Chương 4: Lẩu tự sôi
Trác Du suýt chút nữa hất tung cái bàn.
Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt Đàm Đinh, lại thấy Đàm Đinh chẳng qua chỉ là nhíu mi một chút, sau đó bình tĩnh nhìn giáo y đem non nửa chất lỏng còn sót lại đẩy vào trong da.
Điên rồi. Điên rồi. Điên hết rồi.
Trác Du đờ đẫn mà nghĩ, thế giới này điên rồi, Đàm Đinh cũng điên rồi!
Giáo y rút kim tiêm ra, dùng miếng bông chặn máu bị tràn ra, ôn nhu nói với Đàm Đinh xong rồi.
Sau đó hướng Trác Du mỉm cười hiền lành, bắt đầu bóc bao bì của ống tiêm còn lại.
Trác Du nhìn mũi tiêm sắc nhọn đang phản chiếu ánh đèn sáng lấp lánh, trán ứa ra mồ hôi lạnh, theo bản năng mà lùi về sau.
"Tôi, tôi không cần..."
Trác Du lẩm bẩm: "Tôi không cần..."
Tiểu tỷ tỷ giáo y sửng sốt một chút, ngẩng đầu liếc Trác Du một chút, trực tiếp cười xuỳ một tiếng vui vẻ.
"Tin tức tố đã nồng như vậy còn nói không cần?"
Lại trêu ghẹo: "Hơn nữa, bạn học này, cậu là Alpha mà? Như thế nào còn sợ bị tiêm vậy?"
Trác Du không hiểu vì sao những người này lại thích dùng kim mà đâm chính mình, hắn đúng là sợ hãi, nhưng hắn không chịu được người khác xem thường mình.
"Ai sợ chứ?"
Trác Du cứng cổ, hung hăng nói.
Vì thế 10 phút sau, Trác Du dùng tay giữ miếng bông nhỏ, trong túi đựng một xấp miếng dán ức chế, biểu tình ngơ ngác cùng Đàm Đinh đi ra khỏi phòng.
"Mùi hương đúng là nhạt đi không ít." Đàm Đinh nhẹ nhàng nói: "Y sư kia nói đem dán cái này lên cổ sẽ che đi cái mùi hương đó tốt hơn, xem ra cái gọi là tin tức tố, xác thật là truyền ra từ sau cổ chúng ta."
Trác Du vẫn thể chưa hồi phục tinh thần.
Nhưng hắn xác thật cảm thấy mùi lê trên người Đàm Đinh nhạt bớt, mà cảm giác khó hiểu trong lòng tựa hồ cũng tiêu tan.
Chuông tan học vang lên, hai người mải mân mê tìm hiểu mùi hương trên người mà đã lăn lộn hết một ngày.
"Từ kí ức của nguyên chủ, cùng với sau một ngày trải nghiệm thì người ở thế giới này tuy là có chút kì quái, nhưng chúng ta bây giờ đang ở nơi này, vẫn cần phải làm theo quy tắc thế giới này."
Trác Du thở dài: "Cậu và tôi trước tiên cứ ở lại nơi này, tiếp tục bắt chước nguyên chủ sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi, cẩn thận không được lòi đuôi, đợi sau khi thích ứng với mọi thứ rồi sẽ bắt đầu điều tra xem đến tột cùng là vì sao chúng ta lại xuyên qua."
Đàm Đinh thấy hắn không cáu kỉnh giống lúc sáng, thậm chí còn nói được lời nói đáng tin như vậy, có chút kinh ngạc mà gật đầu.
"Cho nên hiện tại... chúng ta nên làm cái gì?" Đàm Đinh nhỏ giọng hỏi.
Trác Du nỗ lực nhớ lại kí ức trong đầu: "Thời gian này... hình như chúng ta phải trở về phòng ngủ, tôi ở cùng tên ngốc to con ngày hôm qua, còn cậu thì sao?"
Đàm Đinh nói: "Tôi ở một mình."
Hắn từ trong túi lấy ra miếng dán nho nhỏ, hơi nghiêng người, chỉ chỉ vào cổ mình, nhẹ nhàng nói: "Có thể dán giúp tôi không, Trác Du?"
Trác Du tiếp nhận miếng dán, lăn qua lộn lại quan sát một chút.
Hắn phải dùng sức lực rất lớn mới xé bỏ được bao bì, vụng về mà dán lên làn da mềm mại sau cổ Đàm Đinh, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn lên xung quanh chỗ dán.
Đàm Đinh run lên một chút, sau một lúc lâu mới quay đầu lại nói cảm ơn.
"Không khách khí, cậu vốn là sư đệ của tôi, nhưng tôi trừ bỏ ngày thường luận bàn kiếm pháp một chút với cậu cũng không quan tâm gì cậu, với lại vào lúc này tôi vốn dĩ nên chiếu cố cậu nhiều hơn một chút."
Trác Du ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng vẫn cứng rắn mở miệng: "Tôi sáng nay nói chuyện với cậu xác thật, xác thật là có chút nóng nảy, chủ yếu là do tình huống hiện tại, tôi nhất thời không tiếp thu được..."
Đàm Đinh khó hiểu nhìn hắn.
Tôi đang xin lỗi đó? Cậu còn không nhìn ra sao? Nói câu được hay không đi chứ, cái đồ đầu gỗ này???
Trác Du sắp xấu hổ chết rồi.
Hắn nhẹ giọng, thử hỏi: "Vậy ngày mai vẫn là gặp ở... cái kia... phòng học sao?"
Đàm Đinh lúc này mới gật gật đầu nói được.
Trái tim treo lơ lửng của Trác Du lập tức liền buông xuống.
Kí túc xá của Alpha và Omega riêng biệt, vì thế bọn họ nói lời tạm biệt liền đường ai nấy đi mà trở về phòng mình.
Nhưng Đàm Đinh hắn... hẳn là vẫn không quá thoải mái đi. Trác Du chần chờ mà nghĩ. Nếu không vì sao vừa rồi mình giúp hắn dán cái kia mặt lại hồng như thế?
- ----
Lúc Trác Du trở lại phòng ngủ, Khương Đại Nhân đang hạnh phúc ôm di động lướt Weibo.
Tay nắm lấy then cửa của Trác Du bỗng khựng lại một chút, sau đó mới xoay người chậm rì rì mà đóng cửa.
"Cậu sao lại trở về muộn như vậy?"
Khương Đại Nhân hỏi tiếp: "Tôi đến lớp các cậu cũng không tìm thấy người, thấy nói cậu buổi sáng đã chạy đi rồi, cậu đi đâu thế?"
Trác Du chỉ có thể hàm hồ nói: "Có chút không thoải mái."
"Haizzz, hết miếng dán ức chế có thể hỏi tôi mà, cần gì phải chạy xuống phòng y tế chứ...?"
Khương Đại Nhân xua xua tay: "Thôi, bỏ đi, bỏ đi, nào nào nào, hôm nay không xuống căn-tin, tôi hôm nay sẽ cho ngài một bữa thịnh yến..."
"Cái gì?" Trác Du nghe không rõ.
Kđn từ dưới giường móc ra 2 hộp đen xì hình vuông.
"Lẩu tự sôi Haidilao*."
(*tên một hãng lẩu tự sôi của Trung Quốc.)
Khương Đại Nhân nhiệt tình giới thiệu: "Làm nóng cay rát dạ dày bò mà không cần đến nước ấm và lửa, đơn giản và đều đều, cuộc sống hạnh phúc của tôi và bạn."
- ----
Trác Du cũng không phải chưa ăn đồ mới lạ bao giờ.
Mỗi tháng sư phụ đều sẽ cho bọn họ xuống núi đi chơi tự do một ngày, lúc này Trác Du sẽ giống như là phạm nhân mới ra tù, không kiêng nể gì chạy linh tinh khắp khu chợ náo nhiệt.
Hắn sẽ mua một vài bức vẽ và một chút hạt giống hoa hoa cỏ cỏ trông thú vị, hoặc là đi mua cho bội kiếm của mình một cái kiếm tuệ** mới. Sau đó lại đến tửu lâu nếm thử các loại điểm tâm cùng rượu ngon mà ngày thường trên núi không được ăn.
(** là cái chùm dây tua rua treo ở đuôi kiếm đó.)
Nhưng trong mắt hắn những điểm tâm đó phần lớn là ăn không ngon, tuy là hình thức rất hoa hoè loè loẹt, tên nghe cũng vô cùng bắt tai, nhưng ăn vào không phải quá ngọt, thì chính là quá cứng, còn lâu mới bằng hạch đào to thơm ngọt, ngon miệng mà sư tỷ làm.
Không thể ăn là chuyện bình thường, nhưng đã lâu hắn chưa thấy qua thứ đồ mới lạ như vậy.
Trác Du xác định, hắn đời này chưa bao giờ gặp qua loại đồ ăn kì quái như vậy.
Khương Đại Nhân đem gói nguyên liệu xé ra, lấy ra dạ dày bò, thịt ba chỉ cùng gia vị đổ toàn bộ vào trong hộp plastic rồi đảo, xong lại ngẩng đầu lên thúc giục hắn: "Lề mề gì vậy, nhanh lên nào."
Đây là ngày thứ 2 Trác Du ở thế giới này, hoảng sợ cùng lo lắng khiến hắn quên mất phải ăn cơm, ngửi mùi sa tế cùng mùi thịt, dạ dày Trác Du vô cùng phối hợp mà co rút một chút.
Trác Du chậm rãi mà nga một tiếng.
Hắn kinh ngạc nhìn, liếc trộm động tác của Khương Đại Nhân, học bộ dáng của hắn, chân tay vụng về mà đem các thứ đổ vào hộp nhựa.
Sau đó Khương Đại Nhân trang trọng mà cầm một chén nước, bình tĩnh mà tưới lên gói nhiệt ở đáy hộp, còn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà đậy miệng hộp lại.
Trác Du mờ mịt mà nhìn lỗ thoát khí dần dần xuất hiện khói trắng, ngửi mùi hương chậm rãi quanh quẩn trong phòng, những sự việc vừa rồi phát sinh đã làm hắn khiếp sợ đến chết lặng.
Là ảo thuật? Vẫn là...
"Là tự do, là mùi của sự sung sướng a." Khương Đại Nhân say mê mà hít hít cái mũi.
Thừa dịp lẩu vẫn còn đang đun nóng, Khương Đại Nhân chạy nhanh đi lấy di động của hắn, mở ra tập phim mới nhất, hoàn thiện nhân sinh mỹ lệ của hắn.
Trác Du vẫn còn im lặng...
Ánh mắt hắn không xê dịch nhìn chằm chằm vào khối sắt nhỏ trên tay Khương Đại Nhân, sau đó cái khối sắt kia sẽ đột nhiên xuất hiện người cùng vật, giống như là ảo cảnh, sau đó những người đó sẽ bắt đầu nói chuyện...
Trác Du thật sự sắp không hít thở được nữa...
Vừa rồi kí ức của nguyên chủ nói cho hắn biết cái khối sắt nhỏ kia gọi là di động, hơn nữa hắn cũng có một cái, hiện tại đang ở trong cặp sách của hắn.
Hắn tìm trong cặp một lúc quả nhiên thấy được một miếng sắt nhỏ lạnh lẽo.
Hô hấp của hắn có chúp gấp gáp, ấn lung tung loạn xạ lên mấy nút bên sườn của miếng sắt, màn hình lập tức sáng lên.
Trác Du vuốt màn hình, liền xuất hiện dòng yêu cầu nhập mật mã.
Ma xui quỷ khiến, lại như là có người đang thao túng ngón tay hắn, Trác Du nhập vào một chuỗi kí tự mà mình hoàn toàn không hiểu.
Di động giải khoá thành công.
Tay Trác Du lạnh ngắt.
Bởi vì hắn phát hiện hắn biết những ô vuông nhỏ trên màn hình đó gọi là app, hắn thậm chí còn biết công dụng của từng cái, ví dụ cái khối nhỏ màu xanh lục kia gọi là WeChat có thể đưa tin, cái khối nhỏ màu hồng nhạt kêu là Bilibili có thể xem những cái ảo cảnh mà Khương Đại Nhân đang xem...
Cảm giác này quá mức vi diệu, như là ở đại não của bản thân bị người khác mở ra, trộn lẫn vào kí ức không thuộc về chính mình.
- ---đó là loại cảm giác lạnh hết sống lưng, tê dại cả da đầu.
Rõ ràng là những thứ bản thân chưa thấy bao giờ vậy mà trong nháy mắt lại có thể nhớ ra công năng cùng hàm nghĩa, tuy rằng kí ức vẫn như vụn vặt như cũ, không cụ thể, nhưng cũng coi cho Trác Du một đại ân.
Nếu cái di động này là vạn năng...
Trác Du suy tư mà nhìn những khối vuông đủ loại màu sắc trên màn hình, có thể hay không có một cái khối giúp hắn biết được sự khác nhau của ba loại giới tính ở đây?
Trác Du nhấp miệng, vuốt vuốt màn hình, cuối cùng ngón tay dừng lại ở một cái ô vuông nhỏ màu xanh lam gọi là Baidu.
Hắn click mở, đập vào mắt hắn là thanh tìm kiếm, mặt trên viết "Bạn không biết, Baidu biết."
Hắn chậm rì rì ấn lên trên một chút, trên màn hình lập tức bắn ra bàn phím.
Trác Du nhìn chằm chằm chữ cái chi chít hiện lên: "..."
Kí ức của nguyên chủ tuy rằng giúp Trác Du có thể phân biệt từng chữ và những kí hiệu kì lạ của thế giới này, nhưng hắn cũng không thể ngay lập tức ghép vần những chữ cái này để thành câu mà không có thầy dạy.
Cũng may Trác Du ấn lung tung loạn xạ thế nhưng đánh bậy đánh bạ ra bảng viết.
Viết chữ thì hắn biết nha, Trác Du nỗ lực nhớ lại trong kí ức cách viết của ba kí hiệu ABO, cuối cùng vẫn là viết ra xiên xiên vẹo vẹo, thảm không nỡ nhìn ba chữ cái tiếng anh này.
Nhập vào xong, đầu ngón tay Trác Du thoáng dừng một chút, ấn nhẹ vào chỗ bên cạnh.
Ngay lập tức các loại văn bản liên tiếp bắn ra, Trác Du mờ mịt cưỡi ngựa xem hoa một chút, do do dự dự, cuối cùng vẫn là ấn vào cái đầu tiên trên cùng.
Vừa mới đọc không đến nửa chữ, Khương Đại Nhân phía sau ồn ào: "Nóng rồi, nóng rồi, Du ca nhanh nhanh, tốc độ nào!!"
Trác Du bất động thanh sắc mà đem điện thoạt nhét vào túi mình.
Hắn bắt chước Khương Đại Nhân đem cái nắp nhỏ xốc lên, cầm đũa đảo một hồi, hít hít cái mũi, chỉ cảm thấy thứ này từ màu sắc đến mùi hương đều vô cùng tuyệt, ngửi thôi đã khiến cho người ta muốn giơ ngón cái.
Trác Du cẩn thận kẹp một miếng ngó sen trông vô cùng ngon miệng lên, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là không thắng nổi dạ dày đói khát, nhét thẳng vào miệng.
Trác Du trợn to mắt.
...Mịa nó...
Này cũng quá ngon rồi!!!
Đến tột cùng là phối gia vị như nào, mới có thể chế ra món canh tươi ngon như vậy?
Đôi mắt Trác Du tràn ngập kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Hơn nữa vừa rồi Khương Đại Nhân cũng không có nhóm lửa nấu nước, chỉ là dùng nước lạnh tưới vào cái bọc nhỏ ở đáy hộp, làm thế nào mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy đồ ăn lại nóng hổi giống như dùng lửa để nấu?
Trác Du lại run rẩy gắp một ngụm dạ dày bò nhét vào miệng, đôi mắt trừng lớn hơn.
Lại gắp một ngụm rong biển, lúc này đôi mắt đều sắp rớt ra ngoài.
Người chứng kiến toàn bộ quá trình – Khương Đại Nhân cho hay: "..."
"... Du ca, không cần đến mức đấy đi, chỉ là bữa lẩu nhỏ thôi sao tôi cảm giác cậu lần đầu được ăn vậy?"
Trác Du ngay lập tức không chế biểu tình của mình.
Bắt đầu cẩn thận mà nói dối: "...Cay."
Khương Đại Nhân à một tiếng: "Cậu không nói sớm."
Lại lấy từ dưới giường mình ra một chai nước khoáng ném cho Trác Du, sau đó lại tiếp tục hí hửng xem nốt tập phim.
Trác Du lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn hít vào một hơi đem điện thoại trong túi lấy ra, quyết định làm chút việc để che dấu việc hắn kiến thức hạn hẹp.
Vừa vặn di động cũng vừa load xong, Trác Du cắn miếng thịt mềm mềm mại mại trong chén, vô cùng thoả mãn mà vuốt vuốt mà xem văn bản hiện lên trên di động.
Mình là Alpha...
Ừm, cái này nói Alpha là giới tính có thể trạng cùng lực lượng ưu việt nhất, rất tốt rất tốt
Beta... tựa hồ là người bình thường, tin tức tố của beta khá là nhạt nhẽo, là giới tính chiếm đa số.
Đã thế xem nốt cái Omega của Đàm Đinh đi.
Trác Du lại vuốt vuốt xuống, ừm...mặt trên viết Omega thân thể tương đối nhu nhược, nói không sai, bảo sao Đàm Đinh cả một ngày hôm nay sắc mặt không được tốt.
Hơn nữa kỳ động dục của Omega thường xuyên xuất hiện...ân...
Ân...
Ân???
A???????
Đũa trên tay Trác Du lạch cạch mà rơi xuống, lăn dài trên mặt đất.
Một miếng vừa gắp lên liền oanh oanh liệt liệt mà rơi xuống quần hắn, cùng rơi còn có một mảnh không nhỏ sa tế, quần hắn giờ thảm không nỡ nhìn.
Khoé mắt hắn gần như mà nứt ra nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên di động.
"Tần suất phát tình của Omega cao, thường xuyên có kỳ động dục mãnh liệt, bởi vậy thông thường bọn họ sẽ cùng Alpha kết hợp(cũng có tồn tại BO kết hợp), sau khi qua kì động dục sẽ trở thành vợ chồng, cùng sinh con đẻ cái."
Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt Đàm Đinh, lại thấy Đàm Đinh chẳng qua chỉ là nhíu mi một chút, sau đó bình tĩnh nhìn giáo y đem non nửa chất lỏng còn sót lại đẩy vào trong da.
Điên rồi. Điên rồi. Điên hết rồi.
Trác Du đờ đẫn mà nghĩ, thế giới này điên rồi, Đàm Đinh cũng điên rồi!
Giáo y rút kim tiêm ra, dùng miếng bông chặn máu bị tràn ra, ôn nhu nói với Đàm Đinh xong rồi.
Sau đó hướng Trác Du mỉm cười hiền lành, bắt đầu bóc bao bì của ống tiêm còn lại.
Trác Du nhìn mũi tiêm sắc nhọn đang phản chiếu ánh đèn sáng lấp lánh, trán ứa ra mồ hôi lạnh, theo bản năng mà lùi về sau.
"Tôi, tôi không cần..."
Trác Du lẩm bẩm: "Tôi không cần..."
Tiểu tỷ tỷ giáo y sửng sốt một chút, ngẩng đầu liếc Trác Du một chút, trực tiếp cười xuỳ một tiếng vui vẻ.
"Tin tức tố đã nồng như vậy còn nói không cần?"
Lại trêu ghẹo: "Hơn nữa, bạn học này, cậu là Alpha mà? Như thế nào còn sợ bị tiêm vậy?"
Trác Du không hiểu vì sao những người này lại thích dùng kim mà đâm chính mình, hắn đúng là sợ hãi, nhưng hắn không chịu được người khác xem thường mình.
"Ai sợ chứ?"
Trác Du cứng cổ, hung hăng nói.
Vì thế 10 phút sau, Trác Du dùng tay giữ miếng bông nhỏ, trong túi đựng một xấp miếng dán ức chế, biểu tình ngơ ngác cùng Đàm Đinh đi ra khỏi phòng.
"Mùi hương đúng là nhạt đi không ít." Đàm Đinh nhẹ nhàng nói: "Y sư kia nói đem dán cái này lên cổ sẽ che đi cái mùi hương đó tốt hơn, xem ra cái gọi là tin tức tố, xác thật là truyền ra từ sau cổ chúng ta."
Trác Du vẫn thể chưa hồi phục tinh thần.
Nhưng hắn xác thật cảm thấy mùi lê trên người Đàm Đinh nhạt bớt, mà cảm giác khó hiểu trong lòng tựa hồ cũng tiêu tan.
Chuông tan học vang lên, hai người mải mân mê tìm hiểu mùi hương trên người mà đã lăn lộn hết một ngày.
"Từ kí ức của nguyên chủ, cùng với sau một ngày trải nghiệm thì người ở thế giới này tuy là có chút kì quái, nhưng chúng ta bây giờ đang ở nơi này, vẫn cần phải làm theo quy tắc thế giới này."
Trác Du thở dài: "Cậu và tôi trước tiên cứ ở lại nơi này, tiếp tục bắt chước nguyên chủ sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi, cẩn thận không được lòi đuôi, đợi sau khi thích ứng với mọi thứ rồi sẽ bắt đầu điều tra xem đến tột cùng là vì sao chúng ta lại xuyên qua."
Đàm Đinh thấy hắn không cáu kỉnh giống lúc sáng, thậm chí còn nói được lời nói đáng tin như vậy, có chút kinh ngạc mà gật đầu.
"Cho nên hiện tại... chúng ta nên làm cái gì?" Đàm Đinh nhỏ giọng hỏi.
Trác Du nỗ lực nhớ lại kí ức trong đầu: "Thời gian này... hình như chúng ta phải trở về phòng ngủ, tôi ở cùng tên ngốc to con ngày hôm qua, còn cậu thì sao?"
Đàm Đinh nói: "Tôi ở một mình."
Hắn từ trong túi lấy ra miếng dán nho nhỏ, hơi nghiêng người, chỉ chỉ vào cổ mình, nhẹ nhàng nói: "Có thể dán giúp tôi không, Trác Du?"
Trác Du tiếp nhận miếng dán, lăn qua lộn lại quan sát một chút.
Hắn phải dùng sức lực rất lớn mới xé bỏ được bao bì, vụng về mà dán lên làn da mềm mại sau cổ Đàm Đinh, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn lên xung quanh chỗ dán.
Đàm Đinh run lên một chút, sau một lúc lâu mới quay đầu lại nói cảm ơn.
"Không khách khí, cậu vốn là sư đệ của tôi, nhưng tôi trừ bỏ ngày thường luận bàn kiếm pháp một chút với cậu cũng không quan tâm gì cậu, với lại vào lúc này tôi vốn dĩ nên chiếu cố cậu nhiều hơn một chút."
Trác Du ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng vẫn cứng rắn mở miệng: "Tôi sáng nay nói chuyện với cậu xác thật, xác thật là có chút nóng nảy, chủ yếu là do tình huống hiện tại, tôi nhất thời không tiếp thu được..."
Đàm Đinh khó hiểu nhìn hắn.
Tôi đang xin lỗi đó? Cậu còn không nhìn ra sao? Nói câu được hay không đi chứ, cái đồ đầu gỗ này???
Trác Du sắp xấu hổ chết rồi.
Hắn nhẹ giọng, thử hỏi: "Vậy ngày mai vẫn là gặp ở... cái kia... phòng học sao?"
Đàm Đinh lúc này mới gật gật đầu nói được.
Trái tim treo lơ lửng của Trác Du lập tức liền buông xuống.
Kí túc xá của Alpha và Omega riêng biệt, vì thế bọn họ nói lời tạm biệt liền đường ai nấy đi mà trở về phòng mình.
Nhưng Đàm Đinh hắn... hẳn là vẫn không quá thoải mái đi. Trác Du chần chờ mà nghĩ. Nếu không vì sao vừa rồi mình giúp hắn dán cái kia mặt lại hồng như thế?
- ----
Lúc Trác Du trở lại phòng ngủ, Khương Đại Nhân đang hạnh phúc ôm di động lướt Weibo.
Tay nắm lấy then cửa của Trác Du bỗng khựng lại một chút, sau đó mới xoay người chậm rì rì mà đóng cửa.
"Cậu sao lại trở về muộn như vậy?"
Khương Đại Nhân hỏi tiếp: "Tôi đến lớp các cậu cũng không tìm thấy người, thấy nói cậu buổi sáng đã chạy đi rồi, cậu đi đâu thế?"
Trác Du chỉ có thể hàm hồ nói: "Có chút không thoải mái."
"Haizzz, hết miếng dán ức chế có thể hỏi tôi mà, cần gì phải chạy xuống phòng y tế chứ...?"
Khương Đại Nhân xua xua tay: "Thôi, bỏ đi, bỏ đi, nào nào nào, hôm nay không xuống căn-tin, tôi hôm nay sẽ cho ngài một bữa thịnh yến..."
"Cái gì?" Trác Du nghe không rõ.
Kđn từ dưới giường móc ra 2 hộp đen xì hình vuông.
"Lẩu tự sôi Haidilao*."
(*tên một hãng lẩu tự sôi của Trung Quốc.)
Khương Đại Nhân nhiệt tình giới thiệu: "Làm nóng cay rát dạ dày bò mà không cần đến nước ấm và lửa, đơn giản và đều đều, cuộc sống hạnh phúc của tôi và bạn."
- ----
Trác Du cũng không phải chưa ăn đồ mới lạ bao giờ.
Mỗi tháng sư phụ đều sẽ cho bọn họ xuống núi đi chơi tự do một ngày, lúc này Trác Du sẽ giống như là phạm nhân mới ra tù, không kiêng nể gì chạy linh tinh khắp khu chợ náo nhiệt.
Hắn sẽ mua một vài bức vẽ và một chút hạt giống hoa hoa cỏ cỏ trông thú vị, hoặc là đi mua cho bội kiếm của mình một cái kiếm tuệ** mới. Sau đó lại đến tửu lâu nếm thử các loại điểm tâm cùng rượu ngon mà ngày thường trên núi không được ăn.
(** là cái chùm dây tua rua treo ở đuôi kiếm đó.)
Nhưng trong mắt hắn những điểm tâm đó phần lớn là ăn không ngon, tuy là hình thức rất hoa hoè loè loẹt, tên nghe cũng vô cùng bắt tai, nhưng ăn vào không phải quá ngọt, thì chính là quá cứng, còn lâu mới bằng hạch đào to thơm ngọt, ngon miệng mà sư tỷ làm.
Không thể ăn là chuyện bình thường, nhưng đã lâu hắn chưa thấy qua thứ đồ mới lạ như vậy.
Trác Du xác định, hắn đời này chưa bao giờ gặp qua loại đồ ăn kì quái như vậy.
Khương Đại Nhân đem gói nguyên liệu xé ra, lấy ra dạ dày bò, thịt ba chỉ cùng gia vị đổ toàn bộ vào trong hộp plastic rồi đảo, xong lại ngẩng đầu lên thúc giục hắn: "Lề mề gì vậy, nhanh lên nào."
Đây là ngày thứ 2 Trác Du ở thế giới này, hoảng sợ cùng lo lắng khiến hắn quên mất phải ăn cơm, ngửi mùi sa tế cùng mùi thịt, dạ dày Trác Du vô cùng phối hợp mà co rút một chút.
Trác Du chậm rãi mà nga một tiếng.
Hắn kinh ngạc nhìn, liếc trộm động tác của Khương Đại Nhân, học bộ dáng của hắn, chân tay vụng về mà đem các thứ đổ vào hộp nhựa.
Sau đó Khương Đại Nhân trang trọng mà cầm một chén nước, bình tĩnh mà tưới lên gói nhiệt ở đáy hộp, còn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà đậy miệng hộp lại.
Trác Du mờ mịt mà nhìn lỗ thoát khí dần dần xuất hiện khói trắng, ngửi mùi hương chậm rãi quanh quẩn trong phòng, những sự việc vừa rồi phát sinh đã làm hắn khiếp sợ đến chết lặng.
Là ảo thuật? Vẫn là...
"Là tự do, là mùi của sự sung sướng a." Khương Đại Nhân say mê mà hít hít cái mũi.
Thừa dịp lẩu vẫn còn đang đun nóng, Khương Đại Nhân chạy nhanh đi lấy di động của hắn, mở ra tập phim mới nhất, hoàn thiện nhân sinh mỹ lệ của hắn.
Trác Du vẫn còn im lặng...
Ánh mắt hắn không xê dịch nhìn chằm chằm vào khối sắt nhỏ trên tay Khương Đại Nhân, sau đó cái khối sắt kia sẽ đột nhiên xuất hiện người cùng vật, giống như là ảo cảnh, sau đó những người đó sẽ bắt đầu nói chuyện...
Trác Du thật sự sắp không hít thở được nữa...
Vừa rồi kí ức của nguyên chủ nói cho hắn biết cái khối sắt nhỏ kia gọi là di động, hơn nữa hắn cũng có một cái, hiện tại đang ở trong cặp sách của hắn.
Hắn tìm trong cặp một lúc quả nhiên thấy được một miếng sắt nhỏ lạnh lẽo.
Hô hấp của hắn có chúp gấp gáp, ấn lung tung loạn xạ lên mấy nút bên sườn của miếng sắt, màn hình lập tức sáng lên.
Trác Du vuốt màn hình, liền xuất hiện dòng yêu cầu nhập mật mã.
Ma xui quỷ khiến, lại như là có người đang thao túng ngón tay hắn, Trác Du nhập vào một chuỗi kí tự mà mình hoàn toàn không hiểu.
Di động giải khoá thành công.
Tay Trác Du lạnh ngắt.
Bởi vì hắn phát hiện hắn biết những ô vuông nhỏ trên màn hình đó gọi là app, hắn thậm chí còn biết công dụng của từng cái, ví dụ cái khối nhỏ màu xanh lục kia gọi là WeChat có thể đưa tin, cái khối nhỏ màu hồng nhạt kêu là Bilibili có thể xem những cái ảo cảnh mà Khương Đại Nhân đang xem...
Cảm giác này quá mức vi diệu, như là ở đại não của bản thân bị người khác mở ra, trộn lẫn vào kí ức không thuộc về chính mình.
- ---đó là loại cảm giác lạnh hết sống lưng, tê dại cả da đầu.
Rõ ràng là những thứ bản thân chưa thấy bao giờ vậy mà trong nháy mắt lại có thể nhớ ra công năng cùng hàm nghĩa, tuy rằng kí ức vẫn như vụn vặt như cũ, không cụ thể, nhưng cũng coi cho Trác Du một đại ân.
Nếu cái di động này là vạn năng...
Trác Du suy tư mà nhìn những khối vuông đủ loại màu sắc trên màn hình, có thể hay không có một cái khối giúp hắn biết được sự khác nhau của ba loại giới tính ở đây?
Trác Du nhấp miệng, vuốt vuốt màn hình, cuối cùng ngón tay dừng lại ở một cái ô vuông nhỏ màu xanh lam gọi là Baidu.
Hắn click mở, đập vào mắt hắn là thanh tìm kiếm, mặt trên viết "Bạn không biết, Baidu biết."
Hắn chậm rì rì ấn lên trên một chút, trên màn hình lập tức bắn ra bàn phím.
Trác Du nhìn chằm chằm chữ cái chi chít hiện lên: "..."
Kí ức của nguyên chủ tuy rằng giúp Trác Du có thể phân biệt từng chữ và những kí hiệu kì lạ của thế giới này, nhưng hắn cũng không thể ngay lập tức ghép vần những chữ cái này để thành câu mà không có thầy dạy.
Cũng may Trác Du ấn lung tung loạn xạ thế nhưng đánh bậy đánh bạ ra bảng viết.
Viết chữ thì hắn biết nha, Trác Du nỗ lực nhớ lại trong kí ức cách viết của ba kí hiệu ABO, cuối cùng vẫn là viết ra xiên xiên vẹo vẹo, thảm không nỡ nhìn ba chữ cái tiếng anh này.
Nhập vào xong, đầu ngón tay Trác Du thoáng dừng một chút, ấn nhẹ vào chỗ bên cạnh.
Ngay lập tức các loại văn bản liên tiếp bắn ra, Trác Du mờ mịt cưỡi ngựa xem hoa một chút, do do dự dự, cuối cùng vẫn là ấn vào cái đầu tiên trên cùng.
Vừa mới đọc không đến nửa chữ, Khương Đại Nhân phía sau ồn ào: "Nóng rồi, nóng rồi, Du ca nhanh nhanh, tốc độ nào!!"
Trác Du bất động thanh sắc mà đem điện thoạt nhét vào túi mình.
Hắn bắt chước Khương Đại Nhân đem cái nắp nhỏ xốc lên, cầm đũa đảo một hồi, hít hít cái mũi, chỉ cảm thấy thứ này từ màu sắc đến mùi hương đều vô cùng tuyệt, ngửi thôi đã khiến cho người ta muốn giơ ngón cái.
Trác Du cẩn thận kẹp một miếng ngó sen trông vô cùng ngon miệng lên, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là không thắng nổi dạ dày đói khát, nhét thẳng vào miệng.
Trác Du trợn to mắt.
...Mịa nó...
Này cũng quá ngon rồi!!!
Đến tột cùng là phối gia vị như nào, mới có thể chế ra món canh tươi ngon như vậy?
Đôi mắt Trác Du tràn ngập kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Hơn nữa vừa rồi Khương Đại Nhân cũng không có nhóm lửa nấu nước, chỉ là dùng nước lạnh tưới vào cái bọc nhỏ ở đáy hộp, làm thế nào mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy đồ ăn lại nóng hổi giống như dùng lửa để nấu?
Trác Du lại run rẩy gắp một ngụm dạ dày bò nhét vào miệng, đôi mắt trừng lớn hơn.
Lại gắp một ngụm rong biển, lúc này đôi mắt đều sắp rớt ra ngoài.
Người chứng kiến toàn bộ quá trình – Khương Đại Nhân cho hay: "..."
"... Du ca, không cần đến mức đấy đi, chỉ là bữa lẩu nhỏ thôi sao tôi cảm giác cậu lần đầu được ăn vậy?"
Trác Du ngay lập tức không chế biểu tình của mình.
Bắt đầu cẩn thận mà nói dối: "...Cay."
Khương Đại Nhân à một tiếng: "Cậu không nói sớm."
Lại lấy từ dưới giường mình ra một chai nước khoáng ném cho Trác Du, sau đó lại tiếp tục hí hửng xem nốt tập phim.
Trác Du lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn hít vào một hơi đem điện thoại trong túi lấy ra, quyết định làm chút việc để che dấu việc hắn kiến thức hạn hẹp.
Vừa vặn di động cũng vừa load xong, Trác Du cắn miếng thịt mềm mềm mại mại trong chén, vô cùng thoả mãn mà vuốt vuốt mà xem văn bản hiện lên trên di động.
Mình là Alpha...
Ừm, cái này nói Alpha là giới tính có thể trạng cùng lực lượng ưu việt nhất, rất tốt rất tốt
Beta... tựa hồ là người bình thường, tin tức tố của beta khá là nhạt nhẽo, là giới tính chiếm đa số.
Đã thế xem nốt cái Omega của Đàm Đinh đi.
Trác Du lại vuốt vuốt xuống, ừm...mặt trên viết Omega thân thể tương đối nhu nhược, nói không sai, bảo sao Đàm Đinh cả một ngày hôm nay sắc mặt không được tốt.
Hơn nữa kỳ động dục của Omega thường xuyên xuất hiện...ân...
Ân...
Ân???
A???????
Đũa trên tay Trác Du lạch cạch mà rơi xuống, lăn dài trên mặt đất.
Một miếng vừa gắp lên liền oanh oanh liệt liệt mà rơi xuống quần hắn, cùng rơi còn có một mảnh không nhỏ sa tế, quần hắn giờ thảm không nỡ nhìn.
Khoé mắt hắn gần như mà nứt ra nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên di động.
"Tần suất phát tình của Omega cao, thường xuyên có kỳ động dục mãnh liệt, bởi vậy thông thường bọn họ sẽ cùng Alpha kết hợp(cũng có tồn tại BO kết hợp), sau khi qua kì động dục sẽ trở thành vợ chồng, cùng sinh con đẻ cái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất