Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 157: Tin dữ

Trước Sau
Khi số lượng Trùng tộc đông đảo bị các giáo sư và dong binh đoàn Phán Nguyệt trong ngoài giáp công tiêu diệt không sai biệt lắm, một ngàn học sinh rảnh rỗi cũng bắt đầu theo giáo sư chỉ đạo mà phối hợp, có trình tự mà diệt Trùng tộc. Khốn cảnh tan thành mây khói.

Các giáo sư lòng còn sợ hãi mà nói lời cảm tạ với dong binh đoàn Phán Nguyệt.

Diêu đội trưởng vẫn làm bộ "trùng hợp" thu được tín hiệu khẩn cấp lúc đang có nhiệm vụ như trước, khách sáo vài câu, lại thuận tiện đảo mắt trong đám người tìm bóng dáng của Diệp Tố cùng La Thành, xác định hai người đều an toàn — Diệp Tố biết hắn lo lắng, cố ý lôi kéo La Thành chen chen lên trước đám đông, Bạch Huyễn thập phần phức tạp nhìn động tác nhỏ của Diệp Tố.

Diêu đội trưởng thấy bộ dáng hai người đều sinh long hoạt hổ cũng liền an tâm. Nhiệm vụ của hắn đúng là bảo hộ Diệp Tố cùng La Thành. Chỉ là ngoại tinh hệ quá mức trống trải, dong binh đoàn Phán Nguyệt bọn họ vô pháp bám sát, chỉ có thể xa xa đi theo, cho nên sau khi nhận được tin tức Trùng tộc vây công mới tốn thời gian dài như vậy đuổi tới, may mắn không có gì ngoài ý muốn, nếu không hắn cũng không biết phải giải thích với Hàn Nghiệp thế nào.

Mà trận Trùng triều nhỏ này, ngoài dự kiến của hắn, cũng ngoài dự kiến của các giáo sư, Diêu đội trưởng hoang mang, lời trong lời ngoài cũng lộ ra hoài nghi với Trùng triều lần này.

Các giáo sư còn nghi hoặc hơn hắn, đặc biệt là giáo sư của đoàn đội Lý Ngôn, bọn họ biết rõ, với tinh thần lực của Lý Ngôn căn bản vô pháp truyền ảo giác đi quá xa, mà một khi ảnh hưởng lượng lớn Trùng tộc trong thời gian quá dài, ảo giác cũng sẽ mất đi hiệu lực. Có nghĩa là, cho dù trước mắt Lý Ngôn có một trăm vạn Trùng tộc, vũ khí cụ tượng hóa của hắn cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới mấy chục vạn trong đó, căn bản không có khả năng hấp dẫn nhiều Trùng tộc như vậy.

Chỉ là bọn hắn trăm vạn không nghĩ ra, nguyên nhân dị động của Trùng tộc ngoài năng lượng thì còn có thứ gì.

"Thông tri quân đội Đông Cực đi." Diêu đội trưởng nói, "Trong phạm vi một ngàn năm ánh sáng rìa ngoại tinh hệ xuất hiện Trùng tộc quy mô lớn như vậy vốn do sự thất trách của bọn họ, nếu không có mọi người ngăn lại, Trùng tộc có lẽ sẽ tiến vào tinh hệ Đông Cực, nên để bọn họ điều tra tình huống dị động xem. Quay trở lại vấn đề, mọi người có thể ngăn cản nhiều Trùng tộc như vậy vẫn có điểm ngoài dự đoán."

Mặt già của đám giáo sư đỏ lên, bọn họ ngay từ đầu đã là trứng chọi đá, cũng may mắn vũ khí cụ tượng hóa của Diệp Tố giải quyết rất nhiều Trùng tộc, mới để bọn họ kịp kéo dài thời gian.

Nghĩ đến Diệp Tố, bọn họ cũng mang ánh mắt phức tạp, đúng là hậu sinh khả úy.

Bọn họ thực mau thông tri quân đội Đông Cực, quân đội vừa nghe tới cư nhiên có bốn năm trăm vạn Trùng tộc đột ngột xuất hiện ở một địa điểm, lập tức cao độ chú ý, lập tức phái người đội tuần tra xung quanh đó chạy tới, sau đó lại điều một đội quân đi qua.

"Để phòng ngừa còn có Trùng tộc công kích phía sau, chúng tôi tạm thời lưu lại nơi này chờ quân đội tới." Diêu đội trưởng nói, dong binh đoàn Phán Nguyệt cũng thuận lý thành chương lưu lại.

Các giáo sư cùng đám học sinh vội vàng cảm tạ.

Mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết liền nghỉ ngơi tại một hành tinh lưu lạc, Diệp Tố lập công lớn tự nhiên trở thành sủng nhi, các giáo sư khen hắn, dong binh đoàn biết được công lao hắn cũng khen không dứt miệng, bọn học sinh vô luận xuất phát từ cảm tạ, sùng bái hay tâm tư khác, đều vây quanh Diệp Tố. Nếu không phải Diệp Tố buồn ngủ, chỉ sợ sẽ bị bọn họ lôi kéo thảo luận suốt đêm.

Lý Ngôn tuy rằng vạn phần tò mò với chủ vũ khí của Diệp Tố, nhưng cũng không dám mạo muội hỏi, chỉ nhàn nhạt hữu hảo mà hàn huyên vài câu. Tâm ý tốt hắn đã biểu hiện thực rõ ràng, ít nhất lúc trước, Lý Ngôn một câu cũng không nói cùng Diệp Tố. Ngay cả Thiên Sóc cũng thẳng miệng nói lời cảm tạ Diệp Tố, dù sao nếu không có Diệp Tố, ngay cả khi bản thân nàng không gặp nguy hiểm, nhưng những thành viên khác trong đội thì không nhất định. Diệp Tố có thể nói, có ân cứu mạng với mỗi người nơi này.

Diệp Tố cũng bởi vì một trận chiến này, tích phân tiến bộ vượt bậc, khiến một đám dân mạng không rõ chân tướng kinh ngạc rớt hàm. Một ngày tăng trên trăm vạn tích phân đã vượt quá nhận tri của bọn họ, trở thành đỉnh cao khó có thể vượt qua. Hơn nữa, Diệp Tố cứu người trong một lần chính phủ thất trách ngoài ý muốn này, xem như lập quân công, đợi quân đội đến, còn có thể phát huy hiệu vinh dự cho hắn, quân công cùng tích phân khen thưởng cũng đủ nhiều, có thể khiến tổng tích phân của Diệp Tố lại tăng lên một bậc, cho dù kế tiếp hắn không làm gì cả, tích phân cũng đủ để hắn yên ổn vị trí top10.

Nhưng Diệp Tố không để ý đến những thứ này, hắn chỉ muốn nói chuyện rõ ràng cùng Bạch Huyễn. Diệp Tố mặt ủ mày ê nơi nơi tìm Bạch Huyễn, đồng thời trong lòng âm thầm đoán, nếu Hàn Nghiệp biết hắn tiết lộ thân phận thật liệu có sinh khí hay không, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng rằng Bạch Huyễn sẽ không truyền bí mật ra.



"Thấy Bạch Huyễn học trưởng không?" Diệp Tố rốt cuộc tìm được người quen trong đám đông.

La Thành vẻ mặt ngạc nhiên: "Hắn bị thương, tay còn đứt, đã được cô Trần đơn độc điều khiển tinh hạm đưa hắn trở về Đông Cực tinh tiếp nhận trị liệu, đã sớm đi rồi."

Diệp Tố:......

Diệp Tố khóc không ra nước mắt, sau đó liền cảm thấy từng đợt đau đầu. Cảm giác hoảng hốt lần này có vẻ đặc biệt nặng nề, có thể liên quan tới việc bị Tiếu Thừa đánh ngất, thời điểm tỉnh lại có điểm khó chịu.

"Tôi muốn ngủ!" Diệp Tố vội vàng giữ chặt La Thành, trước mặt bao nhiêu người liền chui vào lồng ngực La Thành. (huhu chồng em còn nơi phương xa đấy e êi)

Diệp Tố mở mắt ra, sau cổ còn truyền tới từng đợt đau đớn.

Tiếu Thừa vội vàng nâng hắn dậy, lo lắng hỏi, "Đã ổn hơn chưa?"

Diệp Tố gật đầu, hiện tại hắn không lo lắng về thế giới Tinh tế, tự nhiên cả người đều yên ổn xuống, ánh mắt trấn tĩnh, cảm xúc ổn định. Tiếu Thừa cũng buông tâm xuống một chút, hắn vẫn thực quan tâm tới Diệp Tố, hỏi: "Tại sao cậu lại như vậy?"

Diệp Tố chỉ hàm hồ nói: "Liên tục mất ngủ vài ngày, chỉ là muốn ngủ, không còn chuyện gì khác."

Tiếu Thừa cả mặt biểu tình câm lặng: "Là khẩn trương vì thực nghiệm? Tôi nghe nói thực nghiệm tiến triển thực thuận lợi, hơn nữa công lao của cậu rất lớn, từ nay về sau liền bước lên đỉnh cao nhân sinh, chẳng lẽ là vui vẻ đến mức không ngủ được?"

Diệp Tố bị hắn chọc cười, hai người nói chuyện phiếm một lát, Tiếu Thừa sau khi hoàn toàn xác nhận Diệp Tố không có trở ngại gì liền rời đi, hắn còn đang trong giờ "thi hành công vụ".

Trước khi đi, Tiếu Thừa đưa Diệp Tố một đống thuốc, "Đó là bác sĩ lưu lại, bọn họ cũng không phát hiện ra cậu bị sao, nghe tình huống tôi thuật lại, liền suy đoán do giấc ngủ của cậu không tốt dẫn tới suy nhược thần kinh. Đây đều là mấy loại thuốc trợ giúp giấc ngủ, cũng không gây tổn hại thân thể."

"Cảm tạ!" Diệp Tố thực lòng nói, hắn rời đi trường học quen thuộc, rời khỏi thành thị, đã tới Nam cực rồi tới hòn đảo này, nhân sinh đã sớm xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, may mắn còn có người bạn Tiếu Thừa bồi hắn.

(sự thật là đọc truyện có những phần thấy có nhg ng kiểu cũng nice với Diệp Tố lắm, như tiếu thừa hay la thành nè, vài phần cũng có hint T.T hay là do ta edit lại nên bị đọc kỹ phóng đại a?)

Tự mình cảm khái một lát, Diệp Tố liền điều chỉnh tinh thần, rửa mặt xong liền chạy tới phòng thí nghiệm. Lý Hoằng Hậu cùng các giáo sư khác cũng không chỉ trích Diệp Tố tới muộn như vậy.

Diệp Tố trong lòng yên lặng nghĩ, may mắn còn có nhiều giáo sư hòa ái khoan dung hắn như vậy, ngay cả hắn còn sắp không chịu đựng được bản thân.

Quan trọng là, Diệp Tố cũng đủ nghiêm túc khi thực nghiệm, bằng không nhóm giáo sư cũng không dễ thân như vậy, xuất phát từ thân phận trưởng bối cũng phải tới giáo huấn vài câu. Người trẻ tuổi nghiêm túc lại có thiên phú luôn nhận được càng nhiều sủng ái.

Diệp Tố cẩn trọng hoàn thành một ngày thực nghiệm, lại sớm mà lăn về phòng ngủ. Ở thế giới Tinh tế, quân đội tinh hệ Đông Cực đã sớm tới, thăm dò sự việc phát sinh lần này, cư nhiên lại không tra được kết quả gì. Nhưng dị động Trùng tộc lần này tuy kỳ quặc, cũng tính là thất trách của bọn họ, tạm thời chưa tìm được nguyên nhân thì phải tăng mạnh thủ vệ tuần tra ngoại tinh hệ. Lý Ngôn nguyên bản còn đang do dự không biết có nên tiếp tục săn giết ở ngoại tinh hệ hay không, hiện tại thấy tuần tra tăng mạnh, cũng liền yên lòng. Một quan chỉ huy do quân đội phái tới cũng bảo Lý Ngôn bọn họ cứ tiếp tục rèn luyện, hắn sẽ phái nhiều đội ngũ một chút đi bảo hộ học sinh, nếu không có Trùng tộc quy mô lớn thì thôi, nếu còn có, vậy thì tất nhiên cần tìm ra chân tướng.



Cứ như vậy, lại tiếp tục lăn lộn gần hai mươi ngày bên ngoài tinh hệ, liên tục không ngừng mà săn giết Trùng tộc.

Tinh hạm cùng cơ giáp đều đã tới lúc cần phải duy tu, một ngàn học sinh sau khi trải qua hai tháng liên tục không ngừng săn giết, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, đội ngũ ngàn người liền đồng thời trở về điểm xuất phát, trở lại Đông Cực tinh nghỉ ngơi mấy ngày, đổi trang bị, lại tiếp tục cuộc hành trình.

Thành tích hai tháng, tổng tích phân của Diệp Tố chen lên top3, hơn nữa còn đuổi sát Thiên Sóc cùng Lý Ngôn, nếu thêm một lần vạn tiễn xuyên tâm nữa, hắn chính là đệ nhất, chỉ là chưa gặp được thời cơ tốt. Diệp Tố hậu tri hậu giác cũng cảm thấy vũ khí cụ tượng hóa vũ khí của mình quả thực quá cun ngầu, tuy rằng chỉ là phó vũ khí, bị hạn chế rất nhiều, nhưng Diệp Tố vẫn thực thỏa mãn.

La Thành không phụ sự mong đợi của mọi người cũng chen vào top5, các đội viên của dong binh đoàn La Thành cũng đều lấy được thành tích không tầm thường, trong các đội ngũ rèn luyện ở Đông Cực tinh còn có danh tiếng không nhỏ.

Trở lại Đông Cực tinh, chuyện đầu tiên bọn họ phải làm đương nhiên là vấn an Bạch Huyễn đang bị thương. Diệp Tố sớm đã gấp không chịu nổi, lập tức muốn gặp mặt Bạch Huyễn nói chuyện.

Bạch Huyễn chỉ là bị đứt tay (nghe như bị xước tay ý nhỉ, nó là đứt từ cổ tay xg nha), còn có thể thông qua y học mà tái sinh. Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn cọ ăn cọ uống ở cục rèn luyện của đại học Hoa Đô trú tại Đông Cực tinh — dù sao cũng là tai nạn lao động. Biết được tin tức La Thành bọn họ muốn tới thăm hắn, Bạch Huyễn lộ vẻ khó xử.

Hắn tránh trong phòng mình, vẫn tiếp tục tra tìm tin tức có liên quan tới Hàn Nghiệp trong khoảng thời gian này, thứ hắn tìm thấy nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là chửi bới oanh oanh liệt liệt tám năm trước, hắn lúc ấy còn tức giận vì chính phủ không hành động gì. Hiện tại, chỉ cảm thấy may mắn, may mắn mà lúc ấy chính phủ không đáp lại.

Lý trí Bạch Huyễn biết kỳ thật mình cũng không sai, dù sao, lúc ấy hắn không biết gì cả. Nhưng trên tình cảm, hắn thật sự không thể tha thứ bản thân, tựa như Hàn Nghiệp không thể tha thứ bản thân thấy chết mà không cứu. Người thiện lương luôn tự trách thống khổ hơn người khác nhiều. Trải qua hai mươi ngày bình tĩnh suy ngẫm này, Bạch Huyễn càng thêm khiển trách bản thân, căn bản không giảm bớt được sầu muộn nội tâm. Mối hận lúc trước của hắn với Hàn Nghiệp, hiện tại bị lên men, hóa thành áy náy hắn không thể gánh vác nổi. Hàn Nghiệp nên là người hắn sùng bái nhất, kính trọng nhất, cũng là loại người hắn muốn trở thành nhất, nhưng tại sao Hàn Nghiệp phải bị hiểu lầm nhiều năm như vậy, nếu không phải do Diệp Tố vô tình nói ra, có phải hắn sẽ tiếp tục mãi mãi ôm cừu hận với Hàn Nghiệp?

"Tại sao?" Bạch Huyễn oán hận nói, tai nạn của hắn, tai nạn của Hàn Nghiệp, còn có tai nạn vô số sinh mệnh đã trải qua, hết thảy những thứ này, tại sao lại tồn tại, tại sao bọn họ lại phải sống trong một vũ trụ tàn khốc như vậy?

Đám người La Thành thực mau liền tới, đều mang tính tượng trưng mà mang theo một ít lễ vật, tiếng cười đùa ầm ĩ của bọn họ khiến Bạch Huyễn bình tĩnh một chút, lẳng lặng nghe bọn hắn kể thành tích anh dũng của bọn hắn ở ngoại tinh hệ. Bạch Huyễn nhìn khuôn mặt tràn ngập sức sống của bọn họ, vừa cảm thấy chua xót lại cảm thấy vui mừng. Nhân tộc vì có nhiều thế hệ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhẫn nhục chịu đựng, mới có sinh cơ mỏng manh kéo dài như vậy.

Diệp Tố cọ tới cọ lui không chịu rời đi cùng bọn La Thành, Bạch Huyễn biết ý tứ của hắn, cũng thuận theo, nói mình đang phải tu dưỡng tay, muốn đòi nợ Diệp Tố.

Mọi người tránh đi, phòng an tĩnh lại, Diệp Tố vội vàng vẻ mặt đau khổ thỉnh cầu Bạch Huyễn: "Học trưởng! Nhất định phải giữ bí mật đó!"

Bạch Huyễn có chút hụt hẫng, gật đầu.

Diệp Tố thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ một cái gật đầu đã khiến hắn cảm thấy yên tâm.

Ánh mắt Bạch Huyễn lập lòe, rốt cuộc vẫn ngượng ngùng xoắn xuýt nói: "Thay tôi chuyển một tiếng thực xin lỗi."

Diệp Tố vui vẻ đáp ứng, thêm một người hiểu Hàn Nghiệp cũng tốt. Đặc biệt là người này, thực tốt. Giữa bọn họ không nên có thù oán hận. Mà ở Hoa Đô tinh xa xôi yên bình, tin dữ kịch liệt nhất đã truyền tới tay chủ tịch Liên Bang Nhân tộc.

Bên cạnh tinh hệ Rebecca, tại nơi quân đội Nhân tộc đóng quân, một ngày trước đột nhiên nhận được tín hiệu cầu cứu của phó chủ tịch quân ủy Kiều Nguy Nhiên. Đợi tới khi quân đội tới nơi phát ra tín hiệu cầu cứu, chỉ phát hiện Kiều Nguy Nhiên thân chịu trọng thương. Kiều Nguy Nhiên trước lúc hôn mê chỉ nói một câu: Mau nghĩ cách cứu viện Hàn Nghiệp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau