Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 38:
Liễu Tô ngủ ngon một đêm, lại là một ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Cô ăn bữa sáng cũng rất đơn giản, màn thầu hấp ngày hôm qua còn dư lại không ít, Liễu Tô đập một quả trứng gà rừng, cắt màn thầu thành những miếng nhỏ, trộn với trứng, chiên trong nồi nhỏ thành màu vàng kim, nhìn ngon vô cùng.
Rồi lại lên hệ thống mua sắm mua một phần sữa bỏ, phối hợp với màn thầu xào trứng vàng óng ánh, đúng là một bữa sáng tuyệt vời.
Ăn bữa sáng xong, Liễu Tô còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Hôm qua đống cỏ dại mà hai người Thường Minh cắt về cô vẫn còn chưa kịp bán, hiện giờ phải đi bán ngay, đây là tiền cả đó.
Liễu Tô cưỡi xe ba bánh đến ruộng đất.
Vừa đến ruộng đất đã thấy bốn phía đều đắp đống cỏ dại, đây là tiền cả đó, Liễu Tô xuống khỏi chiếc ba bánh thì chạy vèo vèo qua đó.
Chẳng bao lâu sau, Liễu Tô đã bán từng đống cỏ dại và lùm cây lên hệ thống mua sắm, đừng thấy giá của đám cỏ dại này thấp mà lầm, nhưng nó nặng nha, có lẽ khoảng chừng mấy chục nghìn cân đấy.
Tổng cộng bán được hơn ba mươi nghìn kim tệ, thật là đáng giá mà, còn đáng tiền hơn cô hì hục làm việc trồng trọt trên ruộng.
Cô đã mất công tốn sức còn phải trồng trọt, giờ như cỏ dại lại hay, chẳng cần gì hết, không cần nước không cần dị năng, chỉ cần cắt mang đi bán là được.
Đúng là quá có lời.
Liễu Tô nhìn ngắm xung quanh, tất cả là tiền đó, một đống tiền.
May mà vẫn còn lý trí, nếu không hiện giờ Liễu Tô còn định thuê người khác đến thu gom cỏ dại về.
Nhưng nghĩ vẫn là thôi đi, không có lý do gì, mọi người đều cho rằng cỏ dại vô dụng, nếu như bỗng nhiên cô nói cần, thế thì lại quá đột ngột.
Vẫn nên tem tém lại thôi.
Ngày hôm qua tốn sáu ký gạo, 120 kim tệ, kết quả đổi lại được mấy chục ngàn, nếu như còn phố Wall thì mấy nhà đầu tư lớn cũng phải ngả người bội phục.
Cái tỷ suất kiếm lời này, nơi nào kiếm được đây.
Đến khi bán cỏ dại xong, Liễu Tô chuẩn bị làm ruộng.
Chỗ một trăm mét vuông ruộng, đúng lúc khoai tây và khoai lang đang cần dinh dưỡng, lúc này không thể thiếu được dị năng hệ Mộc, mỗi ngày đều phải cung cấp đầy đủ, mới không trễ nải cây sinh trưởng.
Trước khi mạt thế, cây trồng đều cần phân bón vi sinh, như thế thì mới tăng trưởng nhanh chóng, hiện giờ không được nữa, nếu như dùng lung tung phân bón hóa học và thuốc trừ sâu, thì mầm cây không thể phát triển, sẽ không có ngày cây trưởng thành.
Ngược lại cũng không phải không thể dùng tới, có một vài thực vật đặc thù, bản thân có chức năng tự thúc giục tăng trưởng, có thể xúc tiến sự tăng trưởng của thực vật nhanh chóng.
Nhưng những loại thực vật biến dị này không thể nghi ngờ, chúng đều là loại vô cùng khan hiếm, hoàn toàn không thể dùng vào việc trồng những giống cây lương thực như khoai lang khoai tây, bình thường đều phải dùng vào việc trồng những loại thuốc quý hiếm, để thúc giục sự tăng trưởng.
Dẫu sao thì con người đói một trận thì không thể chết ngay được, trước mạt thế còn có người giảm cân mà ngày ngày không ăn cơm, nhưng không có thuốc thì lại không xong.
Đến khi truyền dị năng cho thực vật xong, Liễu Tô đã có thể cảm nhận được sự vui mừng mà thực vật đáp lại cho mình.
Cô hiểu rõ bọn chúng cũng đang nỗ lực tăng trưởng.
Xong xuôi ở đám khoai tây khoai lang, Liễu Tô muốn trồng hết tám mẫu đất hôm qua vừa cày bừa xong.
Liễu Tô trồng chắc cũng phải mất một khoảng thời gian, tạm thời cô không định mở rộng thêm nữa, một mình cô không làm nổi, trồng thêm nữa cô cũng ăn không hết.
Suy nghĩ một lúc, Liễu Tô quyết định vẫn nên trồng một mẫu ngô trước, ngô luộc ăn cũng rất ngon, phơi khô mài thành bột ăn cũng ngon, hơn nữa sản lượng lại cao, trồng vụ này là thích hợp.
Lúa mì và lúa nước chia ra trồng thành hai mẫu ruộng riêng biệt, trước đó trồng một trăm mét vuông khoai tây và khoai lang hình như hơi ít, lần này lại trồng thêm mỗi loại một mẫu nữa.
Hai mẫu đất còn lại, Liễu Tô quyết định trồng đậu nành, lạc, đậu xanh, đậu đỏ, mỗi loại nửa mẫu.
Cô ăn bữa sáng cũng rất đơn giản, màn thầu hấp ngày hôm qua còn dư lại không ít, Liễu Tô đập một quả trứng gà rừng, cắt màn thầu thành những miếng nhỏ, trộn với trứng, chiên trong nồi nhỏ thành màu vàng kim, nhìn ngon vô cùng.
Rồi lại lên hệ thống mua sắm mua một phần sữa bỏ, phối hợp với màn thầu xào trứng vàng óng ánh, đúng là một bữa sáng tuyệt vời.
Ăn bữa sáng xong, Liễu Tô còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Hôm qua đống cỏ dại mà hai người Thường Minh cắt về cô vẫn còn chưa kịp bán, hiện giờ phải đi bán ngay, đây là tiền cả đó.
Liễu Tô cưỡi xe ba bánh đến ruộng đất.
Vừa đến ruộng đất đã thấy bốn phía đều đắp đống cỏ dại, đây là tiền cả đó, Liễu Tô xuống khỏi chiếc ba bánh thì chạy vèo vèo qua đó.
Chẳng bao lâu sau, Liễu Tô đã bán từng đống cỏ dại và lùm cây lên hệ thống mua sắm, đừng thấy giá của đám cỏ dại này thấp mà lầm, nhưng nó nặng nha, có lẽ khoảng chừng mấy chục nghìn cân đấy.
Tổng cộng bán được hơn ba mươi nghìn kim tệ, thật là đáng giá mà, còn đáng tiền hơn cô hì hục làm việc trồng trọt trên ruộng.
Cô đã mất công tốn sức còn phải trồng trọt, giờ như cỏ dại lại hay, chẳng cần gì hết, không cần nước không cần dị năng, chỉ cần cắt mang đi bán là được.
Đúng là quá có lời.
Liễu Tô nhìn ngắm xung quanh, tất cả là tiền đó, một đống tiền.
May mà vẫn còn lý trí, nếu không hiện giờ Liễu Tô còn định thuê người khác đến thu gom cỏ dại về.
Nhưng nghĩ vẫn là thôi đi, không có lý do gì, mọi người đều cho rằng cỏ dại vô dụng, nếu như bỗng nhiên cô nói cần, thế thì lại quá đột ngột.
Vẫn nên tem tém lại thôi.
Ngày hôm qua tốn sáu ký gạo, 120 kim tệ, kết quả đổi lại được mấy chục ngàn, nếu như còn phố Wall thì mấy nhà đầu tư lớn cũng phải ngả người bội phục.
Cái tỷ suất kiếm lời này, nơi nào kiếm được đây.
Đến khi bán cỏ dại xong, Liễu Tô chuẩn bị làm ruộng.
Chỗ một trăm mét vuông ruộng, đúng lúc khoai tây và khoai lang đang cần dinh dưỡng, lúc này không thể thiếu được dị năng hệ Mộc, mỗi ngày đều phải cung cấp đầy đủ, mới không trễ nải cây sinh trưởng.
Trước khi mạt thế, cây trồng đều cần phân bón vi sinh, như thế thì mới tăng trưởng nhanh chóng, hiện giờ không được nữa, nếu như dùng lung tung phân bón hóa học và thuốc trừ sâu, thì mầm cây không thể phát triển, sẽ không có ngày cây trưởng thành.
Ngược lại cũng không phải không thể dùng tới, có một vài thực vật đặc thù, bản thân có chức năng tự thúc giục tăng trưởng, có thể xúc tiến sự tăng trưởng của thực vật nhanh chóng.
Nhưng những loại thực vật biến dị này không thể nghi ngờ, chúng đều là loại vô cùng khan hiếm, hoàn toàn không thể dùng vào việc trồng những giống cây lương thực như khoai lang khoai tây, bình thường đều phải dùng vào việc trồng những loại thuốc quý hiếm, để thúc giục sự tăng trưởng.
Dẫu sao thì con người đói một trận thì không thể chết ngay được, trước mạt thế còn có người giảm cân mà ngày ngày không ăn cơm, nhưng không có thuốc thì lại không xong.
Đến khi truyền dị năng cho thực vật xong, Liễu Tô đã có thể cảm nhận được sự vui mừng mà thực vật đáp lại cho mình.
Cô hiểu rõ bọn chúng cũng đang nỗ lực tăng trưởng.
Xong xuôi ở đám khoai tây khoai lang, Liễu Tô muốn trồng hết tám mẫu đất hôm qua vừa cày bừa xong.
Liễu Tô trồng chắc cũng phải mất một khoảng thời gian, tạm thời cô không định mở rộng thêm nữa, một mình cô không làm nổi, trồng thêm nữa cô cũng ăn không hết.
Suy nghĩ một lúc, Liễu Tô quyết định vẫn nên trồng một mẫu ngô trước, ngô luộc ăn cũng rất ngon, phơi khô mài thành bột ăn cũng ngon, hơn nữa sản lượng lại cao, trồng vụ này là thích hợp.
Lúa mì và lúa nước chia ra trồng thành hai mẫu ruộng riêng biệt, trước đó trồng một trăm mét vuông khoai tây và khoai lang hình như hơi ít, lần này lại trồng thêm mỗi loại một mẫu nữa.
Hai mẫu đất còn lại, Liễu Tô quyết định trồng đậu nành, lạc, đậu xanh, đậu đỏ, mỗi loại nửa mẫu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất