Siêu Cấp May Mắn Làm Ruộng Ở Tinh Tế
Chương 25
Tô Đường dùng tinh thần lực cảm nhận một chút, thấy bốn phía trong đêm tối đều có ánh sáng rực rỡ, giống như cô và Ise đang đứng trên biển ánh sáng xanh lam.
Hai người nhìn nhau, nhặt đủ đá năng lượng màu xanh rồi lặng lẽ rời đi.
"Tô Đường, cảm giác của em không sai, bên trong quả nhiên có mạch đá năng lượng." Ise giơ viên đá năng lượng màu xanh trong tay lên, dưới ánh mặt trời, nó phát ra ánh sáng chói mắt lại lạnh lẽo.
Ise lộ ra một nụ cười: “Ta có dự cảm, phân… viên đá năng nượng được Cô hoạch điểu tinh chế có thể là một viên đá năng lượng quý hiếm."
"Vậy thì quá tốt rồi. Thầy ơi, nếu như chúng ta hợp tác với đế quốc thì có thể được chia bao nhiêu phần trăm?" Tô Đường mỉm cười hỏi.
Rương năng lượng nhỏ của cô gần như đã chứa đầy, thu hoạch hôm nay đúng là ngoài sức tưởng tượng. Quan trong nhất là, một khi đá năng lượng màu lam này thông qua đế quốc sẽ được định giá trong thị trường, đến lúc đó những viên đá năng lượng này có thể đổi thành tinh tệ. Nếu không, Tô Đường chỉ có thể sử dụng những viên đá năng lượng màu xanh này làm tủ lạnh tự nhiên.
Ise không nói gì, vòng tay của hắn biểu thị có người muốn kết nối.
"Ise, chúng ta đã hơn mười năm không gặp, không nghĩ tới có một ngày cậu sẽ tới tìm tôi." Một người đàn ông có vẻ ngoài trắng nõn, cười rộ lên giống như một con hồ ly xuất hiện ở đáy vực. Người đàn ông ăn mặc một bộ vest trắng chỉnh tề, giống như là đi tham gia một bữa tiệc quan trọng nào đó của đế quốc.
Kiều Vi Ngôn nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, cười như không cười nói: "Ồ, tìm được chỗ tốt nào à? Không phải lúc nào cậu cũng ở một mình sao, lần này còn mang theo một cái đuôi nhỏ đáng yêu thế!"
Người đàn ông vừa nói vừa nháy mắt với Tô Đường, hơn nữa còn nở một nụ cười gợi cảm.
Tô Đường sửng sốt một chút, chợt hiểu vì sao hắn còn trẻ tuổi như vậy mà đã ngồi vững vàng được chức vụ Bộ trưởng Tài chính của Đế quốc. Cho dù thoạt hình rất gian trá nhưng cũng rất khó để chán ghét người này.
"Kiều Vi Ngôn, tôi đang có một vụ làm ăn, có muốn làm không?" Ise nói ít mà ý nhiều.
"Cậu nói nghe thử xem." Người đàn ông bắt chéo chân, lười biếng nói.
Ise mở lòng bàn tay ra cho hắn xem viên đá năng lượng màu xanh: "Mạch đá năng lượng hiếm, một mình cậu có nuốt trôi được không?"
Vẻ mặt của Kiều Vi Ngôn cứng đờ, hơi thở cũng cứng lại, vội vàng đứng dậy, đi về phía Ise. Hắn nhìn kỹ viên đá năng lượng màu xanh, phát hiện một viên đá nho nhỏ như thế lại có độ tinh khiết cùng ánh sáng đều hơn xa đá năng lượng màu đen, đây chắc chắn là một khám phá mang tính bước ngoặt của đế quốc!
"Cậu đã quên gia tộc ở sau lưng tôi rồi sao? Trong đế quốc này không có đồ vật gì mà Kiều Vi Ngôn tôi nuốt không trôi được!" Trong mắt người đàn ông sáng ngời, một lần nữa lấy lại bình tĩnh, cười nói: “ Ngược lại, Ise tiên sinh không thể tìm được người nào hợp tác ngoại trừ tôi đúng không? Dù sao vị trí của ngài ở đế quốc có chút khó xử! Chia làm ba phần đi, tôi lấy ba phần, cậu ba phần, đế quốc ba phần, còn lại 10% là chi phí cho khai thác.”
"Bốn phần." Người đàn ông cau mày nói.
“Ba mươi phần trăm đã là cực hạn rồi. Hiện tại, mỗi ngày liên minh tinh tặc cùng lính đánh thuê đều đang truy lùng kho báu trên khắp bản đồ, giết người cướp của, không có việc gì không dám làm. Tôi lấy ba phần này còn phải gánh luôn nguy hiểm cho cậu, còn phải giúp cậu đàm phán với các bộ môn khác của đế quốc. Cậu cũng biết đám lão già đó luôn thích ngáng chân, việc bọn họ thích làm nhất là gây khó dễ cho tôi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Hai người nhìn nhau, nhặt đủ đá năng lượng màu xanh rồi lặng lẽ rời đi.
"Tô Đường, cảm giác của em không sai, bên trong quả nhiên có mạch đá năng lượng." Ise giơ viên đá năng lượng màu xanh trong tay lên, dưới ánh mặt trời, nó phát ra ánh sáng chói mắt lại lạnh lẽo.
Ise lộ ra một nụ cười: “Ta có dự cảm, phân… viên đá năng nượng được Cô hoạch điểu tinh chế có thể là một viên đá năng lượng quý hiếm."
"Vậy thì quá tốt rồi. Thầy ơi, nếu như chúng ta hợp tác với đế quốc thì có thể được chia bao nhiêu phần trăm?" Tô Đường mỉm cười hỏi.
Rương năng lượng nhỏ của cô gần như đã chứa đầy, thu hoạch hôm nay đúng là ngoài sức tưởng tượng. Quan trong nhất là, một khi đá năng lượng màu lam này thông qua đế quốc sẽ được định giá trong thị trường, đến lúc đó những viên đá năng lượng này có thể đổi thành tinh tệ. Nếu không, Tô Đường chỉ có thể sử dụng những viên đá năng lượng màu xanh này làm tủ lạnh tự nhiên.
Ise không nói gì, vòng tay của hắn biểu thị có người muốn kết nối.
"Ise, chúng ta đã hơn mười năm không gặp, không nghĩ tới có một ngày cậu sẽ tới tìm tôi." Một người đàn ông có vẻ ngoài trắng nõn, cười rộ lên giống như một con hồ ly xuất hiện ở đáy vực. Người đàn ông ăn mặc một bộ vest trắng chỉnh tề, giống như là đi tham gia một bữa tiệc quan trọng nào đó của đế quốc.
Kiều Vi Ngôn nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, cười như không cười nói: "Ồ, tìm được chỗ tốt nào à? Không phải lúc nào cậu cũng ở một mình sao, lần này còn mang theo một cái đuôi nhỏ đáng yêu thế!"
Người đàn ông vừa nói vừa nháy mắt với Tô Đường, hơn nữa còn nở một nụ cười gợi cảm.
Tô Đường sửng sốt một chút, chợt hiểu vì sao hắn còn trẻ tuổi như vậy mà đã ngồi vững vàng được chức vụ Bộ trưởng Tài chính của Đế quốc. Cho dù thoạt hình rất gian trá nhưng cũng rất khó để chán ghét người này.
"Kiều Vi Ngôn, tôi đang có một vụ làm ăn, có muốn làm không?" Ise nói ít mà ý nhiều.
"Cậu nói nghe thử xem." Người đàn ông bắt chéo chân, lười biếng nói.
Ise mở lòng bàn tay ra cho hắn xem viên đá năng lượng màu xanh: "Mạch đá năng lượng hiếm, một mình cậu có nuốt trôi được không?"
Vẻ mặt của Kiều Vi Ngôn cứng đờ, hơi thở cũng cứng lại, vội vàng đứng dậy, đi về phía Ise. Hắn nhìn kỹ viên đá năng lượng màu xanh, phát hiện một viên đá nho nhỏ như thế lại có độ tinh khiết cùng ánh sáng đều hơn xa đá năng lượng màu đen, đây chắc chắn là một khám phá mang tính bước ngoặt của đế quốc!
"Cậu đã quên gia tộc ở sau lưng tôi rồi sao? Trong đế quốc này không có đồ vật gì mà Kiều Vi Ngôn tôi nuốt không trôi được!" Trong mắt người đàn ông sáng ngời, một lần nữa lấy lại bình tĩnh, cười nói: “ Ngược lại, Ise tiên sinh không thể tìm được người nào hợp tác ngoại trừ tôi đúng không? Dù sao vị trí của ngài ở đế quốc có chút khó xử! Chia làm ba phần đi, tôi lấy ba phần, cậu ba phần, đế quốc ba phần, còn lại 10% là chi phí cho khai thác.”
"Bốn phần." Người đàn ông cau mày nói.
“Ba mươi phần trăm đã là cực hạn rồi. Hiện tại, mỗi ngày liên minh tinh tặc cùng lính đánh thuê đều đang truy lùng kho báu trên khắp bản đồ, giết người cướp của, không có việc gì không dám làm. Tôi lấy ba phần này còn phải gánh luôn nguy hiểm cho cậu, còn phải giúp cậu đàm phán với các bộ môn khác của đế quốc. Cậu cũng biết đám lão già đó luôn thích ngáng chân, việc bọn họ thích làm nhất là gây khó dễ cho tôi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất