Chương 72: Màn cầu hôn số “dách”
Thời gian thấm thoát thôi đưa, thoắt cái lại đến cuối tuần. Mộ Hàn thức dậy mới tâm trạng bất ổn, không lấy gì làm vui vẻ. Chiếc nhẫn anh tặng cậu đã biến mất, biến mất không một dấu vết, cảm tưởng như nó tự mọc cánh mà bay.
Cậu nào dám nói chuyện này với anh, cậu sợ anh buồn, càng cảm thấy tự trách. Cậu trách cậu không biết giữ, cậu sợ anh trách cậu không trân trọng. Cậu trách cậu thất sách, cũng sợ anh vì cậu mà buồn.
Tìm kiếm cả buổi sáng, mất hết giấc ngủ trưa, xém quen ăn, suýt quên ngủ, mọi ngóc ngách trong nhà cậu đều tìm cả. Cho dù là góc nhỏ nhất, nhỏ đến mức không ai nghĩ đến một chiếc nhẫn sẽ tình cờ rơi vào trong đó, cậu cũng đã tìm kiếm hết thảy.
Nước mắt như tuôn trào, bao nước mắt tồn đọng bấy giờ như vỡ òa trong buồn phiền. Cậu sợ nhất là khiến anh buồn, cũng sợ làm anh thất vọng.
“Em, đến giờ tắm rồi.”
Duệ Khải ôm eo cậu, kéo cậu khỏi mộng cảnh đầy tăm tối. Cậu không dám đối diện với anh, cảm giác tội lỗi vẫn còn, cậu sợ phải đối mặt trực tiếp với anh.
Hôn vào má cậu, anh mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Em sao thế, cục cưng?”
Mộ Hàn lắc đầu: “Em không sao, hôm nay anh tắm một mình đi nhé.”
“...Em muốn như vậy sao? Anh hiểu rồi, chút nữa em cũng tắm đi nhé.”
Duệ Khải dứt câu, dứt khoát rời đi. Cậu bây giờ hệt như lúc đó, lúc cậu sắp rời bỏ anh.
Hôm nay, anh sẽ đưa cậu đến một nơi bí mật. Hôm nay, anh sẽ mang đến cho cậu một bất ngờ đặc biệt.
Đắm chìm trong ánh sáng huyền ảo, ngủ say trên những cánh hoa đào, nơi tình yêu chớm nở, nơi phép màu xảy ra, nơi tình duyên kết trái.
Mặc trên người bộ cổ phục, cậu dễ dàng che giấu ngón tay vốn dĩ nên đeo chiếc nhẫn anh tặng giờ chỉ còn là vết hằn do chiếc nhẫn ấy để lại.
Bao muộn phiền cứ cho qua, vui chơi là quan trọng, nụ cười của anh chính là liều thuốc chữa lành tất cả.
Ôm chặt người yêu bé nhỏ vào lòng, Duệ Khải cười ngốc. Dù có mặc bất cứ phong cách nào cậu cũng đều đẹp như vậy. Gương mặt ấy, nụ cười ấy, cả phong thái ung dung tự tại làm anh điêu đứng, tất thảy đều không thể chối bỏ.
Mộ Hàn thở hắt ra, nhẹ giọng: “A flower is a cherry blossom, a person is a Samurai.”
...“Đào hoa liêm ngoại đông phong nhuyễn...
...Đào hoa liêm nội thần trang lãn...
...Liêm ngoại đào hoa liêm nội nhân...
...Nhân dữ đào hoa cách bất viễn...
...Đông phong hữu ý yết liêm lung...
...Hoa dục khuy nhân liêm bất quyển...
...Đào hoa liêm ngoại khai nhưng cựu...
...Liêm trung nhân tỉ đào hoa sấu...
...Hoa giải liên nhân hoa diệc sầu...
......Cách liêm tiêu tức phong xuy thấu......
...Phong thấu liêm lung hoa mãn đình...
...Đình tiền xuân sắc bội thương tình...
...Nhàn đài viện lạc môn không yểm...
...Tà nhật lan can nhân tự bằng...
...Bằng lan nhân hướng đông phong khấp...
...Thiến quần thâu bạng đào hoa lập...
...Đào hoa diệp loạn phân phân...
...Hoa trán tân hồng diệp ngưng bích...
...Vụ khỏa yên phong nhất vạn chu”...
(Trích Đào hoa hành - Lâm Đại Ngọc, nằm trong hồi 70 của Hồng lâu Mộng)
Những cánh hoa đào chầm chậm rơi, tiếng thác nước róc rách chảy, từng đôi chim lũ lượt kéo đến như muốn bắt trọn khoảnh khắc này.
Cảnh tượng tuyệt đẹp, đẹp đến mức ai nhìn cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên.
Những cánh anh đào rơi kèm theo những trái tim nhỏ cũng rơi. Phát pháo đầu tiên được bắn lên, nhạc nước cũng nổi lên đồng thời. Tất cả đều tràn ngập tình yêu và sự yêu thương của anh dành cho cậu. Anh quỳ xuống giữa trời mây, hoàng hôn cũng dần buông xuống thoa thêm sắc rực cho màn cầu hôn thế kỷ.
Chiếc nhẫn cậu mất cả buổi trời tìm kiếm được anh phô ra trong chiếc hộp đựng nhẫn đơn giản lại sang trọng.
Từng bó hoa được tung đầy trời, dần già càng tần xuất những bó hoa hồng được ném lên càng nhiều.
Hôn lên mu bàn tay cậu, bằng chất giọng trầm ấm vốn có cùng bao nhiêu sự yêu thương chất chứa, anh nhẹ giọng đủ to và đủ rõ: “Chu Mộ Hàn, đời này kiếp này, bên cạnh anh chính là kiếp mệnh của em.”
“Cầu hôn em kiểu này đó hả? Bảo bối! Bên anh là kiếp mệnh, còn bên em là thiên lệnh. Anh vĩnh viễn chỉ có thể bên cạnh em, đừng hòng trốn.”
Đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng bộ cổ phục cậu và anh đang khoác trên người vốn không phải cổ phục bình thường mà là hỉ phục. Màu hỉ phục đỏ rực như hòa với màu hoàng hôn rực đỏ, khung cảnh lúc này thật đẹp, đẹp đến mức rụng tim.
Trái tim cậu vốn đã vì anh lỡ mất bao nhiêu nhịp đập, hôm nay lại tiếp tục lỡ thêm vài nhịp.
...“Nhất bái thiên địa...
...Nhị bái cao đường...
...Phu thê giao bái.”...
Nếu hôm đến thăm ba mẹ cậu chỉ bái đủ hai bái thì hôm nay ba bái đã đủ, anh và cậu theo đúng vốn đã thành một đôi phu phu hợp pháp.
Với bao cặp mắt đang nhìn theo với đầy sự ngưỡng mộ, anh trao cậu nụ hôn ngọt ngào, và cậu mỉm cười tiếp nhận nụ hôn ấy.
“Chu Mộ Hàn, anh yêu em.”
Mộ Hàn mỉm cười: “Em cũng yêu anh.”
Cậu nào dám nói chuyện này với anh, cậu sợ anh buồn, càng cảm thấy tự trách. Cậu trách cậu không biết giữ, cậu sợ anh trách cậu không trân trọng. Cậu trách cậu thất sách, cũng sợ anh vì cậu mà buồn.
Tìm kiếm cả buổi sáng, mất hết giấc ngủ trưa, xém quen ăn, suýt quên ngủ, mọi ngóc ngách trong nhà cậu đều tìm cả. Cho dù là góc nhỏ nhất, nhỏ đến mức không ai nghĩ đến một chiếc nhẫn sẽ tình cờ rơi vào trong đó, cậu cũng đã tìm kiếm hết thảy.
Nước mắt như tuôn trào, bao nước mắt tồn đọng bấy giờ như vỡ òa trong buồn phiền. Cậu sợ nhất là khiến anh buồn, cũng sợ làm anh thất vọng.
“Em, đến giờ tắm rồi.”
Duệ Khải ôm eo cậu, kéo cậu khỏi mộng cảnh đầy tăm tối. Cậu không dám đối diện với anh, cảm giác tội lỗi vẫn còn, cậu sợ phải đối mặt trực tiếp với anh.
Hôn vào má cậu, anh mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Em sao thế, cục cưng?”
Mộ Hàn lắc đầu: “Em không sao, hôm nay anh tắm một mình đi nhé.”
“...Em muốn như vậy sao? Anh hiểu rồi, chút nữa em cũng tắm đi nhé.”
Duệ Khải dứt câu, dứt khoát rời đi. Cậu bây giờ hệt như lúc đó, lúc cậu sắp rời bỏ anh.
Hôm nay, anh sẽ đưa cậu đến một nơi bí mật. Hôm nay, anh sẽ mang đến cho cậu một bất ngờ đặc biệt.
Đắm chìm trong ánh sáng huyền ảo, ngủ say trên những cánh hoa đào, nơi tình yêu chớm nở, nơi phép màu xảy ra, nơi tình duyên kết trái.
Mặc trên người bộ cổ phục, cậu dễ dàng che giấu ngón tay vốn dĩ nên đeo chiếc nhẫn anh tặng giờ chỉ còn là vết hằn do chiếc nhẫn ấy để lại.
Bao muộn phiền cứ cho qua, vui chơi là quan trọng, nụ cười của anh chính là liều thuốc chữa lành tất cả.
Ôm chặt người yêu bé nhỏ vào lòng, Duệ Khải cười ngốc. Dù có mặc bất cứ phong cách nào cậu cũng đều đẹp như vậy. Gương mặt ấy, nụ cười ấy, cả phong thái ung dung tự tại làm anh điêu đứng, tất thảy đều không thể chối bỏ.
Mộ Hàn thở hắt ra, nhẹ giọng: “A flower is a cherry blossom, a person is a Samurai.”
...“Đào hoa liêm ngoại đông phong nhuyễn...
...Đào hoa liêm nội thần trang lãn...
...Liêm ngoại đào hoa liêm nội nhân...
...Nhân dữ đào hoa cách bất viễn...
...Đông phong hữu ý yết liêm lung...
...Hoa dục khuy nhân liêm bất quyển...
...Đào hoa liêm ngoại khai nhưng cựu...
...Liêm trung nhân tỉ đào hoa sấu...
...Hoa giải liên nhân hoa diệc sầu...
......Cách liêm tiêu tức phong xuy thấu......
...Phong thấu liêm lung hoa mãn đình...
...Đình tiền xuân sắc bội thương tình...
...Nhàn đài viện lạc môn không yểm...
...Tà nhật lan can nhân tự bằng...
...Bằng lan nhân hướng đông phong khấp...
...Thiến quần thâu bạng đào hoa lập...
...Đào hoa diệp loạn phân phân...
...Hoa trán tân hồng diệp ngưng bích...
...Vụ khỏa yên phong nhất vạn chu”...
(Trích Đào hoa hành - Lâm Đại Ngọc, nằm trong hồi 70 của Hồng lâu Mộng)
Những cánh hoa đào chầm chậm rơi, tiếng thác nước róc rách chảy, từng đôi chim lũ lượt kéo đến như muốn bắt trọn khoảnh khắc này.
Cảnh tượng tuyệt đẹp, đẹp đến mức ai nhìn cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên.
Những cánh anh đào rơi kèm theo những trái tim nhỏ cũng rơi. Phát pháo đầu tiên được bắn lên, nhạc nước cũng nổi lên đồng thời. Tất cả đều tràn ngập tình yêu và sự yêu thương của anh dành cho cậu. Anh quỳ xuống giữa trời mây, hoàng hôn cũng dần buông xuống thoa thêm sắc rực cho màn cầu hôn thế kỷ.
Chiếc nhẫn cậu mất cả buổi trời tìm kiếm được anh phô ra trong chiếc hộp đựng nhẫn đơn giản lại sang trọng.
Từng bó hoa được tung đầy trời, dần già càng tần xuất những bó hoa hồng được ném lên càng nhiều.
Hôn lên mu bàn tay cậu, bằng chất giọng trầm ấm vốn có cùng bao nhiêu sự yêu thương chất chứa, anh nhẹ giọng đủ to và đủ rõ: “Chu Mộ Hàn, đời này kiếp này, bên cạnh anh chính là kiếp mệnh của em.”
“Cầu hôn em kiểu này đó hả? Bảo bối! Bên anh là kiếp mệnh, còn bên em là thiên lệnh. Anh vĩnh viễn chỉ có thể bên cạnh em, đừng hòng trốn.”
Đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng bộ cổ phục cậu và anh đang khoác trên người vốn không phải cổ phục bình thường mà là hỉ phục. Màu hỉ phục đỏ rực như hòa với màu hoàng hôn rực đỏ, khung cảnh lúc này thật đẹp, đẹp đến mức rụng tim.
Trái tim cậu vốn đã vì anh lỡ mất bao nhiêu nhịp đập, hôm nay lại tiếp tục lỡ thêm vài nhịp.
...“Nhất bái thiên địa...
...Nhị bái cao đường...
...Phu thê giao bái.”...
Nếu hôm đến thăm ba mẹ cậu chỉ bái đủ hai bái thì hôm nay ba bái đã đủ, anh và cậu theo đúng vốn đã thành một đôi phu phu hợp pháp.
Với bao cặp mắt đang nhìn theo với đầy sự ngưỡng mộ, anh trao cậu nụ hôn ngọt ngào, và cậu mỉm cười tiếp nhận nụ hôn ấy.
“Chu Mộ Hàn, anh yêu em.”
Mộ Hàn mỉm cười: “Em cũng yêu anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất