Chương 49: Nắm tay
Tô Chiết nhìn chằm chằm bốn trang giấy, xác nhận đó quả thực là một tờ giấy nhỏ.
Dưới góc phải của mỗi trang có một hàng chữ lít nha lít nhít: "Đây là một tờ giấy nhỏ."
Anh lật "tờ giấy nhỏ", trang giấy lật qua lật lại thế mà còn tạo thành gió.
Tô Chiết cúi đầu nhìn những hàng chữ tràn đầy trên mặt giấy, còn tưởng rằng đang đọc luận văn tốt nghiệp.
Nhưng anh vẫn cẩn thận gấp bốn tờ giấy này lại, sau khi gấp đôi hai lần liên tục nó vẫn to hơn cả khổ của quyển sách giáo khoa. Thật ra thì có thể gấp thêm vài lần nữa, nhưng đây là nguyện vọng của người ta, làm giấy nhăn nhúm thì quá mất thẩm mỹ.
Tiểu Điềm Điềm lau mồ hôi ngồi ra chỗ thoáng mát, trên tay đeo găng tay công nhân, lát nữa anh ta còn phải sang nhà khác sửa vòi nước. Anh ta lấy bình nước từ trong balo ra, nguyện vọng của anh ta đúng là hơi nhiều, dù sao nhiều năm như thế anh ta cũng chưa từng đi xa nhà, nghe thấy Tô Chiết bảo anh định đi cầu phúc có thể mang theo nguyện vọng của mình, hôm qua anh ta phấn khởi quá đã ngồi viết suốt cả đêm.
Nhưng nếu thật sự cầu nguyện hết bằng này, không biết phải cầu nguyện mất bao lâu.
"Tô Chiết, cậu..." cứ chọn vài lời cầu nguyện là được.
Tiểu Điềm Điềm nói chưa xong, giọng nói hấp dẫn tựa như tiếng đàn cổ bên kia đã đáp lại trước: "Được, sẽ cầu nguyện hết hộ anh".
Lời của đối phương không hề có sự mất kiên nhẫn, mà như mang theo ý cười, không phải ý cười chế giễu, ngược lại còn có mấy phần dung túng.
Có lẽ đối phương cảm thấy thú vị vì không nghĩ anh ta có nhiều ước nguyện như vậy.
Tiểu Điềm Điềm sững sờ, thậm chí có thể tưởng tượng được ra nét mặt của Tô Chiết lúc anh nói mấy lời này.
Gương mặt nho nhã thanh cao đeo cặp kính mắt viền bạc nở nụ cười nhẹ nhàng, không sâu nhưng vẫn rung động lòng người, giọng nói tựa gió xuân mưa phùn, dịu dàng nhưng đáng tin tưởng.
Có lẽ do mỗi lần tới cửa hàng nghỉ ngơi đối phương luôn mang theo sắc mặt mỏi mệt, dần dà Tiểu Điềm Điềm đã coi anh thành một cậu bé con, nhưng chính anh ta đã quên, Tô Chiết vĩnh viễn là vị quý ông phong độ nhẹ nhàng lịch sự chú ý lễ nghĩa.
Tất cả mọi hành động anh làm ra đều như gió xuân ấm áp, không để người khác phải khó xử, giống như lần trước tới cửa tiệm, trông thấy tình cảnh sinh hoạt lúng túng của Tiểu Điềm Điềm, anh rời đi không bao lâu đã nhờ người mang tới cửa tặng không ít thứ.
Đối phương là một cậu bé ngoan.
Ngoài miệng bảo rằng mình không nặng tình cảm, nhưng tình cảm của anh so với bất cứ ai càng rõ ràng hơn.
Sau khi cúp điện thoại Tô Chiết mang theo bốn tờ giấy "nhỏ" trở về nhà, thấy thời gian đã tới, anh dẫn Diêm Quan Thương tới sân bay.
Muốn đi tới thành thị có núi Minh Đức phải bay gần một giờ, thời gian không dài nên hai người không đặt khoang hạng nhất.
Tô Chiết giúp Diêm Quan Thương ngồi xuống đúng vị trí, sau đó anh mở miệng: "Cậu chủ, hiện giờ tôi phải ngồi xuống bên cạnh ngài, bởi vì chỗ ngồi đã đặt là hai ghế kề sát".
Đối mặt với một phen giải thích của cậu hộ lý nhỏ, Diêm Quan Thương nhíu mày: "Bằng không thì cậu ngồi ở chỗ nào?"
"Nếu theo đúng quy định ngài nói, tôi phải ngồi lên đùi quý ngài bên cạnh".
Diêm Quan Thương:...
Cậu trai ngồi bên nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ, ngẩng đầu: "Thế cũng được."
Lúc vừa lên máy bay cậu ta đã sớm chú ý tới hai người này, hành động kỳ lạ nhưng khí chất thì xuất chúng. Cậu ta liếc người ở bên cạnh mình, mặt đẹp dáng xịn, đeo một cặp mắt kính viền bạc, bề ngoài thanh cao lạnh nhạt, cụm từ nhã nhặn bại hoại dùng trên người anh quả thực không quá chút nào.
Diêm Quan Thương vươn tay kéo người ngồi xuống.
"Cậu chủ".
Sắc mặt Diêm Quan Thương khó coi, giọng nói lạnh lẽo như đóng băng: "Cậu muốn ngồi ở đó?"
Tô Chiết: "Là quy định ngài nói mà".
Mẹ nó, cái quy định ngu xuẩn gì vậy, khi nào về hắn sẽ xóa bỏ.
Cậu hộ lý nhỏ bình thường không cãi lại hắn thì cũng chơi xấu hắn, quy định cậu ấy nói chuyện tử tế thì không chịu nghe, đến khi bảo cậu ấy cách xa hắn một chút thì lại tiếp thu toàn bộ.
Cậu trai ngồi bên nhìn Tô Chiết mở miệng: "Hai người cũng tới thành phố Ninh?"
Tô Chiết khẽ gật đầu: "Đúng vậy".
Tuổi tác cậu trai đó không lớn, chỉ khoảng tầm hơn hai mươi: "Trùng hợp quá, tôi cũng tới đó, anh tên là gì?"
Diêm Quan Thương ngồi bên càng nghe mặt càng đen, trước khi Tô Chiết mở miệng ra hắn đã nói: "Tôi muốn ngủ".
Tô Chiết mỉm cười đầy thiện ý với cậu trai, không nói thêm nữa.
Đối phương huơ tay ra dấu OK, tỏ ý đã hiểu, sau đó bắt đầu cúi đầu nhắn tin cho người khác.
"Mẹ nó chứ, em gặp được một người vô cùng hợp khẩu vị trên máy bay".
Cảnh Thuần nhìn tin nhắn em trai gửi tới: "Con thỏ kia, mày không ở trong trường, ở trên máy bay làm gì?!"
Trái tim Cảnh Dục Thành rớt bịch một cái, "Em đi tham gia thi đấu bóng rổ với trường mà, trường em bị loại nên được nghỉ sớm một tuần, giáo viên và huấn luyện viên để chúng em tự sắp xếp, mấy ngày nữa em sẽ quay về trường".
"Không nói chuyện đó nữa, người này thực sự hợp khẩu vị của em đấy anh".
Cảnh Thuần: "Mày một vừa hai phải thôi, tao cho mày đi học vì muốn mày học hành cho giỏi, bớt mấy chuyện nhảm nhí đó đi".
"Đẹp trai lắm ấy anh ạ, không giống phong cách mấy người ở cạnh em trước giờ, nhìn qua thì lớn hơn em mấy tuổi, còn đeo kính".
Sắc mặt Cảnh Thuần phức tạp: "Không phải mày thích thể loại mắt to sáng lấp lánh, trang điểm cầu kỳ ăn mặc diễm lệ hả?"
Đã đổi khẩu vị từ khi nào vậy?
Mới nghe đeo kính thôi đã thấy đẹp đẽ thanh cao rồi.
Cảnh Dục Thành: "Đó không phải là do em chưa từng gặp được anh ấy đấy sao, mà cho dù anh ấy không đeo kính chắc chắn cũng rất đẹp mắt".
Ngẫm lại cũng đúng, anh Tô của mình có đeo kính, rõ ràng anh ấy rất đẹp trai.
Nhớ đến anh Tô, Cảnh Thuần lập tức tràn đầy ngưỡng mộ, trong lòng vẫn mang theo niềm kính nể như thuở còn thiếu niên.
Cảnh Thuần phải đi bàn bạc chuyện làm ăn, lười quan tâm em trai: "Đến ngày thì phải nhanh chóng trở về trường học, ít ở ngoài gây họa cho người khác đi".
"Anh, anh nói gì thế, người này chính là tình yêu đích thực của đời em".
"Tình yêu đích thực lần thứ 18?"
Cảnh Dục Thành:...
Anh, anh đừng có bôi nhọ nam sinh viên ngây thơ thuần khiết em đây nữa.
Hành trình dài một giờ, Tô Chiết nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ máy bay đã hạ cánh.
Trước khi đi Cảnh Dục Thành nhét cho anh một tờ giấy, trên đó ghi rõ phương thức liên lạc, liếc nhìn Tô Chiết, đầy mặt 'hãy nhớ liên lạc với tôi'.
Tô Chiết nhét giấy vào túi không để chuyện trong lòng, đối phương nhìn qua có lẽ vẫn còn đang đi học, liên lạc thì không thể nào, hi vọng đối phương có thể chăm chú đặt hết tinh thần vào việc học.
Đại ca Tô – học sinh xuất sắc bày tỏ: Đánh nhau chửi nhau thì được nhưng vẫn còn học hành thì bớt yêu đương lại đi.
Sau khi máy bay hạ cánh, hai người lên chuyến xe đặc biệt đã được sắp xếp sẵn từ sớm.
Lái xe xuống xe định giúp hai người họ chuyển hành lý lên, nào ngờ chỉ có hai cái balo.
Thế nhưng ông ấy vẫn nhiệt tình mỉm cười, "Hoan nghênh các vị tới thành phố Ninh".
Tô Chiết lễ phép đáp lại một lời cảm ơn.
Chú lái xe lập tức vỗ vai Tô Chiết, "Cậu nhóc, cuộc đời vẫn còn dài, sau này làm việc gì nhớ suy nghĩ, nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm, đừng luẩn quẩn trong lòng".
Nét mặt Tô Chiết khó hiểu: "Cháu đâu có nghĩ quẩn".
"Không sao không sao, chú biết mấy đứa có chuyện đau lòng không muốn nhắc đến, chuyện thế nào rồi cũng sẽ qua thôi".
Tô Chiết:?
Lái xe: "Rốt cuộc thì đang yên đang lành có ai lại tự dưng đi lên núi Minh Đức".
Tô Chiết:...
Xem ra thanh danh ngôi chùa thật vang dội, người dân bản xứ cũng tích cực tán thành.
Chú lái xe một đường đưa họ tới chân núi, "Tới nơi rồi, đoạn đường còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân hai đứa".
Nói xong, ông lại bổ sung vài lời: "Cậu nhóc, làm người quan trọng nhất là vui vẻ! Vui vẻ!"
Tô Chiết có thể cảm nhận được lòng tốt muốn an ủi của chú lái xe, "Cảm ơn chú".
Sau khi hai người họ xuống xe, Tô Chiết nhìn con đường dài dẫn lên đỉnh núi, lại nghiêng đầu nghiên cứu biển chỉ dẫn đường đi đặt ở lối vào.
Trên cùng của tấm biển viết to bốn chữ: Lượng sức mà đi.
Lúc biết mình sẽ tới nơi này leo núi Tô Chiết đã tìm hiểu qua từ trước, anh biết ở sườn núi có địa điểm dừng chân, nhưng muốn leo đến đó ít nhất cũng phải mất đến hai ba tiếng đồng hồ.
Diêm Quan Thương đứng ở bên chờ đợi Tô Chiết.
"Honey ơi, núi này cao quá đi à".
"Không sao đâu honey à, chúng ta trèo lên trên sẽ làm cảm động ông trời, để ông ấy biết được chân tình của chúng ta còn vững chắc hơn vàng nữa".
"Vậy lỡ người ta trèo được một nửa kiệt sức thì sao à?"
"Không sao không sao, lúc đó chồng sẽ cõng bé lên núi!"
"Được!"
"Vậy bây giờ chúng ta nắm tay lên núi nha, lúc bé mệt chồng sẽ kéo bé nà".
"Vâng ạ!"
Diêm Quan Thương đứng ở bên, sắc mặt lạnh lùng.
Tô Chiết cầm điện thoại chụp lại biển chỉ dẫn, quay trở về bên cạnh hắn.
"Cậu chủ, chúng ta xuất phát thôi".
Diêm Quan Thương không mặn không nhạt đáp "Được".
Tô Chiết mở miệng: "Cậu chủ, chúng ta nắm tay lên núi nhé."
Diêm Quan Thương sững sờ.
Hồi nãy hai kẻ nắm tay nhau đi lên chính là một cặp tình nhân.
Tô Chiết: "Lúc nào ngài mệt tôi sẽ kéo tay ngài".
Cuộc đối thoại càng nghe càng quen tai, Diêm Quan Thương không ngờ tới, cậu hộ lý nhỏ càng xa nhà lại càng lớn mật.
Hai mắt Diêm Quan Thương không nhìn thấy, leo núi là vấn đề khó khăn không nhỏ. Tô Chiết nói chuyện uyển chuyển, nhưng không hiểu tại sao sắc mặt hắn vẫn biến đổi.
Diêm Quan Thương không phải người quá nhạy cảm, anh cảm thấy lời của mình vốn không có vấn đề gì, tiến lên chủ động kéo tay hắn.
"Cậu chủ, đi nào".
Diêm Quan Thương nhíu mày, hắn không thích tiếp xúc thân thể với người khác, cho dù là kéo tay cũng làm hắn mất tự nhiên vô cùng, hơn nữa cậu hộ lý nhỏ càng lúc càng đi quá giới hạn.
Hắn định hất bàn tay người ta ra, nhưng khi đối phương chạm vào tay mình, hắn lại sửng sốt.
"Sao tay cậu lại thô ráp thế này?"
Tô Chiết không hề cảm thấy khó chịu: "Khi còn bé thường xuyên đi làm, làm lâu rồi tay thành như vậy".
Giọng điệu đối phương như mây bay gió thoảng, Diêm Quan Thương nghe vào, lòng đầy phức tạp.
Cậu hộ lý trong ấn tượng của hắn trước giờ vẫn là một người quá mảnh mai, đến mức làm hắn quên đi cậu ấy là một người làm công phải đi làm cho người ta để kiếm sống.
Làn da thô ráp trong lòng bàn tay mang theo hơi lạnh, tựa như tay hắn đang mài lên vải thô.
"Trước đây cậu đã làm những việc gì để kiếm sống?"
Tô Chiết nghĩ nghĩ, quyết định ăn ngay nói thật, cứ nói dối một lần lại sẽ phải nói dối thêm. "Trước kia từng vác xi măng một khoảng thời gian".
"Cậu vác đi được?"
"Đương nhiên rồi, cậu chủ, sức lực của tôi rất lớn". Tô Chiết: "Một lượt được một bao, một lượt được một bao".
Giọng điệu thoải mái giống như chuyện đó trong mắt anh chẳng đáng là gì.
"Cậu chủ, nếu ngài mệt thì nhớ phải nói với tôi đấy, tôi sẽ kéo ngài leo núi cùng".
Người đàn ông im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không buông bàn tay của anh ra.
Ngày mùa hè, bốn giờ chiều rồi nhưng nóng nực vẫn còn đó, chiếu xuống lưng người bỏng rát da.
Trên đường đi, người lên núi người xuống núi không hề ít.
Diêm Quan Thương nghe thấy tiếng thở người ở bên dần nặng nề: "Còn đi được nữa không?"
Tô Chiết cầm khăn lau mồ hôi, quanh năm ngồi văn phòng, đúng là hơi thiếu vận động.
"Nếu cậu mệt rồi thì tôi cõng cậu".
Trong lúc nhất thời, Tô Chiết không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, lời như vậy có thể phát ra từ trong miệng của Diêm Quan Thương? Nhưng hai mắt đối phương không nhìn thấy có lẽ nào hắn cõng anh rồi cả hai sẽ về điểm xuất phát luôn không?
Tuy thế trong lòng Tô Chiết vẫn có chút tự hào, đứa nhỏ cuối cùng đã hiểu chuyện, biết thương cậu mình vất vả.
Anh nhìn về phía trước, một góc quán trọ đã lộ ra: "Không cần đâu cậu chủ, sắp tới nơi rồi".
Diêm Quan Thương có thể nhận ra ý cười rõ ràng trong giọng nói của cậu hộ lý nhỏ, dường như đối phương rất vui mừng.
Lại đi thêm mười phút, cuối cùng họ đã tới nơi, hai người đi vào trong nhà trọ, nói muốn đặt phòng.
Quán trọ được xây dựng theo phong cách cổ kính, chủ quán nhìn Tô Chiết cười bảo: "Hai người may mắn lắm đấy, hiện tại bên chúng tôi chỉ còn lại một gian phòng".
Tô Chiết sững sờ: "Một gian phòng?"
Chủ quán: "Đúng vậy".
Vừa rồi Tô Chiết đi lên núi, nghe được không ít người bàn tán chờ tới nhà trọ ở sườn núi là có thể nghỉ ngơi.
Mà bây giờ căn bản phòng không đủ để trọ.
Tô Chiết liếm đôi môi khô khốc: "Chỗ này còn nơi dừng chân nào nữa không vậy?"
"Không có, chỉ có duy nhất quán trọ nhà tôi".
"Vậy những vị khách du lịch không có chỗ ở chỉ có thể xuống núi?"
"Không phải, vẫn còn một nơi để ở lại".
Tô Chiết:?
"Lời trời làm chăn, lấy đất làm giường".
Tô Chiết:...
Chủ quán: "Hoặc là mua chiếc lều vải tám trăm tệ từ quán chúng tôi dùng tạm".
Thật là quá đen đủi.
Ai ngờ chủ nhà trọ còn cười: "Đến núi này rồi không may cũng phải".
Tô Chiết:...
Dưới góc phải của mỗi trang có một hàng chữ lít nha lít nhít: "Đây là một tờ giấy nhỏ."
Anh lật "tờ giấy nhỏ", trang giấy lật qua lật lại thế mà còn tạo thành gió.
Tô Chiết cúi đầu nhìn những hàng chữ tràn đầy trên mặt giấy, còn tưởng rằng đang đọc luận văn tốt nghiệp.
Nhưng anh vẫn cẩn thận gấp bốn tờ giấy này lại, sau khi gấp đôi hai lần liên tục nó vẫn to hơn cả khổ của quyển sách giáo khoa. Thật ra thì có thể gấp thêm vài lần nữa, nhưng đây là nguyện vọng của người ta, làm giấy nhăn nhúm thì quá mất thẩm mỹ.
Tiểu Điềm Điềm lau mồ hôi ngồi ra chỗ thoáng mát, trên tay đeo găng tay công nhân, lát nữa anh ta còn phải sang nhà khác sửa vòi nước. Anh ta lấy bình nước từ trong balo ra, nguyện vọng của anh ta đúng là hơi nhiều, dù sao nhiều năm như thế anh ta cũng chưa từng đi xa nhà, nghe thấy Tô Chiết bảo anh định đi cầu phúc có thể mang theo nguyện vọng của mình, hôm qua anh ta phấn khởi quá đã ngồi viết suốt cả đêm.
Nhưng nếu thật sự cầu nguyện hết bằng này, không biết phải cầu nguyện mất bao lâu.
"Tô Chiết, cậu..." cứ chọn vài lời cầu nguyện là được.
Tiểu Điềm Điềm nói chưa xong, giọng nói hấp dẫn tựa như tiếng đàn cổ bên kia đã đáp lại trước: "Được, sẽ cầu nguyện hết hộ anh".
Lời của đối phương không hề có sự mất kiên nhẫn, mà như mang theo ý cười, không phải ý cười chế giễu, ngược lại còn có mấy phần dung túng.
Có lẽ đối phương cảm thấy thú vị vì không nghĩ anh ta có nhiều ước nguyện như vậy.
Tiểu Điềm Điềm sững sờ, thậm chí có thể tưởng tượng được ra nét mặt của Tô Chiết lúc anh nói mấy lời này.
Gương mặt nho nhã thanh cao đeo cặp kính mắt viền bạc nở nụ cười nhẹ nhàng, không sâu nhưng vẫn rung động lòng người, giọng nói tựa gió xuân mưa phùn, dịu dàng nhưng đáng tin tưởng.
Có lẽ do mỗi lần tới cửa hàng nghỉ ngơi đối phương luôn mang theo sắc mặt mỏi mệt, dần dà Tiểu Điềm Điềm đã coi anh thành một cậu bé con, nhưng chính anh ta đã quên, Tô Chiết vĩnh viễn là vị quý ông phong độ nhẹ nhàng lịch sự chú ý lễ nghĩa.
Tất cả mọi hành động anh làm ra đều như gió xuân ấm áp, không để người khác phải khó xử, giống như lần trước tới cửa tiệm, trông thấy tình cảnh sinh hoạt lúng túng của Tiểu Điềm Điềm, anh rời đi không bao lâu đã nhờ người mang tới cửa tặng không ít thứ.
Đối phương là một cậu bé ngoan.
Ngoài miệng bảo rằng mình không nặng tình cảm, nhưng tình cảm của anh so với bất cứ ai càng rõ ràng hơn.
Sau khi cúp điện thoại Tô Chiết mang theo bốn tờ giấy "nhỏ" trở về nhà, thấy thời gian đã tới, anh dẫn Diêm Quan Thương tới sân bay.
Muốn đi tới thành thị có núi Minh Đức phải bay gần một giờ, thời gian không dài nên hai người không đặt khoang hạng nhất.
Tô Chiết giúp Diêm Quan Thương ngồi xuống đúng vị trí, sau đó anh mở miệng: "Cậu chủ, hiện giờ tôi phải ngồi xuống bên cạnh ngài, bởi vì chỗ ngồi đã đặt là hai ghế kề sát".
Đối mặt với một phen giải thích của cậu hộ lý nhỏ, Diêm Quan Thương nhíu mày: "Bằng không thì cậu ngồi ở chỗ nào?"
"Nếu theo đúng quy định ngài nói, tôi phải ngồi lên đùi quý ngài bên cạnh".
Diêm Quan Thương:...
Cậu trai ngồi bên nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ, ngẩng đầu: "Thế cũng được."
Lúc vừa lên máy bay cậu ta đã sớm chú ý tới hai người này, hành động kỳ lạ nhưng khí chất thì xuất chúng. Cậu ta liếc người ở bên cạnh mình, mặt đẹp dáng xịn, đeo một cặp mắt kính viền bạc, bề ngoài thanh cao lạnh nhạt, cụm từ nhã nhặn bại hoại dùng trên người anh quả thực không quá chút nào.
Diêm Quan Thương vươn tay kéo người ngồi xuống.
"Cậu chủ".
Sắc mặt Diêm Quan Thương khó coi, giọng nói lạnh lẽo như đóng băng: "Cậu muốn ngồi ở đó?"
Tô Chiết: "Là quy định ngài nói mà".
Mẹ nó, cái quy định ngu xuẩn gì vậy, khi nào về hắn sẽ xóa bỏ.
Cậu hộ lý nhỏ bình thường không cãi lại hắn thì cũng chơi xấu hắn, quy định cậu ấy nói chuyện tử tế thì không chịu nghe, đến khi bảo cậu ấy cách xa hắn một chút thì lại tiếp thu toàn bộ.
Cậu trai ngồi bên nhìn Tô Chiết mở miệng: "Hai người cũng tới thành phố Ninh?"
Tô Chiết khẽ gật đầu: "Đúng vậy".
Tuổi tác cậu trai đó không lớn, chỉ khoảng tầm hơn hai mươi: "Trùng hợp quá, tôi cũng tới đó, anh tên là gì?"
Diêm Quan Thương ngồi bên càng nghe mặt càng đen, trước khi Tô Chiết mở miệng ra hắn đã nói: "Tôi muốn ngủ".
Tô Chiết mỉm cười đầy thiện ý với cậu trai, không nói thêm nữa.
Đối phương huơ tay ra dấu OK, tỏ ý đã hiểu, sau đó bắt đầu cúi đầu nhắn tin cho người khác.
"Mẹ nó chứ, em gặp được một người vô cùng hợp khẩu vị trên máy bay".
Cảnh Thuần nhìn tin nhắn em trai gửi tới: "Con thỏ kia, mày không ở trong trường, ở trên máy bay làm gì?!"
Trái tim Cảnh Dục Thành rớt bịch một cái, "Em đi tham gia thi đấu bóng rổ với trường mà, trường em bị loại nên được nghỉ sớm một tuần, giáo viên và huấn luyện viên để chúng em tự sắp xếp, mấy ngày nữa em sẽ quay về trường".
"Không nói chuyện đó nữa, người này thực sự hợp khẩu vị của em đấy anh".
Cảnh Thuần: "Mày một vừa hai phải thôi, tao cho mày đi học vì muốn mày học hành cho giỏi, bớt mấy chuyện nhảm nhí đó đi".
"Đẹp trai lắm ấy anh ạ, không giống phong cách mấy người ở cạnh em trước giờ, nhìn qua thì lớn hơn em mấy tuổi, còn đeo kính".
Sắc mặt Cảnh Thuần phức tạp: "Không phải mày thích thể loại mắt to sáng lấp lánh, trang điểm cầu kỳ ăn mặc diễm lệ hả?"
Đã đổi khẩu vị từ khi nào vậy?
Mới nghe đeo kính thôi đã thấy đẹp đẽ thanh cao rồi.
Cảnh Dục Thành: "Đó không phải là do em chưa từng gặp được anh ấy đấy sao, mà cho dù anh ấy không đeo kính chắc chắn cũng rất đẹp mắt".
Ngẫm lại cũng đúng, anh Tô của mình có đeo kính, rõ ràng anh ấy rất đẹp trai.
Nhớ đến anh Tô, Cảnh Thuần lập tức tràn đầy ngưỡng mộ, trong lòng vẫn mang theo niềm kính nể như thuở còn thiếu niên.
Cảnh Thuần phải đi bàn bạc chuyện làm ăn, lười quan tâm em trai: "Đến ngày thì phải nhanh chóng trở về trường học, ít ở ngoài gây họa cho người khác đi".
"Anh, anh nói gì thế, người này chính là tình yêu đích thực của đời em".
"Tình yêu đích thực lần thứ 18?"
Cảnh Dục Thành:...
Anh, anh đừng có bôi nhọ nam sinh viên ngây thơ thuần khiết em đây nữa.
Hành trình dài một giờ, Tô Chiết nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ máy bay đã hạ cánh.
Trước khi đi Cảnh Dục Thành nhét cho anh một tờ giấy, trên đó ghi rõ phương thức liên lạc, liếc nhìn Tô Chiết, đầy mặt 'hãy nhớ liên lạc với tôi'.
Tô Chiết nhét giấy vào túi không để chuyện trong lòng, đối phương nhìn qua có lẽ vẫn còn đang đi học, liên lạc thì không thể nào, hi vọng đối phương có thể chăm chú đặt hết tinh thần vào việc học.
Đại ca Tô – học sinh xuất sắc bày tỏ: Đánh nhau chửi nhau thì được nhưng vẫn còn học hành thì bớt yêu đương lại đi.
Sau khi máy bay hạ cánh, hai người lên chuyến xe đặc biệt đã được sắp xếp sẵn từ sớm.
Lái xe xuống xe định giúp hai người họ chuyển hành lý lên, nào ngờ chỉ có hai cái balo.
Thế nhưng ông ấy vẫn nhiệt tình mỉm cười, "Hoan nghênh các vị tới thành phố Ninh".
Tô Chiết lễ phép đáp lại một lời cảm ơn.
Chú lái xe lập tức vỗ vai Tô Chiết, "Cậu nhóc, cuộc đời vẫn còn dài, sau này làm việc gì nhớ suy nghĩ, nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm, đừng luẩn quẩn trong lòng".
Nét mặt Tô Chiết khó hiểu: "Cháu đâu có nghĩ quẩn".
"Không sao không sao, chú biết mấy đứa có chuyện đau lòng không muốn nhắc đến, chuyện thế nào rồi cũng sẽ qua thôi".
Tô Chiết:?
Lái xe: "Rốt cuộc thì đang yên đang lành có ai lại tự dưng đi lên núi Minh Đức".
Tô Chiết:...
Xem ra thanh danh ngôi chùa thật vang dội, người dân bản xứ cũng tích cực tán thành.
Chú lái xe một đường đưa họ tới chân núi, "Tới nơi rồi, đoạn đường còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân hai đứa".
Nói xong, ông lại bổ sung vài lời: "Cậu nhóc, làm người quan trọng nhất là vui vẻ! Vui vẻ!"
Tô Chiết có thể cảm nhận được lòng tốt muốn an ủi của chú lái xe, "Cảm ơn chú".
Sau khi hai người họ xuống xe, Tô Chiết nhìn con đường dài dẫn lên đỉnh núi, lại nghiêng đầu nghiên cứu biển chỉ dẫn đường đi đặt ở lối vào.
Trên cùng của tấm biển viết to bốn chữ: Lượng sức mà đi.
Lúc biết mình sẽ tới nơi này leo núi Tô Chiết đã tìm hiểu qua từ trước, anh biết ở sườn núi có địa điểm dừng chân, nhưng muốn leo đến đó ít nhất cũng phải mất đến hai ba tiếng đồng hồ.
Diêm Quan Thương đứng ở bên chờ đợi Tô Chiết.
"Honey ơi, núi này cao quá đi à".
"Không sao đâu honey à, chúng ta trèo lên trên sẽ làm cảm động ông trời, để ông ấy biết được chân tình của chúng ta còn vững chắc hơn vàng nữa".
"Vậy lỡ người ta trèo được một nửa kiệt sức thì sao à?"
"Không sao không sao, lúc đó chồng sẽ cõng bé lên núi!"
"Được!"
"Vậy bây giờ chúng ta nắm tay lên núi nha, lúc bé mệt chồng sẽ kéo bé nà".
"Vâng ạ!"
Diêm Quan Thương đứng ở bên, sắc mặt lạnh lùng.
Tô Chiết cầm điện thoại chụp lại biển chỉ dẫn, quay trở về bên cạnh hắn.
"Cậu chủ, chúng ta xuất phát thôi".
Diêm Quan Thương không mặn không nhạt đáp "Được".
Tô Chiết mở miệng: "Cậu chủ, chúng ta nắm tay lên núi nhé."
Diêm Quan Thương sững sờ.
Hồi nãy hai kẻ nắm tay nhau đi lên chính là một cặp tình nhân.
Tô Chiết: "Lúc nào ngài mệt tôi sẽ kéo tay ngài".
Cuộc đối thoại càng nghe càng quen tai, Diêm Quan Thương không ngờ tới, cậu hộ lý nhỏ càng xa nhà lại càng lớn mật.
Hai mắt Diêm Quan Thương không nhìn thấy, leo núi là vấn đề khó khăn không nhỏ. Tô Chiết nói chuyện uyển chuyển, nhưng không hiểu tại sao sắc mặt hắn vẫn biến đổi.
Diêm Quan Thương không phải người quá nhạy cảm, anh cảm thấy lời của mình vốn không có vấn đề gì, tiến lên chủ động kéo tay hắn.
"Cậu chủ, đi nào".
Diêm Quan Thương nhíu mày, hắn không thích tiếp xúc thân thể với người khác, cho dù là kéo tay cũng làm hắn mất tự nhiên vô cùng, hơn nữa cậu hộ lý nhỏ càng lúc càng đi quá giới hạn.
Hắn định hất bàn tay người ta ra, nhưng khi đối phương chạm vào tay mình, hắn lại sửng sốt.
"Sao tay cậu lại thô ráp thế này?"
Tô Chiết không hề cảm thấy khó chịu: "Khi còn bé thường xuyên đi làm, làm lâu rồi tay thành như vậy".
Giọng điệu đối phương như mây bay gió thoảng, Diêm Quan Thương nghe vào, lòng đầy phức tạp.
Cậu hộ lý trong ấn tượng của hắn trước giờ vẫn là một người quá mảnh mai, đến mức làm hắn quên đi cậu ấy là một người làm công phải đi làm cho người ta để kiếm sống.
Làn da thô ráp trong lòng bàn tay mang theo hơi lạnh, tựa như tay hắn đang mài lên vải thô.
"Trước đây cậu đã làm những việc gì để kiếm sống?"
Tô Chiết nghĩ nghĩ, quyết định ăn ngay nói thật, cứ nói dối một lần lại sẽ phải nói dối thêm. "Trước kia từng vác xi măng một khoảng thời gian".
"Cậu vác đi được?"
"Đương nhiên rồi, cậu chủ, sức lực của tôi rất lớn". Tô Chiết: "Một lượt được một bao, một lượt được một bao".
Giọng điệu thoải mái giống như chuyện đó trong mắt anh chẳng đáng là gì.
"Cậu chủ, nếu ngài mệt thì nhớ phải nói với tôi đấy, tôi sẽ kéo ngài leo núi cùng".
Người đàn ông im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không buông bàn tay của anh ra.
Ngày mùa hè, bốn giờ chiều rồi nhưng nóng nực vẫn còn đó, chiếu xuống lưng người bỏng rát da.
Trên đường đi, người lên núi người xuống núi không hề ít.
Diêm Quan Thương nghe thấy tiếng thở người ở bên dần nặng nề: "Còn đi được nữa không?"
Tô Chiết cầm khăn lau mồ hôi, quanh năm ngồi văn phòng, đúng là hơi thiếu vận động.
"Nếu cậu mệt rồi thì tôi cõng cậu".
Trong lúc nhất thời, Tô Chiết không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, lời như vậy có thể phát ra từ trong miệng của Diêm Quan Thương? Nhưng hai mắt đối phương không nhìn thấy có lẽ nào hắn cõng anh rồi cả hai sẽ về điểm xuất phát luôn không?
Tuy thế trong lòng Tô Chiết vẫn có chút tự hào, đứa nhỏ cuối cùng đã hiểu chuyện, biết thương cậu mình vất vả.
Anh nhìn về phía trước, một góc quán trọ đã lộ ra: "Không cần đâu cậu chủ, sắp tới nơi rồi".
Diêm Quan Thương có thể nhận ra ý cười rõ ràng trong giọng nói của cậu hộ lý nhỏ, dường như đối phương rất vui mừng.
Lại đi thêm mười phút, cuối cùng họ đã tới nơi, hai người đi vào trong nhà trọ, nói muốn đặt phòng.
Quán trọ được xây dựng theo phong cách cổ kính, chủ quán nhìn Tô Chiết cười bảo: "Hai người may mắn lắm đấy, hiện tại bên chúng tôi chỉ còn lại một gian phòng".
Tô Chiết sững sờ: "Một gian phòng?"
Chủ quán: "Đúng vậy".
Vừa rồi Tô Chiết đi lên núi, nghe được không ít người bàn tán chờ tới nhà trọ ở sườn núi là có thể nghỉ ngơi.
Mà bây giờ căn bản phòng không đủ để trọ.
Tô Chiết liếm đôi môi khô khốc: "Chỗ này còn nơi dừng chân nào nữa không vậy?"
"Không có, chỉ có duy nhất quán trọ nhà tôi".
"Vậy những vị khách du lịch không có chỗ ở chỉ có thể xuống núi?"
"Không phải, vẫn còn một nơi để ở lại".
Tô Chiết:?
"Lời trời làm chăn, lấy đất làm giường".
Tô Chiết:...
Chủ quán: "Hoặc là mua chiếc lều vải tám trăm tệ từ quán chúng tôi dùng tạm".
Thật là quá đen đủi.
Ai ngờ chủ nhà trọ còn cười: "Đến núi này rồi không may cũng phải".
Tô Chiết:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất