Say Mê Bất Tỉnh

Chương 10: Cái đồ Cặn bã Cố Tỉnh Thần

Trước Sau
Trần Túy tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau. Mở mắt, đầu tiên nhìn thấy chính là chị gái ngồi ở bên giường, hai mắt sưng húp, vẻ mặt ngập tràn thương xót.

Cậu mơ hồ nhớ lại mình bởi vì bị kỳ phát tình giày vò mà ngất xỉu, hiện tại cảm giác khô nóng trên người đã hoàn toàn biến mất, trừ bỏ có chút mệt mỏi ra cũng không còn đau đớn gì khác, vậy thì mắc mớ gì chị gái lại khổ sở đến thế?

"Cái kia, chị, khụ khụ, chị sao vậy? Em không sao, chị đừng khóc mà." Ngủ quá lâu, giọng nói có chút khó nghe.

Trần Nhưỡng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Em nói cho chị biết em đang giấu diếm chuyện gì?"

Trong lòng Trần Túy lộp bộp hai tiếng, chỉ biết bản thân xong đời rồi. Có lẽ mấy ngày qua, trong lúc cậu mất đi ý thức, anh trai anh minh thần võ kia của cậu đã sớm điều tra rõ ngọn ngành mọi chuyện rồi, giấu trời vượt biển* ư? Không thể nào!

*Giấu trời vượt biển: Man thiên quá hải - 1 trong 36 kế, có nghĩa là lợi dùng lúc trời có sương mù mà lẩn trốn.

Trần Nhưỡng nói: "Có phải là tên khốn của Cố gia đã đánh dấu em không?"

Trần Túy kéo chăn qua đầu, ý đồ trốn tránh sự thật, bị chị gái thẳng tay kéo xuống: "Chuyện tới nước này em trốn tránh còn có lợi ích gì?"

"Ba mẹ hôm nay về nước, em đừng hòng giả chết, nhanh chóng khỏe lại, tiệc đính hôn cuối tuần này em phải có mặt."

"Tiệc đính hôn???" Trần Túy từ trong ổ chăn ngồi bật dậy: "Ai đính hôn???!"

Trần Nhưỡng âm vang mạnh mẽ trả lời: "Em và Cố Tỉnh Thần!"

Vào ngày tổ chức tiệc đính hôn, Trần Túy bị mẹ đánh thức, kéo đến trước tủ quần áo chỉnh trang hồi lâu.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, ba mẹ cậu đối với cuộc hôn nhân này có vẻ rất hài lòng, phụ thân đại nhân còn có thể vô cùng nghiêm chỉnh cùng cậu thảo luận lợi hại đúng sai của chuyện này, mẫu thân thì thập phần vui sướng vì gả được con, không chỉ vậy, hai người hình như còn rất hòa hợp với Cố gia, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã có thể vô cùng thân mật gọi nhau là ông bà thông gia.

"Mẹ ơi, mẹ bán con cho Cố gia thật sao?" Trần Túy không thích mặc tây trang bó tay bó chân, nhưng lúc này lại bị mẹ bắt ép mặc vào bộ đồ do chị gái chọn, tuy nhìn rất đẹp, nhưng lại bó đến nghẹt thở.

Bà Trần xẵng giọng: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ là gả con không phải bán con."

Tiểu thiếu gia mặc kệ: "Mẹ gả con như vậy có phải là quá qua loa rồi hay không!!! Mẹ mẹ mẹ, sao mẹ lại có thể bắt tay với anh hai hãm hại con?!"

Bà Trần kiên nhẫn khuyên nhủ: "Daddy của con cùng bác Cố thời trẻ từng có thâm giao, hai nhà khi ấy còn nói đùa sau này sẽ cho con cái lấy nhau, giờ thì hay rồi, chuyện tốt trở thành sự thật, tuy rằng tiểu tử họ Cố kia có chút lỗ mãng, nhưng cũng may là một người có trách nhiệm, cái này gọi là nhân duyên trời định."



"Nhưng mà..."

"Tình cảm có thể từ từ vun đắp, năm đó mẹ và ba con, cũng là bị hai bên gia đình ép lấy nhau đó thôi, con xem chúng ta hiện tại có tốt hay không, không chỉ có tốt, mà còn có thêm ba đứa ngốc các con, một chút cũng không khiến chúng ta bớt lo, daddy của con tuy bề ngoài có hơi hung dữ, nhưng đứa ổng thương nhất vẫn là con, Nhưỡng Nhưỡng vừa gọi tới nói con xảy ra chuyện, ba con nửa đêm nửa hôm thức dậy cho người đặt gấp vé máy bay, vội vội vàng vàng chạy về nước, vì chuyện của con mà tan nát cõi lòng. Bên phía Cố gia ba con đã xem xét qua. Người có phẩm tính không tốt chắc chắn không lọt được vào mắt ba con, cho nên con có thể yên tâm."

Trần Túy bị mẹ nói đến không thể phản bác, hơn nữa thời điểm nghe thấy "Cho con cái lấy nhau" cậu liền triệt để tuyệt vọng, hóa ra cậu từ trong bụng mẹ đã bị đem đi "Bán" rồi! Thật khổ sở mà, làm sao có thể vui được! Cây cải thảo như cậu vô giá trị đến vậy sao?!

Bà Trần giúp cậu chải chuốc lại mái tóc, tiểu nhi tử lúc này hoàn toàn không còn mang vẻ bệnh tật của mấy ngày trước, chăm sóc tốt đến cực kỳ có sức sống, bà Trần càng nhìn càng thích, cuối cùng ôm lấy mặt con trai hôn lên trán cậu một cái bẹp: "Tiểu Tửu của chúng ta đúng là càng lớn càng xinh đẹp. "

Trần tiểu thiếu gia ăn mặc như người mẫu, không cam tâm tình nguyện bị kéo đến nhà hàng. (Truyện được edit bởi editor Nina - hoạt động duy nhất tại Wattpad)

Địa điểm này do chính tay ông Cố sắp đặt, là một trong những sản nghiệp cao cấp nhất của Cố thị, đãi tiệc ở chỗ này, không chút nghi ngờ gì chính là muốn biểu thị tôn trọng cùng thành ý đối với Trần gia.

Bài trí phô trương đương nhiên đủ để thỏa mãn tâm tư của mọi người, ông Trần bà Trần bao gồm cả hai đứa con lớn đều nhập tiệc với vẻ mặt vui vẻ hòa nhã, bà Cố vừa thấy Trần Túy lập tức nhiệt tình nghênh đón, không ngừng khen đứa nhỏ này tuấn tú xinh đẹp, khí chất không tầm thường, còn kéo người đến ngồi cạnh, biểu tình yêu thích không nói nên lời.

Tiệc đính hôn hết thảy đều thật hài hòa, duy chỉ có một điều --- Chính là Cố Tỉnh Thần không xuất hiện.

Trợ lý của ông Cố không ngừng gọi điện thoại thúc giục, nhưng đồ ăn đều đã dọn lên đầy đủ, Cố thiếu gia vẫn như cũ không thấy bóng dáng, thẳng đến khi ông Trần bắt đầu tỏ vẻ tức tối, Cố Tỉnh Thần mới khoan thai bước đến, phía sau hắn còn có thêm một người.

Trần Túy để ý thấy gương mặt vốn luôn hòa ái dễ gần của ông Cố lập tức xụ xuống.

Bà Cố bật dậy kéo Cố Tỉnh Thần sang một bên nhỏ giọng chất vấn: "Hôm nay ngày vui con dẫn người kia tới làm gì!"

Cố Tỉnh Thần không để y tới, chỉ khăng khăng giữ chặt tay của Diệp Dật Viễn, kéo đến trước bàn ăn, nói với ông Trần và bà Trần:

"Bác trai Trần bác gái Trần, con thành thật xin lỗi, tiệc đính hôn hôm này phải hủy bỏ, con sẽ không cưới Trần Túy."

Trần Túy bị ánh mắt của anh hai ngồi ở đối diện ghim chặt đến không thể động đậy, nhưng trong lòng cậu chính là đang kịch liệt hò hét: Amazing good job tráng sĩ! Tại hạ bội phục bội phục!

Sắc mặt ông Trần đã lạnh lẽo đến cực độ, vẫn duy trì phong độ hỏi: "Nguyên nhân là gì?"

Cố Tỉnh Thần kéo Diệp Dật Viễn tới trước: "Trong lòng con chỉ có một mình Diệp Dật Viễn, nếu nhất định phải kết hôn cũng chỉ có thể là người này. Thật xin lỗi Trần Túy, nhưng hôn nhân không có tình cảm là sai lầm, con không thể hại cậu ấy thêm nữa."



Diệp Dật Viễn từ lúc tiến vào cũng chưa từng lên tiếng, nhìn như có chút run rẩy, trong giọng nói lại mang theo mười phần lo lắng: "Bác trai Cố, con thật sự yêu Tỉnh Thần. Bác thành toàn cho chúng con đi!"

Trần Túy ở trong lòng vui mừng khôn xiết: Thành toàn thành toàn! Tôi rút lui! Các người nhanh đi kết hôn giùm đê! Ha ha!

Ông Cố chỉ thẳng tay vào mặt Cố Tỉnh Thần, lửa giận cao ngút: "Đốn mạt! Chuyện mày làm hôm nay chính là đốn mạt!!!"

Cố Tỉnh Thần thẳng lưng, một chút ý thỏa hiệp cũng không có: "Ba, chuyện gì con cũng có thể nghe theo lời ba, nhưng chuyện này, không được."

Bà Cố vội la lên: "Tiểu Thần, đừng nói nữa!"

Ông Cố thập phần tức giận, xông tới muốn đánh thằng con ngỗ nghịch một trận, nhìn ông như thể nộ khí xung thiên, Trần Túy lúc này không còn tâm tình ngồi xem kịch hay, cậu lập tức đứng lên lôi kéo khuyên ông có chuyện gì từ từ nói, kết quả ông Cố tức giận đến mất hết lý trí, chỉ một mực muốn đánh thằng con bất hiếu kia, có người ngăn cản cũng bị ông giận chó đánh mèo đẩy mạnh.

Mặc dù ông Cố thân mặc tây trang bộ dáng nhã nhặn, bất quá thời trẻ từng luyện quyền anh, nếu không phải về sau theo nghiệp kinh doanh thì đã sớm tham gia đội tuyển quốc gia rồi. Hiện tại càng lớn tuổi lại càng dẻo dai, cộng thêm tức giận lấn át lý trí, nào biết được người đứng ra ngăn cản ông chính là đứa con bảo bối của Trần gia?

Một cú đẩy kia dùng hết mười phần công lực, Trần tiểu thiếu gia bệnh nặng vừa khỏi làm sao có thể chống đỡ nổi, lúc này mạnh mẽ văng ra sau, thắt lưng vừa vặn va vào góc bàn bên cạnh, ngay cả chiếc bình cổ đắt tiền đặt ở trên bàn cũng bị va ngã, cơ hồ là cùng lúc chạm đất với cậu.

"Tiểu Tửu!"

Sự việc xảy ra vào lúc này khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, chờ cho Trần Chước dẫn đầu phản ứng chạy tới, em trai anh đã cuộn mình trên mặt đất, trông bộ dáng rất đau đớn, mảnh vỡ của bình hoa cũng cứa vào tay cậu, máu tươi rỉ ra thập phần chói mắt.

Ông Cố lúc này rốt cục bình tĩnh, phải nói là tất cả mọi người trong phòng lúc này đang tức giận có, đắc ý có, áy náy có, toàn bộ đều bình tĩnh trở lại. Dồn hết sự chú ý lên người omega suy yếu kia.

Trần Chước ôm lấy cậu, liên tục hỏi cậu đau ở đâu.

Trần Túy cảm thấy toàn thân đều đau, trên tay đau, bụng cũng đau, không biết phải kể khổ cùng ba mẹ anh chị như thế nào, khóc không ra nước mắt, cuối cùng chỉ có thể chớp mắt vài cái, yếu ớt nói một câu: "Hình như em...Chảy máu rồi. "

Trần Nhưỡng nhìn thấy thân dưới của em trai không biết vì sao chảy máu, lập tức kinh hãi kêu lên, khiến mọi người trong phòng đều hoảng hốt.

Trần Túy cảm nhận được có người bế cậu lên, bất quá anh trai sau khi bế cậu lên lại giao cậu cho một người khác, mà người này có hóa thành tro Trần Túy cũng nhận ra. Cậu liều mạng muốn tránh thoát khỏi cái ôm của tên alpha khốn kiếp, cuối cùng lại phải khuất phục trước pheromone của hắn, không có biện pháp, bụng thật sự rất đau, pheromone tựa như thuốc tê, tốt xấu gì cũng có thể giúp cậu giảm bớt đau đớn.

Trước khi mất đi ý thức, tiểu thiếu gia ở trong lòng rưng rưng lên án:

Cái đồ cặn bã Cố Tỉnh Thần, từ lúc đụng phải anh, lão tử chưa từng có một ngày yên ổn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau