Chương 36: Đại Béo
Nếu đã quyết định muốn nuôi mèo, trong nhà khẳng định phải mua thêm đồ dùng cho mèo, đến cuối tuần, Bách Tây đã gấp không chờ nổi lôi kéo Thích Tầm cùng đi dạo siêu thị.
Thật ra, mấy thứ này cũng có thể mua trên mạng, nhưng cậu chính là thích cái cảm giác cùng Thích Tầm đi dạo siêu thị.
Thích Tầm có một gương mặt quá mức không dính khói lửa phàm tục, nhưng khi hắn mặc quần áo thường ngày, đẩy xe mua sắm, đứng ở bên kệ để hàng trong siêu thị hỏi Bách Tây muốn loại pudding nào, hình ảnh đó lại trông hài hòa đến bất ngờ.
Hai người ở bên trong siêu thị vừa đi vừa xem.
Bách Tây mua xong đồ dùng cho mèo rồi mới nhớ tới cậu vẫn chưa đặt tên cho nó.
Cậu hỏi Thích Tầm: “Anh nói chúng ta đặt tên gì cho mèo con thì hợp?”
Mèo nhỏ đã được cậu nhận nuôi một tuần, nhưng đến giờ vẫn bị gọi là “meo meo”.
Cậu đặt tên rất cùi bắp, cho nên rất là mong đợi mà nhìn Thích Tầm, chờ vị học bá này cống hiến cho một cái tên đáng yêu mà không tục.
Không nghĩ tới Thích Tầm mắt cũng không nháy, từ cặp môi mỏng phun ra hai chữ: “Đại Béo.”
Bách Tây: “……”
Này có phải là quất miêu đâu!
“Sao anh đặt tên cho mèo nhỏ còn không có tâm hơn cả em thế.” Bách Tây vẻ mặt chịu không nổi hắn: “Anh quan tâm đến tâm lý của mèo con một chút được không, nó mang cái tên này, sau này làm sao đi ra ngoài làm quen với mèo khác được. Lại nói nó béo chỗ nào?”
Thích Tầm đã bị Bách Tây dùng video mèo con độc hại cả một tuần, trong video, con mèo nó không phải đang ngủ thì chính là đang ăn.
Hắn không mấy để ý đáp: “Nó ăn giỏi như vậy, bây giờ không béo thì sau này cũng sẽ béo, để nó sớm nhìn nhận bản thân thì có gì không tốt đâu.”
Hắn không quan tâm đến mèo con lắm, đi đến khu đồ ăn vặt, hắn cong lưng cầm vài loại chocolate mà Bách Tây thích ăn, lại quay đầu hỏi cậu: “Buổi tối muốn ăn cái gì, muốn ăn thịt nướng không, lần trước em nói muốn ăn mà?”
Bách Tây lập tức bị phân tán lực chú ý: “Muốn!”
Mười ngày sau, Bách Tây và Thích Tầm cùng đến bệnh viện thú cưng nhận mèo con về nhà.
Còn chú mèo con lúc trước cùng được đưa tới bệnh viện thì các đồng nghiệp của Bách Tây đã tìm được người nhận nuôi rồi, hôm qua cũng đã đến nhận nó đi.
Bách Tây ôm tiểu bảo bối của mình về nhà, dọc đường đi đều tâm hoa nộ phóng.
Cậu đương nhiên sẽ không thật sự đặt tên cho tâm can bảo bối là “Đại Béo”, nhưng nề hà Thích Tầm lại rắp tâm bất lương, ỷ vào mèo con không hiểu nhân gian hiểm ác, từ khi mèo nhỏ về nhà đã bắt đầu gọi nó “Đại Béo”, kiên trì không ngừng mà tẩy não cho mèo con.
Chờ Bách Tây muốn sửa lại thì đã không kịp rồi, mèo con đã quen cái tên này, vừa gọi Đại Béo liền tung ta tung tăng nâng chân ngắn nhỏ bước lại đây.
Bách Tây: “……”
Cậu vô cùng đau đớn, tức giận mà đánh Thích Tầm một cái.
Thích Tầm cười nhạo, không hề có ý suy xét lại bản thân: “Anh thấy chính nó cũng vừa lòng lắm.”
Bách Tây càng không muốn để ý đến hắn.
Vì biểu đạt sự bất mãn đối với Thích Tầm, Bách Tây ôm con trai mèo ngồi ở trên sô pha, để lại Thích Tầm ngồi một mình bên bàn ăn, tỏ vẻ kháng nghị.
Cậu là thật sự rất thích mèo con.
Tuy rằng là mèo bị bỏ rơi, nhưng tắm rửa sạch rồi lại trông rất đáng yêu, mèo li hoa trời sinh có bộ lông vằn rất đẹp, đôi mắt màu kim nâu tròn xoe.
Bách Tây ôm mèo vào lòng cũng không dám dùng nhiều lực, chỉ nhẹ nhàng gãi gãi cái bụng nhỏ với dưới cằm, dùng món đồ chơi cho mèo để đùa nó.
Thích Tầm bị vắng vẻ ở bên cạnh bàn cũng không thèm để ý.
Hắn uống trà, nhìn Bách Tây dưới ánh đèn.
Bách Tây mặc một cái áo màu trắng gạo, tóc được cột thành một dúm nhỏ, khoanh chân ngồi trên sô pha chơi với mèo, mà trên bàn trà trước mặt cậu có mấy cuốn truyện tranh vẫn chưa đọc xong, trên mặt đất là một món đồ chơi cho mèo bị làm rớt, bên cạnh sô pha còn có chiếc áo khoác mà Bách Tây tiện tay để đó.
Toàn bộ hình ảnh này đều không liên quan gì đến hai chữ sạch sẽ.
Thích Tầm là người có chút thói ở sạch với chứng cưỡng bách, không quá nghiêm trọng, nhưng trước khi Bách Tây đến ở, nhà hắn mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, sắp xếp có trật tự, chỉnh tề đến nỗi không có hơi người.
Nhưng Bách Tây thì lại thích tiện tay ném đồ, vật dụng cũng không thích sắp xếp quá chỉnh tề, cậu cảm thấy phải hơi lộn xộn một chút thì mới có hương vị cuộc sống.
Hai người lúc mới vừa ở chung cũng vì việc này mà qua lại vài câu, Bách Tây nói không lại tuyển thủ thi biện luận như Thích Tầm, ép đến nóng nảy cũng chỉ có thể tuyên bố muốn dọn về lại, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.
Nhưng chiêu này của cậu lại có hiệu quả bất ngờ.
Cuối cùng, Thích Tầm phải nhận thua.
Hiện tại, tiểu phôi đản này đã hoàn toàn biến phòng khách thành địa bàn của mình, muốn ném sao thì ném.
Thích Tầm nghĩ thế, thấy hơi đau đầu mà ấn ấn giữa mày, rất muốn hút một điếu.
Trước kia, hắn luôn cảm thấy người nhà của Bách Tây quá mức nuông chiều cậu, hiện tại xem ra, hắn cũng chẳng thua ai.
Chỉ với chuyện nuôi thú cưng, nếu là hắn của trước kia thì đó chính là chuyện vớ vẩn, lông mèo bay đầy phòng đã thấy không ưa rồi.
Nhưng giờ thì sao, con mèo được gọi là Đại Béo kia, còn chẳng phải là nghênh ngang ở nhà hắn giương oai.
Hắn không khỏi nhìn chằm chằm Bách Tây với Đại Béo trong chốc lát.
Bách Tây vốn đang hôn đệm chân hồng phấn của mèo nhỏ, vừa nhận ra liền ngẩng đầu, nhìn Thích Tầm: “Anh làm gì nhìn chằm chằm Đại Béo thế? Anh đừng có hù dọa nó đấy.”
Cậu đã yên lặng nhận lấy cái tên “Đại Béo” này.
Thích Tầm khinh thường: “Ai muốn nhìn chằm chằm con mèo ngu kia chứ.”
“Vậy anh đang nghĩ gì thế?” Bách Tây hỏi.
Cậu bế Đại Béo ở bên cổ, cái đầu tròn nhỏ của mèo con dán bên mặt cậu, đôi mắt to đen lúng liếng, lúc cùng nhìn về phía trước, trông rất là đáng yêu.
Thích Tầm không tự giác mỉm cười.
Hắn nói: “Anh chỉ là nghĩ, địa vị của anh trong cái nhà này giảm xuống cũng quá nhanh, chờ đến lúc kết hôn chắc tiền riêng cũng tích cóp không nổi mất.”
Hắn chỉ thuận miệng nói ra những lời này, mang theo ý vị trêu chọc, ngay cả chính hắn cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng khách lại an tĩnh vài giây.
Bách Tây ôm mèo, lập tức ngơ ngẩn, bỗng nhiên không biết làm sao.
Lúc cậu bị bệnh hồi tết Nguyên Đán đã từng bởi vì buồn ngủ mà mơ màng nói với Thích Tầm, bảovề sau nếu có nhận con nuôi, Thích Tầm sẽ là một người bố rất tốt.
Thích Tầm cũng đồng ý rồi.
Chỉ là, ngủ một giấc dậy cậu lại quên mất chuyện này.
Cho nên, đột nhiên nghe thấy hai chữ “kết hôn”, cậu đầy mặt đều là mờ mịt.
Cậu đương nhiên biết đây chỉ là nói giỡn.
Lúc Bạch Huyên hỏi khi nào được ăn kẹo mừng của cậu, cậu cũng chỉ đùa vui trả lời, bảo còn sớm lắm.
Nhưng kỳ thật, cậu cũng không có nghĩ nhiều về chuyện này.
Yêu đương với Thích Tầm đã giống như trúng vé số rồi, sao cậu có thể sẽ được nước lấn tới, hy vọng tờ vé số này có thể trúng cả giải đặc biệt chứ.
Cậu vô thức mà ôm chặt mèo con vào lòng, mèo con lại nhẹ nhàng kêu vài tiếng, cọ cọ ở trên tay Bách Tây.
Thích Tầm lại hiểu lầm vẻ mờ mịt trên mặt Bách Tây.
Hắn cho rằng, Bách Tây là bị hắn làm sợ rồi.
Cũng đúng, Bách Tây nhỏ hơn hắn hai tuổi, có lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện lập gia đình.
Vì vậy, hắn nhấp môi, giống như không có việc gì mà dời đề tài: “Lát nữa em có muốn đi tắm không?”
Bách Tây vuốt mèo, tiếp lời đáp: “Em muốn chơi với mèo con một lát mới đi.”
Cậu nhận ra Thích Tầm đang tỏ vẻ lảng tránh, trong lòng lại lướt qua một cảm giác khó có thể diễn tả, có chút thất vọng.
Quả nhiên, Thích Tầm cũng cảm thấy những lời này là đột ngột.
Cậu trộm ngắm Thích Tầm ngồi bên cạnh bàn.
Chỉ thấy vẻ mặt của Thích Tầm có hơi mất tự nhiên, không biết là đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt cậu tối đi, sờ sờ đầu nhỏ của Đại Béo.
Đại Béo còn nhỏ tuổi nên hoàn toàn không biết gì về sự phiền muộn của ba nó, nó chỉ vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm tay của Bách Tây.
Bách Tây lại chậm rãi cười rộ lên, hôn đầu nhỏ của Đại Béo một cái.
Cậu vuốt ve vành tai của Đại Béo, nghĩ thầm, vẫn là mèo con tốt hơn, không có nhiều tâm tư phức tạp như con người, ăn no phơi nắng là đủ vui vẻ rồi.
**********
Thật ra, mấy thứ này cũng có thể mua trên mạng, nhưng cậu chính là thích cái cảm giác cùng Thích Tầm đi dạo siêu thị.
Thích Tầm có một gương mặt quá mức không dính khói lửa phàm tục, nhưng khi hắn mặc quần áo thường ngày, đẩy xe mua sắm, đứng ở bên kệ để hàng trong siêu thị hỏi Bách Tây muốn loại pudding nào, hình ảnh đó lại trông hài hòa đến bất ngờ.
Hai người ở bên trong siêu thị vừa đi vừa xem.
Bách Tây mua xong đồ dùng cho mèo rồi mới nhớ tới cậu vẫn chưa đặt tên cho nó.
Cậu hỏi Thích Tầm: “Anh nói chúng ta đặt tên gì cho mèo con thì hợp?”
Mèo nhỏ đã được cậu nhận nuôi một tuần, nhưng đến giờ vẫn bị gọi là “meo meo”.
Cậu đặt tên rất cùi bắp, cho nên rất là mong đợi mà nhìn Thích Tầm, chờ vị học bá này cống hiến cho một cái tên đáng yêu mà không tục.
Không nghĩ tới Thích Tầm mắt cũng không nháy, từ cặp môi mỏng phun ra hai chữ: “Đại Béo.”
Bách Tây: “……”
Này có phải là quất miêu đâu!
“Sao anh đặt tên cho mèo nhỏ còn không có tâm hơn cả em thế.” Bách Tây vẻ mặt chịu không nổi hắn: “Anh quan tâm đến tâm lý của mèo con một chút được không, nó mang cái tên này, sau này làm sao đi ra ngoài làm quen với mèo khác được. Lại nói nó béo chỗ nào?”
Thích Tầm đã bị Bách Tây dùng video mèo con độc hại cả một tuần, trong video, con mèo nó không phải đang ngủ thì chính là đang ăn.
Hắn không mấy để ý đáp: “Nó ăn giỏi như vậy, bây giờ không béo thì sau này cũng sẽ béo, để nó sớm nhìn nhận bản thân thì có gì không tốt đâu.”
Hắn không quan tâm đến mèo con lắm, đi đến khu đồ ăn vặt, hắn cong lưng cầm vài loại chocolate mà Bách Tây thích ăn, lại quay đầu hỏi cậu: “Buổi tối muốn ăn cái gì, muốn ăn thịt nướng không, lần trước em nói muốn ăn mà?”
Bách Tây lập tức bị phân tán lực chú ý: “Muốn!”
Mười ngày sau, Bách Tây và Thích Tầm cùng đến bệnh viện thú cưng nhận mèo con về nhà.
Còn chú mèo con lúc trước cùng được đưa tới bệnh viện thì các đồng nghiệp của Bách Tây đã tìm được người nhận nuôi rồi, hôm qua cũng đã đến nhận nó đi.
Bách Tây ôm tiểu bảo bối của mình về nhà, dọc đường đi đều tâm hoa nộ phóng.
Cậu đương nhiên sẽ không thật sự đặt tên cho tâm can bảo bối là “Đại Béo”, nhưng nề hà Thích Tầm lại rắp tâm bất lương, ỷ vào mèo con không hiểu nhân gian hiểm ác, từ khi mèo nhỏ về nhà đã bắt đầu gọi nó “Đại Béo”, kiên trì không ngừng mà tẩy não cho mèo con.
Chờ Bách Tây muốn sửa lại thì đã không kịp rồi, mèo con đã quen cái tên này, vừa gọi Đại Béo liền tung ta tung tăng nâng chân ngắn nhỏ bước lại đây.
Bách Tây: “……”
Cậu vô cùng đau đớn, tức giận mà đánh Thích Tầm một cái.
Thích Tầm cười nhạo, không hề có ý suy xét lại bản thân: “Anh thấy chính nó cũng vừa lòng lắm.”
Bách Tây càng không muốn để ý đến hắn.
Vì biểu đạt sự bất mãn đối với Thích Tầm, Bách Tây ôm con trai mèo ngồi ở trên sô pha, để lại Thích Tầm ngồi một mình bên bàn ăn, tỏ vẻ kháng nghị.
Cậu là thật sự rất thích mèo con.
Tuy rằng là mèo bị bỏ rơi, nhưng tắm rửa sạch rồi lại trông rất đáng yêu, mèo li hoa trời sinh có bộ lông vằn rất đẹp, đôi mắt màu kim nâu tròn xoe.
Bách Tây ôm mèo vào lòng cũng không dám dùng nhiều lực, chỉ nhẹ nhàng gãi gãi cái bụng nhỏ với dưới cằm, dùng món đồ chơi cho mèo để đùa nó.
Thích Tầm bị vắng vẻ ở bên cạnh bàn cũng không thèm để ý.
Hắn uống trà, nhìn Bách Tây dưới ánh đèn.
Bách Tây mặc một cái áo màu trắng gạo, tóc được cột thành một dúm nhỏ, khoanh chân ngồi trên sô pha chơi với mèo, mà trên bàn trà trước mặt cậu có mấy cuốn truyện tranh vẫn chưa đọc xong, trên mặt đất là một món đồ chơi cho mèo bị làm rớt, bên cạnh sô pha còn có chiếc áo khoác mà Bách Tây tiện tay để đó.
Toàn bộ hình ảnh này đều không liên quan gì đến hai chữ sạch sẽ.
Thích Tầm là người có chút thói ở sạch với chứng cưỡng bách, không quá nghiêm trọng, nhưng trước khi Bách Tây đến ở, nhà hắn mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, sắp xếp có trật tự, chỉnh tề đến nỗi không có hơi người.
Nhưng Bách Tây thì lại thích tiện tay ném đồ, vật dụng cũng không thích sắp xếp quá chỉnh tề, cậu cảm thấy phải hơi lộn xộn một chút thì mới có hương vị cuộc sống.
Hai người lúc mới vừa ở chung cũng vì việc này mà qua lại vài câu, Bách Tây nói không lại tuyển thủ thi biện luận như Thích Tầm, ép đến nóng nảy cũng chỉ có thể tuyên bố muốn dọn về lại, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.
Nhưng chiêu này của cậu lại có hiệu quả bất ngờ.
Cuối cùng, Thích Tầm phải nhận thua.
Hiện tại, tiểu phôi đản này đã hoàn toàn biến phòng khách thành địa bàn của mình, muốn ném sao thì ném.
Thích Tầm nghĩ thế, thấy hơi đau đầu mà ấn ấn giữa mày, rất muốn hút một điếu.
Trước kia, hắn luôn cảm thấy người nhà của Bách Tây quá mức nuông chiều cậu, hiện tại xem ra, hắn cũng chẳng thua ai.
Chỉ với chuyện nuôi thú cưng, nếu là hắn của trước kia thì đó chính là chuyện vớ vẩn, lông mèo bay đầy phòng đã thấy không ưa rồi.
Nhưng giờ thì sao, con mèo được gọi là Đại Béo kia, còn chẳng phải là nghênh ngang ở nhà hắn giương oai.
Hắn không khỏi nhìn chằm chằm Bách Tây với Đại Béo trong chốc lát.
Bách Tây vốn đang hôn đệm chân hồng phấn của mèo nhỏ, vừa nhận ra liền ngẩng đầu, nhìn Thích Tầm: “Anh làm gì nhìn chằm chằm Đại Béo thế? Anh đừng có hù dọa nó đấy.”
Cậu đã yên lặng nhận lấy cái tên “Đại Béo” này.
Thích Tầm khinh thường: “Ai muốn nhìn chằm chằm con mèo ngu kia chứ.”
“Vậy anh đang nghĩ gì thế?” Bách Tây hỏi.
Cậu bế Đại Béo ở bên cổ, cái đầu tròn nhỏ của mèo con dán bên mặt cậu, đôi mắt to đen lúng liếng, lúc cùng nhìn về phía trước, trông rất là đáng yêu.
Thích Tầm không tự giác mỉm cười.
Hắn nói: “Anh chỉ là nghĩ, địa vị của anh trong cái nhà này giảm xuống cũng quá nhanh, chờ đến lúc kết hôn chắc tiền riêng cũng tích cóp không nổi mất.”
Hắn chỉ thuận miệng nói ra những lời này, mang theo ý vị trêu chọc, ngay cả chính hắn cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng khách lại an tĩnh vài giây.
Bách Tây ôm mèo, lập tức ngơ ngẩn, bỗng nhiên không biết làm sao.
Lúc cậu bị bệnh hồi tết Nguyên Đán đã từng bởi vì buồn ngủ mà mơ màng nói với Thích Tầm, bảovề sau nếu có nhận con nuôi, Thích Tầm sẽ là một người bố rất tốt.
Thích Tầm cũng đồng ý rồi.
Chỉ là, ngủ một giấc dậy cậu lại quên mất chuyện này.
Cho nên, đột nhiên nghe thấy hai chữ “kết hôn”, cậu đầy mặt đều là mờ mịt.
Cậu đương nhiên biết đây chỉ là nói giỡn.
Lúc Bạch Huyên hỏi khi nào được ăn kẹo mừng của cậu, cậu cũng chỉ đùa vui trả lời, bảo còn sớm lắm.
Nhưng kỳ thật, cậu cũng không có nghĩ nhiều về chuyện này.
Yêu đương với Thích Tầm đã giống như trúng vé số rồi, sao cậu có thể sẽ được nước lấn tới, hy vọng tờ vé số này có thể trúng cả giải đặc biệt chứ.
Cậu vô thức mà ôm chặt mèo con vào lòng, mèo con lại nhẹ nhàng kêu vài tiếng, cọ cọ ở trên tay Bách Tây.
Thích Tầm lại hiểu lầm vẻ mờ mịt trên mặt Bách Tây.
Hắn cho rằng, Bách Tây là bị hắn làm sợ rồi.
Cũng đúng, Bách Tây nhỏ hơn hắn hai tuổi, có lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện lập gia đình.
Vì vậy, hắn nhấp môi, giống như không có việc gì mà dời đề tài: “Lát nữa em có muốn đi tắm không?”
Bách Tây vuốt mèo, tiếp lời đáp: “Em muốn chơi với mèo con một lát mới đi.”
Cậu nhận ra Thích Tầm đang tỏ vẻ lảng tránh, trong lòng lại lướt qua một cảm giác khó có thể diễn tả, có chút thất vọng.
Quả nhiên, Thích Tầm cũng cảm thấy những lời này là đột ngột.
Cậu trộm ngắm Thích Tầm ngồi bên cạnh bàn.
Chỉ thấy vẻ mặt của Thích Tầm có hơi mất tự nhiên, không biết là đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt cậu tối đi, sờ sờ đầu nhỏ của Đại Béo.
Đại Béo còn nhỏ tuổi nên hoàn toàn không biết gì về sự phiền muộn của ba nó, nó chỉ vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm tay của Bách Tây.
Bách Tây lại chậm rãi cười rộ lên, hôn đầu nhỏ của Đại Béo một cái.
Cậu vuốt ve vành tai của Đại Béo, nghĩ thầm, vẫn là mèo con tốt hơn, không có nhiều tâm tư phức tạp như con người, ăn no phơi nắng là đủ vui vẻ rồi.
**********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất