Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 151: Bùng nổ

Trước Sau
Một ngàn người như nước trong biển rộng, lẫn lộn không phân rõ trong đám Trùng tộc. Từng người bọn họ phân tán giữa Trùng tộc, công kích lớn nhất trong phạm vi không có đồng bạn, nhưng chỉ cần lắng nghe chốc lát, có thể nghe thấy thanh âm vũ khí, có thể nghe thấy thanh âm vui sướng khi cơ thể Trùng tộc bị chém làm hai. Khiến mọi người cảm thấy như đang sóng vai chiến đấu, không hề cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ cũng thực sự là vậy, không sợ hãi chút nào mà chém giết Trùng tộc. Lục tục có thi thể Trùng tộc vô thức trôi nổi trong không trung, lại bị đao phong bóng kiếm quét đi, như một ly trà nổi lên vụn lá trà. Giáo sư từ xa quan vọng lại, phảng phất như thả lỏng: "Bọn họ có thể."

Diệp Tố sau khi lại chém giết một con Trùng tộc, nhìn thời gian, lại nhìn thời gian.

Cuối cùng, đã đến giữa trưa, 11 giờ.

Diệp Tố khó nhịn tâm tình kích động vui sướng, từ 11 giờ trở đi, thời gian hai tiếng tiếp đó là thời gian tinh thần lực hắn chạm tới đỉnh phong, trong đó, 12 giờ là thời gian có trị số cao nhất, cấp bậc tinh thần lực không thể dò xét, nhưng hắn biết, bắt đầu từ 11 giờ, tinh thần lực của hắn không hề thua La Thành.

Hắn thu hồi kiếm, lấy ra đao kim loại, bắt đầu đưa tinh thần lực tập trung vào trong đó.

Đao chế thức ngoại trừ cứng rắn sắc bén ra thì màu sắc còn có phần ảm đạm, đột nhiên nở rộ ánh sáng rực rỡ lóa mắt, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, đao chế thức cư nhiên tràn ra ánh đao.

"Không lẽ vũ khí cụ tượng hóa của hắn cũng là đao?"

"Không, cậu nhìn chuôi đao." Trên chuôi đao có khắc số cấp của vũ khí kim loại, điều này đại biểu cho sự khác biệt giữa đao chế thức sáng lạn lóa mắt kia cùng đao kim loại đại chúng mộc mạc cùng cấp.

Tinh thần lực người bình thường chỉ có tác dụng tăng phúc bên ngoài vũ khí cụ tượng hóa, vô luận vũ khí kim loại hay vũ khí quang học, đều có thể đề cao độ sắc bén cùng kiên cố, hoặc đề cao uy lực cùng tốc độ của vũ khí quang học, nhưng bọn hắn tuyệt đối không có cách nào khiến đao kim loại sinh ra ánh đao. Lúc trước, La Thành khiến vũ khí cụ tượng hóa của mình lan tràn ra ánh đao cực lớn đã khiến mọi người thập phần giật mình — không có tinh thần lực cực kỳ cô đọng thì không thể thực hiện được. Nhưng hiện tại, Diệp Tố vốn dĩ biểu hiện vô thường vô kỳ bỗng nhiên khiến đao kim loại sinh ra ánh đao, đánh vỡ nhận tri của hầu hết bọn họ.

Bởi vì Diệp Tố không phải người bình thường. Thứ nhất, cấp bậc tinh thần lực của hắn đủ cao, tiếp đó, tinh thần lực hắn đủ tinh tế cùng thuần túy, khí kia gọi là ánh đao, không bằng gọi là tinh thần lực của hắn thực thể hóa, sau khi thực chất hóa đạt tới độ chân thật nhất định còn có thể tiếp tục ổn định thời gian dài, chính là vũ khí cụ tượng hóa. Nhưng Diệp Tố không duy trì được ổn định, chỉ có thể trong hai tiếng tinh thần lực đỉnh cao này tạo ra ánh đao.

Nói ra cũng không sợ chê cười, đây là kết quả Diệp Tố nhiều lần lét lút nghiên cứu trong phòng. Làm một người Trung Quốc từ nhỏ tiếp xúc với các loại sách truyện phim ảnh võ hiệp, Diệp Tố hâm mộ đao của La Thành cực kỳ, đặc biệt là lúc La Thành múa đao như trận thế ngân hà lạc cửu thiên*, thác đao nháy mắt khiến Trùng tộc sụp đổ, vừa ngầu vừa khí phách.

*đã giải thích từ khá lâu trc, dạ đây là bài đọc thêm trong sách lớp 7 'Xa ngắm thác núi Lư' của Lý Bạch, ngân hà lạc cửu thiên có nghĩa là dòng thác đổ xuống từ chín tầng trời (dạ chỉ là miêu tả cảnh thác thôi kcj sâu xa đâu)

Khi Diệp Tố trong lúc chiến đấu ngẫu nhiên phát hiện ra, tinh thần lực của mình cũng có thể khiến đao kim loại sinh ra một tầng ánh đao mỏng, liền kinh hỉ vạn phần, sử dụng thời gian thanh tỉnh không nhiều lắm ở trong phòng tìm hiểu ra quy luật, cũng thành công khiến ánh đao mở rộng, trở thành vũ khí có thể công kích, thiếu chút nữa chém giường thành hai nửa. Hắn quanh co lòng vòng biết được từ chỗ Kỷ Gia Duyệt, tuyệt đại bộ phận mọi người không thể khiến đao kim loại sinh ra ánh đao, lòng vốn luôn tiếc nuối vì không có vũ khí cụ tượng hóa cũng được bù đắp một chút, có chút vui vẻ khó hiểu, định kiếm thời khắc khiến bọn họ "mở rộng tầm mắt". Tuy rằng hắn chợt cảm thấy, hắn không có vũ khí cụ tượng hóa có thể bắt nguồn từ nguyên do tinh thần lực cao thấp không đồng đều.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tố tiến hành thăm dò tinh thần lực, hơn nữa nhận được thành quả không nhỏ, điều này khiến hắn ý thức được, tinh thần lực nhân loại trải qua nhiều năm tiến hóa như vậy, không phải chỉ dùng một chữ cái biểu trưng cấp bậc mà có thể phán định hết thảy giá trị của nó.

Chính là hiện tại. Diệp Tố nhìn cơ giáp nắm đao phảng phất như trăng rằm lóa mắt, hắn học tập La Thành, giơ lên cao cao, chém xuống thật mạnh, ánh đao trút xuống, đem Trùng tộc dày đặc trước mắt như lòng sông mà tách ra, đao vui sướng chảy xuôi giữa thi thể Trùng tộc, lao nhanh về phía trước.

Có người tê một tiếng, lần này chỉ sợ chết đến 5-60 cái Trùng tộc.



Diệp Tố cảm thấy mỹ mãn mà cười.

"Ngẩn người làm gì, mau mau tiếp tục đi." Trương Diêu Phong thúc giục hắn.

Diệp Tố vội vàng hoàn hồn từ tự đắc, không ngừng tập trung tinh thần lực, ánh đao bốc lên. Hắn cứ như vậy, cầm một hạo nguyệt quang huy đao (đao trăng sáng?), công kích giữa bầy Trùng tộc, thi thể Trùng tộc nổ tanh tách thành hai đoạn sau đó bay lên trời, theo bước chân Diệp Tố, từng đóa hoa nở rộ.

Mà càng về sau, Diệp Tố càng lúc càng quen tay phương thức công kích này, ra tay càng lúc càng nhanh, thời cơ nắm bắt càng chuẩn, một đạo quang còn chưa tiêu tán, một đạo quang khác lại nối tiếp sau, tàn ảnh nối tàn ảnh, hình thành xung quanh Diệp Tố một vầng sáng lộng lẫy hình tròn lóe sáng.

Người đàn ông đáng sợ kia tự sáng lên. Mọi người trợn mắt há mồm.

"Không cần đoạt quái của tôi!" Diệp Sùng Tuyết cười cười.

Diệp Tố xin lỗi cười cười, giết quá thống khoái, bất tri bất giác liền giết sạch sẽ Trùng tộc xung quanh. Diệp Tố quan sát một lát, sau đó hưng phấn mà nhảy vào sâu giữa bầy Trùng tộc, nơi đó chỉ có ít ỏi mấy người Thiên Sóc Lý Ngôn, Diệp Tố gia nhập khiến bọn họ nhìn thoáng qua, sau đó liền không chú ý nhiều nữa.

Nhưng khi phát hiện Trùng tộc quanh mình ít đi một chút, lại nhịn không được nhìn nhiều vài lần, sau đó bọn họ ăn ý mà di chuyển bước chân, cách Diệp Tố xa xa một chút.

Vầng sáng của Diệp Tố có thể quan sát được từ tận tinh hạm xa xa, nổi bật giữa bầy Trùng tộc rậm rạp đen ngòm.

Có giáo sư ngạc nhiên hỏi: "Đó là ai? Trường học nào, vũ khí là đao?"

Đao là một loại vũ khí cụ tượng hóa tương đối đại chúng, nhưng có đao dùng đến xuất thần nhập hóa như vậy thì không nhiều lắm. Đao La Thành đã là xuất sắc tuyệt đối giữa phần lớn học sinh rèn luyện lần này.

Bạch Huyễn tuy rằng rất muốn nói đây là La Thành nhà mình, nhưng hắn ngẫm lại, dường như La Thành có thể làm được vậy, nhưng tinh thần lực lại không chịu nổi tiêu hao như vậy, La Thành tuy rằng mặt ngoài tự cao tự đại, nhưng làm việc rất đúng mực, sẽ không thuần túy chơi trội vô dụng. Đặc biệt là thấy vầng sáng kia, thế nhưng có xu thế càng lúc càng sáng hơn... Điều này có nghĩa là lúc trước người này còn chưa sử dụng hết tinh thần lực.

Giáo sư líu lưỡi: "Tinh thần lực này phải cấp SS đi, ngoài Thiên Sóc chẳng lẽ còn có cấp SS nào khác?"

Lúc ấy, thời gian chuyển tới 12 giờ giữa trưa, tinh thần lực Diệp Tố cũng đạt tới đỉnh cao chân chính, đao hắn, ánh đao hắn, giữa trung tâm Trùng tộc như một vầng thái dương cường thế dâng lên sau đường chân trời đen đặc.

Con mắt Thiên Sóc rốt cuộc nhìn thấy Diệp Tố.

Mười mấy vạn Trùng tộc lại giảm bớt với tốc độ mắt thường quan sát được, khi bọn họ cảm thấy có điểm không thống khoái, lại có một đám mười vạn Trùng tộc trái phải kéo với, chúng nó không có chỉ số thông minh không biết đồng loại chúng nó đã biến thành quỷ hồn ở nơi đây, vẫn cuồng nhiệt lao tới như trước.



Diệp Tố nhìn, hiện tại mới 12 giờ một khắc, muốn nhanh chóng bắt lấy thời cơ cuối cùng mà giết nhiều Trùng tộc một chút. Vì thế hắn một bên điên cuồng múa đao tàn sát Trùng tộc trước mắt, một bên nhanh chóng bay tới đám Trùng tộc vừa tới...như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa.

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Diệp Tố tiêu sài tinh thần lực hoang phí như vậy cư nhiên chưa bị tiêu hao, thời khắc liền tới, vầng sáng Diệp Tố càng lúc càng ảm đạm, Diệp Tố còn chút lý trí liền vội vàng trở về, trốn đến phía sau La Thành Diệp Sùng Tuyết, bắt đầu thành thành thật thật chậm rãi chém.

Diệp Sùng Tuyết hâm mộ ghen tị hận mà nói: "Tiếp tục đi."

Diệp Tố cười nói: "Chừa chút cho các cậu."

Diệp Sùng Tuyết trở tay chém qua một kiếm, Diệp Tố vội vàng nhảy tránh, "Cậu còn không nắm chặt thời cơ, tích phân cũng sắp bị tôi vượt qua!"

Diệp Sùng Tuyết vội bớt thời giờ nhìn tích phân Diệp Tố, hoảng sợ, hai tiếng này, Diệp Tố thế nhưng giết chết gần bốn vạn Trùng tộc, suy nghĩ một lát, đúng là có khả năng bị hắn vượt qua, không rảnh tiếp tục trêu đùa Diệp Tố, vội vàng tập trung vào tiêu diệt Trùng tộc.

Diệp Tố vừa trải qua hai tiếng kích động nhân tâm, hiện tại cảm thấy có chút đần độn vô vị. Hắn nghĩ, nếu mình có thể luôn luôn bảo trì đỉnh trạng thái, có thể trợ giúp Hàn Nghiệp tốt hơn nữa.

Trùng tộc từng đám từng đám chậm rãi đến đây, khiến một ngàn người luôn luôn có thể vui sướng diệt Trùng, ngẫu nhiên có giờ 'giải lao', bọn họ liền tùy ý trò chuyện, bàn tán xem ai biểu hiện tốt. Biểu hiện kinh diễm như phù dung sớm nở tối tàn của Diệp Tố đương nhiên được mọi người bàn tán nhiều nhất, sôi nổi suy đoán, đến tột cùng là duyên cớ do tinh thần lực hay chế thức đao kia không bình thường?

Tới buổi chiều 3, 4 giờ, vũ khí cụ tượng hóa của Lý Ngôn bắt đầu mất đi hiệu lực, lại bổ sung một lần nữa.

Đôi khi, có ai đói bụng khát nước, hoặc là muốn đi vệ sinh, liền trực tiếp nhảy khỏi đàn Trùng tộc, tự nhiên sẽ có những người khác giúp hắn chống đỡ Trùng tộc, cũng không cần thông báo một tiếng. Loại tùy thời có thể rút lui, tùy thời có thể gia nhập khiến bọn họ đều đã nghiền.

Sau một ngày, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, tích phân của bọn hắn cao hơn dự đoán rất nhiều. Lần hợp tác tập thể này, không chỉ tiết kiệm thời gian, còn có tính quần thể cuồng nhiệt cảm nhiễm bọn họ, khiến bọn họ lâm vào tâm tình mãnh liệt như trong chiến trường mênh mông, không biết mệt mỏi, tràn ngập ý chí dũng khí chiến đấu, còn có cạnh tranh lẫn nhau khiến bọn họ luôn luôn ở trong nhiệt tình cao độ. Ý chí chiến đấu sờ không tới nhìn không thấy, nhưng đích xác có thể thật thật tại tại ảnh hưởng bọn họ.

Dưới hình thức ấy, tầm quan trọng của thực lực cá nhân bị phóng đại vô hạn. Điển hình nhất không thể nghi ngờ là dong binh đoàn của La Thành, lấy tiến độ bay vọt mà đuổi kịp cùng vượt qua những người khác, dựa theo tốc độ như vậy, qua hai tháng, La Thành ít nhất có thể tiến vào top5 bảng xếp hạng, tích phân đoàn đội cũng có thể lên trước trăm, còn có cái Diệp Tố khó lường, tích phân bành trướng cũng cực kỳ khả quan, mọi người không quên bùng nổ giữa trưa của Diệp Tố, nếu Diệp Tố có thể duy trì lâu hơn một chút, không chừng sẽ tạo thành uy hiếp với Thiên Sóc.

Nhưng mà...vào thời điểm mọi người còn đang chém giết Trùng tộc, Diệp Tố nói: "Tôi phải về tinh hạm ngủ."

Mọi người cho rằng hắn đi nghỉ ngơi một lát, không nghĩ tới, hắn liền một mạch mà ngủ tám tiếng! Dưới tình huống bọn họ đều chỉ ngủ năm tiếng, giấc ngủ của Diệp Tố quả thực là một loại bạo hành.

Diệp Tố dưới ánh mắt vô cùng đau đớn hoặc mừng thầm của mọi người, vào thời điểm giữa trưa, lại đúng giờ mà một lần nữa hoa quỳnh bùng nổ.

Xong xuôi, Diệp Tố nhẹ nhàng lùi khỏi bầy Trùng tộc, nhưng lần này, hắn không hối hận trạng thái này kéo dài không đủ lâu, khi tiếp tục chém giết Trùng tộc, lại bắt đầu mò mẫm nghiên cứu tinh thần lực. Vừa rồi khi hắn tận tình phát tiết, dường như bắt được một cảm giác huyền ảo, thật giống như tinh thần lực từ một phân thành hai, chảy xuôi ranh giới rõ ràng. Đó là hai loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng.

Diệp Tố nhớ tới bản thân kỳ thật có hai loại Cảm Thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau