Chương 49: Chốn bình yên
"Ta đun một nồi mây, uống một chén trăng sao, áo tuyết dệt cuộn vào sông núi. Ánh đèn lồng vào trên thuyền, y phục phủ vào bàn cờ, cầm lấy ấm rượu ngược gió. Ngày là gấm thêu, đêm là khúc ngư ca, trên dưới bốn phương đều là gối đầu, ngày tháng qua là tấm chăn bông. Ta có cả thế giới, nhưng em lại là người duy nhất."
_Sưu tầm_
___
Nhìn qua ngôi nhà đúng là nhỏ gọn nhưng nội thất bên trong thật sự không thể xem thường. Đa số mọi người đều thích xây cho mình một ngôi nhà thật to, thật khang trang, nhưng họ quên đi một điều rất quan trọng, đó là càng rộng rãi thoáng đãng sẽ càng lạnh lẽo. Nếu được chọn bạn sẽ chọn một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, những thành viên trong gia đình quay quần bên nhau hay một ngôi biệt thự rộng rãi nhưng lạnh lẽo, mỗi người ở một căn phòng, đóng chặt cửa, đeo tai phone?
Ngôi nhà được thiết kế theo mẫu tiêu chuẩn vỏn vẹn một phòng lớn, một phòng bếp và hai phòng ngủ nằm cạnh nhau. Phía bên hiên nhà có trồng thêm vài bụi hoa dại, Vương Tiểu Khôi nói anh rất thích.
"Tôi ở phòng này, anh ở phòng bên cạnh, có gì có thể gọi tôi."
Lục Cẩn Phong đặt vào tay anh một chiếc chìa khóa, một lát sau lại đặt thêm một cái nữa.
"Còn đây là chìa khóa dự phòng của ngôi nhà này, anh có thể đến bất cứ lúc nào anh muốn, tất nhiên là những lúc tôi bận công việc không thể đi cùng anh."
Vương Tiểu Khôi nhìn hai chiếc chìa khóa trong tay, tâm trạng có chút vui vẻ, lại không biết mình vui vẻ vì cái gì, chỉ nhẹ gật đầu bảo được.
Vương Tiểu Khôi có chút mệt mỏi, anh đóng kín cửa lại, không quên cài chốt lại. Nói ngôi nhà này bị bỏ quên nơi đây thì chắc sẽ không có ai tin đâu, bởi nội thất trong nhà hầu như đều sạch sẽ như được lau dọn thường xuyên. Về điểm này anh rất hài lòng.
Anh nằm xuống chiếc giường êm ái, lấy chiếc điện thoại yêu dấu của mình ra, tiện tay bật một bài hát yêu thích. Tiếng nhạc du dương đưa anh chìm dần vào giấc ngủ, có lẽ vì anh bật hơi to nên nó vô tình lọt vào căn phòng bên cạnh, một giai điệu mà người kia cũng thích.
"Baby, take my hand
I want you to be my husband
'Cause you're my Iron Man
And I love you 3000
Baby, take a chance
'Cause I want this to be something
Straight out of a Hollywood movie
Now we're having dinner
And baby you're my winner
I see the way you smile
You're thinking about the aisle
You reach in your pocket
Emotion unlocking
And before you could ask
I answer too fast"
Tình yêu ấy mà, đôi khi chỉ cần cùng hướng về nhau, không trốn tránh cảm xúc thật của mình thì dù có xa cách bao lâu cuối cùng vẫn sẽ về bên nhau thôi. ngôn tình hài
Lục Cẩn Phong ngân nga theo giai điệu bài hát, khóe môi bất giác cong lên.
" 'Cause you're my Iron Man
And I love you 3000"
Xuân qua, hạ tới, chỉ cần bình yên như vậy là đủ.
Tiếng nhạc dừng lại khi bài hát kết thúc, gió ngoài kia cũng lặn dần. Bên trong ngôi nhà nhỏ giữa vườn hoa dại đang có hai thiên thần đang say giấc.
_Sưu tầm_
___
Nhìn qua ngôi nhà đúng là nhỏ gọn nhưng nội thất bên trong thật sự không thể xem thường. Đa số mọi người đều thích xây cho mình một ngôi nhà thật to, thật khang trang, nhưng họ quên đi một điều rất quan trọng, đó là càng rộng rãi thoáng đãng sẽ càng lạnh lẽo. Nếu được chọn bạn sẽ chọn một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, những thành viên trong gia đình quay quần bên nhau hay một ngôi biệt thự rộng rãi nhưng lạnh lẽo, mỗi người ở một căn phòng, đóng chặt cửa, đeo tai phone?
Ngôi nhà được thiết kế theo mẫu tiêu chuẩn vỏn vẹn một phòng lớn, một phòng bếp và hai phòng ngủ nằm cạnh nhau. Phía bên hiên nhà có trồng thêm vài bụi hoa dại, Vương Tiểu Khôi nói anh rất thích.
"Tôi ở phòng này, anh ở phòng bên cạnh, có gì có thể gọi tôi."
Lục Cẩn Phong đặt vào tay anh một chiếc chìa khóa, một lát sau lại đặt thêm một cái nữa.
"Còn đây là chìa khóa dự phòng của ngôi nhà này, anh có thể đến bất cứ lúc nào anh muốn, tất nhiên là những lúc tôi bận công việc không thể đi cùng anh."
Vương Tiểu Khôi nhìn hai chiếc chìa khóa trong tay, tâm trạng có chút vui vẻ, lại không biết mình vui vẻ vì cái gì, chỉ nhẹ gật đầu bảo được.
Vương Tiểu Khôi có chút mệt mỏi, anh đóng kín cửa lại, không quên cài chốt lại. Nói ngôi nhà này bị bỏ quên nơi đây thì chắc sẽ không có ai tin đâu, bởi nội thất trong nhà hầu như đều sạch sẽ như được lau dọn thường xuyên. Về điểm này anh rất hài lòng.
Anh nằm xuống chiếc giường êm ái, lấy chiếc điện thoại yêu dấu của mình ra, tiện tay bật một bài hát yêu thích. Tiếng nhạc du dương đưa anh chìm dần vào giấc ngủ, có lẽ vì anh bật hơi to nên nó vô tình lọt vào căn phòng bên cạnh, một giai điệu mà người kia cũng thích.
"Baby, take my hand
I want you to be my husband
'Cause you're my Iron Man
And I love you 3000
Baby, take a chance
'Cause I want this to be something
Straight out of a Hollywood movie
Now we're having dinner
And baby you're my winner
I see the way you smile
You're thinking about the aisle
You reach in your pocket
Emotion unlocking
And before you could ask
I answer too fast"
Tình yêu ấy mà, đôi khi chỉ cần cùng hướng về nhau, không trốn tránh cảm xúc thật của mình thì dù có xa cách bao lâu cuối cùng vẫn sẽ về bên nhau thôi. ngôn tình hài
Lục Cẩn Phong ngân nga theo giai điệu bài hát, khóe môi bất giác cong lên.
" 'Cause you're my Iron Man
And I love you 3000"
Xuân qua, hạ tới, chỉ cần bình yên như vậy là đủ.
Tiếng nhạc dừng lại khi bài hát kết thúc, gió ngoài kia cũng lặn dần. Bên trong ngôi nhà nhỏ giữa vườn hoa dại đang có hai thiên thần đang say giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất