Chương 6
Ý tưởng của Ứng Vô Túc khá hay ho nhưng khắc tượng đá quả thật không dễ như khắc chữ.
Bởi vì y chưa bao giờ nhìn rõ dáng vẻ của Vưu Minh Ngôn, mỗi lần quan sát Vưu Minh Ngôn đánh đàn đều trốn cách đó rất xa.
Tu ma hay tu tiên cũng chỉ mạnh hơn người phàm đôi phần mà thôi, y không có Thuận Phong Nhĩ mà cũng chẳng có Thiên Lý Nhãn.
Thậm chí ngay cả mặt Vưu Minh Ngôn vuông hay tròn y cũng không biết.
Nhưng sự phiền não này chẳng kéo dài bao lâu, bởi vì Ứng Vô Túc đã tìm được cơ hội.
Vưu Minh Ngôn không bế quan trong nhà gỗ nữa. Hình như gần đây hắn có tâm pháp gì mới nên thường tu tập gần hang của Ứng Vô Túc.
Thế thì dễ thôi. Ứng Vô Túc vẫn biết chút ít phép thuật che giấu khí tức của mình.
Y ngồi xổm ở cửa hang, vạch ra bụi cỏ tiên cao ngang eo là có thể trông thấy Vưu Minh Ngôn toàn thân áo trắng cách đó không xa.
Ngồi lâu tê chân, y làm cho mình cái ghế đẩu rồi thường ngồi trên đó chống cằm ngắm mặt Vưu tiên quân.
Ồ......
Mũi là như vậy.
Môi là như vậy.
Mắt là như vậy.
Khắc hơn mười ngày nửa tháng, rốt cuộc tượng đá của Ứng Vô Túc đã có hình dạng đại khái. Tay nghề khắc đá của y cũng không tệ, ngay cả Vưu Minh Ngôn nhìn thấy cũng phải thừa nhận tượng đá này khắc rất sinh động, tuy ngũ quan chưa hoàn hảo nhưng đã thấy được bóng dáng Vưu Minh Ngôn.
Tóc thì hơi khó khắc. Ma tu sầu đến nỗi mấy ngày đều không nghĩ ra ý tưởng xấu, chỉ mải mê nghĩ xem làm thế nào mới khắc ra được mái tóc dài đen nhánh mềm mại của Vưu Minh Ngôn.
Lúc đầu y chỉ định khắc đại cho có, nhưng nhìn một pho tượng đá xiêu xiêu vẹo vẹo thì y làm sao phát tiết được oán khí với Vưu Minh Ngôn đây.
Chắc lần này Vưu Minh Ngôn tu tập tâm pháp hơi khó, nếu không đã chẳng cần ở đây lâu như vậy. Với y mà nói đây cũng chẳng phải chuyện gì xấu, Ứng Vô Túc suýt quên mất mình là ma tu, suốt ngày chỉ lo nghiên cứu làm sao để mắt tượng đá có thần hơn, làm sao khắc ra lông mày Vưu Minh Ngôn, làm sao khắc ra dáng vẻ chân thực của Vưu Minh Ngôn, để gương mặt này mang vẻ tiểu nhân nham hiểm một chút.
Ngày y khắc xong thì Vưu Minh Ngôn cũng luyện xong tâm pháp.
Ứng Vô Túc nhìn tượng đá sinh động như thật trong hang rồi phủi tay dính đầy đá vụn, nhìn chằm chằm mặt tượng đá bằng ánh mắt mà y tự nhận là độc ác nhất đáng sợ nhất, lạnh lùng cười hai tiếng.
Phải chửi sao cho hay nhỉ?
Vưu Minh Ngôn, dù ngươi có là tiên quân cao cao tại thượng thì giờ cũng bị ta khắc thành tượng đá để ở đây thôi......
Haizz, hình như chưa đủ hung ác thì phải.
Ban đêm đi ngủ y lại suy nghĩ tìm câu khác.
Bởi vì y chưa bao giờ nhìn rõ dáng vẻ của Vưu Minh Ngôn, mỗi lần quan sát Vưu Minh Ngôn đánh đàn đều trốn cách đó rất xa.
Tu ma hay tu tiên cũng chỉ mạnh hơn người phàm đôi phần mà thôi, y không có Thuận Phong Nhĩ mà cũng chẳng có Thiên Lý Nhãn.
Thậm chí ngay cả mặt Vưu Minh Ngôn vuông hay tròn y cũng không biết.
Nhưng sự phiền não này chẳng kéo dài bao lâu, bởi vì Ứng Vô Túc đã tìm được cơ hội.
Vưu Minh Ngôn không bế quan trong nhà gỗ nữa. Hình như gần đây hắn có tâm pháp gì mới nên thường tu tập gần hang của Ứng Vô Túc.
Thế thì dễ thôi. Ứng Vô Túc vẫn biết chút ít phép thuật che giấu khí tức của mình.
Y ngồi xổm ở cửa hang, vạch ra bụi cỏ tiên cao ngang eo là có thể trông thấy Vưu Minh Ngôn toàn thân áo trắng cách đó không xa.
Ngồi lâu tê chân, y làm cho mình cái ghế đẩu rồi thường ngồi trên đó chống cằm ngắm mặt Vưu tiên quân.
Ồ......
Mũi là như vậy.
Môi là như vậy.
Mắt là như vậy.
Khắc hơn mười ngày nửa tháng, rốt cuộc tượng đá của Ứng Vô Túc đã có hình dạng đại khái. Tay nghề khắc đá của y cũng không tệ, ngay cả Vưu Minh Ngôn nhìn thấy cũng phải thừa nhận tượng đá này khắc rất sinh động, tuy ngũ quan chưa hoàn hảo nhưng đã thấy được bóng dáng Vưu Minh Ngôn.
Tóc thì hơi khó khắc. Ma tu sầu đến nỗi mấy ngày đều không nghĩ ra ý tưởng xấu, chỉ mải mê nghĩ xem làm thế nào mới khắc ra được mái tóc dài đen nhánh mềm mại của Vưu Minh Ngôn.
Lúc đầu y chỉ định khắc đại cho có, nhưng nhìn một pho tượng đá xiêu xiêu vẹo vẹo thì y làm sao phát tiết được oán khí với Vưu Minh Ngôn đây.
Chắc lần này Vưu Minh Ngôn tu tập tâm pháp hơi khó, nếu không đã chẳng cần ở đây lâu như vậy. Với y mà nói đây cũng chẳng phải chuyện gì xấu, Ứng Vô Túc suýt quên mất mình là ma tu, suốt ngày chỉ lo nghiên cứu làm sao để mắt tượng đá có thần hơn, làm sao khắc ra lông mày Vưu Minh Ngôn, làm sao khắc ra dáng vẻ chân thực của Vưu Minh Ngôn, để gương mặt này mang vẻ tiểu nhân nham hiểm một chút.
Ngày y khắc xong thì Vưu Minh Ngôn cũng luyện xong tâm pháp.
Ứng Vô Túc nhìn tượng đá sinh động như thật trong hang rồi phủi tay dính đầy đá vụn, nhìn chằm chằm mặt tượng đá bằng ánh mắt mà y tự nhận là độc ác nhất đáng sợ nhất, lạnh lùng cười hai tiếng.
Phải chửi sao cho hay nhỉ?
Vưu Minh Ngôn, dù ngươi có là tiên quân cao cao tại thượng thì giờ cũng bị ta khắc thành tượng đá để ở đây thôi......
Haizz, hình như chưa đủ hung ác thì phải.
Ban đêm đi ngủ y lại suy nghĩ tìm câu khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất