Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường
Chương 50: Phiên ngoại 1
Thoắt cái sáu năm đã trôi qua….
Tại khoảnh sân nhỏ sau hậu viện, một thân ảnh nho nhỏ đang ráng hết sức đuổi theo quả bóng.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng đen, đem quả bóng nhặt lên, cười tủm tỉm đưa cho đối phương: ‘Vũ nhi, cho ngươi…’
Hài tử kia cẩn cẩn dực dực nhìn cái người lớn hơn mình vài tuổi ở trước mặt. Mộ Hạ ca ca cũng chẳng tốt đẹp gì, từ nhỏ đến lớn chỉ một mực theo sau bám lấy mình, bộ dáng cười cười trông rất giống mấy công tử hay trêu hoa ghẹo nguyệt mà bản thân thường thấy trong thành.
Lừa lừa giật nhanh lấy quả bóng, Yến Lạc Vũ xoay đầu bỏ chạy thật nhanh.
‘Ai, Vũ nhi, ngươi chờ ta một chút a…’ Mộ Hạ thi triển khinh công, trong nháy mắt đã đuổi kịp, giơ tay ra liều mình ôm lấy tiểu bảo bảo láu lỉnh kia.
‘Ngươi…Ngươi thả ta ra! Mộ Hạ ca ca, mau thả ta xuống…’ Tiểu Vũ nhi không an phận đá loạn lên. Mộ Hạ vẫn là cái bộ dáng cười thích chí: ‘Lạc Vũ, ngươi gọi ta là gì? Nói qua bao nhiêu lần, vẫn là không chịu sửa sao. Nếu ngươi không gọi đúng, ta nhất định sẽ không buông tay.’
‘Ân…Hạ, thả ta xuống…’ Mặc dù không tình nguyện một chút nào, Yến Lạc Vũ vẫn là ngoan ngoãn mở miệng theo đúng ý người kia.
‘Ân, thực đáng yêu!’ Mộ Hạ nhẹ nhàng hôn lên trán Yến Lạc Vũ một cái mới chịu bỏ xuống. Bụm lấy trán vừa bị hôn, Yến Lạc Vũ nhìn nhìn Mộ Hạ, mặt dần dần đỏ lên, cuối cùng không chịu được mà chạy đi mất.
Nhìn bóng lưng của tiểu đông tây vừa bị mình dọa cho xấu hổ, Mộ Hạ không khỏi vui mừng cười vang.
Bỗng nhiên sau lưng tiếng bước chân dồn dập truyền tới: ‘Ca ca, ca ca!’
‘Thanh Nhi? Ngươi làm sao vậy?’
Thoáng cái, Mộ Thanh đã nhào vào lòng Mộ Hạ, không kịp thở đã nói một tràng: ‘Ca ca, ngươi không được nói cho ai biết ta ở đây a!’ rồi một đường chạy theo hướng mà Yến Lạc Vũ vừa chạy.
‘Cái này…rốt cục là sao…?’ Cảm giác nghi hoặc đang giấy lên, lại nhìn thấy người phía sau chạy đến, Mộ Hạ thoáng chốc minh bạch tất cả.
‘Hạ ca ca, ngươi ở đây, vậy Thanh ở đâu a?’ Tiểu tử bừng bừng khí thế vặn hỏi, làm cho người ta không thể ngờ tới tiểu tử này mới có sáu tuổi. Rõ ràng là sinh cùng ngày với tiểu Vũ Nhi, sao một chút đáng yêu cũng không có vậy.
‘Ngươi…tiểu quỷ này, ta xem là Thanh Nhi bị bộ dáng này của ngươi dọa cho chạy mất đi. Ta xem ngươi làm sao tìm được hắn.’ Mộ Hạ gõ gõ đầu Yến Lạc Minh.
‘Đau~ Hạ ca ca, ngươi không thể nhẹ tay hơn một chút sao…Trước tiên nói cho đệ biết, Thanh đang ở đâu? Đệ còn vừa mới trông thấy hắn xong…’
‘Không biết, ta không có trông thấy.’
‘Ân…Hạ ca ca, huynh không phải gạt đệ….Quả nhiên, huynh quên mất đệ chính là huynh trưởng của tiểu Vũ Nhi a…’
‘Ngươi…Tiểu quỷ này! Ngươi mà ở sau lưng giật dây làm Vũ nhi không thèm để ý đến ta, xem ta chỉnh ngươi như thế nào. Mấy ngày vừa qua, không phải ngươi đã nói gì chứ, trách sao Vũ Nhi cứ nhìn thấy ta là chạy.’
‘Cái gì a! Rõ ràng huynh không tốt còn nghi ngờ đệ nói xấu huynh. Ngược lại, chính huynh mới nói xấu đệ trước mặt Thanh. Hắn là thấy đệ mới bỏ chạy.’
‘Ngươi cũng….?’ Nghe được Yến Lạc Minh kể khổ, Mộ Hạ thoáng có chút kinh ngạc, đương nhiên, Yến Lạc Minh cũng giật mình.
‘Nói như vậy hai chúng ta…’
‘Nguyên lại hai chúng ta đồng dạng a…’ Vỗ vỗ vai Yến Lạc Minh, Mộ Hạ cười cười.
‘Nói như vậy…’ Yến Lạc Minh đảo đảo hai mắt, tựa hồ như nghĩ ra cái gì đó ‘Tại sao chúng ta không hợp tác với nhau. Đệ đem Vũ Nhi cho huynh, huynh đem Thanh cho đệ.’
‘Thực sự có thể sao?’ Mộ Hạ hai mắt nhất thời sáng rực.
‘Đó là chúng ta tương trợ lẫn nhau, có phúc cùng hưởng a.’
‘Hảo, cứ làm như thế đi. Chúng ta đi tìm bọn họ.’
*****
Mộ Thanh ngồi trong đình hướng ra Liên Hoa trì, chậm rãi ăn bữa sáng, Yến Lạc Vũ vuốt vuốt đầu, thỉnh thoảng ăn miếng điểm tâm Mộ Thanh đưa tới.
‘Thanh, gần đây…Hạ ca ca luôn theo đuổi ta, ỷ vào khinh công so với ta hảo hơn, mỗi sáng đều trêu ta. Chẳng lẽ, ta phải chịu bị khi dễ như vậy sao?’
‘Không nên tức giân a, ca ca là vì yêu mến Vũ nhi nên mới như vậy. Ngược lại ta mỗi sáng đều bị tên Yến Lạc Minh bám theo, chỉ hận không thể một cước đã bay hắn.’
‘Hai chúng ta thật là, ai….’ Bất đắc dĩ thở dài, Yến Lạc Vũ lắc lắc cái đầu nhỏ.
‘Xem ra chúng ta phải cùng nhau hợp tác, chạy trốn sẽ dễ dàng hơn.’
‘Được, chúng ta phải cùng nhau cố gắng a!’
‘Đi tìm nương a, ở chỗ này bọn họ nhất định sẽ tìm thấy ngay.’
******
Trong gian phòng cảu Hạ Thanh Minh, không khí nhất thời rất ám muội. Mộ Lăng Phi một tay đã luồn vào trong vạt áo đối phương.
‘Phi…ngươi làm gì…?’
‘Minh… đã lâu rồi chúng ta không gần gũi, ta rất nhớ ngươi a….’ Mộ Lăng Phi vừa nói, bàn tay đã không yên phận mà tại trên ngực Hạ Thanh Minh vuốt loạn.
‘Dừng tay…bọn nhỏ…’
‘Không có việc gì, ta đã đóng cửa…’
Quần áo dần dần cởi hết, lộ ra da thịt trắng noãn. Mộ Lăng Phi từng chút, từng chút hôn lên mọi chỗ trên da thịt Hạ Thanh Minh. Hơi thở nóng ẩm phả lên không khỏi làm cho Hạ Thanh Minh run rẩy, thuận thế xoay người, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt thâm tình kia.
‘Thanh Minh, ta yêu ngươi…’ Nhẹ nhàng lặp đi lặp lại những lời này bên tai ái nhân, đôi môi hai ngươi đã kề sát nhau, mạnh mẽ giao triền, thỉnh thoảng lại tuôn ra ngoài những âm thanh dâm mĩ.
Trong phòng cảnh xuân vô hạn, ngoài cửa, hai tiểu hài tử lại chụm đầu vào nhau thì thào bàn luận.
‘Thanh…cái kia…chúng ta là đến không đúng lúc rồi…’ Lạc Vũ vỗ vỗ vai Mộ Thanh.
‘Hắc hắc, hẳn là cha cùng nường có chuyện muốn làm a…’
‘Hay là đến chỗ nương ta…’
‘Được đấy…’
Hai tiểu hài tử thức thời rút lui cho hai vị phụ thân của chúng có thời gian mà thỏa mãn chính mình.
*****
Tại gian phòng của Ngạn Lạc Thường.
Ngạn Lạc Thường chăm chú xem sách, Yến Phàm Vũ thì nhàm chán nằm dài trên giường: ‘Thường, ta đưa ngươi đi chơi a, lâu như vậy ngươi cũng chưa đi ra ngoài…’
‘Chính là, nếu ta cùng ngươi xuất môn, mọi việc đều giao lại cho Thanh Minh, hắn sẽ hội mệt chết đi.’ Ngạn Lạc Thường một bên giở sách, một bên trả lời.
‘Ta và ngươi…’ chư nghe được hết câu, Ngạn Lạc Thường đã thấy bóng đen đổ trước mặt. Vừa ngẩng đầu lên, một đôi môi đã hạ xuống, chuẩn xác mà bắt lấy môi hắn. Đầu lưỡi nhanh chóng thâm nhập vào trong, như cuồng phong mà chiếm giữ mọi ngóc ngách trong khoang miệng nóng bỏng. Làm loạn đến cả nửa ngày, rút cục Ngạn Lạc Thường không thể chịu nổi mà đẩy cái ngươi bưởng bỉnh kia ra.
‘Được không? Thường, ta nghĩ muốn ngươi!’ Yến Phàm Vũ một tay nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt Ngạn Lạc Thường, một tay vẫn ôn nhu ở thắt lưng hắn mà vuốt ve.
‘Thiệt là…!’ Bất đắc dĩ thở dài, Ngạn Lạc Thường thuận thế đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của nam nhân trước mặt.
‘Thường…’ Chứng kiến Ngạn Lạc Thường hiếm khi chủ động như vậy, Yến Phàm Vũ cười đến sáng lạn, cúi xuống ôm lấy thân thể kia nhanh chóng đi về phía giường.
Ngoài cửa, có hai người đã sớm hóa đá.
‘Hạ ca ca, cha cùng nương là đang làm gì…?’
‘Ha ha, ngươi còn nhỏ, không hiểu cũng phải. Nguyên lai còn có phương pháp này, lần sau ta cũng phải thử mới được.’ Mộ Hạ cười sảng khoái nhưng vẫn hạ thấp giọng, sợ hai vị phụ thân đại nhân bên trong phát hiện ra.
‘Ai, xem ra bọn họ còn có việc, chúng ta không cần phải quấy rầy bọn họ…’
‘Chính xác, nương ta có lẽ không bận việc, ta cùng ngươi đến đó.’ Mộ Hạ lôi kéo Yến Lạc Minh.
Chuyện gì sẽ xảy ra trên đường đi….
‘Ách…’
‘Cái kia…’
‘Ngô…’
‘Hắc hắc hắc…’
Tám mắt nhìn nhau, một bên thì sáng rực, một bên thì hận một nỗi không thể biến mất ngay lập tức.
‘Thanh, ngươi là đến tìm ta…’
‘Một…hai…ba…chạy!’ Yến Lạc Vũ cùng Mộ Thanh liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng xoay người bỏ chạy.
‘Hạ ca ca, ngươi xem, làm sao bây giờ?’
‘Ha ha, Vũ Nhi, bảo bối của ta, ngươi tưởng sẽ chạy được sao?’ Mộ Hạ khóe mội lộ ra ý cười.
‘Hạ ca ca, nói như vậy ngươi…’
‘Đừng nói nhiều, tiểu tử, ngươi đã từng học qua khinh công đi.’
‘Mấy ngày trước vừa cùng nương học…’
‘Vậy còn ngẩn ra đấy làm gì, mau đuổi theo a…’ Mộ Hạ cùng Yến Lạc Minh nhìn nhau gian trá, trong nháy mắt thi triển khinh công đuổi theo thiên hạ của mình.
‘Hô…hô…Vũ Nhi, bọn họ sắp đuổi đến nơi…’
‘Đừng dừng lại, Thanh, dừng lại là thảm đó…’ Mộ Hạ không ăn tươi mình mới là lạ.
‘Rất thảm…’ Nghe thấy từ đó, Mộ Thanh không khỏi cảm thấy khủng bố.
Không cần phải…
‘Ta…ta nói không cần…’ Hai thân ảnh hô to một tiếng rồi lấy hết sức mình lao vụt về phía trước…
Tại khoảnh sân nhỏ sau hậu viện, một thân ảnh nho nhỏ đang ráng hết sức đuổi theo quả bóng.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng đen, đem quả bóng nhặt lên, cười tủm tỉm đưa cho đối phương: ‘Vũ nhi, cho ngươi…’
Hài tử kia cẩn cẩn dực dực nhìn cái người lớn hơn mình vài tuổi ở trước mặt. Mộ Hạ ca ca cũng chẳng tốt đẹp gì, từ nhỏ đến lớn chỉ một mực theo sau bám lấy mình, bộ dáng cười cười trông rất giống mấy công tử hay trêu hoa ghẹo nguyệt mà bản thân thường thấy trong thành.
Lừa lừa giật nhanh lấy quả bóng, Yến Lạc Vũ xoay đầu bỏ chạy thật nhanh.
‘Ai, Vũ nhi, ngươi chờ ta một chút a…’ Mộ Hạ thi triển khinh công, trong nháy mắt đã đuổi kịp, giơ tay ra liều mình ôm lấy tiểu bảo bảo láu lỉnh kia.
‘Ngươi…Ngươi thả ta ra! Mộ Hạ ca ca, mau thả ta xuống…’ Tiểu Vũ nhi không an phận đá loạn lên. Mộ Hạ vẫn là cái bộ dáng cười thích chí: ‘Lạc Vũ, ngươi gọi ta là gì? Nói qua bao nhiêu lần, vẫn là không chịu sửa sao. Nếu ngươi không gọi đúng, ta nhất định sẽ không buông tay.’
‘Ân…Hạ, thả ta xuống…’ Mặc dù không tình nguyện một chút nào, Yến Lạc Vũ vẫn là ngoan ngoãn mở miệng theo đúng ý người kia.
‘Ân, thực đáng yêu!’ Mộ Hạ nhẹ nhàng hôn lên trán Yến Lạc Vũ một cái mới chịu bỏ xuống. Bụm lấy trán vừa bị hôn, Yến Lạc Vũ nhìn nhìn Mộ Hạ, mặt dần dần đỏ lên, cuối cùng không chịu được mà chạy đi mất.
Nhìn bóng lưng của tiểu đông tây vừa bị mình dọa cho xấu hổ, Mộ Hạ không khỏi vui mừng cười vang.
Bỗng nhiên sau lưng tiếng bước chân dồn dập truyền tới: ‘Ca ca, ca ca!’
‘Thanh Nhi? Ngươi làm sao vậy?’
Thoáng cái, Mộ Thanh đã nhào vào lòng Mộ Hạ, không kịp thở đã nói một tràng: ‘Ca ca, ngươi không được nói cho ai biết ta ở đây a!’ rồi một đường chạy theo hướng mà Yến Lạc Vũ vừa chạy.
‘Cái này…rốt cục là sao…?’ Cảm giác nghi hoặc đang giấy lên, lại nhìn thấy người phía sau chạy đến, Mộ Hạ thoáng chốc minh bạch tất cả.
‘Hạ ca ca, ngươi ở đây, vậy Thanh ở đâu a?’ Tiểu tử bừng bừng khí thế vặn hỏi, làm cho người ta không thể ngờ tới tiểu tử này mới có sáu tuổi. Rõ ràng là sinh cùng ngày với tiểu Vũ Nhi, sao một chút đáng yêu cũng không có vậy.
‘Ngươi…tiểu quỷ này, ta xem là Thanh Nhi bị bộ dáng này của ngươi dọa cho chạy mất đi. Ta xem ngươi làm sao tìm được hắn.’ Mộ Hạ gõ gõ đầu Yến Lạc Minh.
‘Đau~ Hạ ca ca, ngươi không thể nhẹ tay hơn một chút sao…Trước tiên nói cho đệ biết, Thanh đang ở đâu? Đệ còn vừa mới trông thấy hắn xong…’
‘Không biết, ta không có trông thấy.’
‘Ân…Hạ ca ca, huynh không phải gạt đệ….Quả nhiên, huynh quên mất đệ chính là huynh trưởng của tiểu Vũ Nhi a…’
‘Ngươi…Tiểu quỷ này! Ngươi mà ở sau lưng giật dây làm Vũ nhi không thèm để ý đến ta, xem ta chỉnh ngươi như thế nào. Mấy ngày vừa qua, không phải ngươi đã nói gì chứ, trách sao Vũ Nhi cứ nhìn thấy ta là chạy.’
‘Cái gì a! Rõ ràng huynh không tốt còn nghi ngờ đệ nói xấu huynh. Ngược lại, chính huynh mới nói xấu đệ trước mặt Thanh. Hắn là thấy đệ mới bỏ chạy.’
‘Ngươi cũng….?’ Nghe được Yến Lạc Minh kể khổ, Mộ Hạ thoáng có chút kinh ngạc, đương nhiên, Yến Lạc Minh cũng giật mình.
‘Nói như vậy hai chúng ta…’
‘Nguyên lại hai chúng ta đồng dạng a…’ Vỗ vỗ vai Yến Lạc Minh, Mộ Hạ cười cười.
‘Nói như vậy…’ Yến Lạc Minh đảo đảo hai mắt, tựa hồ như nghĩ ra cái gì đó ‘Tại sao chúng ta không hợp tác với nhau. Đệ đem Vũ Nhi cho huynh, huynh đem Thanh cho đệ.’
‘Thực sự có thể sao?’ Mộ Hạ hai mắt nhất thời sáng rực.
‘Đó là chúng ta tương trợ lẫn nhau, có phúc cùng hưởng a.’
‘Hảo, cứ làm như thế đi. Chúng ta đi tìm bọn họ.’
*****
Mộ Thanh ngồi trong đình hướng ra Liên Hoa trì, chậm rãi ăn bữa sáng, Yến Lạc Vũ vuốt vuốt đầu, thỉnh thoảng ăn miếng điểm tâm Mộ Thanh đưa tới.
‘Thanh, gần đây…Hạ ca ca luôn theo đuổi ta, ỷ vào khinh công so với ta hảo hơn, mỗi sáng đều trêu ta. Chẳng lẽ, ta phải chịu bị khi dễ như vậy sao?’
‘Không nên tức giân a, ca ca là vì yêu mến Vũ nhi nên mới như vậy. Ngược lại ta mỗi sáng đều bị tên Yến Lạc Minh bám theo, chỉ hận không thể một cước đã bay hắn.’
‘Hai chúng ta thật là, ai….’ Bất đắc dĩ thở dài, Yến Lạc Vũ lắc lắc cái đầu nhỏ.
‘Xem ra chúng ta phải cùng nhau hợp tác, chạy trốn sẽ dễ dàng hơn.’
‘Được, chúng ta phải cùng nhau cố gắng a!’
‘Đi tìm nương a, ở chỗ này bọn họ nhất định sẽ tìm thấy ngay.’
******
Trong gian phòng cảu Hạ Thanh Minh, không khí nhất thời rất ám muội. Mộ Lăng Phi một tay đã luồn vào trong vạt áo đối phương.
‘Phi…ngươi làm gì…?’
‘Minh… đã lâu rồi chúng ta không gần gũi, ta rất nhớ ngươi a….’ Mộ Lăng Phi vừa nói, bàn tay đã không yên phận mà tại trên ngực Hạ Thanh Minh vuốt loạn.
‘Dừng tay…bọn nhỏ…’
‘Không có việc gì, ta đã đóng cửa…’
Quần áo dần dần cởi hết, lộ ra da thịt trắng noãn. Mộ Lăng Phi từng chút, từng chút hôn lên mọi chỗ trên da thịt Hạ Thanh Minh. Hơi thở nóng ẩm phả lên không khỏi làm cho Hạ Thanh Minh run rẩy, thuận thế xoay người, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt thâm tình kia.
‘Thanh Minh, ta yêu ngươi…’ Nhẹ nhàng lặp đi lặp lại những lời này bên tai ái nhân, đôi môi hai ngươi đã kề sát nhau, mạnh mẽ giao triền, thỉnh thoảng lại tuôn ra ngoài những âm thanh dâm mĩ.
Trong phòng cảnh xuân vô hạn, ngoài cửa, hai tiểu hài tử lại chụm đầu vào nhau thì thào bàn luận.
‘Thanh…cái kia…chúng ta là đến không đúng lúc rồi…’ Lạc Vũ vỗ vỗ vai Mộ Thanh.
‘Hắc hắc, hẳn là cha cùng nường có chuyện muốn làm a…’
‘Hay là đến chỗ nương ta…’
‘Được đấy…’
Hai tiểu hài tử thức thời rút lui cho hai vị phụ thân của chúng có thời gian mà thỏa mãn chính mình.
*****
Tại gian phòng của Ngạn Lạc Thường.
Ngạn Lạc Thường chăm chú xem sách, Yến Phàm Vũ thì nhàm chán nằm dài trên giường: ‘Thường, ta đưa ngươi đi chơi a, lâu như vậy ngươi cũng chưa đi ra ngoài…’
‘Chính là, nếu ta cùng ngươi xuất môn, mọi việc đều giao lại cho Thanh Minh, hắn sẽ hội mệt chết đi.’ Ngạn Lạc Thường một bên giở sách, một bên trả lời.
‘Ta và ngươi…’ chư nghe được hết câu, Ngạn Lạc Thường đã thấy bóng đen đổ trước mặt. Vừa ngẩng đầu lên, một đôi môi đã hạ xuống, chuẩn xác mà bắt lấy môi hắn. Đầu lưỡi nhanh chóng thâm nhập vào trong, như cuồng phong mà chiếm giữ mọi ngóc ngách trong khoang miệng nóng bỏng. Làm loạn đến cả nửa ngày, rút cục Ngạn Lạc Thường không thể chịu nổi mà đẩy cái ngươi bưởng bỉnh kia ra.
‘Được không? Thường, ta nghĩ muốn ngươi!’ Yến Phàm Vũ một tay nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt Ngạn Lạc Thường, một tay vẫn ôn nhu ở thắt lưng hắn mà vuốt ve.
‘Thiệt là…!’ Bất đắc dĩ thở dài, Ngạn Lạc Thường thuận thế đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của nam nhân trước mặt.
‘Thường…’ Chứng kiến Ngạn Lạc Thường hiếm khi chủ động như vậy, Yến Phàm Vũ cười đến sáng lạn, cúi xuống ôm lấy thân thể kia nhanh chóng đi về phía giường.
Ngoài cửa, có hai người đã sớm hóa đá.
‘Hạ ca ca, cha cùng nương là đang làm gì…?’
‘Ha ha, ngươi còn nhỏ, không hiểu cũng phải. Nguyên lai còn có phương pháp này, lần sau ta cũng phải thử mới được.’ Mộ Hạ cười sảng khoái nhưng vẫn hạ thấp giọng, sợ hai vị phụ thân đại nhân bên trong phát hiện ra.
‘Ai, xem ra bọn họ còn có việc, chúng ta không cần phải quấy rầy bọn họ…’
‘Chính xác, nương ta có lẽ không bận việc, ta cùng ngươi đến đó.’ Mộ Hạ lôi kéo Yến Lạc Minh.
Chuyện gì sẽ xảy ra trên đường đi….
‘Ách…’
‘Cái kia…’
‘Ngô…’
‘Hắc hắc hắc…’
Tám mắt nhìn nhau, một bên thì sáng rực, một bên thì hận một nỗi không thể biến mất ngay lập tức.
‘Thanh, ngươi là đến tìm ta…’
‘Một…hai…ba…chạy!’ Yến Lạc Vũ cùng Mộ Thanh liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng xoay người bỏ chạy.
‘Hạ ca ca, ngươi xem, làm sao bây giờ?’
‘Ha ha, Vũ Nhi, bảo bối của ta, ngươi tưởng sẽ chạy được sao?’ Mộ Hạ khóe mội lộ ra ý cười.
‘Hạ ca ca, nói như vậy ngươi…’
‘Đừng nói nhiều, tiểu tử, ngươi đã từng học qua khinh công đi.’
‘Mấy ngày trước vừa cùng nương học…’
‘Vậy còn ngẩn ra đấy làm gì, mau đuổi theo a…’ Mộ Hạ cùng Yến Lạc Minh nhìn nhau gian trá, trong nháy mắt thi triển khinh công đuổi theo thiên hạ của mình.
‘Hô…hô…Vũ Nhi, bọn họ sắp đuổi đến nơi…’
‘Đừng dừng lại, Thanh, dừng lại là thảm đó…’ Mộ Hạ không ăn tươi mình mới là lạ.
‘Rất thảm…’ Nghe thấy từ đó, Mộ Thanh không khỏi cảm thấy khủng bố.
Không cần phải…
‘Ta…ta nói không cần…’ Hai thân ảnh hô to một tiếng rồi lấy hết sức mình lao vụt về phía trước…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất