Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng
Chương 88
"Sao cậu biết? Tôi cũng mới hay tên ông chủ là Nghiêm Tuyết Tiêu thôi." Giọng giám đốc Trần nghe chẳng có gì bất thường, "Ngày mai cứ thi đấu thoải mái vào, mớ gia sản ông chủ được thừa kế dư sức nuôi cả đội chúng ta mà. Tôi đi siêu thị mua đồ ăn cho các cậu đây."
Đầu cúi gằm, thiếu niên cứ đứng tại chỗ.
Hoá ra Nghiêm Tuyết Tiêu biến mất là vì gia đình anh gặp biến cố, cậu không liên lạc được cũng là lẽ thường tình. Tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay bỗng nhiên được tháo gỡ.
Nghiêm Tuyết Tiêu đối xử với cậu sao mà tốt quá chừng. Suốt khoảng thời gian anh đi biền biệt, cậu cũng chưa từng trách anh lấy một lần, chỉ không nhịn được mà tự hỏi liệu bản thân đã làm sai điều gì, liệu có phải anh đã phát hiện mối tương tư lập lờ nơi cậu, hoặc liệu mình có đang làm anh thấy bối rối hay chăng.
May mắn thay, tất cả đều không phải.
Dù chưa từng gặp ba của Nghiêm Tuyết Tiêu, nhưng cậu hãy còn nhớ những lời dặn dò tha thiết của ông qua điện thoại. Hẳn ông là một người cha rất tốt, tới mức mà ngay cả chính bản thân cậu cũng không đành lòng khi hay tin. Cậu chẳng dám nghĩ đến việc ngày đó Nghiêm Tuyết Tiêu đã đớn đau đến chừng nào nữa, thà rằng cứ để nó là lỗi của cậu còn hơn.
Cậu mở số của Nghiêm Tuyết Tiêu ra. Nhìn số điện thoại mà mình đã gọi không biết bao nhiêu cuộc hồi trước, cậu vẫn chẳng có đủ dũng khí bấm vào.
Buổi chiều còn có buổi huấn luyện, thiếu niên ngẩng đầu đi vào phòng tập, đoạn ngồi trước máy tính để tự luyện riêng. Tập luyện một mình nhàm chán hơn nhiều so với việc rèn chiến thuật cho cả đội, trong đó bao gồm hai tiếng ôn kĩ thuật bắn, một giờ thực hành chạy quanh bản đồ và sử dụng các loại súng khác nhau.
Sau khi hoàn thành bài luyện cá nhân thì mới chuyển sang đấu rank theo đội. Cậu đánh dấu vào làng chài và nhảy xuống. Vừa tiếp đất đã có người núp sau container, cậu nhắm chuẩn và bắn vào sau thùng chở hàng, nhưng mãi một lát sau mới nhặt khẩu M416 trên mặt đất lên.
"Hôm nay phản ứng chậm."
Diệp Ninh hết sức ngạc nhiên, bởi bình thường Thẩm Trì chưa bao giờ mắc phải sai lầm như vậy trong suốt quá trình tập luyện. Hắn tưởng cậu trai lo lắng vì giải đấu sắp tới nên bèn an ủi: "Không cần căng thẳng quá đâu."
Thẩm Trì cũng nhận ra bản thân đang sao nhãng. Thân làm đội trưởng, cậu phải có trách nhiệm với cả đội. Hít một hơi thật sâu, cậu gắng đè xuống những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu rồi tập trung vào luyện tập, không gây bất cứ sai sót nào nữa.
Trận đầu tiên của giải PDL sắp tới sẽ diễn ra vào cuối tuần. Bốn người đều gắng sức luyện tập trong phòng huấn luyện, đặc biệt là Thẩm Trì – cậu chẳng chịu ngừng tẹo nào mà cứ như vùi mình vào trò chơi. Giám đốc Trần cầm một bao đồ ăn vặt lớn vào phòng: "Mọi người tập luyện vất vả rồi, ăn chút gì đó để tăng cường thể lực đi này."
Bọn họ đã luyện mãi từ chiều đến tận tối. Lam Hằng tháo tai nghe trên đầu, đi sang lấy một túi khoai tây chiên, còn Diệp Ninh ở bên kia ngồi tại chỗ bảo: "Ném tôi một gói với."
Lam Hằng quăng cho hắn một bao, rồi vừa ăn khoai tây chiên vừa hỏi điều mình mới nhớ ra: "Mai đi Du Thành thì đã đặt trước khách sạn chưa? Nhiều đội tham gia vòng loại lắm đấy, nếu để mai mới đặt lại sợ hết chỗ mất."
"Đã đặt xong rồi." Giám đốc Trần đẩy cặp kính trên sống mũi, "Khách sạn năm sao ngay cạnh địa điểm thi, đảm bảo ở cực kì thoải mái."
Bầu không khí trong phòng tập chìm vào tĩnh lặng.
"Ở khách sạn năm sao làm gì." Lam Hằng bỏ miếng khoai chiên trên tay xuống, chỉ tiếc không rèn nổi sắt thành thép, "Chẳng phải thuê nhanh cái nhà nghỉ là được rồi à?"
Diệp Ninh nói với sang: "Ai biết mới bảo được là chúng ta đánh PDL, không biết thì còn tưởng bọn mình tham gia giải vô địch thế giới vì nước nhà đấy."
Diệp Ninh nào có nói đùa. Khi thể thao điện tử mới phát triển ở giai đoạn đầu, các tuyển thủ Trung Quốc tham gia giải đấu thế giới đều ngủ trên sàn nhà cả. Với hắn mà nói, tiến được tới League là một chuyện khác, còn không vào nổi thì đồng nghĩa với việc kiếm không ra lợi nhuận. Câu lạc bộ TTL lúc nào cũng quẩn quanh tại bờ vực phá sản.
Trước những lời chỉ bảo thấm thía của các tuyển thủ, giám đốc Trần đành phải huỷ phòng khách sạn năm sao, rồi tiết kiệm bằng cách đặt một nhà nghỉ gần địa điểm thi với mức giá rẻ nhất.
Khi buổi huấn luyện kết thúc thì đã là mười giờ tối. Thẩm Trì đứng dậy khỏi chỗ, không phải luyện game nữa nên thành thử lúc đứng lên cậu có hơi thẫn thờ. Cậu bình tĩnh lại một lát rồi mới đi xuống tầng, tự hỏi xem mình có nên tới bệnh viện hay không.
Mưa nhẹ rơi bên ngoài khung cửa sổ phòng khách đang hé mở. Chẳng biết vì sao, cơn mưa cuối cùng nơi Biên Thành kia bỗng hiện lên trước mắt cậu. Đang định kéo rèm lại, cậu thoáng thấy một bóng người tại phòng bảo vệ gần hồ.
Bóng dáng nọ rất quen thuộc, chắc chắn là cậu đã từng gặp ở đâu đó rồi. Thẩm Trì luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình, cậu bèn quay sang hỏi giám đốc Trần: "Kia là ai thế?"
Giám đốc Trần nhìn theo tầm mắt của cậu, nhưng không thấy được rõ giữa những tia sáng lờ mờ nơi màn đêm. Sau khi trông kĩ rồi, anh ta mới trả lời: "Cậu đang nhắc đến cái người què kia hả? Bảo vệ sếp dẫn đến đấy, nhìn chân người ta què vậy thôi nhưng cẩn thận lắm, lần trước tôi đánh rơi chìa khoá trong gara còn được chú nhặt cho nữa cơ. Bình thường chú đứng trong trạm canh gác của trụ sở ấy."
Nghe câu trả lời dài dòng của giám đốc Trần, Thẩm Trì cụp mắt xuống. Cậu nhận ra người bảo vệ què chân trong phòng an ninh kia chính là chú bảo vệ ở trường số 3.
Cậu vô cùng quen thuộc với chú bảo vệ này. Ngày nào chú cũng đợi người cuối cùng của trường ra về rồi mới rời đi, mà thường thì cậu chính là cái người cuối cùng ấy.
Không chỉ thế, chú đã đứng canh ngoài cửa suốt mười ngày cậu tự nhốt trong phòng. Khi cậu một mình bước ra khỏi chỗ thi đại học, chú còn cẩn thận đưa cho cậu chiếc ô.
Dĩ nhiên là một người đi đứng bất tiện như vậy sẽ chẳng lặn lội từ Biên Thành xa xôi tới Yến Thành làm gì, đã vậy còn tình cờ xuất hiện bên cạnh cậu. Tất thảy chỉ có thể đồng nghĩa với việc chú là người của Nghiêm Tuyết Tiêu ngay từ phút ban đầu.
Trong đầu cậu chợt loé lên một khả năng nào đấy, khiến trái tim mất khống chế mà đập thình thịch nơi lồng ngực. Cậu vội vàng chạy lên phòng riêng ở trên tầng, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ nằm sâu bên trong vali của mình.
Hít một hơi thật sâu, cậu từ từ mở chiếc hộp mà bản thân chẳng dám đụng vào kia. Giữa lớp vải nhung là một chiếc ghim cài áo gắn viên ngọc lục bảo, được mài giũa khéo léo hệt chiếc nhẫn ngọc mà bà nội đã đưa cho Nghiêm Tuyết Tiêu, và cũng ánh lên tia sáng nhạt song ấm áp y như thế.
Đây là món quà mừng tuổi thành niên duy nhất không được ghi tên mà cậu nhận vào ngày sinh nhật. Cậu vẫn luôn không dám chắc liệu có phải là Nghiêm Tuyết Tiêu tặng hay chăng, bởi rốt cuộc thì bọn họ đã chẳng liên hệ với nhau suốt nửa năm trời. Cậu chưa bao giờ nghĩ Nghiêm Tuyết Tiêu còn nhớ rõ sinh nhật mình, và cũng chẳng dám tơ tưởng tới điều ấy.
Giờ đây cậu có thể chắc chắn rằng ấy là quà sinh nhật Nghiêm Tuyết Tiêu tặng. Nhìn ánh sáng lấp loá nơi viên ngọc lục bảo, cảm giác kì lạ đọng lại trong lòng sau cuộc hội ngộ bỗng dưng tan biến.
Dẫu bặt tin tức, song Nghiêm Tuyết Tiêu chưa hề vắng mặt ở mỗi một thời khắc quan trọng trong sinh mệnh của cậu. Anh tham gia vào đời cậu, nhưng cậu đâu phát hiện. Anh đồng hành cùng cậu từ nơi bóng tối đến với tương lai rộng mở và tươi sáng, vậy mà cậu lại hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, A Bùi nhìn Nghiêm Tuyết Tiêu đang đứng trước cửa sổ, nói: "Đã giải quyết xong thủ tục xuất viện rồi ạ."
Nghiêm Tuyết Tiêu lặng lẽ nhắm mắt, quanh người toả ra sự lạnh lẽo. Dù đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp nhưng lại khiến người ta không muốn đến gần. Càng nhìn càng thấy anh mất đi dáng vẻ mặc sơ mi trắng ngày trước, tựa như đang chờ chú sói con lưỡng lự nọ cắn mồi.
Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa phòng bệnh. Hắn đứng lên ngó, mặt thoáng chần chừ: "Là Hứa Tín."
"Để ông ta vào đi." Nghiêm Tuyết Tiêu nheo đôi mắt hẹp và dài.
A Bùi ra mở cửa. Hứa Tín co rúm người vào phòng bệnh, đoạn lo lắng giải thích lí do mình đến thăm: "Biết cháu bị bệnh nên ban đầu chú cũng không muốn làm phiền cháu, nhưng chú thật sự cạn kiệt tiền rồi. Bên đòi nợ đang giục ghê quá, chú bất đắc dĩ lắm mới phải tìm đến cháu."
"Hết bao nhiêu?" Nghiêm Tuyết Tiêu hỏi một cách lạnh nhạt.
Hứa Tín ngượng ngùng nói một con số, thậm chí còn nhiều hơn hẳn lúc trước: "Nhất định chú sẽ trả lại."
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn về phía A Bùi, hắn bèn đưa cho Hứa Tín số tiền mà y yêu cầu.
"Cảm ơn cháu."
Hứa Tín khó có thể diễn tả lòng cảm kích của mình ra thành lời, chỉ biết nói cảm ơn một cách thiếu mạch lạc. Những người xung quanh đều doạ sẽ cắt đứt liên lạc với y nếu y cứ tiếp tục đặt cược đua ngựa, rồi chẳng chịu cho y vay tiền. Chỉ có mỗi Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ cho y mượn tiền vô điều kiện, và với số tiền này, y chắc chắn có thể hoàn lại vốn.
Lòng ấm áp không thôi, đáng lẽ nhận được tiền xong thì y sẽ đi ngay khỏi phòng bệnh, nhưng sau khi xác định xung quanh không có ai, y mới nhỏ giọng bảo: "Trịnh An đã biết chuyến bay của ba cháu từ trước rồi."
Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn trưng ra vẻ bình thản, Hứa Tín bèn tiết lộ bí mật mà mình chôn trong lòng: "Chú nghe thấy có người gọi điện cho ông ta."
Y lấp liếm một việc: Thực ra y mới chính là người nhận được điện thoại. Tuy không biết người gọi là ai, y đã kể chuyện Nghiêm Chiếu toan dọn dẹp tập đoàn họ Nghiêm cho Trịnh An biết.
Ấy vậy, y không ngờ Trịnh An lại to gan đến thế. Gã không những đề phòng từ sớm mà còn quay ra cắn ngược lại nhà họ Nghiêm, chứng tỏ rằng trong lòng đã nổi ý xấu với tập đoàn họ Nghiêm rồi. Y không cam lòng để Nghiêm Tuyết Tiêu mãi chẳng hay biết gì.
Sau khi Hứa Tín rời đi, A Bùi vẫn cứ nghĩ đến số tiền cho vay, bèn hỏi Nghiêm Tuyết Tiêu: "Ông ta có thể trả lại được sao?"
A Bùi không tin Hứa Tín đủ khả năng để trả. Lần nào mượn tiền xong, y cũng nướng hết sạch vào sòng bạc, đã thế cược mười lần thì thua hết chín lần, thành thử không những không trả được tiền mà còn nợ càng lúc càng nhiều hơn. Nghe nói bọn cho vay nợ tìm đến nhà ngày một đông, nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng trả nổi nữa.
"Không sao."
Nghiêm Tuyết Tiêu đột nhiên mỉm cười, đôi mắt phượng đen láy không hề mang chút hơi ấm nào. Rõ ràng khuôn mặt anh ưa nhìn là vậy song A Bùi lại cảm thấy sợ hãi vô cớ. Chỉ khi đối mặt với người thiếu niên, Nghiêm Tuyết Tiêu mới ấm áp trở lại, hệt như để chừa một chấm sáng giữa đêm tuyết tối tăm.
Trong nước lúc nào cũng có bầy sói rình rập, làm A Bùi mới đầu còn không hiểu tại sao Nghiêm Tuyết Tiêu về nước nhanh như vậy để làm gì. Tới giờ hắn mới nhận ra, phải chăng là anh sợ cậu thiếu niên sẽ quên mất mình. Thời gian vốn là thứ tàn khốc song cũng công bằng nhất, nó đủ để thay đổi cả một con người.
Sau khi kiểm tra hết tất cả các thiết bị điện, giám đốc Trần đang định tắt đèn để đi lên tầng thì cậu trai tóc đỏ bỗng dưng thở hồng hộc chạy xuống hỏi anh ta: "Địa chỉ?"
Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thấy nhóc đội trưởng hốt hoảng đến thế, bèn không khỏi đưa cho cậu một li sữa nóng, đoạn ân cần hỏi: "Địa chỉ gì cơ?"
Thẩm Trì hạ mắt: "Địa chỉ bệnh viện."
Cậu không nhận cốc sữa bò của giám đốc Trần, biết được địa chỉ xong là đi ngay ra cửa mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại, rồi chạy tới bệnh viện trực thuộc Yến Đại nằm gần đó.
Cậu ra ngoài nhưng quên cầm ô theo. Mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước từ trên trời rơi đồm độp xuống, khiến quần áo trên người cậu ướt đẫm. Thấy bệnh viện ngày một gần, cậu đi vào khu nội trú từ cửa phụ để tránh mưa.
Phòng bệnh là phòng nằm cuối cùng. Bước trên dãy hành lang tối om, nước mưa đọng trên quần áo của cậu từ từ chảy xuống, khiến xung quanh càng thêm phần yên tĩnh.
Phía trước tối mù đi. Thực ra cậu vốn nào biết Nghiêm Tuyết Tiêu là ai, anh chợt xuất hiện rồi lại thình lình biến mất. Anh là vầng trăng trên bầu trời, nhưng đồng thời cũng là cơn sóng ngầm dữ dội.
Trước đây cậu không thích mùa đông, bởi mùa đông đồng nghĩa với cái lạnh, song nay nó lại trở thành mùa cậu thích nhất vì ấy là mùa cậu được trải qua cùng với Nghiêm Tuyết Tiêu. Thậm chí cậu còn mong mùa đông trôi chậm thêm nữa, để rồi cậu có thể nắm chặt lấy bàn tay ấm áp nơi anh.
Cuộc đời ngắn ngủi của cậu không nhiều điều may lắm, nhưng vận may duy nhất chính là gặp được Nghiêm Tuyết Tiêu. Mọi may mắn cậu có đều đến từ Nghiêm Tuyết Tiêu cả.
Sẽ chẳng có ai chấp nhận cái người mình phủ đầy gai là cậu nữa. Giữa bóng đêm, sẽ chỉ có Nghiêm Tuyết Tiêu dịu dàng ôm lấy thân xác thoi thóp nơi cậu mà thôi.
Thiếu niên với mái tóc đỏ ướt đẫm cẩn thận đi đến trước phòng bệnh, động tác mở cửa rất nhẹ nhàng.
Thẩm Trì trông thấy Nghiêm Tuyết Tiêu đứng bên cửa sổ, tựa hồ đang nhìn thứ gì đó. Có một điều mà cậu không để ý, đó là Nghiêm Tuyết Tiêu cũng đang chăm chú dõi theo hình ảnh của cậu hắt trên cửa sổ.
Cậu đi từng bước đến phía sau Nghiêm Tuyết Tiêu, lấy hết dũng khí mà vươn tay ra. Cậu toan ôm lấy anh, nhưng chợt dừng lại khi nhìn xuống ống tay áo ướt sũng của mình.
Ngay khi thiếu niên còn đang do dự, như sợ cậu sẽ đi mất, Nghiêm Tuyết Tiêu bèn xoay người lại, vươn tay ôm chầm cậu vào lòng hệt đang ôm một đứa trẻ.
Cơ thể cậu lập tức cứng đờ, bàn tay giơ giữa không trung mãi lâu sau mới không giữ được nữa mà ôm lấy Nghiêm Tuyết Tiêu. Cuối cùng cậu chỉ gọi một tiếng anh, rồi nói tiếp với đôi mắt đỏ hoe: "Đừng để mất em nữa nhé."
Vừa dứt lời, cậu cảm giác mình được anh ghì chặt hơn nữa, như thể muốn ôm cả vào trong máu thịt của cậu. Giọng nói của Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên trên phía đỉnh đầu, nghe vô cùng nghiêm túc: "Không đâu."
Giây tiếp theo, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi cậu: "Anh giấu còn chẳng kịp nữa là."
Đầu cúi gằm, thiếu niên cứ đứng tại chỗ.
Hoá ra Nghiêm Tuyết Tiêu biến mất là vì gia đình anh gặp biến cố, cậu không liên lạc được cũng là lẽ thường tình. Tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay bỗng nhiên được tháo gỡ.
Nghiêm Tuyết Tiêu đối xử với cậu sao mà tốt quá chừng. Suốt khoảng thời gian anh đi biền biệt, cậu cũng chưa từng trách anh lấy một lần, chỉ không nhịn được mà tự hỏi liệu bản thân đã làm sai điều gì, liệu có phải anh đã phát hiện mối tương tư lập lờ nơi cậu, hoặc liệu mình có đang làm anh thấy bối rối hay chăng.
May mắn thay, tất cả đều không phải.
Dù chưa từng gặp ba của Nghiêm Tuyết Tiêu, nhưng cậu hãy còn nhớ những lời dặn dò tha thiết của ông qua điện thoại. Hẳn ông là một người cha rất tốt, tới mức mà ngay cả chính bản thân cậu cũng không đành lòng khi hay tin. Cậu chẳng dám nghĩ đến việc ngày đó Nghiêm Tuyết Tiêu đã đớn đau đến chừng nào nữa, thà rằng cứ để nó là lỗi của cậu còn hơn.
Cậu mở số của Nghiêm Tuyết Tiêu ra. Nhìn số điện thoại mà mình đã gọi không biết bao nhiêu cuộc hồi trước, cậu vẫn chẳng có đủ dũng khí bấm vào.
Buổi chiều còn có buổi huấn luyện, thiếu niên ngẩng đầu đi vào phòng tập, đoạn ngồi trước máy tính để tự luyện riêng. Tập luyện một mình nhàm chán hơn nhiều so với việc rèn chiến thuật cho cả đội, trong đó bao gồm hai tiếng ôn kĩ thuật bắn, một giờ thực hành chạy quanh bản đồ và sử dụng các loại súng khác nhau.
Sau khi hoàn thành bài luyện cá nhân thì mới chuyển sang đấu rank theo đội. Cậu đánh dấu vào làng chài và nhảy xuống. Vừa tiếp đất đã có người núp sau container, cậu nhắm chuẩn và bắn vào sau thùng chở hàng, nhưng mãi một lát sau mới nhặt khẩu M416 trên mặt đất lên.
"Hôm nay phản ứng chậm."
Diệp Ninh hết sức ngạc nhiên, bởi bình thường Thẩm Trì chưa bao giờ mắc phải sai lầm như vậy trong suốt quá trình tập luyện. Hắn tưởng cậu trai lo lắng vì giải đấu sắp tới nên bèn an ủi: "Không cần căng thẳng quá đâu."
Thẩm Trì cũng nhận ra bản thân đang sao nhãng. Thân làm đội trưởng, cậu phải có trách nhiệm với cả đội. Hít một hơi thật sâu, cậu gắng đè xuống những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu rồi tập trung vào luyện tập, không gây bất cứ sai sót nào nữa.
Trận đầu tiên của giải PDL sắp tới sẽ diễn ra vào cuối tuần. Bốn người đều gắng sức luyện tập trong phòng huấn luyện, đặc biệt là Thẩm Trì – cậu chẳng chịu ngừng tẹo nào mà cứ như vùi mình vào trò chơi. Giám đốc Trần cầm một bao đồ ăn vặt lớn vào phòng: "Mọi người tập luyện vất vả rồi, ăn chút gì đó để tăng cường thể lực đi này."
Bọn họ đã luyện mãi từ chiều đến tận tối. Lam Hằng tháo tai nghe trên đầu, đi sang lấy một túi khoai tây chiên, còn Diệp Ninh ở bên kia ngồi tại chỗ bảo: "Ném tôi một gói với."
Lam Hằng quăng cho hắn một bao, rồi vừa ăn khoai tây chiên vừa hỏi điều mình mới nhớ ra: "Mai đi Du Thành thì đã đặt trước khách sạn chưa? Nhiều đội tham gia vòng loại lắm đấy, nếu để mai mới đặt lại sợ hết chỗ mất."
"Đã đặt xong rồi." Giám đốc Trần đẩy cặp kính trên sống mũi, "Khách sạn năm sao ngay cạnh địa điểm thi, đảm bảo ở cực kì thoải mái."
Bầu không khí trong phòng tập chìm vào tĩnh lặng.
"Ở khách sạn năm sao làm gì." Lam Hằng bỏ miếng khoai chiên trên tay xuống, chỉ tiếc không rèn nổi sắt thành thép, "Chẳng phải thuê nhanh cái nhà nghỉ là được rồi à?"
Diệp Ninh nói với sang: "Ai biết mới bảo được là chúng ta đánh PDL, không biết thì còn tưởng bọn mình tham gia giải vô địch thế giới vì nước nhà đấy."
Diệp Ninh nào có nói đùa. Khi thể thao điện tử mới phát triển ở giai đoạn đầu, các tuyển thủ Trung Quốc tham gia giải đấu thế giới đều ngủ trên sàn nhà cả. Với hắn mà nói, tiến được tới League là một chuyện khác, còn không vào nổi thì đồng nghĩa với việc kiếm không ra lợi nhuận. Câu lạc bộ TTL lúc nào cũng quẩn quanh tại bờ vực phá sản.
Trước những lời chỉ bảo thấm thía của các tuyển thủ, giám đốc Trần đành phải huỷ phòng khách sạn năm sao, rồi tiết kiệm bằng cách đặt một nhà nghỉ gần địa điểm thi với mức giá rẻ nhất.
Khi buổi huấn luyện kết thúc thì đã là mười giờ tối. Thẩm Trì đứng dậy khỏi chỗ, không phải luyện game nữa nên thành thử lúc đứng lên cậu có hơi thẫn thờ. Cậu bình tĩnh lại một lát rồi mới đi xuống tầng, tự hỏi xem mình có nên tới bệnh viện hay không.
Mưa nhẹ rơi bên ngoài khung cửa sổ phòng khách đang hé mở. Chẳng biết vì sao, cơn mưa cuối cùng nơi Biên Thành kia bỗng hiện lên trước mắt cậu. Đang định kéo rèm lại, cậu thoáng thấy một bóng người tại phòng bảo vệ gần hồ.
Bóng dáng nọ rất quen thuộc, chắc chắn là cậu đã từng gặp ở đâu đó rồi. Thẩm Trì luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình, cậu bèn quay sang hỏi giám đốc Trần: "Kia là ai thế?"
Giám đốc Trần nhìn theo tầm mắt của cậu, nhưng không thấy được rõ giữa những tia sáng lờ mờ nơi màn đêm. Sau khi trông kĩ rồi, anh ta mới trả lời: "Cậu đang nhắc đến cái người què kia hả? Bảo vệ sếp dẫn đến đấy, nhìn chân người ta què vậy thôi nhưng cẩn thận lắm, lần trước tôi đánh rơi chìa khoá trong gara còn được chú nhặt cho nữa cơ. Bình thường chú đứng trong trạm canh gác của trụ sở ấy."
Nghe câu trả lời dài dòng của giám đốc Trần, Thẩm Trì cụp mắt xuống. Cậu nhận ra người bảo vệ què chân trong phòng an ninh kia chính là chú bảo vệ ở trường số 3.
Cậu vô cùng quen thuộc với chú bảo vệ này. Ngày nào chú cũng đợi người cuối cùng của trường ra về rồi mới rời đi, mà thường thì cậu chính là cái người cuối cùng ấy.
Không chỉ thế, chú đã đứng canh ngoài cửa suốt mười ngày cậu tự nhốt trong phòng. Khi cậu một mình bước ra khỏi chỗ thi đại học, chú còn cẩn thận đưa cho cậu chiếc ô.
Dĩ nhiên là một người đi đứng bất tiện như vậy sẽ chẳng lặn lội từ Biên Thành xa xôi tới Yến Thành làm gì, đã vậy còn tình cờ xuất hiện bên cạnh cậu. Tất thảy chỉ có thể đồng nghĩa với việc chú là người của Nghiêm Tuyết Tiêu ngay từ phút ban đầu.
Trong đầu cậu chợt loé lên một khả năng nào đấy, khiến trái tim mất khống chế mà đập thình thịch nơi lồng ngực. Cậu vội vàng chạy lên phòng riêng ở trên tầng, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ nằm sâu bên trong vali của mình.
Hít một hơi thật sâu, cậu từ từ mở chiếc hộp mà bản thân chẳng dám đụng vào kia. Giữa lớp vải nhung là một chiếc ghim cài áo gắn viên ngọc lục bảo, được mài giũa khéo léo hệt chiếc nhẫn ngọc mà bà nội đã đưa cho Nghiêm Tuyết Tiêu, và cũng ánh lên tia sáng nhạt song ấm áp y như thế.
Đây là món quà mừng tuổi thành niên duy nhất không được ghi tên mà cậu nhận vào ngày sinh nhật. Cậu vẫn luôn không dám chắc liệu có phải là Nghiêm Tuyết Tiêu tặng hay chăng, bởi rốt cuộc thì bọn họ đã chẳng liên hệ với nhau suốt nửa năm trời. Cậu chưa bao giờ nghĩ Nghiêm Tuyết Tiêu còn nhớ rõ sinh nhật mình, và cũng chẳng dám tơ tưởng tới điều ấy.
Giờ đây cậu có thể chắc chắn rằng ấy là quà sinh nhật Nghiêm Tuyết Tiêu tặng. Nhìn ánh sáng lấp loá nơi viên ngọc lục bảo, cảm giác kì lạ đọng lại trong lòng sau cuộc hội ngộ bỗng dưng tan biến.
Dẫu bặt tin tức, song Nghiêm Tuyết Tiêu chưa hề vắng mặt ở mỗi một thời khắc quan trọng trong sinh mệnh của cậu. Anh tham gia vào đời cậu, nhưng cậu đâu phát hiện. Anh đồng hành cùng cậu từ nơi bóng tối đến với tương lai rộng mở và tươi sáng, vậy mà cậu lại hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, A Bùi nhìn Nghiêm Tuyết Tiêu đang đứng trước cửa sổ, nói: "Đã giải quyết xong thủ tục xuất viện rồi ạ."
Nghiêm Tuyết Tiêu lặng lẽ nhắm mắt, quanh người toả ra sự lạnh lẽo. Dù đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp nhưng lại khiến người ta không muốn đến gần. Càng nhìn càng thấy anh mất đi dáng vẻ mặc sơ mi trắng ngày trước, tựa như đang chờ chú sói con lưỡng lự nọ cắn mồi.
Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa phòng bệnh. Hắn đứng lên ngó, mặt thoáng chần chừ: "Là Hứa Tín."
"Để ông ta vào đi." Nghiêm Tuyết Tiêu nheo đôi mắt hẹp và dài.
A Bùi ra mở cửa. Hứa Tín co rúm người vào phòng bệnh, đoạn lo lắng giải thích lí do mình đến thăm: "Biết cháu bị bệnh nên ban đầu chú cũng không muốn làm phiền cháu, nhưng chú thật sự cạn kiệt tiền rồi. Bên đòi nợ đang giục ghê quá, chú bất đắc dĩ lắm mới phải tìm đến cháu."
"Hết bao nhiêu?" Nghiêm Tuyết Tiêu hỏi một cách lạnh nhạt.
Hứa Tín ngượng ngùng nói một con số, thậm chí còn nhiều hơn hẳn lúc trước: "Nhất định chú sẽ trả lại."
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn về phía A Bùi, hắn bèn đưa cho Hứa Tín số tiền mà y yêu cầu.
"Cảm ơn cháu."
Hứa Tín khó có thể diễn tả lòng cảm kích của mình ra thành lời, chỉ biết nói cảm ơn một cách thiếu mạch lạc. Những người xung quanh đều doạ sẽ cắt đứt liên lạc với y nếu y cứ tiếp tục đặt cược đua ngựa, rồi chẳng chịu cho y vay tiền. Chỉ có mỗi Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ cho y mượn tiền vô điều kiện, và với số tiền này, y chắc chắn có thể hoàn lại vốn.
Lòng ấm áp không thôi, đáng lẽ nhận được tiền xong thì y sẽ đi ngay khỏi phòng bệnh, nhưng sau khi xác định xung quanh không có ai, y mới nhỏ giọng bảo: "Trịnh An đã biết chuyến bay của ba cháu từ trước rồi."
Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn trưng ra vẻ bình thản, Hứa Tín bèn tiết lộ bí mật mà mình chôn trong lòng: "Chú nghe thấy có người gọi điện cho ông ta."
Y lấp liếm một việc: Thực ra y mới chính là người nhận được điện thoại. Tuy không biết người gọi là ai, y đã kể chuyện Nghiêm Chiếu toan dọn dẹp tập đoàn họ Nghiêm cho Trịnh An biết.
Ấy vậy, y không ngờ Trịnh An lại to gan đến thế. Gã không những đề phòng từ sớm mà còn quay ra cắn ngược lại nhà họ Nghiêm, chứng tỏ rằng trong lòng đã nổi ý xấu với tập đoàn họ Nghiêm rồi. Y không cam lòng để Nghiêm Tuyết Tiêu mãi chẳng hay biết gì.
Sau khi Hứa Tín rời đi, A Bùi vẫn cứ nghĩ đến số tiền cho vay, bèn hỏi Nghiêm Tuyết Tiêu: "Ông ta có thể trả lại được sao?"
A Bùi không tin Hứa Tín đủ khả năng để trả. Lần nào mượn tiền xong, y cũng nướng hết sạch vào sòng bạc, đã thế cược mười lần thì thua hết chín lần, thành thử không những không trả được tiền mà còn nợ càng lúc càng nhiều hơn. Nghe nói bọn cho vay nợ tìm đến nhà ngày một đông, nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng trả nổi nữa.
"Không sao."
Nghiêm Tuyết Tiêu đột nhiên mỉm cười, đôi mắt phượng đen láy không hề mang chút hơi ấm nào. Rõ ràng khuôn mặt anh ưa nhìn là vậy song A Bùi lại cảm thấy sợ hãi vô cớ. Chỉ khi đối mặt với người thiếu niên, Nghiêm Tuyết Tiêu mới ấm áp trở lại, hệt như để chừa một chấm sáng giữa đêm tuyết tối tăm.
Trong nước lúc nào cũng có bầy sói rình rập, làm A Bùi mới đầu còn không hiểu tại sao Nghiêm Tuyết Tiêu về nước nhanh như vậy để làm gì. Tới giờ hắn mới nhận ra, phải chăng là anh sợ cậu thiếu niên sẽ quên mất mình. Thời gian vốn là thứ tàn khốc song cũng công bằng nhất, nó đủ để thay đổi cả một con người.
Sau khi kiểm tra hết tất cả các thiết bị điện, giám đốc Trần đang định tắt đèn để đi lên tầng thì cậu trai tóc đỏ bỗng dưng thở hồng hộc chạy xuống hỏi anh ta: "Địa chỉ?"
Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thấy nhóc đội trưởng hốt hoảng đến thế, bèn không khỏi đưa cho cậu một li sữa nóng, đoạn ân cần hỏi: "Địa chỉ gì cơ?"
Thẩm Trì hạ mắt: "Địa chỉ bệnh viện."
Cậu không nhận cốc sữa bò của giám đốc Trần, biết được địa chỉ xong là đi ngay ra cửa mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại, rồi chạy tới bệnh viện trực thuộc Yến Đại nằm gần đó.
Cậu ra ngoài nhưng quên cầm ô theo. Mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước từ trên trời rơi đồm độp xuống, khiến quần áo trên người cậu ướt đẫm. Thấy bệnh viện ngày một gần, cậu đi vào khu nội trú từ cửa phụ để tránh mưa.
Phòng bệnh là phòng nằm cuối cùng. Bước trên dãy hành lang tối om, nước mưa đọng trên quần áo của cậu từ từ chảy xuống, khiến xung quanh càng thêm phần yên tĩnh.
Phía trước tối mù đi. Thực ra cậu vốn nào biết Nghiêm Tuyết Tiêu là ai, anh chợt xuất hiện rồi lại thình lình biến mất. Anh là vầng trăng trên bầu trời, nhưng đồng thời cũng là cơn sóng ngầm dữ dội.
Trước đây cậu không thích mùa đông, bởi mùa đông đồng nghĩa với cái lạnh, song nay nó lại trở thành mùa cậu thích nhất vì ấy là mùa cậu được trải qua cùng với Nghiêm Tuyết Tiêu. Thậm chí cậu còn mong mùa đông trôi chậm thêm nữa, để rồi cậu có thể nắm chặt lấy bàn tay ấm áp nơi anh.
Cuộc đời ngắn ngủi của cậu không nhiều điều may lắm, nhưng vận may duy nhất chính là gặp được Nghiêm Tuyết Tiêu. Mọi may mắn cậu có đều đến từ Nghiêm Tuyết Tiêu cả.
Sẽ chẳng có ai chấp nhận cái người mình phủ đầy gai là cậu nữa. Giữa bóng đêm, sẽ chỉ có Nghiêm Tuyết Tiêu dịu dàng ôm lấy thân xác thoi thóp nơi cậu mà thôi.
Thiếu niên với mái tóc đỏ ướt đẫm cẩn thận đi đến trước phòng bệnh, động tác mở cửa rất nhẹ nhàng.
Thẩm Trì trông thấy Nghiêm Tuyết Tiêu đứng bên cửa sổ, tựa hồ đang nhìn thứ gì đó. Có một điều mà cậu không để ý, đó là Nghiêm Tuyết Tiêu cũng đang chăm chú dõi theo hình ảnh của cậu hắt trên cửa sổ.
Cậu đi từng bước đến phía sau Nghiêm Tuyết Tiêu, lấy hết dũng khí mà vươn tay ra. Cậu toan ôm lấy anh, nhưng chợt dừng lại khi nhìn xuống ống tay áo ướt sũng của mình.
Ngay khi thiếu niên còn đang do dự, như sợ cậu sẽ đi mất, Nghiêm Tuyết Tiêu bèn xoay người lại, vươn tay ôm chầm cậu vào lòng hệt đang ôm một đứa trẻ.
Cơ thể cậu lập tức cứng đờ, bàn tay giơ giữa không trung mãi lâu sau mới không giữ được nữa mà ôm lấy Nghiêm Tuyết Tiêu. Cuối cùng cậu chỉ gọi một tiếng anh, rồi nói tiếp với đôi mắt đỏ hoe: "Đừng để mất em nữa nhé."
Vừa dứt lời, cậu cảm giác mình được anh ghì chặt hơn nữa, như thể muốn ôm cả vào trong máu thịt của cậu. Giọng nói của Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên trên phía đỉnh đầu, nghe vô cùng nghiêm túc: "Không đâu."
Giây tiếp theo, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi cậu: "Anh giấu còn chẳng kịp nữa là."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất