Chương 54: Cosplay, văn phòng play(1)
Mộ Hàn là người mời gọi anh, cũng chính cậu là người đẩy anh ra. Cậu như nghĩ ra điều gì rất thú vị, nhanh chóng đẩy anh sang một bên, cậu biết anh sẽ không bao giờ mất hứng khi ở cạnh cậu. Chỉ cần cho làm thì liền có thể làm, lúc trước chính anh đã từng cưỡng ép cậu, cậu cũng không xa lạ.
“Em lại nghĩ ra trò gì mới rồi?” Duệ Khải nửa đùa nửa thật hỏi cậu. Đừng nói là cậu, chính anh cũng chơi mấy trò chơi mà cậu bày ra đến phát nghiện. Cũng có thể là vì chơi với cậu, đúng thật rất thích, rất sướng, cũng như rất thoải mái. Và tất nhiên, anh nghĩ càng làm nhiều càng tốt, với lượng dịch thể anh bơm vào trong người cậu đã đủ sinh một lần mấy đứa rồi.
Một gia đình nhỏ, bao gồm cả anh và cậu, và cả những đứa trẻ, con của anh và cậu. Nghĩ thôi đã thấy tràn ngập mùi mật ong ngào đường.
“Anh lấy hộ em một bộ vest, anh tự xem bộ nào vừa với anh, cũng mặc vào đi. Xong hết rồi thì đến phòng làm việc của em, em mặc đồ xong rồi đi chuẩn bị chút thứ trước nha.”
Nói xong, không đợi Duệ Khải kịp trả lời hoặc gật đầu đồng tình, Mộ Hàn liền nhanh chóng rời đi.
***
Căn phòng làm việc với chiều rộng mười met, chiều dài hai mươi met, nội thất được sắp xếp tỉ mỉ, gọn gàng, nhưng không làm căn phòng có cảm giác thiếu vắng, trống rỗng. Dưới ánh đèn vàng lung linh rực lửa tình, bàn gỗ trơ trọi được phủ lên một tấm vải nhung ấm áp.
Dù nhiệt độ đã giảm hẳn nhưng chung quy vẫn còn mùa lạnh, vẫn nên đề phòng. Mộ Hàn đã nghĩ như vậy.
“Cốc cốc” phía bên kia cánh cửa gỗ, một bàn tay trắng với năm ngón tay thon dài gõ vào cửa ba hồi, mỗi lần hai nhịp “cốc cốc”.
“Giám đốc Chu, cà phê của anh đến rồi đây.” Tiếng Duệ Khải vang lên lanh lãnh. Dù có ở bất kì thời điểm hay cấp bậc xã hội chênh lệch thế nào đi nữa, Duệ Khải vẫn như vậy, vẫn màn một uy áp áp lực khó tả rõ thành lời.
“Thư ký Duệ, tuần này, ngày nào cậu cũng trễ. Cà phê gọi rất lâu cũng mãi mới được đem lên.” Giọng cậu lúc trầm lúc bổng, nhấn mạnh những từ trọng điểm, thanh âm lanh lãnh, tay phất phất cái quạt xếp, phe phẩy qua lại: “Thật sự như mọi người đồn sao? Thư ký Duệ quả thực đào hoa, ai cũng yêu thích cả, đặc biệt là khách hàng đã từng đến đây đấy.”
“Tôi không coi trọng bọn họ, đều là người dưng.” Đặt tách cà phê xuống bàn, Duệ Khải chống tay, cười tà tà giọng tà nịnh: “Thành thử hỏi giám đốc Mộ có thấy tôi thế nào?”
“Cũng được trai, khéo nịnh là giỏi.” Mộ Hàn bóp má anh, năm ngón tay căng chặt cứng, giọng nửa đùa nửa thật: “Với lượng người như thế cậu còn hơn cả Bảo Đại, đủ xây một hậu cung vững chắc rồi. Cần gì thêm tôi? Dư thừa cả thôi.”
Duệ Khải nhăn mặt, đôi mày đanh lại. Dù biết là diễn nhưng anh chả vui tẹo nào, cậu là của anh, dư thừa là dư thừa thế nào?
“Thư ký Duệ, lời tôi vừa nói, cậu không hài lòng sao? Hay nói thế làm cậu khó chịu? Cấp dưới trưng ra bộ mặt như thế trước mặt cấp trên là không phải phép đâu đó.”
“Giám đốc Chu, anh xem xem nên trừng phạt tôi như thế nào đây? Phải phạt thật thỏa đáng nhé.”
Mộ Hàn cười đểu, miếng ăn là miếng tồi tàn. Cậu chả muốn vậy, cái gì càng dễ có được càng nhanh chán. Vờn nhau thêm chút nữa thì có thể xem lại.
“Đúng, thông thường làm sai sẽ bị phạt.” Dừng lại một chập, Mộ Hàn cười xòa, hạ giọng: “Cậu là một nhân viên tốt, một nhân viên có triển vọng, nhan sắc lại thuộc hạng thượng thừa, tôi không muốn phạt cậu.”
“...” Duệ Khải im lặng một lúc kiểm soát cảm xúc, hạ giọng cầu khẩn: “Anh trừng phạt tôi đi...Anh phạt họ mà không phạt tôi...Tôi đáng được giám đốc Chu phạt sao?”
Anh dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu, đôi mắt đã hút mất hồn cậu từ lần đầu tiên gặp mặt. Không đợi cậu trả lời, anh ôm lấy eo cậu, tay mơn trớn thân người qua lớp áo sơ mi trắng.
Chiếc áo vest trên người được cởi xuống đầu tiên, áo của cậu, anh bảo quản rất tốt, không nỡ vứt đi phũ phàng. Đặt xuống ghế bên cạnh cậu, dứt khoát đưa cậu nằm lên bàn.
“Giám đốc Chu, bình thường anh đã phạt những người khác thế nào?”
Mân mê hai đầu ti trắng hồng, Duệ Khải hỏi: “Anh có phạt họ thế này không? Có phạt họ sờ anh thế này không?”
“Anh có trưng gương mặt hững tình này trước mặt họ không?”
“Họ có ôm eo anh không, đã từng đụng vào người anh lần nào chưa?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiếu Phu Bất Lương
2. Liễu Vũ Tịch Nhan
3. Chiều Hư
4. Cầu Vồng Của Ai
=====================================
Mộ Hàn: “...”
“Sao? Sao không trả lời tôi? Giám đốc Chu à, tại sao anh không nói gì hết vậy?”
Đôi tay hư hỏng mơn trớn toàn thân, lần lượt sờ soạn lung tung. Đầu tiên là bầu ngực trắng nõn, hai đầu ti trắng hồng, tiếp đến là vòng eo thon nuột nà, đôi mông căng mọng, hai quả đồi to săn chắc.
Xúc cảm mơn trớn làm cậu điên lên được, cảm xúc lên đến tột đỉnh của sự sung sướng. Hơi ấm từ anh, cậu tham lam nhận lấy, cậu muốn nhiều hơn.
“Em lại nghĩ ra trò gì mới rồi?” Duệ Khải nửa đùa nửa thật hỏi cậu. Đừng nói là cậu, chính anh cũng chơi mấy trò chơi mà cậu bày ra đến phát nghiện. Cũng có thể là vì chơi với cậu, đúng thật rất thích, rất sướng, cũng như rất thoải mái. Và tất nhiên, anh nghĩ càng làm nhiều càng tốt, với lượng dịch thể anh bơm vào trong người cậu đã đủ sinh một lần mấy đứa rồi.
Một gia đình nhỏ, bao gồm cả anh và cậu, và cả những đứa trẻ, con của anh và cậu. Nghĩ thôi đã thấy tràn ngập mùi mật ong ngào đường.
“Anh lấy hộ em một bộ vest, anh tự xem bộ nào vừa với anh, cũng mặc vào đi. Xong hết rồi thì đến phòng làm việc của em, em mặc đồ xong rồi đi chuẩn bị chút thứ trước nha.”
Nói xong, không đợi Duệ Khải kịp trả lời hoặc gật đầu đồng tình, Mộ Hàn liền nhanh chóng rời đi.
***
Căn phòng làm việc với chiều rộng mười met, chiều dài hai mươi met, nội thất được sắp xếp tỉ mỉ, gọn gàng, nhưng không làm căn phòng có cảm giác thiếu vắng, trống rỗng. Dưới ánh đèn vàng lung linh rực lửa tình, bàn gỗ trơ trọi được phủ lên một tấm vải nhung ấm áp.
Dù nhiệt độ đã giảm hẳn nhưng chung quy vẫn còn mùa lạnh, vẫn nên đề phòng. Mộ Hàn đã nghĩ như vậy.
“Cốc cốc” phía bên kia cánh cửa gỗ, một bàn tay trắng với năm ngón tay thon dài gõ vào cửa ba hồi, mỗi lần hai nhịp “cốc cốc”.
“Giám đốc Chu, cà phê của anh đến rồi đây.” Tiếng Duệ Khải vang lên lanh lãnh. Dù có ở bất kì thời điểm hay cấp bậc xã hội chênh lệch thế nào đi nữa, Duệ Khải vẫn như vậy, vẫn màn một uy áp áp lực khó tả rõ thành lời.
“Thư ký Duệ, tuần này, ngày nào cậu cũng trễ. Cà phê gọi rất lâu cũng mãi mới được đem lên.” Giọng cậu lúc trầm lúc bổng, nhấn mạnh những từ trọng điểm, thanh âm lanh lãnh, tay phất phất cái quạt xếp, phe phẩy qua lại: “Thật sự như mọi người đồn sao? Thư ký Duệ quả thực đào hoa, ai cũng yêu thích cả, đặc biệt là khách hàng đã từng đến đây đấy.”
“Tôi không coi trọng bọn họ, đều là người dưng.” Đặt tách cà phê xuống bàn, Duệ Khải chống tay, cười tà tà giọng tà nịnh: “Thành thử hỏi giám đốc Mộ có thấy tôi thế nào?”
“Cũng được trai, khéo nịnh là giỏi.” Mộ Hàn bóp má anh, năm ngón tay căng chặt cứng, giọng nửa đùa nửa thật: “Với lượng người như thế cậu còn hơn cả Bảo Đại, đủ xây một hậu cung vững chắc rồi. Cần gì thêm tôi? Dư thừa cả thôi.”
Duệ Khải nhăn mặt, đôi mày đanh lại. Dù biết là diễn nhưng anh chả vui tẹo nào, cậu là của anh, dư thừa là dư thừa thế nào?
“Thư ký Duệ, lời tôi vừa nói, cậu không hài lòng sao? Hay nói thế làm cậu khó chịu? Cấp dưới trưng ra bộ mặt như thế trước mặt cấp trên là không phải phép đâu đó.”
“Giám đốc Chu, anh xem xem nên trừng phạt tôi như thế nào đây? Phải phạt thật thỏa đáng nhé.”
Mộ Hàn cười đểu, miếng ăn là miếng tồi tàn. Cậu chả muốn vậy, cái gì càng dễ có được càng nhanh chán. Vờn nhau thêm chút nữa thì có thể xem lại.
“Đúng, thông thường làm sai sẽ bị phạt.” Dừng lại một chập, Mộ Hàn cười xòa, hạ giọng: “Cậu là một nhân viên tốt, một nhân viên có triển vọng, nhan sắc lại thuộc hạng thượng thừa, tôi không muốn phạt cậu.”
“...” Duệ Khải im lặng một lúc kiểm soát cảm xúc, hạ giọng cầu khẩn: “Anh trừng phạt tôi đi...Anh phạt họ mà không phạt tôi...Tôi đáng được giám đốc Chu phạt sao?”
Anh dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu, đôi mắt đã hút mất hồn cậu từ lần đầu tiên gặp mặt. Không đợi cậu trả lời, anh ôm lấy eo cậu, tay mơn trớn thân người qua lớp áo sơ mi trắng.
Chiếc áo vest trên người được cởi xuống đầu tiên, áo của cậu, anh bảo quản rất tốt, không nỡ vứt đi phũ phàng. Đặt xuống ghế bên cạnh cậu, dứt khoát đưa cậu nằm lên bàn.
“Giám đốc Chu, bình thường anh đã phạt những người khác thế nào?”
Mân mê hai đầu ti trắng hồng, Duệ Khải hỏi: “Anh có phạt họ thế này không? Có phạt họ sờ anh thế này không?”
“Anh có trưng gương mặt hững tình này trước mặt họ không?”
“Họ có ôm eo anh không, đã từng đụng vào người anh lần nào chưa?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiếu Phu Bất Lương
2. Liễu Vũ Tịch Nhan
3. Chiều Hư
4. Cầu Vồng Của Ai
=====================================
Mộ Hàn: “...”
“Sao? Sao không trả lời tôi? Giám đốc Chu à, tại sao anh không nói gì hết vậy?”
Đôi tay hư hỏng mơn trớn toàn thân, lần lượt sờ soạn lung tung. Đầu tiên là bầu ngực trắng nõn, hai đầu ti trắng hồng, tiếp đến là vòng eo thon nuột nà, đôi mông căng mọng, hai quả đồi to săn chắc.
Xúc cảm mơn trớn làm cậu điên lên được, cảm xúc lên đến tột đỉnh của sự sung sướng. Hơi ấm từ anh, cậu tham lam nhận lấy, cậu muốn nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất