Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 98

Trước Sau
Đó là một cuộc họp bí mật mà Lâm Mạc không được mời.

Thành phần tham dự: Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương, Tịch Tấn Khiêm, Mạnh Kỷ Nhung, Trọng Nính, Giải Chước, Lệ Trì.

Chủ trì: Lệ Trì.

Địa điểm tổ chức: Giải Chước cung cấp.

Lúc đó, bảy người vẫn còn mang theo thái độ đối địch, nhìn những người còn lại đều không vừa mắt.

Trên bàn bày ba ấm trà nóng, năm đĩa điểm tâm, xung quanh là bảy chiếc ghế sofa đơn, dường như bọn họ đang tổ chức một buổi tiệc trà.

Ấm trà nóng dần dần nguội lạnh, điểm tâm không ai động tới, bảy người vẫn ngồi ngay ngắn trên sofa, từ sau khi bọn họ bước vào phòng đến giờ vẫn chưa hề mở miệng nói ra một lời nào.

Nửa ngày sau, vẫn là Giải Chước thở dài, lên tiếng mở đầu câu chuyện: "Ai dà, sao đến đây mà không ai nói gì vậy, cũng không uống trà, không ăn bánh... Lãng phí công sức chuẩn bị của tôi quá."

Lệ Trì cười nhạo: "Phòng này cũng là anh tự bố trí?"

"Đương nhiên."

"Ồ, hèn gì Mạc Mạc suốt ngày chê bai mắt thẩm mỹ của anh, chẹp chẹp, chê cũng đúng."

Giải Chước nheo mắt, khóe miệng nhếch cao, khuôn mặt trở nên lãnh khốc.

Lệ Trì cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng hắn.

Đường Diễn Sơ: "Gọi chúng tôi tới đây rốt cuộc có chuyện gì? Đừng nói chỉ để uống trà ăn bánh!"

Hắn nhìn về phía Lệ Trì.

Những người khác cũng tập trung ánh mắt về đây.

Lệ Trì: "Tập hợp các anh đến đây, là một công khai một bí mật... Một bí mật có liên quan đến các anh, đến tôi, và cả Mạc Mạc!"

Mạnh Kỷ Nhung: "Vào chủ đề chính đi, lúc gửi tin nhắn cho chúng tôi anh cũng đã nói như vậy rồi, nếu không chúng tôi cũng chẳng tới đây!"

Đang giả bộ thần bí, Lệ Trì bị tạt gáo nước lạnh đành thở dài nhún vai: "Được, vậy tôi nói thẳng."

"Trên người chúng ta ai cũng có một cái bớt!"

Những người khác nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.

Lệ Trì nhìn hình xăm trên cổ chân phải của mình: "Các anh nhớ lại vị trí vết bớt trên người mình đi."

Tịch Tấn Khiêm vươn cánh tay trái, xắn ống tay lên, vết bớt màu xanh nhạt nhỏ bé hiện ra: "Anh nói là cái này?"

"Đúng vậy!" Lệ Trì liếc mắt, từ trong ngực lấy ra một bức ảnh hồi bé của mình.

edit bihyuner. beta jinhua259

Trong ảnh hắn chỉ hơn mười tuổi, ngồi trên một chiếc xe đạp mini, ống quần bị kéo cao lộ ra cổ chân, nơi đó rõ ràng có một vết bớt nhỏ.

"Vết bớt của tôi nằm trên cổ chân, nhưng lúc đó cảm thấy quá xấu xí nên tôi đã xăm đè lên."

Nụ cười trên mặt Mạnh Kỷ Nhung chợt nhạt đi, hắn vươn cánh tay phải lộ ra vết bớt chỉ nhỏ bằng nửa đốt ngón tay, hình dạng khác biệt so với Tịch Tấn Khiêm và Lệ Trì, nhưng chắc chắn có điểm tương đồng.

Những người còn lại tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng dần lên.

Đường Diễn Sơ sờ tay ra sau gáy: "Bớt của tôi ở chỗ này."

Trạm Văn Sương xoa bả vai của chính mình.

Trọng Nính mím môi sờ vị trí bên hông.

Chỉ còn lại Giải Chước không nói gì.

Hắn nâng cằm suy nghĩ, sau đó đứng lên bắt đầu cởi áo trước mặt mọi người. Cởi áo khoác, cởi áo trong, lộ ra nửa thân trên trần trụi.

Thấy những người khác dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình, Giải Chước xoay người nói: "Xem phía sau lưng giúp tôi, ngay gần xương sống, trước đây từng nghe người khác nhắc tới, hình như có cái bớt ở đâu đó?"

Mạnh Kỷ Nhung: "Có."

Ngữ khí Giải Chước có chút phấn khích: "Nhìn nó thế nào, tôi cảm thấy nên vẽ lại những vết bớt trên người chúng ta, thật sự... rất thú vị nha!"

Hắn tựa hồ đã nắm được điểm yếu của Mạc bảo nhà mình.

Cũng không cần nhiều lời, những người ngồi đây đều là người thông minh, bọn họ phát hiện có điểm bất thường liền lập tức cầm bút, vẽ lại vết bớt trên người đối phương.

Trọng Nính nhíu mi: "Nhìn giống với... tranh ghép hình?"



Ghép lại cùng một chỗ, tựa hồ có thể tạo thành một hình vẽ gì đó?

Trạm Văn Sương: "Cắt ra, thử ghép lại xem sao."

Kết quả không cần phải nói tiếp.

Nhìn hình dáng tựa hồ như một miếng ngọc bội, Mạnh Kỷ Nhung trầm tư nói: "Còn thiếu hai mảnh ghép nữa."

Một số kiểu ngọc bội





Đường Diễn Sơ: "Có nghĩa là, nhóm chúng ta ở đây còn thiếu hai người?"

Lệ Trì: "Gần đây Mạc Mạc rất hay đi cùng với Bạch Thời Viên."

Tịch Tấn Khiêm: "Xem ra phải tìm cơ hội thăm dò hắn ta một phen."

Giải Chước: "Mọi người, không phải trước tiên nên thảo luận vấn đề trên người chúng ta trước hay sao?"

"Phải rồi, rốt cuộc những vết bớt là sao? Không phải là ngẫu nhiên chứ? Nếu vậy cũng quá trùng hợp đi."

"Chậc... Nếu không phải những vết bớt này là bẩm sinh, tôi còn sợ có kẻ thừa dịp tôi không để ý mà đánh dấu lên người mình."

Trạm Văn Sương vuốt bả vai trầm tư: "Tiểu Mạc biết trên người chúng ta có vết bớt... Không! Em ấy đang đi tìm những người có vết bớt!"

Đường Diễn Sơ nhớ lại ngày đó trong đình nghỉ chân, khi hắn vừa tỉnh lại liền thấy Tiểu Mạc đang cúi đầu... Thời điểm đó, em ấy hẳn là đang quan sát vết bớt phía sau gáy của mình.

Mạnh Kỷ Nhung: "Tôi đột nhiên nhớ tới thái độ khi ấy của Mạc Mạc chuyển biến rất nhanh, từ người xa lạ đột nhiên thành thân cận? Vết bớt của tôi ngay trên cánh tay, có lẽ em ấy phát hiện rất dễ dàng."

Điểm này Trọng Nính là người được trải nghiệm rõ nhất.

Hắn mím môi kể: "Sau khi tỏ tình tôi bị Mạc Mạc cự tuyệt lạnh lùng... Vậy mà sau đó thái độ của em ấy lại xoay chuyển, hơn nữa... Còn chủ động muốn xem vết bớt trên người tôi!"

Vuốt ve thắt lưng của chính mính, Trọng Nính thoáng đỏ mặt.

Quá trình xem vết bớt quả thật vô cùng "nóng bỏng".

Lệ Trì suýt chút nữa bị Lâm Mạc đập một trận, mãi cho đến khi hắn để ý cậu cứ luôn hỏi về vết bớt, mới lờ mờ đoán ra chuyện này có ý nghĩa gì đó đối với Lâm Mạc. Lúc sau hắn tìm cách dò xét đám nam nhân quanh Lâm Mạc liền phát hiện ra bí mật về những vết bớt, cuối cùng hắn chính là người đứng lên tổ chức buổi họp này.

Giải Chước: "Ý, vậy là tôi thiệt thòi rồi, tôi còn chưa có cơ hội triển lãm cơ thể này với Tiểu Mạc nha."

Nói cách khác, Lâm Mạc chưa từng nhìn thấy vết bớt của hắn.

Giải Chước cười đắc ý: "Nhưng Tiểu Mạc vẫn đối xử bao dung với tôi, xem ra tôi mới là chân ái của em ấy."

Những người khác phóng ánh mắt như dao găm về phía hắn.

Lệ Trì cười nhạo: "Anh nghĩ nhiều rồi, nằm mơ cũng phải có giới hạn, giữa ban ngày ban mặt mà Giải Hội trưởng lại ảo tưởng sức mạnh à?"

Đường Diễn Sơ: "Có lẽ Tiểu Mạc có biện pháp khác để phát hiện vết bớt, mà chúng ta lại không hề hay biết."

Hắn nhìn hình vẽ miếng ngọc bội còn khuyết hai mảnh trên mặt bàn, trầm tư một lúc liền nói: "Chúng ta có quan hệ gì với nhau? Các anh có nghĩ ra điều gì không? Liên quan đến việc kết hợp những vết bớt này thành hình vẽ này?"

Lệ Trì: "Tôi có một ý nghĩ."

Trạm Văn Sương: "Nói xem."

Lệ Trì: "Các anh cảm thấy Mạc Mạc là người như thế nào?"

"Em ấy không phải kẻ lăng nhăng, không hề đùa giỡn tình cảm, nhưng thái độ của em ấy đối với chúng ta vẫn luôn công bằng..."

"Không hề!" Giải Chước cắt lời hắn "Mạc Mạc đối xử với anh không hề khách khí..."

Lệ Trì: "Là chúng ta chứ, hai chúng ta..."

Anh còn nói tôi à!?

Những người còn lại không lên tiếng, trong lòng có chút khoái trá.

Mạnh Kỷ Nhung: "Chúng tôi hiểu ý anh, tóm lại, thái độ của Mạc Mạc đối với chúng ta... quả thật có chút cổ quái?"

Hắn cầm mấy mảnh giấy tách ra, rồi lại đặt trước mặt mỗi người: "Mỗi người là một mảnh ghép, vết bớt là dấu hiệu nhận biết, như vậy chúng ta đều là những bộ phận không trọn vẹn, nếu hợp lại cùng một chỗ... Sẽ trở thành cái gì?"

Trọng Nính: "Một chỉnh thể? Hay là... một người?"



Tịch Tấn Khiêm: "Có thể là ai?"

Đồng tử hắn co rút, phun ra cái tên: "... A Lăng!"

Lệ Trì: "Rất rõ ràng không phải sao, kỳ thực trong lòng các anh đều đã mơ hồ nhận ra."

"Chúng ta có lẽ không phải người, hoặc là nói, chúng ta không phải cá thể hoàn chỉnh."

Kết luận đưa ra quá mức chấn động, trong phòng chìm vào một mảnh yên lặng, bọn họ tuy cảm thấy hoang đường nhưng cũng ngầm thừa nhận sự thật này.

Nửa ngày sau Trọng Nính mới nói: "Tôi không hiểu, vậy chúng ta rốt cuộc là cái gì?"

Sống hơn hai mươi năm mới phát hiện mình không phải người?

Không phải người thì là cái gì?

Quỷ? Quái vật? Mảnh ghép của ngọc bội?

Tịch Tấn Khiêm nhắm mắt, là người đầu tiên bình tĩnh lại: "Người sau khi chết sẽ biến thành cái gì?"

Lệ Trì: "Quỷ? Hay là đi đầu thai?"

Trạm Văn Sương: "Biến thành các hồn phách."

Đường Diễn Sơ: "Ba hồn bảy phách."

Hắn không hổ danh là Đội trưởng Tổ chuyên án nhiều năm, lập tức tìm ra vấn đề mấu chốt, chỉ tay vào những mảnh giấy vẽ vết bớt trên mặt bàn: "Hiện tại bức tranh này còn thiếu hai mảnh ghép, tổng cổng sẽ có 9 vết bớt, nếu tính cả A Lăng mà Tiểu Mạc nhắc đến trước kia là vừa đủ ba hồn bảy phách!"

Giải Chước nở nụ cười: "A Lăng, A Lăng... Cái tên này tựa hồ rất có ý nghĩa đối với Mạc Mạc. Giả thiết hắn ta mới là chủ thể, vậy chúng ta... chính là hai hồn bảy phách?"

Mạnh Kỷ Nhung: "Rất có khả năng."

Trọng Nính: "Dựa vào giả thiết này, chúng ta đều là một bộ phận của người tên "A Lăng" kia? Điều này là sao, hả?"

Ghen tị cùng phẫn nộ trong lòng không kìm chế được mà trào dâng.

Hắn ghen tị cái tên A Lăng kia dựa vào cái gì mà được Mạc Mạc thiên vị tới vậy, đố kỵ vì người ấy mới là người mà Mạc Mạc quan tâm nhất, phẫn nộ chính mình chẳng qua chỉ là một bộ phận không hoàn chỉnh, chỉ có thể chiếm được một phần tình yêu của em ấy.

Lệ Trì gác chân lên bàn, hai tay đan sau đầu, ngửa cổ thoải mái nói: "Tuy rằng mọi người có khả năng không phải tình địch, nhưng chuyện tình ái ấy mà, nhất định vẫn phải phân cao thấp rõ ràng! Tôi nhất định chính là người mà Mạc Mạc thích nhất."

"Ha!" Tịch Tấn Khiêm cười nhạt.

Giải Chước: "Xin hỏi anh lấy đâu ra tự tin như vậy?"

Lệ Trì: "Lấy từ anh đấy."

"..."

Mạnh Kỷ Nhung nhìn xung quanh một vòng: "Mọi người tựa hồ đã khẳng định suy đoán này?"

Trạm Văn Sương: "Trực giác mách bảo."

Mạnh Kỷ Nhung cười nhẹ: "Cũng đúng, trực giác... Dù sao trước kia, mặc kệ có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi Mạc Mạc, chưa bao giờ có ý định rời xa em ấy, đây có phải là một thói quen từ sâu trong tiềm thức? Chúng ta đã quen với việc yêu thương em ấy, chiều chuộng em ấy, chấp nhận toàn bộ những điều vô lý xảy ra xung quanh?"

Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm cho rằng Lâm Mạc là một kẻ lăng nhăng, thả thính khắp nơi.

Đường Diễn Sơ: "Buổi họp ngày hôm nay tốt nhất không cần nói cho em ấy."

"Được."

"Không thành vấn đề!"

Những người có mặt đều gật đầu đồng ý.

Giải Chước: "Mọi người nói xem, tôi có nên đứng trước mặt em ấy cởi sạch sẽ hay không, để cho em ấy nhìn thấy vết bớt trên lưng tôi? Tự chứng minh bản thân?"

Mạnh Kỷ Nhung cười nói: "Nếu lúc cởi đồ anh không ngại chúng tôi cùng vây xem thì xin cứ tự nhiên."

Giải Chước: "Đông người vậy sẽ làm hỏng không khí, tôi cảm thấy hơi ghê ghê."

Những người còn lại thi nhau cười lạnh, cười trào phúng, cười khinh bỉ.

Nghĩ đến việc nhìn tên này cởi đồ, bọn họ cũng muốn tự chọc mù mắt.

Cuối cùng buổi tụ họp này giải tán trong không khí nặng nề.

- --

Lời tác giả: Mạc Mạc: các chồng ngầu waaa...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau