Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 47:
Liễu Tô cười rộ lên rất đẹp, mang theo khí chất rạng rỡ của một cô gái hai mươi tuổi. Hai mắt cô cong cong, nhìn người khác vô cùng chân thành.
Hai người vui vẻ ăn một bữa thịnh soạn. Liễu Tô thấy Thường Minh ăn ngon miệng, bản thân cô cũng ăn được nhiều thêm nửa chén, kết quả no quá không dậy nổi, còn phải đứng dựa vào bàn.
Thường Minh thấy Liễu Tô như vậy mới nhớ ra còn chuyện quan trọng chưa nói.
“Báo cáo kiểm tra cho thấy khoai từ có thể giúp thông ruột, giảm táo bón, là một thứ đồ tốt, giá hẳn là rất cao. Cô muốn đổi cái gì?”
Liễu Tô đã sớm biết nhưng không thể hiện ra ngoài: “Thật sao? Vậy tốt quá rồi!”
Liễu Tô ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh biết đấy, tuy tôi không thiếu ăn thiếu uống nhưng tôi vừa mới bắt đầu lại, tới cả chỗ để ở cũng không có. Tôi muốn đổi ít vật liệu xây nhà để xây nhà trước khi vào mùa đông, không biết quân đội có chịu không?”
Thường Minh đã sớm đoán được vì lần trước Liễu Tô đã tỏ ý muốn làm việc này.
“Chắc là không có vấn đề, tôi về sẽ hỏi giúp cô. Mọi người đều rất cần đồ của cô, nếu cô chịu chắc là sẽ có thể đổi được đồ tốt hơn nữa.”
Liễu Tô lắc đầu: “Đột ngột quá nên tôi chưa có nghĩ ra, tôi còn thiếu khá nhiều thứ nhưng bây giờ xây nhà ở mới là quan trọng nhất.”
Thường Minh cũng hiểu được. Tuy mùa đông ở nơi này ngắn nhưng có thể đạt tới âm 30-40 độ. Trong tình hình đó, nếu phải ở một nơi hoang dã không có nhà để sưởi ấm thì quá kinh khủng.
Anh ta lại hỏi tiếp: “Vậy bây giờ trong tay cô có bao nhiêu?”
“Có lẽ có hơn mấy trăm ký.”
Thường Minh vô cùng ngạc nhiên. Anh ta không ngờ lại có nhiều tới thế, anh ta còn nghĩ chỉ cần hơn trăm ký là tốt lắm rồi.
“Xây nhà không dùng tới nhiều như vậy. Tuy vật liệu xây nhà đắt nhưng đồ của cô được bán theo từng củ, mỗi củ khoảng 80 điểm tích lũy, ăn một củ là đã có tác dụng rồi.”
Cái này lại được bán theo từng củ sao? Liễu Tô rất kinh ngạc. Khoai từ không to lắm, một củ chỉ to gấp đôi hạt đậu nành, vậy một cân sẽ được tới mấy chục củ?
Liễu Tô định giữ lại một ít làm hạt giống, đợi sau này dị năng thăng cấp sẽ thử xem xem có trồng được không.
Bây giờ cô không trồng được nhưng biết đâu sau khi thăng cấp lại có thể. Trong lòng cô vẫn còn ôm hy vọng đó.
“Thực vật biến dị mà lại đáng giá vậy à? Bán theo củ luôn hả?”
Thường Minh cẩn thận giải thích với Liễu Tô: “Thực vật biến dị được chia thành nhiều loại, loại thực vật biến dị có công dụng và loại thực vật biến dị để ăn. Loại có công dụng sẽ đắt hơn chút. Cái này của cô có tác dụng tốt, đúng cái mà mọi người cần nên mới được bán như vậy.”
Liễu Tô đã hiểu.
“Không biết cô muốn xây nhà như nào?”
“Tôi muốn xây một căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách. Nếu có thể sẽ xây phòng bếp lớn hơn chút, còn muốn xây thêm một kho hàng. Sau này nếu có thể sẽ xây thêm chuồng gà, chuồng heo các kiểu, nhưng tốt nhất vẫn nên làm luôn một lần.”
Thường Minh nghe Tô Liễu miêu tả xong thì khẽ nhẩm tính, thấy căn nhà này cũng không lớn, chắc không có vấn đề gì.
“Còn yêu cầu gì khác không? Vật liệu, thiết kế hay gì đó?”
Liễu Tô không hiểu gì về vật liệu xây dựng cả.
Nghe vậy cô lắc đầu, nói thẳng: “Anh quyết định đi, tôi không rành lắm.”
Thường Minh gật đầu: “Vậy được, đợi tôi trở về sẽ hỏi giúp cô, có lẽ không dùng hết trăm cân là đã đủ rồi.”
Hai người vui vẻ ăn một bữa thịnh soạn. Liễu Tô thấy Thường Minh ăn ngon miệng, bản thân cô cũng ăn được nhiều thêm nửa chén, kết quả no quá không dậy nổi, còn phải đứng dựa vào bàn.
Thường Minh thấy Liễu Tô như vậy mới nhớ ra còn chuyện quan trọng chưa nói.
“Báo cáo kiểm tra cho thấy khoai từ có thể giúp thông ruột, giảm táo bón, là một thứ đồ tốt, giá hẳn là rất cao. Cô muốn đổi cái gì?”
Liễu Tô đã sớm biết nhưng không thể hiện ra ngoài: “Thật sao? Vậy tốt quá rồi!”
Liễu Tô ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh biết đấy, tuy tôi không thiếu ăn thiếu uống nhưng tôi vừa mới bắt đầu lại, tới cả chỗ để ở cũng không có. Tôi muốn đổi ít vật liệu xây nhà để xây nhà trước khi vào mùa đông, không biết quân đội có chịu không?”
Thường Minh đã sớm đoán được vì lần trước Liễu Tô đã tỏ ý muốn làm việc này.
“Chắc là không có vấn đề, tôi về sẽ hỏi giúp cô. Mọi người đều rất cần đồ của cô, nếu cô chịu chắc là sẽ có thể đổi được đồ tốt hơn nữa.”
Liễu Tô lắc đầu: “Đột ngột quá nên tôi chưa có nghĩ ra, tôi còn thiếu khá nhiều thứ nhưng bây giờ xây nhà ở mới là quan trọng nhất.”
Thường Minh cũng hiểu được. Tuy mùa đông ở nơi này ngắn nhưng có thể đạt tới âm 30-40 độ. Trong tình hình đó, nếu phải ở một nơi hoang dã không có nhà để sưởi ấm thì quá kinh khủng.
Anh ta lại hỏi tiếp: “Vậy bây giờ trong tay cô có bao nhiêu?”
“Có lẽ có hơn mấy trăm ký.”
Thường Minh vô cùng ngạc nhiên. Anh ta không ngờ lại có nhiều tới thế, anh ta còn nghĩ chỉ cần hơn trăm ký là tốt lắm rồi.
“Xây nhà không dùng tới nhiều như vậy. Tuy vật liệu xây nhà đắt nhưng đồ của cô được bán theo từng củ, mỗi củ khoảng 80 điểm tích lũy, ăn một củ là đã có tác dụng rồi.”
Cái này lại được bán theo từng củ sao? Liễu Tô rất kinh ngạc. Khoai từ không to lắm, một củ chỉ to gấp đôi hạt đậu nành, vậy một cân sẽ được tới mấy chục củ?
Liễu Tô định giữ lại một ít làm hạt giống, đợi sau này dị năng thăng cấp sẽ thử xem xem có trồng được không.
Bây giờ cô không trồng được nhưng biết đâu sau khi thăng cấp lại có thể. Trong lòng cô vẫn còn ôm hy vọng đó.
“Thực vật biến dị mà lại đáng giá vậy à? Bán theo củ luôn hả?”
Thường Minh cẩn thận giải thích với Liễu Tô: “Thực vật biến dị được chia thành nhiều loại, loại thực vật biến dị có công dụng và loại thực vật biến dị để ăn. Loại có công dụng sẽ đắt hơn chút. Cái này của cô có tác dụng tốt, đúng cái mà mọi người cần nên mới được bán như vậy.”
Liễu Tô đã hiểu.
“Không biết cô muốn xây nhà như nào?”
“Tôi muốn xây một căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách. Nếu có thể sẽ xây phòng bếp lớn hơn chút, còn muốn xây thêm một kho hàng. Sau này nếu có thể sẽ xây thêm chuồng gà, chuồng heo các kiểu, nhưng tốt nhất vẫn nên làm luôn một lần.”
Thường Minh nghe Tô Liễu miêu tả xong thì khẽ nhẩm tính, thấy căn nhà này cũng không lớn, chắc không có vấn đề gì.
“Còn yêu cầu gì khác không? Vật liệu, thiết kế hay gì đó?”
Liễu Tô không hiểu gì về vật liệu xây dựng cả.
Nghe vậy cô lắc đầu, nói thẳng: “Anh quyết định đi, tôi không rành lắm.”
Thường Minh gật đầu: “Vậy được, đợi tôi trở về sẽ hỏi giúp cô, có lẽ không dùng hết trăm cân là đã đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất