Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng
Chương 32
Kết thúc tiết tự học buổi sáng, Trang Châu mới lẻn vào từ cửa sau phòng học. Ngồi vào chỗ, cậu ta mở cặp sách và lấy bài tập ra.
Đại diện môn tiếng Anh là một nữ sinh tết tóc, cô cầm một chồng sách đi thu bài tập về nhà. Đến lượt Trang Châu, liếc thấy trang sách trống không của cậu ta, cô bèn ghi tên Trang Châu vào một cuốn sổ nhỏ.
“Làm đây làm đây.”
Cậu ta nhanh chóng cầm bút lên rồi viết thật nhanh.
Thẩm Trì đeo tai nghe trên cổ, mặt vô cảm đi từ cửa chính vào, tới ghế của mình và ngồi xuống.
Đại diện môn dè dặt hỏi: “Thẩm Trì, cậu làm xong bài tiếng Anh chưa? Hôm nay lớp mình phải nộp sách bài tập đấy.”
Thiếu niên lấy từ trong cặp ra một quyển sách mới toanh, đến cả tên cũng chưa ghi, rõ ràng là chưa từng mở ra bao giờ. Giữa hàng chân mày cậu thoáng lộ vẻ nghi hoặc: “Là quyển này à?”
Không khí chìm vào tĩnh lặng khoảng hai, ba giây.
Trang Châu tự thấy so với Thẩm Trì, cậu ta còn chăm chỉ và hiếu học nhiều lắm. Mà cô bé đại diện môn trước giờ là học sinh ngoan kia nhất định lại càng không tha thứ nổi.
Ấy thế, giây tiếp theo, cậu ta nghe đối phương ngượng ngùng nói: “Lần sau nhớ làm nhé, hôm nay mình sẽ tạm thời chưa ghi tên cậu vào.”
Trang Châu:... Đối xử cũng khác biệt quá rồi đấy.
Cậu ta phải thừa nhận rằng việc sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn sẽ dễ làm mủi lòng mấy cô nàng hơn, chẳng giống như cậu ta đây, không nộp bài tập bằng thực lực.
Bởi đại diện từng môn đang đi thu bài tập nên cảnh tượng trong phòng học hỗn loạn không thôi. Có người nộp bài tập, người thì đi mượn bài, người lại nói chuyện phiếm, mãi cho đến khi thầy Vương vào lớp hãy còn ầm ĩ chưa dứt.
“Cả lớp trật tự nào.” Thầy Vương bất lực nói, nhưng chỉ được lẻ tẻ vài người phản ứng. Song khi Yến Thâm tóc ngắn xách cặp bước vào, cả phòng học bỗng im bặt, chẳng ai dám nói chuyện nữa, chỉ nghe thấy tiếng lật sách.
Thẩm Trì nhìn Yến Thâm một cái.
“Trong lớp ai cũng sợ anh ta lắm.” Trang Châu vừa bổ sung bài tập vừa thì thầm, “Ba anh ta là một tên sát nhân vừa được thả ra tù, đến giáo viên cũng chẳng dám quản anh ta nữa là.”
Thẩm Trì không nhìn nữa.
Tiết đầu tiên buổi sáng là tiết tiếng Anh. Thầy Vương đứng trên bục giảng bài, hết tiếng Trung một lượt rồi lại đến tiếng Anh, cứ thế lặp đi lặp lại...
Phát âm của ông không đúng chuẩn, giọng nghe lè nhè và đặc sệt chất Biên Thành, làm hơn nửa lớp nghe xong đều buồn ngủ. Đặc biệt dãy cuối lớp có thể nói là toàn quân đầu hàng, chỉ còn dư lại mỗi Thẩm Trì đang cúi đầu chép lấy chép để.
Thầy Vương thấy thế thì vui mừng không thôi, nhìn quả đầu đỏ muốn lôi ngay ra hàng cắt tóc kia cũng thuận mắt hẳn. Ông cầm sách giáo khoa đi tới bên cạnh Thẩm Trì, muốn xem cậu đã ghi chép lại được những gì, nào ngờ vừa liếc đã phát hiện bên trên trang vở vẽ một tấm bản đồ hải đảo.
Thiếu niên chuyên chú vẽ bản đồ, thấy ông tới cũng chẳng có phản ứng, khiến ông rốt cuộc chẳng nhịn nổi nữa: “Thẩm Trì, em đọc cho thầy nghe bài thầy vừa giảng đi.”
Nghe giọng thầy Vương, Trang Châu đang mơ màng chợt tỉnh hẳn, vội vàng mở sách ra.
Cậu ta nhớ rằng trước khi bản thân chìm vào giấc ngủ thì hình như đã học tới trang tám mươi chín, nhưng trang chín mươi nom cũng quen quen. Ngay khi cậu ta chưa biết bao che cho Thẩm Trì ra sao thì bỗng nghe cậu trai mở miệng.
“The road to modern English at the end of the 16th century...” Thẩm Trì đọc thuộc lòng nguyên văn bài viết.
Nếu không phải thầy Vương vẫn luôn chú ý tới Thẩm Trì, có lẽ ông đã cho rằng cậu là học sinh ngoan thật lòng chăm chú nghe giảng rồi, bèn nghi ngờ hỏi: “Em học thuộc từ khi nào vậy?”
“Lúc ở trên lớp ạ.” Cậu trai tiếp tục vẽ bản đồ.
“Em chỉ nghe thôi mà cũng thuộc được sao?”
“Thầy đọc quá nhiều lần rồi.” Thiếu niên lạnh lùng trả lời.
Thầy Vương:...
Ông mới đọc được chừng mười lần thôi, mà dạy tiếng Anh chẳng phải cần đọc sao? Ông ho khan một tiếng: “Sau giờ học em nhớ đến văn phòng của thầy.”
Thấy cậu không ngẩng đầu lên, ông bổ sung thêm: “Em mà không tới thì thầy sẽ đến nhà em đấy.”
Thầy Vương vừa dứt lời, tay cầm bút của Thẩm Trì thoáng khựng lại.
Tan học, thiếu niên đeo cặp sách đi tới văn phòng.
“Thầy đã xem bảng điểm của em ở Yến Ngoại rồi.” Thầy Vương từ trên ghế đứng dậy, “Thành tích không được cao cho lắm, nhưng em có trí nhớ rất tốt, thử chọn tổ hợp khoa học xã hội xem, hẳn là đậu vào trường nghề cũng không thành vấn đề. Cố gắng thêm một chút có khi còn đỗ vào chính quy đấy, với điều kiện là em phải tập trung vào việc học trong năm nay.”
Nghe tới câu nói sau cùng, Thẩm Trì cúi đầu, không rõ tâm tình đáp: “Em đã lớp 12 rồi.”
Thiếu niên xoay người, rời khỏi văn phòng.
Về đến nhà, lúc tới gần cửa, Thẩm Trì bước rất chậm. Kể cả mẹ Quý có dỗ cậu đi chăng nữa, cậu cũng quyết tâm không nói chuyện với bà.
Ít nhất trong một tuần, cậu sẽ chẳng nói nửa lời.
Cậu dùng chìa khoá từ từ mở cửa.
Có lẽ ba Quý và mẹ Quý đã đi bệnh viện. Tới ngày hôm sau, rồi ngày tiếp theo, ngày kế đó nữa... Trong nhà vẫn luôn chỉ có một mình cậu, tựa như một thứ không quan trọng, tựa như đã bị quên lãng.
Cậu chẳng chờ nữa mà lặng lẽ đi vào phòng, dọn quần áo rồi bỏ vào vali của mình, đoạn bọc máy tính đặt trong hộp.
Thiếu niên tóc đỏ cầm cặp sách và kéo vali rời khỏi nhà họ Quý, không mang theo thứ gì khác ngoại trừ đồ đạc của mình, cứ như là lúc cậu vừa mới đến.
Cậu mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Nghiêm Tuyết Tiêu.
Thẩm Trì: Cậu đã bao giờ đi thuê phòng ở ngoài chưa?
Một lúc sau, cậu nhận được tin trả lời.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Chưa.
Thẩm Trì nhớ rằng Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn còn đang đi học, nếu không ở nhà thì chắc đối phương sẽ ở kí túc xá. Tay phải cậu xách hành lý, tay kia gõ chữ đáp lại.
Thẩm Trì: Vậy để tui lên mạng xem làm thế nào để thuê phòng.
Cậu toan tắt điện thoại, chợt tin nhắn mới hiện lên trên màn hình, hệt một lời chất vấn không tiếng động.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Cậu có tiền sao?
Thiếu niên nhìn màn hình, đột nhiên nhận ra một vấn đề: Trên người cậu không dính một xu, chẳng có cách nào dọn ra ngoài ở được. Đầu gục xuống, cậu chậm rãi hồi âm.
Thẩm Trì: Không có.
Dẫu vậy, cậu không muốn quay về. Mặc kệ đi chỗ nào cũng được, dù có phải ở dưới gầm cầu ngủ qua đêm cậu vẫn chấp nhận, Thẩm Trì thầm nghĩ trong lòng.
Như thể nghe được suy nghĩ của cậu, đúng lúc ấy, điện thoại bỗng rung lên, nơi phòng livestream hiện ra một thông báo mới.
‹Người dùng ẩn danh đã tặng bạn cá khô nhỏ x3000›
Bước chân thiếu niên không khỏi sững lại, cậu rất hay nhận được cá khô nhỏ từ người dùng ẩn danh nọ. Ngẫm ngợi một chốc mà chẳng có kết quả gì, cậu bèn truy cập vào trang web cho thuê phòng ở Biên Thành.
Trên trang web có rất nhiều căn hộ nhỏ đang cho thuê, song khi biết cậu là trẻ vị thành niên, chẳng ai muốn cho cậu mướn nhà cả, duy chỉ có một người trả lời lại. Căn phòng trong hình tương đối chật hẹp, có bếp và nhà vệ sinh, được ở chỗ là nhiều ánh sáng, ngoài ra một mặt tường được lắp cửa sổ sát đất. Dò trên web, cậu tìm được địa chỉ căn phòng ấy.
Phòng trọ cách trường không xa, nằm giữa dãy nhà bỏ hoang. Thấy cậu đến, người phụ nữ tóc xoăn dập tắt điếu thuốc trên tay, hỏi: “Cậu đến đây thuê nhà đúng không? Đi theo tôi.”
Vác theo cặp sách nặng trịch, cậu cẩn thận nhìn xung quanh. Hoàn cảnh sống còn tệ hơn cả ngôi nhà của ba mẹ, mùi cống thoát nước toả ra khắp con ngõ, hành lang dán chi chít quảng cáo in hình phụ nữ khoả thân.
“Phòng đây.” Người phụ nữ dẫn cậu vào căn phòng nằm cuối tầng hai. Trông nó còn xập xệ hơn trên ảnh, trên tường bị viết bậy đầy chữ nom xiên xiên vẹo vẹo. Mặt trời chiếu vào khung cửa sổ ố vết dơ, nom có vẻ bẩn thỉu tợn.
Thiếu niên nhíu đôi lông mày đẹp.
Người phụ nữ mặc váy đỏ như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bà ta lại châm một điếu thuốc: “Không ai muốn cho trẻ vị thành niên thuê nhà hết. Nếu cậu muốn thuê thì chỉ cần đặt cọc một ngàn rưỡi là được, nếu huỷ hợp đồng nhà tôi sẽ trả lại nguyên số tiền ban đầu.”
Thẩm Trì do dự một chút rồi gật đầu.
Cậu chuyển một nghìn rưỡi tiền đặt cọc và một tháng tiền thuê nhà. Kí hợp đồng xong, cậu chỉ còn lại đúng năm trăm tệ.
Lúc rời khỏi nhà, cậu chẳng mang theo gì ngoài hành lý cá nhân và máy vi tính. Lắp lại xong cáp mạng, cậu vẫn cần phải mua thêm ga giường, chăn và đồ dùng hàng ngày nữa.
Thiếu niên cẩn thận khoá cửa, bước khỏi phòng rồi vào một siêu thị nhỏ gần đó. Đồ đạc trong siêu thị cũng khá đầy đủ, cậu mua một chiếc chăn mùa thu và vài vật dụng thiết yếu.
Bởi trong phòng có bếp nên cậu có thể tự nấu cơm ăn tại nhà. Thẩm Trì đến chỗ tủ lạnh của siêu thị, một gói sủi cảo đông lạnh có giá ba mươi tám tệ, đủ để ăn trong ba ngày.
Cậu nhìn giá tiền, lưỡng lự hồi lâu rồi cuối cùng vẫn bỏ gói bánh về chỗ cũ, lấy một gói mì bảy phẩy chín tệ.
Xách túi quay về nhà, cậu cật lực quét dọn lại phòng ốc một lượt. Nhúng khăn ướt vào xà phòng pha loãng với nước, cậu lau mặt cửa thuỷ tinh. Ô cửa sổ bụi bặm thoáng chốc trở nên sạch sẽ hẳn, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa kính, rọi vào trong phòng.
Tia nắng buổi xế chiều chiếu lên mặt cậu, nom sống động khôn cùng. Giữ nguyên tạp dề, thiếu niên chụp bức hình bản thân phản chiếu trên khung cửa sổ.
Thẩm Trì: Thuê xong phòng rồi.
Nghiêm Tuyết Tiêu đang ngồi trong thư viện đọc sách thì nhận được một bức ảnh từ Thẩm Trì. Ấy là một tấm hình chụp bầu trời ngoài cửa sổ.
Đang định tắt điện thoại đi, đôi mắt phượng nơi anh đột nhiên nheo lại, ánh mắt dừng tại bóng hình phản chiếu trên ô cửa sổ sát đất của thiếu niên. Cậu nom cực kỳ mảnh khảnh, tựa một lưỡi dao mỏng rét lạnh.
Người thanh niên đóng điện thoại lại, vẻ mặt không rõ tâm tình.
Về phần Thẩm Trì, cậu dọn dẹp xong xuôi đã là mười giờ tối. Mở máy tính lên, cậu bật livestream game.
[Nhìn tui đợi được cái gì nè!]
[Bé con đi đâu mấy ngày nay vậy]
[Mãi không thấy bé online nên chị lo lắng quá, có chuyện gì xảy ra sao?]
Cậu mím môi: “Không có chuyện gì to tát đâu.”
[Không có chuyện gì là tốt rồi]
[Đấu rank quá khổ, không thì hôm nay mình khỏi chơi rank đi, tui muốn xem cậu duo với người qua đường]
[Tôi cũng muốn xem!]
[Có thể chơi nguyên một team với người qua đường không?]
Thiếu niên nắm chặt con chuột, nhấn vào xếp đội bốn người ngẫu nhiên.
[Đến rồi!]
[Bé con ngoan quá]
[Xin phép nói nhỏ một câu, tui muốn em bé mở camera cơ]
[Tui cũng thế]
Game xếp đội thành công, cậu ở vị trí số một, số hai là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Vừa vào trận, người kia đã nói với bọn họ: “Mùa giải trước tôi lọt vào top một nghìn server châu Á, lát nữa mọi người nghe tôi chỉ huy nhé.”
[Nghe ai chỉ huy cơ, cho anh nói lại lần nữa???]
[Top 50 server châu Á đang nhìn anh đấy]
[Mấy ngày nay tụt mất bốn hạng rồi]
[Tên rác rưởi Dư Thanh đâu, ra đây băm vằm cái nào]
Thẩm Trì lười nói chuyện, cậu theo số hai nhảy xuống thành phố P.
Số hai là hình mẫu xạ thủ điển hình. Vừa hạ cánh, anh ta đã lượm khẩu AKM vọt vào trong đám đông, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn chẳng bắn chuẩn cho nổi. Thẩm Trì bèn hạ gục một tên địch đằng trước.
Số hai lập tức chớp thời cơ bổ sung thêm phát súng, đoạn bình luận một câu: “Số một phản ứng có hơi chậm, để tôi thay cậu đánh cho.”
[... Chứ không phải do anh giật người nhanh quá à]
[Cướp mạng của người ta mà nói năng nghe chính nghĩa thế]
[Lần đầu tiên thấy có người bảo Late phản ứng chậm đấy]
Không biết là vô tình hay cố ý, số hai cứ kè kè đi theo sau Thẩm Trì. Nhân lúc cậu sắp bắn chết một ai đó, anh ta sẽ nhảy vào bắn hòng cướp điểm sát thương. Mới đầu anh ta còn tỏ vẻ như có như không, sau thì trực tiếp đi ra trước chờ Thẩm Trì nã súng.
[Nhìn động tác thành thạo thế kia, xem ra đại ca này trộm không ít đầu người ha]
[Tôi biết anh ta vào top một nghìn server châu Á kiểu gì rồi]
[Tiếc quá, giết đồng đội bị cấm]
[Bé con tốt tính thật]
Lúc tiến vào vòng bo, cả hai gặp được một đội khác. Số hai đi đằng trước, song anh ta phát hiện chỉ có một mình mình nổ súng, còn Thẩm Trì phía sau lại chẳng hề nhúc nhích, bèn lo lắng hỏi: “Sao cậu đứng bất động thế?”
“Số một phản ứng chậm mà.” Thẩm Trì mặt không cảm xúc đáp.
Số hai:...
[Hahahahahahahahahaha tui vừa mới nói sao tính tình Late tự dưng tốt vậy]
[Quá thoải mái]
[Số hai trực tiếp tắt mic luôn]
[Muốn cướp cũng phải biết chọn người nha]
Thấy lượng máu của số hai từ từ giảm xuống, cậu mới nổ súng, dễ dàng giải quyết toán người phía trước.
Thẩm Trì livestream đến mười hai giờ thì tắt. Đứng dậy khỏi ghế, cậu thấy choáng váng một trận, mới sực nhớ ra mình quên chưa ăn cơm.
Cậu mở điện thoại, tìm kiếm trên mạng rồi làm theo từng bước một, từ bật bếp, đun nước, đến nấu mì đều rất cẩn thận.
Thấy nước sôi, cậu cẩn thận nếm thử một sợi mì. Chắc chắn rằng mì đã mềm, cậu bèn đổ mì ra bát rồi ăn từng miếng nhỏ.
Bên kia bờ biển, Nghiêm Tuyết Tiêu trở về kí túc xá cũng đang ăn mì spaghetti. Khẩu vị của anh khá nhạt, chỉ bỏ thêm chút tiêu đen. Đặt nĩa xuống, anh đeo tai nghe lên nhận điện thoại.
“Yan, bọn mình rất vinh dự khi cậu bằng lòng tham gia vào dự án.” Giọng nói của nữ sinh người Do Thái vang lên qua điện thoại, “Công việc của chúng ta sẽ là thiết kế mô hình giao dịch cho một quỹ định lượng. Cậu học Triết, không có nền tảng sẵn nên lúc làm sẽ khá vất vả đấy. Có thể cho mình biết hồi đại học cậu theo chuyên ngành nào được không?”
“Ngành Toán học.”
“Vậy thì không thành vấn đề.” Đối phương thở phào nhẹ nhõm, rồi lại dè dặt hỏi, “Nhưng mình tưởng cậu không có hứng thú với tài chính mà, gần đây xảy ra chuyện gì cần tiền sao?”
Nghiêm Tuyết Tiêu lướt xem mấy hãng sữa trên màn hình, bình tĩnh đáp: “Nuôi đứa nhỏ ấy mà.”
Đại diện môn tiếng Anh là một nữ sinh tết tóc, cô cầm một chồng sách đi thu bài tập về nhà. Đến lượt Trang Châu, liếc thấy trang sách trống không của cậu ta, cô bèn ghi tên Trang Châu vào một cuốn sổ nhỏ.
“Làm đây làm đây.”
Cậu ta nhanh chóng cầm bút lên rồi viết thật nhanh.
Thẩm Trì đeo tai nghe trên cổ, mặt vô cảm đi từ cửa chính vào, tới ghế của mình và ngồi xuống.
Đại diện môn dè dặt hỏi: “Thẩm Trì, cậu làm xong bài tiếng Anh chưa? Hôm nay lớp mình phải nộp sách bài tập đấy.”
Thiếu niên lấy từ trong cặp ra một quyển sách mới toanh, đến cả tên cũng chưa ghi, rõ ràng là chưa từng mở ra bao giờ. Giữa hàng chân mày cậu thoáng lộ vẻ nghi hoặc: “Là quyển này à?”
Không khí chìm vào tĩnh lặng khoảng hai, ba giây.
Trang Châu tự thấy so với Thẩm Trì, cậu ta còn chăm chỉ và hiếu học nhiều lắm. Mà cô bé đại diện môn trước giờ là học sinh ngoan kia nhất định lại càng không tha thứ nổi.
Ấy thế, giây tiếp theo, cậu ta nghe đối phương ngượng ngùng nói: “Lần sau nhớ làm nhé, hôm nay mình sẽ tạm thời chưa ghi tên cậu vào.”
Trang Châu:... Đối xử cũng khác biệt quá rồi đấy.
Cậu ta phải thừa nhận rằng việc sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn sẽ dễ làm mủi lòng mấy cô nàng hơn, chẳng giống như cậu ta đây, không nộp bài tập bằng thực lực.
Bởi đại diện từng môn đang đi thu bài tập nên cảnh tượng trong phòng học hỗn loạn không thôi. Có người nộp bài tập, người thì đi mượn bài, người lại nói chuyện phiếm, mãi cho đến khi thầy Vương vào lớp hãy còn ầm ĩ chưa dứt.
“Cả lớp trật tự nào.” Thầy Vương bất lực nói, nhưng chỉ được lẻ tẻ vài người phản ứng. Song khi Yến Thâm tóc ngắn xách cặp bước vào, cả phòng học bỗng im bặt, chẳng ai dám nói chuyện nữa, chỉ nghe thấy tiếng lật sách.
Thẩm Trì nhìn Yến Thâm một cái.
“Trong lớp ai cũng sợ anh ta lắm.” Trang Châu vừa bổ sung bài tập vừa thì thầm, “Ba anh ta là một tên sát nhân vừa được thả ra tù, đến giáo viên cũng chẳng dám quản anh ta nữa là.”
Thẩm Trì không nhìn nữa.
Tiết đầu tiên buổi sáng là tiết tiếng Anh. Thầy Vương đứng trên bục giảng bài, hết tiếng Trung một lượt rồi lại đến tiếng Anh, cứ thế lặp đi lặp lại...
Phát âm của ông không đúng chuẩn, giọng nghe lè nhè và đặc sệt chất Biên Thành, làm hơn nửa lớp nghe xong đều buồn ngủ. Đặc biệt dãy cuối lớp có thể nói là toàn quân đầu hàng, chỉ còn dư lại mỗi Thẩm Trì đang cúi đầu chép lấy chép để.
Thầy Vương thấy thế thì vui mừng không thôi, nhìn quả đầu đỏ muốn lôi ngay ra hàng cắt tóc kia cũng thuận mắt hẳn. Ông cầm sách giáo khoa đi tới bên cạnh Thẩm Trì, muốn xem cậu đã ghi chép lại được những gì, nào ngờ vừa liếc đã phát hiện bên trên trang vở vẽ một tấm bản đồ hải đảo.
Thiếu niên chuyên chú vẽ bản đồ, thấy ông tới cũng chẳng có phản ứng, khiến ông rốt cuộc chẳng nhịn nổi nữa: “Thẩm Trì, em đọc cho thầy nghe bài thầy vừa giảng đi.”
Nghe giọng thầy Vương, Trang Châu đang mơ màng chợt tỉnh hẳn, vội vàng mở sách ra.
Cậu ta nhớ rằng trước khi bản thân chìm vào giấc ngủ thì hình như đã học tới trang tám mươi chín, nhưng trang chín mươi nom cũng quen quen. Ngay khi cậu ta chưa biết bao che cho Thẩm Trì ra sao thì bỗng nghe cậu trai mở miệng.
“The road to modern English at the end of the 16th century...” Thẩm Trì đọc thuộc lòng nguyên văn bài viết.
Nếu không phải thầy Vương vẫn luôn chú ý tới Thẩm Trì, có lẽ ông đã cho rằng cậu là học sinh ngoan thật lòng chăm chú nghe giảng rồi, bèn nghi ngờ hỏi: “Em học thuộc từ khi nào vậy?”
“Lúc ở trên lớp ạ.” Cậu trai tiếp tục vẽ bản đồ.
“Em chỉ nghe thôi mà cũng thuộc được sao?”
“Thầy đọc quá nhiều lần rồi.” Thiếu niên lạnh lùng trả lời.
Thầy Vương:...
Ông mới đọc được chừng mười lần thôi, mà dạy tiếng Anh chẳng phải cần đọc sao? Ông ho khan một tiếng: “Sau giờ học em nhớ đến văn phòng của thầy.”
Thấy cậu không ngẩng đầu lên, ông bổ sung thêm: “Em mà không tới thì thầy sẽ đến nhà em đấy.”
Thầy Vương vừa dứt lời, tay cầm bút của Thẩm Trì thoáng khựng lại.
Tan học, thiếu niên đeo cặp sách đi tới văn phòng.
“Thầy đã xem bảng điểm của em ở Yến Ngoại rồi.” Thầy Vương từ trên ghế đứng dậy, “Thành tích không được cao cho lắm, nhưng em có trí nhớ rất tốt, thử chọn tổ hợp khoa học xã hội xem, hẳn là đậu vào trường nghề cũng không thành vấn đề. Cố gắng thêm một chút có khi còn đỗ vào chính quy đấy, với điều kiện là em phải tập trung vào việc học trong năm nay.”
Nghe tới câu nói sau cùng, Thẩm Trì cúi đầu, không rõ tâm tình đáp: “Em đã lớp 12 rồi.”
Thiếu niên xoay người, rời khỏi văn phòng.
Về đến nhà, lúc tới gần cửa, Thẩm Trì bước rất chậm. Kể cả mẹ Quý có dỗ cậu đi chăng nữa, cậu cũng quyết tâm không nói chuyện với bà.
Ít nhất trong một tuần, cậu sẽ chẳng nói nửa lời.
Cậu dùng chìa khoá từ từ mở cửa.
Có lẽ ba Quý và mẹ Quý đã đi bệnh viện. Tới ngày hôm sau, rồi ngày tiếp theo, ngày kế đó nữa... Trong nhà vẫn luôn chỉ có một mình cậu, tựa như một thứ không quan trọng, tựa như đã bị quên lãng.
Cậu chẳng chờ nữa mà lặng lẽ đi vào phòng, dọn quần áo rồi bỏ vào vali của mình, đoạn bọc máy tính đặt trong hộp.
Thiếu niên tóc đỏ cầm cặp sách và kéo vali rời khỏi nhà họ Quý, không mang theo thứ gì khác ngoại trừ đồ đạc của mình, cứ như là lúc cậu vừa mới đến.
Cậu mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Nghiêm Tuyết Tiêu.
Thẩm Trì: Cậu đã bao giờ đi thuê phòng ở ngoài chưa?
Một lúc sau, cậu nhận được tin trả lời.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Chưa.
Thẩm Trì nhớ rằng Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn còn đang đi học, nếu không ở nhà thì chắc đối phương sẽ ở kí túc xá. Tay phải cậu xách hành lý, tay kia gõ chữ đáp lại.
Thẩm Trì: Vậy để tui lên mạng xem làm thế nào để thuê phòng.
Cậu toan tắt điện thoại, chợt tin nhắn mới hiện lên trên màn hình, hệt một lời chất vấn không tiếng động.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Cậu có tiền sao?
Thiếu niên nhìn màn hình, đột nhiên nhận ra một vấn đề: Trên người cậu không dính một xu, chẳng có cách nào dọn ra ngoài ở được. Đầu gục xuống, cậu chậm rãi hồi âm.
Thẩm Trì: Không có.
Dẫu vậy, cậu không muốn quay về. Mặc kệ đi chỗ nào cũng được, dù có phải ở dưới gầm cầu ngủ qua đêm cậu vẫn chấp nhận, Thẩm Trì thầm nghĩ trong lòng.
Như thể nghe được suy nghĩ của cậu, đúng lúc ấy, điện thoại bỗng rung lên, nơi phòng livestream hiện ra một thông báo mới.
‹Người dùng ẩn danh đã tặng bạn cá khô nhỏ x3000›
Bước chân thiếu niên không khỏi sững lại, cậu rất hay nhận được cá khô nhỏ từ người dùng ẩn danh nọ. Ngẫm ngợi một chốc mà chẳng có kết quả gì, cậu bèn truy cập vào trang web cho thuê phòng ở Biên Thành.
Trên trang web có rất nhiều căn hộ nhỏ đang cho thuê, song khi biết cậu là trẻ vị thành niên, chẳng ai muốn cho cậu mướn nhà cả, duy chỉ có một người trả lời lại. Căn phòng trong hình tương đối chật hẹp, có bếp và nhà vệ sinh, được ở chỗ là nhiều ánh sáng, ngoài ra một mặt tường được lắp cửa sổ sát đất. Dò trên web, cậu tìm được địa chỉ căn phòng ấy.
Phòng trọ cách trường không xa, nằm giữa dãy nhà bỏ hoang. Thấy cậu đến, người phụ nữ tóc xoăn dập tắt điếu thuốc trên tay, hỏi: “Cậu đến đây thuê nhà đúng không? Đi theo tôi.”
Vác theo cặp sách nặng trịch, cậu cẩn thận nhìn xung quanh. Hoàn cảnh sống còn tệ hơn cả ngôi nhà của ba mẹ, mùi cống thoát nước toả ra khắp con ngõ, hành lang dán chi chít quảng cáo in hình phụ nữ khoả thân.
“Phòng đây.” Người phụ nữ dẫn cậu vào căn phòng nằm cuối tầng hai. Trông nó còn xập xệ hơn trên ảnh, trên tường bị viết bậy đầy chữ nom xiên xiên vẹo vẹo. Mặt trời chiếu vào khung cửa sổ ố vết dơ, nom có vẻ bẩn thỉu tợn.
Thiếu niên nhíu đôi lông mày đẹp.
Người phụ nữ mặc váy đỏ như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bà ta lại châm một điếu thuốc: “Không ai muốn cho trẻ vị thành niên thuê nhà hết. Nếu cậu muốn thuê thì chỉ cần đặt cọc một ngàn rưỡi là được, nếu huỷ hợp đồng nhà tôi sẽ trả lại nguyên số tiền ban đầu.”
Thẩm Trì do dự một chút rồi gật đầu.
Cậu chuyển một nghìn rưỡi tiền đặt cọc và một tháng tiền thuê nhà. Kí hợp đồng xong, cậu chỉ còn lại đúng năm trăm tệ.
Lúc rời khỏi nhà, cậu chẳng mang theo gì ngoài hành lý cá nhân và máy vi tính. Lắp lại xong cáp mạng, cậu vẫn cần phải mua thêm ga giường, chăn và đồ dùng hàng ngày nữa.
Thiếu niên cẩn thận khoá cửa, bước khỏi phòng rồi vào một siêu thị nhỏ gần đó. Đồ đạc trong siêu thị cũng khá đầy đủ, cậu mua một chiếc chăn mùa thu và vài vật dụng thiết yếu.
Bởi trong phòng có bếp nên cậu có thể tự nấu cơm ăn tại nhà. Thẩm Trì đến chỗ tủ lạnh của siêu thị, một gói sủi cảo đông lạnh có giá ba mươi tám tệ, đủ để ăn trong ba ngày.
Cậu nhìn giá tiền, lưỡng lự hồi lâu rồi cuối cùng vẫn bỏ gói bánh về chỗ cũ, lấy một gói mì bảy phẩy chín tệ.
Xách túi quay về nhà, cậu cật lực quét dọn lại phòng ốc một lượt. Nhúng khăn ướt vào xà phòng pha loãng với nước, cậu lau mặt cửa thuỷ tinh. Ô cửa sổ bụi bặm thoáng chốc trở nên sạch sẽ hẳn, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa kính, rọi vào trong phòng.
Tia nắng buổi xế chiều chiếu lên mặt cậu, nom sống động khôn cùng. Giữ nguyên tạp dề, thiếu niên chụp bức hình bản thân phản chiếu trên khung cửa sổ.
Thẩm Trì: Thuê xong phòng rồi.
Nghiêm Tuyết Tiêu đang ngồi trong thư viện đọc sách thì nhận được một bức ảnh từ Thẩm Trì. Ấy là một tấm hình chụp bầu trời ngoài cửa sổ.
Đang định tắt điện thoại đi, đôi mắt phượng nơi anh đột nhiên nheo lại, ánh mắt dừng tại bóng hình phản chiếu trên ô cửa sổ sát đất của thiếu niên. Cậu nom cực kỳ mảnh khảnh, tựa một lưỡi dao mỏng rét lạnh.
Người thanh niên đóng điện thoại lại, vẻ mặt không rõ tâm tình.
Về phần Thẩm Trì, cậu dọn dẹp xong xuôi đã là mười giờ tối. Mở máy tính lên, cậu bật livestream game.
[Nhìn tui đợi được cái gì nè!]
[Bé con đi đâu mấy ngày nay vậy]
[Mãi không thấy bé online nên chị lo lắng quá, có chuyện gì xảy ra sao?]
Cậu mím môi: “Không có chuyện gì to tát đâu.”
[Không có chuyện gì là tốt rồi]
[Đấu rank quá khổ, không thì hôm nay mình khỏi chơi rank đi, tui muốn xem cậu duo với người qua đường]
[Tôi cũng muốn xem!]
[Có thể chơi nguyên một team với người qua đường không?]
Thiếu niên nắm chặt con chuột, nhấn vào xếp đội bốn người ngẫu nhiên.
[Đến rồi!]
[Bé con ngoan quá]
[Xin phép nói nhỏ một câu, tui muốn em bé mở camera cơ]
[Tui cũng thế]
Game xếp đội thành công, cậu ở vị trí số một, số hai là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Vừa vào trận, người kia đã nói với bọn họ: “Mùa giải trước tôi lọt vào top một nghìn server châu Á, lát nữa mọi người nghe tôi chỉ huy nhé.”
[Nghe ai chỉ huy cơ, cho anh nói lại lần nữa???]
[Top 50 server châu Á đang nhìn anh đấy]
[Mấy ngày nay tụt mất bốn hạng rồi]
[Tên rác rưởi Dư Thanh đâu, ra đây băm vằm cái nào]
Thẩm Trì lười nói chuyện, cậu theo số hai nhảy xuống thành phố P.
Số hai là hình mẫu xạ thủ điển hình. Vừa hạ cánh, anh ta đã lượm khẩu AKM vọt vào trong đám đông, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn chẳng bắn chuẩn cho nổi. Thẩm Trì bèn hạ gục một tên địch đằng trước.
Số hai lập tức chớp thời cơ bổ sung thêm phát súng, đoạn bình luận một câu: “Số một phản ứng có hơi chậm, để tôi thay cậu đánh cho.”
[... Chứ không phải do anh giật người nhanh quá à]
[Cướp mạng của người ta mà nói năng nghe chính nghĩa thế]
[Lần đầu tiên thấy có người bảo Late phản ứng chậm đấy]
Không biết là vô tình hay cố ý, số hai cứ kè kè đi theo sau Thẩm Trì. Nhân lúc cậu sắp bắn chết một ai đó, anh ta sẽ nhảy vào bắn hòng cướp điểm sát thương. Mới đầu anh ta còn tỏ vẻ như có như không, sau thì trực tiếp đi ra trước chờ Thẩm Trì nã súng.
[Nhìn động tác thành thạo thế kia, xem ra đại ca này trộm không ít đầu người ha]
[Tôi biết anh ta vào top một nghìn server châu Á kiểu gì rồi]
[Tiếc quá, giết đồng đội bị cấm]
[Bé con tốt tính thật]
Lúc tiến vào vòng bo, cả hai gặp được một đội khác. Số hai đi đằng trước, song anh ta phát hiện chỉ có một mình mình nổ súng, còn Thẩm Trì phía sau lại chẳng hề nhúc nhích, bèn lo lắng hỏi: “Sao cậu đứng bất động thế?”
“Số một phản ứng chậm mà.” Thẩm Trì mặt không cảm xúc đáp.
Số hai:...
[Hahahahahahahahahaha tui vừa mới nói sao tính tình Late tự dưng tốt vậy]
[Quá thoải mái]
[Số hai trực tiếp tắt mic luôn]
[Muốn cướp cũng phải biết chọn người nha]
Thấy lượng máu của số hai từ từ giảm xuống, cậu mới nổ súng, dễ dàng giải quyết toán người phía trước.
Thẩm Trì livestream đến mười hai giờ thì tắt. Đứng dậy khỏi ghế, cậu thấy choáng váng một trận, mới sực nhớ ra mình quên chưa ăn cơm.
Cậu mở điện thoại, tìm kiếm trên mạng rồi làm theo từng bước một, từ bật bếp, đun nước, đến nấu mì đều rất cẩn thận.
Thấy nước sôi, cậu cẩn thận nếm thử một sợi mì. Chắc chắn rằng mì đã mềm, cậu bèn đổ mì ra bát rồi ăn từng miếng nhỏ.
Bên kia bờ biển, Nghiêm Tuyết Tiêu trở về kí túc xá cũng đang ăn mì spaghetti. Khẩu vị của anh khá nhạt, chỉ bỏ thêm chút tiêu đen. Đặt nĩa xuống, anh đeo tai nghe lên nhận điện thoại.
“Yan, bọn mình rất vinh dự khi cậu bằng lòng tham gia vào dự án.” Giọng nói của nữ sinh người Do Thái vang lên qua điện thoại, “Công việc của chúng ta sẽ là thiết kế mô hình giao dịch cho một quỹ định lượng. Cậu học Triết, không có nền tảng sẵn nên lúc làm sẽ khá vất vả đấy. Có thể cho mình biết hồi đại học cậu theo chuyên ngành nào được không?”
“Ngành Toán học.”
“Vậy thì không thành vấn đề.” Đối phương thở phào nhẹ nhõm, rồi lại dè dặt hỏi, “Nhưng mình tưởng cậu không có hứng thú với tài chính mà, gần đây xảy ra chuyện gì cần tiền sao?”
Nghiêm Tuyết Tiêu lướt xem mấy hãng sữa trên màn hình, bình tĩnh đáp: “Nuôi đứa nhỏ ấy mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất