Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 89
Vụ án liên quan đến rất nhiều người, xảy ra tại nhiều nơi, cộng thêm hiện tượng bùa chú vừa chạm liền cháy, có thể khẳng định đây là một hung án không phải do người thường gây ra.
Vì sao hung thủ lại chọn xuống tay với những người cao tuổi, Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương đã phân tích một vài yếu tố.
Một là, chọn những người già, cơ thể bọn họ đã thoái hóa, chỉ cần gặp sự cố nhỏ hoặc sinh bệnh là qua đời ngay lập tức.
Sau khi ra tay sát hại bọn họ, hung thủ ngụy trang thỏa đáng sẽ dễ dàng qua mắt được người ngoài.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà phạm vi gây án trải rộng khắp nơi, cảnh sát đến hiện tại mới nắm được manh mối để tiến hành điều tra.
Hai là mục đích của việc sát hại người cao tuổi.
Trừ bỏ sát nhân biến thái có ham muốn giết chóc, hoặc là người mắc các chứng rối loạn tâm lý, cảnh sát đưa ra phỏng đoán, sát thủ lấy yếu tố "sống thọ" làm mục đích.
"Hung thủ muốn cướp đi tuổi thọ, kéo dài sinh mệnh." Lâm Mạc khẳng định giả thiết này là khá chắc chắn.
Tiết Trác Lâm: "Tuy rằng đã xác định được mục đích của hung thủ, nhưng vụ án này có rất ít manh mối, rất khó phác họa được chân dung của hắn. Chỉ riêng việc xác định tuổi tác của hung thủ đã vô cùng khó khăn, có thể là một người lớn tuổi, cũng có thể là người mắc bệnh nặng không thể sống lâu, thậm chí có khả năng là một người cường tráng khỏe mạnh trẻ mãi không già... Không thể xác định thủ pháp gây án, càng khó xác định người đó là nam hay nữ..."
Lão Lưu: "Quan trọng nhất chính là, trong quá trình chúng ta lần theo manh mối, hung thủ có thể vẫn đang tiếp tục giết người."
Trạm Văn Sương: "Hung thủ nếu có thể cướp đi tuổi thọ người già, cũng có thể sẽ ra tay với người trưởng thành hoặc là trẻ nhỏ, chỉ là nếu so sánh hai nhóm đối tượng này, ra tay với người già sẽ dễ qua mắt người ngoài hơn."
Nói đến đây, sắc mặt mọi người thoạt nhìn không tốt lắm.
Tiết Trác Lâm hỏi: "Lâm đại sư, ngài có biện pháp nào tìm ra hung thủ không?"
Lâm Mạc: "Tôi phải kiểm tra thi thể người bị hại đã."
Cục trưởng phát hiện di thể cụ ông có điểm bất thường liền lập tức hạ lệnh cho Tổ chuyên án tiến hành điều tra.
Quá trình gian nan tìm kiếm manh mối tạm thời không nhắc đến, kể cả vụ án chỉ diễn ra trong phạm vi Kinh thị thì mỗi ngày số lượng người già qua đời cũng lên đến con số hàng trăm, trong đó đương nhiên vẫn có những người qua đời bình thường, có người mắc bệnh không qua khỏi, có người tử vong do sự cố ngoài ý muốn.
Nên điều tra từ đầu, chỉ có thể phái người canh giữ ở các nhà tang lễ, bệnh viện, nhà hỏa táng,...
Còn phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ phẫn nộ của người nhà nạn nhân, không phải ai cũng sẵn sàng phối hợp, có người vô cùng coi trọng chuyện tâm linh, không muốn ai quấy rầy linh hồn người đã khuất cho nên cự tuyệt điều tra.
Hơn nữa, không thể đem toàn bộ sự tình giải thích cho bọn họ, đại đa số người nhà đều tỏ ra nghi ngờ, hoang mang thậm chí là thái độ cáu gắt đuổi bọn họ từ ngoài cửa.
Có thể nói, kết quả điều tra không hề khả quan.
edit bihyuner. beta jinhua259
Nhưng cho dù như thế, số lượng nạn nhân có dị trạng tương tự mà bọn họ tìm ra vẫn đạt tới một con số đáng kinh ngạc.
May mán, có những người hiểu chuyện vô cùng phối hợp, sau khi thương lượng liền đồng ý đưa thi thể người già nhà bọn họ đến phòng xác của Cục cảnh sát.
Lâm Mạc kiểm tra toàn bộ thi thể những nạn nhân tìm được, đưa ra một kết luận, nếu không phải vô tình tìm ra ấn ký màu đỏ kỳ lạ kia, nếu không phải là cậu tới khám nghiệm, toàn bộ người chết, ở đây đều sẽ oan uổng bỏ mạng.
Trong thân thể không có oán khí, linh hồn bọn họ đã đầu thai chuyển thế, nội tạng không bị hư hỏng, dường như bọn họ chỉ là người già gần đất xa trời, một ngày nào đó vĩnh viễn lìa xa trần thế.
Cậu suy nghĩ, lấy ra một lá bùa sau đó thả lên thi thể, lá bùa cháy trụi không lưu lại một mảnh tàn tro nào.
Vẻ mặt Lâm Mạc có biến hóa.
"Có phát hiện điều gì không?" Đường Diễn Sơ mở miệng hỏi.
Lâm Mạc không đáp lời, cậu dùng tay ấn lên cơ thể người chết, hoa văn kim sắc nhợt nhạt hiện lên rồi lại biến mất. Cậu tiếp tục khám xét mấy cỗ thi thể còn lại, cuối cùng thu tay, dường như đã tìm ra điều gì đó.
"Bùa bốc cháy không phải do thi thể còn lưu lại oán khí, âm khí hay là tai họa gì, mà ngược lại, thi thể người chết vô cùng sạch sẽ."
"Sạch sẽ? Có ý gì?"
"Trong cơ thể người có một loại khí gọi là trọc khí, nhất là những cụ già, càng lớn tuổi trọc khí càng nhiều. Con người khi chết đi, chỉ có sinh khí thoát ra, còn trọc khí vẫn lưu lại trong cơ thể. Mà những cỗ thi thể này, ngay cả một chút trọc khí cũng không còn."
"Sinh khí đã thoát đi, trọc khí cũng bị rút cạn, chết vô cùng sạch sẽ."
"Cái chết này vô cùng dị thường, nhưng rất khó phát hiện."
"Về việc bùa bị đốt rụi, bởi vì hiện tại những cỗ thi thể này tương tự như một cái lò có thể tự động tiết ra một loại chất đốt, những đồ vật như quần áo giấy tờ đều thuộc về chất liệu khó cháy, còn bùa chú của tôi là một loại vật liệu dễ cháy, có thể coi như một cái máy đánh lửa."
Lâm Mạc vừa nói vừa liên tục phóng bùa lên một khối thi thể, ước chừng 15 lá bùa bị thiêu rụi, lòng bàn tay của thi thể dần dần biến thành tình trạng cháy đen.
Lâm Mạc: "Chất đốt phát ra từ nơi này bị những lá bùa hấp thụ cạn kiệt rồi, nếu chất đốt khắp cơ thể đều cháy hết thì trạng thái tử vong của nạn nhân mới chân chính hiện rõ."
Nói xong, cậu phất tay qua vị trí cháy đen kia, lòng bàn tay thi thể bất ngờ khôi phục lại bình thường.
"Vừa rồi, tôi lại bổ sung thêm chất đốt cho thi thể này."
Trạm Văn Sương chỉ tay: "Vậy thứ năng lượng ấy tồn tại trong thân thể người bị hại, cũng chính là thứ rút đi tuổi thọ của bọn họ, lẽ nào là vô hại?"
Lâm Mạc gật đầu: "Có thể nói như vậy, loại năng lượng đó là một thứ vô hại thậm chí còn có ích cho cơ thể con người, nó ở trong cơ thể người bị hại làm cho bọn họ khỏe mạnh cường tráng, chỉ khi nào hung thủ khởi động quá trình "rút tuổi thọ", nó mới trở thành công cụ cướp đi sinh mệnh nạn nhân."
Cứ như vậy, lại càng khó điều tra ra, dường như che giấu được toàn bộ tung tích.
"Trên thi thể không còn manh mối gì khác." Lâm Mạc nói.
Nói cách khác, cũng không tìm ra bằng chứng rõ ràng nào để xác định hung thủ.
"Thật khó giải quyết!" Lão Lưu nói.
Đường Diễn Sơ: "Hung thủ nếu có thể rút đi sinh mệnh mà không để lại dấu vết, hẳn là có thủ pháp trung gian. Hắn ta bằng cách nào đó đã thu thập được cơ thể người bị hại, chỉ cần tìm ra điểm tương đồng giữa những người bị hại, sẽ tìm ra thủ đoạn này."
Trạm Văn Sương: "Có lẽ bắt đầu từ những công việc bình thường mà chúng ta làm hàng ngày, bởi vì chỉ có thông qua những việc này mới có thể không bị phát hiện."
"Như vậy không phải là càng khó điều tra sao?" Tiết Trác Lâm cào tóc "Hiện giờ phải đi điều tra toàn bộ hành tung của người bị hại trước khi chết, khẳng định sẽ nhiều ngập mặt, tôi nghĩ là tra cả năm cũng không ra mất."
Lâm Mạc nghĩ nghĩ: "Cụ ông nhà Cục trưởng trước khi qua đời đã làm những việc gì? Hoặc là có điểm gì bất thường hay không? Tình trạng cơ thể trước khi tử vong như thế nào?"
Cục trưởng đương nhiên đã ghi chép lại toàn bộ thông tin của cụ ông chuyển cho Tổ chuyên án.
Đường Diễn Sơ nói: "Thân thể cụ ông vẫn luôn khỏe mạnh, rất ít khi sinh bệnh, sau khi về hưu thường xuyên rèn luyện. Trước khi qua đời một tháng, có lần không cẩn thận bị ngã cầu thang dẫn đến gãy xương đùi, nội tạng cũng bị tổn thương, sau khi nhập viện liền sa sút tinh thần. Mãi cho đến trước khi qua đời vài ngày, cụ ông đột nhiên khôi phục rất tốt, được xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, ngay trong đêm..."
Nghe giống như trạng thái hồi quang phản chiếu ngắn ngủi trước khi qua đời.
"Không có dị thường?"
"Không."
Có thể nói nếu lá bùa của Cục trưởng không trùng hợp rơi xuống thi thể cụ ông, vụ án này căn bản sẽ không bị phát hiện.
Tạm thời không có manh mối nào khác để điều tra, Đường Diễn Sơ tiếp tục cho các thành viên tra xét sinh hoạt trước khi tử vong của các nạn nhân, hy vọng có thể tìm ra "điểm tương đồng."
Lâm Mạc vô cùng lo lắng nhưng trước mắt không thể gấp gáp.
Thuần Vu Nghiệp rất nhanh đã gửi tin nhắn cho cậu, hẹn gặp Lâm Mạc một mình ở phòng khám.
Lâm Mạc tới nơi, được dẫn vào phòng chờ, ngồi khoảng 3 phút liền thấy một chị y tá xuất hiện, nói bác sỹ Thuần Vu đang chờ cậu trong phòng riêng.
Lâm Mạc đi theo chị gái đến trước cửa một gian phòng.
"Lâm tiên sinh, mời cậu vào." Y tá để lại Lâm Mạc một mình, thực hiện xong nhiệm vụ.
Lâm Mạc đẩy cửa tiến vào, nháy mắt, mùi thuốc tẩy trùng xộc vào mũi. Cậu khó chịu đứng một lúc, sau đó mới để ý, trong phòng là hàng loạt bình thủy tinh được xếp đầy trên các kệ giá, bên trong là nội tạng cơ thể người được ngâm trong dung dịch formanlin...
*Dung dịch formanlin được sử dụng để làm chất tẩy uế hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Ngoài ra dung dịch này còn được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.
Thuần Vu Nghiệp đứng giữa phòng, trên tay là một cái đầu lâu, mỉm cười nói với Lâm Mạc: "Mời vào."
"..."
Thị giác bị ảnh hưởng sâu sắc.
"Gọi em tới đây làm gì?" Lâm Mạc thuận tay đóng cửa sau lưng.
"Chọn một hoàn cảnh thích hợp, bầu không khí nói chuyện mới có thể tốt đẹp, không phải sao?" Thuần Vu Nghiệp cười nói "Em thấy sao?"
Lâm Mạc: "..."
Vấn đề này không cần phải hỏi cậu.
Bởi vì một người bình thường sẽ không ai muốn rơi vào hoàn cảnh như thế này, tốt đẹp chỗ nào?
Quả nhiên không có kẻ biến thái nhất, chỉ có người biến thái hơn.
So sánh với Thuần Vu Nghiệp, "khuyết điểm nhỏ" của Giải Chước và Lệ Trì có lẽ dễ tiếp nhận hơn.
Đáp lại người kia, Lâm Mạc chỉ có thể giơ ngón tay cái lên nói: "Rất tốt đẹp thưa bác sỹ Thuần Vu."
Thuần Vu Nghiệp cười lớn, ánh mắt cũng tràn đầy ý tứ.
"Nói chuyện về bệnh tình A Viên sao? Kết quả kiểm tra lần trước có phát hiện gì mới không?"
"Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, bệnh tình của Bạch tiên sinh vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, tôi chỉ là đột nhiên muốn cho em xem mấy thứ mà tôi cất giữ." Thuần Vu Nghiệp đi tới, kéo tay Lâm Mạc qua, cẩn thận đặt cái đầu lâu lên tay cậu, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ, cất giọng trầm ấm "Đẹp không?"
Lâm Mạc cúi đầu, thật lòng tán thưởng: "Đầu lâu này có cái hốc mắt thật tròn nha, hàm răng khá chỉnh tề, độ cong của xương sọ vừa đủ, nhìn là biết bác sỹ Thuần Vu đã chọn lựa rất kỹ càng. Anh yêu thích nó đến như vậy có phải đêm nào cũng ôm lên giường ngủ cùng không?"
Lâm Mạc ngẩng đầu, vô cùng chân thành nhìn vào đôi mắt Thuần Vu Nghiệp.
"Em thấy sao?" Thuần Vu Nghiệp vẻ mặt không đổi, giọng nói cũng không mất đi sự trầm ổn.
Lâm Mạc: "Em thấy nó còn thiếu thân mình và tứ chi, nếu không có thể ghép lại thành cái gối ôm hình người, mỗi đêm đặt nằm bên cạnh làm ấm giường cho anh, xoa dịu nỗi cô đơn a."
Nói xong chép miệng, dường như thật sự cảm thấy tiếc nuối thay cho Thuần Vu Nghiệp
Thuần Vu Nghiệp cũng không phải dạng vừa, ánh mắt hơi híp lại, nói: "Không có gì đáng tiếc, tứ chi và thân mình được tôi đặt trong góc phòng làm vật trang trí, vô cùng hoàn mỹ."
"..."
Lâm Mạc: "Vậy bác sỹ Thuần Vu mang đầu lâu tới đây làm chi?"
Thuần Vu Nghiệp: "Cho em thưởng thức một chút."
Nói xong lấy lại cái đầu lâu từ tay Lâm Mạc, tùy tiện đặt lên bàn.
Hắn dắt tay Lâm Mạc, dẫn cậu dạo quanh văn phòng của hắn, ở bên tai nhẹ giọng nói: "Nhìn kỹ đi, đây đều là tác phẩm triển lãm mà tôi tỉ mỉ sưu tầm, nào, để tôi giới thiệu cho em..."
Thuần Vu Nghiệp thực sự nghiêm túc thuyết minh, dùng tay chỉ vào cái bộ phận tương ứng trên cơ thể Lâm Mạc, đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc, miêu tả chi tiết từng đường nét.
Hắn dùng một loại giọng nói nhỏ nhẹ khiến người ta đổ mồ hôi lạnh sau lưng, trong không khí phảng phất mùi gay nồng của thuốc khử trùng, bình thủy tinh lơ lửng mấy cơ quan nội tạng ghê rợn, gian phòng như ẩn chứa sự lạnh lẽo của kim loại... Tất cả hòa trộn vào nhau tạo thành một bầu không khí "tốt đẹp".
Nếu là người khác ở vào vị trí của Lâm Mạc lúc này, e là đã co giò chạy trốn lập tức.
Lâm Mạc đi đến cái giá cuối cùng, rốt cuộc không chịu nổi mà quay đầu, chân thành nói: "Lần sau anh có thể dùng lực thêm một chút, cứ chọc vậy rất ngứa, em thiếu chút nữa không nhịn được... Phụt..."
- --
Lời tác giả: Thuần Vu Nghiệp nghiêm túc (xen lẫn chút đe dọa) dẫn Lâm Mạc đi xung quanh thăm thú.
Lâm Mạc nín cười: Phụt! Hahaha! Ngứa quá đừng chọc nữa!
Công không giết người, nhưng quả thật A Nghiệp có nhân cách phản xã hội, làm bác sỹ chẳng qua là muốn đè ép bản tính chính mình.
Vì sao hung thủ lại chọn xuống tay với những người cao tuổi, Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương đã phân tích một vài yếu tố.
Một là, chọn những người già, cơ thể bọn họ đã thoái hóa, chỉ cần gặp sự cố nhỏ hoặc sinh bệnh là qua đời ngay lập tức.
Sau khi ra tay sát hại bọn họ, hung thủ ngụy trang thỏa đáng sẽ dễ dàng qua mắt được người ngoài.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà phạm vi gây án trải rộng khắp nơi, cảnh sát đến hiện tại mới nắm được manh mối để tiến hành điều tra.
Hai là mục đích của việc sát hại người cao tuổi.
Trừ bỏ sát nhân biến thái có ham muốn giết chóc, hoặc là người mắc các chứng rối loạn tâm lý, cảnh sát đưa ra phỏng đoán, sát thủ lấy yếu tố "sống thọ" làm mục đích.
"Hung thủ muốn cướp đi tuổi thọ, kéo dài sinh mệnh." Lâm Mạc khẳng định giả thiết này là khá chắc chắn.
Tiết Trác Lâm: "Tuy rằng đã xác định được mục đích của hung thủ, nhưng vụ án này có rất ít manh mối, rất khó phác họa được chân dung của hắn. Chỉ riêng việc xác định tuổi tác của hung thủ đã vô cùng khó khăn, có thể là một người lớn tuổi, cũng có thể là người mắc bệnh nặng không thể sống lâu, thậm chí có khả năng là một người cường tráng khỏe mạnh trẻ mãi không già... Không thể xác định thủ pháp gây án, càng khó xác định người đó là nam hay nữ..."
Lão Lưu: "Quan trọng nhất chính là, trong quá trình chúng ta lần theo manh mối, hung thủ có thể vẫn đang tiếp tục giết người."
Trạm Văn Sương: "Hung thủ nếu có thể cướp đi tuổi thọ người già, cũng có thể sẽ ra tay với người trưởng thành hoặc là trẻ nhỏ, chỉ là nếu so sánh hai nhóm đối tượng này, ra tay với người già sẽ dễ qua mắt người ngoài hơn."
Nói đến đây, sắc mặt mọi người thoạt nhìn không tốt lắm.
Tiết Trác Lâm hỏi: "Lâm đại sư, ngài có biện pháp nào tìm ra hung thủ không?"
Lâm Mạc: "Tôi phải kiểm tra thi thể người bị hại đã."
Cục trưởng phát hiện di thể cụ ông có điểm bất thường liền lập tức hạ lệnh cho Tổ chuyên án tiến hành điều tra.
Quá trình gian nan tìm kiếm manh mối tạm thời không nhắc đến, kể cả vụ án chỉ diễn ra trong phạm vi Kinh thị thì mỗi ngày số lượng người già qua đời cũng lên đến con số hàng trăm, trong đó đương nhiên vẫn có những người qua đời bình thường, có người mắc bệnh không qua khỏi, có người tử vong do sự cố ngoài ý muốn.
Nên điều tra từ đầu, chỉ có thể phái người canh giữ ở các nhà tang lễ, bệnh viện, nhà hỏa táng,...
Còn phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ phẫn nộ của người nhà nạn nhân, không phải ai cũng sẵn sàng phối hợp, có người vô cùng coi trọng chuyện tâm linh, không muốn ai quấy rầy linh hồn người đã khuất cho nên cự tuyệt điều tra.
Hơn nữa, không thể đem toàn bộ sự tình giải thích cho bọn họ, đại đa số người nhà đều tỏ ra nghi ngờ, hoang mang thậm chí là thái độ cáu gắt đuổi bọn họ từ ngoài cửa.
Có thể nói, kết quả điều tra không hề khả quan.
edit bihyuner. beta jinhua259
Nhưng cho dù như thế, số lượng nạn nhân có dị trạng tương tự mà bọn họ tìm ra vẫn đạt tới một con số đáng kinh ngạc.
May mán, có những người hiểu chuyện vô cùng phối hợp, sau khi thương lượng liền đồng ý đưa thi thể người già nhà bọn họ đến phòng xác của Cục cảnh sát.
Lâm Mạc kiểm tra toàn bộ thi thể những nạn nhân tìm được, đưa ra một kết luận, nếu không phải vô tình tìm ra ấn ký màu đỏ kỳ lạ kia, nếu không phải là cậu tới khám nghiệm, toàn bộ người chết, ở đây đều sẽ oan uổng bỏ mạng.
Trong thân thể không có oán khí, linh hồn bọn họ đã đầu thai chuyển thế, nội tạng không bị hư hỏng, dường như bọn họ chỉ là người già gần đất xa trời, một ngày nào đó vĩnh viễn lìa xa trần thế.
Cậu suy nghĩ, lấy ra một lá bùa sau đó thả lên thi thể, lá bùa cháy trụi không lưu lại một mảnh tàn tro nào.
Vẻ mặt Lâm Mạc có biến hóa.
"Có phát hiện điều gì không?" Đường Diễn Sơ mở miệng hỏi.
Lâm Mạc không đáp lời, cậu dùng tay ấn lên cơ thể người chết, hoa văn kim sắc nhợt nhạt hiện lên rồi lại biến mất. Cậu tiếp tục khám xét mấy cỗ thi thể còn lại, cuối cùng thu tay, dường như đã tìm ra điều gì đó.
"Bùa bốc cháy không phải do thi thể còn lưu lại oán khí, âm khí hay là tai họa gì, mà ngược lại, thi thể người chết vô cùng sạch sẽ."
"Sạch sẽ? Có ý gì?"
"Trong cơ thể người có một loại khí gọi là trọc khí, nhất là những cụ già, càng lớn tuổi trọc khí càng nhiều. Con người khi chết đi, chỉ có sinh khí thoát ra, còn trọc khí vẫn lưu lại trong cơ thể. Mà những cỗ thi thể này, ngay cả một chút trọc khí cũng không còn."
"Sinh khí đã thoát đi, trọc khí cũng bị rút cạn, chết vô cùng sạch sẽ."
"Cái chết này vô cùng dị thường, nhưng rất khó phát hiện."
"Về việc bùa bị đốt rụi, bởi vì hiện tại những cỗ thi thể này tương tự như một cái lò có thể tự động tiết ra một loại chất đốt, những đồ vật như quần áo giấy tờ đều thuộc về chất liệu khó cháy, còn bùa chú của tôi là một loại vật liệu dễ cháy, có thể coi như một cái máy đánh lửa."
Lâm Mạc vừa nói vừa liên tục phóng bùa lên một khối thi thể, ước chừng 15 lá bùa bị thiêu rụi, lòng bàn tay của thi thể dần dần biến thành tình trạng cháy đen.
Lâm Mạc: "Chất đốt phát ra từ nơi này bị những lá bùa hấp thụ cạn kiệt rồi, nếu chất đốt khắp cơ thể đều cháy hết thì trạng thái tử vong của nạn nhân mới chân chính hiện rõ."
Nói xong, cậu phất tay qua vị trí cháy đen kia, lòng bàn tay thi thể bất ngờ khôi phục lại bình thường.
"Vừa rồi, tôi lại bổ sung thêm chất đốt cho thi thể này."
Trạm Văn Sương chỉ tay: "Vậy thứ năng lượng ấy tồn tại trong thân thể người bị hại, cũng chính là thứ rút đi tuổi thọ của bọn họ, lẽ nào là vô hại?"
Lâm Mạc gật đầu: "Có thể nói như vậy, loại năng lượng đó là một thứ vô hại thậm chí còn có ích cho cơ thể con người, nó ở trong cơ thể người bị hại làm cho bọn họ khỏe mạnh cường tráng, chỉ khi nào hung thủ khởi động quá trình "rút tuổi thọ", nó mới trở thành công cụ cướp đi sinh mệnh nạn nhân."
Cứ như vậy, lại càng khó điều tra ra, dường như che giấu được toàn bộ tung tích.
"Trên thi thể không còn manh mối gì khác." Lâm Mạc nói.
Nói cách khác, cũng không tìm ra bằng chứng rõ ràng nào để xác định hung thủ.
"Thật khó giải quyết!" Lão Lưu nói.
Đường Diễn Sơ: "Hung thủ nếu có thể rút đi sinh mệnh mà không để lại dấu vết, hẳn là có thủ pháp trung gian. Hắn ta bằng cách nào đó đã thu thập được cơ thể người bị hại, chỉ cần tìm ra điểm tương đồng giữa những người bị hại, sẽ tìm ra thủ đoạn này."
Trạm Văn Sương: "Có lẽ bắt đầu từ những công việc bình thường mà chúng ta làm hàng ngày, bởi vì chỉ có thông qua những việc này mới có thể không bị phát hiện."
"Như vậy không phải là càng khó điều tra sao?" Tiết Trác Lâm cào tóc "Hiện giờ phải đi điều tra toàn bộ hành tung của người bị hại trước khi chết, khẳng định sẽ nhiều ngập mặt, tôi nghĩ là tra cả năm cũng không ra mất."
Lâm Mạc nghĩ nghĩ: "Cụ ông nhà Cục trưởng trước khi qua đời đã làm những việc gì? Hoặc là có điểm gì bất thường hay không? Tình trạng cơ thể trước khi tử vong như thế nào?"
Cục trưởng đương nhiên đã ghi chép lại toàn bộ thông tin của cụ ông chuyển cho Tổ chuyên án.
Đường Diễn Sơ nói: "Thân thể cụ ông vẫn luôn khỏe mạnh, rất ít khi sinh bệnh, sau khi về hưu thường xuyên rèn luyện. Trước khi qua đời một tháng, có lần không cẩn thận bị ngã cầu thang dẫn đến gãy xương đùi, nội tạng cũng bị tổn thương, sau khi nhập viện liền sa sút tinh thần. Mãi cho đến trước khi qua đời vài ngày, cụ ông đột nhiên khôi phục rất tốt, được xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, ngay trong đêm..."
Nghe giống như trạng thái hồi quang phản chiếu ngắn ngủi trước khi qua đời.
"Không có dị thường?"
"Không."
Có thể nói nếu lá bùa của Cục trưởng không trùng hợp rơi xuống thi thể cụ ông, vụ án này căn bản sẽ không bị phát hiện.
Tạm thời không có manh mối nào khác để điều tra, Đường Diễn Sơ tiếp tục cho các thành viên tra xét sinh hoạt trước khi tử vong của các nạn nhân, hy vọng có thể tìm ra "điểm tương đồng."
Lâm Mạc vô cùng lo lắng nhưng trước mắt không thể gấp gáp.
Thuần Vu Nghiệp rất nhanh đã gửi tin nhắn cho cậu, hẹn gặp Lâm Mạc một mình ở phòng khám.
Lâm Mạc tới nơi, được dẫn vào phòng chờ, ngồi khoảng 3 phút liền thấy một chị y tá xuất hiện, nói bác sỹ Thuần Vu đang chờ cậu trong phòng riêng.
Lâm Mạc đi theo chị gái đến trước cửa một gian phòng.
"Lâm tiên sinh, mời cậu vào." Y tá để lại Lâm Mạc một mình, thực hiện xong nhiệm vụ.
Lâm Mạc đẩy cửa tiến vào, nháy mắt, mùi thuốc tẩy trùng xộc vào mũi. Cậu khó chịu đứng một lúc, sau đó mới để ý, trong phòng là hàng loạt bình thủy tinh được xếp đầy trên các kệ giá, bên trong là nội tạng cơ thể người được ngâm trong dung dịch formanlin...
*Dung dịch formanlin được sử dụng để làm chất tẩy uế hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Ngoài ra dung dịch này còn được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.
Thuần Vu Nghiệp đứng giữa phòng, trên tay là một cái đầu lâu, mỉm cười nói với Lâm Mạc: "Mời vào."
"..."
Thị giác bị ảnh hưởng sâu sắc.
"Gọi em tới đây làm gì?" Lâm Mạc thuận tay đóng cửa sau lưng.
"Chọn một hoàn cảnh thích hợp, bầu không khí nói chuyện mới có thể tốt đẹp, không phải sao?" Thuần Vu Nghiệp cười nói "Em thấy sao?"
Lâm Mạc: "..."
Vấn đề này không cần phải hỏi cậu.
Bởi vì một người bình thường sẽ không ai muốn rơi vào hoàn cảnh như thế này, tốt đẹp chỗ nào?
Quả nhiên không có kẻ biến thái nhất, chỉ có người biến thái hơn.
So sánh với Thuần Vu Nghiệp, "khuyết điểm nhỏ" của Giải Chước và Lệ Trì có lẽ dễ tiếp nhận hơn.
Đáp lại người kia, Lâm Mạc chỉ có thể giơ ngón tay cái lên nói: "Rất tốt đẹp thưa bác sỹ Thuần Vu."
Thuần Vu Nghiệp cười lớn, ánh mắt cũng tràn đầy ý tứ.
"Nói chuyện về bệnh tình A Viên sao? Kết quả kiểm tra lần trước có phát hiện gì mới không?"
"Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, bệnh tình của Bạch tiên sinh vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, tôi chỉ là đột nhiên muốn cho em xem mấy thứ mà tôi cất giữ." Thuần Vu Nghiệp đi tới, kéo tay Lâm Mạc qua, cẩn thận đặt cái đầu lâu lên tay cậu, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ, cất giọng trầm ấm "Đẹp không?"
Lâm Mạc cúi đầu, thật lòng tán thưởng: "Đầu lâu này có cái hốc mắt thật tròn nha, hàm răng khá chỉnh tề, độ cong của xương sọ vừa đủ, nhìn là biết bác sỹ Thuần Vu đã chọn lựa rất kỹ càng. Anh yêu thích nó đến như vậy có phải đêm nào cũng ôm lên giường ngủ cùng không?"
Lâm Mạc ngẩng đầu, vô cùng chân thành nhìn vào đôi mắt Thuần Vu Nghiệp.
"Em thấy sao?" Thuần Vu Nghiệp vẻ mặt không đổi, giọng nói cũng không mất đi sự trầm ổn.
Lâm Mạc: "Em thấy nó còn thiếu thân mình và tứ chi, nếu không có thể ghép lại thành cái gối ôm hình người, mỗi đêm đặt nằm bên cạnh làm ấm giường cho anh, xoa dịu nỗi cô đơn a."
Nói xong chép miệng, dường như thật sự cảm thấy tiếc nuối thay cho Thuần Vu Nghiệp
Thuần Vu Nghiệp cũng không phải dạng vừa, ánh mắt hơi híp lại, nói: "Không có gì đáng tiếc, tứ chi và thân mình được tôi đặt trong góc phòng làm vật trang trí, vô cùng hoàn mỹ."
"..."
Lâm Mạc: "Vậy bác sỹ Thuần Vu mang đầu lâu tới đây làm chi?"
Thuần Vu Nghiệp: "Cho em thưởng thức một chút."
Nói xong lấy lại cái đầu lâu từ tay Lâm Mạc, tùy tiện đặt lên bàn.
Hắn dắt tay Lâm Mạc, dẫn cậu dạo quanh văn phòng của hắn, ở bên tai nhẹ giọng nói: "Nhìn kỹ đi, đây đều là tác phẩm triển lãm mà tôi tỉ mỉ sưu tầm, nào, để tôi giới thiệu cho em..."
Thuần Vu Nghiệp thực sự nghiêm túc thuyết minh, dùng tay chỉ vào cái bộ phận tương ứng trên cơ thể Lâm Mạc, đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc, miêu tả chi tiết từng đường nét.
Hắn dùng một loại giọng nói nhỏ nhẹ khiến người ta đổ mồ hôi lạnh sau lưng, trong không khí phảng phất mùi gay nồng của thuốc khử trùng, bình thủy tinh lơ lửng mấy cơ quan nội tạng ghê rợn, gian phòng như ẩn chứa sự lạnh lẽo của kim loại... Tất cả hòa trộn vào nhau tạo thành một bầu không khí "tốt đẹp".
Nếu là người khác ở vào vị trí của Lâm Mạc lúc này, e là đã co giò chạy trốn lập tức.
Lâm Mạc đi đến cái giá cuối cùng, rốt cuộc không chịu nổi mà quay đầu, chân thành nói: "Lần sau anh có thể dùng lực thêm một chút, cứ chọc vậy rất ngứa, em thiếu chút nữa không nhịn được... Phụt..."
- --
Lời tác giả: Thuần Vu Nghiệp nghiêm túc (xen lẫn chút đe dọa) dẫn Lâm Mạc đi xung quanh thăm thú.
Lâm Mạc nín cười: Phụt! Hahaha! Ngứa quá đừng chọc nữa!
Công không giết người, nhưng quả thật A Nghiệp có nhân cách phản xã hội, làm bác sỹ chẳng qua là muốn đè ép bản tính chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất