Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 67

Trước Sau
Nhìn thấy rõ lãnh đạo cấp cao vô cùng coi trọng lần hành động này.

Đoàn người ngồi xe chuyên dụng mất 4 tiếng đồng hồ rời khỏi Kinh thị, sau đó ra khỏi quốc lộ bằng phẳng, rẽ sang một con đường mòn gập ghềnh. Đường đi xóc nảy đến nỗi Lâm Mạc suýt nôn.

Đầu óc choáng váng, cậu không thể định hình nổi phương hướng.

Cuối cùng phải vượt qua vài trạm kiểm soát, có nhân viên kiểm tra kỹ càng mới được đi qua.

Lâm Mạc mở cửa sổ bên cạnh, gió lạnh lùa vào khiến cậu thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cậu ngồi cùng xe với nhóm giáo sư đại học Kinh thị, nhìn cảnh sắc bên ngoài không ngừng biến hóa nói: "Đây là vùng núi sao?"

Giáo sư Chương ngồi ghế phó lái đáp: "Đúng vậy, khu này vẫn khá hoang vu, chưa có dấu chân người."

"Hơn một năm trước, vùng núi này gặp trận mưa lớn gây sạt lở đất đá nghiêm trọng, các nhân viên chức năng tiến hành kiểm tra phát hiện khu vực đá lở hình thành một khe nứt sâu khoảng 20m. Từ trên có thể quan sát thấy những phiến ngói lưu ly lấp lánh, và vô số tấm bia đá trong hang động bí ẩn ấy..."

"Bắt đầu từ khe nứt ấy chúng tôi đã khai quật ra di tích Vạn Bi Họa Bích."

Công trình nghiên cứu hơn một năm qua rốt cuộc cũng có tia hy vọng, mấy vị giáo sư tinh thần vô cùng phấn chấn, dọc đường đi không hề có nửa điểm mệt mỏi.

Giáo sư Hồ cảm thán: "Cho nên a, nếu không phải có trận mưa lớn kia, trùng hợp xảy ra sạt lở đá, chúng tôi không biết khi nào mới tìm ra di tích vĩ đại này."

Giáo sư Chương và các vị khác gật đầu tán đồng.

"Nhân tiện, Lâm tiểu đồng học vì sao không ngồi xe với mấy người trẻ tuổi kia? Lại muốn ngồi với mấy lão nhân chúng ta, có thấy nhàm chán không?" Giáo sư Hồ quan tâm cười hỏi.

Lâm Mạc: "Không đâu, vừa lúc em muốn thỉnh giáo thêm về chuyện Vạn Bi Họa Bích."

Nói đùa sao, lên chiếc xe đấy cậu có lẽ sẽ mất mạng a...

Sau khi tiến vào địa phận vùng núi, mọi người phải xuống xe đi bộ mới đến được khu vực di tích.

Lâm Mạc bước xuống, vừa vặn nhìn thấy nhóm người kia từ trên một chiếc xe khác đổ bộ xuống, sắc mặt ai cũng khó chịu, thậm chí không hề có bất kỳ sự giao lưu nào với nhau.

Khung cảnh đằng sau là núi non hùng vĩ, chính giữa là chiếc xe quân dụng màu xanh khổng lồ hầm hố, nhóm người kia người thì tựa xe, người thì đi lòng vòng,... phong thái mỗi người một vẻ, đều là những mỹ nam tuấn kiệt xuất chúng, tùy tiện căn chọn góc có thể chụp ra những bức ảnh đẹp như tranh.

Lâm Mạc giơ tay che miệng cười vụng trộm, một tay khác đè lại lồng ngực phấn khích.

Khà khà, đều là của cậu nha...

Cười đến ánh mắt cũng híp lại, rốt cuộc 5 soái ca kia cũng chú ý tới cậu, đồng loạt tiến về phía này.

Lâm Mạc chỉnh đốn lại nghiêm trang, nâng tay vẫy chào: "Đi đường thế nào?"

Trạm Văn Sương là người tiến gần nhất, mi tâm nhíu lại giơ tay xoa má cậu: "Có phải em say xe không? Sao môi tái thế này?"

Ngón cái lướt xuống bờ môi, vuốt ve nhẹ nhàng.

Lâm Mạc vừa định gật đầu, bên cạnh bất ngờ xuất hiện một cánh tay gạt Trạm Văn Sương ra, ngón tay cái của Trạm Văn Sương vô tình gảy lên bờ môi cậu, đầu lưỡi bên trong như ẩn như hiện.

"Kẹo Hoa mai, ăn thử một viên đi." Lệ Trì cười nói.

Lập tức hắn mở giấy gói, đem viên kẹo nhét vào miệng Lâm Mạc, vị ngọt ngọt chua chua lập tức lan tỏa khoang miệng.

Lâm Mạc phồng má ngậm kẹo. Hương vị không tồi nha.

Mắt thấy đám người Đường Diễn Sơ cũng đang muốn bước tới đây, cậu vội vàng chuyển hướng: "Mau thu thập hành lý đi thôi, còn phải leo núi đấy."

Nói xong tự khoác bọc đồ nhỏ của mình đuổi theo nhóm giáo sư.

Có thể nói là phi thường cơ trí, quyết đoán chạy trốn thực tại!

Đường Diễn Sơ thân là đội trưởng, nhanh chóng dẫn đầu, một tiểu đội bảo hộ phía sau.

Đi giữa là các vị giáo sư, các nhà khảo cổ học, còn có các nhân viên vận hành máy móc khoa học, hòa thượng mặc tăng y, đạo sĩ mặc trang phục đạo trưởng,...

Lâm Mạc cúi đầu kéo kéo vạt áo phông trắng in hoa của mình, quần bò màu xanh nhạt, giày thể thao,... Ừm, vô cùng trẻ trung và tràn ngập hơi thở thanh xuân nha.

Ba vị đạo trưởng, mỗi người dẫn theo 2 đạo sĩ trẻ tuổi.

Trong đó, đạo sĩ có khuôn mặt phúng phính – trợ thủ của Ngô đạo trưởng – tiến sát tới bên Lâm Mạc, tò mò hỏi: "Sao anh không mặc trang phục đạo sĩ a?"

Trước kia đã giới thiệu qua, ai cũng biết Lâm Mạc vừa là sinh viên đại học Kinh thị, vừa là một vị quán chủ nhỏ tuổi.

Lâm Mạc hỏi lại: "Sao cậu lại mặc trang phục đạo sĩ?"



Tiểu đạo sĩ mập mạp sửng sốt, vuốt đầu nói: "Bởi vì trong Đạo quán có quy định a, bắt buộc phải mặc đồ này."

Lâm Mạc: "Vậy đúng rồi, Đạo quán của tôi cũng có quy định, tôi tự cho phép bản thân mình không mặc."

Cậu là Quán chủ, đương nhiên do cậu quy định.

Tiểu đạo sĩ: "..."

"Nhưng, nhưng chúng ta đều là đạo sĩ, nên mặc trang phục phù hợp mới đúng."

Lâm Mạc: "Luật lệ quốc gia cũng không cứng nhắc, mặc trang phục đạo sĩ kỳ thật đều để làm màu thôi, hai ống tay áo rộng như vậy, phất phơ có phải vô cùng tiêu sái phiêu dật không?"

edit bihyuner. beta jinhua259

"Bởi vì giá trị nhan sắc không đủ, khí chất không nổi bật, nhưng cậu nhìn tôi xem, tôi có phải là người không có nhan sắc, không có khí chất không?"

Cậu rõ ràng chỉ có ý trêu chọc tiểu đạo sĩ mập mạp, nhưng trên mặt lại vô cùng nghiêm túc, nhìn kỹ mới phát hiện trong đáy mắt là hai phần ý cười, bộ dạng kìm nén trò nghịch ngợm.

Tiểu đạo sĩ chất phác nghe lời Lâm Mạc, nghe xong đánh giá cậu từ trên xuống dưới, trịnh trọng lắc đầu: "Không, nhìn anh rất soái."

Lâm Mạc cười: "Cho nên là, mặc trang phục đạo sĩ chỉ là thứ yếu thôi, cái người ta quan tâm vẫn là diện mạo nha."

Tiểu đạo sĩ gần như đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Mạc, gật đầu lĩnh ngộ: "Thì ra là vậy..."

Ngô đạo trưởng: "..."

Các vị đạo trưởng cảm thấy như đầu gối trúng một tiễn*.

*câu này bắt nguồn từ tựa game The Elder Scrolls V: Skyrim sau đó được chế thành meme theo cấu trúc "Tôi đã từng... sau đó tôi trúng một tiễn vào đầu gối". Bởi vì nhân vật trong game được trang bị full giáp toàn thân nhưng lại lộ ra cái đầu gối, cho nên trúng một tiễn vào đầu gối là chấm hết cuộc tình.



Đường lên núi không quá khó đi, bởi vì thời điểm phát hiện ra khu di tích này cách đây 1 năm, đất đá đều bị mưa lũ cuốn trôi, ven đường không còn động vật hoang dã sinh sống, rất nhanh đã đến đích.

Nhìn khe nứt trước mặt, Lâm Mạc nhíu mày.

Giáo sư Chương nói: "Phía dưới là một tòa đại điện, đi tiếp là Vạn Bi Hoạ Bích, chúng ta có thể tìm cách đi xuống đại diện sau đó dừng chân, ngàn vạn lần không thể tiến vào rừng bia bởi vì bên trong có tà tính, đi vào sẽ không ra được."

Lý đạo trưởng: "Trước khi làm lễ cúng tế cần phải tìm hiểu rõ tình huống, buộc dây thừng bên hông sau đó tiến vào 10m có được không?"

Giáo sư Chương chần chờ.

Đường Diễn Sơ: "Đạo trưởng muốn tự mình đi vào?"

Lý đạo trưởng gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn tự cảm nhận một chút sau đó mới tiến hành cúng lễ, nếu như làm lễ một cách mơ hồ sẽ phí công tới đây một chuyến."

Thanh Vân quán là Đạo quán nổi tiếng nhất nhì toàn quốc, cùng với Trường Sinh quán và Huyền Chân quán là ba Đạo quán ai cũng biết đến.

Nếu đã cùng được mời đến đương nhiên phải so tài một chút.

Lý đạo trưởng liếc mắt nhìn Lâm Mạc một cái rồi lập tức quay đầu. Ông ta không biết đến năng lực của cậu, cho nên đối với vị tiểu Quán chủ mới nghe danh này hoàn toàn không để vào mắt.

Bên cạnh truyền đến một tiếng "A di đà Phật", hòa thượng đến từ Đại Trăn Tự cũng có ý nghĩ tương tự.

"Đội trưởng Đường cảm thấy thế nào?" Giáo sư Chương không thể tự đưa ra quyết định, muốn cùng Đường Diễn Sơ thương lượng một chút.

Đường Diễn Sơ: "Trước tiên cứ đi xuống đã rồi quyết định sau."

"Được." Giáo sư Chương gật đầu, lập tức phân công nhóm nhân viên kỹ thuật lập căn cứ tạm thời, lắp đặt máy móc thiết bị.

Những thứ này đều do Tịch Tấn Khiêm tài trợ trên danh nghĩa cá nhân. Lâm Mạc thấy hắn đeo trên người đồ bảo hộ leo núi liền tò mò tới gần hỏi: "A Khiêm, sao anh lại tài trợ cho nhiệm vụ lần này? Tập đoàn Duệ Tinh hẳn là không có hạng mục nào liên quan tới phương diện này chứ."

Hơn nữa, không thể kinh doanh trên lĩnh vực khảo cổ học, tiền đổ vào đây sẽ không thể kiếm trở về.

Tịch Tấn Khiêm: "Tịch gia có một vị trưởng bối từng làm trong ngành khảo cổ, có quen biết với nhóm người giáo sư Hồ, cũng biết đến Vạn Bi Họa Bích, nếu nhiệm vụ này có thể thành công thực sự sẽ là chuyện vui, tiền không phải thứ quan trọng nhất."

Lâm Mạc hiểu rõ gật đầu.

Không chờ nói xong, người trước mặt đã tới gần mang theo hơi thở lành lạnh bao vây lấy cậu: "Quan trọng nhất là, biết em sẽ tham gia, tôi nhất định không thể vắng mặt."

Mục đích chính là việc này.



Lâm Mạc hé miệng, má lúm đồng tiền lộ rõ.

Sau khi thắt lại dây bảo hộ leo núi, Tịch Tấn Khiêm vô cùng tự nhiên vươn tay giúp Lâm Mạc buộc dây quanh eo, hỏi: "Đã từng leo núi chưa?"

"Chưa từng." Lâm Mạc lắc đầu, ngoan ngoãn nhìn ngón tay thon dài của hắn tỉ mỉ buộc nút dây thừng.

"Tôi sẽ chỉ cho em một vài mánh, lát nữa cứ ở gần tôi, tôi đưa em xuống cùng." Tịch Tấn Khiêm nói.

Sườn mặt hắn lộ ra đường cong hoàn mỹ, bộ dạng cúi đầu tập trung khiến cho người nào đó si mê không rời mắt. Lâm Mạc còn đang mải ngắm chồng, bỗng cảm giác thắt lưng bị sờ soạng một phen, quay đầu phát hiện hóa ra là Lệ Trì đang nhàn rỗi.

"Thật nhỏ nhắn, giống như cổ chân của em vậy."

Lệ Trì nói xong, liếc mắt nhìn Tịch Tấn Khiêm một cái liền rời đi, dường như mục đích của hắn chỉ là tới cọ một cái.

Cái người này...

Lâm Mạc: "..."

Nếu cuối cùng có thể chứng minh được hắn thật sự là một mảnh hồn phách của A Lăng... A Lăng, anh đừng trách em, dù thế nào em cũng phải đập cho hắn một trận!!!

Tịch Tấn Khiêm tuy là một vị tổng tài bá đạo nhưng thái độ làm người lại vô cùng đứng đắn. Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng cũng biết thẹn thùng cũng biết đỏ tai, ngay cả việc tranh thủ cơ hội chiếm tiện nghi cũng thua xa người khác.

Giúp Lâm Mạc thắt đai an toàn liền nghiêm túc làm việc, bàn tay quy củ không một động tác thừa.

Hiện tại...

Tịch Tấn Khiêm nhìn hai bàn tay của mình, cảm thấy vạn phần hối hận.

Đúng lúc này, hai bàn tay nhỏ nhỏ trắng trắng vươn tới phủ lên tay hắn.

Lâm Mạc chuẩn xác lôi kéo hai cánh tay hắn vòng quanh eo cậu, cảm giác ấm áp truyền đến, chỉ nghe thấy một giọng nói nhẹ như gió thoảng bên tai: "A Khiêm, anh giúp em chỉnh lại dây thừng đi, đã buộc chặt chưa?"

Lâm Mạc hơi xấu hổ đỏ mặt.

Ài thật sự là... còn phải giúp đỡ lão công chiếm tiện nghi của mình.

Cậu thật là người vợ tuyệt vời nha! Cần phải phát bằng khen ngay!

Tịch Tấn Khiêm: "Khụ..."

Chỉ vài giây trôi qua hắn đã cảm thấy được bù đắp đến mãn nguyện.

Người nào đó trợn trừng đỏ mắt.

Thang máy vận tải không thể chứa quá nhiều người, bọn họ chỉ ưu tiên chuyển máy móc xuống dưới, sau đó là nhóm các vị giáo sư lớn tuổi, phụ nữ... Ngoài ra, một nhóm người được phân công trực trên mặt đất để kịp thời phản ứng nếu có bất kỳ sự cố nào.

Đến lượt nhóm người Lâm Mạc đi xuống, Lệ Trì như muốn thể hiện bản thân, đứng quay lưng về phía miệng hang động sâu 20m, biểu cảm trên mặt bình tĩnh nhàn nhã, đạp một cái liền tiêu sái nhảy xuống dưới mấy thước, động tác vô cùng lưu loát chuyên nghiệp.



Nhiều người không khỏi thán phục, ánh mắt rực sáng khen ngợi, nhất là các cô gái trong nhóm thám hiểm, vừa reo hò vừa quan sát không rời mắt.

Lâm Mạc cũng không nhịn được mà nhìn chăm chú thân ảnh Lệ Trì, đương nhiên nhận ra hắn cũng đang cong cong cặp mắt hoa đào nhìn thẳng về phía cậu.

Lệ Trì giữ chắc dây thừng bảo hộ, đứng ở khoảng cách sâu 5m nói vọng lên: "Có cần tôi giúp em đi xuống không?"

Lâm Mạc không trả lời, Tịch Tấn Khiêm tiến lên đáp: "Không cần cậu lo lắng, em ấy đã có tôi rồi."

Lệ Trì kéo cao khóe miệng, cười như không cười.

Mạnh Kỷ Nhung đứng bên cạnh Trạm Văn Sương, cũng một điệu bộ cười cười, đẩy gọng kính thấp giọng nói: "Xem ra không tranh không được, hơi lơ đễnh chút liền bị người khác đoạt đi, anh nói có phải không giáo sư Trạm?"

Trạm Văn Sương lãnh đạm liếc hắn một cái: "Hy vọng thầy Mạnh có thể bỏ ý nghĩ ấy đi, anh là người khôn ngoan, hẳn là nên hiểu được đạo lý nên dừng lại kịp thời để hạn chế tổn thất?"

"Ồ? Nói như vậy nghĩa là giáo sư Trạm muốn dừng cuộc chơi rồi sao?" Mạnh Kỷ Nhung nói "Dù sao anh cũng là người khôn ngoan mà..."

Hai con người khôn ngoan gườm gườm nhìn nhau, sau đó quay đầu bỏ đi hai hướng.

Một người mang khuôn mặt lãnh đạm, một người khóe miệng ngậm ý cười.

Tuy biểu cảm khác nhau nhưng tâm tư lại vô cùng tương thông.

Ha, xem ai là kẻ ngu ngốc nào!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau