Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 5:
Liễu Tô đồng ý, nếu không trồng đầy được 100 mét vuông đất thì ra ngoài làm chi?
Chiếm đất cũng không có ích gì.
Liễu Tô cung cấp mã số của mình để nhân viên kiểm tra.
Chẳng mấy chốc thông tin của Liễu Tô đã được lấy ra. Mấy năm nay, cô có mức độ uy tín rất cao trong căn cứ, thường là người đến sớm nhất và về muộn nhất trong đơn vị, năng lực làm việc cũng khá, đánh giá của lãnh đạo cũng tốt, vừa vặn đáp ứng được tiêu chuẩn.
Nhân viên cúi người lấy ra một tài liệu giấy từ tệp hồ sơ bên cạnh để Liễu Tô kiểm tra, xác nhận xong thì ký tên ở dưới.
Liễu Tô nhận tài liệu rồi cúi đầu xem kỹ, bên trên chủ yếu là một số phúc lợi nhận đất, ví dụ như việc nhận đất là vĩnh viễn, một khi nhận thì thuộc quyền sử dụng cá nhân, quyền sở hữu vẫn là của nhà nước, nhưng quyền sử dụng không có giới hạn thời gian.
Đúng vậy, không có giới hạn thời gian, bởi vì dân số hiện tại chưa tới một ngàn vạn người, so với hơn tỷ người trước đây thì ít thảm thương, đất đai chia ra cũng đủ dùng.
Hơn nữa con người cũng không ăn được thực vật bên ngoài, nếu không có dị năng giả hệ Mộc trồng trọt, mọi người không có lương thực ăn đều sẽ chết đói, giữ mấy miếng đất đó để làm gì?
Nhà nước chỉ muốn cho dị năng giả làm việc suốt 24 giờ luôn.
Tiếp theo là một số phúc lợi cơ bản, giống như đã nghe nói trước đây, miễn thuế ba năm, sau đó thu 30% trong năm năm, tiêu chuẩn thu thuế được tính dựa trên sản lượng trung bình của tất cả dị năng giả hệ Mộc cộng với diện tích đất canh tác trong khu vực, tránh cho việc những người có năng lực kém nhận đất gây lãng phí đất đai, bản thân còn có thể bị chết đói.
Năm mươi người đầu tiên nhận đất còn sẽ được tặng thêm một tháng lương thực và một năm miễn thuế nữa, khuyến khích mọi người đăng ký.
Ngoài ra, sai khi lương thực được sản xuất, trừ việc đóng thuế ra, mọi thứ còn lại thuộc về cá nhân sở hữu, căn cứ sẽ không ép buộc thu thuế.
Điều này không tệ.
Đồng thời nhà nước còn đảm bảo đất đai được phân chia đã đáp ứng điều kiện an toàn cơ bản, không có thú hoang cỡ lớn.
Đến mức này thì Liễu Tô đã rất hài lòng, dù sao sống sót trong thời kỳ mạt thế thiên tai nhiều năm, cô cũng không còn là cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt nữa, nếu không đã bị người ăn thịt không còn miếng xương từ lâu rồi.
Cô vẫn có thể đánh bại một số loài động vật, chỉ có điều nếu gặp phải gấu biến dị thì cô không còn cách nào ngoài nằm xuống, chuẩn bị xóa số làm lại từ đầu.
Không chỉ có cô mà gần như tất cả dị năng giả hệ Mộc gặp phải gấu biến dị đều chết.
Không có ai có thể đánh bại được chúng nó.
Bảo dị năng giả loại phụ trợ đi chiến đấu không phải đang nói đùa sao?
Chẳng lẽ bản thân cũng không biết khả năng của mình yếu kém đến mức độ nào à?
Ngoài ra còn có rất nhiều phúc lợi và yêu cầu khác, nói chung căn cứ rất hào phóng.
Liễu Tô đọc kỹ tài liệu rồi điền biểu mẫu ký tên, sau đó đưa cho nhân viên phía trước.
Nhân viên nhận tài liệu rồi lấy ra một tấm bản đồ, xoay màn hình máy tính về phía Liễu Tô: “Bây giờ em cần phải chọn mảnh đất em muốn sở hữu. Em muốn loại nào?”
Liễu Tô đã nghĩ sẵn trước khi đến đây.
“Em muốn miếng có hồ và gần núi thì có không?” Nhân viên vừa hỏi xong, Liễu Tô đã lập tức trả lời.
“Gần núi à...”
Liễu Tô nhìn thấy đã có một mảng lớn trên bản đồ bị xóa đi, còn lại không nhiều lắm.
“Có thì có nhưng gần núi và có hồ thì không có chỗ nào gần căn cứ hết, chỗ gần nhất cũng mất ba tiếng lái xe, em nên cân nhắc thật kỹ. Em mới đến nên còn có nhiều chỗ tốt hơn, em xem mấy chỗ này thế nào? Gần căn cứ, đất bằng phẳng nhiều, sửa sang lại là có thể trồng trọt ngay, đi lại căn cứ cũng tiện, lái xe chỉ hơn mười phút.”
Chiếm đất cũng không có ích gì.
Liễu Tô cung cấp mã số của mình để nhân viên kiểm tra.
Chẳng mấy chốc thông tin của Liễu Tô đã được lấy ra. Mấy năm nay, cô có mức độ uy tín rất cao trong căn cứ, thường là người đến sớm nhất và về muộn nhất trong đơn vị, năng lực làm việc cũng khá, đánh giá của lãnh đạo cũng tốt, vừa vặn đáp ứng được tiêu chuẩn.
Nhân viên cúi người lấy ra một tài liệu giấy từ tệp hồ sơ bên cạnh để Liễu Tô kiểm tra, xác nhận xong thì ký tên ở dưới.
Liễu Tô nhận tài liệu rồi cúi đầu xem kỹ, bên trên chủ yếu là một số phúc lợi nhận đất, ví dụ như việc nhận đất là vĩnh viễn, một khi nhận thì thuộc quyền sử dụng cá nhân, quyền sở hữu vẫn là của nhà nước, nhưng quyền sử dụng không có giới hạn thời gian.
Đúng vậy, không có giới hạn thời gian, bởi vì dân số hiện tại chưa tới một ngàn vạn người, so với hơn tỷ người trước đây thì ít thảm thương, đất đai chia ra cũng đủ dùng.
Hơn nữa con người cũng không ăn được thực vật bên ngoài, nếu không có dị năng giả hệ Mộc trồng trọt, mọi người không có lương thực ăn đều sẽ chết đói, giữ mấy miếng đất đó để làm gì?
Nhà nước chỉ muốn cho dị năng giả làm việc suốt 24 giờ luôn.
Tiếp theo là một số phúc lợi cơ bản, giống như đã nghe nói trước đây, miễn thuế ba năm, sau đó thu 30% trong năm năm, tiêu chuẩn thu thuế được tính dựa trên sản lượng trung bình của tất cả dị năng giả hệ Mộc cộng với diện tích đất canh tác trong khu vực, tránh cho việc những người có năng lực kém nhận đất gây lãng phí đất đai, bản thân còn có thể bị chết đói.
Năm mươi người đầu tiên nhận đất còn sẽ được tặng thêm một tháng lương thực và một năm miễn thuế nữa, khuyến khích mọi người đăng ký.
Ngoài ra, sai khi lương thực được sản xuất, trừ việc đóng thuế ra, mọi thứ còn lại thuộc về cá nhân sở hữu, căn cứ sẽ không ép buộc thu thuế.
Điều này không tệ.
Đồng thời nhà nước còn đảm bảo đất đai được phân chia đã đáp ứng điều kiện an toàn cơ bản, không có thú hoang cỡ lớn.
Đến mức này thì Liễu Tô đã rất hài lòng, dù sao sống sót trong thời kỳ mạt thế thiên tai nhiều năm, cô cũng không còn là cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt nữa, nếu không đã bị người ăn thịt không còn miếng xương từ lâu rồi.
Cô vẫn có thể đánh bại một số loài động vật, chỉ có điều nếu gặp phải gấu biến dị thì cô không còn cách nào ngoài nằm xuống, chuẩn bị xóa số làm lại từ đầu.
Không chỉ có cô mà gần như tất cả dị năng giả hệ Mộc gặp phải gấu biến dị đều chết.
Không có ai có thể đánh bại được chúng nó.
Bảo dị năng giả loại phụ trợ đi chiến đấu không phải đang nói đùa sao?
Chẳng lẽ bản thân cũng không biết khả năng của mình yếu kém đến mức độ nào à?
Ngoài ra còn có rất nhiều phúc lợi và yêu cầu khác, nói chung căn cứ rất hào phóng.
Liễu Tô đọc kỹ tài liệu rồi điền biểu mẫu ký tên, sau đó đưa cho nhân viên phía trước.
Nhân viên nhận tài liệu rồi lấy ra một tấm bản đồ, xoay màn hình máy tính về phía Liễu Tô: “Bây giờ em cần phải chọn mảnh đất em muốn sở hữu. Em muốn loại nào?”
Liễu Tô đã nghĩ sẵn trước khi đến đây.
“Em muốn miếng có hồ và gần núi thì có không?” Nhân viên vừa hỏi xong, Liễu Tô đã lập tức trả lời.
“Gần núi à...”
Liễu Tô nhìn thấy đã có một mảng lớn trên bản đồ bị xóa đi, còn lại không nhiều lắm.
“Có thì có nhưng gần núi và có hồ thì không có chỗ nào gần căn cứ hết, chỗ gần nhất cũng mất ba tiếng lái xe, em nên cân nhắc thật kỹ. Em mới đến nên còn có nhiều chỗ tốt hơn, em xem mấy chỗ này thế nào? Gần căn cứ, đất bằng phẳng nhiều, sửa sang lại là có thể trồng trọt ngay, đi lại căn cứ cũng tiện, lái xe chỉ hơn mười phút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất