Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 32:
Chắc như vậy là đủ rồi, Liễu Tô nghĩ, chầu cơm này đã được gửi đi.
Cô đến đây để gửi bánh bao cho bọn họ, thực sự là muốn trả ơn vì đã được chiếu cố nhiều khi còn nhỏ, giờ đây cô có năng lực, dưới tình huống không phải động tay chân bị thương, cô cũng muốn đền đáp một chút.
Một lý do khác, chính là muốn cho bọn họ biết rằng ở chỗ cô có gạo và bột mì trắng, nếu cần thiết có thể đến chỗ cô mua sắm.
Liễu Tô muốn đổi một căn nhà container, Thường Minh là dị năng giả hệ không gian, nếu như đổi từ anh ta, anh ta còn có thể đặt trong không gian và gửi đến cô.
Điều này cũng tiết kiệm một khoản phí vận chuyển phải không?
Huống hồ, trước khi xem nội dung trong nhóm chat ngày hôm qua, Liễu Tô đã nói rằng không dám lấy ra bán, nhưng khi nhìn thấy những dị năng giả trong nhóm chat, Liễu Tô cảm thấy tầm nhìn của mình quá hạn hẹp.
Có hơi keo kiệt quá mức rồi.
Mặc dù cuộc sống cô khá nghèo, nhưng rõ ràng, không phải mỗi một dị năng giả hệ mộc đều nghèo trường kỳ giống như cô.
Người ta vẫn có thể lấy ra gạo và bột mì trắng.
Gạo và bột mì trắng thực sự không cần lo doanh số, nhưng lãnh địa của Liễu Tô cách căn cứ quá xa, Liễu Tô còn không có không gian, nếu lái xe trở về thì phải đi xe hơn chín giờ.
Hay mang gạo rao bán khắp nơi trên đường? Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không ổn, không đáng tin cậy.
Liễu Tô cũng không cần điểm tích lũy, trước khi đến đây cô nghĩ rất đẹp, cứ đối phó cho qua.
Nhưng bây giờ sinh sống được hai ngày, phát hiện thật sự không tiện, nếu nhân cơ hội này có thể liên hệ với bộ đội, cho dù chỉ là đồ bán phế liệu cho cô một chút cũng được.
Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng đơn giản của Liễu Tô, cụ thể sau này đi bước nào suy tính theo bước đó.
Nói tạm biệt hai người, Liễu Tô chuẩn bị quay về ăn bánh bao lớn của mình.
Bánh bao thơm ngào ngạt, cô không chờ được nữa.
Bên này, Thường Minh nhấc mở tấm vải, nhìn thấy bên trong có sáu cái bánh bao to được sắp xếp gọn gàng, còn có một chén nước muối củ cải, bụng lập tức kêu ùng ục thành tiếng.
Anh ta và Trịnh Mãn rửa tay sơ qua, tìm một chỗ bóng râm để ngồi xuống.
Cầm lấy một cái bánh bao to, anh ta cắn một ngụm hết một phần tư, nhai nhai, đây là sự kết hợp giữa bột mì trắng và bột ngô, bên trong không bỏ thêm cám lúa, không hề cảm thấy khô cổ họng, quả nhiên ăn rất ngon.
Quả nhiên đồ ăn của dị năng giả hệ mộc làm ăn rất ngon.
Sai rồi, đây là sự tự tin của Liễu Tô. Có rất nhiều dị năng giả sơ cấp khác vẫn đang ăn khoai tây, khoai lang ở ngoài kia đấy.
Đừng nhìn Thường Minh và Trịnh Mãn đều là dị năng giả, trông có vẻ rất sáng sủa.
Nhưng dị năng giả ăn rất nhiều, còn đói nhanh, anh ta lẻ loi một mình, còn không có con cái để nuôi, bản thân kiếm được nhiều tiền tự mình tiêu cho nên luôn có thể ăn nhiều lương thực tinh hơn.
Nhưng Trịnh Mãn thì khác, anh ta có vợ cần phải nuôi, vợ anh ta vừa mới sinh con xong, đang trong thời gian ở cữ, cần bổ sung dinh dưỡng, bình thường có đồ ăn ngon thì anh ta đều nhường cho vợ mình ăn, về cơ bản đều ăn bánh ngũ cốc cho no bụng.
Hôm nay có bánh bao ăn, Trịnh Mãn cũng không nỡ ăn hết, chỉ ăn một cái, hai cái còn lại nhờ Thường Minh giúp cất đi, chờ về nhà cho vợ anh ta ăn.
Trưa nay anh ta còn ăn thêm hai cái bánh ngũ cốc, nhờ có món củ cải muối này, bánh ngũ cốc cũng trở nên ngon hơn bình thường.
Thường Minh nhìn Trịnh Mãn làm như thế nào cũng không nói gì, anh ta nghĩ đàn ông ấy mà, ăn cái gì chẳng phải là ăn, miễn ăn no là được.
Đi ra ngoài được ăn ngon thì đương nhiên phải để lại cho vợ mình một chút, huống chi vợ anh ta mới vừa sinh con cho anh ta, đang cho con bú, không ăn ngon là không có sữa, đứa bé cũng đói bụng theo.
Sau thảm họa có một đứa bé khó có được bao nhiêu, hiện tại còn khó có thể mua sữa bột, có đồ ăn ngon, liệu anh ta có thể không chừa cho vợ ăn sao?
Mối quan hệ giữa bạn bè đều là cứu nguy không cứu nghèo, trong tương lai nếu có công việc tốt như vậy, điều Thường Minh có thể làm chính là cố gắng mang Trịnh Mãn theo.
Cố gắng làm việc, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Hai người ăn no, cũng không nghỉ ngơi nhiều, chuẩn bị nắm chặt thời gian làm việc.
Sau khi cắt hết cỏ hoang trên tám mẫu đất hôm nay, hai người bọn họ đã thảo luận một chút rồi chuẩn bị để cày mảnh đất này cho Liễu Tô.
Không thể chỉ ăn sẵn một bữa trưa của người khác mà không làm gì cả.
Ăn cũng ăn rồi, phải làm việc nhiều hơn.
Bên kia, chỉ trong một buổi chiều, Liễu Tô đã xử lý xong ba con gà rừng, bởi vì vừa ăn xong thịt gà rừng, cô không quá thèm nữa, cho nên đã ngâm thịt gà rừng trong nước muối, treo lên bằng dây thừng, chuẩn bị đến lúc đó để dành từ từ ăn.
Cô đến đây để gửi bánh bao cho bọn họ, thực sự là muốn trả ơn vì đã được chiếu cố nhiều khi còn nhỏ, giờ đây cô có năng lực, dưới tình huống không phải động tay chân bị thương, cô cũng muốn đền đáp một chút.
Một lý do khác, chính là muốn cho bọn họ biết rằng ở chỗ cô có gạo và bột mì trắng, nếu cần thiết có thể đến chỗ cô mua sắm.
Liễu Tô muốn đổi một căn nhà container, Thường Minh là dị năng giả hệ không gian, nếu như đổi từ anh ta, anh ta còn có thể đặt trong không gian và gửi đến cô.
Điều này cũng tiết kiệm một khoản phí vận chuyển phải không?
Huống hồ, trước khi xem nội dung trong nhóm chat ngày hôm qua, Liễu Tô đã nói rằng không dám lấy ra bán, nhưng khi nhìn thấy những dị năng giả trong nhóm chat, Liễu Tô cảm thấy tầm nhìn của mình quá hạn hẹp.
Có hơi keo kiệt quá mức rồi.
Mặc dù cuộc sống cô khá nghèo, nhưng rõ ràng, không phải mỗi một dị năng giả hệ mộc đều nghèo trường kỳ giống như cô.
Người ta vẫn có thể lấy ra gạo và bột mì trắng.
Gạo và bột mì trắng thực sự không cần lo doanh số, nhưng lãnh địa của Liễu Tô cách căn cứ quá xa, Liễu Tô còn không có không gian, nếu lái xe trở về thì phải đi xe hơn chín giờ.
Hay mang gạo rao bán khắp nơi trên đường? Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không ổn, không đáng tin cậy.
Liễu Tô cũng không cần điểm tích lũy, trước khi đến đây cô nghĩ rất đẹp, cứ đối phó cho qua.
Nhưng bây giờ sinh sống được hai ngày, phát hiện thật sự không tiện, nếu nhân cơ hội này có thể liên hệ với bộ đội, cho dù chỉ là đồ bán phế liệu cho cô một chút cũng được.
Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng đơn giản của Liễu Tô, cụ thể sau này đi bước nào suy tính theo bước đó.
Nói tạm biệt hai người, Liễu Tô chuẩn bị quay về ăn bánh bao lớn của mình.
Bánh bao thơm ngào ngạt, cô không chờ được nữa.
Bên này, Thường Minh nhấc mở tấm vải, nhìn thấy bên trong có sáu cái bánh bao to được sắp xếp gọn gàng, còn có một chén nước muối củ cải, bụng lập tức kêu ùng ục thành tiếng.
Anh ta và Trịnh Mãn rửa tay sơ qua, tìm một chỗ bóng râm để ngồi xuống.
Cầm lấy một cái bánh bao to, anh ta cắn một ngụm hết một phần tư, nhai nhai, đây là sự kết hợp giữa bột mì trắng và bột ngô, bên trong không bỏ thêm cám lúa, không hề cảm thấy khô cổ họng, quả nhiên ăn rất ngon.
Quả nhiên đồ ăn của dị năng giả hệ mộc làm ăn rất ngon.
Sai rồi, đây là sự tự tin của Liễu Tô. Có rất nhiều dị năng giả sơ cấp khác vẫn đang ăn khoai tây, khoai lang ở ngoài kia đấy.
Đừng nhìn Thường Minh và Trịnh Mãn đều là dị năng giả, trông có vẻ rất sáng sủa.
Nhưng dị năng giả ăn rất nhiều, còn đói nhanh, anh ta lẻ loi một mình, còn không có con cái để nuôi, bản thân kiếm được nhiều tiền tự mình tiêu cho nên luôn có thể ăn nhiều lương thực tinh hơn.
Nhưng Trịnh Mãn thì khác, anh ta có vợ cần phải nuôi, vợ anh ta vừa mới sinh con xong, đang trong thời gian ở cữ, cần bổ sung dinh dưỡng, bình thường có đồ ăn ngon thì anh ta đều nhường cho vợ mình ăn, về cơ bản đều ăn bánh ngũ cốc cho no bụng.
Hôm nay có bánh bao ăn, Trịnh Mãn cũng không nỡ ăn hết, chỉ ăn một cái, hai cái còn lại nhờ Thường Minh giúp cất đi, chờ về nhà cho vợ anh ta ăn.
Trưa nay anh ta còn ăn thêm hai cái bánh ngũ cốc, nhờ có món củ cải muối này, bánh ngũ cốc cũng trở nên ngon hơn bình thường.
Thường Minh nhìn Trịnh Mãn làm như thế nào cũng không nói gì, anh ta nghĩ đàn ông ấy mà, ăn cái gì chẳng phải là ăn, miễn ăn no là được.
Đi ra ngoài được ăn ngon thì đương nhiên phải để lại cho vợ mình một chút, huống chi vợ anh ta mới vừa sinh con cho anh ta, đang cho con bú, không ăn ngon là không có sữa, đứa bé cũng đói bụng theo.
Sau thảm họa có một đứa bé khó có được bao nhiêu, hiện tại còn khó có thể mua sữa bột, có đồ ăn ngon, liệu anh ta có thể không chừa cho vợ ăn sao?
Mối quan hệ giữa bạn bè đều là cứu nguy không cứu nghèo, trong tương lai nếu có công việc tốt như vậy, điều Thường Minh có thể làm chính là cố gắng mang Trịnh Mãn theo.
Cố gắng làm việc, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Hai người ăn no, cũng không nghỉ ngơi nhiều, chuẩn bị nắm chặt thời gian làm việc.
Sau khi cắt hết cỏ hoang trên tám mẫu đất hôm nay, hai người bọn họ đã thảo luận một chút rồi chuẩn bị để cày mảnh đất này cho Liễu Tô.
Không thể chỉ ăn sẵn một bữa trưa của người khác mà không làm gì cả.
Ăn cũng ăn rồi, phải làm việc nhiều hơn.
Bên kia, chỉ trong một buổi chiều, Liễu Tô đã xử lý xong ba con gà rừng, bởi vì vừa ăn xong thịt gà rừng, cô không quá thèm nữa, cho nên đã ngâm thịt gà rừng trong nước muối, treo lên bằng dây thừng, chuẩn bị đến lúc đó để dành từ từ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất