Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 58

Trước Sau
Thẩm Phong cuối cùng được Tiêu Phụng Loan dẫn đi.

Nhóm người Tiêu gia đi rồi, Tiêu Diệu không che giấu thở phào một hơi, tìm Lâm Mạc nói: "Lâm đại sư, đoàn làm phim chúng tôi phi thường cảm tạ sự giúp đỡ của cậu, muốn mời cậu một bữa cơm thân mật."

Đám người đạo diễn Vương cũng tự mình tìm đến cảm ơn.

Nếu là trước đây Lâm Mạc nhất định sẽ cự tuyệt.

Nhưng hiện tại cậu đã biết được thân phận Bạch Thời Viên, thoáng chần chừ rồi hỏi: "Tất cả cùng đi sao?"

Đạo diễn Vương bấm ngón tay đếm người, bao gồm cả Bạch Thời Viên, sau đó nói: "Nhóm thầy trò Đại học Kinh thị cũng gia nhập, tôi đã có lời mời với giáo sư Chương. Chúng ta dù gì đã cùng trải qua một kiếp sinh tử, thiếu chút nữa bị đám sâu ấy nuốt sạch, hiện tại nhất định phải kỷ niệm một bữa ăn trước khi chia tay chứ."

Lời mời chân thành đến vậy, Lâm Mạc không tiện từ chối liền gật đầu.

Vụ án chùa La Thủy xuất hiện tà thuật cần tiếp tục điều tra và xử lý, Minh Định ẩn nấp trong chùa nhiều năm, mạo danh đại sư làm hại không ít người; Thẩm Đại Dũng bị kết án do lừa dì Chu uống thuốc.

"Dưới chân núi này là biết bao thôn trang, đa số là người nghèo khổ, Minh Định mượn danh làm từ thiện cho chùa La Thủy, đem thuốc viên độc hại phân phát cho rất nhiều người già trẻ nhỏ và phụ nữ...

Tiết Trác Lâm lật xem tư liệu nói: "Đều là những người lang thang, trẻ em cơ nhỡ không nơi nương tựa, người già không có thân nhân hay người chăm sóc..."

"Thẩm Đại Dũng có dính líu rất nhiều vụ, hắn ta được Minh Định coi như tay sai đắc lực, chuyên môn giúp lão tìm kiếm những người ăn mày vô gia cư lưu lạc, mang thuốc đến lừa bọn họ uống. Sau đó Thẩm Đại Dũng được trả rất nhiều tiền, điều tra được hắn ở ngoài nuôi không ít "tiểu tình nhân"."

Lâm Mạc: "Nói cách khác, hắn ta dùng tiền hại người đi bao dưỡng nhân tình?"

Tiết Trác Lâm gật đầu, Lâm Mạc mím môi, trên má hiện ra lúm đồng tiền, vẻ mặt âm trầm có chút sát khí.

Thẩm Đại Dũng có tiền, nhưng dì Chu và Tiểu Phong lại sống ở một nơi tồi tàn như vậy, không có phòng bếp, không có WC, dì Chu chỉ dựa vào chút tiền công may búp bê để nuôi dưỡng Tiểu Phong ăn học...

Nghĩ thêm một chút, Lâm Mạc lại thấy thoải mái trong lòng. Tiền tài kiếm được bằng việc hại người tốt nhất không nên dính líu, dì Chu và Tiểu Phong suy cho cùng vẫn là tránh được nghiệp.

Đường Diễn Sơ nói: "Khu đất bị giải tỏa và dỡ bỏ, bà ấy sẽ nhận được một khoản tiền đền bù và phí di dời, nếu tòa án xác minh người này đã tử vong, theo luật thì khoản tiền này sẽ được Thẩm Đại Dũng hưởng thụ."

Bọn họ hoàn toàn hiểu được điều này.

Thẩm Đại Dũng nổi lên sát tâm với người vợ của mình cũng bởi vì khoản tiền kếch sù ấy.

Còn đối với Tiểu Phong, hắn ta vẫn còn chút lương tâm sót lại cho nên không gạt cậu bé uống thuốc.

Nhưng nhốt một đứa trẻ khóa trái trong phòng, hắn thừa hiểu rằng nó sẽ không thể tự sống sót, chẳng qua việc giết người này không phải do hắn trực tiếp xuống tay.

Lâm Mạc nói: "Minh Định gặp phản phệ, lão ta lẽ ra đã chết già nhưng dựa vào đông thuật để duy trì sinh mệnh cho đến giờ, hiện tại biến thành cái dạng này, miệng không thể nói, chân tay không nhúc nhích,... không thể lấy khẩu cung từ lão ta cho nên không cần phí công phí sức nữa, để mặc lão tự sinh tự diệt là được."

Trạm Văn Sương: "Trước mắt còn một vấn đề cuối cùng."

Lâm Mạc gật đầu.

Hiện tại bọn họ vẫn chưa hiểu, rốt cuộc ai là người sai khiến Mã La chôn thi thể trong công trường, ai là người trộn lẫn thi thể đông thuật vào đạo cụ của đoàn làm phim.

Hai kẻ này rất có khả năng là cùng một người, nhưng mục đích của hắn là gì?

Đường Diễn Sơ: "Việc đưa thi thể trà trộn trong đạo cụ tổ phim có thể lý giải. Trong đoàn làm phim có Tiêu Diệu, người này hiểu về Đông thuật cho nên cả đoàn làm phim lẫn Tiêu gia đều sẽ bị dẫn dụ tới chùa La Thủy."

"Về phần công trường..."

Lâm Mạc: "Là em, là vì muốn dẫn dụ em tới chùa La Thủy."

Trạm Văn Sương: "Đúng thế."

"Giả sử ngày hôm đó em không quay trở lại Đạo quán, thi thể bị Mã La cố ý đào ra sẽ dẫn đến một kết cục đơn giản, đông trùng chui vào cơ thể một vài công nhân xấu số nào đó, sau đó bọn họ sẽ tử vong không rõ lý do."

"Bọn họ chết thảm, tin đồn sẽ lan nhanh chóng, mà người phụ trách công trường lại là Vi Lương Hùng, hơn nữa tình trạng này xảy ra ngay khu vực gần Đạo quán, Vi tiên sinh khẳng định sẽ liên hệ với em."

Lâm Mạc: "Cho nên, kẻ đứng sau lưng những chuyện này thậm chí đã tính kế cả Vi Lương Hùng."

Nhưng trùng hợp chính là sự xuất hiện của nhóm người Đại học Kinh thị khiến cậu buộc phải quay lại Đạo quán, vừa vặn đúng lúc xảy ra vụ án bên công trường.

Tiết Trác Lâm hừ lạnh: "Kẻ kia khẳng định cũng không có hảo ý gì, hắn ta cố ý đưa Lâm đại sư cùng người của Tiêu gia tới chùa La Thủy, thoạt nhìn có vẻ như muốn vạch trần tội ác của Minh Định, lật tẩy vụ án tà thuật; kỳ thực hắn có thể quang minh chính đại cáo trạng, nhưng lại chọn cách lòng vòng, không e ngại thí mạng người vô tội, nhất định hắn ta cũng đang cố che giấu một bí mật nào đó."

Tôn Học Thần: "Đáng tiếc, kẻ đó hành sự quá sạch sẽ, không để lại manh mối gì! Sếp, chuyện này có nên báo cáo luôn không?"



Đường Diễn Sơ gật đầu: "Tạm thời không có tiến triển gì, lập hồ sơ cất vào kho lưu trữ."

Trạm Văn Sương nhìn Lâm Mạc nói: "Đoàn phim <Cửu Ca Truyền> sẽ tổ chức liên hoan, tôi e là không tham gia được."

edit bihyuner. beta jinhua259

Hắn còn một vài công việc chuyên môn cần xử lý, lần này cất công tới đây đã trì hoãn quá lâu.

Đạo diễn Vương cũng mời cả các vị cảnh sát cùng Đường Diễn Sơ, nhưng bọn họ đều uyển chuyển cự tuyệt.

Về phần Tịch Tấn Khiêm, chủ tịch tập đoàn Duệ Tinh, công việc hắn bề bộn, đi theo hỗ trợ Đường Diễn Sơ vài ngày đã là cực hạn, sau khi vụ án La Thủy cơ bản kết thúc hắn liền báo Lâm Mạc một câu rồi vội vã quay trở về Kinh thị.

Kết quả là, buổi liên hoan chỉ còn lại Lâm Mạc, nhóm thầy trò Đại học Kinh thị cùng đoàn phim <Cửu Ca Truyền>.

Địa điểm lựa chọn ở một khách sạn cao cấp, bảo mật vô cùng tốt.

Ngoài hai vị đạo diễn cùng phó đạo diễn, toàn bộ minh tinh nổi tiếng trong đoàn phim đều có mặt, tươi cười tiếp đón khách nhân, khiến cho mấy vị giáo sư và các cô cậu sinh viên có chút kích động không biết phải làm sao.

Hiện tại tính mạng không còn bị uy hiếp, đối mặt với những người nổi tiếng chỉ xuất hiện trên TV khiến cho những người còn lại có phần câu nệ và ngượng ngùng. doc 6 chuong tiep theo tai wattpad beta

Chân Dung dẫn đầu nâng ly, sang sảng cười nói: "Đầu tiên tôi xin cảm ơn Lâm đại sư cứu giúp, nếu không có ngài chỉ sợ tôi đều đã thiệt mạng bởi đám sâu trong chùa kia."

Đạo diễn Vương đứng lên: "Chân Dung lại lanh chanh, nếu muốn nói tới ơn cứu mạng, tất cả mọi người ngồi đây đều phải nâng ly cảm tạ Lâm đại sư, không phải chỉ mình cô được chúc rượu đâu."

Chân Dung: "Haha xem tôi này, trước đây không phải có chút hiểu lầm với Lâm đại sư, các vị lão nhân và các cô cậu ngồi đây sao. Chính là muốn mượn cơ hội lần này giải trừ hiểu lầm, tôi xin kính tất cả một ly."

Nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Cô ta làm trong nghề nhiều năm, mặc dù có thời điểm cậy mạnh khinh người nhưng cũng không phải loại ngu dốt không có nhãn quan, biết lúc nào nên tiến lùi, đối với những người không nên đắc tội, cho dù có phải hạ mình nịnh nọt cô ta cũng nguyện ý.

Biểu hiện sành sỏi khôn khéo, trên mặt tươi cười đon đả, lại vô cùng chăm chút diện mạo cho buổi tiệc hôm nay cho nên mọi người cũng không nỡ từ chối thành ý của cô ta.

Lâm Mạc và đám người Mạnh Kỷ Nhung đứng lên đáp lễ, cạn ly xong mọi việc liền cho qua.

Đối mặt với mỹ nhân, nam nhân thường trở nên khoan dung độ lượng hơn.

Ngay cả Tào Trấn cũng nhỏ giọng nói thầm: "Vốn chỉ là việc nhỏ, cũng không cần trịnh trọng đến vậy."

Uống xong lượt rượu đầu, đạo diễn Vương và giáo sư Chương lần lượt tới chúc riêng Lâm Mạc. Tiêu Diệu nhìn thấy Bạch Thời Viên đeo găng tay ngồi một mình một góc sáng sủa, vừa xa cách vừa quái gở, vô cùng lạc lõng giữa bầu không khí náo nhiệt trong này, giống như tự cách ly bản thân khỏi sự xô bồ bên ngoài.

Anh biết "thói quen quái dị" của Bạch Thời Viên, nhưng dù sao cũng là người chịu ơn cứu mạng của Lâm Mạc, về tình về lý mà nói đều nên đi qua kính một chén rượu.

Vừa định bước tới khuyên nhủ, anh chợt thấy kẻ lập dị lúc nào cũng tránh xa người khác kia, ấy vậy mà lại chủ động cầm lên ly rượu, dứt khoát từng bước tiến về phía đám đông đang vây quanh Lâm Mạc.

"Nhường chút nhường chút!"

Giọng nói không chút khách khí vang lên, đám người đạo diễn Vương kinh ngạc mà tự giác lùi lại.

Lâm Mạc tay vẫn cầm ly rượu, uống tới hai má đỏ bừng bừng, đôi mắt có chút ngập nước, chớp chớp hàng mi mê mẩn nhìn Bạch Thời Viên đang tiến về phía mình: "Hức... Có, có chuyện gì sao... Hức?"

Cậu mở miệng liền ợ mấy tiếng, có chút ngượng ngùng đưa tay che miệng, ánh mặt cong cong, nhỏ giọng cười xấu hổ.

Trong đám diễn viên có người nói thầm với Tiêu Diệu: "Nhan sắc này của Lâm đại sư nếu gia nhập giới chúng ta khẳng định sẽ hot a, thoạt nhìn ngây thơ vô hại, đúng là kiểu bảo bối quốc dân ai cũng muốn nâng niu mà..."

Tiêu Diệu khóe miệng giật giật, nhớ tới đêm oanh liệt hôm trước...

Nâng niu? Ai nâng ai?

Màu mắt Bạch Thời Viên nhàn nhạt như nước ngọc lưu ly, ẩn chứa sự lãnh đạm vô tình. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Mạc, lâu đến nỗi mọi người bắt đầu quay sang nhìn nhau e ngại... Lúc này hắn nâng tay trái đưa lên môi, khẽ dùng răng cắn đầu ngón giữa, nhẹ nhàng rút chiếc găng trắng muốt ra khỏi bàn tay.

Găng tay vừa được tháo ra, ngón tay thon dài hữu lực khiến bao người nín thở.

Bạch Thời Viên đổi chén rượu sang tay trái, lúc chạm ly với Lâm Mạc, làn da hai người tiếp xúc với nhau.

Nhìn thấy hình ảnh "thân mật khăng khít" này, Tiêu Diệu không giấu nổi vẻ hoảng sợ trên mặt.

"Cảm ơn." Bạch Thời Viên nói.



Lâm Mạc hé miệng cười lộ lúm đồng tiền: "Không cần khách khí nha."

Uống cạn ly rượu, Bạch Thời Viên xoay người rời đi, trở về góc cũ ngồi xuống ghế, có chút đăm chiêu nhìn bàn tay trái của mình.

Lâm Mạc uống khá nhiều.

Hai hồn bảy phách đã tìm được 6 mảnh khiến cậu vô cùng vui vẻ.

Buổi tiệc dần vãn, Lâm Mạc ngồi nghỉ ngơi trên ghế, đầu óc bị rượu hun có chút mơ màng choáng váng, cậu nhìn về phía Bạch Thời Viên, lại nhìn Trọng Nính và Mạnh Kỷ Nhung... đôi mắt đảo qua đảo lại vô cùng thích chí, sau đó lại ngửa đầu dốc chén.

Giống như một con chuột nhỏ, may mắn nhặt nhạnh được mấy hạt dưa mẩy, lén lút cất giấu rồi hưng phấn một mình.

Trọng Nính dùng đầu ngón tay mân mê miệng chén, trong lòng kích động nhưng phải cố khắc chế, trái tim hắn như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ qua, tê tê ngứa ngứa, ngồi không yên vị.

Hắn vẫn luôn dõi theo Lâm Mạc từ đầu bữa tiệc, phát hiện cậu thỉnh thoảng lại lén lút nhìn về phía hắn, đôi lúc ánh mắt va vào nhau, triền miên lại âm ỉ cháy lên một ngọn lửa không tên.

Phát hiện này khiến cho nhiệt khí toàn thân hắn tăng cao, giống như máu huyết sôi trào, phải chăng... hắn cuối cùng đã có thể hái được trái ngọt?

Đạo diễn Vương say khướt, lại tới bên Lâm Mạc vỗ vai cảm ơn rối rít. doc 6 chuong tiep theo tai wattpad beta

Lâm Mạc nhận của ông hai chén rượu, cảm giác trong ngực có ngọn lửa thiêu đốt, đốt nóng cả khuôn mặt, hai vành tai và cái cổ đỏ ửng, cậu phất phất tay áo muốn tản nhiệt một chút.

Trong phòng tuy mở máy lạnh nhưng người đông đúc, thêm chút cồn khiến cho toàn thân cậu muốn phát hỏa.

Cậu ngồi ngây người trên ghế một lát, cố gắng vét nốt sức lực đứng dậy, lảo đảo hướng về phía cửa.

Bỏ lại phía sau âm thanh xôn xao nói chuyện, mơ hồ có tiếng đẩy ghế.

Lâm Mạc không quay đầu lại, ra khỏi cửa đi về phía cuối hành lang, cậu cảm thấy lâng lâng như đang bước trên bông, lại như cảm giác say sóng lênh đênh trên thuyền nhỏ, cứ chậm rãi bước từng bước không ổn định.

Cuối hành lang có một góc ngoặt khuất người, phía trước là lối thoát hiểm dẫn ra cầu thang bộ, trên tường có một khung cửa sổ nhỏ, gió đêm lành lạnh thổi vào, Lâm Mạc vui vẻ muốn rảo bước tiến về phía đó.

Phía sau bỗng có người kéo lại cánh tay cậu: "Cẩn thận chút."

Trọng Nính nhanh nhẹn đỡ cậu tránh khỏi tấm cửa kính trong suốt.

Lâm Mạc cảm giác không đứng vững nổi, tủm tỉm cười, sau đó yên tâm ghé vào lồng ngực hắn, ngẩng đầu: "Hức... Trọng Nính... Hức... sao?"

A Lăng sao?

Trọng Nính bỗng cảm thấy căng thẳng, cảm nhận độ ấm của người trong lồng ngực, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, thấp giọng đè nén tâm tình: "Nóng sao? Muốn hóng gió à?"

"Ừmmm..." Lâm Mạc kéo dài giọng nói như đang làm nũng, tì cằm lên bờ vai của hắn, khuôn mặt hướng về phía cửa sổ nhỏ, gật đầu: "Nóng quá..."

Trọng Nính dứt khoát dùng hai tay ôm eo cậu, đỡ người đi về phía cửa sổ: "Để tôi giúp em."

"Được nha." Lâm Mạc ngoan ngoãn gật đầu, lười biếng tựa hẳn lên người Trọng Nính, hai mắt khép hờ, trên mặt là vẻ thỏa mãn thập phần.

Hóng gió một lúc vẫn không thấy đỡ, hai má cậu vẫn đỏ bừng, nhìn như một quả lựu chín mọng mê người.

Cậu dùng cằm chọc chọc Trọng Nính, đợi người phía trên cúi đầu nhìn xuống liền nói: "Hôn một cái."

Thuận tiện mím môi chép chép miệng, sau đó chu chu.

Trọng Nính kinh ngạc, sửng sốt, không thể tin nổi!

- --

Lời tác giả:

Trọng Nính: OMG! Sao đột nhiên lại có phúc lợi trời ban rơi xuống đầu thế này? [hình ảnh]





Cung Cung: A. Hôn/B. Không hôn. Thỉnh ký chủ lựa chọn.

Lời editor: 6 chương tiếp theo đều có dấu "!" nha, lại là những màn đánh ghen vi diệu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau