Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 164: Hiện thực

Trước Sau
Diệp Tố đờ đẫn nghe Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên bàn luận một số sự tình hắn không hiểu rõ.

"Hiện tại chúng ta đang ở đâu?"

Kiều Nguy Nhiên nói: "Phụ cận tộc Khắc Nhĩ, tôi đã truyền tin về Liên Bang cùng Minh Viện, bọn họ cũng đã câu thông tốt với tộc Khắc Nhĩ, qua hai ngày chúng ta có thể tới nơi đóng quân biên cảnh của tộc Khắc Nhĩ, đến lúc đó thông qua trùng động trong khu vực tộc Khắc Nhĩ trở về Nhân tộc."

"Đủ xa." Hàn Nghiệp nói, tộc Khắc Nhĩ cách Nhân tộc cự ly khoảng năm ngàn tinh hệ.

Kiều Nguy Nhiên nhún vai, nhìn Hàn Nghiệp gầy tới mức xương gò má nhô ra: "Mấy ngày này anh đã gặp chuyện gì? Thời điểm chúng tôi tìm anh thấy một đường toàn thi thể Trùng tộc."

Hàn Nghiệp nhíu mày, thần sắc đột nhiên ngưng trọng, "Tôi cảm thấy, dường như không phải trùng hợp."

"Có ý gì?"

"Sau khi tôi bị bão hố đen truyền tới bên này, khoảng một giờ sau tôi liền gặp đám Trùng tộc đầu tiên, tạm thời cho rằng đây là trùng hợp. Sau khi tôi tìm được viên tinh cầu cách tôi gần nhất kia, định cầu cứu hoặc chờ đợi cứu viện, nhưng gần hai ngày trôi qua, tôi lại một lần nữa chạm trán Trùng tộc. Sau đó, lục tục không ngừng có Trùng tộc xuất hiện quanh tôi. Ngay từ đầu tôi suy đoán, phải chăng trên hành tinh này xuất hiện năng lượng gì đó hấp dẫn chúng, để tránh lãng phí năng lượng, tôi liền chuyển sang hành tinh khác. Sau đó, như các cậu chứng kiến, mặc kệ tôi tới nơi nào, đều có dấu vết Trùng tộc, thời gian tôi không gặp phải Trùng tộc dài nhất chỉ có tám ngày, những thời điểm còn lại, hầu như đều cuồn cuộn không ngừng." Hàn Nghiệp ý vị thâm trường nói.

Kiều Nguy Nhiên hỏi: "Ý anh là, Trùng tộc đuổi giết anh?" Nói từ đuổi giết này, Kiều Nguy Nhiên còn cảm thấy chút buồn cười.

Hàn Nghiệp gật đầu, nói: "Tôi cảm thấy khi chúng ta ở phía bên kia bão hố đen, Trùng tộc thình lình xuất hiện chỉ sợ cũng có miêu nị."

Kiều Nguy Nhiên không nghi ngờ Hàn Nghiệp, chỉ nói: "Nhưng chúng là Trùng tộc."

Trùng tộc không có chỉ số thông minh, chỉ dựa vào bản năng hành động, đần độn mà sinh tồn.

Ánh mắt Hàn Nghiệp dần dần tụ thành một đường, có chút khó tin nổi nhưng rành rọt từng từ nói: "Tôi hoài nghi Trùng tộc tiến hóa ra chỉ số thông minh, ít nhất có một bộ phận tiến hóa ra chỉ số thông minh."

Kiều Nguy Nhiên trầm mặc nhìn Hàn Nghiệp chằm chằm, sau một lúc lâu, mới nói: "Cấu tạo cơ thể Trùng tộc không thể tiến hóa ra chỉ số thông minh, từ xưa đã có định luận, hơn nữa vẫn luôn luận chứng. Đây là kết quả do các chủng tộc nghiên cứu sau ngàn vạn năm."

"Một sinh vật đơn bào có thể tiến hóa thành văn minh lộng lẫy, một Trùng tộc có máu có thịt tiến hóa ra chỉ số thông minh không phải không có khả năng, vũ trụ rộng lớn, việc gì cũng có."

Kiều Nguy Nhiên nói: "Nếu chuyện anh nói là sự thật, đó chính là tận thế, Trùng tộc có chỉ số thông minh thì chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì?"

Hàn Nghiệp ngâm mình trong khoang dịch dinh dưỡng rất lâu, tự giác thân thể cùng tinh thần đã nghỉ ngơi tốt, liền ướt dầm dề đứng dậy, cầm lấy khăn lông treo một bên mà xoa mặt, cổ cùng tay, định đi phòng tắm rửa sạch sẽ, ra khỏi khoang dịch dinh dưỡng liền nói: "Chờ trở lại Liên Bang, tôi sẽ xuống tay điều tra việc này, nếu phán đoán của tôi sai lầm, vậy không thể tốt hơn. Nếu là sự thật... vậy cần triệu hồi vạn tộc thành lập hội nghị thương thảo đối sách."

Hàn Nghiệp bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Kiều Nguy Nhiên: "Cậu hẳn biết sự kiện kia."

Kiều Nguy Nhiên hiểu ý hắn nhắc tới kế hoạch bảy người, liền gật đầu.



"Cậu nghĩ thế nào?" Hàn Nghiệp hỏi.

Kiều Nguy Nhiên buông tay: "Thân là Nhân tộc, dường như không có lý do gì có thể cự tuyệt."

"Nhưng cậu vẫn là phó chủ tịch quân ủy Liên Bang."

Kiều Nguy Nhiên nhìn Hàn Nghiệp chằm chằm: "Vậy anh muốn thế nào?"

Hàn Nghiệp nói: "Từ bỏ thân phận này gia nhập Minh Viện, nếu không tôi không thể tín nhiệm cậu, chủ tịch cũng sẽ không tiếp tục trọng dụng cậu."

Kiều Nguy Nhiên gục đầu xuống, hắn sớm đã dự đoán được cục diện này. Tuy rằng bởi vì một chuyện Hàn Nghiệp cứu hắn, khiến hắn cảm kích, lại còn có thất vọng với chủ tịch, nhưng điều này còn chưa thể dao động lập trường chính trị mười mấy năm qua của hắn. Hắn nguyện ý ủng hộ Hàn Nghiệp, nhưng muốn bước lên phe đối lập với chủ tịch, lại không thể không suy xét cẩn thận.

"Tôi cần suy nghĩ lại." Kiều Nguy Nhiên cuối cùng cũng chỉ ứng phó.

"Được." Hàn Nghiệp cũng không thất vọng, lập tức đi vào phòng tắm.

Kế tiếp, Hàn Nghiệp trở lại thân phận một cục trưởng, vừa tắm xong chưa kịp nghỉ ngơi bao nhiêu, liền mượn dùng thiết bị thông tin cỡ lớn của tinh hạm, thành lập liên hệ cùng Minh Viện, hạ một loạt mệnh lệnh, còn không quên thuận tiện sai người theo dõi Bạch Huyễn. Dù sao thân phận của hắn trong Minh Viện rất quan trọng, một chút cũng không thể qua loa.

Sau khi hạ mệnh lệnh này xuống, Hàn Nghiệp cảm thấy cần nói chuyện cẩn thận lại cùng Diệp Tố, cần phải để hắn ý thức được tính bảo mật thân phận Hàn Nghiệp cùng tầm quan trọng của bản thân hắn, loại sự tình như để lộ thân phận này tuyệt đối không thể tái phạm.

Nhưng khi hắn quay lại phòng ngủ, Diệp Tố đã ngủ rồi.

Diệp Tố nhắm chặt hai mắt, quầng thâm mắt dày đặc, làn da ám trầm, vừa nhìn đã biết là do nghỉ ngơi không tốt.

Hàn Nghiệp yên lặng nhìn một lát, biết rõ Diệp Tố một khi ngủ liền rất khó tỉnh, nhưng vẫn phóng nhẹ bước chân, lui ra ngoài, đóng cửa, vừa lúc gặp Kiều Nguy Nhiên.

Kiều Nguy Nhiên hướng bên trong nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ rồi?"

Hàn Nghiệp gật đầu.

Kiều Nguy Nhiên: "Mười ngày không ngủ, phỏng chừng mệt muốn chết rồi."

"Mười ngày?" Hàn Nghiệp đột nhiên cả kinh.

"Không phải sao." Kiều Nguy Nhiên bĩu môi, cảm giác khó hiểu sâu sắc, không biết Diệp Tố bị Hàn Nghiệp khiến cho trúng tà gì, "Hắn vì cứu anh, chính là trả bất kỳ giá nào. Chưa tính tới không ngủ không nghỉ, còn không tiếc hao phí tinh thần lực. Đúng rồi, anh biết chúng tôi tìm được anh thế nào không?"

Hàn Nghiệp nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc cũng khẽ biến, hắn ý thức được bản thân quá mức xem nhẹ Diệp Tố.



"Lại nói tiếp, Diệp Tố quả thực ngoài ý muốn người ta, tinh thần lực hắn sau khi ly thể cư nhiên còn có tác dụng cảm giác." Kiều Nguy Nhiên hiện tại nhớ lại vẫn cảm thấy ngạc nhiên như ban đầu, "Hắn chia lìa một phần tinh thần lực đưa vào bão hố đen, là có thể nhìn thấy tình trạng phía bên kia trong thời gian ngắn. Chúng tôi dựa vào phương pháp như vậy, không ngừng thử nghiệm mới tìm được anh. Còn có, chủ vũ khí của hắn là cái gì, tôi cảm thấy thực tò mò với cái này."

Hàn Nghiệp còn đang cảm thấy bất ngờ vì tinh thần lực của Diệp Tố, càng cảm thấy nặng nề hơn khi biết Diệp Tố tổn hại tinh thần lực vì hắn, đột nhiên nghe thấy Kiều Nguy Nhiên dò hỏi, hắn kinh ngạc nói: "Chủ vũ khí?"

"Anh không biết?" Kiều Nguy Nhiên khoa trương trừng lớn mắt, bỗng nhiên cười ha ha, "Vạn tiễn xuyên tâm là phó vũ khí của Diệp Tố, hắn chính là dùng cái này cứu anh một lần trong miệng Trùng tộc."

Hàn Nghiệp rung nhẹ lông mi, trong lòng phức tạp khôn kể. Hắn không biết từ khi nào, Diệp Tố liền trở thành bộ dáng hắn không quen biết. Có lẽ Diệp Tố cũng muốn nói với hắn, nhưng Hàn Nghiệp lại chưa cho hắn thời gian và cơ hội, Hàn Nghiệp nghĩ, từ sau khi hắn tỉnh lại, ngoài một vài câu nói cùng Diệp Tố lúc đầu, lúc sau đều vội công việc bản thân. Với tính cách Diệp Tố, càng sẽ không quấy rầy hắn.

Hàn Nghiệp cảm thấy lồng ngực thực khó chịu, im lặng không nói gì.

Kiều Nguy Nhiên tiếp tục nghiêm túc nói: "Hàn Nghiệp a Hàn Nghiệp, anh đây là làm bậy, Diệp Tố vẫn là một đứa nhỏ, hắn như thế nào liền đối với anh..."

"Thời điểm bằng tuổi hắn cậu đã tiến vào quân ủy, tôi cũng đã tiếp nhận cục Chấp hành." Hàn Nghiệp nói.

"Thì sao?" Kiều Nguy Nhiên thẳng tắp nói, "Anh đang giải thích, Diệp Tố có nhân cách và năng lực phán đoán độc lập, không phải mù quáng sùng bái anh, từ đó chứng minh mị lực bản thân anh? Hay là muốn kéo thấp chênh lệch giữa các anh, để các anh nhìn qua thích hợp một chút? Hay là, giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng anh?"

Hàn Nghiệp nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.

Hàn Nghiệp đương nhiên biết. Kiều Nguy Nhiên phải nhắc nhở hắn, hắn là cục trưởng cục Chấp hành, hơn nữa vẫn là một cục trưởng chuyên nghiệp; mà Diệp Tố, là một trong bảy người. Hàn Nghiệp chắc chắn phải có một ngày tự thân đặt Diệp Tố vào trong hiểm cảnh.

Kiều Nguy Nhiên cũng là một trong bảy người, cho nên hắn khắc sâu nhận thức, hiểu rõ sự thật. Kiều Nguy Nhiên cũng không có bất luận ý kiến gì với bản thân đối mặt hiểm cảnh — hắn sớm đã giác ngộ từ thời niên thiếu, làm tốt chuẩn bị hiến thân vì Nhân tộc, Kiều Nguy Nhiên cũng biết Hàn Nghiệp khẳng định sẽ cảm thấy xin lỗi khi đưa hắn vào hiểm cảnh, cũng như mệnh lệnh một cấp dưới dãi nắng dầm mưa, đều có thương cảm cùng xin lỗi chân thành tha thiết. Cho nên tại đây đã chú định sẵn tương lai, cấp trên cấp dưới thuần túy hoặc hữu nghị thuần túy đều khiến hai bên dễ chịu hơn một chút so với tình yêu. Hắn đang nhắc nhở, hai người đều đừng vượt rào, vì tương lai hai người bọn họ.

"Tìm được đường sống trong chỗ chết luôn khiến người ta có chút cảm tính." Hàn Nghiệp nghĩ thầm, nhưng điều một Thống soái tốt cần nhất chính là lý tính tuyệt đối, không cần ý thơ cùng hoa tươi, không cần lãng mạn. Tuy rằng có thể yêu cũng có thể được yêu, nhưng người nọ lại không thể là người hắn có thể để họ chịu khổ vì hắn. Hàn Nghiệp đứng tại chỗ đó một lúc lâu, duỗi tay xoa ấn đường, một bên tự hỏi gì đó, một bên đi theo Kiều Nguy Nhiên tới khoang truyền tin của tinh hạm.

Thế giới hiện thực, sau khi Diệp Tố hôn mê, bác sĩ Lý, Tiếu Thừa cùng hai vị trợ thủ liền tập trung lực chú ý cao độ, cẩn thận quan sát các số liệu thân thể Diệp Tố, bảo đảm hết thảy sóng điện não máy đo cảm ứng được đều bình thường, càng cần xác nhận biểu đồ sóng điện não nằm trên đường tuyến an toàn.

Máy đo sóng điện não những năm gần đây có tiến bộ nhảy vọt, có thể tương đối chính xác tái hiện lại trạng thái não bộ con người hoạt động, là giấc ngủ bình thản, phấn khởi, thoải mái hay là ác mộng, vừa xem liền có thể hiểu.

Bác sĩ Lý nhìn một đường sóng tuyến vận hành thong thả trên màn hình, yên lòng, dựa vào điện não đồ, có thể thấy Diệp Tố giờ phút này đã tiến vào trạng thái hôn mê vô ý thức tương đối an toàn, chỉ cần từ nay về sau khi đường sóng não thoáng tăng lên liền tiến hành điện giật điện áp thấp, là có thể khiến Diệp Tố luôn bảo trì trạng thái hôn mê. Bác sĩ Lý thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đã thành công, về sau liền thuận lợi hơn nhiều, không cần quá lo lắng.

Hắn nói với Tiếu Thừa: "Không sao, chúng tôi trông chừng nơi này, cậu trở lại cương vị của cậu trước đi, đừng để người hoài nghi."

"Rõ." Tiếu Thừa đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của trợ thủ bác sĩ Lý.

"Bác sĩ Lý, mau xem máy đo điện não!"

Bác sĩ Lý cùng Tiếu Thừa vội vàng quay đầu, thấy rõ điện não đồ trên đó, đồng tử đột nhiên phóng đại, biểu tình không khác nhau, đều khó có thể tin mà la lên một tiếng: "Đó là cái gì!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau