Scandal Của Cậu Đáng Yêu Hơn Cậu Nhiều
Chương 56: Em sẽ không thua anh nữa đâu.
Bởi vì một tấm ảnh rất có cảm giác tháng năm nên cả đêm Giang Ảnh chẳng thế nào ngủ ngon. Trong lúc cậu nửa mê nửa tỉnh, bên tai còn văng vẳng lời Tề Tuấn nói lúc say.
"Tề tổng nhà tao từng bảo, lớp trưởng là người làm gì cũng có mục đích, cậu ấy là người có tiền đồ nhất trong lứa bọn mình. Mày thử nghĩ mà xem, sau khi cậu ấy về nước rồi gia nhập giới giải trí, tác phẩm đầu tiên của cậu ấy là một bộ phim điện ảnh rất lớn, những nhân vật cậu ấy chọn đều rất đỉnh, bản thân cậu ấy cũng diễn rất tốt. Dần dần sự nghiệp của cậu ấy lên như diều gặp gió."
"Đến khi cảm thấy bản thân mình có đủ khả năng để cho mày một tương lai tốt đẹp thì cậu ấy mới nói cho mày nghe tâm tư của mình. Trước đó cậu ấy luôn giữ liên lạc với mày."
"Còn mày thì từ lâu đã coi cậu ấy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống rồi."
Dưa Nhỏ hát bài《Cao nguyên Thanh Tạng》cao vút, kéo Giang Ảnh tỉnh dậy từ cơn mơ. Trời đã sáng rồi.
Trong thoáng chốc Giang bỗng cảm thấy mình mơ đến khoảng thời gian trước kia. Cậu thấy được bản thân mình thời niên thiếu chẳng bao giờ chịu mặc áo khoác hẳn hoi đang mở cuốn sách bài tập ngát hương mực in; tiết toán số dài dằng dặc tựa như chẳng bao giờ kết thúc; lớp trưởng ngồi cùng bàn lại đang nhắc cậu bổ sung bài tập cuối tuần cậu chưa làm.
Chuyện cũ chẳng thể truy cứu, hướng về phía trước mới là điều tốt nhất.
Trong giới giải trí thì làm sao, có tiếng nói chung không tốt hả?
Là Thích Trục thì làm sao, có thể cùng cậu cãi nhau không tốt hả?
"Em ngủ không ngon à?" Thích Trục kéo hành lý đến gõ cửa phòng Giang Ảnh, anh nhìn thấy đôi mắt lờ đờ buồn ngủ của cậu bèn hỏi.
"Trong mơ có yêu tinh nhỏ." Giang Ảnh hừ một tiếng, cậu xoay người đi thu thập hành lý, "Yêu tinh họ Thích, tên Trục, quấy phá mộng đẹp của người ta."
"Em cũng quấy phá giấc mơ của anh mà." Thích Trục cũng giúp cậu thu thập hành lý. Lúc anh cúi đầu nhìn thấy tấm ảnh dựa vào Dưa Nhỏ đặt trên tủ, khóe môi hơi câu lên, "Coi như em thông minh."
"Anh cứ tinh tướng đi." Giang Ảnh lật tung giường mình, cậu cầm cuốn sổ tay đánh giá năng lực chiến đấu dưới gối lên, tiện tay ném luôn vào vali. Nhưng mà cậu căn không chuẩn, cuốn sổ tay sắp rơi xuống đất rồi. Thích Trục vươn tay vững vàng đỡ lấy cuốn sổ Giang Ảnh ném tới.
"Chúng ta đi ghi hình chương trình chứ không phải đi cãi nhau." anh đặt cuốn sổ tay vào ngăn phụ ở vali của Giang Ảnh, "Em mang cái này làm gì?"
"Chẳng lẽ không được mang theo à, nó là một phần trong cuộc sống của em đấy." ngẫm nghĩ một lát, Giang Ảnh nói tiếp, "Mặc dù em không muốn thừa nhận nhưng mà anh cũng thế."
"Anh không sợ em không tìm thấy hả?" Giang Ảnh hất cằm về phía tấm ảnh cũ, "Học đâu ra mấy kỹ năng dỗ vui mấy cậu con trai vậy?"
"Anh không học." Thích Trục phủ nhận, "Chỉ hữu hiệu với mỗi em thôi."
"Chắc chắn em sẽ tìm thấy." Thích Trục nói tiếp, "Dưa Nhỏ... không đáng yêu à?"
Giang Ảnh: "..."
"Được thôi." Giang Ảnh bắt đầu nhét đồ ăn vặt vào vali, ekip của chương trình này đồng ý cho khách mời mang theo đồ ăn vặt, "Xin hỏi vị tuyển thủ thiên phú thích khoe mẽ này một chút, còn cái gì mà anh cần phải học nữa không?"
"Có chứ." Thích Trục đáp, "Vẫn đang học mà."
"Không biết ai có vinh dự được dạy anh nhỉ." Giang Ảnh vừa nói vừa đóng vali lại, "Chuẩn bị xuất phát."
Sáng sớm, Miêu Dã và Tuyên Hội Đồng chuẩn bị ra phim trường thì gặp hai người Giang Ảnh sắp đi ra ngoài.
"Chào buổi sáng." Tuyên Hội Đồng nói.
Giang Ảnh: "Chào buổi sáng, chào buổi sáng, chào buổi sáng."
"Chị Hội Hội ơi, lẽ nào em vẫn chưa đủ nỗ lực hả? Lẽ nào em vẫn chưa đủ nhiệt tình với công việc sao?" Miêu Dã nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, "Hai cậu ấy đi ghi hình chương trình à, mới sáng ra mà đã có tinh thần thế."
"Chắc là đi hưởng tuần trăng mật đấy." nhất tỷ cùng công tỷ với Giang Ảnh bỏ lại một câu rồi bỏ đi, để lại Miêu Dã đứng tại chỗ suy nghĩ về sự nghiệp của chính mình.
Miêu Dã chẳng thể suy nghĩ về vấn đề này quá lâu, bởi vì chẳng mấy chốc, người đại diện của công ty đã gọi điện tới, cậu ta bị người khác chơi xấu rồi.
Thực ra cũng chẳng tính là chuyện lớn gì, đối phương chọn thời điểm phim sắp đóng máy để chơi xấu chỉ có thể là để bú fame của bộ phim truyền hình này thôi.
Bản thân Miêu Dã không có chống lưng, vai diễn của cậu ta trong phim không lớn cũng chẳng nhỏ. Đối phương thấy chọn cậu ta để chơi xấu là phù hợp nhất. Trong nháy mắt, tài khoản Weibo có vỏn vẹn ba triệu fan của cậu ta bị cư dân mạng nhảy vào oanh tạc.
*
Trên đường đi ra sân bay, Giang Ảnh dựa vào vai Thích Trục ngủ gà ngủ gật.
"Tuy là đã biết anh chuẩn bị từ lâu rồi..." giọng của Giang Ảnh nghe có vẻ vô cùng lười biếng. Cậu cậy bây giờ Thích Trục chẳng thể làm gì nên vừa ngủ gà ngủ gật bừa thò tay sờ lung tung người anh. Chứng minh rõ ràng cái chuyện thèm khát thân thể của bạn trai, "Nhưng mà lớp trưởng đại nhân à, anh nói thử xem anh thích em từ khi nào thế?"
Thích Trục vươn một tay ra nắm chặt hai cổ tay của Giang Ảnh: "Ngày thứ hai anh xuất ngoại."
"Được đấy." Giang Ảnh bảo, "Em sớm hơn anh một chút, em là vào ngày đầu tiên anh xuất ngoại, có nhật ký làm chứng."
Nói xong câu này, chẳng chờ Thích Trục mở miệng, Giang Ảnh đã nói luôn: "Anh đừng có bảo với em là anh chưa xem những câu chữ về nỗi đau xót trong thời thanh xuân của em, em ứ tin. Chả lẽ em còn không hiểu anh chắc. Năm đó anh toàn xem trộm vở tập làm văn của em, cực kỳ thất đức!"
"Anh trai em bảo em yêu sớm, còn bảo em thất tình, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kết quả học tập mà em lại không biết."
"Em bảo chứ có phải anh hơi lỗ rồi không?" mặc dù biết lời Tề Tuấn nói là thật, trước khi chuẩn bị xong hết thì Thích Trục sẽ không ra tay. Nhưng mà Giang Ảnh vẫn không nhịn được ý xấu, cậu rút một tay ra khoác lên vai Thích Trục, "Việc gì phải chuẩn bị kỹ càng thế, anh về nước rồi nói với em luôn có phải tốt hơn không, em có thể cãi cũng có thể ngọt. Nhịn đến tận bây giờ, em thấy anh lỗ rồi."
"Không lỗ." Thích Trục lắc đầu.
"Trong tâm lý học có một khái niệm gọi là kiểm soát ham muốn. Càng chờ đợi lâu, càng chuẩn bị kỹ thì sau một khoảng thời gian dài thực hiện, đến khi đạt được mục tiêu sẽ càng cảm thấy thỏa mãn." Thích Trục nói, "Bây giờ anh thấy rất vui."
"Anh không quan tâm phải chờ đợi bao lâu, bởi vì em là mục tiêu lâu dài của anh. Anh có thể dùng những tháng năm chờ đợi đằng đẵng để suy nghĩ xem nên đối tốt với em thế nào."
Lớp trưởng thật tốt, Giang Ảnh thấy mình cảm động quá à.
"Với lại." Thích Trục đổi đề tài, anh liếc nhìn Giang Ảnh, "Anh nói sớm thì em hiểu được à, nhóc ấu trĩ muốn so xem ai đẹp hơn với bạn trai?"
Giang Ảnh: "..."
Giang Ảnh: "..." Đệch, không nói lại được.
Cậu đánh yêu Thích Trục một cái.
"Thôi bỏ đi, em không tính toán với anh." Giang Ảnh vô cùng rộng lượng, "Lần này coi như anh thắng."
"Em sẽ không thua anh nữa đâu " Giang Ảnh chính thức tuyên chiến.
"Ồ." Thích Trục nhàn nhạt đáp, "Vậy thì anh mỏi mắt chờ mong."
"Còn bao lâu nữa mới tới sân bay?" Giang Ảnh hỏi, "Đêm qua em ngủ không ngon, giờ hơi buồn ngủ."
"Khoảng nửa tiếng nữa." Thích Trục xem thời gian xong, anh trả lời.
"Ngủ đây." Giang Ảnh tựa vào vai Thích Trục, "Đến nơi gọi em."
Nhưng mà vì đoàn làm phim xảy ra chút chuyện nên Giang Ảnh không ngủ được nữa, trợ lý của đoàn làm phim gọi điện cho cậu.
Diễn viên Hồ Trạch Hàm hồi đầu đi thử vai không lấy được nhân vật Triệu Giác đang làm ầm làm ĩ trên Weibo. Hắn không kêu nhân vật này chọn hắn, chỉ bảo Miêu Dã không cần thử vai đã lấy được nhân vật này, kêu đoàn làm phim có nội tình. Fan của hắn với đám người hắn thuê láo nháo nhảy vào Weibo của đoàn làm phim gây sự.
Quả thực mới đầu đoàn làm phim chủ động liên hệ với Hồ Trạch Hàm nhưng mà sau khi thử vài, bên đoàn làm phim cảm thấy hắn không hợp nữa nên không giao nhân vật này cho hắn.
Giờ thì Miêu Dã, người nhận được vai Triệu Giác còn chưa kịp hot mà mới sáng ra đã bị một đám người mắng xối xả, chả hiểu kiểu gì.
"Người này là ai vậy?" Giang Ảnh hỏi, "Quen biết gì, Miêu Miêu có thử diễn mà, cậu ấy còn diễn với em một cảnh."
"Người ta muốn ké fame thôi. Vì sợ lộ quá nhiều nên đoàn làm phim chỉ tung ra một đoạn video thử vai ngắn. Ý của bên đoàn làm phim là bảo em lên Weibo nói mấy câu, khen kỹ năng diễn xuất của Miêu Dã hay gì gì đó, nói mấy câu là được rồi." trợ lý giải thích.
"Để em lên, để em lên." Giang Ảnh lập tức tỉnh táo, "Anh bảo với bọn họ là cứ yên tâm đi, trong vòng nửa tiếng em có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quan hệ công chúng.
Trợ lý: "???"
Trợ lý: "Oái, người đâu rồi, cậu tính làm gì hả?"
Trợ lý hốt hoảng: "Thôi thôi thôi, đừng nói gì cả, cậu chỉ cần bấm like một cái là được rồi..."
Giang Ảnh cúp máy.
"Cãi nhau à?" Thích Trục mở mắt ra.
"Ừm ừm!" Giang Ảnh mở Weibo.
"Em cứ cãi đi." Thích Trục nhắm mắt lại.
Mấy ngày trước Giang Ảnh đã đổi ảnh đại diện Weibo của mình thành màu hồng phấn.
@Giang Ảnh KANI online.
@Giang Ảnh KANI: @Hồ Trạch Hàm, ngài là ai vậy?
@Giang Ảnh KANI: @Hồ Trạch Hàm, vì hám fame của đoàn làm phim mà ngài làm tới mức này, không thấy mất mặt hả? Công ty không đàm phán giúp ngài vai diễn nào thì ngài nhảy lên đầu đoàn làm phim luôn à? Muốn hot thì cũng được thôi, ai mà chả muốn hot, ai mà chả muốn có fame. Nhưng mà đừng khiến người vô tội phải chịu công kích của cư dân mạng, OK?
Miêu Dã gửi tin nhắn Wechat tới.
[Miêu Gia]: wonderful.jpg
[Krabby Thức Tỉnh]: Mắng chớt hắn.
[Miêu Gia]: Cảm kích vô cùng. Nhưng mà... cậu có còn nhớ mình là thần tượng không đấy?
[Krabby Thức Tỉnh]: Không sao, da tôi dày, cứ để bọn họ tới mắng tôi đi.
[Krabby Thức Tỉnh]: Không có chống lưng cũng không thành vấn đề, từ nay về sau Giang dữ sẽ là chống lưng của cậu.
[Krabby Thức Tỉnh]: Có lẽ là do từ nhỏ tới lớn tôi được người nhà với những người bên cạnh bảo vệ quá kỹ nên cách tôi xử lý mọi chuyện khá ấu trĩ và khờ khạo. Thực ra trong giới thế nào thì tôi cũng biết rõ, nhưng mà có những lúc không muốn nhúng tay vào quá sâu, bởi vì có những chuyện chẳng thể phân rõ trắng đen. Nhưng mà người làm ra loại hành vi ké fame này nhất định phải bị mắng.
Vốn dĩ đoàn đội của Hồ Trạch Hàm muốn dựa vào việc này để cho hắn lên hot search, dù sao thì người qua đường cũng chẳng hiểu, đi kể khổ thì thế nào cũng có tí tiếng tăm. Nhưng mà bọn họ chẳng ngờ rằng minh tinh hắc hồng nào đó im hơi lặng tiếng ba tháng trời bỗng dưng tái xuất giang hồ, kéo hết hỏa lực về phía mình.
"Bình tĩnh nào." đoàn đội của Hồ Trạch Hàm cố gắng an ủi nghệ sĩ nhà mình, "Nghe nói nửa tiếng nữa Giang Ảnh sẽ tới sân bay, ráng chịu một lát nữa thôi rồi sẽ qua."
Đoàn làm phim của《Đúng dịp tuyết rơi》sắp phát điên rồi. Nhân viên bên mảng quan hệ công chúng của bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì diễn viên đóng vai phản diện đã tự xuất kích. Nói ra có xấu hổ không cơ chứ.
Lúc này, người vui vẻ nhất là fans của Giang Ảnh...
[Wow, anh online tương tác rồi hả, gần đây có phải anh bận quay phim lắm không?]
[Dạo này tâm trạng của anh có vẻ tốt nhỉ? Ảnh đại diện cũng đổi thành màu hồng rồi.]
[Bắn tim.jpg, anh ơi đừng để ý loại người này làm gì, đoàn đội của hắn ngày nào cũng mua một đống tài khoản để dìm người khác, nâng hắn lên. Mọi người đều hiểu rõ cả mà.]
[Tiểu Ảnh với Thích Trục cứ đi hải đảo chơi vui nha, đừng mắng làm gì cho mệt thân ra. Rót trà.jpg]
"Có ai ở bên cạnh cậu ấy không? Mau kêu cậu ấy đừng cãi nữa." người của đoàn làm phim vội vàng gọi điện cho trợ lý của Giang Ảnh.
"Hình như có thầy Thích, tôi đi sau xe bọn họ, để tôi gọi điện cho trợ lý của thầy Thích." mấy chuyện này trợ lý Trần thấy nhiều rồi, hắn chẳng hoảng hốt xíu nào.
Thích Trục ngồi bên cạnh Giang Ảnh, anh nhận điện thoại của trợ lý...
Thích Trục: "Ừ."
Thích Trục: "Ừm."
Thích Trục: "Được."
Thích Trục đăng nhập Weibo, anh tìm ID của Giang Ảnh rồi ấn like vào bài viết mới nhất của cậu. Hai người thỉnh thoảng lại bình luận dấu hỏi chấm trong bài viết của đối phương, tới giờ vẫn chưa follow Weibo của nhau. Quan hệ giữa hai người ở trong mắt cư dân mạng luôn là tình hữu nghị khiến người ta hoang mang.
"Thầy thích chẳng bao giờ nói rõ lập trường của mình ơi, anh đang làm gì thế?" Giang Ảnh hỏi, "Dung túng bạn trai anh à?"
"Anh lấy lòng bạn trai anh không được sao?" Thích Trục đưa điện thoại của mình tới trước mặt Giang Ảnh. Anh đăng nhập bằng tài khoản chính, trên màn hình hiện trang cá nhân của Weibo Giang Ảnh.
"Lấy lòng em để làm gì?" Giang Ảnh ngẩng đầu lên, "Nói thật đi, ngoại trừ thân thể em thì anh còn muốn cái gì nữa?"
"Anh muốn công khai." Thích Trục đáp, "Bạn trai ơi, follow Weibo trước nhé."
_ _ _
"Tề tổng nhà tao từng bảo, lớp trưởng là người làm gì cũng có mục đích, cậu ấy là người có tiền đồ nhất trong lứa bọn mình. Mày thử nghĩ mà xem, sau khi cậu ấy về nước rồi gia nhập giới giải trí, tác phẩm đầu tiên của cậu ấy là một bộ phim điện ảnh rất lớn, những nhân vật cậu ấy chọn đều rất đỉnh, bản thân cậu ấy cũng diễn rất tốt. Dần dần sự nghiệp của cậu ấy lên như diều gặp gió."
"Đến khi cảm thấy bản thân mình có đủ khả năng để cho mày một tương lai tốt đẹp thì cậu ấy mới nói cho mày nghe tâm tư của mình. Trước đó cậu ấy luôn giữ liên lạc với mày."
"Còn mày thì từ lâu đã coi cậu ấy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống rồi."
Dưa Nhỏ hát bài《Cao nguyên Thanh Tạng》cao vút, kéo Giang Ảnh tỉnh dậy từ cơn mơ. Trời đã sáng rồi.
Trong thoáng chốc Giang bỗng cảm thấy mình mơ đến khoảng thời gian trước kia. Cậu thấy được bản thân mình thời niên thiếu chẳng bao giờ chịu mặc áo khoác hẳn hoi đang mở cuốn sách bài tập ngát hương mực in; tiết toán số dài dằng dặc tựa như chẳng bao giờ kết thúc; lớp trưởng ngồi cùng bàn lại đang nhắc cậu bổ sung bài tập cuối tuần cậu chưa làm.
Chuyện cũ chẳng thể truy cứu, hướng về phía trước mới là điều tốt nhất.
Trong giới giải trí thì làm sao, có tiếng nói chung không tốt hả?
Là Thích Trục thì làm sao, có thể cùng cậu cãi nhau không tốt hả?
"Em ngủ không ngon à?" Thích Trục kéo hành lý đến gõ cửa phòng Giang Ảnh, anh nhìn thấy đôi mắt lờ đờ buồn ngủ của cậu bèn hỏi.
"Trong mơ có yêu tinh nhỏ." Giang Ảnh hừ một tiếng, cậu xoay người đi thu thập hành lý, "Yêu tinh họ Thích, tên Trục, quấy phá mộng đẹp của người ta."
"Em cũng quấy phá giấc mơ của anh mà." Thích Trục cũng giúp cậu thu thập hành lý. Lúc anh cúi đầu nhìn thấy tấm ảnh dựa vào Dưa Nhỏ đặt trên tủ, khóe môi hơi câu lên, "Coi như em thông minh."
"Anh cứ tinh tướng đi." Giang Ảnh lật tung giường mình, cậu cầm cuốn sổ tay đánh giá năng lực chiến đấu dưới gối lên, tiện tay ném luôn vào vali. Nhưng mà cậu căn không chuẩn, cuốn sổ tay sắp rơi xuống đất rồi. Thích Trục vươn tay vững vàng đỡ lấy cuốn sổ Giang Ảnh ném tới.
"Chúng ta đi ghi hình chương trình chứ không phải đi cãi nhau." anh đặt cuốn sổ tay vào ngăn phụ ở vali của Giang Ảnh, "Em mang cái này làm gì?"
"Chẳng lẽ không được mang theo à, nó là một phần trong cuộc sống của em đấy." ngẫm nghĩ một lát, Giang Ảnh nói tiếp, "Mặc dù em không muốn thừa nhận nhưng mà anh cũng thế."
"Anh không sợ em không tìm thấy hả?" Giang Ảnh hất cằm về phía tấm ảnh cũ, "Học đâu ra mấy kỹ năng dỗ vui mấy cậu con trai vậy?"
"Anh không học." Thích Trục phủ nhận, "Chỉ hữu hiệu với mỗi em thôi."
"Chắc chắn em sẽ tìm thấy." Thích Trục nói tiếp, "Dưa Nhỏ... không đáng yêu à?"
Giang Ảnh: "..."
"Được thôi." Giang Ảnh bắt đầu nhét đồ ăn vặt vào vali, ekip của chương trình này đồng ý cho khách mời mang theo đồ ăn vặt, "Xin hỏi vị tuyển thủ thiên phú thích khoe mẽ này một chút, còn cái gì mà anh cần phải học nữa không?"
"Có chứ." Thích Trục đáp, "Vẫn đang học mà."
"Không biết ai có vinh dự được dạy anh nhỉ." Giang Ảnh vừa nói vừa đóng vali lại, "Chuẩn bị xuất phát."
Sáng sớm, Miêu Dã và Tuyên Hội Đồng chuẩn bị ra phim trường thì gặp hai người Giang Ảnh sắp đi ra ngoài.
"Chào buổi sáng." Tuyên Hội Đồng nói.
Giang Ảnh: "Chào buổi sáng, chào buổi sáng, chào buổi sáng."
"Chị Hội Hội ơi, lẽ nào em vẫn chưa đủ nỗ lực hả? Lẽ nào em vẫn chưa đủ nhiệt tình với công việc sao?" Miêu Dã nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, "Hai cậu ấy đi ghi hình chương trình à, mới sáng ra mà đã có tinh thần thế."
"Chắc là đi hưởng tuần trăng mật đấy." nhất tỷ cùng công tỷ với Giang Ảnh bỏ lại một câu rồi bỏ đi, để lại Miêu Dã đứng tại chỗ suy nghĩ về sự nghiệp của chính mình.
Miêu Dã chẳng thể suy nghĩ về vấn đề này quá lâu, bởi vì chẳng mấy chốc, người đại diện của công ty đã gọi điện tới, cậu ta bị người khác chơi xấu rồi.
Thực ra cũng chẳng tính là chuyện lớn gì, đối phương chọn thời điểm phim sắp đóng máy để chơi xấu chỉ có thể là để bú fame của bộ phim truyền hình này thôi.
Bản thân Miêu Dã không có chống lưng, vai diễn của cậu ta trong phim không lớn cũng chẳng nhỏ. Đối phương thấy chọn cậu ta để chơi xấu là phù hợp nhất. Trong nháy mắt, tài khoản Weibo có vỏn vẹn ba triệu fan của cậu ta bị cư dân mạng nhảy vào oanh tạc.
*
Trên đường đi ra sân bay, Giang Ảnh dựa vào vai Thích Trục ngủ gà ngủ gật.
"Tuy là đã biết anh chuẩn bị từ lâu rồi..." giọng của Giang Ảnh nghe có vẻ vô cùng lười biếng. Cậu cậy bây giờ Thích Trục chẳng thể làm gì nên vừa ngủ gà ngủ gật bừa thò tay sờ lung tung người anh. Chứng minh rõ ràng cái chuyện thèm khát thân thể của bạn trai, "Nhưng mà lớp trưởng đại nhân à, anh nói thử xem anh thích em từ khi nào thế?"
Thích Trục vươn một tay ra nắm chặt hai cổ tay của Giang Ảnh: "Ngày thứ hai anh xuất ngoại."
"Được đấy." Giang Ảnh bảo, "Em sớm hơn anh một chút, em là vào ngày đầu tiên anh xuất ngoại, có nhật ký làm chứng."
Nói xong câu này, chẳng chờ Thích Trục mở miệng, Giang Ảnh đã nói luôn: "Anh đừng có bảo với em là anh chưa xem những câu chữ về nỗi đau xót trong thời thanh xuân của em, em ứ tin. Chả lẽ em còn không hiểu anh chắc. Năm đó anh toàn xem trộm vở tập làm văn của em, cực kỳ thất đức!"
"Anh trai em bảo em yêu sớm, còn bảo em thất tình, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kết quả học tập mà em lại không biết."
"Em bảo chứ có phải anh hơi lỗ rồi không?" mặc dù biết lời Tề Tuấn nói là thật, trước khi chuẩn bị xong hết thì Thích Trục sẽ không ra tay. Nhưng mà Giang Ảnh vẫn không nhịn được ý xấu, cậu rút một tay ra khoác lên vai Thích Trục, "Việc gì phải chuẩn bị kỹ càng thế, anh về nước rồi nói với em luôn có phải tốt hơn không, em có thể cãi cũng có thể ngọt. Nhịn đến tận bây giờ, em thấy anh lỗ rồi."
"Không lỗ." Thích Trục lắc đầu.
"Trong tâm lý học có một khái niệm gọi là kiểm soát ham muốn. Càng chờ đợi lâu, càng chuẩn bị kỹ thì sau một khoảng thời gian dài thực hiện, đến khi đạt được mục tiêu sẽ càng cảm thấy thỏa mãn." Thích Trục nói, "Bây giờ anh thấy rất vui."
"Anh không quan tâm phải chờ đợi bao lâu, bởi vì em là mục tiêu lâu dài của anh. Anh có thể dùng những tháng năm chờ đợi đằng đẵng để suy nghĩ xem nên đối tốt với em thế nào."
Lớp trưởng thật tốt, Giang Ảnh thấy mình cảm động quá à.
"Với lại." Thích Trục đổi đề tài, anh liếc nhìn Giang Ảnh, "Anh nói sớm thì em hiểu được à, nhóc ấu trĩ muốn so xem ai đẹp hơn với bạn trai?"
Giang Ảnh: "..."
Giang Ảnh: "..." Đệch, không nói lại được.
Cậu đánh yêu Thích Trục một cái.
"Thôi bỏ đi, em không tính toán với anh." Giang Ảnh vô cùng rộng lượng, "Lần này coi như anh thắng."
"Em sẽ không thua anh nữa đâu " Giang Ảnh chính thức tuyên chiến.
"Ồ." Thích Trục nhàn nhạt đáp, "Vậy thì anh mỏi mắt chờ mong."
"Còn bao lâu nữa mới tới sân bay?" Giang Ảnh hỏi, "Đêm qua em ngủ không ngon, giờ hơi buồn ngủ."
"Khoảng nửa tiếng nữa." Thích Trục xem thời gian xong, anh trả lời.
"Ngủ đây." Giang Ảnh tựa vào vai Thích Trục, "Đến nơi gọi em."
Nhưng mà vì đoàn làm phim xảy ra chút chuyện nên Giang Ảnh không ngủ được nữa, trợ lý của đoàn làm phim gọi điện cho cậu.
Diễn viên Hồ Trạch Hàm hồi đầu đi thử vai không lấy được nhân vật Triệu Giác đang làm ầm làm ĩ trên Weibo. Hắn không kêu nhân vật này chọn hắn, chỉ bảo Miêu Dã không cần thử vai đã lấy được nhân vật này, kêu đoàn làm phim có nội tình. Fan của hắn với đám người hắn thuê láo nháo nhảy vào Weibo của đoàn làm phim gây sự.
Quả thực mới đầu đoàn làm phim chủ động liên hệ với Hồ Trạch Hàm nhưng mà sau khi thử vài, bên đoàn làm phim cảm thấy hắn không hợp nữa nên không giao nhân vật này cho hắn.
Giờ thì Miêu Dã, người nhận được vai Triệu Giác còn chưa kịp hot mà mới sáng ra đã bị một đám người mắng xối xả, chả hiểu kiểu gì.
"Người này là ai vậy?" Giang Ảnh hỏi, "Quen biết gì, Miêu Miêu có thử diễn mà, cậu ấy còn diễn với em một cảnh."
"Người ta muốn ké fame thôi. Vì sợ lộ quá nhiều nên đoàn làm phim chỉ tung ra một đoạn video thử vai ngắn. Ý của bên đoàn làm phim là bảo em lên Weibo nói mấy câu, khen kỹ năng diễn xuất của Miêu Dã hay gì gì đó, nói mấy câu là được rồi." trợ lý giải thích.
"Để em lên, để em lên." Giang Ảnh lập tức tỉnh táo, "Anh bảo với bọn họ là cứ yên tâm đi, trong vòng nửa tiếng em có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quan hệ công chúng.
Trợ lý: "???"
Trợ lý: "Oái, người đâu rồi, cậu tính làm gì hả?"
Trợ lý hốt hoảng: "Thôi thôi thôi, đừng nói gì cả, cậu chỉ cần bấm like một cái là được rồi..."
Giang Ảnh cúp máy.
"Cãi nhau à?" Thích Trục mở mắt ra.
"Ừm ừm!" Giang Ảnh mở Weibo.
"Em cứ cãi đi." Thích Trục nhắm mắt lại.
Mấy ngày trước Giang Ảnh đã đổi ảnh đại diện Weibo của mình thành màu hồng phấn.
@Giang Ảnh KANI online.
@Giang Ảnh KANI: @Hồ Trạch Hàm, ngài là ai vậy?
@Giang Ảnh KANI: @Hồ Trạch Hàm, vì hám fame của đoàn làm phim mà ngài làm tới mức này, không thấy mất mặt hả? Công ty không đàm phán giúp ngài vai diễn nào thì ngài nhảy lên đầu đoàn làm phim luôn à? Muốn hot thì cũng được thôi, ai mà chả muốn hot, ai mà chả muốn có fame. Nhưng mà đừng khiến người vô tội phải chịu công kích của cư dân mạng, OK?
Miêu Dã gửi tin nhắn Wechat tới.
[Miêu Gia]: wonderful.jpg
[Krabby Thức Tỉnh]: Mắng chớt hắn.
[Miêu Gia]: Cảm kích vô cùng. Nhưng mà... cậu có còn nhớ mình là thần tượng không đấy?
[Krabby Thức Tỉnh]: Không sao, da tôi dày, cứ để bọn họ tới mắng tôi đi.
[Krabby Thức Tỉnh]: Không có chống lưng cũng không thành vấn đề, từ nay về sau Giang dữ sẽ là chống lưng của cậu.
[Krabby Thức Tỉnh]: Có lẽ là do từ nhỏ tới lớn tôi được người nhà với những người bên cạnh bảo vệ quá kỹ nên cách tôi xử lý mọi chuyện khá ấu trĩ và khờ khạo. Thực ra trong giới thế nào thì tôi cũng biết rõ, nhưng mà có những lúc không muốn nhúng tay vào quá sâu, bởi vì có những chuyện chẳng thể phân rõ trắng đen. Nhưng mà người làm ra loại hành vi ké fame này nhất định phải bị mắng.
Vốn dĩ đoàn đội của Hồ Trạch Hàm muốn dựa vào việc này để cho hắn lên hot search, dù sao thì người qua đường cũng chẳng hiểu, đi kể khổ thì thế nào cũng có tí tiếng tăm. Nhưng mà bọn họ chẳng ngờ rằng minh tinh hắc hồng nào đó im hơi lặng tiếng ba tháng trời bỗng dưng tái xuất giang hồ, kéo hết hỏa lực về phía mình.
"Bình tĩnh nào." đoàn đội của Hồ Trạch Hàm cố gắng an ủi nghệ sĩ nhà mình, "Nghe nói nửa tiếng nữa Giang Ảnh sẽ tới sân bay, ráng chịu một lát nữa thôi rồi sẽ qua."
Đoàn làm phim của《Đúng dịp tuyết rơi》sắp phát điên rồi. Nhân viên bên mảng quan hệ công chúng của bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì diễn viên đóng vai phản diện đã tự xuất kích. Nói ra có xấu hổ không cơ chứ.
Lúc này, người vui vẻ nhất là fans của Giang Ảnh...
[Wow, anh online tương tác rồi hả, gần đây có phải anh bận quay phim lắm không?]
[Dạo này tâm trạng của anh có vẻ tốt nhỉ? Ảnh đại diện cũng đổi thành màu hồng rồi.]
[Bắn tim.jpg, anh ơi đừng để ý loại người này làm gì, đoàn đội của hắn ngày nào cũng mua một đống tài khoản để dìm người khác, nâng hắn lên. Mọi người đều hiểu rõ cả mà.]
[Tiểu Ảnh với Thích Trục cứ đi hải đảo chơi vui nha, đừng mắng làm gì cho mệt thân ra. Rót trà.jpg]
"Có ai ở bên cạnh cậu ấy không? Mau kêu cậu ấy đừng cãi nữa." người của đoàn làm phim vội vàng gọi điện cho trợ lý của Giang Ảnh.
"Hình như có thầy Thích, tôi đi sau xe bọn họ, để tôi gọi điện cho trợ lý của thầy Thích." mấy chuyện này trợ lý Trần thấy nhiều rồi, hắn chẳng hoảng hốt xíu nào.
Thích Trục ngồi bên cạnh Giang Ảnh, anh nhận điện thoại của trợ lý...
Thích Trục: "Ừ."
Thích Trục: "Ừm."
Thích Trục: "Được."
Thích Trục đăng nhập Weibo, anh tìm ID của Giang Ảnh rồi ấn like vào bài viết mới nhất của cậu. Hai người thỉnh thoảng lại bình luận dấu hỏi chấm trong bài viết của đối phương, tới giờ vẫn chưa follow Weibo của nhau. Quan hệ giữa hai người ở trong mắt cư dân mạng luôn là tình hữu nghị khiến người ta hoang mang.
"Thầy thích chẳng bao giờ nói rõ lập trường của mình ơi, anh đang làm gì thế?" Giang Ảnh hỏi, "Dung túng bạn trai anh à?"
"Anh lấy lòng bạn trai anh không được sao?" Thích Trục đưa điện thoại của mình tới trước mặt Giang Ảnh. Anh đăng nhập bằng tài khoản chính, trên màn hình hiện trang cá nhân của Weibo Giang Ảnh.
"Lấy lòng em để làm gì?" Giang Ảnh ngẩng đầu lên, "Nói thật đi, ngoại trừ thân thể em thì anh còn muốn cái gì nữa?"
"Anh muốn công khai." Thích Trục đáp, "Bạn trai ơi, follow Weibo trước nhé."
_ _ _
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất