Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 17:
Nói xong, Thường Minh chỉ cho Liễu Tô vị trí xe đang đậu, sau đó nhấc chân chạy biến. Anh ta không quen cái kiểu đưa đẩy lòng vòng này, ngày thường lúc nào cũng có gì nói nấy, giờ bỗng có người nhét đồ cho lại thấy không quen, cứ mất tự nhiên thế nào ấy.
Mặc dù Thường Minh không nhận đồ, nhưng trong lòng vẫn thấy rất vui, bởi lúc này, anh ta chợt có cảm giác như cuối cùng thiên tai cũng đi qua, rồi sẽ có ngày quan hệ giữa người và người trở lại như trước khi tai họa ập tới.
Liễu Tô cầm khoai lang trong tay, ngước mắt nhìn bóng lưng dần xa, im lặng không nói câu nào. Lần này không phải cô khách khí, mà muốn biếu anh ta thật, không ngờ người ta lại không nhận, còn bảo có mỗi củ khoai, giờ anh ta có tiền rồi, trong thẻ có tận mấy trăm điểm tích lũy đấy, giàu có lắm đấy.
Không còn cách nào, Liễu Tô chỉ đành cất khoai lang vào trong túi, tính chờ sau khi xuống xe lại tìm cơ hội đưa cho anh ta.
Liễu Tô nhanh chân bước tới chỗ xe tải, phát hiện trong xe không hề đông, đếm cả thảy chỉ có bốn người, chia làm hai nhóm. Một bên là một người đàn ông trung niên đồi mũ, im lặng ngồi một mình một đầu ở thùng sau xe tải, trước ngực ôm chặt một chiếc túi. Bên còn là một gia đình ba người, hai vợ chồng dẫn theo một cậu con trai, trông cậu nhóc cũng phải tầm mười mấy tuổi, gương mặt toát lên vẻ trường thành, còn hai vợ chồng thì có hơi tang thương, nhưng sắc mặt không tệ. Ba người họ cũng im lặng ngồi trong thùng xe, không nói câu nào.
Trong số họ không ai nhìn giống dị năng giả. Nhưng không sao, khả năng cao là sau này cũng chẳng có liên quan gì tới nhau, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là được.
Sau khi trèo lên xe, Liễu Tô nhanh chóng tìm chỗ mình một chỗ để an tọa, kế tiếp gỡ balo luôn đeo sau lưng xuống, ôm vào trong lòng. Xong xuôi, cô nhắm mắt, dạo một vòng hệ thống mua sắm để giết thời gian.
Chẳng mấy chốc đã tới sáu giờ, chỗ trống trên xe dần được lấp đầy, người tới trước có thể tìm một chỗ cạnh thành xe để ngồi tựa vào, những người tới sau chỉ đành chịu khó chen chúc ở khu giữa.
Đúng lúc này, lại có thêm một người phụ nữ trung niên leo lên xe, khi thấy đã không còn chỗ, đôi mắt bà ta láo liên nhìn những người đang ngồi, sau đó dừng lại trên người Liễu Tô. Thấy cô thân gái một mình, bà ta lập tức trợn mắt, bắt đầu nói móc nói mỉa: "Người trẻ thời nay đúng là không bằng chúng ta thời đó ha, thấy người già mà chẳng thèm đứng dậy nhường chỗ, càng không biết nhường nhịn người khác, đúng là càng ngày càng lụi bại, chẳng biết là phúc hay họa đây."
Ha, nực cười thật đấy, hóa ra cái loại người kỳ quái này vẫn còn sống tới giờ, ngay cả thiên tai cũng không thể diệt sạch bọn họ.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Liễu Tô không phải tức giận, mà là quá vi diệu. Phải biết mấy năm trở lại đây, số người quái gở mà Liễu Tô gặp được ngày càng ít, tất cả mọi người lúc nào cũng để lộ vẻ chán chường, im lặng mà sống, suốt một ngày gần như chẳng nói được với nhau bao nhiêu câu.
Tính nhẫn nại của con người cũng mất dần, có vài dị năng giả tính cách rất chi là cáu kỉnh, một khi đụng phải những người quái gở thế này, họ thường chẳng nói chẳng rằng mà ra tay dạy dỗ thẳng, thế nên có bị gãy tay đứt chân cũng bình thường. Vì thế mà thái độ của người thường lại càng thêm thận trọng, làm gì còn chỗ cho đám người lạ lùng kia biểu diễn.
Vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Liễu Tô, nhưng cũng chẳng làm chậm trễ việc cô ăn miếng trả miếng.
Cô liếc người phụ nữ trung niên, không chút khách khí đáp trả: "Bà tưởng chỗ này là nhà bà hay gì mà lo nhiều quá vậy, thích làm chuyện tốt thì tự đi mà chia sẻ đồ của mình cho mọi người, xem như tích đức cho bản thân luôn, đúng không?"
Đồng thời, cô lặng lẽ lấy một hạt giống ra, nắm chặt trong tay, nếu người phụ nữ kia vẫn tiếp tục trâng tráo, vậy cô sẽ dạy cho bà ta một bài học, để bà ta biết thế nào là lễ độ.
Mặc dù Thường Minh không nhận đồ, nhưng trong lòng vẫn thấy rất vui, bởi lúc này, anh ta chợt có cảm giác như cuối cùng thiên tai cũng đi qua, rồi sẽ có ngày quan hệ giữa người và người trở lại như trước khi tai họa ập tới.
Liễu Tô cầm khoai lang trong tay, ngước mắt nhìn bóng lưng dần xa, im lặng không nói câu nào. Lần này không phải cô khách khí, mà muốn biếu anh ta thật, không ngờ người ta lại không nhận, còn bảo có mỗi củ khoai, giờ anh ta có tiền rồi, trong thẻ có tận mấy trăm điểm tích lũy đấy, giàu có lắm đấy.
Không còn cách nào, Liễu Tô chỉ đành cất khoai lang vào trong túi, tính chờ sau khi xuống xe lại tìm cơ hội đưa cho anh ta.
Liễu Tô nhanh chân bước tới chỗ xe tải, phát hiện trong xe không hề đông, đếm cả thảy chỉ có bốn người, chia làm hai nhóm. Một bên là một người đàn ông trung niên đồi mũ, im lặng ngồi một mình một đầu ở thùng sau xe tải, trước ngực ôm chặt một chiếc túi. Bên còn là một gia đình ba người, hai vợ chồng dẫn theo một cậu con trai, trông cậu nhóc cũng phải tầm mười mấy tuổi, gương mặt toát lên vẻ trường thành, còn hai vợ chồng thì có hơi tang thương, nhưng sắc mặt không tệ. Ba người họ cũng im lặng ngồi trong thùng xe, không nói câu nào.
Trong số họ không ai nhìn giống dị năng giả. Nhưng không sao, khả năng cao là sau này cũng chẳng có liên quan gì tới nhau, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là được.
Sau khi trèo lên xe, Liễu Tô nhanh chóng tìm chỗ mình một chỗ để an tọa, kế tiếp gỡ balo luôn đeo sau lưng xuống, ôm vào trong lòng. Xong xuôi, cô nhắm mắt, dạo một vòng hệ thống mua sắm để giết thời gian.
Chẳng mấy chốc đã tới sáu giờ, chỗ trống trên xe dần được lấp đầy, người tới trước có thể tìm một chỗ cạnh thành xe để ngồi tựa vào, những người tới sau chỉ đành chịu khó chen chúc ở khu giữa.
Đúng lúc này, lại có thêm một người phụ nữ trung niên leo lên xe, khi thấy đã không còn chỗ, đôi mắt bà ta láo liên nhìn những người đang ngồi, sau đó dừng lại trên người Liễu Tô. Thấy cô thân gái một mình, bà ta lập tức trợn mắt, bắt đầu nói móc nói mỉa: "Người trẻ thời nay đúng là không bằng chúng ta thời đó ha, thấy người già mà chẳng thèm đứng dậy nhường chỗ, càng không biết nhường nhịn người khác, đúng là càng ngày càng lụi bại, chẳng biết là phúc hay họa đây."
Ha, nực cười thật đấy, hóa ra cái loại người kỳ quái này vẫn còn sống tới giờ, ngay cả thiên tai cũng không thể diệt sạch bọn họ.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Liễu Tô không phải tức giận, mà là quá vi diệu. Phải biết mấy năm trở lại đây, số người quái gở mà Liễu Tô gặp được ngày càng ít, tất cả mọi người lúc nào cũng để lộ vẻ chán chường, im lặng mà sống, suốt một ngày gần như chẳng nói được với nhau bao nhiêu câu.
Tính nhẫn nại của con người cũng mất dần, có vài dị năng giả tính cách rất chi là cáu kỉnh, một khi đụng phải những người quái gở thế này, họ thường chẳng nói chẳng rằng mà ra tay dạy dỗ thẳng, thế nên có bị gãy tay đứt chân cũng bình thường. Vì thế mà thái độ của người thường lại càng thêm thận trọng, làm gì còn chỗ cho đám người lạ lùng kia biểu diễn.
Vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Liễu Tô, nhưng cũng chẳng làm chậm trễ việc cô ăn miếng trả miếng.
Cô liếc người phụ nữ trung niên, không chút khách khí đáp trả: "Bà tưởng chỗ này là nhà bà hay gì mà lo nhiều quá vậy, thích làm chuyện tốt thì tự đi mà chia sẻ đồ của mình cho mọi người, xem như tích đức cho bản thân luôn, đúng không?"
Đồng thời, cô lặng lẽ lấy một hạt giống ra, nắm chặt trong tay, nếu người phụ nữ kia vẫn tiếp tục trâng tráo, vậy cô sẽ dạy cho bà ta một bài học, để bà ta biết thế nào là lễ độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất