Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 79

Trước Sau
Trường quay bỗng xôn xao, Lâm Mạc và Trọng Nính nhanh chóng đuổi theo Tô Hạm Thư.

Tòa nhà của đài truyền hình quá lớn, cậu và Trọng Nính phải tách nhau ra tìm. Lâm Mạc một mình chạy xuống lầu 1 liền nhìn thấy bóng Tô Hạm Thư, cô ta đang rúc trong lồng ngực một nam nhân, ngửa đầu không biết kể lể cái gì, lúc sau nam nhân kia đỡ cô ta rời đi. Ra khỏi cửa lớn, một chiếc xe đã mở cửa chờ sẵn.

Xe bắt đầu lăn bánh, Lâm Mạc lao ra dùng một tay tung chưởng lên phần đầu xe, cả thân xe chấn động sau đó dừng lại.

Tô Hạm Thư ngồi bên trong xe hoảng sợ không thôi.

Cô ta vừa chạy ra khỏi tầng 3 liền nhìn thấy nhà đầu tư chính của chương trình thực tế lần này – Hội trưởng EW Giải Chước!

Sau đó là một màn "bất cẩn" lao vào lòng hắn ta, Tô Hạm Thư ngẩng đầu để lộ gương mặt, từ khóe mắt kéo dài lên trán là một hàng vảy cá màu xanh lam đang mọc ra.

Vài sợi tóc mai dính mồ hôi rũ xuống hai bên thái dương, ánh mắt toát lên vẻ kinh hoảng, cộng thêm những chiếc vảy yêu mị điểm tô trên gương mặt hình thành nên một loại mị lực kỳ quái, hoàn toàn thu hút người đối diện.

Cô ta tự tin chỉ cần mình mở miệng, không ai có thể cự tuyệt!

Quả nhiên, Tô Hạm Thư vừa nói muốn đi cùng, Giải Chước liền đáp ứng.

Hắn đưa cô ta lên xe chuẩn bị rời đi, Lâm Mạc lại như trước quyết không bỏ qua cho cô ta.

Tô Hạm Thư nghiến răng nói một câu "Đi mau, đừng để cậu ta nhìn thấy em" sau đó bị cơn đau giày vò đến ngất đi.

Giải Chước không để ý lời nói của cô ta, thấy cô ta hôn mê ngã ra ghế sau cũng chỉ bố thí một ánh mắt thờ ơ. Sau đó nhìn ra ngoài lại vô cùng hào hứng tươi cười, hắn mở cửa xuống xe: "Chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Lâm Mạc nghi hoặc: "Anh là ai?"

Giải Chước: "..."

Nụ cười bỗng trở nên cứng ngắc, hắn ta thất vọng thở dài: "Sao em lại quên tôi, vẻ đẹp của tôi không đủ ấn tượng sao?"

Hắn giơ tay chỉ lên khuôn mặt tuấn mỹ.

Lâm Mạc như bừng tỉnh: "Anh là Giải Chước?"

Lần này hắn ta cười tươi hơn, gương mặt diễm lệ như phát sáng, giọng nói mềm nhẹ có chút ngữ khí làm nũng: "Cuối cùng em cũng nhớ ra tôi rồi."

Bộ dạng đẹp trai soái khí lại làm ra hành vi như vậy quả thực không tương thích, trong lòng Lâm Mạc dâng lên một cỗ kỳ quái.

Nhưng cậu cũng không muốn dây dưa lâu dài, nói thẳng: "Giao Tô Hạm Thư cho tôi!"

Giải Chước ồ lên, vuốt cằm nói: "Hóa ra cô ta tên là Tô Hạm Thư à."

Lâm Mạc: "..."

Không biết cô ta là ai nhưng vẫn đưa lên xe???

"Không được đâu."

Giải Chước dùng ngón trỏ lắc lắc, cười nói: "Tôi có điểm hứng thú với cô ta, một con mồi ngu ngốc chủ động chui vào lưới, sao có thể dễ dàng thả đi như vậy, quá đáng tiếc... Tôi còn chưa nghiên cứu xong mà!"

Lâm Mạc: "Nếu không cách xa cô ta ra một chút, anh sẽ trở nên xui xẻo đấy."

Giải Chước bắt được trọng điểm, mở to hai mắt ngạc nhiên: "Ấy, vậy ý em là, sự tồn tại của Tô Hạm Thư sẽ khiến cho tôi bị vận xui quấn thân?"

Lâm Mạc không đáp.

Chỉ thấy nam nhân trước mặt bỗng ngửa đầu cười lớn, sau đó mới nói tiếp: "Như vậy càng thêm thú vị không phải sao, nếu cô ta dám đem lại đen đủi cho tôi, tôi sẽ bẻ gãy chân tay cô ta, đập vỡ toàn bộ xương cốt sau đó nhốt cô ta vào lồng chờ chết, tựa như một con thú nhỏ tội nghiệp chỉ biết nghe theo mệnh lệnh chủ nhân!"

"Ừm... Lúc đó cô ta sợ rồi, liệu còn dám mang đến xui xẻo cho tôi hay không?"

Câu hỏi cuối cùng hắn ta dùng ngữ điệu ngây thơ vô tội, dường như những lời dọa dẫm kinh khủng trước đó không phải do hắn ta nói.

Lâm Mạc giật giật khóe miệng, không nói nên lời.

Nhưng dựa vào trực giác nhạy bén của mình, Lâm Mạc hiểu rằng người tên Giải Chước này không hề nói giỡn, hắn ta đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ cách trả thù nếu như bị Tô Hạm Thư rút đi vận may.

Hắn ta là một kẻ dám nghĩ dám làm!

Giải Chước không hề rơi vào bẫy mê hoặc của Tô Hạm Thư một cách dễ dàng như vậy, hắn ta chỉ nhất thời nảy sinh hứng thú mà thôi. Giữa vòng xoáy cuộc đời nhàm chán vô vị, rốt cuộc xuất hiện một chuyện kích thích như vậy, đương nhiên hắn sẽ tóm chặt con mồi, trêu chọc cho thỏa mãn sự phấn khích của bản thân.

E là Tô Hạm Thư đã đi một nước cờ sai lầm, trong lúc kích động bỏ chạy cô ta tự cho là mình đã tìm được người để nhờ cậy, không ngờ lại rơi vào móng vuốt của một con sói còn hung ác hơn.

Giải Chước không muốn giao người, Lâm Mạc không muốn thả người.

Thấy nhân viên bên tổ ghi hình bắt đầu ùa ra khỏi cửa tìm kiếm, Giải Chước nói: "Không bằng đi cùng nhau đi."

Lâm Mạc trầm tư trong chốc lát rồi gật đầu, ngay khi đám người kia chạy tới liền leo lên xe Giải Chước, sau đó gửi tin nhắn cho Trọng Nính và Bạch Thời Viên, nói bọn họ không cần lo lắng, cậu rất nhanh sẽ về.

"Bây giờ đi đâu?" Trên xe Lâm Mạc hỏi.

Giải Chước: "Về nhà tôi."

Ghế sau, Tô Hạm Thư vẫn đang hôn mê, những chiếc vảy nhỏ xanh biếc mọc lên từ khóe mắt, đuôi lông mày, vầng trán,... đều là những vị trí rất có mỹ cảm, giống như một loại hiệu ứng trang điểm độc đáo.

Gương mặt vốn hút hồn, tô điểm thêm những chiếc vảy lóng lánh khiến cho sự mị hoặc càng tăng thêm vài phần.

Có lẽ biết trước mình đang biến hóa thành bộ dạng gì, Tô Hạm Thư yên tâm ngất xỉu trên xe người đàn ông mà cô ta cho rằng đáng tin cậy.

Một cô gái có nhan sắc diễm lệ, hơn nữa còn mang theo sự bí ẩn quyến rũ, đối với bất kỳ nam nhân nào cũng có thể sinh ra lực hấp dẫn vạn phần.

Nhưng cô ta thật sự đen đủi, Giải Chước đúng là nam nhân, hắn ta cũng bị hấp dẫn, nhưng lại là kiểu hứng thú biến thái không giống người bình thường, tốt nhất không nên dùng cách suy nghĩ của người bình thường để thăm dò hắn ta.

Hắn ta cũng đem luôn Lâm Mạc – người mà Tô Hạm Thư tận lực né tránh – lên xe về nhà cùng!



Lâm Mạc hoàn toàn không nhận ra mình cũng là người bị dụ dỗ, trong lúc Giải Chước lái xe liền quay đầu quan sát bộ dạng Tô Hạm Thư.

"Vẩy cá..." Lâm Mạc nhẹ giọng thì thầm, luôn cảm thấy cô ta rất quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu...

Cứ như vậy một đường về tới nhà Giải Chước, một căn biệt thự độc lập.

edit bihyuner. beta jinhua259

Hai vệ sĩ mặc đồ đen bước ra, khiêng Tô Hạm Thư từ ghế sau đi vào biệt thự. Họ nhìn thấy điểm dị thường trên gương mặt Tô Hạm Thư nhưng cũng không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn duy trì vẻ bình thản, hoàn toàn chuyên nghiệp như những con robot chỉ làm việc theo mệnh lệnh.

Đợi đến khi Lâm Mạc và Giải Chước cùng bước vào phòng, Tô Hạm Thư đã được nằm ngay ngắn trên thảm trải sàn, hai vệ sĩ áo đen đứng trong góc không chớp mắt.

Lâm Mạc nhìn quanh bốn phía, tò mò hỏi: "Không còn ai khác sao?"

Giải Chước: "Ai?"

"Quản gia? Đầu bếp? Người hầu? Tôi tưởng biệt thự lớn như vậy thậm chí phải thuê cả người làm vườn chứ?"

Nhưng nhìn xung quanh chỉ thấy hai vệ sĩ áo đen.

Giải Chước: "Nhiều người rất phiền phức, tôi thích hưởng thụ không gian cá nhân, bọn họ đều nắm được quy củ ở đây, khi cần thiết sẽ xuất hiện, khi không cần thiết liền biến mất."

"Ồ..." Lâm Mạc gật đầu.

Vừa định bước tới xem xét tình huống của Tô Hạm Thư, Giải Chước lại nhanh tay khoác vai cậu nói: "Không cần vội, để thuộc hạ của tôi xử lý trước. Em có khát không? Lại đây uống nước đã."

Hắn dẫn Lâm Mạc tới một quầy bar mini.

Lâm Mạc nhíu mày: "Tôi không khát."

Cậu hiện tại vô cùng sốt ruột, chỉ muốn giải quyết nhanh sự việc của Tô Hạm Thư. Lâm Mạc xoay người định rời đi lại bị Giải Chước bắt lấy cánh tay.

Đôi mắt hắn thâm trầm có chút u ám, khi hắn gợi lên khóe môi, đuôi mắt cũng nhếch lên, sự nguy hiểm hiện lên trong ánh mắt. Hắn dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay Lâm Mạc, triệt để hóa thành một dã thú kiêu ngạo, mở cái miệng đỏ lòm, lộ ra răng nanh sắc nhọn, nhìn con mồi bằng ánh mắt thèm thuồng khao khát, chậm rãi nói: "Ở nhà tôi thì phải nghe lời tôi, hiểu không?"

Người này có phải bị biến thái hay không?

Lâm Mạc cứng mặt: "Không hiểu!"

Thuận tiện dứt khoát rút tay về.

Ánh mắt Giải Chước chợt lóe, hai con ngươi nhiễm màu đen kịt, khí thế trên người cũng từ từ biến hóa.

Ngay khi Lâm Mạc nắm tay thủ thế chuẩn bị tự vệ, lại thấy hắn ồ một tiếng ủy khuất. Giải Chước đi vào bên trong quầy bar, quay đầu một góc 45 độ, làm nũng: "Uống cùng tôi một ly đi mà, chỉ một ly thôi, được không~..."

Lâm Mạc: "..."

Người này chắc chắn đã học qua một khóa diễn xuất!

Cậu cảm thấy Giải Chước có chút thay đổi thất thường...

Đại khái giống như... đầu óc không bình thường!?

Cuối cùng vẫn đành ngồi xuống ghế cao, Lâm Mạc một ly nước, Giải Chước một ly rượu.

Sau khi uống xong, Giải Chước như lời hứa dẫn cậu đi nhìn Tô Hạm Thư đã được "sơ chế".

Bể bơi sân sau. Một chiếc lồng sắt lớn khoảng ba mét vuông được buộc dây xích cố định bốn góc, thả chìm dưới đáy bể, mỹ nhân vẫn đang hôn mê, chân tay trói chặt bị nhốt trong lồng.

Lâm Mạc há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

Play cầm tù???

Giải Chước vô cùng hài lòng, cười lớn: "Quả nhiên giống như suy đoán của tôi, cô ta bị dìm trong nước cũng không chết, thậm chí vẫn thở bình thường... Ồ, là thủy yêu? Hay là mỹ nhân ngư?"

Hai vệ sĩ áo đen lúc trước đã biến mất.

Trong biệt thự hiện giờ chỉ còn lại Lâm Mạc, Giải Chước và Tô Hạm Thư dưới đáy bể bơi.

Nghe thấy ba từ "mỹ nhân ngư", Lâm Mạc giật mình!

Giải Chước chú ý tới nét mặt của cậu, tới gần hỏi: "Có phải em biết gì không?"

Lâm Mạc: "Có chút suy đoán."

Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, "mỹ nhân ngư" đang hôn mê kia đột nhiên mở to mắt. Cho dù là bất kỳ ai, sau khi tỉnh dậy phát hiện mình bị trói chặt, nhốt vào lồng ngâm dưới nước, cũng sẽ hoảng hốt không thôi.

Tô Hạm Thư dĩ nhiên không ngoại lệ.

Cô ta phát hiện trên thành bể có hai người đang đứng, chỉ lẳng lặng quan sát mà không hề nói gì, một trong số đó chính là người mà cô ta quen thuộc đến run sợ...

Tô Hạm Thư sợ hãi, hoảng loạn cùng cực, cố gắng giãy dụa tìm cách lui về sau, hai tay vò bới mái tóc bồng bềnh trong nước.

Giải Chước chép miệng một tiếng, ấn một nút điều khiển trên mặt bàn, lồng sắt ngâm dưới đáy bể từ từ được kéo lên. Sau khi một nửa chiếc lồng trồi lên khỏi mặt nước, Giải Chước ấn nút dừng lại.

Tô Hạm Thư rốt cuộc có thể lên tiếng, cô ta nhào tới nắm chặt song sắt, gào về phía Lâm Mạc: "Thả tôi ra, van cầu ngài thả tôi ra, tôi chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi, mặt... mặt của tôi bị hủy dung, tôi không muốn sống như vậy suốt đời cho nên... cho nên... là nó mê hoặc tôi! Nhưng tôi không hề hãm hại ai hết, tôi chưa làm điều gì hại ai hết, tôi chỉ muốn sống tốt hơn thôi..."

Lâm Mạc nhìn kỹ cô ta, dựa vào giọng nói trong trí nhớ, rốt cuộc tìm ra manh mối: "Cô là... Tô Hồng?"

Tô Hạm Thư sửng sốt, vừa rồi tỉnh lại cô ta còn tưởng Lâm Mạc đã phát hiện ra thân phận mình cho nên mới liều lĩnh ngửa bài cầu xin tha thứ.

Lâm Mạc nhíu mày: "Chẳng lẽ lúc trước ở huyện Lĩnh, con ngư yêu kia vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn mà là bám vào người cô?... Trách không được, trách không được ngày đó ở bệnh viện, cô nhất quyết muốn đến Cục Cảnh sát xem buổi lễ trừ yêu, còn lấy cớ gì mà cảm tạ báo ân... Hóa ra mục đích thật sự của cô là mượn năng lực của ngư yêu kia để khôi phục dung mạo?"

"Thế nhưng, cô đã thông đồng với con ngư yêu kia từ bao giờ?"

Cậu suy tư trong chốc lát, lại giật mình: "Ồ, đúng rồi! Hẳn là khi còn ở cửa sông Lao Âm, lúc cô bị đội trưởng Triệu bắt cóc lên thuyền... Lúc đó máu của cô bị nhỏ xuống sông, có phải lúc đó cô và ngư yêu đã ngấm ngầm đưa ra hiệp ước?"



Giải Chước không xen vào, chỉ đứng lắng nghe, vô cùng hứng thú.

Tô Hạm Thư run rẩy đứng không vững, lùi lại phía sau, cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Bởi vì những gì Lâm Mạc nói đều chính xác đến từng chi tiết.

Cô ta hoảng sợ: "Tôi... Tôi chưa làm gì hết... Tôi không hại ai hết... Mặt của tôi bị hủy, tôi chỉ là muốn khôi phục dung nhan mà thôi..."

Lâm Mạc nhìn cô ta, cặp mắt hóa thành kim sắc, hoa văn lưu chuyển trong con ngươi, sau khi dò xét người trước mặt liền sáng tỏ: "Tất thảy của cô đều giao cho ngư yêu, thân thể, tiếng nói, gương mặt,... Cô thậm chí tự cắt đứt liên hệ với bản thân mình trước đây, chấp nhận từ nay về sau lẻ loi một mình không người thân thiết."

"Nó nói sẽ giúp cô, nói rằng nó chỉ là một mảnh tà linh bám vào linh hồn cô mà thôi. Nhưng cô lại không biết rằng, nó đang lợi dụng cô để hấp thụ vô số vận khí của người xung quanh, khi đạt được một lượng vận khí nhất định nó sẽ bắt đầu rút đi sinh mệnh con người... Sau đó nó sẽ khôi phục, mảnh tà linh phát triển lớn mạnh, hoàn toàn xâm nhập vào linh hồn cô, xóa đi toàn bộ trí nhớ của cô..."

"Đến lúc đó, cô có còn là Tô Hồng nữa hay không, hay sẽ là một Tô Hạm Thư bị ngư yêu điều khiển toàn bộ thân xác lẫn trí óc?"

"Tất cả những gì của cô đều không còn là của cô nữa, cô đã giao bản thân mình cho người khác,... à không, là cho một con yêu khác mất rồi!"

Tô Hạm Thư co rút đồng tử, thân thể kịch liệt run rẩy, những chiếc vảy trên mặt đột nhiên biến mất. Ngay lúc này, đôi chân được che giấu bên trong bộ đồ kia bỗng hóa thành một cái đuôi cá lớn màu xanh thẫm, soàn soạt cựa quậy đập vào song sắt của lồng giam.

Giải Chước cau mày.

"Không... Không thể nào..." Tô Hạm Thư nấc lên.

Lâm Mạc cảm thấy cô ta vừa đáng thương vừa đáng giận, cậu nói: "Thực ra trong lòng cô luôn rõ, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật."

"Ngư yêu phải bị tiêu diệt!"

"Không... Không!" Tô Hạm Thư hét lên, hai tay bám chặt song sắt, lạc giọng hô "Nó biến mất thì tôi phải làm sao đây, mặt của tôi đã bị hủy, nhà cũng không thể trở về nữa... Tôi sẽ chết mất, tôi sẽ chết! Van cầu ngài, van cầu ngài cứu tôi... Đúng rồi, ngài lợi hại như vậy, có thể tiêu diệt ngư yêu và lưu lại năng lực của nó trong cơ thể tôi phải không, van cầu ngài giúp tôi... cứu tôi...!"

Chưa nói xong, Tô Hạm Thư bị cơn đau đánh ngã, lưng đập vào vách lồng, tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên không ngừng...

Cô ta không khống chế được hai cánh tay của chính mình, tự dùng móng tay cào cấu lên da thịt trên cơ thể, trên mặt,...

"Chuyện gì vậy?" Giải Chước lên tiếng.

Lâm Mạc: "Tà linh còn sót lại của ngư yêu đã sớm hòa hợp với thân thể Tô Hồng, nó hiện tại đã gần khôi phục bản năng, cảm nhận được kẻ nô lệ của mình muốn mưu phản cho nên muốn trừng phạt..."

Việc lợi dụng cơ thể của Tô Hồng để hấp thụ vận khí những người xung quanh cũng là một loại bản năng của nó.

Nếu không phải Bạch Thời Viên là người vô cùng may mắn, bị ngư yêu nhìn trúng, mà cậu lại tình cờ tới chăm sóc hắn ta... Chỉ sợ là con ngư yêu này còn lâu mới sa lưới.

Đợi đến khi nó hấp thụ đủ vận khí, lại đi hấp thụ sinh mệnh con người, khi đó sẽ trở nên vô cùng khó đối phó! Mà Tô Hồng lúc đó có lẽ cũng khó bảo toàn tính mạng.

Cậu muốn kết thúc chuyện này, không do dự thò tay xuống bể bơi, những sợi tơ vàng tuôn theo dòng nước chảy vào trong lồng sắt, bám lên cái đuôi ngư yêu rồi hóa thành một ngọn lửa kỳ dị thiêu đốt cơ thể Tô Hạm Thư. Cô ta hét rách cổ họng, một lớp khói đen dày đặc như xé toạc thân thể cô ta chui ra, bị ngọn lửa liếm gọn.

Cái đuôi cá chậm rãi biến thành hai chân, thân thể Tô Hồng biến dạng hoàn toàn, khuôn mặt xinh đẹp từ từ nhăn nheo lại, chân tay do ngâm nước lâu trở nên phù thũng, ánh mắt sáng ngời dần hóa vô thần...

Ngư yêu đã đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Tô Hồng dựa trong lồng sắt, toàn thân như bị rút cạn linh hồn.

Đúng lúc này, một đạo nguyện lực xuất hiện trong không trung!

Lâm Mạc vui vẻ lấy la bàn ra.

Nguyện lực chui vào la bàn, huyết tuyến nhuộm đỏ hai chữ "U TINH", sau đó lập tức chảy theo rãnh trôn ốc vọt ra ngoài.

Lâm Mạc chuẩn bị sẵn sàng, muốn chạy theo sợi tơ máu, sau đó cậu thấy...

Sợi tơ máu chui vào lồng ngực người đứng bên cạnh!

Lâm Mạc: "..."

Đệt!

A Lăng của cậu, thật sự phân hóa thành một kẻ biến thái như thế này?

Giải Chước đương nhiên không nhìn thấy những việc này, hắn nhận ra Lâm Mạc dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm mình, sau đó hắn cười tủm tỉm nói: "Có phải cảm thấy choáng váng hay không?"

Choáng váng?

Lâm Mạc nghi hoặc, không rõ ý tứ.

Không biết có phải do nghe thấy Giải Chước hỏi như vậy, cho nên cậu thật sự bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt...

Mà lúc này, đột nhiên trận pháp ở Đạo quán lại tiếp nhận một nguồn lực gây ra rung động.

A Lăng? A Lăng tỉnh lại?

Lâm Mạc mơ màng sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó thân thể cậu nhũn ra, hai chân không vững ngã ngửa ra sau.

Giải Chước tiến lên vừa vặn đón lấy cơ thể Lâm Mạc, cúi đầu khẽ cười. Hắn vuốt ve gương mặt kia, tiếc nuối thở dài: "Dược hiệu phát huy chậm quá, mãi mới chịu ngất đi..."

Lâm Mạc: "..."

Đệt mợ! Tên chó má này!

Người này và Lệ Trì, hai kẻ biến thái!

- --

Lời tác giả:

Lệ Trì: "...?"

Nằm không cũng dính đạn???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau