Chương 70: Buổi Hẹn Hò Đặc Biệt:Lời Cầu Hôn
Ngày qua ngày đều là hạnh phúc, mọi chuyện đều là ý trời, mọi việc đều theo thiên ý, số mệnh là do thiên mệnh, còn tương lai là tự mình lựa chọn. Lần này, cậu và anh đều lựa đúng đường tình duyên. Mỗi ngày chính là mỗi ngày, sớm muộn cũng đến lúc cậu và anh kiếp kiếp bên nhau.
Hôm nay, một ngày sớm nắng ráo, tiết trời cũng hệt như tình yêu của anh và cậu, sáng chiếu nhè nhẹ, nhẹ nhàng mà rực rỡ. Hôm nay, một ngày rất thích hợp cho những màn cầu hôn, một này thích hợp để tiến đến một mối quan hệ mới.
Cuối tuần nào cũng vậy, lại một ngày hẹn hò buổi cuối tuần. Thành phố này sớm đã đi đến mòn, sau cưới nhất định phải đi nơi khác du dịch. Mang tiếng chủ tịch của hai tập đoàn lớn, cả anh và cậu đều chưa một lần rời xa nơi mình đương sinh sống.
Cuối tuần thật đẹp, hôm nay, bầu trời trong xanh, phía trên cao từng đám mây bông trăng trắng bồng bềnh trôi theo gió. Với mọi hình thù độc đáo, thượng đế cũng thật biết chơi đùa, đám mây lớn phía chân trời lại nhìn như người anh em của cậu với tỉ lệ 1:1000. Thật khó để nhịn cười.
Tay trong tay, Mộ Hàn mỉm cười đi cùng anh trên con đường nhỏ của công viên mới nhú gần trung tâm thành phố.
Chiếc xe kẹo bông với đầy ắp cây kẹo bông gòn từ xa chạy về hướng cậu và anh, chiếc loa mini không ngừng rao lên cũng câu mời chào.
Nhìn cây kẹo bông gòn bông bông mềm mềm, Mộ Hàn tròn mắt, suýt chút nữa lại tự mình làm mình mất mặt.
Nhìn cậu, anh bật cười: “Yêu thật đấy, em muốn ăn bao nhiêu? Anh mua cho em. Hay mua hết số kẹo đó luôn nhé? Dư thì thải cho anh, anh không chê ăn đồ thừa của em.”
“Đồ thừa bao giờ, chỉ là bao tử em nhỏ, nhưng muốn ăn nhiều món nên mới bồi dưỡng cho anh thôi.” Đấm thuỳnh thuỵch vào ngực anh, cậu mới phản bác. Quá quen với những lời trêu chọc cũng như những câu thả thính, cậu sớm đã điêu đứng vì anh.
“Còn chối được, chỉ có em thôi đấy.”
Anh cạp cạp chiếc má bánh bao tròn tròn của cậu, tay vẫn nắm chặt anh, anh yêu cậu đến điên người.
“Em làm sao nào? Lời yêu đã thốt ra rồi thì em có thế nào cũng phải ráng chịu đi.”
Tiếng lá xào xạc, từng bước chân khoan thai bước đều, cậu và anh đi đến điểm cuối, một nơi duy chỉ có cậu và anh được đến.
Ánh trăng bàng bạc đã sớm chiếm lấy vị trí độc tôn của ánh sáng rực rỡ kia, sau bao tiếng đồng hồ chờ đợi, bấy giờ cũng đã đến lúc anh chờ đợi, cả một ngày, đây chính là khắc anh mong muốn nhất, cnàg mong nhanh đến nhất.
Lấy một chân làm trụ, một chân quỳ xuống, từ trong túi quần, anh lấy ra một hộp nhỏ.
Giây phút cậu quay người nhìn anh, cũng chính là thời điểm anh thốt ra câu nói ấy.
“Chu Mộ Hàn, lấy anh làm chồng, cả đời anh chính là nô thê.”
Anh biết cậu chắc chắn sẽ đồng ý bởi lẽ không chỉ mình anh, cả cậu cũng rất mong chờ giây phút này.
Đưa bàn tay yêu kiều, từng ngón tay thon dài đưa đến trước mặt anh. Cậu mỉm cười, không quên trêu chọc: “Rước em về nhà chính là do anh chọn, khổ cực đến mấy cũng ráng chịu đi.”
Chiếc nhẫn DR - Darry Ring được đeo vào ngón áp út, anh đeo cho cậu, sau đó đưa chiếc còn lại để cậu đeo cho anh.
Đã quá quen thuộc với thương hiệu DR - Darry Ring ở Trung Quốc, thương hiệu nhẫn chỉ mua được một lần. DR True-Love-Certification, có thể hiểu nôm na là một bản khế ước vĩnh cửu, đời đời kiếp kiếp chỉ một người.
Ngay khi chiếc nhẫn còn lại ôm chặt ngón tay anh cũng là lúc anh ôm chầm lấy cậu. Dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn không sao kể siết sự vui sướng trong lòng. Anh ôm cậu, hôn cậu, trừ những việc không thể làm ở nơi đông người, còn lại anh đều làm hết thảy. Ít lâu sau, trên cổ cậu chỉ còn số ít chỗ chưa đụng tới. Nếu không có sự ngăn cản của cậu, sớm muộn những chỗ ấy cũng chẳng còn vẹn nguyên.
“Anh vui quá hóa rồ rồi phải không? Có biết cắn đau lắm không? Đau đến chảy nước mắt rồi đây này!”
Trên khóe mắt cậu lúc này đúng thực có rất nhiều nước mắt. Nhưng anh thừa biết đó không phải vì đau mà vì hạnh phúc. Giọt nước mắt hạnh phúc của hai kẻ si tình, anh cũng khóc cùng cậu, anh và cậu vui đến phát điên, đê mê đến điên dại.
“Yêu em, yêu em, yêu em, anh yêu em! Anh yêu em! Yêu em nhiều lắm!”
Giữa chốn vắng người gần khu đông người, từng câu từng chữ anh thốt ra như vang vọng, như chiếm hết tâm trí và sự chú ý của những người xung quanh.
“Em cũng yêu anh, bảo bối của em.”
Yêu chính là yêu, cũng chính là tình cảm anh dành cho cậu, cũng chính là tình cảm cậu dành cho anh.
Đã xong bước đầu, tiếp theo chính là khâu thiết kế nhà cửa. Cả hai đều chung chính kiến, nhà cũng đã nghĩ xong, ngày mai bắt đầu xây là vừa đẹp.
Buổi tối hôm ấy, cậu và anh rất nhanh chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ rất ngon.
Hôm nay, một ngày sớm nắng ráo, tiết trời cũng hệt như tình yêu của anh và cậu, sáng chiếu nhè nhẹ, nhẹ nhàng mà rực rỡ. Hôm nay, một ngày rất thích hợp cho những màn cầu hôn, một này thích hợp để tiến đến một mối quan hệ mới.
Cuối tuần nào cũng vậy, lại một ngày hẹn hò buổi cuối tuần. Thành phố này sớm đã đi đến mòn, sau cưới nhất định phải đi nơi khác du dịch. Mang tiếng chủ tịch của hai tập đoàn lớn, cả anh và cậu đều chưa một lần rời xa nơi mình đương sinh sống.
Cuối tuần thật đẹp, hôm nay, bầu trời trong xanh, phía trên cao từng đám mây bông trăng trắng bồng bềnh trôi theo gió. Với mọi hình thù độc đáo, thượng đế cũng thật biết chơi đùa, đám mây lớn phía chân trời lại nhìn như người anh em của cậu với tỉ lệ 1:1000. Thật khó để nhịn cười.
Tay trong tay, Mộ Hàn mỉm cười đi cùng anh trên con đường nhỏ của công viên mới nhú gần trung tâm thành phố.
Chiếc xe kẹo bông với đầy ắp cây kẹo bông gòn từ xa chạy về hướng cậu và anh, chiếc loa mini không ngừng rao lên cũng câu mời chào.
Nhìn cây kẹo bông gòn bông bông mềm mềm, Mộ Hàn tròn mắt, suýt chút nữa lại tự mình làm mình mất mặt.
Nhìn cậu, anh bật cười: “Yêu thật đấy, em muốn ăn bao nhiêu? Anh mua cho em. Hay mua hết số kẹo đó luôn nhé? Dư thì thải cho anh, anh không chê ăn đồ thừa của em.”
“Đồ thừa bao giờ, chỉ là bao tử em nhỏ, nhưng muốn ăn nhiều món nên mới bồi dưỡng cho anh thôi.” Đấm thuỳnh thuỵch vào ngực anh, cậu mới phản bác. Quá quen với những lời trêu chọc cũng như những câu thả thính, cậu sớm đã điêu đứng vì anh.
“Còn chối được, chỉ có em thôi đấy.”
Anh cạp cạp chiếc má bánh bao tròn tròn của cậu, tay vẫn nắm chặt anh, anh yêu cậu đến điên người.
“Em làm sao nào? Lời yêu đã thốt ra rồi thì em có thế nào cũng phải ráng chịu đi.”
Tiếng lá xào xạc, từng bước chân khoan thai bước đều, cậu và anh đi đến điểm cuối, một nơi duy chỉ có cậu và anh được đến.
Ánh trăng bàng bạc đã sớm chiếm lấy vị trí độc tôn của ánh sáng rực rỡ kia, sau bao tiếng đồng hồ chờ đợi, bấy giờ cũng đã đến lúc anh chờ đợi, cả một ngày, đây chính là khắc anh mong muốn nhất, cnàg mong nhanh đến nhất.
Lấy một chân làm trụ, một chân quỳ xuống, từ trong túi quần, anh lấy ra một hộp nhỏ.
Giây phút cậu quay người nhìn anh, cũng chính là thời điểm anh thốt ra câu nói ấy.
“Chu Mộ Hàn, lấy anh làm chồng, cả đời anh chính là nô thê.”
Anh biết cậu chắc chắn sẽ đồng ý bởi lẽ không chỉ mình anh, cả cậu cũng rất mong chờ giây phút này.
Đưa bàn tay yêu kiều, từng ngón tay thon dài đưa đến trước mặt anh. Cậu mỉm cười, không quên trêu chọc: “Rước em về nhà chính là do anh chọn, khổ cực đến mấy cũng ráng chịu đi.”
Chiếc nhẫn DR - Darry Ring được đeo vào ngón áp út, anh đeo cho cậu, sau đó đưa chiếc còn lại để cậu đeo cho anh.
Đã quá quen thuộc với thương hiệu DR - Darry Ring ở Trung Quốc, thương hiệu nhẫn chỉ mua được một lần. DR True-Love-Certification, có thể hiểu nôm na là một bản khế ước vĩnh cửu, đời đời kiếp kiếp chỉ một người.
Ngay khi chiếc nhẫn còn lại ôm chặt ngón tay anh cũng là lúc anh ôm chầm lấy cậu. Dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn không sao kể siết sự vui sướng trong lòng. Anh ôm cậu, hôn cậu, trừ những việc không thể làm ở nơi đông người, còn lại anh đều làm hết thảy. Ít lâu sau, trên cổ cậu chỉ còn số ít chỗ chưa đụng tới. Nếu không có sự ngăn cản của cậu, sớm muộn những chỗ ấy cũng chẳng còn vẹn nguyên.
“Anh vui quá hóa rồ rồi phải không? Có biết cắn đau lắm không? Đau đến chảy nước mắt rồi đây này!”
Trên khóe mắt cậu lúc này đúng thực có rất nhiều nước mắt. Nhưng anh thừa biết đó không phải vì đau mà vì hạnh phúc. Giọt nước mắt hạnh phúc của hai kẻ si tình, anh cũng khóc cùng cậu, anh và cậu vui đến phát điên, đê mê đến điên dại.
“Yêu em, yêu em, yêu em, anh yêu em! Anh yêu em! Yêu em nhiều lắm!”
Giữa chốn vắng người gần khu đông người, từng câu từng chữ anh thốt ra như vang vọng, như chiếm hết tâm trí và sự chú ý của những người xung quanh.
“Em cũng yêu anh, bảo bối của em.”
Yêu chính là yêu, cũng chính là tình cảm anh dành cho cậu, cũng chính là tình cảm cậu dành cho anh.
Đã xong bước đầu, tiếp theo chính là khâu thiết kế nhà cửa. Cả hai đều chung chính kiến, nhà cũng đã nghĩ xong, ngày mai bắt đầu xây là vừa đẹp.
Buổi tối hôm ấy, cậu và anh rất nhanh chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ rất ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất