Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 57: Không hổ là người Giang thần nhìn trúng

Trước Sau
Lâm Giác đương nhiên sẽ không tin tưởng mấy nick marketing hồ ngôn loạn ngữ. Cậu vội vàng tìm một chỗ yên tĩnh, không chút do dự gọi điện thoại cho Tiêu Ngụy Nhạc.

Một giây, hai giây sau.

Tổng đài nhắc nhở máy đối phương đang bận.

Lâm Giác không cam tâm, lại gọi điện thoại tới, lần này, điện thoại rốt cục thông.

Sau khi điện thoại kết nối, Tiêu Ngụy Nhạc bên kia lại chậm chạp không nói gì, Lâm Giác thở sâu, chủ động mở miệng: “Nhạc Nhạc ca?”

Một trận tiếng xột xoạt vang lên, giọng Tiêu Ngụy Nhạc truyền đến từ trong ống nghe, khàn khàn, rõ ràng là vừa mới khóc: “Tiểu Lâm hả? Hiện tại anh có chút việc, lát nữa anh sẽ gọi cho cậu sau.”

Dứt lời, Tiêu Ngụy Nhạc liền muốn cúp điện thoại.

“Chờ một chút! Nhạc Nhạc ca!” Lâm Giác sốt ruột hỏi thăm, “Bây giờ anh ở đâu? Em đi tìm anh!”

Tiêu Ngụy Nhạc vô thức chối từ: “Bây giờ anh đang ở D thị, cách cậu xa tám trượng…”

Lâm Giác kiên trì: “Anh nói địa chỉ cho em đi.”

Tiêu Ngụy Nhạc chậm rãi thở dài một hơi: “Tin tức trên Weibo em thấy rồi sao? Em qua hay không qua cũng không có gì khác nhau, anh…”

Thanh âm của y càng ngày càng thấp, đến cuối cùng dường như không phát ra tiếng.

Bên cạnh y có thể nghe được thanh âm một người đàn ông khác đang nhỏ giọng an ủi, nghe giống như là giọng Khuông Sách.

Lâm Giác khẽ giật mình, hỏi: “Bây giờ Khuông ca đang bên cạnh anh sao?”

Tiêu Ngụy Nhạc hít mũi một cái, “Ừ” một tiếng.

Có Khuông Sách bên cạnh Tiêu Ngụy Nhạc khiến Lâm Giác hơi yên lòng một chút, nhưng tình cảnh trên Weibo thực sự khiến cậu không thể không lo lắng. Cậu do dự, nhưng vẫn mở miệng nói: “Nhạc Nhạc ca, anh có thể nói cho em biết chân tướng không?”

Cậu tin tưởng con người Tiêu Ngụy Nhạc, nhưng nói mà không có bằng chứng, nếu như muốn trợ giúp Tiêu Ngụy Nhạc, nhất định phải biết chân tướng năm đó, dù cho làm như vậy sẽ để lộ vết sẹo của Tiêu Ngụy Nhạc.

Tiêu Ngụy Nhạc dừng một chút, hỏi: “Cậu bằng lòng tin tưởng anh?”

Lâm Giác bất đắc dĩ: “Nếu như em không tin anh thì đã không gọi cho anh.”

Lại trầm mặc hai giây, giống như là đã quyết tâm, Tiêu Ngụy Nhạc thở dài một hơi thật sâu.

Y nói: “Anh nhắn tin cho cậu, trong điện thoại… Anh không nói nên lời.”

Lâm Giác đồng ý. Sau khi cúp điện thoại mấy phút, tin nhắn của Tiêu Ngụy Nhạc liền gửi tới.

[ Năm anh 12 tuổi đã ký hợp đồng với công ty, ký 10 năm. Ông chủ lúc đầu của công ty đối xử với anh rất tốt, cũng cho anh rất nhiều tài nguyên, anh cũng không chịu thua kém nên rất nhanh đã hot. Năm 18 tuổi, ông chủ cũ bởi vì bệnh mà qua đời, ông chủ mới thu mua công ty, bắt đầu từ lúc đó, nơi này cũng không còn là một công ty đứng đắn nữa, mà là một nhà máy ma cô* cỡ lớn đội lốt công ty. ]

[*ma cô: ý chỉ nghề giới thiệu, dẫn gái cho khách làng chơi trong xã hội cũ]

[ Ông chủ mới bắt bọn anh tiếp rượu, ngủ cùng lão, anh không đồng ý, bọn họ liền chuốc say anh đưa đến trên giường ông ta. Anh không theo lấy cái chết bức bách mới chạy ra ngoài. ]

[ Sau đó, người đại diện của anh tới tìm anh, khuyên ta xin lỗi ông chủ kia, nói rằng ông ta rất thích anh, bằng lòng tha thứ những lần không tôn trọng trước đó của anh. Anh không đồng ý, nhất thời xúc động, đánh người đại diện bị thương, ông chủ công ty giận tím mặt, thấy anh “Ngu xuẩn không thay đổi”  cũng triệt để thất vọng, tuôn ra video anh đánh người, tiện thẻ cho anh một bài học. ]

[ Video anh đánh người đại diện và trợ lý được lưu truyền trên mạng, chính là chuyện đó. ]



Chỉ nhìn những dòng chữ nhỏ đen trắng này, Lâm Giác cũng thấy giật mình.

Cậu nhớ tới lời lần trước Tiêu Ngụy Nhạc say rượu nói ra, trái tim càng buồn buồn đau nhức. Cậu không dám tưởng tượng ngày đó Tiêu Ngụy Nhạc đến cùng là tình cảnh như thế nào.

Tuy Tiêu Ngụy Nhạc nói hời hợt, nhưng Lâm Giác biết, đa số khách sạn cao cấp đề phòng rất nghiêm ngặt, tuyệt sẽ không để y thoát được.

Thời điểm đó Tiêu Ngụy Nhạc tứ cố vô thân, người duy nhất có thể giúp đỡ y là ông chủ cũ cũng đã qua đời, chỉ có thể giãy dụa, cắn răng nuốt khổ vào trong bụng, nơm nớp lo sợ, từng ngày từng ngày ngóng trông, hi vọng thời gian giải ước đến nhanh một chút.

Lâm Giác phúc chí tâm linh, hỏi: [ Vậy lần này video… ]

Tiêu Ngụy Nhạc danh tự rất nhanh biến thành “Đối phương đang nhập tin nhắn...”, qua rất lâu sau, tin nhắn mới gửi tới.

[ Ừm ]

[ Là video bọn họ đưa anh lên giường ông chủ kia lần đó ]

[ Bọn họ bẻ cong thời gian, nói là chuyện anh tái xuất sau này]

[ Công ty vốn muốn hoà giải với anh, cho nên lúc sắp đến thời hạn đã cho anh cái thông cáo về « Hí Cốt » không ai thèm ngó tới. Nhưng bọn họ không ngờ chương trình sẽ mời tới các đại thần, cũng không ngờ anh sẽ hot trở lại, thậm chí còn thu thập tốt chứng cứ khởi tố bọn họ ]

[ Bọn họ biết chứng cứ anh nắm trong tay có hạn, cho nên dứt khoát đánh đòn phủ đầu, đại khái là muốn nói xấu là anh bò lên giường ông chủ kia ]

[ Kể từ đó, tất cả chứng cứ trong tay của ta biến thành chứng cứ phản lại anh, là anh chủ động bán thân, gieo gió gặt bão ]

Xem đến đây, Lâm Giác không nhịn được nắm chặt nắm đấm.

Cậu từ nhỏ đã được người nhà chăm sóc rất tốt, căn bản không dám suy nghĩ, nếu chuyện như vậy rơi xuống đầu mình, mình sẽ đối mặt như thế nào.

Ngón tay Lâm Giác run rẩy, cưỡng ép làm mình bảo trì bình tĩnh, cực nhanh gõ chữ trên màn hình.

[ Nhạc Nhạc ca, anh đừng sợ, em tin anh]

[ Em sẽ giúp anh ]

Tiêu Ngụy Nhạc cũng rất nhanh trả lời lại.

[ Cám ơn cậu, anh biết cậu luôn rất tốt bụng ]

[ Nhưng cậu không giúp đỡ được gì đâu, dù sao… Ai, chúng ta thật sự rất khó thắng những thế lực tư sản kia ]

Lâm Giác khẽ thở dài một hơi, chỉ là chuyện đã đến nước này, sợ Tiêu Ngụy Nhạc suy nghĩ nhiều, cậu cũng không cho Tiêu Ngụy Nhạc biết thân phận. Cậu nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể lần nữa dùng danh nghĩa của Giang Du Sâm.

[ Nhạc ca ca, anh yên tâm, em và anh Giang ca sẽ cố gắng giúp anh. ]

Sau khi tin nhắn gửi đi, Lâm Giác có chút lo sợ. Cậu biết Tiêu Ngụy Nhạc luôn luôn hiếu thắng, lúc này mang tên tuổi Giang Du Sâm ra, cậu không chắc Tiêu Ngụy Nhạc có tức giận không, cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Tiêu Ngụy Nhạc rất nhanh trả lời lại, là một voice chat.

Tiêu Ngụy Nhạc trịnh trọng nói: “Cám ơn cậu.”

Lâm Giác buông lỏng một hơi, cũng triệt để không lo lắng.

Sau khi trấn an được Tiêu Ngụy Nhạc, Lâm Giác nhắn tin cho Giang Du Sâm. Giang Du Sâm bên kia hẳn là còn đang quay phim, mãi cho đến đến phiên Lâm Giác vào thử sức cũng chưa trả lời lại. Lâm Giác thở sâu, cũng chỉ có thể tạm thời cất di động, đi vào thử vai.

Đầu tiên là quay « Hí Cốt », sau đó lại là « Ý Nhạ Tình Khiên », Lâm Giác đã gần nửa năm không chạy thông cáo chớ nói chi là thử vai. Nhưng một lần nữa trở lại thử sức, nhìn đạo diễn và nhân viên công tác trước mặt, cậu cũng không cảm thấy bối rối.



So với nửa năm trước, cậu càng tự tin hơn một chút, là đến từ kinh nghiệm thực tiễn, cũng là nhờ Giang Du Sâm dạy cho cậu.

Lâm Giác không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Xin chào mọi người, xin chào lão sư, tôi tên là Lâm Giác, năm nay 22 tuổi…”

Sau khi tự giới thiệu là diễn một đoạn ngắn trong kịch bản. Lâm Giác đã xem qua nguyên tác, nữ chính tên là Kha Ngưng cô nương vì báo huyết hải thâm cừu mà đến bái sư học nghệ ở Côn Luân Sơn, trải qua vô vàn khó khăn trắc trở, cuối cùng trở thành nhất đại nữ hiệp huyền thoại.

Lâm Giác muốn thử kính nhân vật là tiểu đệ tử của phái Côn Luân, cũng chính là  tiểu sư huynh của kha ngưng.

Trong người Kha Ngưng không có đồng nào, cũng không có gân cốt thiên phú để học võ, lại thân nữ nhi, lúc phái Côn Luân chiêu đệ tử lúc không hề nghĩ ngợi liền từ chối nàng. Chỉ là nàng không cam lòng, nhiều lần lên núi lén lút học võ, lúc mệt đến chân đều mài hỏng thì gặp được tiểu sư huynh.

Tiểu sư huynh từ trước đến nay luôn tốt bụng, không đuổi nàng đi, mà còn vụng trộm kín đáo đưa cho nàng hai cái bánh bao để ăn.

Chịu ảnh hưởng từ tiểu sư huynh, những sư huynh khác cũng mở một mắt nhắm một mắt với nàng, mặc dù có làm khó dễ, nhưng cũng không trí mạng. Một tới hai đi, Kha Bgưng đã ở lại Côn Luân Sơn, từ đó một mình bước lên con đường mới.

Trong phim tiểu sư huynh mặc dù không phải nhân vật chính, nhưng là một nhân vật tích cực.

Hắn là con trai của Hoàng đế, bởi vì thân thể suy yếu không thể không gửi đến Côn Luân Sơn nuôi dưỡng, lại vẫn có một trái tim thương muôn dân trăm họ, thậm chí vì an nguy của bách tính và triều đình mà tự nguyện đến nước khác làm con tin, cuối cùng chết tha hương nơi xứ lạ.

Dựa theo phương pháp mà Giang Du Sâm đã dạy lúc trước, Lâm Giác nhắm mắt lại, từng chút từng chút phác họa ra trong đầu cuộc sống sinh hoạt của tiểu sư huynh. Trong cung hắn bị xem như ấm sắc thuốc đau buồn uất ức. Ở trên Côn Luân Sơn chơi cùng các sư huynh lần đầu cảm nhận được thuộc niềm vui của trẻ con. Lúc nhìn thấy Kha Ngưng vết thương chằng chịt đã động lòng trắc ẩn, dứt khoát hiến thân lúc lòng tràn đầy hùng tâm tráng chí…

Lúc mở mắt ra, khí chất trên người Lâm Giác cũng thay đổi.

Thần sắc Trình Tu Minh ngồi trước mặt cũng không khỏi sững sờ.

Giai đoạn này đúng là Lâm Giác vẫn chưa có tác phẩm gì. « Hí Cốt » chỉ là chương trình tạp kỹ, trưởng thành, bộ truyền hình ngắn cũng không được xem là biểu diễn chính thống, « Ý Nhạ Tình Khiên» lại còn chưa tung ra, mấy cảnh trong trailer cũng vô cùng ít ỏi.

Trình Tu Minh nể mặt Giang Du Sâm nên mới mời Lâm Giác tới thử kính, dù không xem Lâm Giác là bình hoa, nhưng cũng không nghĩ trình độ của cậu tới đâu. Vốn nghe diễn kỹ của cậu cũng được, tính tính tốt có thể nghe lời, nên mới mời cậu đến, cùng lắm thì lúc quay phim tốn sức hơn một chút. Bây giờ nhìn thấy Lâm Giác thử vai, Trình Tu Minh cũng không còn phản đối.

Trong lòng y không khỏi cảm thán: Không hổ là người Giang thần nhìn trúng.

Sau khi diễn đoạn ngắn, Lâm Giác cúi người thật sâu về phía đạo diễn và phó đạo diễn trước mặt, rồi vội vàng đi ra ngoài

Lấy điện thoại ra, trên Wechat đã nhiều mấy tin, của Giang Du Sâm, Tiêu Ngụy Nhạc và Khuông Sách…

Lâm Giác mở tin nhắn của Giang Du Sâm ra nhìn trước, tin nhắn của Giang Du Sâm lời ít ý nhiều, chỉ có ba chữ: [ Anh biết rồi ]

Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của anh, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng trên không của Lâm Giác cũng an an ổn ổn về tới trong người.

Lại mở tin nhắn của Tiêu Ngụy Nhạc ra, quả nhiên đúng như Lâm Giác nghĩ, Giang Du Sâm đã ra tay.

[ Cám ơn cậu, Tiểu Lâm, Giang thần đã liên hệ cho anh. ]

[ Đại khái đêm nay, chúng ta sẽ ra bác bỏ tin đồn trên Weibo, giải thích cặn kẽ tất cả tiền căn hậu quả ]

[ Anh đã nghĩ kỹ rồi, anh sẽ không sợ hãi nữa, cũng sẽ không giấu diếm cái gì nữa. Anh nhất định sẽ không để bọn họ được như ý ]

[ Để chân tướng bại lộ dưới ánh mặt trời đi, cho dù bọn họ muốn giết anh, anh cũng sẽ kéo bọn họ theo chịu tội ]

Ở một bên khác, Khuông Sách cũng trịnh trọng nhắn “cảm ơn”  cho Lâm Giác.

Lâm Giác vừa đau lòng, vừa âm thầm cảm thán ở trong lòng dũng khí của Tiêu Ngụy Nhạc. Cậu nghiêm túc trả lời lại từng cái để bọn họ không lo lắng, đồng thời nhắn cảm ơn cho Giang Du Sâm. Sau đó, cũng chỉ có thể lẳng lặng chân tướng chờ đợi được mở ra.

Đêm đó, hotsearch # Chân tướng của Tiêu Ngụy Nhạc # một lần nữa làm cư dân mạng sôi trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau