Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng
Chương 67
Như thể có dòng điện bất ngờ chạy xẹt qua, Thẩm Trì bỗng dưng buông đôi tay đang ôm ghì lấy eo Nghiêm Tuyết Tiêu, đoạn lắp bắp hỏi: "Nghỉ đông anh sẽ về chứ?"
Người thanh niên xoa đầu cậu, rồi thì thầm với cậu điều gì đó. Ấy thế, đầu óc cậu cứ trống rỗng, toàn thân tựa đang ngâm dưới nước biển tĩnh lặng nên không nghe rõ anh đã nói câu nào.
Trông theo bóng lưng Nghiêm Tuyết Tiêu rời đi, cậu vô thức sờ lên trán mình.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn an ủi, nhưng cớ sao lại nóng đến thế.
Đêm khuya, Quan Sơn cởi áo khoác trắng và tan làm ở bệnh viện Yến Thành. Anh ta đang định đi ra cửa hông thì bỗng có người chặn đường lại, cả cơ thể nồng nặc mùi máu tươi.
Người nọ đưa cho anh ta một thứ được bọc bằng giấy kraft vuông vức, giọng khàn như bị hun khói: "Cảm ơn anh đã cứu em trai tôi."
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngay ấy là cái gì. Mở ô và bước vào trong tuyết, anh ta uể oải đáp: "Tôi không nhận lì xì."
"Không phải tiền lì xì đâu." Người đàn ông kia vẫn đứng im trước mặt anh ta, giọng điệu vừa nhún nhường vừa xen lẫn sự kính trọng, "Tôi là anh trai của Thi Lương. Nếu anh không liên lạc với cảnh sát để cứu em trai tôi thì e rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa. Xin lỗi, đến tận bây giờ tôi mới hỏi thăm được tin tức về anh."
"Anh muốn cảm ơn thì cảm ơn nhà họ Nghiêm ấy." Quan Sơn dừng bước, "Tôi không có quyền thế đến vậy đâu."
"Nhà họ Nghiêm nào cơ?" Giọng điệu của đối phương có chút kì lạ.
"Lẽ nào ở Yến Thành còn có nhà họ Nghiêm thứ hai sao?" Quan Sơn hỏi ngược hắn. Thế rồi, vị bác sĩ mắt cáo ấy cầm ô, cứ thế đi mất mà chẳng hề dừng lại.
Chỉ còn mình Thi Nhiên đứng dưới màn tuyết rơi. Hắn siết chặt gói giấy kraft trong tay, hồi lâu sau vẫn chưa rời đi.
Mà sau một tháng kể từ khi ở trên Yến Thành về tới Biên Thành, Thẩm Trì không hề lãng phí thời gian học tẹo nào. Nghiêm Tuyết Tiêu bảo cậu rằng trong môn Toán ấy à, học chỉ chiếm ba phần nhưng luyện tập lại tới bảy phần lận. Thực hành là rất cần thiết, song biết ngẫm câu sai lại càng quan trọng hơn.
Việc chép câu sai tốn quá nhiều thời gian, thế nên để tiện tổng hợp bài, cậu đã thẳng tay cắt những câu mình làm không đúng và dán vào trong một quyển sổ còng. Ngày nào cậu cũng là người đầu tiên đến và ra về cuối cùng ở lớp. Chồng sách trên bàn của cậu còn dày hơn cả lớp tuyết phủ những ngày đông lạnh giá.
Dường như không muốn bị cậu vượt mặt, Yến Thâm rời phòng học càng ngày càng muộn. Kế đó tới Thi Lương, Trang Châu... Mười một giờ đêm, đèn đóm nơi lớp học vẫn sáng choang, một nửa lớp vẫn đang nán lại trường.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy qua khung cửa sổ nhỏ, tròng kính thầy Vương bỗng mờ hơi nước, rồi ông nhẹ nhàng rời đi. Ngày hôm sau, ông xách chiếc cặp táp cũ mèm từ kí túc xá đến văn phòng, tỏ ý thân thiết với giáo viên chủ nhiệm bên lớp 12-1: "Thầy Trần à, hôm qua tôi thấy lớp anh cho kiểm tra bằng bộ đề Toán của trường số 1."
Thầy Trần đang pha trà, nghe người kia nói vậy bèn ngẩng đầu lên cười: "Sao thế, học sinh lớp 12-9 cũng muốn làm hả?"
Thầy Vương gật đầu: "Ở tỉnh mình thì trường số 1 soạn đề tốt nhất, năm ngoái còn có cả hai câu hỏi thực tế nữa. Sắp thi cuối kì tới nơi rồi, tôi muốn cho bọn trẻ cọ xát tí ấy mà."
"Trình độ ra đề của bọn họ tốt đấy, nhưng đề cũng rất khó. Lớp tôi có đúng mười người đạt yêu cầu, mà cao nhất cũng chỉ được mỗi chín mươi tám." Thầy Trần cầm tập bài đã chấm xong, đứng dậy và vỗ vai thầy Vương, "Lớp 12-9 xếp cuối cùng, bài thi khó chỉ tổ làm tổn thương sự tự tin của anh mà thôi."
Thầy Vương bèn cười lấy lòng.
"Anh muốn cho kiểm tra thì cứ làm đi." Thầy Trần thở dài, bất đắc dĩ rút một tờ đề ra, "Nghe nói đối tượng hẹn hò lần trước không có hứng thú với anh. Đừng trách người ta quá sáng suốt, hồi đó anh cũng tốt nghiệp từ trường sư phạm chính quy ra mà, tỉnh phân anh vào trường số 1 thì anh không đi, cứ nhất định phải về Biên Thành làm gì không biết."
Thầy Vương chỉ cười chứ không đáp. Lấy được bài thi, ông lập tức chạy đi in ngay. In xong, ông bê chồng bài dày cộp đến phòng học: "Hôm nay chúng ta làm bài kiểm tra môn Toán nhé. Đây là đề bên trường số 1 nên sẽ rất khó đấy, mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần đi."
Bài thi được phát, Thẩm Trì nhận tờ đề từ tay đại diện môn. Trước đây cậu đều chia dạng đề ra để luyện tập, song đây là lần đầu tiên cậu làm một đề thi Toán hoàn chỉnh.
Mở nắp bút, cậu bắt đầu làm từ câu trắc nghiệm đầu tiên. Chất lượng đề của trường số 1 tốt hơn hẳn so với trường số 3, các câu hỏi đều vô cùng mới và chưa từng gặp bao giờ. Nhưng dù câu hỏi có biến hoá biết bao nhiêu đi chăng nữa thì bản chất của nó vẫn vậy, phần kiến thức đụng tới được cố định và không nằm ngoài phạm vi mà Nghiêm Tuyết Tiêu đã khoanh vùng.
Cậu làm rất có trình tự, rồi chỉ mất mười lăm phút đồng hồ để hoàn thành xong bài điền vào chỗ trống. Cậu chuyển sang làm phần câu hỏi lớn. Những câu này nhìn chung không khó mấy, vậy mà người soạn đề lại cố tình đẩy phần khó lên trước. Nhìn thấu ý đồ của đề thi, cậu bèn không chút do dự làm từ dưới lên.
Thi xong, học sinh được báo phải xuống sân tập để chạy bộ. Ban đầu trường bọn họ dùng sàn xi măng nên không thể chơi thể thao, nhưng chẳng biết ai đã tài trợ để sửa thành sàn nhựa, thành thử hiệu trưởng ngày nào cũng nóng lòng muốn kéo học sinh đi chạy bộ.
Thẩm Trì lười biếng chạy sau cùng lớp. Trang Châu bên cạnh cậu hỏi: "Bài kiểm tra Toán lần này cậu thấy thế nào?"
"Bình thường." Thẩm Trì đáp.
Trang Châu đang định bảo cậu ta làm cũng không tốt lắm, nào ngờ lại nghe thiếu niên vô cảm nói thêm một câu: "Chỉ tầm 102 điểm thôi."
Trang Châu:... Suýt nữa tui đã tin thật.
Không chỉ mình cậu ta cứng họng và chẳng biết nói nên lời, tốp chạy phía sau cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Cảm nhận được ánh mắt dò xét ở đằng sau, cậu ta đỏ mặt kéo Thẩm Trì: "Bọn mình nên chạy nhanh lên thôi."
Tốc độ chấm bài thi Toán rất nhanh, còn chưa tới buổi chiều đã có kết quả. Thầy Trần bưng cốc trà tới trước máy tính của thầy Vương: "Điểm trung bình là ba mươi tư, tôi đã nói là không cần thiết nhưng thầy đâu có tin."
Thấy thầy Vương cứ cúi đầu xem bài thi trên tay mà chẳng đáp lời, ông không đành lòng bèn an ủi: "Dù sao thì thi đại học cũng chỉ là một bài sát hạch để tuyển lựa thôi, không phải ai vượt qua kì tuyển sinh cũng sẽ trở thành bác sĩ hay luật sư, có người còn phải làm việc ở công trường nữa kia kìa."
"Liệu học sinh Biên Thành có thật sự kém hơn học sinh trên tỉnh không? Học sinh trên tỉnh có thể tập trung vào việc học, còn đa số học sinh trường ta thì đều bỏ học giữa chừng để đi làm. Về phần Yến Thành ấy à..."
Thầy Trần hơi ngừng một chốc rồi nói tiếp: "Học sinh Yến Thành có bỏ ra hàng chục nghìn tiền học phí cũng là chuyện rất bình thường, nhưng đó đã bằng với thu nhập của cả gia đình trong một năm tại Biên Thành. Mà so với gia đình, những gì giáo viên có thể làm được là quá ít. Thay vì cứ khuyên người không hợp thi đại học, tốt hơn hết là để bọn nó sớm tiếp xúc với xã hội."
Với ông mà nói, lớp 12-9 chắc chắn chẳng có học sinh nào đi thi được đại học. Riêng mình Yến Thâm đã năm năm trượt đại học rồi, ông thật sự không tài nào hiểu nổi việc học tiếp có giá trị gì nữa.
Vừa dứt lời, ông chợt nghe thầy Vương bảo: "121 điểm."
Thầy Trần nghi ngờ hỏi: "Cái gì 121 điểm cơ?"
"Lớp tôi có học sinh thi được 121 điểm." Giọng điệu thầy Vương lộ vẻ kích động, khuôn mặt tròn đương tuổi trung niên nom vui vẻ cứ như một đứa trẻ.
Buổi chiều, trước khi vào tiết Toán, đại diện môn trả bài thi đã được chấm cho từng người. Ai nhận được bài trông mặt cũng rất nghiêm nghị.
Cuối cùng, đến lúc đưa bài thi cho Thẩm Trì, đại diện môn chợt ngẩn cả người. Cô vốn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau khi xác nhận bản thân đã đúng, cô bèn đọc điểm thành từng từ một: "Thẩm Trì, 121 điểm."
Ánh mắt của mọi người đều ngạc nhiên đổ dồn về phía Thẩm Trì. Ngay cả Yến Thâm với tướng mạo hung hãn cũng phải lật xem cuốn "Hướng dẫn nâng điểm" của mình mấy lần, như thể muốn biết tại sao Thẩm Trì lại đầu thai chuyển kiếp được như vậy. Trang Châu không nhịn nổi mà bảo: "Thi được hạng nhất luôn này, giỏi ghê ha."
Thiếu niên đáp nhẹ như gió thoảng: "Cũng tạm được thôi."
Trang Châu:...
Dẫu cho Trang Châu có nghĩ hành động nọ của Thẩm Trì rất gợi đòn, song những người khác lại nhìn cậu bằng ánh mắt thêm phần thán phục. Thi Lương ngồi ở hàng đầu bèn bày tỏ ngay cảm xúc mà viết "Người bạn thân tàn nhưng không phế của tôi, phần hai."
Về đến nhà, Thẩm Trì mở phát sóng trực tiếp. Cậu đang định lấy sách bài tập ra thì thấy điện thoại nằm trong cặp. Cậu bình tĩnh rời mắt, song vẫn không nhịn được mà mở điện thoại và gửi tin nhắn.
Thẩm Trì: Hôm nay bọn em kiểm tra Toán bằng đề thi mô phỏng của trường số 1. Em được tận 121 điểm, cao nhất luôn đấy.
Nghiêm Tuyết Tiêu bước ra khỏi thư viện, bấm vào tin nhắn trên màn hình. Như sợ anh không nhìn thấy, chú sói con phía đối diện cố tình nhấn mạnh vào trọng điểm, tai khẽ vểnh lên, muốn được người ta khen ngợi.
Thẩm Trì: Em đứng đầu bài thi đó anh!
Người thanh niên nhướng đôi lông mày đẹp, đoạn vào Kitten Live.
Hôm nay là ngày cuối cùng của giải PUBG Winter Cup dành cho streamer trên nền tảng. Trang chủ ngập tràn bản phát lại của trận đấu, bầu không khí cuộc thi vô cùng náo nhiệt. Khán giả chờ trong phòng livestream của giải đấu đang bàn luận say sưa về kết quả màn ganh đua, mãi cho đến khi thông báo tặng quà từ cùng một người dùng không ngừng hiện lên nơi trang chủ.
‹Chúc mừng Late giành được hạng nhất môn Toán!›
Tất cả mọi người trên website đều có thể nhìn thấy thông báo ấy. Khán giả trong phòng trực tiếp im bặt, bầu không khí căng thẳng của giải đấu cũng bay sạch sành sanh.
[Huhuhu bé con nhà chúng ta giỏi ghê luôn!]
[Nhưng tần suất gửi quà kiểu này chẳng phải quá khoa trương sao, làm tôi suýt nữa tưởng Late đoạt chức quán quân tới nơi rồi ấy? Tôi còn đang định hỏi không phải cậu ta nghỉ chơi rồi à, nhìn kĩ lại thì hoá ra là thi Toán được hạng một]
[Bảo là hạng một nhưng mị đoán chỉ là hạng một toàn lớp mà thôi, nếu là hạng nhất tỉnh thì có khi đã mua lại Kitten Live luôn rồi. Mị ghen tị]
[Là con dâu!]
[Con dâu chiều em bé quá đi, tui phải làm sao đây]
Tác giả có đôi lời muốn nói:
#Hoa khôi trường nên chú ý đến ví tiền của mình đi#
Người thanh niên xoa đầu cậu, rồi thì thầm với cậu điều gì đó. Ấy thế, đầu óc cậu cứ trống rỗng, toàn thân tựa đang ngâm dưới nước biển tĩnh lặng nên không nghe rõ anh đã nói câu nào.
Trông theo bóng lưng Nghiêm Tuyết Tiêu rời đi, cậu vô thức sờ lên trán mình.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn an ủi, nhưng cớ sao lại nóng đến thế.
Đêm khuya, Quan Sơn cởi áo khoác trắng và tan làm ở bệnh viện Yến Thành. Anh ta đang định đi ra cửa hông thì bỗng có người chặn đường lại, cả cơ thể nồng nặc mùi máu tươi.
Người nọ đưa cho anh ta một thứ được bọc bằng giấy kraft vuông vức, giọng khàn như bị hun khói: "Cảm ơn anh đã cứu em trai tôi."
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngay ấy là cái gì. Mở ô và bước vào trong tuyết, anh ta uể oải đáp: "Tôi không nhận lì xì."
"Không phải tiền lì xì đâu." Người đàn ông kia vẫn đứng im trước mặt anh ta, giọng điệu vừa nhún nhường vừa xen lẫn sự kính trọng, "Tôi là anh trai của Thi Lương. Nếu anh không liên lạc với cảnh sát để cứu em trai tôi thì e rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa. Xin lỗi, đến tận bây giờ tôi mới hỏi thăm được tin tức về anh."
"Anh muốn cảm ơn thì cảm ơn nhà họ Nghiêm ấy." Quan Sơn dừng bước, "Tôi không có quyền thế đến vậy đâu."
"Nhà họ Nghiêm nào cơ?" Giọng điệu của đối phương có chút kì lạ.
"Lẽ nào ở Yến Thành còn có nhà họ Nghiêm thứ hai sao?" Quan Sơn hỏi ngược hắn. Thế rồi, vị bác sĩ mắt cáo ấy cầm ô, cứ thế đi mất mà chẳng hề dừng lại.
Chỉ còn mình Thi Nhiên đứng dưới màn tuyết rơi. Hắn siết chặt gói giấy kraft trong tay, hồi lâu sau vẫn chưa rời đi.
Mà sau một tháng kể từ khi ở trên Yến Thành về tới Biên Thành, Thẩm Trì không hề lãng phí thời gian học tẹo nào. Nghiêm Tuyết Tiêu bảo cậu rằng trong môn Toán ấy à, học chỉ chiếm ba phần nhưng luyện tập lại tới bảy phần lận. Thực hành là rất cần thiết, song biết ngẫm câu sai lại càng quan trọng hơn.
Việc chép câu sai tốn quá nhiều thời gian, thế nên để tiện tổng hợp bài, cậu đã thẳng tay cắt những câu mình làm không đúng và dán vào trong một quyển sổ còng. Ngày nào cậu cũng là người đầu tiên đến và ra về cuối cùng ở lớp. Chồng sách trên bàn của cậu còn dày hơn cả lớp tuyết phủ những ngày đông lạnh giá.
Dường như không muốn bị cậu vượt mặt, Yến Thâm rời phòng học càng ngày càng muộn. Kế đó tới Thi Lương, Trang Châu... Mười một giờ đêm, đèn đóm nơi lớp học vẫn sáng choang, một nửa lớp vẫn đang nán lại trường.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy qua khung cửa sổ nhỏ, tròng kính thầy Vương bỗng mờ hơi nước, rồi ông nhẹ nhàng rời đi. Ngày hôm sau, ông xách chiếc cặp táp cũ mèm từ kí túc xá đến văn phòng, tỏ ý thân thiết với giáo viên chủ nhiệm bên lớp 12-1: "Thầy Trần à, hôm qua tôi thấy lớp anh cho kiểm tra bằng bộ đề Toán của trường số 1."
Thầy Trần đang pha trà, nghe người kia nói vậy bèn ngẩng đầu lên cười: "Sao thế, học sinh lớp 12-9 cũng muốn làm hả?"
Thầy Vương gật đầu: "Ở tỉnh mình thì trường số 1 soạn đề tốt nhất, năm ngoái còn có cả hai câu hỏi thực tế nữa. Sắp thi cuối kì tới nơi rồi, tôi muốn cho bọn trẻ cọ xát tí ấy mà."
"Trình độ ra đề của bọn họ tốt đấy, nhưng đề cũng rất khó. Lớp tôi có đúng mười người đạt yêu cầu, mà cao nhất cũng chỉ được mỗi chín mươi tám." Thầy Trần cầm tập bài đã chấm xong, đứng dậy và vỗ vai thầy Vương, "Lớp 12-9 xếp cuối cùng, bài thi khó chỉ tổ làm tổn thương sự tự tin của anh mà thôi."
Thầy Vương bèn cười lấy lòng.
"Anh muốn cho kiểm tra thì cứ làm đi." Thầy Trần thở dài, bất đắc dĩ rút một tờ đề ra, "Nghe nói đối tượng hẹn hò lần trước không có hứng thú với anh. Đừng trách người ta quá sáng suốt, hồi đó anh cũng tốt nghiệp từ trường sư phạm chính quy ra mà, tỉnh phân anh vào trường số 1 thì anh không đi, cứ nhất định phải về Biên Thành làm gì không biết."
Thầy Vương chỉ cười chứ không đáp. Lấy được bài thi, ông lập tức chạy đi in ngay. In xong, ông bê chồng bài dày cộp đến phòng học: "Hôm nay chúng ta làm bài kiểm tra môn Toán nhé. Đây là đề bên trường số 1 nên sẽ rất khó đấy, mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần đi."
Bài thi được phát, Thẩm Trì nhận tờ đề từ tay đại diện môn. Trước đây cậu đều chia dạng đề ra để luyện tập, song đây là lần đầu tiên cậu làm một đề thi Toán hoàn chỉnh.
Mở nắp bút, cậu bắt đầu làm từ câu trắc nghiệm đầu tiên. Chất lượng đề của trường số 1 tốt hơn hẳn so với trường số 3, các câu hỏi đều vô cùng mới và chưa từng gặp bao giờ. Nhưng dù câu hỏi có biến hoá biết bao nhiêu đi chăng nữa thì bản chất của nó vẫn vậy, phần kiến thức đụng tới được cố định và không nằm ngoài phạm vi mà Nghiêm Tuyết Tiêu đã khoanh vùng.
Cậu làm rất có trình tự, rồi chỉ mất mười lăm phút đồng hồ để hoàn thành xong bài điền vào chỗ trống. Cậu chuyển sang làm phần câu hỏi lớn. Những câu này nhìn chung không khó mấy, vậy mà người soạn đề lại cố tình đẩy phần khó lên trước. Nhìn thấu ý đồ của đề thi, cậu bèn không chút do dự làm từ dưới lên.
Thi xong, học sinh được báo phải xuống sân tập để chạy bộ. Ban đầu trường bọn họ dùng sàn xi măng nên không thể chơi thể thao, nhưng chẳng biết ai đã tài trợ để sửa thành sàn nhựa, thành thử hiệu trưởng ngày nào cũng nóng lòng muốn kéo học sinh đi chạy bộ.
Thẩm Trì lười biếng chạy sau cùng lớp. Trang Châu bên cạnh cậu hỏi: "Bài kiểm tra Toán lần này cậu thấy thế nào?"
"Bình thường." Thẩm Trì đáp.
Trang Châu đang định bảo cậu ta làm cũng không tốt lắm, nào ngờ lại nghe thiếu niên vô cảm nói thêm một câu: "Chỉ tầm 102 điểm thôi."
Trang Châu:... Suýt nữa tui đã tin thật.
Không chỉ mình cậu ta cứng họng và chẳng biết nói nên lời, tốp chạy phía sau cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Cảm nhận được ánh mắt dò xét ở đằng sau, cậu ta đỏ mặt kéo Thẩm Trì: "Bọn mình nên chạy nhanh lên thôi."
Tốc độ chấm bài thi Toán rất nhanh, còn chưa tới buổi chiều đã có kết quả. Thầy Trần bưng cốc trà tới trước máy tính của thầy Vương: "Điểm trung bình là ba mươi tư, tôi đã nói là không cần thiết nhưng thầy đâu có tin."
Thấy thầy Vương cứ cúi đầu xem bài thi trên tay mà chẳng đáp lời, ông không đành lòng bèn an ủi: "Dù sao thì thi đại học cũng chỉ là một bài sát hạch để tuyển lựa thôi, không phải ai vượt qua kì tuyển sinh cũng sẽ trở thành bác sĩ hay luật sư, có người còn phải làm việc ở công trường nữa kia kìa."
"Liệu học sinh Biên Thành có thật sự kém hơn học sinh trên tỉnh không? Học sinh trên tỉnh có thể tập trung vào việc học, còn đa số học sinh trường ta thì đều bỏ học giữa chừng để đi làm. Về phần Yến Thành ấy à..."
Thầy Trần hơi ngừng một chốc rồi nói tiếp: "Học sinh Yến Thành có bỏ ra hàng chục nghìn tiền học phí cũng là chuyện rất bình thường, nhưng đó đã bằng với thu nhập của cả gia đình trong một năm tại Biên Thành. Mà so với gia đình, những gì giáo viên có thể làm được là quá ít. Thay vì cứ khuyên người không hợp thi đại học, tốt hơn hết là để bọn nó sớm tiếp xúc với xã hội."
Với ông mà nói, lớp 12-9 chắc chắn chẳng có học sinh nào đi thi được đại học. Riêng mình Yến Thâm đã năm năm trượt đại học rồi, ông thật sự không tài nào hiểu nổi việc học tiếp có giá trị gì nữa.
Vừa dứt lời, ông chợt nghe thầy Vương bảo: "121 điểm."
Thầy Trần nghi ngờ hỏi: "Cái gì 121 điểm cơ?"
"Lớp tôi có học sinh thi được 121 điểm." Giọng điệu thầy Vương lộ vẻ kích động, khuôn mặt tròn đương tuổi trung niên nom vui vẻ cứ như một đứa trẻ.
Buổi chiều, trước khi vào tiết Toán, đại diện môn trả bài thi đã được chấm cho từng người. Ai nhận được bài trông mặt cũng rất nghiêm nghị.
Cuối cùng, đến lúc đưa bài thi cho Thẩm Trì, đại diện môn chợt ngẩn cả người. Cô vốn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau khi xác nhận bản thân đã đúng, cô bèn đọc điểm thành từng từ một: "Thẩm Trì, 121 điểm."
Ánh mắt của mọi người đều ngạc nhiên đổ dồn về phía Thẩm Trì. Ngay cả Yến Thâm với tướng mạo hung hãn cũng phải lật xem cuốn "Hướng dẫn nâng điểm" của mình mấy lần, như thể muốn biết tại sao Thẩm Trì lại đầu thai chuyển kiếp được như vậy. Trang Châu không nhịn nổi mà bảo: "Thi được hạng nhất luôn này, giỏi ghê ha."
Thiếu niên đáp nhẹ như gió thoảng: "Cũng tạm được thôi."
Trang Châu:...
Dẫu cho Trang Châu có nghĩ hành động nọ của Thẩm Trì rất gợi đòn, song những người khác lại nhìn cậu bằng ánh mắt thêm phần thán phục. Thi Lương ngồi ở hàng đầu bèn bày tỏ ngay cảm xúc mà viết "Người bạn thân tàn nhưng không phế của tôi, phần hai."
Về đến nhà, Thẩm Trì mở phát sóng trực tiếp. Cậu đang định lấy sách bài tập ra thì thấy điện thoại nằm trong cặp. Cậu bình tĩnh rời mắt, song vẫn không nhịn được mà mở điện thoại và gửi tin nhắn.
Thẩm Trì: Hôm nay bọn em kiểm tra Toán bằng đề thi mô phỏng của trường số 1. Em được tận 121 điểm, cao nhất luôn đấy.
Nghiêm Tuyết Tiêu bước ra khỏi thư viện, bấm vào tin nhắn trên màn hình. Như sợ anh không nhìn thấy, chú sói con phía đối diện cố tình nhấn mạnh vào trọng điểm, tai khẽ vểnh lên, muốn được người ta khen ngợi.
Thẩm Trì: Em đứng đầu bài thi đó anh!
Người thanh niên nhướng đôi lông mày đẹp, đoạn vào Kitten Live.
Hôm nay là ngày cuối cùng của giải PUBG Winter Cup dành cho streamer trên nền tảng. Trang chủ ngập tràn bản phát lại của trận đấu, bầu không khí cuộc thi vô cùng náo nhiệt. Khán giả chờ trong phòng livestream của giải đấu đang bàn luận say sưa về kết quả màn ganh đua, mãi cho đến khi thông báo tặng quà từ cùng một người dùng không ngừng hiện lên nơi trang chủ.
‹Chúc mừng Late giành được hạng nhất môn Toán!›
Tất cả mọi người trên website đều có thể nhìn thấy thông báo ấy. Khán giả trong phòng trực tiếp im bặt, bầu không khí căng thẳng của giải đấu cũng bay sạch sành sanh.
[Huhuhu bé con nhà chúng ta giỏi ghê luôn!]
[Nhưng tần suất gửi quà kiểu này chẳng phải quá khoa trương sao, làm tôi suýt nữa tưởng Late đoạt chức quán quân tới nơi rồi ấy? Tôi còn đang định hỏi không phải cậu ta nghỉ chơi rồi à, nhìn kĩ lại thì hoá ra là thi Toán được hạng một]
[Bảo là hạng một nhưng mị đoán chỉ là hạng một toàn lớp mà thôi, nếu là hạng nhất tỉnh thì có khi đã mua lại Kitten Live luôn rồi. Mị ghen tị]
[Là con dâu!]
[Con dâu chiều em bé quá đi, tui phải làm sao đây]
Tác giả có đôi lời muốn nói:
#Hoa khôi trường nên chú ý đến ví tiền của mình đi#
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất