Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 99: Thật giả
Diệp Tố cảm thấy may mắn giấc ngủ mình ở thế giới Tinh tế chịu khống chế bởi hiện thực, nếu không khẳng định sẽ mất ngủ.
Từ thế giới hiện thực mở mắt ra, tư duy Diệp Tố còn dừng ở nơi Hàn Nghiệp, không khỏi suy đoán, hắn đi tìm Phá Quân với thái độ thế nào, giống đối đãi với mình sao? Soi sáng bằng lý trí, thậm chí lay động bằng "tình yêu"?
Diệp Tố cảm thấy bản thân mình có điểm điên cuồng? Hắn đang làm gì? Ghen sao?
Diệp Tố tức giận xốc chăn lên, dùng nước lạnh vỗ lên mặt, mới bình tĩnh lại được, hắn từ trước tới nay đều kiên trì phân chia rõ ràng tình cảm ở hai thế giới, ngoài hóa học, hai thế giới tốt nhất không nên liên lụy gì tới nhau, lúc này mới giúp hắn không bị lạc đường ở hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Nhưng hiện tại, hắn lại vì chuyện ở thế giới tinh tế mà ảnh hưởng tới cảm xúc ở hiện thực.
Diệp Tố nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, ngay cả bữa sáng cũng không muốn ăn, trực tiếp đi đến phòng thí nghiệm riêng của mình, đặt toàn bộ tinh thần vào nghiên cứu.
Có lẽ loại cố ý vùi đầu vào nghiên cứu khiến tư duy Diệp Tố tập trung cao độ hơn, thậm chí mục đích ban đầu của hắn chỉ là vùi đầu vào chứ không phải mượn lúc này nghiên cứu ra cái gì, ý tưởng lại đạt tới một loại thuần túy khác.
Khi hắn đang từng bước điều chỉnh thử chất xúc tác hóa hợp, tay cầm ống nghiệm đột nhiên dừng một chút, Diệp Tố nhìn thuốc thử đang tiến hành phản ứng trong ống nghiệm, ý tưởng trong đầu không ngừng mạo hiểm ngoi lên, đột nhiên xông ra, không chịu khống chế.
"Có thể!" Những bọt khí trong đầu nổ tung, thành công bắt giữ được nội hàm trong đó, đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, "Tôi nói, nhiều ngày như vậy mà chưa có tiến triển gì, hoàn toàn có thể đổi một ý tưởng mới!"
Diệp Tố đặt ống nghiệm trong tay mình lên giá, lấy ra giấy ghé vào bàn thực nghiệm, một lần nữa tính toán.
Qua ban ngày, Diệp Tố mới xem như xác định tốt ý tưởng ban đầu, liền lập tức tiến hành thực nghiệm để nghiệm chứng. Hắn liền trở nên công việc lu bù, như con cua bò tới bò lui trong phòng thí nghiệm rộng mở. Nhưng ánh mắt hắn lại ngày càng sáng, ngày càng nghiêm túc, vô luận là ống nghiệm, cốc đong đo hay dụng cụ tinh vi cao đều được hắn sử dụng tinh chuẩn mà nhanh chóng, dung lượng chất hóa học được lấy ra đúng một phân, đặt ở trên đài thực nghiệm muôn hồng nghìn tía, phảng phất như đôi tay thon dài linh hoạt kia có thể tùy thời điều phối ra sắc hồng.
Thời gian khi hắn đắm mình trong nghiên cứu liền trôi qua thực nhanh, đến lúc thân thể cùng tư duy hắn có thể dừng lại nghỉ ngơi, đã gần tới chạng vạng.
Diệp Tố vui mừng nhìn kết quả phân tích cuối cùng, tuy rằng hắn còn cách chất xúc tác hóa hợp trong dự đoán khá xa, nhưng hắn đã tìm được phương pháp điều phối chính xác, chỉ cần không ngừng thí nghiệm, cứ thế tiếp tục, là có thể tìm được chất xúc tác hóa hợp để tróc nguyên tố ký sinh. Tựa như Edison phát minh bóng đèn vậy, chỉ cần tiếp tục kiên trì, ánh sáng sẽ không keo kiệt mà chiếu rọi đến.
Diệp Tố duỗi eo lười, xương cốt phát ra thanh âm pháo nổ nho nhỏ, đem mệt nhọc một ngày đều nổ tan.
Mở ra cửa phòng thí nghiệm, nhìn thấy Tiếu Thừa vẻ mặt u oán chờ ở bên ngoài, hắn sửng sốt, mới ý thức được mình chưa ăn cơm trưa.
Từ sau khi Tiếu Thừa tới căn cứ, Diệp Tố cuối cùng cũng có bạn, nhưng hắn còn phải nghiên cứu, còn phải ngủ... Thời gian nhàn rỗi không có nhiều. Tiếu Thừa làm bác sĩ, tương đối nhàn rỗi, để hai người có thể nói chuyện nhiều một lát, Tiếu Thừa sẽ dựa theo thời gian Diệp Tố mà điều chỉnh thời gian ăn cơm của mình.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều là cùng ăn trưa ăn chiều. Nhưng trưa hôm nay, Diệp Tố quá nhập thần làm thực nghiệm, thế nhưng đã quên báo một tiếng cho Tiếu Thừa. Mà hiện tại, cũng xa xa thời gian ăn cơm chiều ngày thường đã định tốt.
"Xin lỗi." Diệp Tố lập tức chắp tay trước ngực xin khoan dung, "Thí nghiệm có điểm nhập tâm, không cẩn thận liền đã quên thời gian! Tôi không phải cố ý xem nhẹ anh!"
Tiếu Thừa giả bộ bộ dáng tức giận chưa được nửa giây đã bị Diệp Tố chọc cười: "Tôi nghe lời này tại sao có cảm giác quái quái?"
Diệp Tố cười: "Đi, đêm nay tôi mời khách, chuộc lỗi."
"Những lời này tôi nghe vẫn thấy rất quái lạ." Tiếu Thừa bị Diệp Tố lôi kéo đi hướng nhà ăn, "Đồ ăn của chúng ta không phải vẫn luôn được cung ứng miễn phí số lượng vô hạn sao?"
"Đừng để ý việc nhỏ đó, chỉ cần biết tôi có một tấm lòng thành mời khách."
Đương nhiên, Diệp Tố vẫn đến lấy thức uống nóng, đồ ăn từ khu cơm lấy lại đây, chỉnh chỉnh tề tề đặt trước mặt Tiếu Thừa, làm tư thế tiêu chuẩn của một người phục vụ: "Mời."
Tiếu Thừa cười, xua tay ý bảo hắn ngồi xuống.
Diệp Tố ngồi xuống xong, ăn một miếng liền hận không thể nhét toàn bộ thức ăn vào miệng, hắn lúc này mới ý thức được, mình ngay cả bữa sáng cũng không ăn đó, đói bụng cả một ngày, dạ dày đều sắp tạo phản.
Diệp Tố giờ phút này mặc kệ hình tượng, phồng mồm ăn miếng to cơm.
Tiếu Thừa hiển nhiên không đói đến mức nào, thong thả ung dung uống đồ uống ấm, xem Diệp Tố như vậy không nhịn cười, "Xem ra cậu thực sự có phát hiện lớn, ngay cả cơm cũng không rảnh lo ăn."
"Đúng." Diệp Tố trong trăm vội cũng bớt thời giờ nói một câu, "Đại khái là tìm đúng hướng rồi, kế tiếp chỉ là vấn đề thời gian."
Tiếu Thừa giật mình, thập phần nghiêm túc mà nhìn Diệp Tố, mới khó có thể tin mà hỏi: "Cậu nghiên cứu chính là hạng mục giống bọn họ sao?"
Diệp Tố: "Hẳn vậy đi."
"Mã hóa tin tức sóng?"
"Ừm." Diệp Tố tuy rằng nghiên cứu tróc nguyên tố ký sinh, nhưng tróc ra cũng là để mã hóa tin tức sóng, nói mục đích như vậy cũng không sai.
Tiếu Thừa nhìn Diệp Tố trong chốc lát, mới thở phào nhẹ nhõm, biểu tình trong nhất thời bởi vì khiếp sợ mà có điểm quái dị.
Sau một lúc lâu, Tiếu Thừa lắc đầu tán thưởng: "Cậu quả thật là một thiên tài."
Diệp Tố cười cười: "Nào có khoa trương như vậy."
"Có." Tiếu Thừa gật đầu, "Khác biệt lớn nhất giữa người thường và thiên tài là ở chỗ, nếu tôi bị quả táo rơi vào đầu, chỉ biết mắng một tiếng sau đó nhặt lên rửa ăn, mà Newton có thể mượn việc này nghĩ đến Lực vạn vật hấp dẫn. Tôi dám cam đoan, nhóm giáo sư ở một phòng thí nghiệm khác cũng không nhanh như cậu, cho dù bọn họ đã là những học giả đứng đầu thế giới này."
Diệp Tố khách khí nói: "Đại khái bởi vì nguyên tố ký sinh là do tôi phát hiện, trong quá trình phát hiện tôi liền dần dần hiểu biết nó, nghiên cứu tiếp cũng thuận tay hơn."
Tiếu Thừa không nói nữa, chỉ là khiếp sợ vẫn luôn nghẹn ở ngực, thế nào cũng phải làm gì đó để giảm bớt, hắn cười cười, giơ cốc đồ uống ấm lên: "Kính nhà hóa học tương lai đoạt giải Nobel của chúng ta!"
Diệp Tố tức giận liếc hắn một cái, nhưng vẫn giơ ly lên chạm một chút. May mắn giờ ăn cơm đã qua, nhà ăn không có người, nếu không người ta sẽ nghĩ hai tên nít ranh này ở sông băng Nam cực bị nghẹn điên rồi.
"Đợi lát nữa về phòng tôi ngồi?" Tiếu Thừa buông cái ly, hỏi.
Mặc dù thời gian không còn sớm, nhưng Diệp Tố vẫn đồng ý. Tuy rằng Tiếu Thừa chưa nói, Diệp Tố cũng biết hắn khẳng định đã đợi mình một thời gian dài, Diệp Tố cảm thấy rất có lỗi, rốt cuộc mở cửa nói một tiếng cũng không khó, nhưng hắn lại quên sạch sẽ.
Đại khái do Tiếu Thừa là bác sĩ, trong phòng cũng phá lệ sạch sẽ.
Diệp Tố tự nhận phòng mình cũng được mình dọn gọn gàng sạch sẽ, nhưng so với Tiếu Thừa, vẫn là kém một chút, là cái loại thế nào cũng không đuổi kịp.
Diệp Tố đi vào cũng không dám ngồi xuống.
"Khách khí cái gì với tôi." Tiếu Thừa cười một cái, đá một cái ghế dựa lại đây, "Tôi không bận rộn như cậu, cả ngày chui trong phòng chỉ có thể quét tước một lần lại một lần."
Lời hắn nói nồng đậm ai oán khiến Diệp Tố không nhịn được mà vui vẻ.
"Làm ly đường glucose không?" Tiếu Thừa lấy ra một cái bình nhỏ từ ngăn tủ các loại đồ uống, tùy ý như đang hỏi "Làm ly Whisky không" vậy.
"Anh thật đúng là khách khí." Diệp Tố trố mắt.
"Cậu một ngày không ăn cơm, cơm chiều cũng không ăn được bao nhiêu, vẫn nên bổ sung một chút thì tốt hơn." Tiếu Thừa mở nắp bình đường glucose ra, đưa cho Diệp Tố, chính mình ngồi xuống đối diện Diệp Tố, dựa lưng vào bàn làm việc.
"Vậy cảm ơn."
"Các cậu làm hóa học không tránh khỏi sẽ tiếp xúc một số chất độc hại, ngoài phối hợp với chúng tôi kiểm tra định kỳ, ngày thường tăng mạnh dự phòng, đề cao tố chất thân thể cũng rất cần thiết." Tiếu Thừa thuận tiện nói chút phương pháp nhỏ thường ngày để đề cao tố chất thân thể.
Diệp Tố nghe thấy gật mạnh đầu: "Có bạn là bác sĩ thực tốt nha."
Tiếu Thừa cười cười, có ý vị khác mà nói: "Còn có càng tốt."
"Hả?"
"Ví dụ như có bạn trai làm bác sĩ."
Diệp Tố ngẩn ra, trong lúc nhất thời không hiểu ý Tiếu Thừa.
Tiếu Thừa bỗng nhiên cười đến thực mê người, khóe mắt hơi cong lên, đáy mắt cảm xúc nồng đậm mà nhìn chằm chằm Diệp Tố: "Chúng ta có lẽ sẽ ở căn cứ thật lâu, trên cơ bản không có duyên với hạnh phúc hôn nhân, một khi đã vậy, vì sao không suy xét đến chuyện hai chúng ta ở bên nhau?"
"Anh đùa cái gì vậy?" Diệp Tố thiếu chút nữa phun đường Glucose ra.
Tiếu Thừa thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói: "Tôi không nói đùa."
Diệp Tố lại cười: "Tiếu Thừa, anh hống mấy em gái khẳng định rất giỏi, ánh mắt này, chậc chậc..."
"Nói thật, tôi sống hơn ba mươi năm, quen các cô gái đều chưa quá ba mươi cái, bạn gái bạn trai cộng lại cũng không vượt quá ba người." Tiếu Thừa vội giơ tay tỏ vẻ trong sạch, "Cậu đừng cười, chúng ta đang nói chuyện rất nghiêm túc."
Diệp Tố cười đến thiếu chút nữa ngã khỏi ghế.
Tiếu Thừa thấy cái dạng này của hắn thì thập phần bất đắc dĩ, đứng lên, tay phải từ bả vai hoa đến đầu gối, còn cố ý vỗ vỗ cơ ngực, "Dáng người tôi khá ổn đi? Mặt lớn lên cũng ổn đấy chứ? Toàn bộ căn cứ, tôi và cậu cũng là hai người tuổi tác nhỏ nhất, không ở cùng nhau còn có thiên lý sao?"
"Lời nói này, về lý cũng không sai..."
"Cậu cũng thừa nhận! Tại sao không đáp ứng?"
Diệp Tố nỗ lực nhịn cười: "Nhưng hai chúng ta và tình lữ, hai vấn đề này cách nhau quá xa."
"Cũng không quá xa." Tiếu Thừa đánh giá mình và Diệp Tố, "Chỉ cách một cái gật đầu của cậu thôi."
Diệp Tố dở khóc dở cười: "Tôi tạm thời không có ý định tìm một nửa kia, kỳ thật tôi cảm thấy, cho dù cả đời làm nghiên cứu cũng không sao."
"Duyên phận tới chứ không cần người tìm." Tiếu Thừa thực nghiêm túc nói, "Ở Nam cực, địa phương lạnh như vậy, có tôi làm ấm ổ chăn cho cậu không phải tốt sao?"
"Có điều hòa......"
"Điều hòa có thể so với người sao? Cậu không cảm thấy chỉ có thời gian ăn cơm mới có thể nói chuyện phiếm là rất nhàm chám sao? Ban đêm trở lại phòng, một mình một người ở, không có di động không có ti vi, thật đúng là hư trống rỗng."
Diệp Tố lắc đầu: "Tôi còn phải đi ngủ." thế giới Tinh tế, một đống chuyện còn đợi hắn, đâu ra thời gian mà trống với chả rỗng.
Tiếu Thừa nhụt chí ngồi lại trên ghế, khoanh tay trước ngực. Một lát sau, hắn lại không cam lòng mà đứng lên, "Hay là cậu không thích loại hình như tôi? Kỳ thật tôi có thể thay đổi một chút vì cậu, ví dụ như dịu dàng, ví dụ như cường thế hơn một chút?"
Tiếu Thừa nhướn lông mày, tới gần Diệp Tố, đôi tay chống hai bên ghế dựa, cúi đầu nhìn hắn, giống như đem Diệp Tố ấn vào lồng ngực mình. Khoảng cách gần như vậy khiến Diệp Tố hơi cảm thấy không khỏe, tuy rằng hương thuốc nhàn nhạt trên người Tiếu Thừa thực dễ ngửi, giảm bớt cái mũi bị chất hóa học kích thích cả ngày của hắn. Diệp Tố ngửa ra, đang định đẩy Tiếu Thừa ra, lại thấy được bên ngực áo trái của hắn tựa hồ có vệt nước gì đó.
Tiếu Thừa yêu sạch sẽ như vậy làm sao có thể để trên người mình dính vệt nước? Hơn nữa, vệt nước kia cũng không phải một khối hoàn chỉnh, càng giống như chữ viết gì đó.
Tay Diệp Tố đang định đẩy hắn liền dừng lại, hắn dường như nghĩ tới một loạt động tác vừa rồi của Tiếu Thừa, vỗ cơ ngực, khoanh tay trước ngực, những động tác đó ngày thường hắn sẽ không làm, mục đích phảng phất như để viết chữ kia lên.
Không đợi hắn nghĩ hiều, Tiếu Thừa liền nhân cơ hội càng áp sát Diệp Tố một chút.
Hôm nay Tiếu Thừa mặc một kiện áo gió dài không có nút thắt, bên trong là áo bố màu xám, vệt nước không phải thực rõ ràng, hơn nữa lúc trước còn bị áo ngoài ngăn trở. Nhưng theo hắn cong lưng, áo gió tản ra hai bên, một khối bên ngực trái kia trực tiếp lộ ra trước mắt Diệp Tố.
Diệp Tố cũng thấy rõ ràng cái từ kia — Kéo 拖
Có lẽ do ở cạnh Hàn Nghiệp thời gian dài, Diệp Tố cũng thực mẫn cảm với những người làm việc bí mật. Đặt trong quá khứ, loại tình huống này hắn có thể sẽ không để ý, hoặc lớn tiếng kêu lên. Nhưng hiện tại hắn cơ hồ cảm nhận được cái gì, nơi này, mỗi phòng đều có theo dõi, có người chuyên môn giám thị.
Mà vị trí của hắn cùng Tiếu Thừa, hẳn là góc độ Tiếu Thừa tính toán tốt có thể tránh được camera. Chữ cái trên ngực Tiếu Thừa kia, phía sau bị Tiếu Thừa ngăn trở, phía trước lại có mình ngăn trở, trên cơ bản, ngoài mình ra, không ai có thể nhìn thấy. Diệp Tố lại nghĩ đến khi vào cửa Tiếu Thừa đá ghế dựa, liền vững vàng mà dừng ở vị trí này...Từ lúc đó, Tiếu Thừa liền chuẩn bị muốn nói gì đó.
Trong một khắc Diệp Tố suy nghĩ nhiều như vậy, thân phận Tiếu Thừa, thứ hắn muốn nhắc nhở khiến Diệp Tố khẩn trương, trái tim thậm chí không tự chủ được mà nhảy vọt lên, nhưng chút cứng đờ trên mặt chỉ một lát liền khôi phục bộ dáng ban đầu, hắn ép xuống kinh ngạc suýt vỡ ra khỏi miệng, quan sát động tác kế tiếp của Tiếu Thừa.
Tiếu Thừa còn kinh ngạc hơn với phản ứng của Diệp Tố, thậm chí hoài nghi mình nhắc nhở Diệp Tố có nhìn thấy không. Tiếu Thừa cúi người xuống, thân mật dựa sát vào Diệp Tố, gương mặt dường như dán vào mặt Diệp Tố. Bờ môi hắn như đang hôn môi Diệp Tố, chậm rãi từ chóp mũi hắn một đường đến tai, cách không quá một centimet. Mà tới bên tai, Tiếu Thừa như khiêu khích mà càng áp sát gần hơn một chút, hơi thở phả vào vành tai Diệp Tố.
Phàm một người thấy một màn như vậy đều sẽ cho rằng Tiếu Thừa nói lời âu yếm lộ liễu gì.
Nhưng lời Diệp Tố thực sự nghe được, nhỏ như tiếng muỗi lại khiến hắn như lọt vào hầm băng.
"Trước khi cậu không xác định lời nói của Benedict là sự thật, hãy kéo chậm lại tiến trình thực nghiệm."
Sau lời Tiếu Thừa nói vang lên, thời gian như phảng phất đình trệ một lát, Diệp Tố thậm chí không hiểu nổi ý tứ những lời này. Benedict không nói sự thật? Lời nào không phải sự thật, hay toàn bộ đều không phải sự thật? Lời Tiếu Thừa có mấy phần có thể tin? Tiếu Thừa là ai, đại diện cho thế lực phe nào?
Quá nhiều nghi hoặc nháy mắt ngăn trước mắt Diệp Tố, giao điệp lẫn nhau, khiến hắn thấy không rõ Tiếu Thừa, càng thấy không rõ hoàn cảnh hiện tại.
Hơi thở Tiếu Thừa bồi hồi trên mặt Diệp Tố một lúc rồi rời đi, hắn dựng thẳng eo, cười như không cười mà nhìn Diệp Tố: "Có phải bị tôi làm cho cảm động hay không? Lời tôi nói chính là sự thực, cậu phải suy xét rõ ràng."
Diệp Tố ngửa đầu nhìn mặt Tiếu Thừa vài giây, trong khoảng thời gian ngắn, hắn liền không quen người trước mặt này.
Diệp Tố kéo kéo khóe miệng, cười: "Nhân sinh đại sự, tôi phải cẩn thận ngẫm lại."
"Đương nhiên." Tiếu Thừa búng tay một cái, "Tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, chờ tôi cưa đổ cậu đi. Như vậy, hiện tại tôi đưa cậu trở về?"
Diệp Tố trầm mặc vài giây: "Được."
Hắn cho rằng Tiếu Thừa sẽ còn nhân cơ hội nói cho hắn một chút tin tức, nhưng thẳng đến lúc đưa về phòng, còn mặt dày vô sỉ nói muốn hôn chúc ngủ xong liền bị Diệp Tố cự tuyệt, Diệp Tố cũng không thấy dấu hiệu gì đáng chú ý.
Diệp Tố nghĩ, có lẽ bởi vì căn cứ nam cực theo dõi quá sát sao, Tiếu Thừa cũng không thể ra sức.
Nằm trên giường, Diệp Tố thật sự mất ngủ.
Hắn tuy rằng sớm biết trong phòng có theo dõi, nhưng giờ phút này, hắn vô pháp xác định mục đích theo dõi này xuất phát từ bảo mật an toàn hay là một loại giám thị, trong bóng đêm, như có một đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, không rõ thiện ác.
Đầy đầu Diệp Tố là câu Tiếu Thừa nói với hắn. Chỉ một câu liền đem Benedict, Tiếu Thừa, căn cứ Nam cực đều lâm vào nguy cơ tín nhiệm, hắn không biết phải tin tưởng ai, có thể tin tưởng ai.
Nếu Benedict nói dối, vậy những người khác thì sao, nhiều nhà hóa học, vật lý học có thanh danh như vậy, trong đó còn có thầy hắn, Lý Hoằng Hậu, bọn họ thông đồng với nhau hay không biết gì cả? Vô luận kết quả là cái nào, đều khiến Diệp Tố không thể chấp nhận. Hắn chưa từng hoài nghi Benedict — tuy rằng hắn không biết sự tình quốc tế gì cả, nhưng bởi vì thầy hắn, các tiền bối hắn kính ngưỡng cũng chưa từng hoài nghi qua.
Đương nhiên, cũng có một nửa khả năng là Tiếu Thừa nói đối. Như vậy, sau lưng hắn hẳn có thế lực, mục đích hắn trà trộn vào đây là gì? Diệp Tố có nên nói chuyện này cho người khác hay không, vạn nhất Tiếu Thừa không có ý tốt liền hủy đi căn cứ này cùng toàn bộ hạng mục nghiên cứu. Nhưng hiện tại, một người hắn có thể tin tưởng cũng không có.
Hiện tại hắn chỉ có thể tin bản thân mình, Diệp Tố nhắm mắt lại, ngăn cách bóng tối bên ngoài. Mà kỹ thuật khoa học tiên tiến của thế giới Tinh tế sẽ là lợi thế lớn nhất của hắn, mặc kệ ai là người nói thật, mục đích đều nhằm vào phương thức mã hóa tin tức sóng, một bên muốn đạt thành, một bên muốn ngăn cản. Mà Diệp Tố dẫn đầu, nắm giữ loại kỹ thuật này, chính là nắm giữ tiên cơ, chỉ cần cơ hội còn ở trong tay hắn, là có thể nhìn được tới sự thật.
Khoa học kỹ thuật đến từ thế giới Tinh tế cuối cùng cũng khiến Diệp Tố có cảm giác nắm chắc một chút, thấp thỏm lo âu cũng thoáng bình ổn lại, nhưng cũng chỉ là thoáng mà thôi, thế giới mà phân không rõ thật thật giả giả luôn khiến người ta cảm giác không an toàn.
Diệp Tố ngủ quên trong lo lắng đề phòng, lúc tỉnh lại ở thế giới Tinh tế đã là hơn 9 giờ, đã sớm qua thời gian huấn luyện.
Diệp Tố im lặng trong chốc lát, khẳng định sẽ bị Moka mắng cho một trận, sau đó, sầu lo ở thế giới hiện thực lại nổi lên, đuổi cũng đuổi không đi, rốt cuộc thì, thế giới hiện thực mới là nơi hắn thực sự sinh sống, hắn không thể không lo lắng.
Hắn đi xuống lầu, nhìn thấy Hàn Nghiệp đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh, không biết trở về khi nào. Hàn Nghiệp đã sớm nghe thấy động tĩnh, lúc này quay đầu lại hỏi: "Ngủ nướng?"
Diệp Tố:......
Hắn nhìn biểu tình Hàn Nghiệp có vẻ mạc danh từ ái, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản bác như thế nào.
"Tôi giúp cậu xin Moka lão sư hai giờ, còn năm phút đồng hồ nữa." Hàn Nghiệp nhìn đồng hồ nói.
Diệp Tố nghiêm mình, chỉ kịp túm lấy dịch dinh dưỡng Hàn Nghiệp đưa qua làm bữa sáng, liền chạy như bay khỏi phòng, có thể ít bị Moka mắng một chút vẫn là tốt hơn.
Có lẽ nguyên nhân do lo lắng thế giới hiện thực, khiến huấn luyện phân hóa Cảm thái của hắn vẫn luôn không thông thuận, liên tục sai lầm rất nhiều, kể cả lúc trước Diệp Tố tự nhủ mình phải buông xuống tâm tình cũng không có bất kì tác dụng gì, kia sao có thể dễ dàng bỏ xuống.
Diệp Tố đã từng luôn mừng thầm rằng mình sống được thời gian lâu gấp đôi người khác, hiện tại ngay cả phiền não hắn phải thừa nhận cũng là gấp đôi.
Cũng may sắc mặt Moka thực khó coi khi thấy Diệp Tố biểu hiện kém cỏi, nhưng cũng không mở miệng chỉ trích, cũng không biết Hàn Nghiệp xin nghỉ với hắn thế nào, lại có thể khiến hắn khoan dung như vậy.
Nghĩ đến Hàn Nghiệp, Diệp Tố rời khỏi không gian toàn tức phát hiện ra sáng nay Hàn Nghiệp không tới đây. Lúc trước Hàn Nghiệp ăn xong bữa sáng, xử lý công việc một lát xong đều sẽ đến khu huấn luyện tinh thần lực bồi hắn, nghĩ đến hiện tại hắn đang xử lý chuyện Phá Quân, lo liệu không hết.
Diệp Tố hứng thú không cao, cơm trưa ăn cũng cảm thấy vô vị. Bất quá, trước khi tiến hành áp bức trọng lực, Hàn Nghiệp vẫn chạy lại đây, khiến Diệp Tố thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng Diệp Tố đã tiến hành huấn luyện trọng lực hơn một tháng, nhưng bóng ma đối với huấn luyện này vẫn luôn tồn tại, chưa bao giờ giảm bớt. Nếu không phải luôn có Hàn Nghiệp ở đó rời đi lực chú ý của hắn, thống khổ có lẽ phải tăng gấp vài lần.
Phương thức dời đi lực chú ý hôm nay là Hàn Nghiệp nói cho hắn chuyện của Phá Quân, chẳng qua hiệu quả không lớn, khiến Diệp Tố bị tra tấn đến chết đi sống lại, không thua gì thống khổ khi tăng lên một lần bội số trọng lực.
Moka nhíu mày phân tích báo cáo huấn luyện của Diệp Tố, rõ ràng có thể nhìn ra trạng thái Diệp Tố cả ngày hôm nay đều không đúng. Bất quá hắn vẫn nhịn xuống không nói, biểu hiện của Diệp Tố một tháng qua vẫn luôn khiến hắn vừa lòng, ngẫu nhiên trạng thái không phù hợp hắn cũng có thể chịu đựng, nhưng nếu ngày mai còn như vậy, hắn liền không thể không động tay động chân một chút, điều tiết trạng thái cho Diệp Tố.
Diệp Tố không biết thầy Moka đang đánh chủ ý lên mình mà dựa theo một ngày huấn luyện như cũ, chẳng qua khi vừa kết thúc khiêu chiến ở câu lạc bộ, vừa xuống đài, chưa kịp nói một câu với Hàn Nghiệp liền ngủ.
Ở thế giới hiện thực, Diệp Tố mở mắt ra, phỏng chừng mình thật sự quá nôn nóng, ngay cả thời gian giấc ngủ cũng không thể bảo đảm bình thường.
Diệp Tố ngồi trên giường một lát, mới rời giường đi phòng thí nghiệm, mặc kệ thế nào, trước hết phải nắm giữ kĩ thuật trong tay mới tốt.
Đương nhiên, với cảm xúc hiện tại của hắn mà tiến hành thực nghiệm cũng khó khăn, cũng may nghiên cứu trước mắt cũng không cần quá mức chuyên chú. Cơm trưa, như trước là cùng Tiếu Thừa, hai người trên mặt ngoài cũng không khác gì ngày hôm qua, ngoại trừ Tiếu Thừa thỉnh thoảng sẽ hoa ngôn xảo ngữ một phen. Diệp Tố cũng thực kinh ngạc rằng bản thân mình vẫn có thể trầm ổn nói chuyện cùng Tiếu Thừa, quả nhiên kĩ thuật diễn xuất vẫn cần dẫn dắt, Tiếu Thừa không làm nằm vùng, cũng có thể làm ảnh đế cả đời vô ưu.
"Đúng rồi, cậu nhìn kỹ tôi." Khi Diệp Tố trở lại phòng thí nghiệm, Tiếu Thừa chuẩn bị trở về phòng lại dừng lại, dựa vào cửa phòng thí nghiệm gọi Diệp Tố.
Diệp Tố một bên đem ống nghiệm rửa sạch sẽ, một bên nâng mắt: "Không thấy gì."
"Quầng thâm mắt đó!" Tiếu Thừa chỉ vào hai mắt mình, tiếp theo lại móc ra một tấm giấy, "Tối hôm qua tôi suy nghĩ, có lẽ thành ý của mình còn chưa đủ, vì thế tôi viết phong thư tình, quả thực cảm động lòng người."
Thấy Diệp Tố ý tứ không tiếp, Tiếu Thừa trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Tố, đem thư tình đặt lên địa phương sạch sẽ trên bàn thí nghiệm. "Cậu nhất định phải nhìn kĩ xem, tâm ý của tôi đều ở bên trong, cậu nhìn kĩ, nhất định có thể thấy!"
Diệp Tố dừng một chút, thần sắc như suy tư gì. Hắn cảm thấy Tiếu Thừa nhiều lần cường điệu "Nhìn kỹ" là có ý tứ khác, liền quét mắt nhìn cái gọi là "thư tình" kia một cái.
Từ thế giới hiện thực mở mắt ra, tư duy Diệp Tố còn dừng ở nơi Hàn Nghiệp, không khỏi suy đoán, hắn đi tìm Phá Quân với thái độ thế nào, giống đối đãi với mình sao? Soi sáng bằng lý trí, thậm chí lay động bằng "tình yêu"?
Diệp Tố cảm thấy bản thân mình có điểm điên cuồng? Hắn đang làm gì? Ghen sao?
Diệp Tố tức giận xốc chăn lên, dùng nước lạnh vỗ lên mặt, mới bình tĩnh lại được, hắn từ trước tới nay đều kiên trì phân chia rõ ràng tình cảm ở hai thế giới, ngoài hóa học, hai thế giới tốt nhất không nên liên lụy gì tới nhau, lúc này mới giúp hắn không bị lạc đường ở hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Nhưng hiện tại, hắn lại vì chuyện ở thế giới tinh tế mà ảnh hưởng tới cảm xúc ở hiện thực.
Diệp Tố nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, ngay cả bữa sáng cũng không muốn ăn, trực tiếp đi đến phòng thí nghiệm riêng của mình, đặt toàn bộ tinh thần vào nghiên cứu.
Có lẽ loại cố ý vùi đầu vào nghiên cứu khiến tư duy Diệp Tố tập trung cao độ hơn, thậm chí mục đích ban đầu của hắn chỉ là vùi đầu vào chứ không phải mượn lúc này nghiên cứu ra cái gì, ý tưởng lại đạt tới một loại thuần túy khác.
Khi hắn đang từng bước điều chỉnh thử chất xúc tác hóa hợp, tay cầm ống nghiệm đột nhiên dừng một chút, Diệp Tố nhìn thuốc thử đang tiến hành phản ứng trong ống nghiệm, ý tưởng trong đầu không ngừng mạo hiểm ngoi lên, đột nhiên xông ra, không chịu khống chế.
"Có thể!" Những bọt khí trong đầu nổ tung, thành công bắt giữ được nội hàm trong đó, đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, "Tôi nói, nhiều ngày như vậy mà chưa có tiến triển gì, hoàn toàn có thể đổi một ý tưởng mới!"
Diệp Tố đặt ống nghiệm trong tay mình lên giá, lấy ra giấy ghé vào bàn thực nghiệm, một lần nữa tính toán.
Qua ban ngày, Diệp Tố mới xem như xác định tốt ý tưởng ban đầu, liền lập tức tiến hành thực nghiệm để nghiệm chứng. Hắn liền trở nên công việc lu bù, như con cua bò tới bò lui trong phòng thí nghiệm rộng mở. Nhưng ánh mắt hắn lại ngày càng sáng, ngày càng nghiêm túc, vô luận là ống nghiệm, cốc đong đo hay dụng cụ tinh vi cao đều được hắn sử dụng tinh chuẩn mà nhanh chóng, dung lượng chất hóa học được lấy ra đúng một phân, đặt ở trên đài thực nghiệm muôn hồng nghìn tía, phảng phất như đôi tay thon dài linh hoạt kia có thể tùy thời điều phối ra sắc hồng.
Thời gian khi hắn đắm mình trong nghiên cứu liền trôi qua thực nhanh, đến lúc thân thể cùng tư duy hắn có thể dừng lại nghỉ ngơi, đã gần tới chạng vạng.
Diệp Tố vui mừng nhìn kết quả phân tích cuối cùng, tuy rằng hắn còn cách chất xúc tác hóa hợp trong dự đoán khá xa, nhưng hắn đã tìm được phương pháp điều phối chính xác, chỉ cần không ngừng thí nghiệm, cứ thế tiếp tục, là có thể tìm được chất xúc tác hóa hợp để tróc nguyên tố ký sinh. Tựa như Edison phát minh bóng đèn vậy, chỉ cần tiếp tục kiên trì, ánh sáng sẽ không keo kiệt mà chiếu rọi đến.
Diệp Tố duỗi eo lười, xương cốt phát ra thanh âm pháo nổ nho nhỏ, đem mệt nhọc một ngày đều nổ tan.
Mở ra cửa phòng thí nghiệm, nhìn thấy Tiếu Thừa vẻ mặt u oán chờ ở bên ngoài, hắn sửng sốt, mới ý thức được mình chưa ăn cơm trưa.
Từ sau khi Tiếu Thừa tới căn cứ, Diệp Tố cuối cùng cũng có bạn, nhưng hắn còn phải nghiên cứu, còn phải ngủ... Thời gian nhàn rỗi không có nhiều. Tiếu Thừa làm bác sĩ, tương đối nhàn rỗi, để hai người có thể nói chuyện nhiều một lát, Tiếu Thừa sẽ dựa theo thời gian Diệp Tố mà điều chỉnh thời gian ăn cơm của mình.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều là cùng ăn trưa ăn chiều. Nhưng trưa hôm nay, Diệp Tố quá nhập thần làm thực nghiệm, thế nhưng đã quên báo một tiếng cho Tiếu Thừa. Mà hiện tại, cũng xa xa thời gian ăn cơm chiều ngày thường đã định tốt.
"Xin lỗi." Diệp Tố lập tức chắp tay trước ngực xin khoan dung, "Thí nghiệm có điểm nhập tâm, không cẩn thận liền đã quên thời gian! Tôi không phải cố ý xem nhẹ anh!"
Tiếu Thừa giả bộ bộ dáng tức giận chưa được nửa giây đã bị Diệp Tố chọc cười: "Tôi nghe lời này tại sao có cảm giác quái quái?"
Diệp Tố cười: "Đi, đêm nay tôi mời khách, chuộc lỗi."
"Những lời này tôi nghe vẫn thấy rất quái lạ." Tiếu Thừa bị Diệp Tố lôi kéo đi hướng nhà ăn, "Đồ ăn của chúng ta không phải vẫn luôn được cung ứng miễn phí số lượng vô hạn sao?"
"Đừng để ý việc nhỏ đó, chỉ cần biết tôi có một tấm lòng thành mời khách."
Đương nhiên, Diệp Tố vẫn đến lấy thức uống nóng, đồ ăn từ khu cơm lấy lại đây, chỉnh chỉnh tề tề đặt trước mặt Tiếu Thừa, làm tư thế tiêu chuẩn của một người phục vụ: "Mời."
Tiếu Thừa cười, xua tay ý bảo hắn ngồi xuống.
Diệp Tố ngồi xuống xong, ăn một miếng liền hận không thể nhét toàn bộ thức ăn vào miệng, hắn lúc này mới ý thức được, mình ngay cả bữa sáng cũng không ăn đó, đói bụng cả một ngày, dạ dày đều sắp tạo phản.
Diệp Tố giờ phút này mặc kệ hình tượng, phồng mồm ăn miếng to cơm.
Tiếu Thừa hiển nhiên không đói đến mức nào, thong thả ung dung uống đồ uống ấm, xem Diệp Tố như vậy không nhịn cười, "Xem ra cậu thực sự có phát hiện lớn, ngay cả cơm cũng không rảnh lo ăn."
"Đúng." Diệp Tố trong trăm vội cũng bớt thời giờ nói một câu, "Đại khái là tìm đúng hướng rồi, kế tiếp chỉ là vấn đề thời gian."
Tiếu Thừa giật mình, thập phần nghiêm túc mà nhìn Diệp Tố, mới khó có thể tin mà hỏi: "Cậu nghiên cứu chính là hạng mục giống bọn họ sao?"
Diệp Tố: "Hẳn vậy đi."
"Mã hóa tin tức sóng?"
"Ừm." Diệp Tố tuy rằng nghiên cứu tróc nguyên tố ký sinh, nhưng tróc ra cũng là để mã hóa tin tức sóng, nói mục đích như vậy cũng không sai.
Tiếu Thừa nhìn Diệp Tố trong chốc lát, mới thở phào nhẹ nhõm, biểu tình trong nhất thời bởi vì khiếp sợ mà có điểm quái dị.
Sau một lúc lâu, Tiếu Thừa lắc đầu tán thưởng: "Cậu quả thật là một thiên tài."
Diệp Tố cười cười: "Nào có khoa trương như vậy."
"Có." Tiếu Thừa gật đầu, "Khác biệt lớn nhất giữa người thường và thiên tài là ở chỗ, nếu tôi bị quả táo rơi vào đầu, chỉ biết mắng một tiếng sau đó nhặt lên rửa ăn, mà Newton có thể mượn việc này nghĩ đến Lực vạn vật hấp dẫn. Tôi dám cam đoan, nhóm giáo sư ở một phòng thí nghiệm khác cũng không nhanh như cậu, cho dù bọn họ đã là những học giả đứng đầu thế giới này."
Diệp Tố khách khí nói: "Đại khái bởi vì nguyên tố ký sinh là do tôi phát hiện, trong quá trình phát hiện tôi liền dần dần hiểu biết nó, nghiên cứu tiếp cũng thuận tay hơn."
Tiếu Thừa không nói nữa, chỉ là khiếp sợ vẫn luôn nghẹn ở ngực, thế nào cũng phải làm gì đó để giảm bớt, hắn cười cười, giơ cốc đồ uống ấm lên: "Kính nhà hóa học tương lai đoạt giải Nobel của chúng ta!"
Diệp Tố tức giận liếc hắn một cái, nhưng vẫn giơ ly lên chạm một chút. May mắn giờ ăn cơm đã qua, nhà ăn không có người, nếu không người ta sẽ nghĩ hai tên nít ranh này ở sông băng Nam cực bị nghẹn điên rồi.
"Đợi lát nữa về phòng tôi ngồi?" Tiếu Thừa buông cái ly, hỏi.
Mặc dù thời gian không còn sớm, nhưng Diệp Tố vẫn đồng ý. Tuy rằng Tiếu Thừa chưa nói, Diệp Tố cũng biết hắn khẳng định đã đợi mình một thời gian dài, Diệp Tố cảm thấy rất có lỗi, rốt cuộc mở cửa nói một tiếng cũng không khó, nhưng hắn lại quên sạch sẽ.
Đại khái do Tiếu Thừa là bác sĩ, trong phòng cũng phá lệ sạch sẽ.
Diệp Tố tự nhận phòng mình cũng được mình dọn gọn gàng sạch sẽ, nhưng so với Tiếu Thừa, vẫn là kém một chút, là cái loại thế nào cũng không đuổi kịp.
Diệp Tố đi vào cũng không dám ngồi xuống.
"Khách khí cái gì với tôi." Tiếu Thừa cười một cái, đá một cái ghế dựa lại đây, "Tôi không bận rộn như cậu, cả ngày chui trong phòng chỉ có thể quét tước một lần lại một lần."
Lời hắn nói nồng đậm ai oán khiến Diệp Tố không nhịn được mà vui vẻ.
"Làm ly đường glucose không?" Tiếu Thừa lấy ra một cái bình nhỏ từ ngăn tủ các loại đồ uống, tùy ý như đang hỏi "Làm ly Whisky không" vậy.
"Anh thật đúng là khách khí." Diệp Tố trố mắt.
"Cậu một ngày không ăn cơm, cơm chiều cũng không ăn được bao nhiêu, vẫn nên bổ sung một chút thì tốt hơn." Tiếu Thừa mở nắp bình đường glucose ra, đưa cho Diệp Tố, chính mình ngồi xuống đối diện Diệp Tố, dựa lưng vào bàn làm việc.
"Vậy cảm ơn."
"Các cậu làm hóa học không tránh khỏi sẽ tiếp xúc một số chất độc hại, ngoài phối hợp với chúng tôi kiểm tra định kỳ, ngày thường tăng mạnh dự phòng, đề cao tố chất thân thể cũng rất cần thiết." Tiếu Thừa thuận tiện nói chút phương pháp nhỏ thường ngày để đề cao tố chất thân thể.
Diệp Tố nghe thấy gật mạnh đầu: "Có bạn là bác sĩ thực tốt nha."
Tiếu Thừa cười cười, có ý vị khác mà nói: "Còn có càng tốt."
"Hả?"
"Ví dụ như có bạn trai làm bác sĩ."
Diệp Tố ngẩn ra, trong lúc nhất thời không hiểu ý Tiếu Thừa.
Tiếu Thừa bỗng nhiên cười đến thực mê người, khóe mắt hơi cong lên, đáy mắt cảm xúc nồng đậm mà nhìn chằm chằm Diệp Tố: "Chúng ta có lẽ sẽ ở căn cứ thật lâu, trên cơ bản không có duyên với hạnh phúc hôn nhân, một khi đã vậy, vì sao không suy xét đến chuyện hai chúng ta ở bên nhau?"
"Anh đùa cái gì vậy?" Diệp Tố thiếu chút nữa phun đường Glucose ra.
Tiếu Thừa thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói: "Tôi không nói đùa."
Diệp Tố lại cười: "Tiếu Thừa, anh hống mấy em gái khẳng định rất giỏi, ánh mắt này, chậc chậc..."
"Nói thật, tôi sống hơn ba mươi năm, quen các cô gái đều chưa quá ba mươi cái, bạn gái bạn trai cộng lại cũng không vượt quá ba người." Tiếu Thừa vội giơ tay tỏ vẻ trong sạch, "Cậu đừng cười, chúng ta đang nói chuyện rất nghiêm túc."
Diệp Tố cười đến thiếu chút nữa ngã khỏi ghế.
Tiếu Thừa thấy cái dạng này của hắn thì thập phần bất đắc dĩ, đứng lên, tay phải từ bả vai hoa đến đầu gối, còn cố ý vỗ vỗ cơ ngực, "Dáng người tôi khá ổn đi? Mặt lớn lên cũng ổn đấy chứ? Toàn bộ căn cứ, tôi và cậu cũng là hai người tuổi tác nhỏ nhất, không ở cùng nhau còn có thiên lý sao?"
"Lời nói này, về lý cũng không sai..."
"Cậu cũng thừa nhận! Tại sao không đáp ứng?"
Diệp Tố nỗ lực nhịn cười: "Nhưng hai chúng ta và tình lữ, hai vấn đề này cách nhau quá xa."
"Cũng không quá xa." Tiếu Thừa đánh giá mình và Diệp Tố, "Chỉ cách một cái gật đầu của cậu thôi."
Diệp Tố dở khóc dở cười: "Tôi tạm thời không có ý định tìm một nửa kia, kỳ thật tôi cảm thấy, cho dù cả đời làm nghiên cứu cũng không sao."
"Duyên phận tới chứ không cần người tìm." Tiếu Thừa thực nghiêm túc nói, "Ở Nam cực, địa phương lạnh như vậy, có tôi làm ấm ổ chăn cho cậu không phải tốt sao?"
"Có điều hòa......"
"Điều hòa có thể so với người sao? Cậu không cảm thấy chỉ có thời gian ăn cơm mới có thể nói chuyện phiếm là rất nhàm chám sao? Ban đêm trở lại phòng, một mình một người ở, không có di động không có ti vi, thật đúng là hư trống rỗng."
Diệp Tố lắc đầu: "Tôi còn phải đi ngủ." thế giới Tinh tế, một đống chuyện còn đợi hắn, đâu ra thời gian mà trống với chả rỗng.
Tiếu Thừa nhụt chí ngồi lại trên ghế, khoanh tay trước ngực. Một lát sau, hắn lại không cam lòng mà đứng lên, "Hay là cậu không thích loại hình như tôi? Kỳ thật tôi có thể thay đổi một chút vì cậu, ví dụ như dịu dàng, ví dụ như cường thế hơn một chút?"
Tiếu Thừa nhướn lông mày, tới gần Diệp Tố, đôi tay chống hai bên ghế dựa, cúi đầu nhìn hắn, giống như đem Diệp Tố ấn vào lồng ngực mình. Khoảng cách gần như vậy khiến Diệp Tố hơi cảm thấy không khỏe, tuy rằng hương thuốc nhàn nhạt trên người Tiếu Thừa thực dễ ngửi, giảm bớt cái mũi bị chất hóa học kích thích cả ngày của hắn. Diệp Tố ngửa ra, đang định đẩy Tiếu Thừa ra, lại thấy được bên ngực áo trái của hắn tựa hồ có vệt nước gì đó.
Tiếu Thừa yêu sạch sẽ như vậy làm sao có thể để trên người mình dính vệt nước? Hơn nữa, vệt nước kia cũng không phải một khối hoàn chỉnh, càng giống như chữ viết gì đó.
Tay Diệp Tố đang định đẩy hắn liền dừng lại, hắn dường như nghĩ tới một loạt động tác vừa rồi của Tiếu Thừa, vỗ cơ ngực, khoanh tay trước ngực, những động tác đó ngày thường hắn sẽ không làm, mục đích phảng phất như để viết chữ kia lên.
Không đợi hắn nghĩ hiều, Tiếu Thừa liền nhân cơ hội càng áp sát Diệp Tố một chút.
Hôm nay Tiếu Thừa mặc một kiện áo gió dài không có nút thắt, bên trong là áo bố màu xám, vệt nước không phải thực rõ ràng, hơn nữa lúc trước còn bị áo ngoài ngăn trở. Nhưng theo hắn cong lưng, áo gió tản ra hai bên, một khối bên ngực trái kia trực tiếp lộ ra trước mắt Diệp Tố.
Diệp Tố cũng thấy rõ ràng cái từ kia — Kéo 拖
Có lẽ do ở cạnh Hàn Nghiệp thời gian dài, Diệp Tố cũng thực mẫn cảm với những người làm việc bí mật. Đặt trong quá khứ, loại tình huống này hắn có thể sẽ không để ý, hoặc lớn tiếng kêu lên. Nhưng hiện tại hắn cơ hồ cảm nhận được cái gì, nơi này, mỗi phòng đều có theo dõi, có người chuyên môn giám thị.
Mà vị trí của hắn cùng Tiếu Thừa, hẳn là góc độ Tiếu Thừa tính toán tốt có thể tránh được camera. Chữ cái trên ngực Tiếu Thừa kia, phía sau bị Tiếu Thừa ngăn trở, phía trước lại có mình ngăn trở, trên cơ bản, ngoài mình ra, không ai có thể nhìn thấy. Diệp Tố lại nghĩ đến khi vào cửa Tiếu Thừa đá ghế dựa, liền vững vàng mà dừng ở vị trí này...Từ lúc đó, Tiếu Thừa liền chuẩn bị muốn nói gì đó.
Trong một khắc Diệp Tố suy nghĩ nhiều như vậy, thân phận Tiếu Thừa, thứ hắn muốn nhắc nhở khiến Diệp Tố khẩn trương, trái tim thậm chí không tự chủ được mà nhảy vọt lên, nhưng chút cứng đờ trên mặt chỉ một lát liền khôi phục bộ dáng ban đầu, hắn ép xuống kinh ngạc suýt vỡ ra khỏi miệng, quan sát động tác kế tiếp của Tiếu Thừa.
Tiếu Thừa còn kinh ngạc hơn với phản ứng của Diệp Tố, thậm chí hoài nghi mình nhắc nhở Diệp Tố có nhìn thấy không. Tiếu Thừa cúi người xuống, thân mật dựa sát vào Diệp Tố, gương mặt dường như dán vào mặt Diệp Tố. Bờ môi hắn như đang hôn môi Diệp Tố, chậm rãi từ chóp mũi hắn một đường đến tai, cách không quá một centimet. Mà tới bên tai, Tiếu Thừa như khiêu khích mà càng áp sát gần hơn một chút, hơi thở phả vào vành tai Diệp Tố.
Phàm một người thấy một màn như vậy đều sẽ cho rằng Tiếu Thừa nói lời âu yếm lộ liễu gì.
Nhưng lời Diệp Tố thực sự nghe được, nhỏ như tiếng muỗi lại khiến hắn như lọt vào hầm băng.
"Trước khi cậu không xác định lời nói của Benedict là sự thật, hãy kéo chậm lại tiến trình thực nghiệm."
Sau lời Tiếu Thừa nói vang lên, thời gian như phảng phất đình trệ một lát, Diệp Tố thậm chí không hiểu nổi ý tứ những lời này. Benedict không nói sự thật? Lời nào không phải sự thật, hay toàn bộ đều không phải sự thật? Lời Tiếu Thừa có mấy phần có thể tin? Tiếu Thừa là ai, đại diện cho thế lực phe nào?
Quá nhiều nghi hoặc nháy mắt ngăn trước mắt Diệp Tố, giao điệp lẫn nhau, khiến hắn thấy không rõ Tiếu Thừa, càng thấy không rõ hoàn cảnh hiện tại.
Hơi thở Tiếu Thừa bồi hồi trên mặt Diệp Tố một lúc rồi rời đi, hắn dựng thẳng eo, cười như không cười mà nhìn Diệp Tố: "Có phải bị tôi làm cho cảm động hay không? Lời tôi nói chính là sự thực, cậu phải suy xét rõ ràng."
Diệp Tố ngửa đầu nhìn mặt Tiếu Thừa vài giây, trong khoảng thời gian ngắn, hắn liền không quen người trước mặt này.
Diệp Tố kéo kéo khóe miệng, cười: "Nhân sinh đại sự, tôi phải cẩn thận ngẫm lại."
"Đương nhiên." Tiếu Thừa búng tay một cái, "Tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, chờ tôi cưa đổ cậu đi. Như vậy, hiện tại tôi đưa cậu trở về?"
Diệp Tố trầm mặc vài giây: "Được."
Hắn cho rằng Tiếu Thừa sẽ còn nhân cơ hội nói cho hắn một chút tin tức, nhưng thẳng đến lúc đưa về phòng, còn mặt dày vô sỉ nói muốn hôn chúc ngủ xong liền bị Diệp Tố cự tuyệt, Diệp Tố cũng không thấy dấu hiệu gì đáng chú ý.
Diệp Tố nghĩ, có lẽ bởi vì căn cứ nam cực theo dõi quá sát sao, Tiếu Thừa cũng không thể ra sức.
Nằm trên giường, Diệp Tố thật sự mất ngủ.
Hắn tuy rằng sớm biết trong phòng có theo dõi, nhưng giờ phút này, hắn vô pháp xác định mục đích theo dõi này xuất phát từ bảo mật an toàn hay là một loại giám thị, trong bóng đêm, như có một đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, không rõ thiện ác.
Đầy đầu Diệp Tố là câu Tiếu Thừa nói với hắn. Chỉ một câu liền đem Benedict, Tiếu Thừa, căn cứ Nam cực đều lâm vào nguy cơ tín nhiệm, hắn không biết phải tin tưởng ai, có thể tin tưởng ai.
Nếu Benedict nói dối, vậy những người khác thì sao, nhiều nhà hóa học, vật lý học có thanh danh như vậy, trong đó còn có thầy hắn, Lý Hoằng Hậu, bọn họ thông đồng với nhau hay không biết gì cả? Vô luận kết quả là cái nào, đều khiến Diệp Tố không thể chấp nhận. Hắn chưa từng hoài nghi Benedict — tuy rằng hắn không biết sự tình quốc tế gì cả, nhưng bởi vì thầy hắn, các tiền bối hắn kính ngưỡng cũng chưa từng hoài nghi qua.
Đương nhiên, cũng có một nửa khả năng là Tiếu Thừa nói đối. Như vậy, sau lưng hắn hẳn có thế lực, mục đích hắn trà trộn vào đây là gì? Diệp Tố có nên nói chuyện này cho người khác hay không, vạn nhất Tiếu Thừa không có ý tốt liền hủy đi căn cứ này cùng toàn bộ hạng mục nghiên cứu. Nhưng hiện tại, một người hắn có thể tin tưởng cũng không có.
Hiện tại hắn chỉ có thể tin bản thân mình, Diệp Tố nhắm mắt lại, ngăn cách bóng tối bên ngoài. Mà kỹ thuật khoa học tiên tiến của thế giới Tinh tế sẽ là lợi thế lớn nhất của hắn, mặc kệ ai là người nói thật, mục đích đều nhằm vào phương thức mã hóa tin tức sóng, một bên muốn đạt thành, một bên muốn ngăn cản. Mà Diệp Tố dẫn đầu, nắm giữ loại kỹ thuật này, chính là nắm giữ tiên cơ, chỉ cần cơ hội còn ở trong tay hắn, là có thể nhìn được tới sự thật.
Khoa học kỹ thuật đến từ thế giới Tinh tế cuối cùng cũng khiến Diệp Tố có cảm giác nắm chắc một chút, thấp thỏm lo âu cũng thoáng bình ổn lại, nhưng cũng chỉ là thoáng mà thôi, thế giới mà phân không rõ thật thật giả giả luôn khiến người ta cảm giác không an toàn.
Diệp Tố ngủ quên trong lo lắng đề phòng, lúc tỉnh lại ở thế giới Tinh tế đã là hơn 9 giờ, đã sớm qua thời gian huấn luyện.
Diệp Tố im lặng trong chốc lát, khẳng định sẽ bị Moka mắng cho một trận, sau đó, sầu lo ở thế giới hiện thực lại nổi lên, đuổi cũng đuổi không đi, rốt cuộc thì, thế giới hiện thực mới là nơi hắn thực sự sinh sống, hắn không thể không lo lắng.
Hắn đi xuống lầu, nhìn thấy Hàn Nghiệp đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh, không biết trở về khi nào. Hàn Nghiệp đã sớm nghe thấy động tĩnh, lúc này quay đầu lại hỏi: "Ngủ nướng?"
Diệp Tố:......
Hắn nhìn biểu tình Hàn Nghiệp có vẻ mạc danh từ ái, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản bác như thế nào.
"Tôi giúp cậu xin Moka lão sư hai giờ, còn năm phút đồng hồ nữa." Hàn Nghiệp nhìn đồng hồ nói.
Diệp Tố nghiêm mình, chỉ kịp túm lấy dịch dinh dưỡng Hàn Nghiệp đưa qua làm bữa sáng, liền chạy như bay khỏi phòng, có thể ít bị Moka mắng một chút vẫn là tốt hơn.
Có lẽ nguyên nhân do lo lắng thế giới hiện thực, khiến huấn luyện phân hóa Cảm thái của hắn vẫn luôn không thông thuận, liên tục sai lầm rất nhiều, kể cả lúc trước Diệp Tố tự nhủ mình phải buông xuống tâm tình cũng không có bất kì tác dụng gì, kia sao có thể dễ dàng bỏ xuống.
Diệp Tố đã từng luôn mừng thầm rằng mình sống được thời gian lâu gấp đôi người khác, hiện tại ngay cả phiền não hắn phải thừa nhận cũng là gấp đôi.
Cũng may sắc mặt Moka thực khó coi khi thấy Diệp Tố biểu hiện kém cỏi, nhưng cũng không mở miệng chỉ trích, cũng không biết Hàn Nghiệp xin nghỉ với hắn thế nào, lại có thể khiến hắn khoan dung như vậy.
Nghĩ đến Hàn Nghiệp, Diệp Tố rời khỏi không gian toàn tức phát hiện ra sáng nay Hàn Nghiệp không tới đây. Lúc trước Hàn Nghiệp ăn xong bữa sáng, xử lý công việc một lát xong đều sẽ đến khu huấn luyện tinh thần lực bồi hắn, nghĩ đến hiện tại hắn đang xử lý chuyện Phá Quân, lo liệu không hết.
Diệp Tố hứng thú không cao, cơm trưa ăn cũng cảm thấy vô vị. Bất quá, trước khi tiến hành áp bức trọng lực, Hàn Nghiệp vẫn chạy lại đây, khiến Diệp Tố thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng Diệp Tố đã tiến hành huấn luyện trọng lực hơn một tháng, nhưng bóng ma đối với huấn luyện này vẫn luôn tồn tại, chưa bao giờ giảm bớt. Nếu không phải luôn có Hàn Nghiệp ở đó rời đi lực chú ý của hắn, thống khổ có lẽ phải tăng gấp vài lần.
Phương thức dời đi lực chú ý hôm nay là Hàn Nghiệp nói cho hắn chuyện của Phá Quân, chẳng qua hiệu quả không lớn, khiến Diệp Tố bị tra tấn đến chết đi sống lại, không thua gì thống khổ khi tăng lên một lần bội số trọng lực.
Moka nhíu mày phân tích báo cáo huấn luyện của Diệp Tố, rõ ràng có thể nhìn ra trạng thái Diệp Tố cả ngày hôm nay đều không đúng. Bất quá hắn vẫn nhịn xuống không nói, biểu hiện của Diệp Tố một tháng qua vẫn luôn khiến hắn vừa lòng, ngẫu nhiên trạng thái không phù hợp hắn cũng có thể chịu đựng, nhưng nếu ngày mai còn như vậy, hắn liền không thể không động tay động chân một chút, điều tiết trạng thái cho Diệp Tố.
Diệp Tố không biết thầy Moka đang đánh chủ ý lên mình mà dựa theo một ngày huấn luyện như cũ, chẳng qua khi vừa kết thúc khiêu chiến ở câu lạc bộ, vừa xuống đài, chưa kịp nói một câu với Hàn Nghiệp liền ngủ.
Ở thế giới hiện thực, Diệp Tố mở mắt ra, phỏng chừng mình thật sự quá nôn nóng, ngay cả thời gian giấc ngủ cũng không thể bảo đảm bình thường.
Diệp Tố ngồi trên giường một lát, mới rời giường đi phòng thí nghiệm, mặc kệ thế nào, trước hết phải nắm giữ kĩ thuật trong tay mới tốt.
Đương nhiên, với cảm xúc hiện tại của hắn mà tiến hành thực nghiệm cũng khó khăn, cũng may nghiên cứu trước mắt cũng không cần quá mức chuyên chú. Cơm trưa, như trước là cùng Tiếu Thừa, hai người trên mặt ngoài cũng không khác gì ngày hôm qua, ngoại trừ Tiếu Thừa thỉnh thoảng sẽ hoa ngôn xảo ngữ một phen. Diệp Tố cũng thực kinh ngạc rằng bản thân mình vẫn có thể trầm ổn nói chuyện cùng Tiếu Thừa, quả nhiên kĩ thuật diễn xuất vẫn cần dẫn dắt, Tiếu Thừa không làm nằm vùng, cũng có thể làm ảnh đế cả đời vô ưu.
"Đúng rồi, cậu nhìn kỹ tôi." Khi Diệp Tố trở lại phòng thí nghiệm, Tiếu Thừa chuẩn bị trở về phòng lại dừng lại, dựa vào cửa phòng thí nghiệm gọi Diệp Tố.
Diệp Tố một bên đem ống nghiệm rửa sạch sẽ, một bên nâng mắt: "Không thấy gì."
"Quầng thâm mắt đó!" Tiếu Thừa chỉ vào hai mắt mình, tiếp theo lại móc ra một tấm giấy, "Tối hôm qua tôi suy nghĩ, có lẽ thành ý của mình còn chưa đủ, vì thế tôi viết phong thư tình, quả thực cảm động lòng người."
Thấy Diệp Tố ý tứ không tiếp, Tiếu Thừa trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Tố, đem thư tình đặt lên địa phương sạch sẽ trên bàn thí nghiệm. "Cậu nhất định phải nhìn kĩ xem, tâm ý của tôi đều ở bên trong, cậu nhìn kĩ, nhất định có thể thấy!"
Diệp Tố dừng một chút, thần sắc như suy tư gì. Hắn cảm thấy Tiếu Thừa nhiều lần cường điệu "Nhìn kỹ" là có ý tứ khác, liền quét mắt nhìn cái gọi là "thư tình" kia một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất