Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 70

Trước Sau
Bên trong rừng bia là một mảnh u ám, tầm nhìn chỉ trong vòng bán kính chiếu sáng của đèn pin.

Thấp thoáng xung quanh là vô số tấm bia đá dựng im lìm, văn tự khắc trên bia hoặc là sắc bén lạnh lẽo, hoặc là nhẹ nhàng phiêu dật, phảng phất có một loại trầm mặc tịch mịch lắng đọng lại sau ngàn năm bị chôn vùi...

Trong không gian tràn ngập cô độc hiu quạnh.

Mọi người có thể cảm nhận được sâu sắc sự u tịch nơi đây.

Chưa hết, vết bánh xe đẩy và vết lôi kéo mà Lý đạo trưởng để lại đã biến mất một cách quỷ dị, nỗi sợ hãi dần lên men trong lồng ngực, nhóm người bắt đầu ý thức được điều này.

Tuy không có gió nhưng ai nấy đều co rúm người.

Hiện tại bọn họ bị cô lập giữa những bức vách của Vạn Bi Họa Bích, xung quanh dường như có vô số ma quỷ ẩn nấp, chờ thời cơ lao ra.

Lâm Mạc chiếu đèn pin xung quanh, lại soi hướng lên trên, phát hiện vòm trần nơi đây giống như một chóp núi, vách đá lởm chởm.

Cậu nói: "Chúng ta hẳn là đang ở trong lòng núi, nếu không tiến vào thật sự không thể tưởng tượng ra bên trong lại rộng lớn đến vậy."

Mạnh Kỷ Nhung: "Khu vực này chỉ có thể hình thành do bàn tay tạo hóa, sức người nhất định không thể kiến thiết nên một công trình quy mô lớn thế này."

Lâm Mạc hỏi: "Vạn Bi Họa Bích liệu có liên quan gì tới những bức tranh trên vách tường trong đại điện không?"

"Chưa thể đưa ra kết luận chính xác, có thể có liên quan, cũng có thể không... Nhưng trong trường hợp chúng có liên quan tới nhau..."

Mạnh Kỷ Nhung nhướng mày, nhìn về phía trước xa ngút tầm mắt lại tối đen như mực: "Em cảm thấy đồ vật giấu bên trong rừng bia là cái gì?"

Lâm Mạc: "Trứng ngọc thạch."

Giáo sư Chương: "Có khả năng cao chính là thứ này. Thông thường bên trong các mộ thất, những câu chuyện được kể lại thông qua các bức tranh ít nhiều đều có liên quan tới chủ nhân ngôi mộ. Nếu như đó là tranh chân dung thì đa phần là tái hiện lại cuộc đời người đã khuất."

"Những bức họa trong đại điện sử dụng thủ pháp khuếch đại hiện thực, cho dù là con mãng xà hay là quả trứng ngọc thạch... khẳng định đều ngầm ám chỉ một ý tứ khác."

"Ví như, phương pháp ẩn dụ sẽ dùng các hình ảnh mãnh thú như sư tử, hổ, mãng xà,... để tượng trưng cho những kẻ thù khát máu..."

Giáo sư Hồ gật đầu: "Nếu dựa theo cách lý luận này, có thể phân tích những bức tranh kia như sau: trứng rắn biểu thị cho sự yếu ớt, có thể là một bộ lạc nhỏ bé mới hình thành nào đó, sau đó bị vị pháp sư kia phát hiện ra, ông ta liền xúi giục tộc nhân của mình xâm chiếm ức hiếp bộ tộc nhỏ, vơ vét toàn bộ vàng bạc tài bảo của bọn họ... Trải qua năm tháng, bộ tộc nhỏ dần phát triển lớn mạnh hơn, tìm cách báo thù dẫn đến cuộc chiến tranh diệt vong, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thất bại."

"Nhưng trên bích họa có miêu tả cảnh những tộc nhân đem trâu bò cừu non tới hiến tế cho đại mãng xà..."

"Sử sách thường do người thắng cuộc ghi chép, tự nhiên sẽ tìm cách tô đẹp hơn cho bản thân."

"Cho nên con mãng xà chỉ là một hình ảnh ẩn dụ?"

Có người khẳng định nói: "Nếu không phải vậy thì chẳng lẽ đã tồn tại một con quái vật to đến thế? Hơn nữa trứng rắn có bao giờ xuất hiện bên bờ suối đâu, lại còn lấp lánh vàng...?"

Không ít người tán thành: "Đúng vậy, con mãng xà lớn như vậy, nhìn đã đủ sợ hãi rồi, càng không nói đến việc nuôi dưỡng nó."

"Vậy quả trứng ngọc thạch kia có thể là hình ảnh ẩn dụ cho một loại bảo vật nào đó, bằng không chỉ dựa vào một viên đá như vậy sao có thể giết chết được mãng xà?"

...

Mỗi người góp một ý kiến, Lâm Mạc chỉ lặng lẽ chắp tay sau lưng lắng nghe.

Mạnh Kỷ Nhung tới gần hỏi: "Em có giả thiết gì không? Hay em cũng cho rằng bức họa là câu chuyện ẩn dụ mà người xưa kể lại?"

Lâm Mạc đưa tay che miệng, ghé vào tai hắn thì thầm: "Em lại cảm thấy đó là sự thật, có lẽ thực sự tồn tại một con mãng xà lớn như vậy đấy."

Hơi thở ấm nóng phun bên tai, ý cười của Mạnh Kỷ Nhung càng thêm rõ ràng, hắn vươn tay đỡ lấy thắt lưng của người gần kề, chỉ cần cúi đầu bọn họ sẽ chạm môi.

Chưa kịp hành động gì, Lâm Mạc bỗng bị một người khác kéo ngược ra.

Cậu lảo đảo ngã vào lòng Đường Diễn Sơ, hắn vòng tay ôm chặt người trong lồng ngực, trong mắt là sự rét lạnh như một cơn gió lốc, xoáy về phía Mạnh Kỷ Nhung.

Mạnh Kỷ Nhung cười cười: "Đội trưởng Đường còn muốn ôm bao lâu nữa?"

Câu nói khiến cho những người xung quanh kinh ngạc nhìn sang.

Lâm Mạc đỏ mặt, chống tay đứng thẳng lên, mạnh miệng phân trần: "Dẫm trúng cái hố, bị trượt chân không đứng vững."

Một đoạn nhạc đệm cứ thế trôi qua, mọi người thu liễm lại tâm tư, tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng bia.

Bọn họ chọn một con đường chưa có ai đi qua.



Ước chừng đã tiến sâu vào rừng bia khoảng 30m, Đường Diễn Sơ đột nhiên dừng bước.

Lâm Mạc ngay phía sau hỏi: "A Sơ, làm sao vậy?"

"Phía trước..." Đường Diễn Sơ hơi nghiêng người thăm dò.

edit bihyuner. beta jinhua259

Đèn pin vừa vặn chiếu sáng tới vị trí khả nghi, một vật thể hơi lấp lóe phản xạ lại ánh sáng, chính là chiếc máy thám hiểm được chở vào lúc trước, hiện giờ rời rạc từng mảnh nằm lẻ loi dưới chân một tấm bia đá.

"Vì sao nó lại ở đây? Chúng ta đã chọn đường khác cơ mà?"

"Theo lý thuyết, đường đi trong này sẽ phân tán ra khắp các hướng, cơ bản không hề cắt nhau... Có lẽ nào chúng ta đã đi sai phương hướng rồi hay không?"

"Không đúng, xung quanh nơi này không có ký hiệu chứng tỏ không phải do chúng ta lạc đường, đây cũng không phải con đường mà máy thám hiểm đi vào." Đường Diễn Sơ nhíu mi nói "Khả năng duy nhất chính là có thứ gì đó đã đưa cái máy tới đây."

Hắn vừa nói xong, mọi người bất giác rùng mình.

Đường Diễn Sơ soi đèn pin kiểm tra chiếc máy thám hiểm: "Thiết bị này đã hỏng hoàn toàn, linh kiện rơi rụng, dường như đã chịu một lực phá hoại nào đó từ bên ngoài. Nếu như chỉ là mất tín hiệu hoặc mất điều khiển, máy hẳn là phải nguyên vẹn mới đúng."

Có nhân viên tổ nghiên cứu khoa học kinh hô: "Chúng tôi dùng những linh kiện tinh vi nhất chế tạo nên chiếc máy này, lắp ráp vô cùng cẩn thận, chịu được sức va đập lớn, cho dù có bị xe tải nghiền qua cũng sẽ không vỡ thành mảnh như thế này..."

Nhưng mà hiện tại, chiếc máy đáng thương nằm chỏng chơ trước mắt bọn họ, tan nát như phế thải.

Càng không nói đến, vị trí trước khi mất tín hiệu cách nơi này khá xa, máy móc sao có thể tự mọc chân chạy tới đây?

"Đệt, tôi nổi hết da gà rồi." Có người thấp giọng cảm thán.

Đúng lúc này, Lâm Mạc đột nhiên giơ tay rọi đèn pin về phía tấm bia cao nhất cách đó không xa.

"Có chuyện gì vậy?" Trạm Văn Sương hỏi.

Lâm Mạc nhíu mày: "Vừa rồi có cảm giác... bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm, hiện tại lại biến mất rồi."

Sự việc xảy ra liên tiếp khiến mọi người không kịp hoàn hồn.

Tiêu Phụng Loan đột nhiên nói: "Lâm tiên sinh, nếu thực sự có một "vật thể" nào đó tồn tại trong này, cậu có thể đối phó được không?"

Lâm Mạc quay đầu nhìn hắn, từ khi bước chân vào rừng bia, Tiêu Phụng Loan và Tiêu Thanh Tư vẫn luôn yên lặng đến nỗi có cảm giác bọn họ không tồn tại, chỉ trật tự đi theo đoàn người.

"Vậy còn phải xem đó là thứ gì đã." Lâm Mạc nói "Khả năng cao chỉ là chuyện vặt mà thôi."

Tiêu Phụng Loan: "Tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Lâm tiên sinh."

Nói xong lại trầm mặc đứng sang một bên.

Lâm Mạc có chút suy tư thu hồi lại ánh mắt.

Mọi người trong lòng đều âm thầm coi Lâm Mạc là trưởng đoàn, nghe cậu nói vậy liền thở phào thả lỏng một chút, sau đó yên tâm lắng nghe kế hoạch tiếp theo.

Lâm Mạc: "Đi tiếp thôi, nhớ cất kỹ tấm bùa tôi đã phát, không được thiếu cảnh giác."

Mọi người gật đầu.

Đoàn người không biết đã đi qua bao nhiêu tấm bia đá, càng tiến vào sâu, khoảng cách giữa các tấm bia càng thưa thớt hơn, kích thước cũng biến hóa muôn dạng, nhưng vẫn nhiều đến nỗi không đếm xuể.

Suốt đường đi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của những người xung quanh, tiếng bước chân loạt xoạt đồng đều đạp trên nền đất, dường như đoàn người đã vô tình rơi vào một vòng luẩn quẩn vô hạn.

Trong hoàn cảnh tối tăm u ám, có người bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.

"Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa? Con đường này có phải kéo dài vô tận không vậy?"

"Sợ cái gì, tôi đã xem thời gian, từ lúc bước qua cánh cửa đá kia đến bây giờ mới trôi qua hơn nửa tiếng mà thôi."

"Sao tôi có cảm giác đã đi rất lâu rồi nhỉ?"

"Nhóm thám hiểm đầu tiên đi vào đây đã mất tích không quay về, chúng ta có khi nào sẽ tìm thấy hài cốt bọn họ không?"

Giáo sư Hồ thở dài một tiếng: "Nếu may mắn tìm được thi hài bọn họ, nhất định phải thu hồi trọn vẹn, tôi..."

Đột nhiên giáo sư Hồ kích động hô lên: "Mọi người mau nhìn phía trước!"

Tất cả đồng loạt quay sang.



Cách đó không xa là những tấm bia đá đặc biệt, mặt trên không hề khắc văn tự mà ẩn hiện những bức tranh khắc mực.

"Chính là nơi này!"

"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi... Mau! Mau qua bên đó!"

Tất cả đều vô cùng kích động.

Tổng cộng có 5 tấm bia được khắc họa tranh vẽ, cao khoảng 3m, nội dung những bức vẽ quả nhiên là phần tiếp theo của câu chuyện ngoài đại điện.

Bọn họ đứng dưới chân bia đá, xác định thứ tự những bức bích họa.

Tiểu đạo sĩ Huyền Chân quán lên tiếng: "Trên đó vẽ gì vậy?"

Mạnh Kỷ Nhung: "Bức bích họa cuối cùng trong đại điện miêu tả cảnh pháp sư hiến tế cầm một quả trứng ngọc thạch, các tộc nhân hợp sức tiêu diệt mãng xà, còn trên năm bức tranh này là các sự kiện xảy ra sau đó..."

"Pháp sư hiến tế cho rằng mình là kẻ tội đồ, bởi vì ông ta mang trứng rắn về cho nên tộc nhân mới gặp họa diệt vong. Chính vì thế sau khi mãng xà chết đi, ông ta giao lại chức vụ pháp sư hiến tế cho một người khác rồi rời khỏi bộ tộc."

Bọn họ di chuyển qua tấm bia đá thứ hai.

Lâm Mạc nhìn thấy trên bức họa là pháp sư hiến tế mặc trường bào đỏ thẫm, hai tay giơ cao, trên mỗi tay là một vật khác nhau. Một tay nâng một quả trứng ngọc thạch màu trắng, tay kia nâng một vật thể toàn thân phiếm vàng, lớn hơn so với trứng ngọc thạch.

Cậu chỉ vào vật màu vàng nói: "Kia không phải trứng rắn sao?"

Quả thực rất giống với quả trứng rắn mà ông ta đã nhặt bên bờ suối năm xưa.

Có người cả kinh nói: "Mãng xà đã bị tiêu diệt rồi, như thế nào vẫn còn..."

Lâm Mạc vuốt cằm suy tư, nói: "Là trứng do nó sinh ra?"

Mạnh Kỷ Nhung gật đầu: "Rất có khả năng, mọi người nhìn kỹ góc bên trái bức họa, quả trứng xà ánh kim kia bị ném vào đống lửa, cho vào nồi nước sôi, dùng đá tảng nghiền, nhưng cuối cùng vẫn không một chút tổn hại."

"Có lẽ là do tình thế bắt buộc, pháp sư hiến tế đành phải mang theo trứng mãng xà con rời khỏi bộ tộc."

Giáo sư Chương nhíu mi nói: "Nếu là như vậy, giả thiết dùng mãng xà để ẩn dụ cho hình ảnh địch nhân là hoàn toàn không hợp lý, vậy chẳng lẽ..."

Mọi người vừa hoài nghi vừa tò mò tiếp tục đi đến bức họa tiếp theo.

"Bức bích họa thứ ba kể rằng, vị pháp sư kia trèo đèo lội suối đi thật xa, sau đó tìm cách hủy diệt trứng mãng xà con, mà lúc này trên vỏ trứng đã nứt ra hai kẽ hở." Mạnh Kỷ Nhung chỉ lên hình vẽ quả trứng, có hai đường mực cong cong màu đen.

Trạm Văn Sương: "Trứng mãng xà sắp nở rồi!"

"Đúng vậy, một khi tiểu mãng xà chui ra sẽ lại là một hồi tai họa mới. Sự tình đã sắp nguy nan, pháp sư hiến tế lúc này may mắn tìm được một người có thể giúp ông ta giải quyết quả trứng."

Trên bức họa xuất hiện một bóng người mặc áo bào màu đen, khuôn mặt không lộ rõ.

Người này đang vươn ngón tay chỉ về một hướng, trên mặt pháp sư hiến tế rốt cuộc hiện lên tia hy vọng.

"Bức họa thứ tư là hình ảnh pháp sư hiến tế cùng hắc bào đại nhân đồng hành, nhưng khuôn mặt người mặc áo bào vẫn luôn bị che kín. Người này đưa pháp sư hiến tế tiến vào trong lòng một ngọn núi hẻo lánh, hắn tiếp nhận quả trứng đặt ở chính giữa một bãi đá."

Bức tranh thứ tư đến đó là kết thúc, chỉ còn lại một bức họa cuối cùng.

Mọi người khẩn trương di chuyển sang tấm bia cuối cùng, trong lòng ẩn ẩn một sự bất an.

Đợi đến khi quan sát trọn vẹn bức tranh thứ 5, ai nấy đều sửng sốt.

Nửa ngày sau, thanh âm Mạnh Kỷ Nhung mới từ tốn vang lên: "Sau khi bố trí quả trứng ổn thỏa, hắc bào đại nhân phất tay, kim quang rực sáng, ngay bên trong lòng núi vô số tấm bia đá đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, mạnh mẽ vây lấy quả trứng ở vị trí trung tâm."

"Phía trên vẽ một hình xoáy màu đen, hẳn là muốn ám chỉ một khi bước vào đây liền giống như rơi vào một mê cung không lối thoát."

"Hắc bào đại nhân để lại quả trứng xà bên trong rừng bia, muốn mang pháp sư hiến tế rời đi nhưng ông ta cự tuyệt. Pháp sư cho rằng ông ta cần phải chuộc lại lỗi lầm bản thân cho nên hắc bào đại nhân cuối cùng đành phải rời khỏi đây một mình."

Dưới cùng của bức tranh thứ năm, là pháp sư hiến tế cho người xây dựng một đại điện lớn bên ngoài rừng bia, mà ở phía bên kia cửa đá là một con mãng xà thật lớn đang âm thầm rình rập.

Đại điện được xây dựng hoàn hảo, pháp sư hiến tế một mình tiến vào rừng bia...

Cuối cùng chỉ còn chừa lại một đôi mắt rắn cực lớn, tròng mắt đỏ tươi như máu.

"Đây... đây có nghĩa là gì???" Có người lẩm bẩm.

Lâm Mạc: "Ý nghĩa chính là, quả trứng rắn cuối cùng vẫn nở ra bên trong rừng bia, pháp sư hiến tế biết rõ kết cục của chính mình là phải bỏ mạng nơi đây, cho nên trước khi bị mãng xà ăn thịt ông ta đã khắc nốt câu chuyện dang dở lên những tấm bia này."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau