Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 4:
Sau khi hai dị năng giả hệ Mộc rời đi, Liễu Tô mới đứng dậy. Cô quyết định đi nhận đất ngay bây giờ, vì nhận sớm ngày nào thì cô có thể ra ngoài sớm ngày đó.
Khu trồng trọt là một tòa nhà hình trụ có hình dáng giống một tổ chim khổng lồ, bên dưới lòng đất xây chừng mười tầng ngầm, hầu hết đều sử dụng năng lượng mặt trời để chiếu sáng, có thể đáp ứng đủ nhu cầu cơ bản hàng ngày của cây trồng.
Trên mặt đất cũng có mười tầng, mỗi tầng đều trồng đầy thực vật, chật chội đến mức đi trên hành lang phải nghiêng người mới qua được, cố gắng tận dụng hết diện tích, đạt hiệu suất tối đa.
Đồng thời, khu vực này cũng được trang bị các thiết bị giám sát để đảm bảo mỗi thực vật đều có nguồn gốc rõ ràng, đến mức rơi một chiếc lá cũng phải truy xuất nguồn gốc, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.
Rất khoa trương.
Hơn nữa diện tích đất chia cho mỗi người trong căn cứ đều có giới hạn, lúc mới đầu Liễu Tô chỉ có thể phụ trách 30 mét vuông đất, mỗi ngày cô đều nhìn đến mức sắp thuộc từng hạt đất luôn rồi.
Căn cứ cũng áp dụng các biện pháp trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, nếu bị phát hiện hái trộm thực vật, không chỉ bị đuổi việc và không bao giờ được tuyển dụng lại mà còn phải bồi thường gấp mười lần, gần như không có dị năng giả hệ Mộc nào dám mạo hiểm để đi ngược chiều gió.
Chủ yếu là không trả nổi cái giá đó.
Nhưng cũng không sao, ban ngày ba mặt không hái trộm lá của người ta thì thôi, cùng lắm thì ban đêm lén lút mang một chút dị năng về nhà là được.
Có công sức đi trộm thà về nhà tự trồng còn hơn, mặc dù nhà nhỏ không trồng được nhiều nhưng trồng bao nhiêu đều là của mình hết.
Ai rảnh đi đấu trí với mấy người tới cùng chứ?
Làm người phải linh hoạt chứ!
Thời buổi này chẳng có mấy tên ngu sống sót đâu, đó là động vật quý hiếm cần được bảo vệ đấy!
Khu trồng trọt chỉ xây dựng mười tầng là vì căn cứ không muốn xây thêm tầng mười một?
Đó là bởi vì thiên tai không cho phép xây thêm.
Trong thời kỳ thiên tai, ở độ cao trên mười tầng sẽ có gió lớn, các tòa nhà cao hơn mười tầng thỉnh thoảng phải đối mặt với siêu bão. Về cơ bản không có một tòa nhà nào chống chịu nổi, sau khi cơn bão qua đi, mọi thứ đều tan hoang, chẳng còn lại gì.
Sau vài lần như thế này, căn cứ đã rút kinh nghiệm, yêu cầu việc xây dựng nhà ở trên căn cứ chỉ được phép xây dựng dưới mười tầng, cao hơn một chút cũng không được.
Trừ khi đầu bạn cứng như đá, muốn thử đấu với nó, cơn lốc sẽ phá hủy miễn phí, hiểu không?
Liễu Tô ra khỏi khu trồng trọt, cách đó không xa là sảnh nhiệm vụ. Vừa bước vào, Liễu Tô đã thấy trong phòng rất đông người, ai cũng ồn ào huyên náo, cũng không biết là đang làm gì.
Liễu Tô ít khi đến đây, bình thường cô chỉ có hai địa điểm là nhà và khu trồng trọt nên bây giờ chỉ đành phải lớn tiếng hỏi nhân viên: “Xin chào, tôi muốn nhận đất, xin hỏi phải đăng ký ở đâu?”
Nhân viên ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tô một cái rồi chỉ tay: “Đi vào căn phòng ở cuối cùng trong đó.”
Liễu Tô cảm ơn nhân viên rồi đi về phía bên phải, đi đến cuối cùng mới mở cửa bước vào. Đây là một căn phòng nhỏ chưa tới mười mét vuông, bên trong có bốn cái bàn, trên mỗi bàn đặt một chiếc máy tính.
Phòng không lớn, bố trí rất chật chội.
Khác với bên ngoài, ở đây rất yên tĩnh bởi cũng không có nhiều người. Chỉ có hai ba người đang làm thủ tục, một người như đi một mình, còn bên cạnh thì có lẽ là vợ chồng đến cùng nhau.
Lúc này vừa hay có một nhân viên nữ không có ai ở phía trước, Liễu Tô đi đến đó ngồi xuống.
Nhân viên thấy Liễu Tô đến thì mỉm cười: “Dị năng giả hệ Mộc đúng không? Đến nhận đất trở thành chủ nông trường nhỉ?”
“Vâng.” Liễu Tô gật đầu, sau đó hỏi điều mà mình không biết: “Có điều kiện gì không?”
“Không có điều kiện gì cả, chỉ cần xem mức độ uy tín và nhật ký trồng trọt trước đây của cô là được. Nếu năng lực quá kém thì không thể nhận đất, bởi vì ra ngoài phải trồng một diện tích lớn, nếu năng lực không đủ thì đi cũng vô ích, lại còn phải quay về.”
Khu trồng trọt là một tòa nhà hình trụ có hình dáng giống một tổ chim khổng lồ, bên dưới lòng đất xây chừng mười tầng ngầm, hầu hết đều sử dụng năng lượng mặt trời để chiếu sáng, có thể đáp ứng đủ nhu cầu cơ bản hàng ngày của cây trồng.
Trên mặt đất cũng có mười tầng, mỗi tầng đều trồng đầy thực vật, chật chội đến mức đi trên hành lang phải nghiêng người mới qua được, cố gắng tận dụng hết diện tích, đạt hiệu suất tối đa.
Đồng thời, khu vực này cũng được trang bị các thiết bị giám sát để đảm bảo mỗi thực vật đều có nguồn gốc rõ ràng, đến mức rơi một chiếc lá cũng phải truy xuất nguồn gốc, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.
Rất khoa trương.
Hơn nữa diện tích đất chia cho mỗi người trong căn cứ đều có giới hạn, lúc mới đầu Liễu Tô chỉ có thể phụ trách 30 mét vuông đất, mỗi ngày cô đều nhìn đến mức sắp thuộc từng hạt đất luôn rồi.
Căn cứ cũng áp dụng các biện pháp trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, nếu bị phát hiện hái trộm thực vật, không chỉ bị đuổi việc và không bao giờ được tuyển dụng lại mà còn phải bồi thường gấp mười lần, gần như không có dị năng giả hệ Mộc nào dám mạo hiểm để đi ngược chiều gió.
Chủ yếu là không trả nổi cái giá đó.
Nhưng cũng không sao, ban ngày ba mặt không hái trộm lá của người ta thì thôi, cùng lắm thì ban đêm lén lút mang một chút dị năng về nhà là được.
Có công sức đi trộm thà về nhà tự trồng còn hơn, mặc dù nhà nhỏ không trồng được nhiều nhưng trồng bao nhiêu đều là của mình hết.
Ai rảnh đi đấu trí với mấy người tới cùng chứ?
Làm người phải linh hoạt chứ!
Thời buổi này chẳng có mấy tên ngu sống sót đâu, đó là động vật quý hiếm cần được bảo vệ đấy!
Khu trồng trọt chỉ xây dựng mười tầng là vì căn cứ không muốn xây thêm tầng mười một?
Đó là bởi vì thiên tai không cho phép xây thêm.
Trong thời kỳ thiên tai, ở độ cao trên mười tầng sẽ có gió lớn, các tòa nhà cao hơn mười tầng thỉnh thoảng phải đối mặt với siêu bão. Về cơ bản không có một tòa nhà nào chống chịu nổi, sau khi cơn bão qua đi, mọi thứ đều tan hoang, chẳng còn lại gì.
Sau vài lần như thế này, căn cứ đã rút kinh nghiệm, yêu cầu việc xây dựng nhà ở trên căn cứ chỉ được phép xây dựng dưới mười tầng, cao hơn một chút cũng không được.
Trừ khi đầu bạn cứng như đá, muốn thử đấu với nó, cơn lốc sẽ phá hủy miễn phí, hiểu không?
Liễu Tô ra khỏi khu trồng trọt, cách đó không xa là sảnh nhiệm vụ. Vừa bước vào, Liễu Tô đã thấy trong phòng rất đông người, ai cũng ồn ào huyên náo, cũng không biết là đang làm gì.
Liễu Tô ít khi đến đây, bình thường cô chỉ có hai địa điểm là nhà và khu trồng trọt nên bây giờ chỉ đành phải lớn tiếng hỏi nhân viên: “Xin chào, tôi muốn nhận đất, xin hỏi phải đăng ký ở đâu?”
Nhân viên ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tô một cái rồi chỉ tay: “Đi vào căn phòng ở cuối cùng trong đó.”
Liễu Tô cảm ơn nhân viên rồi đi về phía bên phải, đi đến cuối cùng mới mở cửa bước vào. Đây là một căn phòng nhỏ chưa tới mười mét vuông, bên trong có bốn cái bàn, trên mỗi bàn đặt một chiếc máy tính.
Phòng không lớn, bố trí rất chật chội.
Khác với bên ngoài, ở đây rất yên tĩnh bởi cũng không có nhiều người. Chỉ có hai ba người đang làm thủ tục, một người như đi một mình, còn bên cạnh thì có lẽ là vợ chồng đến cùng nhau.
Lúc này vừa hay có một nhân viên nữ không có ai ở phía trước, Liễu Tô đi đến đó ngồi xuống.
Nhân viên thấy Liễu Tô đến thì mỉm cười: “Dị năng giả hệ Mộc đúng không? Đến nhận đất trở thành chủ nông trường nhỉ?”
“Vâng.” Liễu Tô gật đầu, sau đó hỏi điều mà mình không biết: “Có điều kiện gì không?”
“Không có điều kiện gì cả, chỉ cần xem mức độ uy tín và nhật ký trồng trọt trước đây của cô là được. Nếu năng lực quá kém thì không thể nhận đất, bởi vì ra ngoài phải trồng một diện tích lớn, nếu năng lực không đủ thì đi cũng vô ích, lại còn phải quay về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất