Chương 38: Nơi có em chính là nhà
Camera ở bệnh viện và tiểu khu mà hai người An Vân đang tạm trú đều được tìm thấy, An Vân và Phương Tuấn Triết không hề nói dối. Trước mắt xem ra, bọn họ đều không đủ thời gian để gây án.
Bận rộn điều tra một hồi, A Từ thở phào nhẹ nhõm. Bất luận là An Vân hay Phương Tuấn Triết, cậu đều không muốn ai là hung thủ cả.
Chỉ là tình tiết vụ án hoàn toàn không có tiến triển, theo tình huống ở công ty Mễ Thụ, dù là Triệu Tư Ngọc hay đồng nghiệp có mâu thuẫn với Mễ Thụ, tất cả đều có không chứng cứ có mặt.
Dường như tất cả những người có liên quan đến Mễ Thụ đều không có thời gian để gây án, bản án lại lâm vào cục diện bế tắc.
Nhưng Đàm Mộc lại điều tra được người đã đăng bình luận kia rất ghiền Internet, và có mặt ở khắp mọi nơi trên diễn đàn Tiebar, chỉ là trong lúc nhất thời muốn tìm những thứ có liên quan tới Mễ Thụ cũng không dễ.
Lúc tan việc, A Từ copy ra một phần video giám sát ở tiểu khu nhà Mễ Thụ, dự định tối nay về xem lại.
"Ra ngoài ăn nhé?" Giản Ngôn khởi động xe, hỏi A Từ.
"Được." A Từ còn đắm chìm trong trong vụ án, sao cũng được trả lời.
Giản Ngôn thở dài, tiện đường dừng lại tại một tiệm cơm Tây.
Lần đầu tiên hẹn hò xác định quan hệ cứ tùy tiện như vậy, thật đúng là khiến hắn canh cánh trong lòng. Nhưng tâm tư A Từ rõ ràng không ở đây, vụ án còn chưa phá được nên trong lòng Giản Ngôn cũng không nỡ, chỉ có thể chiều theo.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, nhìn thấy A Từ thì đôi mắt liền tỏa sáng, vô cùng niềm nở, ánh mắt kia cứ đảo lên mặt A Từ. Chỉ tiếc là A Từ ngay cả Giản Ngôn còn không rảnh nhìn, đối với cô gái thì càng không để ý tới.
"Em muốn ăn gì?" Giản Ngôn hỏi A Từ.
"Tùy đi." A Từ không ngẩng đầu lên, "Giống anh là được."
"Được." Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn cô gái, trước ánh mắt ngượng ngùng lại có chút mong đợi của đối phương mà chọn phần ăn tình nhân.
Sau khi đồ ăn được đem ra, Giản Ngôn thấy A Từ không để ý liền chụp trước một tấm hình, rồi tiện tay đăng lên Wechat kèm với trích dẫn: Lần đầu tiên cảm thấy phần ăn tình nhân rất ngon.
Sau đó vô cùng bình tĩnh cất điện thoại, cúi đầu ăn cơm.
A Từ sau khi ăn một miếng mới phát hiện không đúng, kinh ngạc nhìn Giản Ngôn: "Anh thế mà lại chọn phần ăn tình nhân?"
"Có gì không đúng à?" Giản Ngôn vẻ mặt vô tội, "Chẳng lẽ chúng ta không phải tình nhân?"
A Từ ngẩng đầu nhìn lướt qua liền thấy cô gái trẻ ở góc trong đang bối rối cất điện thoại, có điều nụ cười mập mờ trên mặt còn chưa kịp thu lại.
A Từ thu hồi ánh mắt, thấy vẻ mặt mang tính trẻ con của Giản Ngôn, nhịn không được lắc đầu: "... Anh cố ý?"
Giản Ngôn thấy A Từ không giận liền cười chấp nhận, chuyện hắn cố ý không chỉ có món ăn này đâu.
Hướng Dương đổi tên nhóm "Chống lại Giản Ngôn" thành "Chống lại thức ăn cho chó", sau đó nhắn một câu: Sếp tuyệt đối là cố ý!
Tiểu Hắc: Đáng thương kẻ độc thân như tôi còn đang ăn mì ăn liền đây, mì cũng ăn không vô nữa.
Tiếu Tiếu: Cậu còn ăn mì? Thức ăn cho chó ập tới không kịp phòng bị, tôi đã no rồi.
Niệm Niệm: Thật ra tôi lại càng đồng tình với nhân viên làm việc trong tiệm, Sếp vừa mặc đồ tình nhân vừa chọn phần ăn tình nhân, rõ ràng là cố ý đi phô ân ái.
Nhìn thấy Thẩm Băng Niệm đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc.
Sau lộn xộn lần trước, đương nhiên không có ai nhắc lại về Thẩm Băng Niệm và Giản Ngôn. Nhưng trong mỗi nhóm đều có mặt Thẩm Băng Niệm, chuyện của Giản Ngôn và A Từ chắc chắn cô đã biết hết.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Thẩm Băng niệm không nói lời nào nên bọn họ cũng ngầm thừa nhận là cô cố ý né tránh. Hiện tại Thẩm Băng Niệm đột nhiên nhảy ra, bọn họ không biết cô thật sự buông bỏ hay đang muốn gợi chuyện?
Vẫn là Trình Tử Khiêm phản ứng nhanh nhất, hắn rất nhanh nhắn lại: Tôi biết cửa tiệm đó, có mấy em gái đặc biệt thích nhìn chằm chằm trai đẹp, Sếp đoán chừng là ăn dấm.
Sau lời này của Trình Tử Khiêm, mọi người đều sôi động trở lại.
Tiếu Tiếu: Nhìn trai đẹp thì quá bình thường, tôi cũng thích nhìn trai đẹp... Ai, hai vị nam thần của tôi cứ như vậy mà đến với nhau rồi, không thiết sống.jpg
Hướng Dương: Trai đẹp đều là gay mà, không đáng tin. Cô quên rồi à? Lần trước nam thần của cô đã nói là tìm đàn ông thì phải tìm người lớn tuổi.
Tiếu Tiếu: A Từ nói đàn ông lớn tuổi không phải chính là Sếp à? A, đúng rồi, lúc đó A Từ có ý này nhỉ? Thế nhưng chúng ta đều không nhận ra, hai người họ không phải cũng mới quen biết không bao lâu sao? Rốt cuộc là ở bên nhau từ khi nào?
Đàm Mộc: Có lẽ hai người bọn họ còn chưa ở cùng nhau?
Tiểu Hắc: Đầu Gỗ, phải ưu nhã, chớ đen tối.
Niệm Niệm: Chị y tá, trả Đầu Gỗ thuần khiết cho chúng tôi...
Đàm Mộc: Tôi thật sự không phải ý đó mà... Tôi muốn nói không phải A Từ không chơi Wechat à? Có thể đây chỉ là mong muốn đơn phương của Sếp?
Hướng Dương: Đầu Gỗ, đừng giải thích, giải thích là che giấu, che giấu là có chuyện.
Đàm Mộc:...
Ngay khi Giản Ngôn lái xe vào nơi để xe nhà A Từ thì A Từ mới nhận ra đã về đến nhà. Cậu có chút ngượng ngùng: "Sao vừa rồi anh không nhắc em? Em nên xuống xe từ ngoài cổng, giờ anh còn phải chạy một vòng đến chỗ để xe."
Giản Ngôn nhìn cậu một cái, cũng không nói tiếp mà đậu xe lại, sau đó mở cửa xe đi xuống trước.
A Từ bất đắc dĩ đi xuống theo, nói: "Anh cứ về nhà đi, không cần tiễn em."
"Ừ, về nhà." Giản Ngôn gật đầu, đi lên phía trước nhấn nút thang máy.
A Từ chỉ coi như hắn đang giúp mình mở thang máy, vội vàng đi theo.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra, Giản Ngôn lại trực tiếp đi vào.
A Từ đang muốn nói thì có mấy người cũng đi vào, A Từ chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói.
Đi tới cửa, A Từ không thể trực tiếp đuổi Giản Ngôn đi, đành phải nói: "Vào nhà uống chút gì nhé."
Giản Ngôn vẫn không lên tiếng, đợi A Từ mở cửa thì hắn cũng đi theo vào.
"Anh muốn uống gì?" A Từ vừa hỏi vừa đi tới tủ lạnh.
Giản Ngôn đổi dép lê, đi nhanh vài bước đến tủ lạnh trước rồi khẽ dựa lên đó, chặn lại động tác của A Từ.
"Sao vậy?" A Từ không hiểu ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, hình như hôm nay hắn có chút kỳ lạ?
"Không phải để uống." Giản Ngôn bỗng nhiên mở miệng, tròng mắt đen nhánh chăm chú nhìn A Từ thật sâu, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng.
"Gì ạ?" A Từ bị hắn nhìn một hồi thì tim đập nhanh, đầu óc càng không vận dụng được.
"Anh nói không phải đến để uống đồ, mà là về nhà." Giản Ngôn bỗng nhiên tới gần A Từ, ghé vào tai cậu thấp giọng nói, "Nơi có em chính là nhà."
A Từ: "..."
Nhìn người lâm vào ngây ngốc, tâm tình Giản Ngôn rất tốt liền hôn lên mặt A Từ một cái, quay lại mở tủ lạnh ra, hỏi: "Bảo bối, em uống sữa chua được không?"
"Được." A Từ gần như vô ý thức trả lời.
Giản Ngôn cầm bình sữa chua, vặn nắp ra nhét vào tay A Từ, rồi kéo cậu vào thư phòng, nói: "Ngoan... Không phải muốn làm việc sao? Bây giờ bắt đầu đi..."
Ý thức A Từ cuối cùng cũng quay trở lại, cậu nhìn Giản Ngôn vô cùng thản nhiên ngồi ở đó với tư thái chủ nhân, nhịp tim chậm rãi bình phục lại.
Được rồi, đi làm việc thôi.
Lấy Ipad trên bàn đưa cho Giản Ngôn, A Từ nói: "Em dùng máy tính xem video giám sát, anh dùng cái này xem diễn đàn."
"Được." Giản Ngôn lên tiếng.
Hai người không tiếp tục nói chuyện mà bắt đầu bận rộn làm việc của mình.
Giản Ngôn xem ghi chép của Đàm Mộc đưa, cảm thấy có chút đau đầu. Dường như người bình luận kia mỗi ngày hễ rảnh rỗi liền ngâm mình ở diễn đàn Tiebar. Người này tham dự vô số bài, trong đó liên quan đến chuyện ngoại tình có số lượng tương đối khổng lồ. Giản Ngôn xem qua từng cái một, chỉ có một cảm giác: Người này thật rảnh!
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục Giản Ngôn đã tìm được một bài viết có liên quan đến vụ án. Đó là một bài viết đánh dẹp cặn bã nam, trong đó có rất nhiều vạch trần, bao gồm cả ba người trong vụ án lần này.
Bài viết này đã có hơn ngàn bình luận, nhưng tốt xấu gì cũng có chút đầu mối, Giản Ngôn vẫn rất vui mừng. Hắn duỗi lưng một cái, định nói cho A Từ biết tin tức này.
Vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy A Từ đang nghiêm chỉnh ngồi ở đó, mắt lom lom nhìn chằm chằm màn hình máy tính, môi mím thật chặt, gò má nghiêm túc dưới ánh đèn có vẻ yên tĩnh mà tốt đẹp.
Giản Ngôn yên lặng nhìn một hồi, bỗng đi qua ôm lấy A Từ từ phía sau.
A Từ không biết đang nghĩ tới điều gì, ngay lúc đang xem lại video thì đột nhiên bị ôm lấy, cậu giật mình, không đoái hoài tới video mà quay lại nhìn Giản Ngôn: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là tự nhiên muốn ôm em." Giản Ngôn dịu dàng nói.
Cảm giác được nhịp tim đập mạnh của hắn từ sau lưng truyền đến, lại chìm đắm trong dịu dàng này, A Từ không đẩy Giản Ngôn ra cũng không nói chuyện, yên lặng dựa vào lòng hắn.
Giản Ngôn ôm một hồi, vừa chuyển mắt liền thấy được chìa khóa mà A Từ tiện tay để trên bàn sách, hắn vươn tay ra nhặt lên, nhìn thoáng qua không khỏi cảm thấy kỳ lạ: "Sao chỉ có một cái chìa khóa?"
"Dạ?" A Từ không hiểu.
"Nhà ai mà chỉ có một cái chìa khóa chứ?" Giản Ngôn hỏi, "Chìa khoá dự bị trong nhà đâu?"
Chìa khóa dự bị? Mắt A Từ đầy ý cười: "Không có, nhà em chỉ có một cái chìa khóa thôi."
"Không có? Vậy chìa này là của anh." Giản Ngôn khẽ hừ một tiếng, trực tiếp cất chìa khóa vào trong túi mình.
"Anh là cường đạo à?" A Từ không được nhịn buồn cười, "Anh lấy chìa khóa của em rồi, em dùng cái gì?"
"Tự nghĩ cách nào." Giản Ngôn xoa đầu A Từ, "Nếu bây giờ em không có chìa khóa dự bị, thì có thể mượn của anh để đi đánh một cái. Có điều, mượn đồ của anh là phải có lãi..."
"Đánh..."
A Từ vừa nói ra một chữ, bỗng nhiên khẽ giật mình vội quay đầu lại, hai người nhìn nhau không hẹn mà cùng nói: "Đánh thêm một cái?"
Cửa nhà Mễ Thụ không có vết tích bị phá hư, nếu không phải Mễ Thụ tự mình mở thì chỉ có thể là dùng chìa khoá để mở. Chìa khóa của Mễ Thụ vẫn còn, Triệu Tư Ngọc nói cô ta không có chìa khoá nhà Mễ Thụ, chìa khóa của hai người Mễ giáo sư cũng còn. Như vậy, có khi nào có người trộm chìa khoá rồi đi đánh thêm một cái hay không?
"Cửa nhà Mễ Thụ không phải cửa chống trộm bình thường, chìa khóa không thể tùy ý làm ở đâu cũng được, ngày mai đi thăm dò một chút, nói không chừng sẽ có manh mối." A Từ nói.
Giản Ngôn gật đầu, đang định nói gì đó thì nhìn thấy màn hình máy tính, bỗng nhiên sắc mặt khẽ đổi, đưa tay ấn nút tạm dừng.
A Từ kinh ngạc, quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trên màn hình - Phương Tuấn Triết.
Nhìn lại thời gian bên dưới, là ngày mười hai tháng tư, vừa rồi cậu quên tạm dừng nên video liền tự lui về phía sau, lui mãi đến một ngày trước.
Nói cách khác, trước ngày Mễ Thụ bị hại một ngày, Phương Tuấn Triết có tới nhà Mễ Thụ!
Đây tuyệt đối không phải trùng hợp!
"Ngày mai lại đi xem video giám sát vào ngày mười hai, Phương Tuấn Triết không thể vô cớ xuất hiện tại tiểu khu nhà Mễ Thụ." A Từ có chút kích động.
"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, nhìn thời gian trên máy tính, nói: "Thời gian không còn sớm, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn bận rộn."
A Từ thoát khỏi công việc mới phát hiện một vấn đề, bây giờ đã mười hai giờ rưỡi rồi, cậu cũng không thể kêu Giản Ngôn về nhà ngủ? Mặc dù không bao xa, nhưng cậu không thể nói ra miệng được.
Với lại, nhìn dáng vẻ đương nhiên của Giản Ngôn thì xem chừng hắn không hề muốn rời khỏi.
Nhưng nếu Giản Ngôn không đi thì làm sao ngủ?
Nhà cậu chỉ có hai phòng, một cái hiện tại bị biến thành thư phòng, một cái còn lại là phòng ngủ.
Cũng không thể bắt Giản Ngôn ngủ trên ghế salon? Hay là phải cùng Giản Ngôn ngủ trên một cái giường?
Hoặc là cậu đi ngủ ghế salon? Có điều, Giản Ngôn sẽ đồng ý sao?
Bận rộn điều tra một hồi, A Từ thở phào nhẹ nhõm. Bất luận là An Vân hay Phương Tuấn Triết, cậu đều không muốn ai là hung thủ cả.
Chỉ là tình tiết vụ án hoàn toàn không có tiến triển, theo tình huống ở công ty Mễ Thụ, dù là Triệu Tư Ngọc hay đồng nghiệp có mâu thuẫn với Mễ Thụ, tất cả đều có không chứng cứ có mặt.
Dường như tất cả những người có liên quan đến Mễ Thụ đều không có thời gian để gây án, bản án lại lâm vào cục diện bế tắc.
Nhưng Đàm Mộc lại điều tra được người đã đăng bình luận kia rất ghiền Internet, và có mặt ở khắp mọi nơi trên diễn đàn Tiebar, chỉ là trong lúc nhất thời muốn tìm những thứ có liên quan tới Mễ Thụ cũng không dễ.
Lúc tan việc, A Từ copy ra một phần video giám sát ở tiểu khu nhà Mễ Thụ, dự định tối nay về xem lại.
"Ra ngoài ăn nhé?" Giản Ngôn khởi động xe, hỏi A Từ.
"Được." A Từ còn đắm chìm trong trong vụ án, sao cũng được trả lời.
Giản Ngôn thở dài, tiện đường dừng lại tại một tiệm cơm Tây.
Lần đầu tiên hẹn hò xác định quan hệ cứ tùy tiện như vậy, thật đúng là khiến hắn canh cánh trong lòng. Nhưng tâm tư A Từ rõ ràng không ở đây, vụ án còn chưa phá được nên trong lòng Giản Ngôn cũng không nỡ, chỉ có thể chiều theo.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, nhìn thấy A Từ thì đôi mắt liền tỏa sáng, vô cùng niềm nở, ánh mắt kia cứ đảo lên mặt A Từ. Chỉ tiếc là A Từ ngay cả Giản Ngôn còn không rảnh nhìn, đối với cô gái thì càng không để ý tới.
"Em muốn ăn gì?" Giản Ngôn hỏi A Từ.
"Tùy đi." A Từ không ngẩng đầu lên, "Giống anh là được."
"Được." Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn cô gái, trước ánh mắt ngượng ngùng lại có chút mong đợi của đối phương mà chọn phần ăn tình nhân.
Sau khi đồ ăn được đem ra, Giản Ngôn thấy A Từ không để ý liền chụp trước một tấm hình, rồi tiện tay đăng lên Wechat kèm với trích dẫn: Lần đầu tiên cảm thấy phần ăn tình nhân rất ngon.
Sau đó vô cùng bình tĩnh cất điện thoại, cúi đầu ăn cơm.
A Từ sau khi ăn một miếng mới phát hiện không đúng, kinh ngạc nhìn Giản Ngôn: "Anh thế mà lại chọn phần ăn tình nhân?"
"Có gì không đúng à?" Giản Ngôn vẻ mặt vô tội, "Chẳng lẽ chúng ta không phải tình nhân?"
A Từ ngẩng đầu nhìn lướt qua liền thấy cô gái trẻ ở góc trong đang bối rối cất điện thoại, có điều nụ cười mập mờ trên mặt còn chưa kịp thu lại.
A Từ thu hồi ánh mắt, thấy vẻ mặt mang tính trẻ con của Giản Ngôn, nhịn không được lắc đầu: "... Anh cố ý?"
Giản Ngôn thấy A Từ không giận liền cười chấp nhận, chuyện hắn cố ý không chỉ có món ăn này đâu.
Hướng Dương đổi tên nhóm "Chống lại Giản Ngôn" thành "Chống lại thức ăn cho chó", sau đó nhắn một câu: Sếp tuyệt đối là cố ý!
Tiểu Hắc: Đáng thương kẻ độc thân như tôi còn đang ăn mì ăn liền đây, mì cũng ăn không vô nữa.
Tiếu Tiếu: Cậu còn ăn mì? Thức ăn cho chó ập tới không kịp phòng bị, tôi đã no rồi.
Niệm Niệm: Thật ra tôi lại càng đồng tình với nhân viên làm việc trong tiệm, Sếp vừa mặc đồ tình nhân vừa chọn phần ăn tình nhân, rõ ràng là cố ý đi phô ân ái.
Nhìn thấy Thẩm Băng Niệm đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc.
Sau lộn xộn lần trước, đương nhiên không có ai nhắc lại về Thẩm Băng Niệm và Giản Ngôn. Nhưng trong mỗi nhóm đều có mặt Thẩm Băng Niệm, chuyện của Giản Ngôn và A Từ chắc chắn cô đã biết hết.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Thẩm Băng niệm không nói lời nào nên bọn họ cũng ngầm thừa nhận là cô cố ý né tránh. Hiện tại Thẩm Băng Niệm đột nhiên nhảy ra, bọn họ không biết cô thật sự buông bỏ hay đang muốn gợi chuyện?
Vẫn là Trình Tử Khiêm phản ứng nhanh nhất, hắn rất nhanh nhắn lại: Tôi biết cửa tiệm đó, có mấy em gái đặc biệt thích nhìn chằm chằm trai đẹp, Sếp đoán chừng là ăn dấm.
Sau lời này của Trình Tử Khiêm, mọi người đều sôi động trở lại.
Tiếu Tiếu: Nhìn trai đẹp thì quá bình thường, tôi cũng thích nhìn trai đẹp... Ai, hai vị nam thần của tôi cứ như vậy mà đến với nhau rồi, không thiết sống.jpg
Hướng Dương: Trai đẹp đều là gay mà, không đáng tin. Cô quên rồi à? Lần trước nam thần của cô đã nói là tìm đàn ông thì phải tìm người lớn tuổi.
Tiếu Tiếu: A Từ nói đàn ông lớn tuổi không phải chính là Sếp à? A, đúng rồi, lúc đó A Từ có ý này nhỉ? Thế nhưng chúng ta đều không nhận ra, hai người họ không phải cũng mới quen biết không bao lâu sao? Rốt cuộc là ở bên nhau từ khi nào?
Đàm Mộc: Có lẽ hai người bọn họ còn chưa ở cùng nhau?
Tiểu Hắc: Đầu Gỗ, phải ưu nhã, chớ đen tối.
Niệm Niệm: Chị y tá, trả Đầu Gỗ thuần khiết cho chúng tôi...
Đàm Mộc: Tôi thật sự không phải ý đó mà... Tôi muốn nói không phải A Từ không chơi Wechat à? Có thể đây chỉ là mong muốn đơn phương của Sếp?
Hướng Dương: Đầu Gỗ, đừng giải thích, giải thích là che giấu, che giấu là có chuyện.
Đàm Mộc:...
Ngay khi Giản Ngôn lái xe vào nơi để xe nhà A Từ thì A Từ mới nhận ra đã về đến nhà. Cậu có chút ngượng ngùng: "Sao vừa rồi anh không nhắc em? Em nên xuống xe từ ngoài cổng, giờ anh còn phải chạy một vòng đến chỗ để xe."
Giản Ngôn nhìn cậu một cái, cũng không nói tiếp mà đậu xe lại, sau đó mở cửa xe đi xuống trước.
A Từ bất đắc dĩ đi xuống theo, nói: "Anh cứ về nhà đi, không cần tiễn em."
"Ừ, về nhà." Giản Ngôn gật đầu, đi lên phía trước nhấn nút thang máy.
A Từ chỉ coi như hắn đang giúp mình mở thang máy, vội vàng đi theo.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra, Giản Ngôn lại trực tiếp đi vào.
A Từ đang muốn nói thì có mấy người cũng đi vào, A Từ chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói.
Đi tới cửa, A Từ không thể trực tiếp đuổi Giản Ngôn đi, đành phải nói: "Vào nhà uống chút gì nhé."
Giản Ngôn vẫn không lên tiếng, đợi A Từ mở cửa thì hắn cũng đi theo vào.
"Anh muốn uống gì?" A Từ vừa hỏi vừa đi tới tủ lạnh.
Giản Ngôn đổi dép lê, đi nhanh vài bước đến tủ lạnh trước rồi khẽ dựa lên đó, chặn lại động tác của A Từ.
"Sao vậy?" A Từ không hiểu ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, hình như hôm nay hắn có chút kỳ lạ?
"Không phải để uống." Giản Ngôn bỗng nhiên mở miệng, tròng mắt đen nhánh chăm chú nhìn A Từ thật sâu, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng.
"Gì ạ?" A Từ bị hắn nhìn một hồi thì tim đập nhanh, đầu óc càng không vận dụng được.
"Anh nói không phải đến để uống đồ, mà là về nhà." Giản Ngôn bỗng nhiên tới gần A Từ, ghé vào tai cậu thấp giọng nói, "Nơi có em chính là nhà."
A Từ: "..."
Nhìn người lâm vào ngây ngốc, tâm tình Giản Ngôn rất tốt liền hôn lên mặt A Từ một cái, quay lại mở tủ lạnh ra, hỏi: "Bảo bối, em uống sữa chua được không?"
"Được." A Từ gần như vô ý thức trả lời.
Giản Ngôn cầm bình sữa chua, vặn nắp ra nhét vào tay A Từ, rồi kéo cậu vào thư phòng, nói: "Ngoan... Không phải muốn làm việc sao? Bây giờ bắt đầu đi..."
Ý thức A Từ cuối cùng cũng quay trở lại, cậu nhìn Giản Ngôn vô cùng thản nhiên ngồi ở đó với tư thái chủ nhân, nhịp tim chậm rãi bình phục lại.
Được rồi, đi làm việc thôi.
Lấy Ipad trên bàn đưa cho Giản Ngôn, A Từ nói: "Em dùng máy tính xem video giám sát, anh dùng cái này xem diễn đàn."
"Được." Giản Ngôn lên tiếng.
Hai người không tiếp tục nói chuyện mà bắt đầu bận rộn làm việc của mình.
Giản Ngôn xem ghi chép của Đàm Mộc đưa, cảm thấy có chút đau đầu. Dường như người bình luận kia mỗi ngày hễ rảnh rỗi liền ngâm mình ở diễn đàn Tiebar. Người này tham dự vô số bài, trong đó liên quan đến chuyện ngoại tình có số lượng tương đối khổng lồ. Giản Ngôn xem qua từng cái một, chỉ có một cảm giác: Người này thật rảnh!
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục Giản Ngôn đã tìm được một bài viết có liên quan đến vụ án. Đó là một bài viết đánh dẹp cặn bã nam, trong đó có rất nhiều vạch trần, bao gồm cả ba người trong vụ án lần này.
Bài viết này đã có hơn ngàn bình luận, nhưng tốt xấu gì cũng có chút đầu mối, Giản Ngôn vẫn rất vui mừng. Hắn duỗi lưng một cái, định nói cho A Từ biết tin tức này.
Vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy A Từ đang nghiêm chỉnh ngồi ở đó, mắt lom lom nhìn chằm chằm màn hình máy tính, môi mím thật chặt, gò má nghiêm túc dưới ánh đèn có vẻ yên tĩnh mà tốt đẹp.
Giản Ngôn yên lặng nhìn một hồi, bỗng đi qua ôm lấy A Từ từ phía sau.
A Từ không biết đang nghĩ tới điều gì, ngay lúc đang xem lại video thì đột nhiên bị ôm lấy, cậu giật mình, không đoái hoài tới video mà quay lại nhìn Giản Ngôn: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là tự nhiên muốn ôm em." Giản Ngôn dịu dàng nói.
Cảm giác được nhịp tim đập mạnh của hắn từ sau lưng truyền đến, lại chìm đắm trong dịu dàng này, A Từ không đẩy Giản Ngôn ra cũng không nói chuyện, yên lặng dựa vào lòng hắn.
Giản Ngôn ôm một hồi, vừa chuyển mắt liền thấy được chìa khóa mà A Từ tiện tay để trên bàn sách, hắn vươn tay ra nhặt lên, nhìn thoáng qua không khỏi cảm thấy kỳ lạ: "Sao chỉ có một cái chìa khóa?"
"Dạ?" A Từ không hiểu.
"Nhà ai mà chỉ có một cái chìa khóa chứ?" Giản Ngôn hỏi, "Chìa khoá dự bị trong nhà đâu?"
Chìa khóa dự bị? Mắt A Từ đầy ý cười: "Không có, nhà em chỉ có một cái chìa khóa thôi."
"Không có? Vậy chìa này là của anh." Giản Ngôn khẽ hừ một tiếng, trực tiếp cất chìa khóa vào trong túi mình.
"Anh là cường đạo à?" A Từ không được nhịn buồn cười, "Anh lấy chìa khóa của em rồi, em dùng cái gì?"
"Tự nghĩ cách nào." Giản Ngôn xoa đầu A Từ, "Nếu bây giờ em không có chìa khóa dự bị, thì có thể mượn của anh để đi đánh một cái. Có điều, mượn đồ của anh là phải có lãi..."
"Đánh..."
A Từ vừa nói ra một chữ, bỗng nhiên khẽ giật mình vội quay đầu lại, hai người nhìn nhau không hẹn mà cùng nói: "Đánh thêm một cái?"
Cửa nhà Mễ Thụ không có vết tích bị phá hư, nếu không phải Mễ Thụ tự mình mở thì chỉ có thể là dùng chìa khoá để mở. Chìa khóa của Mễ Thụ vẫn còn, Triệu Tư Ngọc nói cô ta không có chìa khoá nhà Mễ Thụ, chìa khóa của hai người Mễ giáo sư cũng còn. Như vậy, có khi nào có người trộm chìa khoá rồi đi đánh thêm một cái hay không?
"Cửa nhà Mễ Thụ không phải cửa chống trộm bình thường, chìa khóa không thể tùy ý làm ở đâu cũng được, ngày mai đi thăm dò một chút, nói không chừng sẽ có manh mối." A Từ nói.
Giản Ngôn gật đầu, đang định nói gì đó thì nhìn thấy màn hình máy tính, bỗng nhiên sắc mặt khẽ đổi, đưa tay ấn nút tạm dừng.
A Từ kinh ngạc, quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trên màn hình - Phương Tuấn Triết.
Nhìn lại thời gian bên dưới, là ngày mười hai tháng tư, vừa rồi cậu quên tạm dừng nên video liền tự lui về phía sau, lui mãi đến một ngày trước.
Nói cách khác, trước ngày Mễ Thụ bị hại một ngày, Phương Tuấn Triết có tới nhà Mễ Thụ!
Đây tuyệt đối không phải trùng hợp!
"Ngày mai lại đi xem video giám sát vào ngày mười hai, Phương Tuấn Triết không thể vô cớ xuất hiện tại tiểu khu nhà Mễ Thụ." A Từ có chút kích động.
"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, nhìn thời gian trên máy tính, nói: "Thời gian không còn sớm, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn bận rộn."
A Từ thoát khỏi công việc mới phát hiện một vấn đề, bây giờ đã mười hai giờ rưỡi rồi, cậu cũng không thể kêu Giản Ngôn về nhà ngủ? Mặc dù không bao xa, nhưng cậu không thể nói ra miệng được.
Với lại, nhìn dáng vẻ đương nhiên của Giản Ngôn thì xem chừng hắn không hề muốn rời khỏi.
Nhưng nếu Giản Ngôn không đi thì làm sao ngủ?
Nhà cậu chỉ có hai phòng, một cái hiện tại bị biến thành thư phòng, một cái còn lại là phòng ngủ.
Cũng không thể bắt Giản Ngôn ngủ trên ghế salon? Hay là phải cùng Giản Ngôn ngủ trên một cái giường?
Hoặc là cậu đi ngủ ghế salon? Có điều, Giản Ngôn sẽ đồng ý sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất