Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 173: Hoan hỉ
Hiện thực, vấn đề an toàn tin tức sóng được giải quyết, Diệp Tố may mắn không làm nhục sứ mệnh mà hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng có thể thả lỏng một thời gian.
Lãnh đạo các quốc gia bí mật mở yến hội khánh công, Diệp Tố cũng nằm trong danh sách khách mời, hắn quá phận trẻ tuổi lại quá phận xuất chúng, khiến không ít nhân vật quan trọng đều khen không dứt miệng, trong đó đám người Trung Quốc cười miệng rộng nhất, Diệp Tố còn có không gian thật lớn để trưởng thành, hơn nữa hình thành thời đại nối tiếp với Lý Hoằng Hậu, xuất hiện nhân tài tuyệt đỉnh khiến sự trưởng thành của khoa học kỹ thuật không bị đứt đoạn, có thể mang tới lực lượng to lớn không thể đo đếm, rất nhiều quốc gia đều phải đánh giá lại một lần thực lực Trung Quốc.
Diệp Tố gương mặt uy nghiêm không có bất luận khoe khoang ngoài ý muốn nào, có lẽ tầm mắt đã trải nhiều ở thế giới Tinh tế, thành thục rất nhiều, không nói tới không màng hơn thua, nhưng ít nhất cũng khéo léo hào phóng, một chút cũng không giống sinh viên hơn hai mươi tuổi.
Thành thạo xử lý xong chuyện yến hội, Diệp Tố cùng Lý Hoằng Hậu bắt đầu chuẩn bị rời khỏi nơi này. Diệp Tố tính toán trở về nhà nghỉ ngơi một thời gian, một năm qua tới nay trải qua biết bao nhiêu sự kiện vượt quá sự tưởng tượng của hắn, khiến hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị cuốn vào vòng luẩn quẩn sóng quỷ vân nguyệt, hiện tại có thể thoát khỏi, liền an an tĩnh tĩnh mà nghiên cứu khoa học kỹ thuật đi. Ở nhà nghỉ ngơi đủ rồi, liền theo sau thầy Lý Hoằng Hậu học tập, để những ngày tháng ở hiện thực an tĩnh chuyên chú mà trôi qua, chiếu cố tốt cha mẹ, có lẽ cho phép bản thân đưa những kiến thức mình học được khiến nền khoa học xã hội tỏa sáng mạnh mẽ, còn hôn nhân... Diệp Tố cảm thấy cha mẹ mình hẳn không cũ kỹ tới mức bắt hắn một hai phải kết hôn đi, còn nữa, Diệp Tố tự biên tự diễn nâng cao bản thân trong lòng, nhà khoa học à, hiến thân vì khoa học, cả đời không cưới vợ cũng thực bình thường.
Thực mau liền quy hoạch tốt chuyện tương lai, đơn giản lại có ý nghĩa, Diệp Tố tức khắc cảm thấy thần thanh khí sảng, trước khi đi ngủ mặt cũng tràn đầy ý cười.
Vừa mở mắt ở thế giới Tinh tế, Diệp Tố liền nhận thấy trong phòng nhiều ra một người, là Hàn Nghiệp đã không thấy một thời gian dài.
Hàn Nghiệp thấy hắn tỉnh, hơi hơi mỉm cười nói: "Đã có manh mối về người thứ bảy, cự ly cách Hoa Đô khá xa, có lẽ phải hơn một tháng mới có thể trở về."
Diệp Tố lập tức liền thanh tỉnh, sau khi minh bạch ý tứ lời Hàn Nghiệp nói, tuy rằng có điểm hụt hẫng trong lòng, nhưng vẫn lý giải mà đáp: "Ừm, tôi đã biết."
Hàn Nghiệp nhìn hắn, tiếp tục nói: "Lần này, em đi cùng tôi đi."
Diệp Tố sửng sốt, sau đó liền dâng lên hạnh phúc khiến hắn vừa cảm thấy ngọt ngào lại chua xót. Từ ngày đó, sau khi Hàn Nghiệp ôm hắn và nói vài lời tâm ý với hắn, thời gian hai người đơn độc ở chung liền ít ỏi tới đáng thương, khiến Diệp Tố hoài nghi có phải ngày đó là ảo giác hay không.
Diệp Tố biết, Hàn Nghiệp rất bận, áp lực rất lớn, cho nên hắn tận lực không đi quấy rầy, tuy rằng đôi khi cảm thấy mất mát, nhưng cũng không cầu mong nhiều hơn.
Nhưng giờ phút này, bị ánh mắt ôn hòa của Hàn Nghiệp nhìn chăm chú, nghe hắn nói "Em đi cùng tôi đi", Diệp Tố cảm thấy ủy khuất, cùng với đó là vui sướng khi ủy khuất được an ủi.
Thời gian Hàn Nghiệp có thể chiếu cố cùng thân cận Diệp Tố quá ít. Nhưng đây đã là cực hạn hắn có thể cho. Diệp Tố nghĩ, mình còn gì không thỏa mãn đâu, phàm là những thứ Hàn Nghiệp có thể cho, đều đã cho, thích của hắn so sánh với thích của mình, cũng không ít hơn. Chỉ là thời gian gấp gáp, tính cách hàm súc khiến hắn không thể biểu hiện rõ ràng cụ thể mà thôi.
"Được." Diệp Tố cúi đầu, mơ hồ nói.
Hàn Nghiệp chớp mắt, nhẹ giọng tới gần, sau đó cong lưng nhẹ nhàng ôm Diệp Tố, vừa chạm vào liền tách ra, ôn nhu nói: "Nhanh rời giường, giữa trưa chúng ta liền xuất phát."
Hành trình tìm kiếm tiểu thất lần này thực dài lâu, thật sự bị Hàn Nghiệp biến thành một lần lữ hành nghỉ phép. Cũng có lẽ là do bảy người sắp được tìm thấy toàn bộ, áp lực đè nặng hắn thoáng giảm bớt, rốt cuộc có thể chốc lát nghỉ ngơi.
Hàn Nghiệp chỉ rút ra bốn năm tiếng mỗi ngày trong lúc Diệp Tố ngủ để xử lý công vụ Minh Viện, những thời điểm khác cơ hồ như hình với bóng cùng Diệp Tố, dường như muốn đem tất cả sơ sẩy trước kia bù đắp lại. Trên thực tế, đợi sau khi tìm đủ bảy người, sau khi trở về phải tiến hành tôi luyện cùng huấn luyện vì đại hội Vạn tộc, thời gian chỉ càng lúc càng không đủ dùng, đây có thể là một khoảng thời gian tư nhân hắn khó mà có được.
Diệp Tố phát hiện, toàn bộ tinh hạm tựa hồ chỉ có hai người bọn họ, nhưng trước khi lên tinh hạm, hắn rành mạch thấy một hàng dài nhân viên cục Chấp hành đi theo phía sau Hàn Nghiệp, không nghĩ tới vừa tiến vào tinh hạm, liền như cá nhập biển rộng, hoàn toàn không thấy dư ảnh.
Kỳ thật Hàn Nghiệp ở bên Diệp Tố cũng không có gì để làm, đặc biệt Diệp Tố căn bản không biết nói gì với Hàn Nghiệp, hai người ở cùng nhau thời gian dài, lời nên nói có thể nói hai ba ngày liền nói xong, sau đó Diệp Tố chỉ có thể trầm mặc.
Diệp Tố xấu hổ, nào có người nào yêu đương cái dạng này. Hắn đành phải vắt hết óc tìm đề tài, sau đó hắn phát hiện hai người bọn họ lâm vào cục diện xấu hổ như vậy, Hàn Nghiệp tuyệt đối có một phần trách nhiệm. Thật vất vả Diệp Tố mới tìm được đề tài hỏi hắn, Hàn Nghiệp thường thường một câu là có thể kết thúc vấn đề này.
Tỷ như Diệp Tố nói: "Một lần tôi tới Minh Viện..."
Hàn Nghiệp nói: "Tôi biết, Kỳ Hựu Cảnh đã nói với tôi."
Diệp Tố: "Kỳ Hựu Cảnh kia..."
Hàn Nghiệp: "Hắn là cục trưởng cục Giám sát, là bạn từ nhỏ của tôi, hắn chỉ hành sự theo lẽ công bằng, không thể trách hắn."
Diệp Tố: "Tổng bộ Minh Viện khá xinh đẹp."
Hàn Nghiệp: "Là do kiến trúc sư Phùng Tư Đình tự mình thiết kế."
Diệp Tố không ngừng kêu khổ, kể cả anh có biết cũng đừng đoạt lời nhanh như vậy, để tôi cảm khái xong đã chứ; anh tốt xấu giới thiệu Kỳ Hựu Cảnh cẩn thận một chút đi, khen khen ưu điểm của hắn, nói xấu nói xấu chút khuyết điểm của hắn, kể chuyện sự tích từ nhỏ của các anh; còn có, cũng phụ họa tôi, khen thiết kế Minh Viện đẹp ở chỗ nào, đề tài như vậy có thể đề cập đến mỹ học, tự nhiên có thể kéo dài tới mỹ học vạn vật thế giới, còn sợ không có chuyện để nói sao!
Kỳ thật Hàn Nghiệp cũng yên lặng rối rắm, tại sao lại nhắc tới tổng bộ Minh Viện? Chẳng lẽ bất mãn với Kỳ Hựu Cảnh, hay là bất mãn với Minh Viện, có thể sinh ra thành kiến với Minh Viện hay không, có nên nói với hắn Minh Viện hành sự chính là như vậy hay không? Nhưng như vậy, có thể khiến hắn càng thêm không thể lý giải Minh Viện hay không?
Hai người kia đều không có kinh nghiệm yêu đương, thoát ly công sự, một cái sẽ không hỏi chuyện, một cái sẽ không đáp lời, muốn bọn họ nói lời âu yếm buồn nôn, ai cũng không nói nên lời.
Diệp Tố cư nhiên có điểm hoài niệm ngày tháng trước kia, Hàn Nghiệp vùi đầu công tác, hắn yên lặng một bên ngắm nhìn.
May mắn, một tinh cầu nhan sắc kỳ lạ bên ngoài hấp dẫn lực chú ý của bọn họ. Đó là một tiểu tinh cầu nhan sắc sặc sỡ, từng khối màu đậm nhạt hòa thành một hình cầu.
Hàn Nghiệp thấy ánh mắt Diệp Tố có chút hiếm lạ, giải thích nói: "Đây là một tinh cầu vi sinh vật, tất cả đều cấu thành từ vi sinh vật, chỗ màu sắc bất đồng em nhìn thấy, cũng có từng đoàn vi sinh vật bất đồng."
"Thần kỳ như vậy!"
Hàn Nghiệp biết Diệp Tố chuyển biến từ người thực vật, không biết rất nhiều thường thức bình thường, liền kiên nhẫn giải thích: "Đây còn chưa gọi là thần kỳ, tinh cầu kỳ lạ trong vũ trụ nhiều đếm không xuể. Tỷ như..."
Diệp Tố trong lòng thiếu chút nữa kích động tới khóc lóc thảm thiết, cuối cùng tìm được một cái đề tài nói chuyện được. Tinh cầu trong vũ trụ không thể đếm hết, Diệp Tố cơ hồ hoàn toàn không biết gì, mà Hàn Nghiệp thường xuyên du hành trong vũ trụ, không biết tận mắt nhìn thấy bao nhiêu. Hai người, một cái tò mò, một cái giải thích, một cái kinh ngạc cảm thán, một cái mỉm cười tỏ vẻ không có gì, liền như hát đôi mà nói từ tinh cầu nói tới tinh hệ, lại nói tới hệ thống các tinh hệ. Sau đó Hàn Nghiệp bị Diệp Tố nhìn chằm chằm sùng bái, cũng bắt đầu kể một ít chuyện lạ gặp được trong vũ trụ, mạo hiểm kích thích lại thú vị mới lạ, Hàn Nghiệp cũng thuận tiện dạy Diệp Tố một chút chuyện cần kiêng kị trong vũ trụ, phương pháp tự cứu cùng cầu cứu thông dụng của Vạn tộc khi gặp nguy hiểm. Không khí...vui vẻ hòa thuận.
Ngày nọ, khi Diệp Tố tỉnh lại ở thế giới Tinh tế, đột nhiên phát hiện Hàn Nghiệp ngủ ngay cạnh mình, tựa hồ còn ngủ rất say. Diệp Tố lập tức liền đỏ mặt, theo bản năng mà nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ. Vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Hàn Nghiệp an an tĩnh tĩnh mà nằm trên giường, Diệp Tố lại trộm mở mắt ti hí, thân thể đĩnh bạt chìm trong nệm mềm mại, vẫn không nhúc nhích, vô hại trầm tĩnh, khiến người nhịn không được muốn...(muốn ăn xôi thịt)
Muốn làm gì? Diệp Tố đột nhiên nhận ra ý tưởng xấu xa của mình, mặt càng đỏ hơn, vội vàng quay mặt vùi đầu vào gối.
Hàn Nghiệp không biết tỉnh dậy từ khi nào, kéo Diệp Tố suýt nữa nghẹn chết bản thân lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn liền nghiêm trang dạy dỗ: "Thời điểm ngủ phải chú ý tư thế, nếu không sẽ tạo thành áp bách với cơ bắp mạch máu."
Diệp Tố:...
Ngày này, Hàn Nghiệp tiếp tục nói tới mười chủng tộc lớn của Vạn tộc, Diệp Tố nhìn hắn chằm chằm, bất quá suy nghĩ không biết đã chạy tới đâu, đợi thời điểm hắn hoàn hồn lại, phát hiện ánh mắt mình bất tri bất giác dừng lại trên môi Hàn Nghiệp, Diệp Tố cảm thấy, người đẹp như Hàn Nghiệp, thời điểm nói chuyện, môi không nhanh không chậm chuyển động, cũng là phong cảnh cảnh đẹp ý vui. Sau đó hắn cũng nhìn tới hầu kết chuyển động lên xuống rất nhỏ của Hàn Nghiệp, cùng một đoạn xương quai xanh lộ ra trong cổ áo.
Hàn Nghiệp thực mau liền phát hiện ra Diệp Tố thất thần, thấy được ánh mắt hắn chứa vật bất đồng với dĩ vãng, Hàn Nghiệp cũng ngừng lại, đối diện với Diệp Tố.
Ai cũng không rời đi tầm mắt trước. Không khí lại một lần nữa trầm mặc xuống, bất quá, trầm mặc này không khiến bất luận ai trong bọn họ cảm thấy xấu hổ, bọn họ đều mơ hồ có loại cảm giác, tuy rằng trên ngôn ngữ bọn họ không hề tương thông, nhưng trên tinh thần lại tìm được điểm ăn ý. Bọn họ đều hiểu điều bản thân hơn nữa hiểu điều đối phương muốn lúc này là gì.
Thích tới một trình độ nhất định, ham muốn cũng nước chảy thành sông mà tiến tới.
Hàn Nghiệp đánh vỡ cục diện bế tắc này trước tiên, đặt tay lên vai Diệp Tố. Bả vai Diệp Tố như muốn nổ tung, muốn tạo phản, nhưng hắn không nhúc nhích, tùy ý nơi đó loạn xị bát nháo kêu gào, hắn nhìn thẳng Hàn Nghiệp, khẩn trương lại chờ mong một sự tình mới lạ phát sinh.
Hàn Nghiệp hơi hơi tới gần Diệp Tố, hơi thở hai người giao hòa, còn kêu gọi giao hòa càng nhiều hơn.
Đã xảy ra! Chuyện lạ đã xảy ra!
Nhân viên cục Chấp hành liên tiếp bảy tám ngày cũng không thấy bóng dáng bỗng nhiên xông ra, hô, "Cục trưởng."
(chuyện lạ chưa, 173/190 chương mà hôn cũng không được!!!!!!!)
Hàn Nghiệp lập tức thu hồi tay, ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu với nhân viên cục Chấp hành kia, người nọ đi vào báo cáo: "Tuyến đường phía trước có một viên Hồng Ải tinh sắp phát nổ, nếu chúng ta đi đường vòng, lộ trình sẽ bị kéo dài một ngày."
"Ừm. Tôi đã biết, đi đường vòng đi."
Nhân viên cục Chấp hành kia sau khi nhận được chỉ thị liền lui ra ngoài, bỏ lại Diệp Tố cùng Hàn Nghiệp xấu hổ không biết đặt tay chỗ nào.
Diệp Tố ảo não chống cằm, không có chuyện gì cư nhiên nói chuyện trăng sao nói chuyện lý tưởng nhân sinh trong đại sảnh làm chi, ngay cả cái cửa cũng không có!
Hàn Nghiệp khụ hai tiếng, ánh mắt hướng về phía cửa sổ sát đất: "Vừa rồi nói tới tộc Mặc Tư, bọn họ am hiểu nhất về kiến tạo vũ khí..."
Vô luận Diệp Tố uể oải cỡ nào, không khí khó có được ngày đó cũng không trở lại. Cho dù thay đổi lộ tuyến, lộ trình dài thêm một ngày, tinh hạm vẫn nhanh chóng cập bến đích đến.
Lãnh đạo các quốc gia bí mật mở yến hội khánh công, Diệp Tố cũng nằm trong danh sách khách mời, hắn quá phận trẻ tuổi lại quá phận xuất chúng, khiến không ít nhân vật quan trọng đều khen không dứt miệng, trong đó đám người Trung Quốc cười miệng rộng nhất, Diệp Tố còn có không gian thật lớn để trưởng thành, hơn nữa hình thành thời đại nối tiếp với Lý Hoằng Hậu, xuất hiện nhân tài tuyệt đỉnh khiến sự trưởng thành của khoa học kỹ thuật không bị đứt đoạn, có thể mang tới lực lượng to lớn không thể đo đếm, rất nhiều quốc gia đều phải đánh giá lại một lần thực lực Trung Quốc.
Diệp Tố gương mặt uy nghiêm không có bất luận khoe khoang ngoài ý muốn nào, có lẽ tầm mắt đã trải nhiều ở thế giới Tinh tế, thành thục rất nhiều, không nói tới không màng hơn thua, nhưng ít nhất cũng khéo léo hào phóng, một chút cũng không giống sinh viên hơn hai mươi tuổi.
Thành thạo xử lý xong chuyện yến hội, Diệp Tố cùng Lý Hoằng Hậu bắt đầu chuẩn bị rời khỏi nơi này. Diệp Tố tính toán trở về nhà nghỉ ngơi một thời gian, một năm qua tới nay trải qua biết bao nhiêu sự kiện vượt quá sự tưởng tượng của hắn, khiến hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị cuốn vào vòng luẩn quẩn sóng quỷ vân nguyệt, hiện tại có thể thoát khỏi, liền an an tĩnh tĩnh mà nghiên cứu khoa học kỹ thuật đi. Ở nhà nghỉ ngơi đủ rồi, liền theo sau thầy Lý Hoằng Hậu học tập, để những ngày tháng ở hiện thực an tĩnh chuyên chú mà trôi qua, chiếu cố tốt cha mẹ, có lẽ cho phép bản thân đưa những kiến thức mình học được khiến nền khoa học xã hội tỏa sáng mạnh mẽ, còn hôn nhân... Diệp Tố cảm thấy cha mẹ mình hẳn không cũ kỹ tới mức bắt hắn một hai phải kết hôn đi, còn nữa, Diệp Tố tự biên tự diễn nâng cao bản thân trong lòng, nhà khoa học à, hiến thân vì khoa học, cả đời không cưới vợ cũng thực bình thường.
Thực mau liền quy hoạch tốt chuyện tương lai, đơn giản lại có ý nghĩa, Diệp Tố tức khắc cảm thấy thần thanh khí sảng, trước khi đi ngủ mặt cũng tràn đầy ý cười.
Vừa mở mắt ở thế giới Tinh tế, Diệp Tố liền nhận thấy trong phòng nhiều ra một người, là Hàn Nghiệp đã không thấy một thời gian dài.
Hàn Nghiệp thấy hắn tỉnh, hơi hơi mỉm cười nói: "Đã có manh mối về người thứ bảy, cự ly cách Hoa Đô khá xa, có lẽ phải hơn một tháng mới có thể trở về."
Diệp Tố lập tức liền thanh tỉnh, sau khi minh bạch ý tứ lời Hàn Nghiệp nói, tuy rằng có điểm hụt hẫng trong lòng, nhưng vẫn lý giải mà đáp: "Ừm, tôi đã biết."
Hàn Nghiệp nhìn hắn, tiếp tục nói: "Lần này, em đi cùng tôi đi."
Diệp Tố sửng sốt, sau đó liền dâng lên hạnh phúc khiến hắn vừa cảm thấy ngọt ngào lại chua xót. Từ ngày đó, sau khi Hàn Nghiệp ôm hắn và nói vài lời tâm ý với hắn, thời gian hai người đơn độc ở chung liền ít ỏi tới đáng thương, khiến Diệp Tố hoài nghi có phải ngày đó là ảo giác hay không.
Diệp Tố biết, Hàn Nghiệp rất bận, áp lực rất lớn, cho nên hắn tận lực không đi quấy rầy, tuy rằng đôi khi cảm thấy mất mát, nhưng cũng không cầu mong nhiều hơn.
Nhưng giờ phút này, bị ánh mắt ôn hòa của Hàn Nghiệp nhìn chăm chú, nghe hắn nói "Em đi cùng tôi đi", Diệp Tố cảm thấy ủy khuất, cùng với đó là vui sướng khi ủy khuất được an ủi.
Thời gian Hàn Nghiệp có thể chiếu cố cùng thân cận Diệp Tố quá ít. Nhưng đây đã là cực hạn hắn có thể cho. Diệp Tố nghĩ, mình còn gì không thỏa mãn đâu, phàm là những thứ Hàn Nghiệp có thể cho, đều đã cho, thích của hắn so sánh với thích của mình, cũng không ít hơn. Chỉ là thời gian gấp gáp, tính cách hàm súc khiến hắn không thể biểu hiện rõ ràng cụ thể mà thôi.
"Được." Diệp Tố cúi đầu, mơ hồ nói.
Hàn Nghiệp chớp mắt, nhẹ giọng tới gần, sau đó cong lưng nhẹ nhàng ôm Diệp Tố, vừa chạm vào liền tách ra, ôn nhu nói: "Nhanh rời giường, giữa trưa chúng ta liền xuất phát."
Hành trình tìm kiếm tiểu thất lần này thực dài lâu, thật sự bị Hàn Nghiệp biến thành một lần lữ hành nghỉ phép. Cũng có lẽ là do bảy người sắp được tìm thấy toàn bộ, áp lực đè nặng hắn thoáng giảm bớt, rốt cuộc có thể chốc lát nghỉ ngơi.
Hàn Nghiệp chỉ rút ra bốn năm tiếng mỗi ngày trong lúc Diệp Tố ngủ để xử lý công vụ Minh Viện, những thời điểm khác cơ hồ như hình với bóng cùng Diệp Tố, dường như muốn đem tất cả sơ sẩy trước kia bù đắp lại. Trên thực tế, đợi sau khi tìm đủ bảy người, sau khi trở về phải tiến hành tôi luyện cùng huấn luyện vì đại hội Vạn tộc, thời gian chỉ càng lúc càng không đủ dùng, đây có thể là một khoảng thời gian tư nhân hắn khó mà có được.
Diệp Tố phát hiện, toàn bộ tinh hạm tựa hồ chỉ có hai người bọn họ, nhưng trước khi lên tinh hạm, hắn rành mạch thấy một hàng dài nhân viên cục Chấp hành đi theo phía sau Hàn Nghiệp, không nghĩ tới vừa tiến vào tinh hạm, liền như cá nhập biển rộng, hoàn toàn không thấy dư ảnh.
Kỳ thật Hàn Nghiệp ở bên Diệp Tố cũng không có gì để làm, đặc biệt Diệp Tố căn bản không biết nói gì với Hàn Nghiệp, hai người ở cùng nhau thời gian dài, lời nên nói có thể nói hai ba ngày liền nói xong, sau đó Diệp Tố chỉ có thể trầm mặc.
Diệp Tố xấu hổ, nào có người nào yêu đương cái dạng này. Hắn đành phải vắt hết óc tìm đề tài, sau đó hắn phát hiện hai người bọn họ lâm vào cục diện xấu hổ như vậy, Hàn Nghiệp tuyệt đối có một phần trách nhiệm. Thật vất vả Diệp Tố mới tìm được đề tài hỏi hắn, Hàn Nghiệp thường thường một câu là có thể kết thúc vấn đề này.
Tỷ như Diệp Tố nói: "Một lần tôi tới Minh Viện..."
Hàn Nghiệp nói: "Tôi biết, Kỳ Hựu Cảnh đã nói với tôi."
Diệp Tố: "Kỳ Hựu Cảnh kia..."
Hàn Nghiệp: "Hắn là cục trưởng cục Giám sát, là bạn từ nhỏ của tôi, hắn chỉ hành sự theo lẽ công bằng, không thể trách hắn."
Diệp Tố: "Tổng bộ Minh Viện khá xinh đẹp."
Hàn Nghiệp: "Là do kiến trúc sư Phùng Tư Đình tự mình thiết kế."
Diệp Tố không ngừng kêu khổ, kể cả anh có biết cũng đừng đoạt lời nhanh như vậy, để tôi cảm khái xong đã chứ; anh tốt xấu giới thiệu Kỳ Hựu Cảnh cẩn thận một chút đi, khen khen ưu điểm của hắn, nói xấu nói xấu chút khuyết điểm của hắn, kể chuyện sự tích từ nhỏ của các anh; còn có, cũng phụ họa tôi, khen thiết kế Minh Viện đẹp ở chỗ nào, đề tài như vậy có thể đề cập đến mỹ học, tự nhiên có thể kéo dài tới mỹ học vạn vật thế giới, còn sợ không có chuyện để nói sao!
Kỳ thật Hàn Nghiệp cũng yên lặng rối rắm, tại sao lại nhắc tới tổng bộ Minh Viện? Chẳng lẽ bất mãn với Kỳ Hựu Cảnh, hay là bất mãn với Minh Viện, có thể sinh ra thành kiến với Minh Viện hay không, có nên nói với hắn Minh Viện hành sự chính là như vậy hay không? Nhưng như vậy, có thể khiến hắn càng thêm không thể lý giải Minh Viện hay không?
Hai người kia đều không có kinh nghiệm yêu đương, thoát ly công sự, một cái sẽ không hỏi chuyện, một cái sẽ không đáp lời, muốn bọn họ nói lời âu yếm buồn nôn, ai cũng không nói nên lời.
Diệp Tố cư nhiên có điểm hoài niệm ngày tháng trước kia, Hàn Nghiệp vùi đầu công tác, hắn yên lặng một bên ngắm nhìn.
May mắn, một tinh cầu nhan sắc kỳ lạ bên ngoài hấp dẫn lực chú ý của bọn họ. Đó là một tiểu tinh cầu nhan sắc sặc sỡ, từng khối màu đậm nhạt hòa thành một hình cầu.
Hàn Nghiệp thấy ánh mắt Diệp Tố có chút hiếm lạ, giải thích nói: "Đây là một tinh cầu vi sinh vật, tất cả đều cấu thành từ vi sinh vật, chỗ màu sắc bất đồng em nhìn thấy, cũng có từng đoàn vi sinh vật bất đồng."
"Thần kỳ như vậy!"
Hàn Nghiệp biết Diệp Tố chuyển biến từ người thực vật, không biết rất nhiều thường thức bình thường, liền kiên nhẫn giải thích: "Đây còn chưa gọi là thần kỳ, tinh cầu kỳ lạ trong vũ trụ nhiều đếm không xuể. Tỷ như..."
Diệp Tố trong lòng thiếu chút nữa kích động tới khóc lóc thảm thiết, cuối cùng tìm được một cái đề tài nói chuyện được. Tinh cầu trong vũ trụ không thể đếm hết, Diệp Tố cơ hồ hoàn toàn không biết gì, mà Hàn Nghiệp thường xuyên du hành trong vũ trụ, không biết tận mắt nhìn thấy bao nhiêu. Hai người, một cái tò mò, một cái giải thích, một cái kinh ngạc cảm thán, một cái mỉm cười tỏ vẻ không có gì, liền như hát đôi mà nói từ tinh cầu nói tới tinh hệ, lại nói tới hệ thống các tinh hệ. Sau đó Hàn Nghiệp bị Diệp Tố nhìn chằm chằm sùng bái, cũng bắt đầu kể một ít chuyện lạ gặp được trong vũ trụ, mạo hiểm kích thích lại thú vị mới lạ, Hàn Nghiệp cũng thuận tiện dạy Diệp Tố một chút chuyện cần kiêng kị trong vũ trụ, phương pháp tự cứu cùng cầu cứu thông dụng của Vạn tộc khi gặp nguy hiểm. Không khí...vui vẻ hòa thuận.
Ngày nọ, khi Diệp Tố tỉnh lại ở thế giới Tinh tế, đột nhiên phát hiện Hàn Nghiệp ngủ ngay cạnh mình, tựa hồ còn ngủ rất say. Diệp Tố lập tức liền đỏ mặt, theo bản năng mà nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ. Vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Hàn Nghiệp an an tĩnh tĩnh mà nằm trên giường, Diệp Tố lại trộm mở mắt ti hí, thân thể đĩnh bạt chìm trong nệm mềm mại, vẫn không nhúc nhích, vô hại trầm tĩnh, khiến người nhịn không được muốn...(muốn ăn xôi thịt)
Muốn làm gì? Diệp Tố đột nhiên nhận ra ý tưởng xấu xa của mình, mặt càng đỏ hơn, vội vàng quay mặt vùi đầu vào gối.
Hàn Nghiệp không biết tỉnh dậy từ khi nào, kéo Diệp Tố suýt nữa nghẹn chết bản thân lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn liền nghiêm trang dạy dỗ: "Thời điểm ngủ phải chú ý tư thế, nếu không sẽ tạo thành áp bách với cơ bắp mạch máu."
Diệp Tố:...
Ngày này, Hàn Nghiệp tiếp tục nói tới mười chủng tộc lớn của Vạn tộc, Diệp Tố nhìn hắn chằm chằm, bất quá suy nghĩ không biết đã chạy tới đâu, đợi thời điểm hắn hoàn hồn lại, phát hiện ánh mắt mình bất tri bất giác dừng lại trên môi Hàn Nghiệp, Diệp Tố cảm thấy, người đẹp như Hàn Nghiệp, thời điểm nói chuyện, môi không nhanh không chậm chuyển động, cũng là phong cảnh cảnh đẹp ý vui. Sau đó hắn cũng nhìn tới hầu kết chuyển động lên xuống rất nhỏ của Hàn Nghiệp, cùng một đoạn xương quai xanh lộ ra trong cổ áo.
Hàn Nghiệp thực mau liền phát hiện ra Diệp Tố thất thần, thấy được ánh mắt hắn chứa vật bất đồng với dĩ vãng, Hàn Nghiệp cũng ngừng lại, đối diện với Diệp Tố.
Ai cũng không rời đi tầm mắt trước. Không khí lại một lần nữa trầm mặc xuống, bất quá, trầm mặc này không khiến bất luận ai trong bọn họ cảm thấy xấu hổ, bọn họ đều mơ hồ có loại cảm giác, tuy rằng trên ngôn ngữ bọn họ không hề tương thông, nhưng trên tinh thần lại tìm được điểm ăn ý. Bọn họ đều hiểu điều bản thân hơn nữa hiểu điều đối phương muốn lúc này là gì.
Thích tới một trình độ nhất định, ham muốn cũng nước chảy thành sông mà tiến tới.
Hàn Nghiệp đánh vỡ cục diện bế tắc này trước tiên, đặt tay lên vai Diệp Tố. Bả vai Diệp Tố như muốn nổ tung, muốn tạo phản, nhưng hắn không nhúc nhích, tùy ý nơi đó loạn xị bát nháo kêu gào, hắn nhìn thẳng Hàn Nghiệp, khẩn trương lại chờ mong một sự tình mới lạ phát sinh.
Hàn Nghiệp hơi hơi tới gần Diệp Tố, hơi thở hai người giao hòa, còn kêu gọi giao hòa càng nhiều hơn.
Đã xảy ra! Chuyện lạ đã xảy ra!
Nhân viên cục Chấp hành liên tiếp bảy tám ngày cũng không thấy bóng dáng bỗng nhiên xông ra, hô, "Cục trưởng."
(chuyện lạ chưa, 173/190 chương mà hôn cũng không được!!!!!!!)
Hàn Nghiệp lập tức thu hồi tay, ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu với nhân viên cục Chấp hành kia, người nọ đi vào báo cáo: "Tuyến đường phía trước có một viên Hồng Ải tinh sắp phát nổ, nếu chúng ta đi đường vòng, lộ trình sẽ bị kéo dài một ngày."
"Ừm. Tôi đã biết, đi đường vòng đi."
Nhân viên cục Chấp hành kia sau khi nhận được chỉ thị liền lui ra ngoài, bỏ lại Diệp Tố cùng Hàn Nghiệp xấu hổ không biết đặt tay chỗ nào.
Diệp Tố ảo não chống cằm, không có chuyện gì cư nhiên nói chuyện trăng sao nói chuyện lý tưởng nhân sinh trong đại sảnh làm chi, ngay cả cái cửa cũng không có!
Hàn Nghiệp khụ hai tiếng, ánh mắt hướng về phía cửa sổ sát đất: "Vừa rồi nói tới tộc Mặc Tư, bọn họ am hiểu nhất về kiến tạo vũ khí..."
Vô luận Diệp Tố uể oải cỡ nào, không khí khó có được ngày đó cũng không trở lại. Cho dù thay đổi lộ tuyến, lộ trình dài thêm một ngày, tinh hạm vẫn nhanh chóng cập bến đích đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất