Sếp, Tôi Không Muốn Tăng Ca!

Chương 10

Trước Sau
Vậy nên, cậu liền bước nhanh hơn, khi mở cửa ra thấy sếp vẫn đang phơi quần áo mới hết lo lắng, thở mạnh một hơi nhẹ nhõm.

“Xảy ra chuyện gì?” Cẩn thận treo lên cái áo cuối cùng, Ôn Nhã Nho nhíu mày nhìn Bạch Hạo Lãng đang thở hổn hển, vội vàng đi rót cho cậu một ly nước, hơn nữa cầm lấy túi đồ cho cậu.

Sau khi nhanh như chớp uống hết ly nước, Bạch Hạo Lãng mới khoát tay “Không, không có gì a, chỉ là sợ anh đi mất rồi”.

Ôn Nhã Nho nghe vậy liền giơ lên khóe miệng, dưới ánh hoàng hôn nhu hòa có vẻ phá lệ ôn nhu, làm cho cậu không khỏi nhìn đối phương đến xuất thần, nội tâm mềm mại càng vì được người ta vuốt ve mà sinh ra xúc động, hơn nữa trên đầu còn truyền đến xúc cảm ấm áp từ bàn tay đối phương, làm cho cậu cảm thấy đây chính là cảm giác gia đình.

Phát hiện chính mình thất thần cậu đành xấu hổ gãi gãi đầu, con mắt to đảo tròn, thật vất vả mới nghĩ ra một cái đề tài “Sếp, anh biết nấu cơm chứ?”

“Cậu không phải vừa mua đồ ăn về sao?” Nhìn túi to đồ ăn đặt ở nhà bếp, Ôn Nhã Nho hỏi lại.

Cậu hiển nhiên không nghĩ tới việc nấu nướng, hồi lâu mới nhỏ giọng mà nói “Tôi không biết a”.

Cậu đương nhiên không biết, bằng không như thế nào mỗi ngày đều cùng mì úp yêu nhau.

Sếp cực kì coi thường cậu, cuối cùng chịu thua trước biểu cảm viết rõ “Tôi nghĩ anh biết a”, cùng với ánh mắt lóe ra sự kỳ vọng, đành thở dài “Tôi làm”

Dứt lời, Ôn Nhã Nho liền bắt đầu xắn tay xử lí chỗ đồ cậu mua về, chính là khi hắn đem rau dưa, thịt thà từng gói lấy ra, cảm giác bất đắc dĩ cùng bất lực càng không ngừng tăng lên.

Đồ hắn lấy ra có trứng gà, thịt nạc, khoai tây, nấm hương, hành,…

“Này là cái kiểu phối hợp gì?” Đau đầu mà nhu nhu huyệt thái dương có điểm đau nhức, sếp dùng vẻ mặt bất đắc dĩ cùng cậu trừng mắt, mà cuối cùng bại trận hiển nhiên là sếp “Cậu sẽ không vì những thứ này hôm nay được giảm giá mà mua về chứ?”

Trừng mắt nhìn, cậu rất vô tội gật gật đầu “Sếp, sao anh biết tài ha?”

Ai kêu ví cậu đã sớm kẹp lép!

“Ai……”

Sau khi nhìn cậu mà thở dài một cái, sếp bắt đầu ra tay lấy gạo nấu cơm, cậu ngại ngùng như tiểu cẩu loanh quanh cái bàn, hy vọng có thể giúp đỡ gì đó, nhưng ngược lại bị sếp đuổi ra khỏi bếp, nói không gian nhỏ không đủ đứng hai người.

A……Nếu có thể nhàn hạ, mà lại là quang minh chính đại làm biếng, cậu đương nhiên tranh thủ.

Thế là, cậu an an phận phận bỏ ra sopha ngồi, mở cái TV kiểu dáng cũ ra xem tin tức buổi chiều, nhưng cứ luôn bị thanh âm truyền đến từ nhà bếp làm phân tâm.

Lặng lẽ quay đầu lại, chỉ thấy sếp đã đem khoai tây nạo vỏ cắt thành từng khối dày một phân, rồi lại đem thịt băm ướp gia vị cùng nấm hương nhồi vào.



Không nghĩ tới sếp thật sáng tạo nha, thực là một người đàn ông tốt của gia đình! Có năng lực làm việc lại hiền tuệ, hẳn rất được săn đón đi? Kia vì sao không có nghe nói sếp có bạn gái nha? Cậu đem ánh mắt trở lại TV, buồn rầu mà suy tư.

Chẳng lẽ là yêu cầu của sếp rất rất cao? Ân, cũng có thể, nhưng lấy điều kiện của sếp, cô gái nào có điều kiện không tốt quả thực không xứng với tới đi. Lại nói, không biết sếp thích hình mẫu nào nhỉ?

Trong khi cậu còn đang miên man suy nghĩ, Ôn Nhã Nho đã nấu xong cơm đâu vào đấy, cơm trắng thơm ngào ngạt, khoai tây nhồi thịt nạc và nấm hương, trứng tráng hành thơm phức cùng canh cá hầm.

Tuy rằng chỉ là đồ ăn thường ngày trong nhà, nhưng bởi vì hương vị món ăn quá xuất sắc, mà lâu rồi không có dùng cơm tử tế, cậu liền ăn đến lang thôn hổ yết, như gió cuốn mây tan, Ôn Nhã Nho sợ tới mức không rõ cậu là dân tị nạn từ đâu tới, vội đem đồ ăn đưa hết trước mặt cậu, chính mình cuối cùng chỉ ăn cơm trắng.

Sau khi ăn uống đã đời, cậu mới nhớ ra chính mình thất thố, đỏ bừng mặt xấu hổ mà gãi gãi đầu “Ách…Thật có lỗi”. Nghĩ nghĩ, cậu cho rằng sếp hẳn là chưa ăn no, xoay người đi tới tủ đựng đồ tìm kiếm, cuối cùng thấy được một hộp mì gói, vội vàng đưa cho đối phương “Sếp, anh còn đói không? Này cho anh, coi như bồi tội”.

“Cậu thật sự ăn no rồi?”

Gương mặt vốn đã bớt đỏ lại bốc cháy, khuôn mặt càng đỏ như muốn bốc hơi, cậu thẹn quá hóa giận mà la “Tôi cũng không phải heo, không cần ăn nhiều như vậy!”

Tuy là, rõ ràng đồ ăn dành cho hai người lại bị cậu một phen ăn hơn phân nửa, nhưng đương nhiên, điểm này cậu sẽ không thừa nhận.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người trước mặt cùng phản ứng đáng yêu của cậu, Ôn Nhã Nho tươi cười rạng rỡ mà khoát tay “Cái này chính cậu nói nha”

Trừng mắt liếc đối phương một cái, cậu tức giận thu lại hộp mì “Tịch thu luôn mì hộp, phạt anh đi rửa bát”.

Không đợi đối phương trả lời, cậu liền một mạch bỏ ra phòng khách, bỏ hộp mì xuống, lấy đĩa phim mượn về ra, ngồi xổm trước đầu đĩa, loay hoay một hồi liền đứng lên.

Bận rộn xong, sau khi đi ra từ phòng bếp, Ôn Nhã Nho liền thấy người kia đang vội tới ba chân bốn cẳng, vừa đi hắn vừa hỏi “Xảy ra chuyện gì?”

Sau khi biết là đối phương muốn xem phim, nhưng không hiểu vì sao cắm tất cả đường dây rồi thế nào mà lại không lên hình, Ôn Nhã Nho xắn tay lên kiểm tra, mà không đến một phút đồng hồ, hắn liền bất đắc dĩ mà thở dài, vươn tay từ phía sau ấn chốt mở, TV liền có hình.

“Cậu không bật lên đương nhiên là không thấy gì”.

“Ha hả…” Cười khan vài tiếng, cậu liền gãi gãi đầu “Tôi giúp anh đi ngâm mì”.

Dứt lời, cậu liền rất nhanh chạy mất, đột nhiên nhớ tới cậu còn chưa hỏi sếp có muốn cùng cậu xem phim hay không, nếu hắn nửa đường lại bỏ đi, vậy phải làm sao?

“Sếp, anh cùng tôi xem phim chứ?” Cậu vội vàng gọi hắn, động tác trên tay cũng dừng lại, tư thế biểu hiện nếu hắn không cùng mình xem, liền không cho ăn mì nữa.

Khi thấy sếp gợi lên khóe miệng, cười cười gật đầu, cậu liền nhanh tay tiếp tục đổ nước sôi, cao hứng cầm hộp mì ra ngoài, nếu cậu có cái đuôi lúc này, hẳn là cũng đang khoái trá mà lắc lư lắc lư a~



Sau khi nhấn nút, phim liền bắt đầu chiếu, mà sếp đang chuẩn bị ăn hộp mì thơm ngào ngạt cũng không thèm ngừng lại động tác, này, dù sao hình ảnh trước mắt đáng lẽ hẳn là không thích hợp để vừa ăn vừa xem chứ?!?

Xoàn xoạt…..xoàn xoạt, tí tách…xoàn xoạt…! Thực khủng bố! Vì sao người nọ bị chặt đứt đầu vẫn có thể đi lại?!!

Úc, thật ghê tởm, từng cục từng cục đỏ lòm kia là cái gì?

Không tự giác mà ngồi sát vào sếp, cậu dùng tay che mặt, nhưng lại không kiềm chế được lòng hiếu kì mà xuyên qua khe hở giữa ngón tay mà nhìn lén.

“Tiểu Hạo, sợ thì đừng xem”.

Bị thanh âm truyền tới bên tai dọa cho nhảy dựng, cậu nhảy tưng tưng lên, quay cái đầu cứng ngắc lại nhìn, sau khi thấy người nói là sếp mình mới ôm ngực oán giận “Dọa người, dọa người là xấu, anh không cần đột nhiên lên tiếng nha!”

Ôn Nhã Nho vẻ mặt vô tội mà xoa xoa đầu cậu “Được, vậy còn muốn xem tiếp không?”

“Đương nhiên nha, khó có dịp có người xem cùng…” “Xoàn xoạt…lao xao…” Nói đến một nửa, cậu lại bị hình ảnh trên TV dọa cho gào lên ầm ĩ đồng thời ôm chặt tay sếp mình.

Kết quả, sau khi hết phim, cậu liền chạy ào vào phòng tắm phun mạnh, rồi mới chân nhuyễn dựa vào tay sếp mà được nâng xuống phòng ngủ.

Một lúc sau, sếp đem một ly nước ấm đưa qua, còn ôn nhu nói “Uống hết sẽ thoải mái hơn”.

Cầm lấy ly nước, cậu nhếch miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm uống, cảm giác ấm áp trôi xuống dạ dày, chậm rãi làm dịu đi sự khó chịu.

“Cậu sau này không được xem phim kinh dị kiểu đó nữa”. Sếp trừng mắt liếc một cái, đỡ cậu nằm xuống nghỉ ngơi, giúp cậu dịch lại chăn cho tốt “Tốt rồi, hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi”.

Ngay khi sếp xoay người chuẩn bị rời đi, cậu vội vàng túm lấy góc áo đối phương, sợ sệt nhìn hắn “Tôi sợ”.

Thật, cậu rất sợ. Hiện tại trong đầu đều là hình ảnh máu me khủng bố vừa rồi, cho nên cậu thật sự rất sợ, không muốn ở nhà một mình, ngủ không nổi.

Cậu nghĩ sẽ bị cự tuyệt, trước khi kịp phản ứng, mặt sếp đột nhiên phóng to sau đó lui lại, chỉ để lại trên trán một cảm xúc ấm áp cùng xúc cảm mềm mại.

“Tôi sẽ ở lại cùng cậu, nhanh ngủ đi”. Sếp ngồi xuống bên mép giường, lẳng lặng nhìn cậu.

Một lúc sau, cậu mới hiểu ra sếp vừa rồi là coi cậu như đứa nhỏ, cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon, mà nụ hôn này, lại kỳ tích dường như khơi dậy trong nội tâm cậu sự hoảng hốt cùng lúng túng.

“Nga…ngủ ngon”.

Sau khi xác định sếp sẽ không bỏ cậu lại một mình, cậu khép mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau