Chương 15: Án hoạn quan (3)
"Không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này. Nhưng trước mắt xem lại, khả năng này cũng không lớn lắm. Cuộc gọi cuối cùng của nạn nhân là gọi tới thành phố Tỉnh An vào lúc ba giờ, chúng ta đã gọi thử số này, chính là khách hàng của nạn nhân, nạn nhân gọi cho đối phương để thông báo hành trình. Cho nên, chí ít lúc ba giờ, nạn nhân vẫn chưa thay đổi kế hoạch hành trình." Giản Ngôn vỗ tay, "Tập trung điều tra những người đã cùng nạn nhân tiếp xúc qua trong khoảng thời gian từ ba giờ đến năm giờ chiều ngày hai mươi chín."
Giản Ngôn lại an bài một chút, để Hướng Dương và Tiếu Tiếu đi đến công ty của Hứa Ôn Du, Trình Tử Khiêm và Thẩm Băng Niệm thì đi Bắc Uyển Hào Đình, hắn cùng Lão Cao đi gặp bạn gái trước của Hứa Ôn Du, Điền Vi. Đàm Mộc thì mang theo người về cục nghiên cứu camera giám sát.
Phân công xong, nhìn lại thời gian thì đã quá giờ tan tầm hai giờ. Giản Ngôn thở dài, nói: "Sáng mai không cần đến cục, hôm nay dừng lại tại đây thôi."
Lúc ra khỏi phòng họp, Giản Ngôn bỗng dừng lại.
Hướng Dương đi bên cạnh hắn, vội hỏi: "Sao vậy?"
Giản Ngôn nghĩ nghĩ, do dự một chút, nói: "Thôi bỏ đi, không có việc gì."
Hướng Dương cũng không hỏi nhiều nữa.
Giản Ngôn lái xe về đến nhà thì đã chín giờ ba mươi phút, hắn ảo não phát hiện, mình còn chưa ăn cơm chiều. Tìm cả nửa ngày trong bếp cũng chỉ tìm được một hộp mì gói và hai quả trứng gà.
Giản Ngôn bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại kêu thức ăn bên ngoài.
Sau khi gọi xong, hắn cầm điện thoại một hồi mới mở danh bạ ra xem, người đầu tiên trong danh sách là một đồng nghiệp họ Bạch, hắn mới sực nhớ ra đã xóa mất số của A Từ.
Giản Ngôn bực bội ngồi xuống ghế sô pha vò đầu, làm cho đầu tóc vốn đã rối bời càng giống cái tổ chim hơn. Giản Ngôn nhớ kỹ từ đầu đến cuối trong cái ngày hắn bị thương đó, A Từ ẩn nhẫn, nổi giận và lo lắng.
Giản Ngôn không phải một kẻ tự luyến, nhưng biểu hiện của A Từ làm hắn không cách nào không nghĩ ngợi thêm.
Trâu Vận nói A Từ cũng thích nam giống hắn.
Vậy hắn có thể cho rằng, A Từ cũng có ý với hắn hay không?
Thế nhưng, Giản Ngôn cũng tự biết mình không phải loại người vừa gặp đã khiến người ta yêu thích. Nếu A Từ mà có ý với hắn thì cũng không hợp lý lắm.
Tự mình trăn trở một hồi, Giản Ngôn chợt nhận ra mình giống như một cô gái trẻ mới biết yêu. Xoắn xuýt thì cũng thôi đi, thậm chí còn bắt đầu tự hạ thấp bản thân nữa. Hắn cũng nghi ngờ, tiếp theo có phải hắn sẽ tìm một đóa hoa để đếm cánh hoa hay không?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Giản Ngôn nổi da gà toàn thân, cảm thấy điều này thật sự là vô cùng gây hại cho uy nghiêm đàn ông và uy danh thần thám của hắn, thế là Giản Ngôn đột nhiên ngồi bật dậy từ trên ghế salon. Nào biết bởi vì động tác quá mạnh nên đụng trúng bàn trà trước mặt.
Giản Ngôn rất không uy nghiêm lầm bầm một tiếng, sau đó nuốt nước mắt cho ra một quyết định. Nếu A Từ không phải bạn trai Trâu Vận, thì hắn sẽ trực tiếp theo đuổi. Khó khăn lắm mới gặp được một người khiến mình động tâm, không thể nào từ bỏ như vậy.
Giản Ngôn gọi cho Trâu Vận, hỏi: "Em có liên lạc với A Từ chưa?"
Trước đó bận rộn cho vụ án nên cũng không có thời gian hỏi Trâu Hồng Thạc tình huống liên quan tới A Từ.
"Liên lạc rồi, A Từ nói mấy ngày trước ảnh đi nơi khác nên tín hiệu điện thoại không được tốt, ngày mai ảnh sẽ quay về."
"Đi cái nơi quái quỷ nào vậy, ngay cả tín hiệu cũng không có." Giản Ngôn thuận miệng nói khẽ một câu.
"Anh nói gì thế?" Trâu Vận không nghe rõ.
Giản Ngôn đang muốn trả lời thì chuông cửa lại vang lên, có lẽ là đồ ăn bên ngoài được mang tới.
Giản Ngôn nói một tiếng với Trâu Vận rồi cúp máy.
Chờ cơm nước xong xuôi thì Giản Ngôn mới nhớ ra, vừa rồi quên hỏi Trâu Vận số điện thoại của A Từ.
Giản Ngôn hơi ảo não, nhưng cũng lười gọi lại. Hắn bắt đầu phân tích vụ án của Hứa Ôn Du.
Trước đó tại phòng họp, Giản Ngôn trước khi về đã nghĩ tới, thuốc ngủ kỳ thật cũng không phải được cho vào khoảng từ ba giờ đến năm giờ. Tỉ như, có thể cho thuốc ngủ vào đồ uống hoặc thức ăn. Đồ uống và thức ăn này có thể có sẵn trong nhà Hứa Ôn Du, hoặc là mang từ bên ngoài vào.
Nhưng từ hành động quét dọn hiện trường, hung thủ chắc chắn đã từng qua lại nhà Hứa Ôn Du. Từ vết tích tro bụi thì hung thủ hẳn là đến nhà Hứa Ôn Du vào ngày hai mươi chín.
Khóa cửa không bị hỏng, hung thủ muốn đi vào chỉ có hai phương pháp đơn giản, do Hứa Ôn Du tự mình mở hoặc là có chìa khóa.
Chìa khóa thì chỉ có người thân thiết mới có, Hứa Ôn Du lại mặc đồ ngủ nên chỉ có thể gặp người thân thiết mà thôi.
Cho nên, trước mắt xem ra Điền Vi là người có hiềm nghi lớn nhất.
Giản Ngôn mở Album ảnh trong điện thoại ra, bên trong có ảnh chụp của Điền Vi mà Đàm Mộc đã gửi cho hắn.
Trên tấm ảnh Điền Vi trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào, thoạt nhìn cũng chỉ có hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Thanh xuân dào dạt, ngọt ngào đáng yêu, nhìn sao cũng không ra dáng vẻ sẽ giết người hủy xác.
Nhưng mà, phá án đương nhiên không thể chỉ dựa vào tướng mạo.
Lúc Giản Ngôn và Lão Cao đến nhà Điền Vi thì Điền Vi đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy hai người đàn xa lạ thì hơi kinh ngạc.
"Làm phiền cô Điền Vi phải chậm trễ một chút thời gian, chúng tôi là Tổ trọng án của cục thành phố, có một vụ án cần cô Điền hỗ trợ điều tra." Giản Ngôn đưa giấy chứng nhận ra.
Điền Vi hơi thay đổi biểu lộ, nhưng vẫn đưa hai người vào nhà.
"Vi Vi, ai vậy?" Một giọng nữ ôn hòa truyền đến, ngay sau đó một người phụ nữ dáng dấp cũng rất ôn hòa từ trong nhà bếp đi ra, bà bảo dưỡng cũng không tệ, nhưng tuổi tác đoán chừng cũng đã hơn năm mươi.
"Đây là mẹ tôi." Điền Vi giới thiệu với Giản Ngôn và Lão Cao, lại nói với mẹ mình: "Mẹ, hai vị này là cảnh sát của cục thành phố."
Nghe thấy cảnh sát, mẹ Điền Vi cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng bà vẫn rất có lễ và chu đáo mời nước cho bọn họ trước, rồi mới khẩn trương hỏi: "Hai vị cảnh sát, đây là có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Chúng tôi không có làm chuyện xấu..."
"Đừng khẩn trương, chỉ là tìm hiểu một chút tình huống từ phía các vị thôi." Giản Ngôn nói, "Hứa Ôn Du, các người quen biết chứ?"
Nghe thấy cái tên này, Điền Vi cùng mẹ cô đều sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt liền thay đổi.
Sắc mặt Điền Vi trầm xuống, hung dữ nói: "Tôi không quen biết cái tên súc sinh đó!"
Giản Ngôn nhìn Điền Vi, cô mở to hai mắt, ánh mắt ngoan lệ, vẻ mặt đầy giận dữ, thoạt nhìn thật sự rất tức giận.
Mà biểu lộ của mẹ Điền Vi lại bình thản hơn rất nhiều.
Lão Cao ở bên cạnh gõ bàn một cái, nói: "Hứa Ôn Du đã chết."
Điền Vi giật mình, không dám tin nhìn Giản Ngôn, lại dời mắt qua Lão Cao: "Anh nói cái gì?"
"Hứa Ôn Du đã chết, vào nửa tháng trước." Lão Cao lặp lại một lần.
Điền Vi kinh ngạc ngồi bất động, ngực không ngừng chập chùng, vẻ mặt có hơi buồn cười. Vừa như khổ sở lại tựa như vui vẻ, chung quy không biết nên vui hay buồn, cho nên liền cứng đờ.
Mẹ Điền Vi thận trọng hỏi: "Vậy, cái tên súc sinh đó sao lại chết? Hắn, hắn chết như thế nào? Việc này thì có liên quan gì đến chúng tôi?"
"Không phải nói không biết sao?" Lão Cao lạnh lùng hỏi.
Giản Ngôn lại an bài một chút, để Hướng Dương và Tiếu Tiếu đi đến công ty của Hứa Ôn Du, Trình Tử Khiêm và Thẩm Băng Niệm thì đi Bắc Uyển Hào Đình, hắn cùng Lão Cao đi gặp bạn gái trước của Hứa Ôn Du, Điền Vi. Đàm Mộc thì mang theo người về cục nghiên cứu camera giám sát.
Phân công xong, nhìn lại thời gian thì đã quá giờ tan tầm hai giờ. Giản Ngôn thở dài, nói: "Sáng mai không cần đến cục, hôm nay dừng lại tại đây thôi."
Lúc ra khỏi phòng họp, Giản Ngôn bỗng dừng lại.
Hướng Dương đi bên cạnh hắn, vội hỏi: "Sao vậy?"
Giản Ngôn nghĩ nghĩ, do dự một chút, nói: "Thôi bỏ đi, không có việc gì."
Hướng Dương cũng không hỏi nhiều nữa.
Giản Ngôn lái xe về đến nhà thì đã chín giờ ba mươi phút, hắn ảo não phát hiện, mình còn chưa ăn cơm chiều. Tìm cả nửa ngày trong bếp cũng chỉ tìm được một hộp mì gói và hai quả trứng gà.
Giản Ngôn bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại kêu thức ăn bên ngoài.
Sau khi gọi xong, hắn cầm điện thoại một hồi mới mở danh bạ ra xem, người đầu tiên trong danh sách là một đồng nghiệp họ Bạch, hắn mới sực nhớ ra đã xóa mất số của A Từ.
Giản Ngôn bực bội ngồi xuống ghế sô pha vò đầu, làm cho đầu tóc vốn đã rối bời càng giống cái tổ chim hơn. Giản Ngôn nhớ kỹ từ đầu đến cuối trong cái ngày hắn bị thương đó, A Từ ẩn nhẫn, nổi giận và lo lắng.
Giản Ngôn không phải một kẻ tự luyến, nhưng biểu hiện của A Từ làm hắn không cách nào không nghĩ ngợi thêm.
Trâu Vận nói A Từ cũng thích nam giống hắn.
Vậy hắn có thể cho rằng, A Từ cũng có ý với hắn hay không?
Thế nhưng, Giản Ngôn cũng tự biết mình không phải loại người vừa gặp đã khiến người ta yêu thích. Nếu A Từ mà có ý với hắn thì cũng không hợp lý lắm.
Tự mình trăn trở một hồi, Giản Ngôn chợt nhận ra mình giống như một cô gái trẻ mới biết yêu. Xoắn xuýt thì cũng thôi đi, thậm chí còn bắt đầu tự hạ thấp bản thân nữa. Hắn cũng nghi ngờ, tiếp theo có phải hắn sẽ tìm một đóa hoa để đếm cánh hoa hay không?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Giản Ngôn nổi da gà toàn thân, cảm thấy điều này thật sự là vô cùng gây hại cho uy nghiêm đàn ông và uy danh thần thám của hắn, thế là Giản Ngôn đột nhiên ngồi bật dậy từ trên ghế salon. Nào biết bởi vì động tác quá mạnh nên đụng trúng bàn trà trước mặt.
Giản Ngôn rất không uy nghiêm lầm bầm một tiếng, sau đó nuốt nước mắt cho ra một quyết định. Nếu A Từ không phải bạn trai Trâu Vận, thì hắn sẽ trực tiếp theo đuổi. Khó khăn lắm mới gặp được một người khiến mình động tâm, không thể nào từ bỏ như vậy.
Giản Ngôn gọi cho Trâu Vận, hỏi: "Em có liên lạc với A Từ chưa?"
Trước đó bận rộn cho vụ án nên cũng không có thời gian hỏi Trâu Hồng Thạc tình huống liên quan tới A Từ.
"Liên lạc rồi, A Từ nói mấy ngày trước ảnh đi nơi khác nên tín hiệu điện thoại không được tốt, ngày mai ảnh sẽ quay về."
"Đi cái nơi quái quỷ nào vậy, ngay cả tín hiệu cũng không có." Giản Ngôn thuận miệng nói khẽ một câu.
"Anh nói gì thế?" Trâu Vận không nghe rõ.
Giản Ngôn đang muốn trả lời thì chuông cửa lại vang lên, có lẽ là đồ ăn bên ngoài được mang tới.
Giản Ngôn nói một tiếng với Trâu Vận rồi cúp máy.
Chờ cơm nước xong xuôi thì Giản Ngôn mới nhớ ra, vừa rồi quên hỏi Trâu Vận số điện thoại của A Từ.
Giản Ngôn hơi ảo não, nhưng cũng lười gọi lại. Hắn bắt đầu phân tích vụ án của Hứa Ôn Du.
Trước đó tại phòng họp, Giản Ngôn trước khi về đã nghĩ tới, thuốc ngủ kỳ thật cũng không phải được cho vào khoảng từ ba giờ đến năm giờ. Tỉ như, có thể cho thuốc ngủ vào đồ uống hoặc thức ăn. Đồ uống và thức ăn này có thể có sẵn trong nhà Hứa Ôn Du, hoặc là mang từ bên ngoài vào.
Nhưng từ hành động quét dọn hiện trường, hung thủ chắc chắn đã từng qua lại nhà Hứa Ôn Du. Từ vết tích tro bụi thì hung thủ hẳn là đến nhà Hứa Ôn Du vào ngày hai mươi chín.
Khóa cửa không bị hỏng, hung thủ muốn đi vào chỉ có hai phương pháp đơn giản, do Hứa Ôn Du tự mình mở hoặc là có chìa khóa.
Chìa khóa thì chỉ có người thân thiết mới có, Hứa Ôn Du lại mặc đồ ngủ nên chỉ có thể gặp người thân thiết mà thôi.
Cho nên, trước mắt xem ra Điền Vi là người có hiềm nghi lớn nhất.
Giản Ngôn mở Album ảnh trong điện thoại ra, bên trong có ảnh chụp của Điền Vi mà Đàm Mộc đã gửi cho hắn.
Trên tấm ảnh Điền Vi trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào, thoạt nhìn cũng chỉ có hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Thanh xuân dào dạt, ngọt ngào đáng yêu, nhìn sao cũng không ra dáng vẻ sẽ giết người hủy xác.
Nhưng mà, phá án đương nhiên không thể chỉ dựa vào tướng mạo.
Lúc Giản Ngôn và Lão Cao đến nhà Điền Vi thì Điền Vi đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy hai người đàn xa lạ thì hơi kinh ngạc.
"Làm phiền cô Điền Vi phải chậm trễ một chút thời gian, chúng tôi là Tổ trọng án của cục thành phố, có một vụ án cần cô Điền hỗ trợ điều tra." Giản Ngôn đưa giấy chứng nhận ra.
Điền Vi hơi thay đổi biểu lộ, nhưng vẫn đưa hai người vào nhà.
"Vi Vi, ai vậy?" Một giọng nữ ôn hòa truyền đến, ngay sau đó một người phụ nữ dáng dấp cũng rất ôn hòa từ trong nhà bếp đi ra, bà bảo dưỡng cũng không tệ, nhưng tuổi tác đoán chừng cũng đã hơn năm mươi.
"Đây là mẹ tôi." Điền Vi giới thiệu với Giản Ngôn và Lão Cao, lại nói với mẹ mình: "Mẹ, hai vị này là cảnh sát của cục thành phố."
Nghe thấy cảnh sát, mẹ Điền Vi cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng bà vẫn rất có lễ và chu đáo mời nước cho bọn họ trước, rồi mới khẩn trương hỏi: "Hai vị cảnh sát, đây là có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Chúng tôi không có làm chuyện xấu..."
"Đừng khẩn trương, chỉ là tìm hiểu một chút tình huống từ phía các vị thôi." Giản Ngôn nói, "Hứa Ôn Du, các người quen biết chứ?"
Nghe thấy cái tên này, Điền Vi cùng mẹ cô đều sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt liền thay đổi.
Sắc mặt Điền Vi trầm xuống, hung dữ nói: "Tôi không quen biết cái tên súc sinh đó!"
Giản Ngôn nhìn Điền Vi, cô mở to hai mắt, ánh mắt ngoan lệ, vẻ mặt đầy giận dữ, thoạt nhìn thật sự rất tức giận.
Mà biểu lộ của mẹ Điền Vi lại bình thản hơn rất nhiều.
Lão Cao ở bên cạnh gõ bàn một cái, nói: "Hứa Ôn Du đã chết."
Điền Vi giật mình, không dám tin nhìn Giản Ngôn, lại dời mắt qua Lão Cao: "Anh nói cái gì?"
"Hứa Ôn Du đã chết, vào nửa tháng trước." Lão Cao lặp lại một lần.
Điền Vi kinh ngạc ngồi bất động, ngực không ngừng chập chùng, vẻ mặt có hơi buồn cười. Vừa như khổ sở lại tựa như vui vẻ, chung quy không biết nên vui hay buồn, cho nên liền cứng đờ.
Mẹ Điền Vi thận trọng hỏi: "Vậy, cái tên súc sinh đó sao lại chết? Hắn, hắn chết như thế nào? Việc này thì có liên quan gì đến chúng tôi?"
"Không phải nói không biết sao?" Lão Cao lạnh lùng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất