Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 71

Trước Sau
Một mảnh yên tĩnh bao trùm, mọi người nhìn đôi mắt xà đỏ tươi dài cỡ cánh tay người trưởng thành trên tấm bia đá, trầm mặc không nói gì.

Nửa ngày sau có người nói: "Đều đã trải qua cả ngàn năm rồi, cho dù có con mãng xà như vậy thật thì cũng sớm hóa thành một đống xương trắng."

"Nói cũng đúng, tôi nghĩ người mặc hắc bào và pháp sư hiến tế thiết lập nên rừng bia trong lòng núi này mục đích chính là để vây nhốt đại mãng xà, không cho nó ra ngoài hại người, thế nhưng... rừng bia này chẳng lẽ thực sự do hắc bào đại nhân phất tay áo liền tạo thành?"

Mọi người cảm thấy quá khó tin, nếu như vậy chẳng phải là phép thuật thần tiên sao?

Giáo sư Chương: "Thông thường các bức bích họa hẳn là có sự phóng đại hiện thực, nhưng trên bia đá chỉ vẽ hai nhân vật đó là pháp sư hiến tế và người mặc hắc bào... Thật sự khiến cho người ta không thể lý giải."

"Chẳng lẽ từ thời cổ đại đã có một nhân vật sở hữu năng lực lợi hại đến vậy? Chỉ phất tay đã mọc lên hàng vạn tấm bia?"

"Tôi vẫn cảm thấy câu chuyện thần thoại này có một ẩn ý gì khác..."

Mọi người xôn xao thảo luận về nội dung và độ chân thật của 5 bức bích họa, giáo sư Chương và các vị học giả thì cẩn thận nghiên cứu quan sát những tấm bia.

Đường Diễn Sơ đưa ra kiến nghị, để mọi người hạ hành lý tạm thời nghỉ chân ở đây, hồi phục lại phần nào trước khi tiếp tục hành trình.

Lâm Mạc đặt bao vải trên lưng xuống mặt đất, nhác thấy Trạm Văn Sương một mình bước về phía xa nhất, xung quanh không có người lại tăm tối mờ ảo khiến cho cậu có chút lo lắng, lập tức đi theo.

Trên bia đá chi chít văn tự, cao hơn đầu người.

Lâm Mạc vừa rời mắt hai giây quan sát bia đá, quay đầu lại liền thấy Trạm Văn Sương đã biến mất trong bóng tối, cậu có chút gấp gáp, càng thêm đuổi nhanh bước chân.

"A Trạm, A..."

Tiếng gọi thứ hai còn chưa thoát ra miệng, một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối tóm lấy cánh tay cậu, cả người bị kéo ra phía sau tấm bia khổng lồ, khuất khỏi ánh đèn pin bên ngoài. Lâm Mạc bị đè áp sát lưng lên mặt bia đá lạnh lẽo.

Trạm Văn Sương nắm lấy eo cậu bằng một tay, tay còn lại chống bên cạnh vành tai. (kabedon á)

Hắn vùi đầu vào hõm vai cậu, khẽ cười một tiếng: "Thật ngoan, thật sự đi theo tôi đến đây."

Lâm Mạc giật mình: "Anh cố ý?"

Cậu đẩy vai Trạm Văn Sương, ngược lại bị ôm chặt hơn, thở gấp gáp nói: "A Trạm, mau buông em ra..."

Thanh âm Trạm Văn Sương trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lẽo như gió thoảng, kề sát vào cần cổ: "Vì sao lại muốn tôi buông ra? Tịch Tấn Khiêm có thể ôm em, Đường Diễn Sơ và Mạnh Kỷ Nhung cũng có thể, tôi và em lại chẳng nói với nhau được mấy câu? Hửm?"

Lâm Mạc: "..."

Hóa ra hắn luôn âm thầm quan sát, sau đó tìm cơ hội tính sổ?

Thật khổ mà! Cậu thật khổ sở mà!

"Hiểu lầm thôi, đều là hiểu lầm..." Lâm Mạc ngượng ngùng cười cười.

Trạm Văn Sương nghe thấy liền ngẩng đầu, áp sát lên mặt cậu, đôi môi chỉ còn cách 2 li là chạm vào nhau: "Vậy tôi và em cũng gây ra hiểu lầm được không?"

Hắn không đợi câu trả lời, cánh tay chống bên tai rời xuống vuốt ve cần cổ cậu, thắt lưng cậu bị ôm chặt, tầm mắt bỗng nhiên tối sầm.

Môi lưỡi gắn bó, đầu lưỡi đối phương không chút lưu tình mà công thành đoạt đất, xẹt qua vị trí mẫn cảm trên vòm miệng, chiếm lấy hương vị mà hắn thèm muốn đã lâu...

Khiến cho Lâm Mạc không kịp phản ứng chỉ đành bị động thừa nhận nụ hôn, hai chân tê nhuyễn không thể đứng vững.

Cậu mơ hồ phát ra những âm thanh rì rầm trong cổ họng.

Thật lâu sau lý trí Lâm Mạc mới quay về, dùng lực đẩy Trạm Văn Sương ra, lau lau khóe miệng, khuôn mặt đỏ ửng nói: "A Trạm... A Trạm, đi ra thôi!"

"Chưa đủ..." Trạm Văn Sương thò tay nắm lấy eo cậu, muốn kéo lại.

Lâm Mạc vội vàng chống cự, hai tay đập vào lồng ngực hắn, giọng nói mềm mại cầu xin: "A Trạm, vạn thủy thiên sơn tình vẫn còn*, tha cho em lần này được không?"

*tên một bộ phim truyền hình Hongkong sản xuất từ thời Dân Quốc, nội dung nói về tình yêu của nam nữ chính vượt qua muôn vàn khó khăn giữa những năm chiến tranh loạn lạc (nguồn baike)

"Người biết khắc chế quyến rũ gấp vạn lần kẻ phóng túng, anh khắc chế lại một chút a..."

"Phì!" Trạm Văn Sương rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.

Một tay buông ra, nắm ngón tay thành quyền, đưa lên che miệng cười khúc khích.

Phù... Lâm Mạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



May mà cậu biết cách trị chồng.

Dưới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vẫn thoát hiểm ngoạn mục.

"Chúng ta quay về thôi." Lâm Mạc nói.

Cậu đưa tay kéo Trạm Văn Sương muốn rời đi, dưới chân lại đạp phải thứ gì đó vang lên tiếng vỡ giòn tan.

Lâm Mạc nghi hoặc cúi đầu, lấy đèn pin rọi xuống.

Thấy rõ vật thể dưới chân, hai người thoáng chốc biến sắc.

Trạm Văn Sương: "Là da rắn! Nhìn trạng thái này hẳn là da mới lột, vẫn còn tươi..."

edit bihyuner. beta jinhua259

Lâm Mạc lập tức nói: "Mau trở về!"

Cùng lúc đó, phía đoàn người bên kia.

Một nhà khảo cổ học mang theo máy ảnh chụp lại toàn bộ các bức bích họa trên bia đá.

Chụp đến bức thứ 5, người này nâng tay vỗ vỗ lên đôi mắt xà đỏ thẫm.

Quay lại kiểm tra lại ảnh chụp, ông ngạc nhiên lẩm bẩm: "Sao lại có thêm một cặp mắt thế này..."

Phía sau tấm bia đá thứ 5 là một tấm bia khác còn cao hơn, ông cho rằng còn có phát hiện mới liền ngẩng đầu lên nhìn...

Vừa nhìn thấy thứ kia, trong đầu nhà khảo cổ học hỗn loạn sợ hãi, cả người cứng ngắc lạnh lẽo, mồ hôi đổ đẩy sống lưng.

Làm gì có phát hiện mới...

Phía sau tấm bia đá vẽ bức bích họa thứ 5, một cặp mắt xà đỏ rực còn khổng lồ hơn cả trong tranh vẽ, hai tròng mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nhà khảo cổ học. Máy ảnh vẫn liên tục ghi hình phát ra những ánh sáng chớp nhoáng, mơ hồ nhìn thấy những mảnh vẩy xanh sẫm chậm rãi lượn vòng phía sau tấm bia, lớp vảy phản xạ lại ánh sáng giống như một thứ kim loại sáng bóng.

Nhà khảo cổ run rẩy, lảo đảo lùi bước.

Hành động dị thường của ông thu hút sự chú ý của người phía sau, có người lại gần hỏi ông gặp chuyện gì, những nhà khảo cổ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc nói không nên lời.

Không cần người này lên tiếng, bởi vì "vật" kia đã dần lộ diện phía trên tấm bia.

Mọi người kinh hãi đến há hốc miệng.

Động tác duy nhất theo bản năng chính là ngẩng đầu nhìn, một con quái vật khổng lồ, toàn thân là vảy xanh sẫm thong thả uốn lượn trườn quanh tấm bia.

Thiết bị chiếu sáng đặt trên mặt đất vẫn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, le lói rọi lên năm bức bích họa trên bia đá. Không rõ là ai hoảng sợ đá đổ chiếc đèn, bóng đèn lệch ra khỏi khung, vừa vặn hắt ra ánh sáng loang lổ, soi rõ cái đầu đang ngóc lên phía trên tấm bia thứ 5.

Đại mãng xà trong truyền thuyết, hiện giờ thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nó chỉ lộ ra một chút thân mình, nhưng khổng lồ đến nỗi khiến ai nấy khiếp sợ nghẹn họng. Con quái vật lặng lẽ bò sát mặt đất, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, màu xanh thẫm sáng loáng của những mảnh vẩy đối lập với màu đỏ tươi như máu bên trong tròng mắt.

Khiến cho nhóm người thêm phần thất kinh chỉnh là, trên đỉnh đầu nó lại mọc ra hai cái sừng uốn lượn.

Đầu rắn, thân mãng xà, lại có sừng... một con quái vật chôn mình dưới lòng đất hàng ngàn năm nhưng vẫn còn sống.

Nỗi khiếp sợ pha lẫn với tâm tình quỷ dị trào dâng trong lồng ngực mỗi người.

Bản tính của loài rắn là tập kích bất ngờ, cho dù có là đại mãng xà đi chăng nữa thì nó vẫn là loài bò sát máu lạnh. Chỉ trong nháy máy, cái đầu rắn dữ tợn đã mổ về phía nhóm người, chỉ còn cách khoảng 1m.

Nhà khảo cổ học ban nãy đứng gần nhất, ông thất thanh hét lên một tiếng. Ngay trước khi bị con quái vật kia há cái miệng đỏ lòm chuẩn bị đớp gọn, một đạo ánh sáng kim sắc từ trong túi áo bay ra, hàng loạt phù văn phức tạp lóe lên trong không trung, chuẩn xác nhắm về phía đầu mãng xà, đánh bật nó ra.

Đường Diễn Sơ phản xạ nhanh, lập tức túm lấy vị học giả kéo ra khỏi phạm vi tấn công của mãng xà khổng lồ.

Đớp trượt con mồi, đại mãng xà rõ ràng bị chọc giận, âm thanh ma xát giữa lớp vảy và tấm bia đá vang lên lạo xạo, tựa như một sự cọ xát kim loại, sắc bén đến sởn tóc gáy.

Thứ này rõ ràng không thể dùng sức người để chống cự.

Lý đạo trưởng nhận ra bọn họ không có biện pháp đối phó cự xà, thuốc bột của Tiêu Phụng Loan và Tiêu Thanh Tư cũng trở nên vô dụng, mọi người gấp gáp khẩn trương như ngồi trên đống lửa. Ngay lúc này có tiếng hô:

"Ban Ban! Tiểu Tố!"

Hai tiểu thư linh mặc võ phúc thoáng chốc bay ra từ trong bao hành lý dưới đất, trong không trung xuất hiện hai đạo dây mảnh đen nhánh như nét mực quấn quanh thân mình con mãng xà, móc khóa được chế tác tinh xảo chụp lên đỉnh đầu quái vật.



Con mãng xà phát ra tiếng "xì...xì" thân thể uốn lượn dựng lên, giật mạnh một cái khiến cho hai đạo dây đứt tung, cái móc khóa cũng vỡ nát.

Không rõ có phải do sự chấn động địa thế bên trong lòng núi hay không, một vài mảnh đá vụn không ngừng rơi xuống, đối với mãng xà chỉ như đá sỏi nhỏ bám lên người, nhưng đối với những con người nhỏ bé bằng xương bằng thịt, một cục đá lớn như vậy rơi từ trên cao trúng đầu liền mất mạng.

Lâm Mạc hét lên: "A Sơ, A Khiêm, mau sơ tán mọi người đứng nép vào phía dưới tấm bia đá lớn nhất."

Cậu cũng đẩy Trạm Văn Sương về phía đó, khi mọi người đang cuống quýt tìm cách tránh mưa đá, mãng xà lại một lần nữa mổ đến.

Ánh mắt Lâm Mạc biến thành màu vàng kim, những đồng xu trong bao vải bay ra hợp lại thành thanh kiếm triệu hồi vào tay Lâm Mạc, kịp thời đánh văng cú đớp của mãng xà, ngăn cản được cái răng nanh sắc nhọn kia.

"Leng keng..." tiếng va chạm vang lên, thân kiếm tóe ra tia lửa.

Con mãng xà bị ăn đau, thân mình cao lớn hoàn toàn lộ ra, nó trườn bò xung quanh khu vực bia đá như muốn bao vây Lâm Mạc phía bên trong.

Kỳ quái chính là, sức tấn công của cự xà không phải tầm thường, nhưng tuyệt nhiên không thể phá vỡ tấm bia đá.

Lâm Mạc giao triền với nó vài đường kiếm, nhìn chằm chằm cặp sừng trên đầu thầm nghĩ không ổn rồi, con mãng xà này chỉ sợ đã thoát khỏi phàm thể, đang tiến hóa thành yêu long*. May mắn chính là quá trình hóa yêu mới chỉ bắt đầu, nhưng cũng không dễ đối phó.

*yêu trong yêu quái, yêu tinh; long là rồng.

Sau khi hoàn toàn bò ra từ phía sau bia đá, mãng xà bắt đầu dồn dập công kích, phần đầu liên tục đớp mổ, cái đuôi thì vung lên quét xuống đất đánh lén.

Lâm Mạc có vài lần suýt bị nó quật ngã, ngay khi nó nhe nanh chuẩn bị cắn liền bị một đạo ánh sáng xanh biếc phóng ra đâm về phía sườn, thân hình bị đánh văng ra nghiêng vẹo.

Lập tức, ánh sáng kia xoay chuyển, dừng lại trên đỉnh đầu Lâm Mạc.

Lâm Mạc: "Lão tổ tông à, nó bị ngài đánh một cú liền càng thêm hung hãn kìa..."

Rùa nhỏ thò cái móng vuốt bé xíu cào cào đỉnh đầu cậu.

Nhưng cú đập đó cũng đủ để Lâm Mạc tranh thủ thời gian phản kích, Ban Ban được triệu hồi, hóa thành cuốn sách lụa phát sáng, văn tự vàng kim trồi lên.

Lâm Mạc có chút hối hận, sớm biết sẽ gặp phải trường hợp này cậu đã chuyên tâm học tập, sẽ không để nước đến chân mới nhảy, lửa cháy sém lông mày mới đi tìm nước dập.

Ban Ban nhanh chóng rà soát lại các thuật pháp, giúp Lâm Mạc chọn một cái hữu dụng nhất: "Chính là cái này, Cửu Long chú!"

...

Mọi người núp dưới chân tấm bia không khỏi hồi hộp.

Bọn họ cho dù có muốn tiến lên hỗ trợ cũng chỉ thêm vướng chân vướng tay, nhưng nhìn thấy Lâm Mạc bị mãng xà bao vây, thân hình nhỏ bé một mình chống cự mãnh thú, ai nấy đều lo lắng vạn phần.

Ngay lúc này, một tiếng gầm lớn vang lên, thân hình uốn lượn trườn bò của mãng xà đột nhiên trở nên cứng ngắc, dưới ánh mắt khó tin của mọi người, chín đạo ánh sáng lóe lên hóa thành chín con rồng bay lượn trên không trung.

Tuy rằng mỗi con chỉ to bằng thân người nhưng lại trông rất sống động, từng chiếc vảy đều rõ nét.

Cửu Long xoay chuyển, hợp lực giao đấu với cự xà. Con quái vật kia trong lúc chiếc đấu, thân mình không ngừng vẫy vùng quét ngang dọc, đá vụn trên vòm núi liên tục bị nó đánh rơi xuống, mọi người bị dồn ép từng bước từng bước sát chân tấm bia.

Cuối cùng, Cửu Long kết nối thành một sợi dây kim sắc, trói chặt con mãng xà đã bị sứt sẹo đầy mình.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Lâm Mạc ra dấu, Đường Diễn Sơ chậm rãi dẫn người bước ra.

"Thật... Thật khó nói nên lời!" Giáo sư Chương cảm thán.

Bao gồm cả con đại mãng xà từ trong truyền thuyết, bao gồm cả năng lực nghịch thiên của Lâm Mạc, tất cả đều khiến cho những người có mặt được mở rộng tầm mắt. Vốn tưởng rằng trận chiến với đám sâu trùng trên chùa La Thủy đã đủ khiến cho người ta ghi nhớ suốt đời, nhưng lúc này đây bọn họ mới cảm thấy kiến thức của mình vẫn quá hạn hẹp.

"Con mãng xà này nên xử lý thế nào?" Tịch Tấn Khiêm nói.

Lâm Mạc: "Vừa rồi bị Cửu Long chú chọc xuyên thân thể, nó sắp chết rồi."

Trong giọng nói hàm xúc ý tứ thương tiếc, nó có thể tiến hóa đến giai đoạn này cần phải hội tụ rất nhiều yếu tố, thiếu một thứ cũng không được. Đại mãng xà này quả thật là một kỳ vật, nhưng nếu lưu lại tính mạng rất có thể sẽ gây ra tai họa cho loài người.

Hơn một năm trước, đoàn thám hiểm đầu tiên tiến vào nơi này, phỏng chừng đều đã bị mãng xà cắn nuốt toàn bộ.

Trách không được, dọc đường đi bọn họ không tìm thấy bất kỳ thi cốt nào.

Phần cổ và bụng của cự xà đều bị chọc thủng, máu tươi trào ra đỏ thẫm một vùng, nó giãy dụa yếu ớt, bị trói chặt bởi sợi dây vàng kim, hai tròng mắt đỏ tươi dần trở nên vô hồn, thân thể cũng bắt đầu cứng còng...

Sau khi xác định nó đã chết, sợi dây vàng kim tan biến thành những đốm sáng lấp lánh, từ từ tiêu tán trong không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau