Chương 8: Cô chủ quán
Sau lần đó anh và cậu hòa hoãn hơn rất nhiều, có nói chuyện qua lại nhưng anh vẫn đi theo sau cậu. Vì sao ư? Có lẽ là thói quen, thói quen rất đáng sợ không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi được.
"Vương Tiểu Khôi, thất thần cái gì?"
Văn Sơn chính là không chịu nổi không gian yên tĩnh chết tiệt này. Con người cậu ấy thích náo nhiệt chứ không phải im lặng đến nổi muỗi bay ngang còn nghe tiếng.
"Không có gì, đang nghĩ chút việc thôi."
"Yo, việc gì nha."
Vương Tiểu Khôi cau mày, thật muốn đá tên phiền phức này đi càng xa càng tốt.
Thấy Vương Tiểu Khôi không có ý định trả lời cậu cũng chẳng buồn hỏi nữa, đâu phải cậu không biết cái tính hách dịch này của thằng bạn mình, ghét ồn ào, chính là ghét bỏ mình đó.
"Tiêu Hạ Nguyệt rủ đi cà phê kìa, đi không?"
Dạo này cô rất hay rủ anh ra ngoài, chủ yếu là tạo cơ hội cho anh và cậu gặp nhau nhiều hơn. Có cô đi cùng không khí cũng bớt gượng gạo hơn đi.
Địa điểm là quán cà phê Hibiscus gần công viên. Sở dĩ được gọi như vậy vì trước cửa quán là hai hàng dâm bụt đỏ rực trải dài. Chủ quán không chỉ dùng hoa để trang trí món ăn mà còn dùng làm trà hoa dâm bụt tươi mát cứu rỗi những ngày hè oi bức.
"Khôi ca, Sơn ca, em ở đây."
Cái giọng còn lệch đi đâu được, chính là của đứa em khóa dưới của anh nha. Cô cùng Lục Cẩn Phong đã yên vị trên bàn rồi.
Kiến trúc căn phòng này cũng khá đẹp đi, lấy tông màu Gingerbread làm chủ đạo nhưng không hề bị tối. Phía trên trần nhà treo thêm đèn thủ công màu vàng nhạt tạo cảm giác ấm áp quen thuộc.
Chủ sở hữu nơi này là một cô gái người nước ngoài với làn da trắng, đôi mắt xanh lam đẹp mắt làm người khác ngay lập tức bị cuốn vào ngay lần đầu tiên nhìn thấy. Thật đẹp. Nhưng sao lại có cảm giác đau buồn ẩn sâu trong đôi mắt ấy?1
"Ca? Khôi ca anh nhìn đủ chưa vậy? Người ta đã đi mất rồi còn đâu, thật là."
Gì vậy trời, kêu người ta tạo cơ hội cho hai người gặp nhau nhiều hơn một chút, gặp xong rồi chưa nói với nhau một câu liền bị nữ nhân câu mất hồn? Ca, anh cũng thật nể mặt em đi.
"Anh nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy? Mắt cũng sắp rớt xuống đất luôn rồi kìa."
Tôi mệt quá mà.
"Hạ Nguyệt, em có quen chủ quán sao?"
Lúc nãy gọi món cô có nói chuyện với chị ấy, hẳn là có quen biết.
"Có a, em hay tới đây lắm, chị ấy vừa dễ thương lại vừa hiền, không biết tên thật của chị ấy là gì nhưng mọi người hay gọi chị ấy là Jen a."
Rủ cả đám ra ngồi bàn chuyện của người ta? Anh ấy có vẻ quan tâm đến chị ấy nha.
"Ca, chị ấy có vấn đề gì sao?"
"Không có."
Anh lắc đầu, chỉ là cảm thấy sau đôi mắt tươi cười ấy là sự đau thương chua chát.
Nãy giờ Lục Cẩn Phong và Văn Sơn im lặng không nói gì, một người hắc tuyết đầy đầu, một người khó hiểu nên chọn cách bỏ qua ngồi thưởng thức phần ăn của mình. Đồ ăn ngon dâng tận miệng không ăn chính là bị ngu!
"Tôi về trước."
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, cậu đứng dậy định rời đi, cô ngồi kế bên nhanh tay kéo lại.
"Ê cậu đi đâu, ly nước còn chưa uống miếng nào đã đòi về rồi, dư tiền quá ha."
Cái đệch mợ! Mới sáng sớm đã gọi điện om sòm lôi đầu bổn cung dậy một hai kêu hẹn người ta ra chỉ để ra nhìn mặt người ta cái vậy thôi á hả? Haha... Cái em gái mi!
Bố mày đếch rảnh đấy có được không!
Nói rồi quay sang Văn Sơn đang cặm cụi ăn:
"Sơn ca, anh đi mua chút đồ với em được không."
"Hả...ưm... Khoan..."
Văn Sơn tội nghiệp còn chưa nuốt miếng bánh trong miệng đã bị một lực không hề nhỏ lôi ra cửa, chân loạng choạng tí nữa thì ngã luôn ra sàn rồi, ngơ ngác mặc người ta kéo ra khỏi quán. Đi được một đoạn khá xa vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại, cậu khó hiểu kéo cô lại.
"Khoan, em định đi đâu vậy."
Lúc này cô mới buông cậu ra
"Đi ra ngoài dạo cho thoáng a, anh chịu nổi cái không khí lạnh như hầm băng sẵn sàng giết chết người khác đó sao? Chịu được thì quay lại đi, em mới không thèm quay lại đó."
Văn Sơn lờ mờ hiểu ra vấn đề
"Vậy... Có cần nói hai người họ một tiếng không?"
Tiêu Hạ Nguyệt xua tay ghét bỏ
"Không cần, đợi không được thì tự biết đi về thôi."
Với lại tí nữa ai biết họ sẽ đi đâu. Em mới không muốn làm bóng đèn đâu nha.
"Thích chị ấy sao?"
"Hả? A không có, chỉ là thấy có chút đặc biệt."
Vương Tiểu Khôi cảm nhận được luồng khí lạnh bao quanh mình, máy lạnh bật thấp quá sao?
Từ khi anh bước chân vào nơi này ánh mắt cậu một giây cũng chưa từng rời khỏi anh. Cậu đến đây trước anh 15 phút hơn, ngồi đợi đến phát cáu còn gặp con bạn kế bên luyên thuyên chuyện trên đời trời đất, cái gì mà phổ cập kiến thức yêu đương? Bị điên sao? Ông đây yêu đương cũng cần cậu phổ cập?
Vương Tiểu Khôi xuất hiện cậu phần nào dịu đi cảm xúc muốn bóp chết con bên cạnh, nhưng lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho cau mày, luồng khói đen từ từ xuất hiện.
Anh chính là đang nhìn cô chủ quán không chớp mắt a, sát ý lại nổi lên không ít. Tựa như thú dữ săn mồi, nó sẽ không bao giờ để con mồi ngon bị kẻ khác cướp mất.
"Đặc biệt?"
Đặc biệt? Mình không đặc biệt bằng cô ta sao? Mùi giấm chua len lỏi trong khí lạnh lại càng bức người. Anh đương nhiên biết điều đó.
"Ừm, có vẻ rất buồn, lại cô đơn."
"Với ai anh cũng quan tâm nhiều vậy sao?"
"Cái đó thì không hẳn, anh không có nhiều thời gian."
Vô tình cố ý hay lỡ lời, xem ra vị giấm lại nồng thêm rồi.
Rất chua a.
___________
_(ˇωˇ」∠)_
"Vương Tiểu Khôi, thất thần cái gì?"
Văn Sơn chính là không chịu nổi không gian yên tĩnh chết tiệt này. Con người cậu ấy thích náo nhiệt chứ không phải im lặng đến nổi muỗi bay ngang còn nghe tiếng.
"Không có gì, đang nghĩ chút việc thôi."
"Yo, việc gì nha."
Vương Tiểu Khôi cau mày, thật muốn đá tên phiền phức này đi càng xa càng tốt.
Thấy Vương Tiểu Khôi không có ý định trả lời cậu cũng chẳng buồn hỏi nữa, đâu phải cậu không biết cái tính hách dịch này của thằng bạn mình, ghét ồn ào, chính là ghét bỏ mình đó.
"Tiêu Hạ Nguyệt rủ đi cà phê kìa, đi không?"
Dạo này cô rất hay rủ anh ra ngoài, chủ yếu là tạo cơ hội cho anh và cậu gặp nhau nhiều hơn. Có cô đi cùng không khí cũng bớt gượng gạo hơn đi.
Địa điểm là quán cà phê Hibiscus gần công viên. Sở dĩ được gọi như vậy vì trước cửa quán là hai hàng dâm bụt đỏ rực trải dài. Chủ quán không chỉ dùng hoa để trang trí món ăn mà còn dùng làm trà hoa dâm bụt tươi mát cứu rỗi những ngày hè oi bức.
"Khôi ca, Sơn ca, em ở đây."
Cái giọng còn lệch đi đâu được, chính là của đứa em khóa dưới của anh nha. Cô cùng Lục Cẩn Phong đã yên vị trên bàn rồi.
Kiến trúc căn phòng này cũng khá đẹp đi, lấy tông màu Gingerbread làm chủ đạo nhưng không hề bị tối. Phía trên trần nhà treo thêm đèn thủ công màu vàng nhạt tạo cảm giác ấm áp quen thuộc.
Chủ sở hữu nơi này là một cô gái người nước ngoài với làn da trắng, đôi mắt xanh lam đẹp mắt làm người khác ngay lập tức bị cuốn vào ngay lần đầu tiên nhìn thấy. Thật đẹp. Nhưng sao lại có cảm giác đau buồn ẩn sâu trong đôi mắt ấy?1
"Ca? Khôi ca anh nhìn đủ chưa vậy? Người ta đã đi mất rồi còn đâu, thật là."
Gì vậy trời, kêu người ta tạo cơ hội cho hai người gặp nhau nhiều hơn một chút, gặp xong rồi chưa nói với nhau một câu liền bị nữ nhân câu mất hồn? Ca, anh cũng thật nể mặt em đi.
"Anh nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy? Mắt cũng sắp rớt xuống đất luôn rồi kìa."
Tôi mệt quá mà.
"Hạ Nguyệt, em có quen chủ quán sao?"
Lúc nãy gọi món cô có nói chuyện với chị ấy, hẳn là có quen biết.
"Có a, em hay tới đây lắm, chị ấy vừa dễ thương lại vừa hiền, không biết tên thật của chị ấy là gì nhưng mọi người hay gọi chị ấy là Jen a."
Rủ cả đám ra ngồi bàn chuyện của người ta? Anh ấy có vẻ quan tâm đến chị ấy nha.
"Ca, chị ấy có vấn đề gì sao?"
"Không có."
Anh lắc đầu, chỉ là cảm thấy sau đôi mắt tươi cười ấy là sự đau thương chua chát.
Nãy giờ Lục Cẩn Phong và Văn Sơn im lặng không nói gì, một người hắc tuyết đầy đầu, một người khó hiểu nên chọn cách bỏ qua ngồi thưởng thức phần ăn của mình. Đồ ăn ngon dâng tận miệng không ăn chính là bị ngu!
"Tôi về trước."
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, cậu đứng dậy định rời đi, cô ngồi kế bên nhanh tay kéo lại.
"Ê cậu đi đâu, ly nước còn chưa uống miếng nào đã đòi về rồi, dư tiền quá ha."
Cái đệch mợ! Mới sáng sớm đã gọi điện om sòm lôi đầu bổn cung dậy một hai kêu hẹn người ta ra chỉ để ra nhìn mặt người ta cái vậy thôi á hả? Haha... Cái em gái mi!
Bố mày đếch rảnh đấy có được không!
Nói rồi quay sang Văn Sơn đang cặm cụi ăn:
"Sơn ca, anh đi mua chút đồ với em được không."
"Hả...ưm... Khoan..."
Văn Sơn tội nghiệp còn chưa nuốt miếng bánh trong miệng đã bị một lực không hề nhỏ lôi ra cửa, chân loạng choạng tí nữa thì ngã luôn ra sàn rồi, ngơ ngác mặc người ta kéo ra khỏi quán. Đi được một đoạn khá xa vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại, cậu khó hiểu kéo cô lại.
"Khoan, em định đi đâu vậy."
Lúc này cô mới buông cậu ra
"Đi ra ngoài dạo cho thoáng a, anh chịu nổi cái không khí lạnh như hầm băng sẵn sàng giết chết người khác đó sao? Chịu được thì quay lại đi, em mới không thèm quay lại đó."
Văn Sơn lờ mờ hiểu ra vấn đề
"Vậy... Có cần nói hai người họ một tiếng không?"
Tiêu Hạ Nguyệt xua tay ghét bỏ
"Không cần, đợi không được thì tự biết đi về thôi."
Với lại tí nữa ai biết họ sẽ đi đâu. Em mới không muốn làm bóng đèn đâu nha.
"Thích chị ấy sao?"
"Hả? A không có, chỉ là thấy có chút đặc biệt."
Vương Tiểu Khôi cảm nhận được luồng khí lạnh bao quanh mình, máy lạnh bật thấp quá sao?
Từ khi anh bước chân vào nơi này ánh mắt cậu một giây cũng chưa từng rời khỏi anh. Cậu đến đây trước anh 15 phút hơn, ngồi đợi đến phát cáu còn gặp con bạn kế bên luyên thuyên chuyện trên đời trời đất, cái gì mà phổ cập kiến thức yêu đương? Bị điên sao? Ông đây yêu đương cũng cần cậu phổ cập?
Vương Tiểu Khôi xuất hiện cậu phần nào dịu đi cảm xúc muốn bóp chết con bên cạnh, nhưng lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho cau mày, luồng khói đen từ từ xuất hiện.
Anh chính là đang nhìn cô chủ quán không chớp mắt a, sát ý lại nổi lên không ít. Tựa như thú dữ săn mồi, nó sẽ không bao giờ để con mồi ngon bị kẻ khác cướp mất.
"Đặc biệt?"
Đặc biệt? Mình không đặc biệt bằng cô ta sao? Mùi giấm chua len lỏi trong khí lạnh lại càng bức người. Anh đương nhiên biết điều đó.
"Ừm, có vẻ rất buồn, lại cô đơn."
"Với ai anh cũng quan tâm nhiều vậy sao?"
"Cái đó thì không hẳn, anh không có nhiều thời gian."
Vô tình cố ý hay lỡ lời, xem ra vị giấm lại nồng thêm rồi.
Rất chua a.
___________
_(ˇωˇ」∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất