Chương 26: Ngoài mong đợi
Nhìn cảnh tượng kì lạ lại mang chút hơi hướng đáng sợ trước mắt làm Mộ Hàn bỡ ngỡ. Cậu sốt sắng, luôn tay luôn chân lao về phía anh với tâm trạng đầy lo lắng. Và rồi, khi cậu đã bơi cách chỗ anh chỉ vài mét ngắn ngủi, cậu lần nữa ngạc nhiên vì “chuyện lạ có thật” đang xảy ra.
Duệ Khải nhìn thấy cậu, như có thần giao cách cảm, anh đưa tay “Ok” với cậu tỏ rõ mình hoàn toàn an toàn.
Mộ Hàn khẽ gật đầu, tiếp tục đi thăm thú xung quanh. Có anh ở đây cậu vốn không sợ gì nữa.
Mộ Hàn là là lặn sâu xuống dáy, từng tầng từng lớp sinh vật biển mới có, cũ có lần lượt kéo nhau bơi đến trước mắt cậu.
Mộ Hàn không khỏi khoái trí, mở tròn mắt nhìn cảnh tượng thiên nhiên đầy hùng vĩ và tráng lệ trước mắt. Cậu say mê ngắm nhìn, cậu nhìn “chúng” không rời mắt dù chỉ một phút giây.
Những rạn san hô đung đưa đầy uyển chuyển, chúng như những vũ công thực thụ. Chúng nhảy múa không theo một quy luật vũ đạo nào, thứ chúng có là sự tự do, chúng nhảy múa với đam mê bất diệt, điều này có thể gọi là cuốn, cuốn hơn bất kì vũ công nào khác trên đất liền. Ở những người đó không có được sự uyển chuyển như chúng, càng không có được sự tự do bay nhảy theo ý của mình. Cậu ghét nhất là sự ràng buộc.
Tiến đến gần hơn nữa, những chú cá với cái tên thân thương xuất phát từ bộ phim “Đi tìm Nemo”, những bạn cá “Nemo” nhỏ bé đang trao đổi với ngôi nhà 5.0 của mình. Đây quả là một sự kết hợp hoàn hảo mà tạo hóa đã làm nên. Những cô, cậu “Nemo” trao đổi sự an toàn của mình bằng những miếng mồi ngon, có thể là hợp chất vô cơ trôi nổi trong dòng nước hoặc thứ gì đó mà ngôi nhà của chúng có thể tiêu hóa được. Bằng cách thức trao đổi “ta lợi ngươi cũng lợi, cả hai đều lợi” thì ngôi nhà 5.0 ấy mang đến cho “Nemo” một tường rào bảo vệ có trong xúc tua của nó. Vốn mềm mại uyển chuyển nhìn rất yếu đuối, nhưng thứ gì càng đẹp càng mong manh thì càng đáng sợ, ai biết đâu một ngày nào đó có xé đi vỏ bọc đó rồi đâm chết người thì sao. Phải thế, cả con người cũng vậy, cũng có người “this” người “that” cơ mà.
Lặn xuống sâu hơn, cách mặt biển tầm năm trăm mét trở lên, cậu và anh bắt gặp cảnh tưởng một chú cá nhà táng đang nằm yên tận hưởng dịch vụ chà rửa bộ nhá xịn xò của mình. Quả nhiên nhờ có sự cộng sinh, cộng hưởng mà tạo hóa tạo ra làm cho thế giới động vật thêm đa dạng, muôn màu muôn vẻ. Không kể trên cạn hay dưới nước, thế giới động vật chẳng những đa dạng về giống loài, đa dạng số lượng mà còn thêm phong phú và thu hút các nhà khoa học ở chính sự cộng sinh, cộng hưởng mà những động vật mang đến cho nhau. Nó giống như việc thực hiện một cuộc giao dịch “tôi đưa cho anh cái này anh đổi lại cho tôi cái kia”.
Chỉ mới lặn xuống vài năm mét dưới biển mà Mộ Hàn đã dậy lên bao cảm giác phấn khích đến mức khó tả.
Thật sai lầm khi không ở lại đây lâu hơn vài ngày nữa. Cậu muốn khám phá hết vùng biển quanh hòn đảo này. Cậu muốn nhìn thấy thêm nhiều loài sinh vật biển khác nữa, xem trên những chương trình truyền hình là một cảm giác khác xa với cảm xúc hiện tại của cậu. Nó không chỉ đơn thuần là được ngắm nhìn qua một chiếc TV màn hình phẳng cỡ lớn, để phóng đại nó lên mà là tận mắt chứng kiến, nhìn thấy những thứ đó.
Đây là lần đầu tiên cậu lặn xuống sâu như vậy. Thật sự đại dương mênh mông rộng lớn này, có những thứ làm cậu rất thích. Đã bao lâu rồi cậu không có được cái cảm giác này, cái cảm giác hưng phấn đến cực điểm.
Chuyến lặn biển đầu tiên này hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của cậu.
Mộ Hàn tiếp tục đảo.quanh mấy vòng tìm kiếm thứ mới lạ để rồi nhận diện toàn những khuôn mặt thân quen. Cậu lại bơi xuống, lặn xuống sâu hơn nữa.
Mộ Hàn nhìn trông bầy cá xa xa, nảy lên ý trêu chọc, cậu đạp nhẹ trong nước, từ từ tiến gần lại chỗ bày cá kia.
Xung quanh cậu giờ đây đang được bao phủ bởi biết bao nhiêu màu sắc độc đáo, cậu cảm tưởng như bản thân hòa quyện vào đại đương. Cậu cảm tưởng mình như một phần còn thiếu của nơi này.
Mộ Hàn thích thú mở to đôi mắt nhìn lấy nhìn để cảnh vật xung quanh. Dường như đã quên mất điều gì đó, cậu nhìn trái nhìn phải, nhìn xuống rồi lại nhìn lên, vẫn không thấy anh.
Với gương mặt đầy hốt hoảng, Mộ Hàn quay ngược về sau tìm kiếm bóng hình anh.
Bỗng từ sau cậu phả vào một làn dư trấn nhẹ, Duệ Khải đã ở sau lưng cậu tự bao giờ.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh theo biển nước, không khỏi cảm thán: “Em chính là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết!”
Không ai có thể phủ nhận nhan sắc của cậu thuộc hàng “tuyệt sắc giai nhân”. Mộ Hàn đẹp đến kì lạ, chính bản thân cậu cũng không biết phải tả mình thế nào.
Duệ Khải nhìn thấy cậu, như có thần giao cách cảm, anh đưa tay “Ok” với cậu tỏ rõ mình hoàn toàn an toàn.
Mộ Hàn khẽ gật đầu, tiếp tục đi thăm thú xung quanh. Có anh ở đây cậu vốn không sợ gì nữa.
Mộ Hàn là là lặn sâu xuống dáy, từng tầng từng lớp sinh vật biển mới có, cũ có lần lượt kéo nhau bơi đến trước mắt cậu.
Mộ Hàn không khỏi khoái trí, mở tròn mắt nhìn cảnh tượng thiên nhiên đầy hùng vĩ và tráng lệ trước mắt. Cậu say mê ngắm nhìn, cậu nhìn “chúng” không rời mắt dù chỉ một phút giây.
Những rạn san hô đung đưa đầy uyển chuyển, chúng như những vũ công thực thụ. Chúng nhảy múa không theo một quy luật vũ đạo nào, thứ chúng có là sự tự do, chúng nhảy múa với đam mê bất diệt, điều này có thể gọi là cuốn, cuốn hơn bất kì vũ công nào khác trên đất liền. Ở những người đó không có được sự uyển chuyển như chúng, càng không có được sự tự do bay nhảy theo ý của mình. Cậu ghét nhất là sự ràng buộc.
Tiến đến gần hơn nữa, những chú cá với cái tên thân thương xuất phát từ bộ phim “Đi tìm Nemo”, những bạn cá “Nemo” nhỏ bé đang trao đổi với ngôi nhà 5.0 của mình. Đây quả là một sự kết hợp hoàn hảo mà tạo hóa đã làm nên. Những cô, cậu “Nemo” trao đổi sự an toàn của mình bằng những miếng mồi ngon, có thể là hợp chất vô cơ trôi nổi trong dòng nước hoặc thứ gì đó mà ngôi nhà của chúng có thể tiêu hóa được. Bằng cách thức trao đổi “ta lợi ngươi cũng lợi, cả hai đều lợi” thì ngôi nhà 5.0 ấy mang đến cho “Nemo” một tường rào bảo vệ có trong xúc tua của nó. Vốn mềm mại uyển chuyển nhìn rất yếu đuối, nhưng thứ gì càng đẹp càng mong manh thì càng đáng sợ, ai biết đâu một ngày nào đó có xé đi vỏ bọc đó rồi đâm chết người thì sao. Phải thế, cả con người cũng vậy, cũng có người “this” người “that” cơ mà.
Lặn xuống sâu hơn, cách mặt biển tầm năm trăm mét trở lên, cậu và anh bắt gặp cảnh tưởng một chú cá nhà táng đang nằm yên tận hưởng dịch vụ chà rửa bộ nhá xịn xò của mình. Quả nhiên nhờ có sự cộng sinh, cộng hưởng mà tạo hóa tạo ra làm cho thế giới động vật thêm đa dạng, muôn màu muôn vẻ. Không kể trên cạn hay dưới nước, thế giới động vật chẳng những đa dạng về giống loài, đa dạng số lượng mà còn thêm phong phú và thu hút các nhà khoa học ở chính sự cộng sinh, cộng hưởng mà những động vật mang đến cho nhau. Nó giống như việc thực hiện một cuộc giao dịch “tôi đưa cho anh cái này anh đổi lại cho tôi cái kia”.
Chỉ mới lặn xuống vài năm mét dưới biển mà Mộ Hàn đã dậy lên bao cảm giác phấn khích đến mức khó tả.
Thật sai lầm khi không ở lại đây lâu hơn vài ngày nữa. Cậu muốn khám phá hết vùng biển quanh hòn đảo này. Cậu muốn nhìn thấy thêm nhiều loài sinh vật biển khác nữa, xem trên những chương trình truyền hình là một cảm giác khác xa với cảm xúc hiện tại của cậu. Nó không chỉ đơn thuần là được ngắm nhìn qua một chiếc TV màn hình phẳng cỡ lớn, để phóng đại nó lên mà là tận mắt chứng kiến, nhìn thấy những thứ đó.
Đây là lần đầu tiên cậu lặn xuống sâu như vậy. Thật sự đại dương mênh mông rộng lớn này, có những thứ làm cậu rất thích. Đã bao lâu rồi cậu không có được cái cảm giác này, cái cảm giác hưng phấn đến cực điểm.
Chuyến lặn biển đầu tiên này hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của cậu.
Mộ Hàn tiếp tục đảo.quanh mấy vòng tìm kiếm thứ mới lạ để rồi nhận diện toàn những khuôn mặt thân quen. Cậu lại bơi xuống, lặn xuống sâu hơn nữa.
Mộ Hàn nhìn trông bầy cá xa xa, nảy lên ý trêu chọc, cậu đạp nhẹ trong nước, từ từ tiến gần lại chỗ bày cá kia.
Xung quanh cậu giờ đây đang được bao phủ bởi biết bao nhiêu màu sắc độc đáo, cậu cảm tưởng như bản thân hòa quyện vào đại đương. Cậu cảm tưởng mình như một phần còn thiếu của nơi này.
Mộ Hàn thích thú mở to đôi mắt nhìn lấy nhìn để cảnh vật xung quanh. Dường như đã quên mất điều gì đó, cậu nhìn trái nhìn phải, nhìn xuống rồi lại nhìn lên, vẫn không thấy anh.
Với gương mặt đầy hốt hoảng, Mộ Hàn quay ngược về sau tìm kiếm bóng hình anh.
Bỗng từ sau cậu phả vào một làn dư trấn nhẹ, Duệ Khải đã ở sau lưng cậu tự bao giờ.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh theo biển nước, không khỏi cảm thán: “Em chính là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết!”
Không ai có thể phủ nhận nhan sắc của cậu thuộc hàng “tuyệt sắc giai nhân”. Mộ Hàn đẹp đến kì lạ, chính bản thân cậu cũng không biết phải tả mình thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất