Sâu Lười

Chương 5: Ân sủng

Trước Sau
Sau 1 tuần trăng mật trôi qua, đương nhiên Tần Kinh Thiên không nói đây là tuần trăng mật mà Lại Thông lại càng không thừa nhận, nhưng những người đứng xem như Vương Á Nam thì kiên trì cho rằng như vậy. Hai người suốt ngày ở trong phòng khanh khanh ta ta như hình với bóng không phải tuần trăng mật thì là gì?

Bảy ngày này Lại Thông không tiếp tục bị công kích nữa, các bộ vị bị mệt nhọc quá độ cũng vì thế mà được nghỉ ngơi lấy lại sức, khôi phục sức sống vốn có. Nhưng không bị đặt ở dưới thân là một chuyện mà bị thân mật là một việc khác. Từ sau khi bị Tần Kinh  Thiên ăn xong, y liền đánh mất lười quyền =| (đùa đấy ^^ là đánh mất quyền làm chủ những việc liên quan đến bản thân). Tỉ như: Quyền được ngủ một mình. Tần Kinh Thiên bảy ngày qua dù không tái ôm (ăn:’>) Lại Thông nhưng cũng không cho phép y rời khỏi mình nửa bước. Thời điểm đi ngủ cũng có nhiều quy củ:

1.Ở trong phòng ngủ nội thì không được mặc đồ (hảo biến thái Σ=))  Ở trên giường nhiều hơn người bình thường cho nên Lại Thông đã dưỡng thành một loại thói quen hiếm thấy ở nam nhân- mặc áo ngủ đi ngủ. Mà trên cơ bản Lại Thông thời gian ở trên giường cũng nhiều hơn ở các địa phương khác nên bộ dạng y mặc áo ngủ cũng nhiều hơn các bộ dạng khác. Hiện tại áo ngủ của y đều bị hạn chế ở phòng ngủ bên ngoài mà chỉ cần tiến vào phòng ngủ của hai người thì Lại Thông lại phải lõa thể, điều này làm cho kẻ quen mặc đồ ngủ như y thực không thoải mái.

2.Phải đồng giường cộng chẩm (ngủ chung). Không biết nam nhân khiến người ta sợ hãi như Tần  Kinh Thiên vì cái gì cứ luôn bảo trì những truyền thống cũ như uống trà, đồng giường cộng chẩm. Thanh niên nam nữ bây giờ thích học tập người ngoại quốc, vợ chồng phân giường ngủ, mĩ kì danh (nói hoa mĩ lên) là bảo trì cảm giác mới mẻ. Nhưng Tần Kinh Thiên lại kiên quyết phản đối, không chỉ không thể phân giường, ngay cả phân chẩm (gối) cũng không cho phép khiến cho Lại Thông không thể không cùng hắn mỗi ngày da thịt thân cận, hơi thở tương thông. Mà hành vi thân cận của hai người luôn khiến cho dã thú nào đó nhanh chóng quen thuộc đứng lên (:”>) khiến y kinh hãi suốt bảy ngày. Kích thích kiểu này không thể tránh khỏi việc phải đi dập hỏa, Lại Thông mỗi lần trước khi đi vào giấc ngủ đều lo lắng mình trúng đạn. May mắn Tần Kinh Thiên nghị lực hơn người (really? (‘.’)?) cư nhiên bảy ngày trôi qua trong bình an vô sự! Rất may! Rất may!

3. Phải như hình với bóng. Hai cái phía trên coi như là khuê phòng, úc, hẳn là xưng là nội quy phòng ngủ (-.-!!!) điều thứ ba lại làm cho Lại Thông có chút ngoài ý muốn, như thế nào như hình với bóng? Tần Kinh Thiên là tổng tài đứng đầu một đại tập đoàn. Lại Thông y chẳng qua chỉ là tình nhân của hắn. Khi đại tổng tài họp mặt đàm phán y sao có thể ngồi một bên? Cho nên đối với loại điều kiện thùng rỗng kêu to này Lại Thông không thèm để ý.

Về phần những cái điều kiện thượng vàng hạ cám khác đã bị Vương Á Nam gọi là “ Tam yếu bát không cần” Cho dù thân là nữ nhân, Vương Á Nam đối với những điều khoản cũng không thể không lè lưỡi. Cũng may Lại Thông là thiên hạ đệ nhất sâu lười chứ đổi lại là một thiếu nam thiếu nữ đang tuổi xuân xanh không bị buồn chán đến điên mới là lạ. Thật không biết y là hạnh phúc hay bất hạnh nữa đây.

Cứ có tiền là đại gia. Căn cứ vào Lại Thông cũng rất không thích động cho nên những loại trói buộc tự do thân thể khuôn sáo này cũng không có nhiều ý kiến lắm. Bất quá làm người là không thể chịu thiệt, y cũng phản kích đưa ra điều kiện: Tiền vẫn là đúng giờ phải đưa, không thể sm, mà thứ ba chính là chung tình.

Nam nhân cũng giảng chung tình sao? Chẳng lẽ Lại Thông nhanh như vậy liền yêu Tần Kinh Thiên? Sai! Tuy nói sâu lười của chúng ta lười thật nhưng cũng là kẻ nhiệt tình yêu thương sinh mệnh của mình. Y là lười động cũng sẽ không lười hưởng thụ. Ngươi ngẫm lại hiện nay những bệnh lây qua đường sinh dục có bao nhiêu, AIDS, giang mai, mụn nước… Kêu ra tên liền là một chuỗi dài, mà nhìn những hình ảnh trong bách khoa toàn thư những bệnh lây nhiễm qua đường *** làm người ta buồn nôn này, Lại Thông kiên quyết yêu cầu chung tình.

Ngươi thử nghĩ một cái khăn tay ngươi dùng để lau miệng bị người khác dùng để lau giày, chùi đít sau đó rửa và phun nước hoa trả lại cho ngươi, ngươi sẽ tiếp tục dùng để lau miệng? Liên tưởng đến tình nhân cũng vậy, như khăn bị rơi vào hố phân dù có rửa sạch sẽ nhiều lần, tiếp đó sịt nước hoa cũng không thể dùng để lau miệng, đương nhiên nếu ngươi thích vẫn là có thể dùng để lau giày, lau cửa sổ, nóc lò.

Nam nhân thông qua tình nhân biểu hiện ít nhiều địa vị cao thấp, Lại Thông thực vì chính mình thông minh mà đắc ý, y nghĩ đến Tần Kinh Thiên sẽ không đồng ý hoặc là mặt ngoài thì đáp ứng nhưng trong lòng thì có suy tính khác. Không nghĩ tới Tần Kinh Thiên đã một ngụm đáp ứng, ngay cả chơi trò lách léo cũng không có.

Sáng sớm, trên đường cái đã đầy người di chuyển, âm thanh xe cộ, tiếng người, kẻ rao hàng hỗn loạn một mảnh. Nơi nơi đều là người bôn ba vì sinh kế, mỗi người đều là thần sắc vội vàng, cước bộ đuổi theo thời gian chỉ sợ chậm từng bước thì tiền thưởng không cánh mà bay. Vì ấm no cùng sinh tồn, bất luận là đại nhân hay tiểu hài tử, nam hay nữ đều trở thành một cái tiểu bánh răng trong đại máy móc xã hội, liều mạng tiến về phía trước cho đến giây cuối của sinh mệnh.

Bên cạnh những kẻ bận rộn cũng còn những kẻ nhàn hạ, có kẻ số khổ cũng có kẻ số sướng. Mà Lại Thông chính là điển hình hảo mệnh, khi kẻ khác đã phải sớm đứng lên đi làm, chưa từng có một ngày nghỉ thì y lại đang ngủ say. Ngủ đến vô cùng ngọt ngào, Lại Thông chỉ cảm thấy chính mình như đang ngồi trong một chiếc thuyền lớn, lắc lư lắc lư, hơi hơi phập phồng làm cho người ta ngủ càng thêm thoải mái. Lại Thông tựa như ở trong nôi trẻ em ngủ say được dụ hống theo tiết tấu. Nhưng lại có một đám cố ý ồn ào quấy nhiễu đến khoái hoạt của y. Thời gian càng dài càng cảm thấy nhiều người, cái đám này lại ở bên người y ồn ào, bát nháo. Lại Thông mở hai mắt, y thực muốn biết đến tột cùng là cái gì đang quấy rầy giắc ngủ của y, y nhất định phải diệt trừ tai họa này.

Y đang ở trong lòng Tần Kinh Thiên

Y đang ở trong lòng Tần Kinh Thiên kẻ đang chủ trì hội nghị.

Y đang ở trong lòng Tần Kinh Thiên kẻ đang chủ trì hội nghị cấp cao của tập đoàn Kinh Thiên.

Đối mặt trước các loại ánh mắt của những kẻ trong phòng họp đang kinh dị, khinh bỉ, thống hận, hoài nghi, đối mắt với những kẻ sở hữu nòng cốt của tập đoàn Kinh Thiên, Lại Thông vội vàng đem hai mắt nhắm lại. Đây tuyệt đối là ác mộng, ác mộng này so với đối mặt với lạc hồng của chính mình còn đáng sợ hơn.



Có lẽ loại cảnh tượng này thật sự đáng sợ, khiến cho kẻ luôn lười cầu thần bái phật như Lại Thông cũng phải ở trong lòng cầu xin giúp đỡ của chư vị thần phật, hy vọng bọn họ có thể mở lòng từ bi, từ trên trời đánh xuống một đạo sấm sét hoặc một đạo kinh lôi làm cho xuất hiện một cái động để y có thể giấu mình ở bên trong, không bao giờ lộ diện ra ngoài nữa. Sự thật chứng minh lâm thời nước tới chân mới nhảy là không được, ánh mắt nhìn trên người y không nhiều hơn cũng không ít hơn một đạo nào, bên trong là sự im lặng đáng sợ, không khí trầm trọng khiến hô hấp của mọi người đều trầm trọng theo. Ngay khi kẻ nhìn và kẻ bị nhìn đều sắp nhanh đoạn khí thì kẻ bày ra hết thảy mọi chuyện Tần Kinh Thiên-thủ lãnh tối cao của tập đoàn lại một chút cũng không có cảm giác được bầu không khí quỷ dị bên trong, như cũ thao thao bất tuyệt bàn về kế hoạch trong tương lai. Một tiếng “ cô lỗ” thực chướng tai gai mắt đánh vỡ sự quỷ dị.

Thanh âm kia nếu ở ngày thường cũng không nghe thấy được nhưng ở trong một mảnh yên tĩnh lại hết sức chọc người chú ý. “Trời muốn diệt ta!” Lại Thông ai thán chính mình mệnh khổ, như thế nào hai ngày qua y liên tiếp mất mặt, hình thượng của y a! Y là nam nhân khí khái a! Nhân sinh của y aaaa!!!!

“Ba!” bỏ qua việc đang phấn khích nói về kế hoạch, vỗ về một đầu tóc dài của Lại Thông, Tần Kinh Thiên ý bảo Tần Dũng phía sau ra ngoài gọi người. Đem bản kế hoạch đưa cho nam nhân bên trái hắn. Đó là một nam nhân đeo kính mắt viền vàng văn tư nhã nhẵn. So với những kẻ đứng đắn mãnh liệt Lại Thông càng thích vẻ văn nhân như vậy: “Tần Trung ngươi tiếp tục bàn luận”

“Tần Trung? Tên hảo tệ!” trực giác của Lại Thông vì vị thanh niên tuấn tú lịch sự mà kêu oan. Cái gì chứ, là ai như vậy không tiêu chuẩn cư nhiên đặt tên loại này, quá tệ!

Tần Trung theo thói quen đẩy gọng kính trên mũi, chậm rãi cầm lấy bản kế hoạch, nhanh chóng quét mắt nhìn kẻ gây chú ý Lại Thông một cái, trong mắt có một đạo ánh sáng, trực giác của Lại Thông thực không thích loại quang mang này, đó là ánh mắt tính kế “Hắn muốn tính kế ta thế nào đây?” Lại Thông mấp máy một chút nằm thân người có chút chết lặng, cảm thấy hứng thú nghĩ.

Lại Thông còn không tự kỉ đến nỗi nghĩ rằng y là người gặp người thích, y cho đến nay cũng không biết rõ Tần  KinhThiên vì cái gì muốn y. Dung mạo y hoàn toàn không phải đệ nhất, cũng không có tiền tài, nếu nói ưu điểm, thế giới đại sâu lười có tính không đây? Tám phần là không tính.

Trong khi Lại Thông đang miên man suy nghĩ, Tần Dũng đã bưng một bàn đồ ăn nóng hổi đi đến. Mùi đồ ăn làm cho Lại Thông lập tức đem vấn đề lãng phí đầu óc quẳng qua một bên, hai mắt đồng thời nhìn chăm chú vào thức ăn.

Ba bát chúc, một chén cháo thịt nạc trứng muối, một chén tử thước chúc, một chén chè hạt sen, hai dạng ăn sáng, đậu rán hành, toan lạt dưa chuột điều. Thức ăn nhẹ theo khẩu vị của Lại Thông. Bữa sáng Lại Thông luôn phải uống chúc, vừa kinh tế lại giàu dinh dưỡng còn không phải nhai nuốt (=.=) thật tốt. Mấy món Tây Âu bồi thêm vào đồng dạng rất thơm ngon, đáng tiếc Lại Thông khẩu vị không hợp, yết hầu cũng can thiệp không thể nuốt xuống.

“ Ngô, ăn ngon” Tất cả mọi người trong phòng họp bao gồm cả kẻ đang tuyên truyền về bản kế hoạch Tần Trung đều bị hành động của lão đại mình làm sợ tới ngây người. Tần Kinh Thiên cực chuyên nghiệp trước múc nước chúc, rồi ở bên miệng thổi nguội sau đó mới uy vào miệng kẻ đang ở trong lòng chỉ phụ trách há mồm, mà còn thực tiêu chuẩn uy hai ngụm chúc cùng một ngụm đồ ăn. Vẫn là 4 người bên cạnh Tần Kinh Thiên trí dũng song toàn cùng Vương Á Nam là có vẻ trấn tĩnh. Dù sao năm vị này cũng đã phải tiếp nhận giáo dục mười thiên rung động, thần kinh so với các vị ở trong phòng thì kiên cường dẻo dai hơn rất nhiều.

Này bốn vị thị vệ bên người đồng trí dũng song toàn đã từ rất sớm theo Tần Kinh Thiên tranh đấu giành thiên hạ, nay lại phụ trách  Kinh Thiên tập đoàn hằng ngày, bốn vị tứ đại kim cương Trung, Thuận, Nhân, Nghĩa nếu họ không trấn định vậy càng miễn bàn nhóm quản lí đang nơm nớp lo sợ trời hạ lũ lớn.

Muốn nói lão đại yêu say đắm tên nam nhân giống như quỷ lười kia, lão đại trong mắt lại không có sự ôn nhu cùng quyến luyến đối với người yêu, nếu nói lão đại không thích con sâu lười này thì cái kiểu dốc lòng hầu hạ, tuyệt đối là khai thiên phách địa một hồi, hơn nữa vô cùng có khả năng là một hồi duy nhất.

Lại Thông không hề biết xấu hổ “Đã lười liền lười” là nguyên tắc nhân sinh tối cao của y. Chỉ cần có kẻ hầu hạ, y vẫn là hai tay hai chân đồng ý, về phần quyền thế địa vị, ngượng ngùng, ở trong mắt y kẻ hầu hạ Lại Thông y chính là người tốt mặc kệ trước hắn có là người xấu hay không.

Không ai dám hỏi, mọi người tò mò muốn chết lại không dám đi hỏi, toàn thể đành chậm rãi chờ lão đại uy xong nam nhân tóc dài kia ăn sớm, ách, bữa sáng.

Sau khi ba bát chúc, hai bàn đồ ăn không còn một mảnh, Tần Kinh Thiên cầm lấy khăn mặt ấm của Vương Á Nam đưa giúp Lại Thông lau mặt, cạo râu, súc miệng, kẻ tứ chi nguyên vẹn (ý là không bị tàn tật gì á_._) nằm ở trong lòng mặc người đối đãi như với một đứa trẻ không có năng lực tự lo, vẻ mặt thích ý cùng thỏa mãn còn kém kêu “ Hừ Hừ” hai tiếng.

Vương Á Nam cúi đầu, trên mặt phát sốt, nàng thật sự vì biểu ca cảm thấy đỏ mặt. Trời ạ! Đường đường là một nam tử hán lại lười đến loại tình trạng này còn không hề tự giác. “Ta không biết hắn, ta không biết hắn” nàng vụng trộm hướng phía sau Tần Dũng trốn, hận không thể chắp cánh bay khỏi địa phương này. Mười ngày trước nàng là vì an nguy của biểu ca mà lo lắng, mười hôm sau nàng lại thay Tần Kinh Thiên không đáng giá mà buồn phiền. Tần  KinhThiên tám phần là bị người ta hạ cổ, nếu không chính là hạ chú, thật sự đáng thương một vị đại tổng tài lại trở thành lão mụ của sâu lười a, đáng thương nha.

“Hôn nhẹ, những người này là thủ hạ của ta, ngươi có muốn nhận thức một chút hay không?” Mặt không chút thay đổi nói lời thân mật, Tần Kinh Thiên ôm kẻ ăn uống no đủ lại có chút buồn ngủ Lại Thông.



“Ác!” Một phòng người vị toan bốc lên (vị chua kiểu bị buồn nôn á) may mắn chưa ăn cơm trưa nếu không lại như mấy vị định lực kém phải nôn ra, vỗ về cả người nổi da gà. Sau khi trải qua mười lần tiếp xúc có gan lớn hơn, Vương Á Nam giật giật tay áo Tần Trí, nhỏ giọng hỏi: “ Ngươi xác định lão đại các ngươi không bị người ta ám toán? Ngươi tốt nhất suy nghĩ cẩn thận một chút”

Tần Trí là một người ôn nhu, đối với mọi người đều là nhẹ giọng, lời lẽ nhỏ nhẹ lễ phép chu đáo lại có khuôn mặt anh tuấn khiến không ít nữ nhân say mê, là hoàng tử bạch mã lý tưởng trong lòng các nữ nhân. Vương Á Nam tuy rằng không bị sát đến, cũng khá vui vì thân cận với hắn. Tần Dũng ở một bên nghe được âm thầm bĩu môi, cái tên trong ngoài không đồng nhất, nếu cho Vương Á Nam nhìn bản chất thật của tên Tần Trí tao nhã bác địa tình thâm kia không biết cô ngốc này sẽ có biểu tình gì.

“Có người dám ám toán Diêm Vương sao?”

Nhanh chóng lắc đầu.

“Có người dám nhổ lông trên đầu lão hổ sao?”

Chần chừ một chút, thanh âm phản bác nho nhỏ: “Mấy kẻ chăn nuôi liền dám a”

Tần Dũng thân mình mạnh run một cái.

“Hôn nhẹ, ngươi đồng ý không?” Mặt không chút thay đổi Tần đại tổng tài nói xong lời buồn nôn liền động môi, không rõ chân tướng còn tưởng răng làm phối âm biểu diễn.

“Muốn nhận thức tứ đại kim cương” Lại Thông ở trong lòng còn muốn chọn tam lấy tứ.

“Vậy nhóm các ngươi liền tự giới thiệu chút đi” Huy phất tay, không vừa ý liền không để yên Tần tổng tài ra lệnh

Làm cho bốn người đảm đương mỗi phía, đi theo lão đại vào sinh ra tử nhiều năm, lập hạ công lao hãn mã huynh đệ tựa như mấy tên học sinh tốt nghiệp, giới thiệu trước một con sâu lười?

“Ta mặc kệ!” Tính tình luôn luôn hỏa bạo Tần Nghĩa vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Lại Thông gào rít: “ Y muốn làm cái gì? Lão đại, ngươi không ngoạn cái gì tốt, ngoạn cái nam nhân này, ngoạn ngoạn còn chưa tính, còn như lão mụ hầu hạ y. Đừng nghĩ ngoạn nam nhân không dễ dàng, ta tìm cho người 10 kẻ, 8 kẻ cam đoan ngươi vừa lòng!” hán tử hào phóng luôn nói chuyện không dùng đầu óc, càng không chú ý tới mình đang chỉ vào Lại Thông đồng thời cũng chỉ vào kẻ đang ôm y là lão đại nhà mình, thoạt nhìn có chút giống chỉ vào lão đại mà chửi ầm lên.

Đôi mắt chết chóc yên tĩnh liếc qua, vừa rồi còn đang nhỏ giọng nói thầm Vương Á Nam, Tần Dũng, Tần Trí đều im miệng, chỉ e núi lửa bùng nồ thì nham thạch nóng chảy sẽ bắn tung tóe lên người mình. Liền ngay cả kẻ tức giận đến choáng đầu Tần Nghĩa cũng mở lớn miệng bất động.

Một phòng tượng đất.

Đôi mắt đen chết chóc tĩnh lặng ẩn giấu cơn Phong Bạo, một đám dòng chảy càng không ngừng chuyển động, càng chuyển càng nhanh hình thành cơn lốc xoáy.

Nhổ lông lão hổ (chọc giận)! Toàn thể nhân viên đều run run đứng lên, cho dù không có làm sai cũng ở trước cỗ phong bạo mãnh liệt mà sợ đến run rẩy lợi hại. Làm cấp dưới của lão đại nhiều năm, nhóm nồng cốt của Kinh Thiên tập đoàn đều hiểu lần này phong bạo không có kẻ chết không khả năng bình ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau