Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng
Chương 13: Chương 112
Ngày thường Cyril cũng xem phát sóng trực tiếp, bất quá phần lớn là streamer CS, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người dẫn chương trình Hoa Quốc: "Cậu cảm thấy phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta như thế nào?"
"Kỹ thuật khá tốt." Nghiêm Tuyết Tiêu tạm dừng một lát lại đáp, "Nhưng mà không quá am hiểu việc giao lưu cùng người khác."
"Phải không? Vì sao tôi lại có cảm giác cậu ta cùng người khác chơi khá tốt." Thanh niên phương Tây nghi hoặc hỏi, "Có lẽ vì tôi không hiểu tiếng Trung."
Nghiêm Tuyết Tiêu giương mắt nhìn về phía màn hình.
*
Khu vực giếng mỏ không có phòng ở, sau khi vào sơn động có rất nhiều thông đạo toàn bộ giếng mỏ chỉ có một đầu ra.
Bởi vì tọa độ tương đối ẩn nấp, người tới cũng không nhiều, đương nhiên tài nguyên cũng không phong phú.
Thẩm Trì chỉ tìm được một khẩu win94.
"Loại súng này không thể trang bị kính phóng đại, chỉ có thể dùng ống ngắm. Ở cự ly xa coi như phế bỏ"
"Nhảy xuống nơi này quả thực không ổn, vẫn luôn nghe nói giếng mỏ nghèo không nghĩ tới có thể nghèo như vậy"
"Nhãi con hãy nhìn tôi, phải tâm bình khí hòa"
"Nếu không cậu dùng súng của tôi đi." Số 1 thoạt nhìn vô cùng áy náy, cầm khẩu M4 mình nhặt được ném xuống mặt đất.
"Không cần."
Thẩm Trì không muốn, nạp đạn cho khẩu win94: "Dùng cái gì cũng giống nhau."
"Là ảo giác sao, có cảm giác Late đối xử với nữ hài tử dịu dàng hơn rất nhiều"
"Nhậm Đoạt có chuyện muốn nói"
"Cũng có khả năng Late thật sự cảm thấy dùng cái gì đều không sao cả"
"Này có chút kéo thù hận"
Sau khi hai người rời khỏi giếng mỏ, hộ giáp trên thân vẫn là đồ bậc một. Nhưng mà gần đây có vài căn phòng hoang dã, cả hai định di chuyển tới đó tìm kiếm một phen.
Bọn họ mới đi không được vài bước, viên đạn liền bắn đến chỗ này.
Phía đông nam.
Thẩm Trì rất nhanh liền phân rõ vị trí, sau khi tìm được chỗ che chắn cậu nâng họng súng lên nhắm ngay kẻ phục kích, win94 chỉ có tám viên đạn nhưng thiếu niên chỉ dùng hai phát liền giải quyết đối thủ.
Số 1 bởi vì bị phục kích nên vô cùng hoảng loạn, thầm chí quên cả nổ súng liên tục nói: "Xin lỗi."
Thẩm Trì thu thương: "Đi theo ta."
"Cô bé này thật sự là ma mới"
"Đột nhiên lo lắng ván này có thể thắng hay không?"
"Ta xác định nhãi con đối xử với nữ hài tử dịu dàng hơn rất nhiều"
Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi trước máy tính, biểu tình bình tĩnh mà đóng máy mở miệng nói với Cyril: "Là tôi nhầm rồi."
Há há, công ghen~~~
*
Vòng an toàn bắt đầu thu hẹp, Thẩm Trì tìm được một chiếc xe, vì muốn tìm thêm súng nên cậu hỏi đồng đội: "Biết lái xe không?"
Số 1 do dự một chút: "Biết."
Thẩm Trì lên xe, hai người xuất phát tới khu an toàn. Bên ngoài khu an toàn không phải là nơi nguy hiểm nhất, bên cạnh vòng độc mới là nguy hiểm nhất.
Xe vừa lăn qua một cồn cát, đã có người cách đó không xa tấn công vào lốp xăm. Có lẽ số một cũng không quen thuộc lắm, xoay tay lái quá nhanh, xe lăn vài vòng trên sa mạc, trực tiếp làm hai người bại lộ dưới họng súng của kẻ địch.
"Này......"
"Ta muốn Late chơi đơn"
"Chủ yếu là do kỹ thuật của số 1 quá kém, không biết lên hạng như thế nào, trình độ này nhiều nhất đồng thau"
"Xin lỗi." Số 1 hoảng loạn mở miệng.
"Không có gì."
Thẩm Trì không có khách sáo, cậu thật sự cảm thấy không có gì. Thẩm Trì ném một quả bom mù về phía trước rồi vòng tới mặt trái căn phòng, thừa dịp đối thủ chưa phản ứng kịp lại dùng win94 nhanh chóng giải quyết cả một đội.
"Ta nhìn nhìn win94 trong tay, tựa hồ chúng không phải cùng một loại"
"Ước nguyện của ngươi không phải win94, là đôi tay của Late"
"Rất thực tế"
"Nhãi con dùng khẩu nào cũng lợi hại như vậy"
Kết thúc chiến đấu, Thẩm Trì kiểm kê vật tư mà đối thủ lưu lại, cậu nói với số 1: "Nơi này có báng súng."
"Cảm ơn."
Số một nhỏ giọng nói cảm ơn, nhặt báng súng trên mặt đất lên. Thời điểm hai người xuống lầu, nàng bỗng nhiên giải thích: "Tài khoản này bạn trai cũ giúp tôi chơi, hắn nói tôi chơi không tốt, đúng thế thật..."
Thẩm Trì có thể cảm nhận được tâm trạng suy sụp của đối phương, cậu không biết nên nói gì nên chỉ nhắc nhở một câu: "Đang phát sóng trực tiếp."
"!!Vốn đang muốn nghe chuyện xưa"
"Không muốn bại lộ chuyện riêng tư của người khác"
"Số 1 có vẻ rất thích nam sinh kia"
"Cậu là streamer à?" Số 1 dừng cảm xúc hỏi.
Thẩm Trì hồi đáp.
Đối phương nhỏ giọng mà "À" một tiếng cũng không nói nữa, có lẽ bởi vì ngốc bên cạnh thiếu niên không có gì nguy hiểm, dần dần lá gan cũng lớn lên, lấy hết can đảm đánh chết một người.
"Chơi không tồi."
Trước khi rời khỏi trò chơi, Thẩm Trì nói với số 1.
"Ô ô ô nhãi con thật dịu dàng"
"Nhậm Đoạt: Cậu nói lại lần nữa"
"Xem nhẹ Nhậm Đoạt, nhãi con của vẫn là một cậu bé dịu dàng"
Số 1 nhìn giao diện trò chơi mà ngơ ngẩn.
Nàng là một thành viên trong đội địa chất mỗi ngày đều phải tiến hành thăm dò ngoài dã ngoại. Nàng rất thích công việc này nhưng mà người nhà không thể hiểu nàng, hôm nay đến bạn trai cũng chia tay.
Nàng cũng không biết vì sao muốn chơi trò chơi, có lẽ chỉ là muốn nhìn một chút. Những người mà nàng từng gặp gỡ đều chê thao tác của nàng kém, đây là lần đầu tiên có một người nói với nàng: nàng chơi không tồi.
Là streamer sao......
Nàng mở trang web bắt đầu tìm tòi.
*
Bảy giờ tối, Thẩm Trì dừng phát sóng trực tiếp. Khi cậu chuẩn bị tắt máy tính, một thông báo nhắc nhở hiện lên trước màn hình, Thẩm Trì ngừng động tác.
"Người dùng nặc danh tặng cho bạn cá khô nhỏ x500"
Biểu tình của Thẩm Trì vẫn như cũ vô cùng trấn định, nhất định là cậu nhìn lầm rồi, phần thưởng này còn nhiều hơn so với khoản thu nhập mấy ngày nay.
Nhưng Thẩm Trì xoa xoa mắt mới phát hiện chính mình không có nhìn lầm, cậu thật sự thu được 500 con cá khô nhỏ, tài khoản sắp tích được một ngàn.
Không chỉ có như thế, số lượng tặng thưởng vượt qua một trăm sẽ xuất hiện trên trang đầu, tuy rằng thời gian xuất hiện rất ngắn ngủi, nhưng số lượng người chú ý phòng phát sóng trực tiếp vẫn cứ tăng lên từ hai ngàn đến hai ngàn năm.
Chuyện này mang ý nghĩa, khoảng cách Thẩm Trì có thể xin ký hợp đồng lại gần thêm một bước.
Thẩm Trì mặt vô biểu tình nhìn màn hình lại nhịn không được mà mở WeChat, nhấn vào avatar của một người.
【 Thẩm Trì 】 Tôi kiếm được 500 con cá khô nhỏ, tháng sau có thể tiếp tục nói chuyện cùng cậu.
Một lúc lâu sau, Thẩm Trì nhận được tin nhắn từ đối phương.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 Cậu đối xử với tất cả mọi người đều tốt như vậy sao?
Thiếu niên nhìn chằm chằm di động phát ngốc, Thẩm Trì biết tính cách của bản thân không được người khác yêu thích, tất cả mọi người đều cảm thấy tính tình của cậu không tốt, đại khái chỉ có Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ hỏi như vậy.
Thiếu niên tóc đỏ cân nhắc nên trả lời như thế nào.
【 Thẩm Trì 】 Cậu khen tôi à?
Ẩn chứa một chút phấn khích thận trọng dò hỏi.
"Kỹ thuật khá tốt." Nghiêm Tuyết Tiêu tạm dừng một lát lại đáp, "Nhưng mà không quá am hiểu việc giao lưu cùng người khác."
"Phải không? Vì sao tôi lại có cảm giác cậu ta cùng người khác chơi khá tốt." Thanh niên phương Tây nghi hoặc hỏi, "Có lẽ vì tôi không hiểu tiếng Trung."
Nghiêm Tuyết Tiêu giương mắt nhìn về phía màn hình.
*
Khu vực giếng mỏ không có phòng ở, sau khi vào sơn động có rất nhiều thông đạo toàn bộ giếng mỏ chỉ có một đầu ra.
Bởi vì tọa độ tương đối ẩn nấp, người tới cũng không nhiều, đương nhiên tài nguyên cũng không phong phú.
Thẩm Trì chỉ tìm được một khẩu win94.
"Loại súng này không thể trang bị kính phóng đại, chỉ có thể dùng ống ngắm. Ở cự ly xa coi như phế bỏ"
"Nhảy xuống nơi này quả thực không ổn, vẫn luôn nghe nói giếng mỏ nghèo không nghĩ tới có thể nghèo như vậy"
"Nhãi con hãy nhìn tôi, phải tâm bình khí hòa"
"Nếu không cậu dùng súng của tôi đi." Số 1 thoạt nhìn vô cùng áy náy, cầm khẩu M4 mình nhặt được ném xuống mặt đất.
"Không cần."
Thẩm Trì không muốn, nạp đạn cho khẩu win94: "Dùng cái gì cũng giống nhau."
"Là ảo giác sao, có cảm giác Late đối xử với nữ hài tử dịu dàng hơn rất nhiều"
"Nhậm Đoạt có chuyện muốn nói"
"Cũng có khả năng Late thật sự cảm thấy dùng cái gì đều không sao cả"
"Này có chút kéo thù hận"
Sau khi hai người rời khỏi giếng mỏ, hộ giáp trên thân vẫn là đồ bậc một. Nhưng mà gần đây có vài căn phòng hoang dã, cả hai định di chuyển tới đó tìm kiếm một phen.
Bọn họ mới đi không được vài bước, viên đạn liền bắn đến chỗ này.
Phía đông nam.
Thẩm Trì rất nhanh liền phân rõ vị trí, sau khi tìm được chỗ che chắn cậu nâng họng súng lên nhắm ngay kẻ phục kích, win94 chỉ có tám viên đạn nhưng thiếu niên chỉ dùng hai phát liền giải quyết đối thủ.
Số 1 bởi vì bị phục kích nên vô cùng hoảng loạn, thầm chí quên cả nổ súng liên tục nói: "Xin lỗi."
Thẩm Trì thu thương: "Đi theo ta."
"Cô bé này thật sự là ma mới"
"Đột nhiên lo lắng ván này có thể thắng hay không?"
"Ta xác định nhãi con đối xử với nữ hài tử dịu dàng hơn rất nhiều"
Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi trước máy tính, biểu tình bình tĩnh mà đóng máy mở miệng nói với Cyril: "Là tôi nhầm rồi."
Há há, công ghen~~~
*
Vòng an toàn bắt đầu thu hẹp, Thẩm Trì tìm được một chiếc xe, vì muốn tìm thêm súng nên cậu hỏi đồng đội: "Biết lái xe không?"
Số 1 do dự một chút: "Biết."
Thẩm Trì lên xe, hai người xuất phát tới khu an toàn. Bên ngoài khu an toàn không phải là nơi nguy hiểm nhất, bên cạnh vòng độc mới là nguy hiểm nhất.
Xe vừa lăn qua một cồn cát, đã có người cách đó không xa tấn công vào lốp xăm. Có lẽ số một cũng không quen thuộc lắm, xoay tay lái quá nhanh, xe lăn vài vòng trên sa mạc, trực tiếp làm hai người bại lộ dưới họng súng của kẻ địch.
"Này......"
"Ta muốn Late chơi đơn"
"Chủ yếu là do kỹ thuật của số 1 quá kém, không biết lên hạng như thế nào, trình độ này nhiều nhất đồng thau"
"Xin lỗi." Số 1 hoảng loạn mở miệng.
"Không có gì."
Thẩm Trì không có khách sáo, cậu thật sự cảm thấy không có gì. Thẩm Trì ném một quả bom mù về phía trước rồi vòng tới mặt trái căn phòng, thừa dịp đối thủ chưa phản ứng kịp lại dùng win94 nhanh chóng giải quyết cả một đội.
"Ta nhìn nhìn win94 trong tay, tựa hồ chúng không phải cùng một loại"
"Ước nguyện của ngươi không phải win94, là đôi tay của Late"
"Rất thực tế"
"Nhãi con dùng khẩu nào cũng lợi hại như vậy"
Kết thúc chiến đấu, Thẩm Trì kiểm kê vật tư mà đối thủ lưu lại, cậu nói với số 1: "Nơi này có báng súng."
"Cảm ơn."
Số một nhỏ giọng nói cảm ơn, nhặt báng súng trên mặt đất lên. Thời điểm hai người xuống lầu, nàng bỗng nhiên giải thích: "Tài khoản này bạn trai cũ giúp tôi chơi, hắn nói tôi chơi không tốt, đúng thế thật..."
Thẩm Trì có thể cảm nhận được tâm trạng suy sụp của đối phương, cậu không biết nên nói gì nên chỉ nhắc nhở một câu: "Đang phát sóng trực tiếp."
"!!Vốn đang muốn nghe chuyện xưa"
"Không muốn bại lộ chuyện riêng tư của người khác"
"Số 1 có vẻ rất thích nam sinh kia"
"Cậu là streamer à?" Số 1 dừng cảm xúc hỏi.
Thẩm Trì hồi đáp.
Đối phương nhỏ giọng mà "À" một tiếng cũng không nói nữa, có lẽ bởi vì ngốc bên cạnh thiếu niên không có gì nguy hiểm, dần dần lá gan cũng lớn lên, lấy hết can đảm đánh chết một người.
"Chơi không tồi."
Trước khi rời khỏi trò chơi, Thẩm Trì nói với số 1.
"Ô ô ô nhãi con thật dịu dàng"
"Nhậm Đoạt: Cậu nói lại lần nữa"
"Xem nhẹ Nhậm Đoạt, nhãi con của vẫn là một cậu bé dịu dàng"
Số 1 nhìn giao diện trò chơi mà ngơ ngẩn.
Nàng là một thành viên trong đội địa chất mỗi ngày đều phải tiến hành thăm dò ngoài dã ngoại. Nàng rất thích công việc này nhưng mà người nhà không thể hiểu nàng, hôm nay đến bạn trai cũng chia tay.
Nàng cũng không biết vì sao muốn chơi trò chơi, có lẽ chỉ là muốn nhìn một chút. Những người mà nàng từng gặp gỡ đều chê thao tác của nàng kém, đây là lần đầu tiên có một người nói với nàng: nàng chơi không tồi.
Là streamer sao......
Nàng mở trang web bắt đầu tìm tòi.
*
Bảy giờ tối, Thẩm Trì dừng phát sóng trực tiếp. Khi cậu chuẩn bị tắt máy tính, một thông báo nhắc nhở hiện lên trước màn hình, Thẩm Trì ngừng động tác.
"Người dùng nặc danh tặng cho bạn cá khô nhỏ x500"
Biểu tình của Thẩm Trì vẫn như cũ vô cùng trấn định, nhất định là cậu nhìn lầm rồi, phần thưởng này còn nhiều hơn so với khoản thu nhập mấy ngày nay.
Nhưng Thẩm Trì xoa xoa mắt mới phát hiện chính mình không có nhìn lầm, cậu thật sự thu được 500 con cá khô nhỏ, tài khoản sắp tích được một ngàn.
Không chỉ có như thế, số lượng tặng thưởng vượt qua một trăm sẽ xuất hiện trên trang đầu, tuy rằng thời gian xuất hiện rất ngắn ngủi, nhưng số lượng người chú ý phòng phát sóng trực tiếp vẫn cứ tăng lên từ hai ngàn đến hai ngàn năm.
Chuyện này mang ý nghĩa, khoảng cách Thẩm Trì có thể xin ký hợp đồng lại gần thêm một bước.
Thẩm Trì mặt vô biểu tình nhìn màn hình lại nhịn không được mà mở WeChat, nhấn vào avatar của một người.
【 Thẩm Trì 】 Tôi kiếm được 500 con cá khô nhỏ, tháng sau có thể tiếp tục nói chuyện cùng cậu.
Một lúc lâu sau, Thẩm Trì nhận được tin nhắn từ đối phương.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 Cậu đối xử với tất cả mọi người đều tốt như vậy sao?
Thiếu niên nhìn chằm chằm di động phát ngốc, Thẩm Trì biết tính cách của bản thân không được người khác yêu thích, tất cả mọi người đều cảm thấy tính tình của cậu không tốt, đại khái chỉ có Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ hỏi như vậy.
Thiếu niên tóc đỏ cân nhắc nên trả lời như thế nào.
【 Thẩm Trì 】 Cậu khen tôi à?
Ẩn chứa một chút phấn khích thận trọng dò hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất