Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 26: Bại lộ
Diễn đàn đại học Hoa Đô nháy mắt liền nổ tung, La Sát, Thần chi đội thắng thế nào cũng chẳng ai quan tâm nữa, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý lên người Diệp Tố.
Người này rốt cuộc học hệ nào? Chẳng lẽ...không phải đại học Hoa Đô ?
Rất nhiều người đều suy đoán như vậy, bất quá không nói thẳng ra, vừa kiềm chế lửa bát quái thiêu đốt hừng hực trong lòng, vừa kêu gọi lãnh đạo trường học trên diễn đàn.
Mọi chuyện này xảy ra đều do có người sau màn thúc đẩy — Christine đang ở trong phòng huấn luyện luyện tập cơ giáp.
Cơ giáp hình người màu đỏ, cường tráng có hình, đường cong cương ngạnh, tràn ngập cảm giác đàn ông phương Tây.
Nhưng mà, đài cơ giáp này bỗng dưng đột nhiên lao tới vách tường, đâm vào xong bị bắn ngược lại mà lảo đảo.
Christine không phải tay mơ như Diệp Tố, khi đài điều khiển rung chuyển hắn chỉ cần dựa vào đai an toàn cũng ổn định thân hình được, mặt không đổi sắc mà thành công điều khiển cơ giáp vững vàng dừng lại.
Christine chống tay trên bàn điều khiển, tóc ngắn màu đỏ mướt mồ hôi ép sát trên trán, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm số liệu trên đồng hồ đo, ánh mắt dần trở nên hung ác nham hiểm.
"Tốc độ...... Còn kém một mảng lớn."
Hắn hung hăng vỗ đồng hồ đo lường, kim đồng hồ lắc lư lại vẫn dừng lại cách mục tiêu của hắn khá xa.
"Người mới? Thiên tài cấp SS?" Christine cười lạnh một tiếng, lại mở quang não ra xem video hắn đã nhìn vô số lần. Từ lúc Phương Trí Duy lấy được video này từ chỗ Chủ nhiệm Giáo dục, trong lòng Christine liền dâng lên cảm giác nguy cơ thật lớn, một cái La Thành đã đủ rồi, thế giới này không cần nhiều thiên tài như vậy.
Đồng dạng cùng là trong phòng huấn luyện, một đài cơ giáp màu trắng lấy tốc độ vượt mức bình thường đâm vào vách tường, chỉ để lại tàn ảnh phía sau.
Nhìn thấy cơ giáp trong video lấy bộ dáng ngu ngốc mà ngã thành hình chữ X, bóng ma trong mắt Christine càng sâu.
Đúng lúc hắn đang xem đến nhập thần, quang não nhắc nhở có người gọi tới, là Phương Trí Duy.
"Phương, tra được đến đâu rồi?" Christine lau mồi hôi, vội vàng hỏi.
Phương Trí Duy ở màn hình bên kia lắc đầu, "Không tra được thông tin cụ thể, Diệp Tố dường như đột nhiên xuất hiện trên Hoa Đô tinh vậy. Cũng có thể là năng lực của tôi hữu hạn, tôi không được dùng phần lớn quyền hạn của anh họ tôi, chỉ có thể tra được một số thứ bề nổi. Diệp Tố vẫn luôn ở cùng Kỷ Gia Duyệt ở tiệm cơm Kỷ gia, theo vài vị chủ quán xung quanh tiệm cơm, Diệp Tố có thể là con nuôi của ông chủ tiệm cơm."
"Tôi cảm thấy khả năng này không quá lớn." Phương Trí Duy cười cười, "Thuần túy là lời nói vô căn cứ. Bất quá, Diệp Tố người này thực sự là một bí ẩn."
Christine: "Cho dù bí ẩn thế nào, cũng không cần chúng ta đi giải đáp."
Phương Trí Duy cả kinh nói: "Cậu định xử lý thế nào?"
Christine nhếch khóe miệng: "Báo cáo lên."
Phương Trí Duy: "Báo cáo lên đâu?"
"Trường học và quân đoàn H."
"Có phải quá mức đuổi tận giết tuyệt hay không."
Christine không thèm để ý cười nói: "Bọn họ trái quy định, tôi chỉ hợp pháp báo cáo lên mà thôi, đuổi tận giết tuyệt đâu ra?"
Phương Trí Duy nghĩ đến đao sắc bén của La Thành, liền im lặng không nói nữa.
Trên diễn đàn nháo nhào đến túi bụi, lãnh đạo trường học đương nhiên không thể làm bộ không thấy, bắt đầu chú ý đến Diệp Tố, đến lúc tra hồ sơ học tịch, cư nhiên không thấy người này!
Thế mà cũng dám! Giả tạo học tịch, đây là muốn khiêu chiến quyền uy của đại học Hoa Đô sao?
Nếu là lúc trước, trường học có lẽ chỉ phê bình miệng sau đó hủy bỏ tư cách dự thi rồi tính tiếp sau, dù sao thì La Thành cũng là hạt giống tốt số một số hai của trường, Địch Cảnh, Kỳ Gia Duyệt bọn họ cũng không kém, phía trường học cũng không thực sự muốn hủy tiền đồ bọn họ.
Nhưng hiện tại diễn đàn trường học và website chính thức đều ồn ào huyên náo, ngay cả trường ngoài cũng đang xem náo nhiệt, đại học Hoa Đô có thể không lấy ra xử phạt thích đáng sao?
Trong bệnh viện trường học, Trương Diêu Phong nhìn diễn đàn trường học, thở ngắn than dài.
"Thôi xong rồi, nháo to rồi."
"Khẳng định là do Christine làm!" Bàn Tử bĩu môi bất mãn nói, "Vốn dĩ đều đang thảo luận chúng ta làm thế nào mà thắng được, căn bản không ai quan tâm đến Diệp Tố là ai, tại sao tự nhiên vớ đâu ra một bó người nhàm chán như vậy, nhất định là thủy quân của Christine!"
Diệp Tố khẩn trương hỏi: "Bị phát hiện sẽ bị xử lý thế nào? Phải ngồi tù sao?"
"Ngồi tù thì không, nhưng trên hồ sơ sẽ vĩnh viễn không xóa được vết đen này, quân đoàn H sẽ không tiếp nhận chúng ta, hiện tại chuyện nháo lớn như vậy, chỉ sợ đại học Hoa Đô cũng phải cưỡng chế chúng ta thôi học." Kỷ Gia Duyệt giải thích.
"Cậu đừng nói nữa!" Địch Cảnh bỗng nhiên rống lên với La Thành đang đứng ngồi không yên, "Không nhìn thấy cậu tôi cũng biết cậu muốn nói cái gì. Đừng làm ra vẻ một người gánh vác sẽ không hệ lụy tới những người khác, da gà tôi đều nổi lên."
Mặt La Thành lúc đen lúc đỏ.
Kỷ Gia Duyệt duỗi eo lười: "Sớm biết thì đã khác. Lúc trước đã chuẩn bị tốt như vậy. Không biết ba tôi nghe tin có thể chém chết tôi hay không."
"Cũng liên lụy Diệp Tố."
Diệp Tố vội nói: "Không ngồi tù là được rồi, còn lại tôi đều thấy không sao cả." Dù sao kế hoạch lúc trước của hắn chính là làm một người phục vụ.
Trương Diêu Phong hắc hắc cười rộ lên, vứt một cái mị nhãn cho Địch Cảnh: "Sắp tới vòng loại thứ tư rồi, lần này chỉ sợ là trận đấu cuối cùng của chúng ta, phải đánh đến xinh xinh đẹp đẹp, để đại học Hoa Đô vĩnh viễn nhớ kỹ tên Thần chi đội!"
Địch Cảnh đeo kính râm lên, ra khỏi chăn: "Đi thôi."
Còn La Thành, chẳng ai thèm để ý hắn.
Đấu trường chật ních người, đều tới vây xem Diệp Tố. Vừa thấy Thần chi đội liền hướng về phía Diệp Tố ồn ào lên.
"Bạn học, cậu rốt cục là từ hệ nào?
"Tôi bị chứng cưỡng bách thời kỳ cuối, xin cậu nói cho tôi được không, tôi đã một đêm không ngủ được!"
"Đừng để ý đến bọn họ." Kỷ Gia Duyệt nhỏ giọng nói với Diệp Tố.
Diệp Tố gật đầu, mắt nhìn thẳng lên sân đấu.
Một trận thi đấu cuối cùng, hoa lệ đến mức nào.
Tiếng súng vang lên, La Thành liền đưa toàn bộ tinh thần lực vào vũ khí cụ tượng hóa, dường như sắp tràn ra khỏi mũi đao. Đối phương còn chưa kịp làm tốt tư thế phòng ngự, cơ giáp La Thành liền bay nhanh đến giữa bọn họ, đại đao không có kết cấu gì mà chém lung tung, tựa hồ như đang phát tiết tức giận trong lòng. Cùng với âm thanh leng keng, La Thành càng đánh càng dũng mãnh.
Lúc này còn quản cái gì mà cân bằng với tiết kiệm, chỉ cần tận tình mà đánh.
Mũi tên Trương Diêu Phong như mưa rào mùa hạ, liên tiếp không ngừng. Mũi tên của hắn là mưa lớn, ánh đao của La Thành là lôi điện.
Kỷ Gia Duyệt, Bàn Tử và Địch Cảnh là mãnh thú có mưa gió yểm hộ, thường thường mãnh liệt quật một kích. Ngay cả Diệp Tố cũng theo ý Địch Cảnh, không kiêng nể gì mà phóng tinh thần lực, đánh loạn đến thống khoái.
May mắn không phải chính ngọ, Địch Cảnh nghĩ, nếu không trận đấu này càng không thú vị.
Người đấu với Thần chi đội hoàn toàn ngốc rớt, dưới mưa rền gió dữ yếu ớt đến không chịu nổi một kích.
Bọn họ đương nhiên không yếu ớt, đội ngũ có thể tiến vào năm mươi hạng đầu của đại học Hoa Đô có thể yếu được sao? Đáng tiếc đội ngũ mà bọn họ gặp phải chính là Thần chi đội, là đội ngũ chuẩn bị cáo biệt vườn trường đang biểu diễn một lần diễn xuất cuối cùng.
Bọn họ cứ như vậy, không có sức chống cự nào mà thua.
Trận thi đấu này phá vỡ kỷ lục trận đấu nhanh nhất trong số các trận đấu trên hạng 50.
Thẳng đến lúc kết thúc, người xem còn chưa kịp phản ứng lại, cứ như vậy mà kết thúc?
Trong võng mạc tựa hồ còn tàn lưu lại hình ảnh đấu trường vừa rồi, thô bạo mà phóng khoáng, khiến người ta cảm thấy không thể hiểu được đồng thời còn có điểm rạo rực.
Christine cũng không đến xem trận thi đấu này, bất quá vẫn thu được tin tức.
"Cùng đường bí lối." Hắn nói một câu rồi không để ý nữa, tiếp tục luyện tập cơ giáp, hắn muốn đạt tới tốc độ siêu việt như người kia.
Sau một hồi phát tiết, lòng La Thành cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng trong mắt những người khác trên sân đấu, sắc mặt hắn lại nháy mắt từ trời trong hóa thành trời nhiều mây.
Một vị nữ học sinh diện mạo thanh tú bị đám đông chen lấn đẩy tới phía trước, vừa lúc ngăn trước mặt La Thành.
Cô gái vừa ngẩng đầu liền thấy mặt La Thành, sợ tới mức hốc mắt đều đỏ, sợ đến mức run bần bật, không dám nhìn thêm một cái, liều thân gầy yếu mà chen ra ngoài.
Diệp Tố thấy được một màn quỷ dị này, chọc chọc Kỷ Gia Duyệt hỏi: "Tình huống này là sao vậy?"
"Ầy." Kỷ Gia Duyệt thở dài, "Cô gái này là cánh cửa mở ra thế giới bi thảm của La Thành."
Diệp Tố lập tức bổ não mười vạn câu truyện ân oán tình thù.
"Cậu nghĩ đi đâu đấy!" La Thành cả giận nói, sau đó không nói lời nào đi thẳng.
Diệp Tố càng thêm tò mò: "Nói cho tôi nghe một chút đi."
"Kỳ thật hắn không xấu xa như cậu tưởng." Kỷ Gia Duyệt nói.
Diệp Tố: "Tôi tưởng hắn xấu xa lúc nào?"
"Lại nói tiếp, là thời điểm khai giảng cách đây ba năm. La Thành sao, cấp bậc tinh thần lực cao, năm giác quan đều tốt hơn đa số người một chút, đi trên đường nghe thấy người khác đang thương lượng chuyện xấu. Hoá ra là có một nam sinh tỏ tình với một nữ sinh nhưng bị cự tuyệt, trong lòng tức giận liền tính toán dùng sức mạnh cưỡng ép, đang cùng một đám hồ bằng cẩu hữu tính toán sau khi tan học đi trói cô gái kia lại. La Thành nghe được, tự nhiên sẽ không mặc kệ, nhưng hắn đi, lại không biết xử sự thế nào, đành phải trộm đi theo cô gái kia, định khi nam sinh kia gây án thì trực tiếp tóm lại, nhân chứng vật chứng đầy đủ chỉ cần đưa đến Cục công an là xong. Nhưng ai ngờ đến, nam sinh kia còn chưa kịp gây án, La Thành đã bị người ta phát hiện, chỉ trích hắn là tên cuồng theo dõi, có ý đồ gây rối cô gái kia. La Thành đầu óc toàn gân cho rằng mình thân chính trực không sợ tà ác, lười không thèm giải thích, chờ sự tình qua hai ngày, video theo dõi của hắn cũng bị tung ra ánh sáng, thanh danh của hắn chính là từ lúc ấy liền hoàn toàn hỏng. Cô gái kia tưởng La Thành định làm gì nàng thật, ngẫu nhiên gặp mặt trong trường cứ như thỏ gặp phải sói. La Thành cũng thật là, giải thích một chút cũng không biết."
Địch Cảnh nói: "Giải thích cũng không ai tin, việc này cũng không phải trùng hợp."
"Hừ." Kỷ Gia Duyệt bĩu môi, hiển nhiên là đồng tình với Địch Cảnh.
Diệp Tố giật mình, hắn không nghĩ tới sự thật là như vậy. La Thành trước kia vẫn là thanh niên ba tốt, kết quả hiện tại bị bức thành người cô đơn, đến cái thi đấu đoàn đội cũng không đủ được cái đội, còn phải gian lận.
"Nhường đường một chút." Giọng nói lạnh băng nghiêm túc tách ra một đám người đang chen chúc, lộ ra một đám người mặc chế phục màu lam chặn đường bọn La Thành.
"Là đội hộ vệ trường học." Kỷ Gia Duyệt trầm giọng nói, "Xem ra chuyện Diệp Tố bại lộ."
Quả nhiên, người đi đầu lấy ra chứng minh đội hộ vệ, nói với La Thành: "Có người báo cáo cậu gian lận trong thi đấu cơ giáp hữu nghị, hơn nữa giả mạo học tịch đại học Hoa Đô, hành vi thập phần ác liệt, tôi nhận mệnh lệnh của lãnh đạo trường học, mang cậu và tòng phạm tạm thời giam giữ tại đại lâu đội hộ vệ, đợi trưởng quan quân đoàn H tới thẩm phán."
Học sinh vây xem ồ lên một trận, bọn họ đã sớm có suy đoán này, bây giờ được chứng thực, trong lúc nhất thời có điểm hưng phấn, không ngờ La Sát lớn mật như vậy.
Mà tại sao La Sát lại vi phạm quy tắc tìm người ngoài đến tham gia thi đấu, lại không ai nghĩ nhiều như vậy.
"Tự tìm." Cho dù có người nghĩ tới, cũng là khịt mũi coi thường.
La Thành giương cằm, "Dẫn đường."
"Còn rất ngầu." Diệp Tố cười nhẹ nói, một chút cũng không sợ hãi tai vạ sắp đến, thái độ bình tĩnh làm người chung quanh đều thập phần ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, Nhiếp Tiểu Phàm đẩy cửa văn phòng Hàn Nghiệp.
"Thiếu tá, chuyện Diệp Tố giả tạo học tịch đã bị báo cáo lên, bất quá người tiếp nhận án này là chỉ huy trưởng H0035 Ngô Huy, hắn muốn đối phó ngài, nếu biết Diệp Tố là do ngài mang về, chỉ sợ sẽ xử lý nghiêm ngặt."
Người này rốt cuộc học hệ nào? Chẳng lẽ...không phải đại học Hoa Đô ?
Rất nhiều người đều suy đoán như vậy, bất quá không nói thẳng ra, vừa kiềm chế lửa bát quái thiêu đốt hừng hực trong lòng, vừa kêu gọi lãnh đạo trường học trên diễn đàn.
Mọi chuyện này xảy ra đều do có người sau màn thúc đẩy — Christine đang ở trong phòng huấn luyện luyện tập cơ giáp.
Cơ giáp hình người màu đỏ, cường tráng có hình, đường cong cương ngạnh, tràn ngập cảm giác đàn ông phương Tây.
Nhưng mà, đài cơ giáp này bỗng dưng đột nhiên lao tới vách tường, đâm vào xong bị bắn ngược lại mà lảo đảo.
Christine không phải tay mơ như Diệp Tố, khi đài điều khiển rung chuyển hắn chỉ cần dựa vào đai an toàn cũng ổn định thân hình được, mặt không đổi sắc mà thành công điều khiển cơ giáp vững vàng dừng lại.
Christine chống tay trên bàn điều khiển, tóc ngắn màu đỏ mướt mồ hôi ép sát trên trán, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm số liệu trên đồng hồ đo, ánh mắt dần trở nên hung ác nham hiểm.
"Tốc độ...... Còn kém một mảng lớn."
Hắn hung hăng vỗ đồng hồ đo lường, kim đồng hồ lắc lư lại vẫn dừng lại cách mục tiêu của hắn khá xa.
"Người mới? Thiên tài cấp SS?" Christine cười lạnh một tiếng, lại mở quang não ra xem video hắn đã nhìn vô số lần. Từ lúc Phương Trí Duy lấy được video này từ chỗ Chủ nhiệm Giáo dục, trong lòng Christine liền dâng lên cảm giác nguy cơ thật lớn, một cái La Thành đã đủ rồi, thế giới này không cần nhiều thiên tài như vậy.
Đồng dạng cùng là trong phòng huấn luyện, một đài cơ giáp màu trắng lấy tốc độ vượt mức bình thường đâm vào vách tường, chỉ để lại tàn ảnh phía sau.
Nhìn thấy cơ giáp trong video lấy bộ dáng ngu ngốc mà ngã thành hình chữ X, bóng ma trong mắt Christine càng sâu.
Đúng lúc hắn đang xem đến nhập thần, quang não nhắc nhở có người gọi tới, là Phương Trí Duy.
"Phương, tra được đến đâu rồi?" Christine lau mồi hôi, vội vàng hỏi.
Phương Trí Duy ở màn hình bên kia lắc đầu, "Không tra được thông tin cụ thể, Diệp Tố dường như đột nhiên xuất hiện trên Hoa Đô tinh vậy. Cũng có thể là năng lực của tôi hữu hạn, tôi không được dùng phần lớn quyền hạn của anh họ tôi, chỉ có thể tra được một số thứ bề nổi. Diệp Tố vẫn luôn ở cùng Kỷ Gia Duyệt ở tiệm cơm Kỷ gia, theo vài vị chủ quán xung quanh tiệm cơm, Diệp Tố có thể là con nuôi của ông chủ tiệm cơm."
"Tôi cảm thấy khả năng này không quá lớn." Phương Trí Duy cười cười, "Thuần túy là lời nói vô căn cứ. Bất quá, Diệp Tố người này thực sự là một bí ẩn."
Christine: "Cho dù bí ẩn thế nào, cũng không cần chúng ta đi giải đáp."
Phương Trí Duy cả kinh nói: "Cậu định xử lý thế nào?"
Christine nhếch khóe miệng: "Báo cáo lên."
Phương Trí Duy: "Báo cáo lên đâu?"
"Trường học và quân đoàn H."
"Có phải quá mức đuổi tận giết tuyệt hay không."
Christine không thèm để ý cười nói: "Bọn họ trái quy định, tôi chỉ hợp pháp báo cáo lên mà thôi, đuổi tận giết tuyệt đâu ra?"
Phương Trí Duy nghĩ đến đao sắc bén của La Thành, liền im lặng không nói nữa.
Trên diễn đàn nháo nhào đến túi bụi, lãnh đạo trường học đương nhiên không thể làm bộ không thấy, bắt đầu chú ý đến Diệp Tố, đến lúc tra hồ sơ học tịch, cư nhiên không thấy người này!
Thế mà cũng dám! Giả tạo học tịch, đây là muốn khiêu chiến quyền uy của đại học Hoa Đô sao?
Nếu là lúc trước, trường học có lẽ chỉ phê bình miệng sau đó hủy bỏ tư cách dự thi rồi tính tiếp sau, dù sao thì La Thành cũng là hạt giống tốt số một số hai của trường, Địch Cảnh, Kỳ Gia Duyệt bọn họ cũng không kém, phía trường học cũng không thực sự muốn hủy tiền đồ bọn họ.
Nhưng hiện tại diễn đàn trường học và website chính thức đều ồn ào huyên náo, ngay cả trường ngoài cũng đang xem náo nhiệt, đại học Hoa Đô có thể không lấy ra xử phạt thích đáng sao?
Trong bệnh viện trường học, Trương Diêu Phong nhìn diễn đàn trường học, thở ngắn than dài.
"Thôi xong rồi, nháo to rồi."
"Khẳng định là do Christine làm!" Bàn Tử bĩu môi bất mãn nói, "Vốn dĩ đều đang thảo luận chúng ta làm thế nào mà thắng được, căn bản không ai quan tâm đến Diệp Tố là ai, tại sao tự nhiên vớ đâu ra một bó người nhàm chán như vậy, nhất định là thủy quân của Christine!"
Diệp Tố khẩn trương hỏi: "Bị phát hiện sẽ bị xử lý thế nào? Phải ngồi tù sao?"
"Ngồi tù thì không, nhưng trên hồ sơ sẽ vĩnh viễn không xóa được vết đen này, quân đoàn H sẽ không tiếp nhận chúng ta, hiện tại chuyện nháo lớn như vậy, chỉ sợ đại học Hoa Đô cũng phải cưỡng chế chúng ta thôi học." Kỷ Gia Duyệt giải thích.
"Cậu đừng nói nữa!" Địch Cảnh bỗng nhiên rống lên với La Thành đang đứng ngồi không yên, "Không nhìn thấy cậu tôi cũng biết cậu muốn nói cái gì. Đừng làm ra vẻ một người gánh vác sẽ không hệ lụy tới những người khác, da gà tôi đều nổi lên."
Mặt La Thành lúc đen lúc đỏ.
Kỷ Gia Duyệt duỗi eo lười: "Sớm biết thì đã khác. Lúc trước đã chuẩn bị tốt như vậy. Không biết ba tôi nghe tin có thể chém chết tôi hay không."
"Cũng liên lụy Diệp Tố."
Diệp Tố vội nói: "Không ngồi tù là được rồi, còn lại tôi đều thấy không sao cả." Dù sao kế hoạch lúc trước của hắn chính là làm một người phục vụ.
Trương Diêu Phong hắc hắc cười rộ lên, vứt một cái mị nhãn cho Địch Cảnh: "Sắp tới vòng loại thứ tư rồi, lần này chỉ sợ là trận đấu cuối cùng của chúng ta, phải đánh đến xinh xinh đẹp đẹp, để đại học Hoa Đô vĩnh viễn nhớ kỹ tên Thần chi đội!"
Địch Cảnh đeo kính râm lên, ra khỏi chăn: "Đi thôi."
Còn La Thành, chẳng ai thèm để ý hắn.
Đấu trường chật ních người, đều tới vây xem Diệp Tố. Vừa thấy Thần chi đội liền hướng về phía Diệp Tố ồn ào lên.
"Bạn học, cậu rốt cục là từ hệ nào?
"Tôi bị chứng cưỡng bách thời kỳ cuối, xin cậu nói cho tôi được không, tôi đã một đêm không ngủ được!"
"Đừng để ý đến bọn họ." Kỷ Gia Duyệt nhỏ giọng nói với Diệp Tố.
Diệp Tố gật đầu, mắt nhìn thẳng lên sân đấu.
Một trận thi đấu cuối cùng, hoa lệ đến mức nào.
Tiếng súng vang lên, La Thành liền đưa toàn bộ tinh thần lực vào vũ khí cụ tượng hóa, dường như sắp tràn ra khỏi mũi đao. Đối phương còn chưa kịp làm tốt tư thế phòng ngự, cơ giáp La Thành liền bay nhanh đến giữa bọn họ, đại đao không có kết cấu gì mà chém lung tung, tựa hồ như đang phát tiết tức giận trong lòng. Cùng với âm thanh leng keng, La Thành càng đánh càng dũng mãnh.
Lúc này còn quản cái gì mà cân bằng với tiết kiệm, chỉ cần tận tình mà đánh.
Mũi tên Trương Diêu Phong như mưa rào mùa hạ, liên tiếp không ngừng. Mũi tên của hắn là mưa lớn, ánh đao của La Thành là lôi điện.
Kỷ Gia Duyệt, Bàn Tử và Địch Cảnh là mãnh thú có mưa gió yểm hộ, thường thường mãnh liệt quật một kích. Ngay cả Diệp Tố cũng theo ý Địch Cảnh, không kiêng nể gì mà phóng tinh thần lực, đánh loạn đến thống khoái.
May mắn không phải chính ngọ, Địch Cảnh nghĩ, nếu không trận đấu này càng không thú vị.
Người đấu với Thần chi đội hoàn toàn ngốc rớt, dưới mưa rền gió dữ yếu ớt đến không chịu nổi một kích.
Bọn họ đương nhiên không yếu ớt, đội ngũ có thể tiến vào năm mươi hạng đầu của đại học Hoa Đô có thể yếu được sao? Đáng tiếc đội ngũ mà bọn họ gặp phải chính là Thần chi đội, là đội ngũ chuẩn bị cáo biệt vườn trường đang biểu diễn một lần diễn xuất cuối cùng.
Bọn họ cứ như vậy, không có sức chống cự nào mà thua.
Trận thi đấu này phá vỡ kỷ lục trận đấu nhanh nhất trong số các trận đấu trên hạng 50.
Thẳng đến lúc kết thúc, người xem còn chưa kịp phản ứng lại, cứ như vậy mà kết thúc?
Trong võng mạc tựa hồ còn tàn lưu lại hình ảnh đấu trường vừa rồi, thô bạo mà phóng khoáng, khiến người ta cảm thấy không thể hiểu được đồng thời còn có điểm rạo rực.
Christine cũng không đến xem trận thi đấu này, bất quá vẫn thu được tin tức.
"Cùng đường bí lối." Hắn nói một câu rồi không để ý nữa, tiếp tục luyện tập cơ giáp, hắn muốn đạt tới tốc độ siêu việt như người kia.
Sau một hồi phát tiết, lòng La Thành cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng trong mắt những người khác trên sân đấu, sắc mặt hắn lại nháy mắt từ trời trong hóa thành trời nhiều mây.
Một vị nữ học sinh diện mạo thanh tú bị đám đông chen lấn đẩy tới phía trước, vừa lúc ngăn trước mặt La Thành.
Cô gái vừa ngẩng đầu liền thấy mặt La Thành, sợ tới mức hốc mắt đều đỏ, sợ đến mức run bần bật, không dám nhìn thêm một cái, liều thân gầy yếu mà chen ra ngoài.
Diệp Tố thấy được một màn quỷ dị này, chọc chọc Kỷ Gia Duyệt hỏi: "Tình huống này là sao vậy?"
"Ầy." Kỷ Gia Duyệt thở dài, "Cô gái này là cánh cửa mở ra thế giới bi thảm của La Thành."
Diệp Tố lập tức bổ não mười vạn câu truyện ân oán tình thù.
"Cậu nghĩ đi đâu đấy!" La Thành cả giận nói, sau đó không nói lời nào đi thẳng.
Diệp Tố càng thêm tò mò: "Nói cho tôi nghe một chút đi."
"Kỳ thật hắn không xấu xa như cậu tưởng." Kỷ Gia Duyệt nói.
Diệp Tố: "Tôi tưởng hắn xấu xa lúc nào?"
"Lại nói tiếp, là thời điểm khai giảng cách đây ba năm. La Thành sao, cấp bậc tinh thần lực cao, năm giác quan đều tốt hơn đa số người một chút, đi trên đường nghe thấy người khác đang thương lượng chuyện xấu. Hoá ra là có một nam sinh tỏ tình với một nữ sinh nhưng bị cự tuyệt, trong lòng tức giận liền tính toán dùng sức mạnh cưỡng ép, đang cùng một đám hồ bằng cẩu hữu tính toán sau khi tan học đi trói cô gái kia lại. La Thành nghe được, tự nhiên sẽ không mặc kệ, nhưng hắn đi, lại không biết xử sự thế nào, đành phải trộm đi theo cô gái kia, định khi nam sinh kia gây án thì trực tiếp tóm lại, nhân chứng vật chứng đầy đủ chỉ cần đưa đến Cục công an là xong. Nhưng ai ngờ đến, nam sinh kia còn chưa kịp gây án, La Thành đã bị người ta phát hiện, chỉ trích hắn là tên cuồng theo dõi, có ý đồ gây rối cô gái kia. La Thành đầu óc toàn gân cho rằng mình thân chính trực không sợ tà ác, lười không thèm giải thích, chờ sự tình qua hai ngày, video theo dõi của hắn cũng bị tung ra ánh sáng, thanh danh của hắn chính là từ lúc ấy liền hoàn toàn hỏng. Cô gái kia tưởng La Thành định làm gì nàng thật, ngẫu nhiên gặp mặt trong trường cứ như thỏ gặp phải sói. La Thành cũng thật là, giải thích một chút cũng không biết."
Địch Cảnh nói: "Giải thích cũng không ai tin, việc này cũng không phải trùng hợp."
"Hừ." Kỷ Gia Duyệt bĩu môi, hiển nhiên là đồng tình với Địch Cảnh.
Diệp Tố giật mình, hắn không nghĩ tới sự thật là như vậy. La Thành trước kia vẫn là thanh niên ba tốt, kết quả hiện tại bị bức thành người cô đơn, đến cái thi đấu đoàn đội cũng không đủ được cái đội, còn phải gian lận.
"Nhường đường một chút." Giọng nói lạnh băng nghiêm túc tách ra một đám người đang chen chúc, lộ ra một đám người mặc chế phục màu lam chặn đường bọn La Thành.
"Là đội hộ vệ trường học." Kỷ Gia Duyệt trầm giọng nói, "Xem ra chuyện Diệp Tố bại lộ."
Quả nhiên, người đi đầu lấy ra chứng minh đội hộ vệ, nói với La Thành: "Có người báo cáo cậu gian lận trong thi đấu cơ giáp hữu nghị, hơn nữa giả mạo học tịch đại học Hoa Đô, hành vi thập phần ác liệt, tôi nhận mệnh lệnh của lãnh đạo trường học, mang cậu và tòng phạm tạm thời giam giữ tại đại lâu đội hộ vệ, đợi trưởng quan quân đoàn H tới thẩm phán."
Học sinh vây xem ồ lên một trận, bọn họ đã sớm có suy đoán này, bây giờ được chứng thực, trong lúc nhất thời có điểm hưng phấn, không ngờ La Sát lớn mật như vậy.
Mà tại sao La Sát lại vi phạm quy tắc tìm người ngoài đến tham gia thi đấu, lại không ai nghĩ nhiều như vậy.
"Tự tìm." Cho dù có người nghĩ tới, cũng là khịt mũi coi thường.
La Thành giương cằm, "Dẫn đường."
"Còn rất ngầu." Diệp Tố cười nhẹ nói, một chút cũng không sợ hãi tai vạ sắp đến, thái độ bình tĩnh làm người chung quanh đều thập phần ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, Nhiếp Tiểu Phàm đẩy cửa văn phòng Hàn Nghiệp.
"Thiếu tá, chuyện Diệp Tố giả tạo học tịch đã bị báo cáo lên, bất quá người tiếp nhận án này là chỉ huy trưởng H0035 Ngô Huy, hắn muốn đối phó ngài, nếu biết Diệp Tố là do ngài mang về, chỉ sợ sẽ xử lý nghiêm ngặt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất