù hợp."
"Hơn nữa, dự án quy hoạch khu đất này của tập đoàn Duệ Tinh đã được triển khai từ một năm trước, khi tiến hành thi công đương nhiên sẽ phải đào móng."
"Cho nên, kẻ thi thuật không có khả năng lựa chọn chôn xác chết ở vị trí này."
"Bởi vậy, chuyện này còn rất nhiều uẩn khúc."
Đường Diễn Sơ: "Hai là, những tượng Bồ Tát trong bụng thi thể kia."
Lâm Mạc uống một ngụm sữa đậu: "Có vấn đề gì sao?"
"Tôi và Tịch tổng đã dạo một vòng quanh thị trấn này, phát hiện mặt hàng này không hề được bày bán rộng rãi, bởi vì công đoạn chế tác khá phức tạp, hơn nữa phải được đại sư khai quang, cho nên giá cả không rẻ."
"Vậy "người nào đó" cất công dùng hương đạo tro chế tác thành tượng nhái cũng quá phí công sức rồi, nếu chỉ dùng để dưỡng trùng thì không cần phiền phức như vậy."
Lâm Mạc: "Như vậy, những bức tượng kia là của chùa La Thủy? Giả thiết vụ việc này có liên quan đến chùa La Thủy gần như đã chắc chắn."
Đường Diễn Sơ xác nhận, Tôn Học Thần phát một video lên máy tính.
"Đây là video thu được ở khu vực phụ cận Đạo quán... Nhìn người mặc áo xám này có phải rất quen mắt hay không?"
Video dừng ở hình ảnh một bóng người.
Lâm Mạc nhíu mày: "Người này là một trong bốn công nhân bị trùng sâu chui vào người, tôi còn nhớ rõ... Lúc ấy hắn biểu hiện vô cùng sợ hãi!"
Tôn Học Thần nói: "Người này tên Mã La, là công nhân trộn xi măng, ngoài ra còn phụ trách vận chuyển bê tông."
"Nếu như muốn đem thi thể người chết vào bên trong công trường, có thể lợi dụng công việc của người này, cũng có thể hắn chính là người chôn năm cỗ thi thể kia bên trong công trường."
"Tôi có thể xác định, hắn không phải kẻ dưỡng đông trùng."
Lâm Mạc nói: "Mục đích của hắn là gì?"
Tôn Học Thần: "Nhờ có sự hỗ trợ của Tịch tổng, chúng tôi phát hiện ra gần đây tài khoản của Mã La nhận được một số tiền rất lớn."
"Khẳng định là kẻ thi thuật âm thầm điều khiển sau lưng, mục đích của hắn, lẽ nào là muốn dùng đông trùng dưỡng trong những cái xác kia lại một lần nữa chui ra hại người?"
Tiết Trác Lâm vuốt cằm phân tích: "Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì... Nếu chôn thi thể ở nơi đó thì rất nhanh sẽ bị đào ra..."
Lâm Mạc đột nhiên nói: "Những người đầu tiên phát hiện ra xác chết là ai? Có Mã La không?"
Đường Diễn Sơ lập tức đứng dậy liên lạc với Vi Lương Hùng, sau đó xác nhận: "Có hắn."
Tiết Trác Lâm cùng Tôn Học Thần nhìn nhau: "Sao hắn lại hành động như vậy? Cố tình đem thi thể chôn ở công trường, sau đó lại cố tình đào ra?"
"Mục đích của hắn là muốn giết những người đồng nghiệp xung quanh sao?"
Lâm Mạc suy tư: "Ngày hôm đó, nếu không phải nhóm người ở trường Đại học vừa đúng lúc tìm đến, lại trùng hợp gặp được tôi..."
"Thi thể bị đào ra, hai ba con trùng sẽ chui ra theo vết nứt, sau đó lặng yên không tiếng động chui vào cơ thể một vài người xấu số nào đó... Một thời gian sau bọn họ sẽ trở thành những cái xác đá cứng ngắc."
"Đông thuật vô cùng tà ác, hơn nữa thủ đoạn hại người cũng đặc thù, đều là bí ẩn âm thầm thả trùng, tuy nhiên mục tiêu cấy trùng thì phải lựa chọn kỹ lưỡng."
"Nói cách khác, lần này lựa chọn động thủ đối với những công nhân ở công trường, bọn họ nhất định sẽ gọi điện báo cảnh sát... Là cố ý sao? Cố ý làm cho chúng ta phát hiện?" Đường Diễn Sơ nhíu mày.
Lâm Mạc nói: "Phỏng chừng Mã La không đoán trước được sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, toàn bộ trùng đều chui ra, hơn nữa còn mấy con bò lên người hắn."
"Mã La cùng kẻ thi thuật không có tiếp xúc trực tiếp, hắn hoàn toàn ở thế bị động, cũng không hề biết thân phận của kẻ thi thuật."
"Nếu không hắn đã sớm liên hệ với kẻ kia."
edit bihyuner. beta jinhua259
Tiết Trác Lâm gật đầu: "Nhưng cũng có một khả năng khác, có thể trước đó hắn đã âm thầm bàn bạc với hung thủ, hoặc là, hắn chưa kịp tìm cơ hội bàn bạc."
"Bởi vì hắn bị trùng chui vào người, cho nên sau khi rời khỏi công trường liền bị lôi kéo cùng cả đoàn tới chùa La Thủy, nhưng nếu hung thủ là người trong chùa... Hắn nhìn thấy Mã La xuất hiện, có khi nào sẽ đoán ra chân tướng không?"
Nói đi nói lại, tình huống hiện giờ đối với bọn họ vô cùng bất lợi.
Đường Diễn Sơ: "Hiện tại không thể hành động bất cẩn, đánh rắn động cỏ, bên trong chùa La Thủy hiện giờ thế nào?"
Lâm Mạc nói: "Ở chùa La Thủy cũng phát sinh một chút tình huống ngoài dự kiến, đầu tiên chính là gặp một đoàn làm phim tên là <Cửu Ca Truyền>... Bạch Thời Viên, các anh có biết người này không?"
"Có nghe qua, tài tử nổi danh." Tiết Trác Lâm nói.
Tịch Tấn Khiêm và Đường Diễn Sơ đồng thời gật đầu: "Thiếu gia của Bạch gia."
Lâm Mạc kinh ngạc: "Các anh đều quen biết nhau sao?"
Đường Diễn Sơ: "Đường gia và Bạch gia có giao tình."
Tiết Trác Lâm nhịn cười: "Lâm đại sư ngài không biết sao, gia đình đội trưởng chính là dòng dõi thư hương, đột nhiên giữa một đám người yêu thích văn thơ lại xuất hiện một người đam mê võ thuật, cả nhà cầm bút còn đội trưởng chọn cầm súng haha..."
Lâm Mạc lần đầu tiên nghe kể về gia đình của Đường Diễn Sơ.
Woah!
Nhân vật chính khá bất đắc dĩ, hắn đưa tay véo cái má phính của Lâm Mạc nói: "Sao lại bày ra vẻ mặt này?"
"Không tưởng tượng ra cảnh anh ngồi đọc sách luyện chữ a..."
"...Thời học sinh tôi vẫn luôn xếp hạng nhất."
Lâm Mạc cười, lôi kéo cánh tay đang táy máy của Đường Diễn Sơ.
Tịch Tấn Khiêm ánh mắt ảm đạm, thả nhẹ một cậu: "Bạch gia tuy rằng cũng là thư hương thế gia, nhưng trong nhà cũng có người theo nghiệp kinh doanh, hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Duệ Tinh."
"Cái người Bạch Thời Viên này, mặc dù là nghệ sỹ nổi danh toàn cầu, là thiên tài soạn nhạc không ai có thể so sánh, nhưng hắn cũng có điểm quái gở mà ai cũng biết."
"Điểm gì?" Lâm Mạc quay đầu, bị lời nói của Tịch Tấn Khiêm hấp dẫn.
"Hắn vô cùng ghét việc tiếp xúc tứ chi với người ngoài, thậm chí là người nhà cũng khó khăn, quanh năm đeo găng tay ngay cả lúc bắt tay cũng không bao giờ tháo xuống."
Lâm Mạc hoảng hốt.
Sáng nay... Người kia còn tóm chặt tay cậu mà!?
Còn nắm rất lâu nha...
"Là mắc bệnh sạch sẽ sao? Nghiêm trọng đến như vậy?" Tiết Trác Lâm tò mò.
"Nghe đồn là vậy."
Bỏ qua thói quen quái gở của Bạch Thời Viên, Lâm Mạc kể lại tình huống phát sinh của nghệ sỹ Bạch và Trọng Nính mỗi khi nghe thấy tiếng chuông chùa.
"Tôi hoài nghi trong cơ thể Bạch Thời Viên cũng tồn tại một loại trùng, hơn nữa hắn nói rằng đoàn làm phim <Cửu Ca Truyền> tổ chức tới chùa La Thủy quay chụp lấy cảnh là nghe theo đề nghị của Tiêu Diệu."
"Nam chính của phim?"
Lâm Mạc gật đầu: "Tôi cảm thấy cần lưu ý người này một chút, quan hệ giữa Tiêu Diệu và Bạch Thời Viên như thế nào?"
"Nghe nói bọn họ là bạn bè tốt trong giới, cũng không biết có phải sự thật hay không."
"Vậy sao."
Lâm Mạc nhớ ra: "A Sơ, còn một việc nữa là gì? Anh nói khu vực phụ cận Đạo quán phát hiện xác chết và đứa trẻ có liên quan tới tà thuật là sao?"
Đường Diễn Sơ: "Khi chúng tôi đang kiểm tra lại camera của công trường, có một gian nhà cấp 4 gần đó bốc cháy, đội cứu hỏa phát hiện một thi thể phụ nữ trung niên bị hạ đông trùng và một đứa trẻ."
Xác người phụ nữ kia đã gần hóa thạch hoàn toàn, thần trí không còn minh mẫn, bụng có chỗ bị thủng lộ ra ổ bụng đầy sâu trùng, chúng cứ liên tục bò ra liền bị lửa thiêu cháy, cuối cùng toàn bộ thi thể cháy rụi thành than.
"Mà nguyên nhân vụ cháy là do đứa trẻ tự tay phóng hỏa." Đường Diễn Sơ nói.
Tiết Trác Lâm: "Chúng tôi đã dẫn đứa bé ra khỏi đó, hiện tại Đoạn Vũ và lão Lưu đang ở cùng nó trong phòng bên cạnh."
Lâm Mạc gặp được đứa nhỏ kia.
Cậu vừa kinh ngạc vừa cảm thấy phức tạp.
"Là con trai của dì Chu, nói như vậy, người bị hạ trùng sau đó chết trong đám cháy kia...". Dì Chu!
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà thôi, đứa trẻ lại như biến thành người khác.
Đoạn Vũ mua rất nhiều đồ chơi trẻ em, còn có đồ ăn vặt, hình dán hoạt hình giống như trong TV... nhưng đứa nhỏ chỉ im lặng cúi đầu, ngồi trầm mặc trên sofa, trong lòng ôm chặt một con búp bê vải.
Lâm Mạc đi qua ngồi xổm xuống trước mặt nó, cố gắng nâng mặt nó lên đối diện mình.
"Tiểu Phong!" Cậu nhẹ giọng gọi "Còn nhớ ca ca không?"
Ánh mắt đứa trẻ sâu thẳm nhìn không ra một tia sức sống, một mực cúi đầu nhìn chằm chằm con búp bê vải trong lòng.
Búp bê mặc một chiếc váy đỏ, khuôn mặt có vài phần giống với dì Chu quá cố.
Hẳn là đồ chơi dì Chu tự làm để dỗ dành tiểu Phong, hiện tại trải qua vụ cháy dữ dội khiến toàn thân búp bê phủ đầy tro bụi, một cánh tay búp bê còn bị đốt cháy một góc.
Nhưng các bộ phận khác lại được bảo tồn hoàn hảo, nhất là khuôn mặt, cơ hồ trông rất sống động.
Lâm Mạc nhìn búp bê, ánh mắt chợt lóe lên.
Một lát sau, cậu từ đâu đó móc ra một viên kẹo, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay đứa trẻ.
Ánh mắt vô thần của nó rốt cuộc cũng có chút ánh sáng, thẫn thờ nhìn viên kẹo.
Lâm Mạc nói: "Có phải mẹ Chu nói mẹ rất đau rất đau, cho nên Tiểu Phong muốn phóng hỏa để 2 mẹ con cùng nhau rời đi không?"
Đứa trẻ hơi ngẩng đầu, cánh tay siết chặt búp bê hơn.
Lâm Mạc nắm lấy bàn tay đang cầm kẹo của nó: "Mẹ Chu rất yêu em, Tiểu Phong à, mẹ nói em làm rất tốt, em đã giúp mẹ một việc cực kỳ to lớn, khiến cho mẹ được giải thoát khỏi sự đau đớn... Mẹ còn nói mẹ rất yêu em!"
Đôi mắt đứa trẻ dần ngập nước, sau đó từng hạt lệ trào ra tuôn thành hàng chảy dọc xuống gương mặt lấm lem của nó. Tiểu Phong há miệng hít mũi, hồi lâu sụt sịt không nói lời nào, cuối cùng mới cất giọng khàn khàn do hít nhiều khói: "Muốn... muốn cùng mẹ... muốn cùng mẹ đi! Cùng đi cơ!"
Lâm Mạc nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, mẹ Chu lại hy vọng em tiếp tục sống tốt và lớn lên thật khỏe mạnh... Tiểu Phong à, ca ca sẽ giúp em và mẹ nói lời từ biệt nhé?"
- --
Lời editor: Chương này buồn quá...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất