Chương 45: 1000 Mũi Tên
Sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm tiến vào thế giới Tí Hộ Sở, nhìn Đồng Nha Thú trong phòng mình toàn thân đã chuyển thành màu tím, chỉ còn chút màu đồng đỏ, nội tâm âm thầm vui mừng, có lẽ Đồng Nha Thú sắp thăng cấp thành sinh vật thần huyết rồi.
Hiện tại nơi duy nhất còn chưa hoàn toàn chuyển thành tím chính là chóp đuôi, chắc hẳn trong vòng hai ngày nữa, Đồng Nha Thú sẽ thăng cấp trở thành sinh vật thần huyết.
Sau khi ngắm nghía thêm mấy lần, Hàn Sâm mới đi tới nơi đóng quân của thần xạ tổ, sau khi Hàn Sâm đến nơi đóng quân, lại ngoài ý muốn thấy được người quen.
- Tô Tiểu Kiều.
Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Kiều đang chà lau cung tiễn bên cạnh sân tập bắn.
- Cuồng mông, tại sao cậu lại biết tôi?
Tô Tiểu Kiều có chút ngoài ý muốn nhìn Hàn Sâm hỏi.
- Làm sao tôi lại không nhận ra chứ, ban đầu ở sườn núi Lạc Nhật, không phải là cậu hô một tiếng Tệ ca, sau đó uy danh Tệ ca mới truyền khắp thiên hạ sao.
Hàn Sâm cười cười, trong nội tâm lại hận đến nghiến răng, nếu không phải Tô Tiểu Kiều, hắn cũng không có ngoại hiệu kỳ quái như thế.
Tô Tiểu Kiều lập tức tỏ vẻ đắc ý:
- Đúng thế, không phải Tô Tiểu Kiều tôi khoác lác, nếu không phải một câu Tệ ca kia, Kim Tệ sao có thể có hot như bây giờ, hiện tại cũng đã thành Tệ thần, còn không phải công lao của Tô Tiểu Kiều tôi sao.
- Huynh đệ làm tốt lắm.
Hàn Sâm giơ ngón tay cái lên, nhưng trong lòng lại cắn chặt răng:
- Tên thỏ nhỏ chết bầm này còn dám đắc ý, đợi xem sau này tôi thu thập cậu như thế nào.
- Tôi nói này huynh đệ, tại sao anh lại lựa chọn tiến vào thần xạ tổ?
Hai người nhiệt tình trò chuyện, Tô Tiểu Kiều hỏi Hàn Sâm.
- Đương nhiên là bởi vì cung tiễn có tầm bắn xa, không cần dốc sức liều mạng, đứng xa bắn một mũi tên là được rồi, trân quý sinh mệnh, an toàn là trên hết.
Hàn Sâm cười nói.
- Huynh đệ, hai chúng ta đúng là ý tưởng lớn gặp nhau.
Tô Tiểu Kiều có cảm giác tiếc hận gặp được tri kỷ quá muộn, ôm bả vai Hàn Sâm nói:
- Nếu không phải thần xạ tổ an toàn nhất, tôi sao có thể gia nhập chứ, tuy bộ dáng tổ trưởng không tệ, nhưng lại là một người cuồng ngược đãi, cậu có biết sau lưng chúng tôi gọi cô ta là gì không? Hắc hắc. . .lão xử nữ biến thái.
Tô Tiểu Kiều đang nói văng nước miếng với Hàn Sâm, đột nhiên hai người đồng thời rùng mình một cái, cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi qua.
Hai người theo bản năng quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức tái xám, Dương Mạn Lệ đang đứng sau lưng hai người bọn họ cách không xa, nhìn khoảng cách này, những lời hai người vừa nói khẳng định đã bị cô ta nghe không sót một chữ.
Nội tâm Hàn Sâm và Tô Tiểu Kiều lập tức âm thầm kêu khổ, Tô Tiểu Kiều vội vàng cười rạng rỡ:
- Tổ trưởng, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với người quen thôi, có ai không biết tổ trưởng ngài ở thần xạ tổ chúng ta là mỹ nhân vạn người mê đâu chứ.
- Dùng cung 7.0 tập bắn, mỗi người một nghìn mũi tên, lúc nào luyện xong thì đi, bằng không thì luyện đến chết cho tôi.
Dương Mạn Lệ lạnh lùng nói xong rồi quay người rời đi.
- Ôi mẹ ơi, tập bắn một nghìn mũi tên với cung 7.0, đây không phải muốn mạng già của tôi sao?
Vẻ mặt Tô Tiểu Kiều thoáng cái đã xụ xuống.
- Dù sao cô ấy cũng không ở đây, chúng ta tùy tiện luyện một chút, bắn bao nhiêu mũi tên cô ta sao biết được.
Hàn Sâm nói.
- Huynh đệ, cậu quá ngây thơ rồi, lão xử nữ biến thái sao có thể không nghĩ tới chuyện này, có người chuyên môn đếm đấy, người vượt quá vạch không tính, không trúng bia không tính, một ngàn mũi tên này, không thể thiếu một mũi, lần này thật sự xong đời rồi.
Tô Tiểu Kiều vẻ mặt đau khổ nói.
- Ầy, vậy đành bắn thôi, dù sao cô ta cũng không có quy định giờ, nam nhân bền bỉ sẽ rất tốt.
Hàn Sâm đồng tình vỗ vỗ bả vai Tô Tiểu Kiều.
Hắn có lực lượng 9.1, dùng cung 7.0 luyện tập bắn một nghìn mũi tên mặc dù hơi tốn sức, nhưng vẫn chưa phải quá thảm, người thật sự thảm phải là Tô Tiểu Kiều, lực lượng của y vừa mới qua 7.0, nếu thật sự bắn liên tục, đừng nói là một nghìn mũi tên, dù chỉ 100 mũi tên cũng sẽ chết người.
Hai người cầm cung lên luyện tập bắn tên, Hàn Sâm cũng không gấp, câu có câu không nói chuyện với Tô Tiểu Kiều rồi chậm rãi bắn, những thành viên khác của thần xạ tổ thấy bọn hắn bị phạt bắn tên, đều nhìn với vẻ hết sức hả hê.
- Tiểu Kiều, cậu cẩn thận luyện bắn tên đi, sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi săn giết sinh vật thần huyết đấy.
Mấy thành viên thần xạ tổ khiêng mấy bó tên tới, có một thanh niên cười nói với Tô Tiểu Kiều.
- Sinh vật thần huyết? Lại tìm được sinh vật thần huyết rồi hả? Là chuyện khi nào thế? Vì sao tôi không biết?
Tô Tiểu Kiều mở to hai mắt nhìn không ngừng hỏi.
- Không phải chúng ta tìm được, là người của Thần Thiên Tử tìm được, mình bọn họ ăn không được cho tên tìm chúng ta liên thủ, sáng sớm ngày mai phải lên đường, nhưng cậu khẳng định không đi được, một ngàn mũi tên này, không có 3~5 ngày thì đừng mong bắn hết.
Thanh niên cười hì hì nói.
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, còn không mau luyện tập.
Một thanh niên khuôn mặt lạnh lùng đi tới khiển trách.
Những người khác trong thần xạ tổ rời đi, vẻ mặt Tô Tiểu Kiều lập tức đau khổ nhìn thanh niên kia năn nỉ nói:
- Lưu phó tổ trưởng, cậu giúp tôi nói với tổ trưởng Dương một chút đi, ngày mai cho tôi đi cùng với, mũi tên hôm nay bắn không xong, đợi trở về tôi cam đoan sẽ luyện gấp đôi.
- Anh tưởng là ra chợ bán thức ăn sao? Còn cò kè mặc cả, tổ trưởng
Dương nói phải bắn một nghìn mũi tên, thiếu một mũi cũng không được.
Lưu Hoành Đào nói rồi liếc nhìn Hàn Sâm, có chút chán ghét nói ra:
- Còn anh nữa, đừng tưởng rằng anh dựa vào mặt mũi Tần đoàn trưởng để vào đây là có thể càn rỡ làm bừa ở thần xạ tổ, hôm nay chỉ là một chút giáo huấn, lần sau để tôi thấy anh bôi đen thần xạ tổ chúng tôi, đừng trách tôi không khách khí, thần xạ tổ chúng tôi chỉ cần tinh anh, không phải nơi thu nhận cặn bã.
- Không phải, Lưu phó tổ trưởng, anh cũng biết chúng tôi không có ác ý gì, giúp một chút đi mà.
Tô Tiểu Kiều nói xong móc ra một xấp tiền kín đáo đưa cho Lưu Hoành Đào.
Lưu Hoành Đào lại vứt tiền xuống mặt đất, chỉ vào mũi Tô Tiểu Kiều mắng:
- Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ngon à, anh xem Lưu Hoành Đào tôi là loại người nào? Quy củ của thần xạ tổ chính là quy củ, một nghìn mũi tên, một mũi cũng không thể thiếu, không bắn hết thì không cho đi.
Nói xong, Lưu Hoành Đào xoay người rời đi.
Hàn Sâm có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Tiểu Kiều nói:
- Quy củ thần xạ tổ nghiêm như vậy à?
- Nghiêm cái rắm, bình thường họ Lưu kia thu không ít tiền của chúng tôi.
Tô Tiểu Kiều cắn răng nghiến lợi nói.
- Vậy lần này sao y không thu?
Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
Tô Tiểu Kiều nhìn Hàn Sâm, nhỏ giọng nói:
- Về sau tốt nhất anh cẩn thận một chút, tôi nghe nói tổ trưởng Dương rất bất mãn với anh, họ Lưu này lại có ý tứ với tổ trưởng Dương, cả ngày giống như con chó vây quanh tổ trưởng Dương, y nhất định là cố ý chỉnh anh, nếu không như đổi thành bình thường, cho dù bị phạt, cũng không có khả năng không cho đi.
Lúc này Hàn Sâm mới hiểu ra, vì sao Lưu Hoành Đào lại dùng ánh mắt ấy nhìn mình.
- Lần này là tôi liên lụy cậu rồi, nhưng cậu không cần lo lắng, ngày mai săn giết sinh vật thần huyết, chúng ta đi chắc rồi.
Hàn Sâm vỗ bả vai Tô Tiểu Kiều nói ra.
- Một nghìn mũi tên bắn không hết thì đi thế nào?
Tô Tiểu Kiều than thở nói một câu, đột nhiên hai mắt sáng lên:
- Huynh đệ, không phải anh thật sự có một chân với Tần đoàn trưởng chứ? Nếu là thật, anh nhanh đi thổi gió bên tai Tần trạm trưởng đi, chúng ta nhất định có thể đi.
Hiện tại nơi duy nhất còn chưa hoàn toàn chuyển thành tím chính là chóp đuôi, chắc hẳn trong vòng hai ngày nữa, Đồng Nha Thú sẽ thăng cấp trở thành sinh vật thần huyết.
Sau khi ngắm nghía thêm mấy lần, Hàn Sâm mới đi tới nơi đóng quân của thần xạ tổ, sau khi Hàn Sâm đến nơi đóng quân, lại ngoài ý muốn thấy được người quen.
- Tô Tiểu Kiều.
Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Kiều đang chà lau cung tiễn bên cạnh sân tập bắn.
- Cuồng mông, tại sao cậu lại biết tôi?
Tô Tiểu Kiều có chút ngoài ý muốn nhìn Hàn Sâm hỏi.
- Làm sao tôi lại không nhận ra chứ, ban đầu ở sườn núi Lạc Nhật, không phải là cậu hô một tiếng Tệ ca, sau đó uy danh Tệ ca mới truyền khắp thiên hạ sao.
Hàn Sâm cười cười, trong nội tâm lại hận đến nghiến răng, nếu không phải Tô Tiểu Kiều, hắn cũng không có ngoại hiệu kỳ quái như thế.
Tô Tiểu Kiều lập tức tỏ vẻ đắc ý:
- Đúng thế, không phải Tô Tiểu Kiều tôi khoác lác, nếu không phải một câu Tệ ca kia, Kim Tệ sao có thể có hot như bây giờ, hiện tại cũng đã thành Tệ thần, còn không phải công lao của Tô Tiểu Kiều tôi sao.
- Huynh đệ làm tốt lắm.
Hàn Sâm giơ ngón tay cái lên, nhưng trong lòng lại cắn chặt răng:
- Tên thỏ nhỏ chết bầm này còn dám đắc ý, đợi xem sau này tôi thu thập cậu như thế nào.
- Tôi nói này huynh đệ, tại sao anh lại lựa chọn tiến vào thần xạ tổ?
Hai người nhiệt tình trò chuyện, Tô Tiểu Kiều hỏi Hàn Sâm.
- Đương nhiên là bởi vì cung tiễn có tầm bắn xa, không cần dốc sức liều mạng, đứng xa bắn một mũi tên là được rồi, trân quý sinh mệnh, an toàn là trên hết.
Hàn Sâm cười nói.
- Huynh đệ, hai chúng ta đúng là ý tưởng lớn gặp nhau.
Tô Tiểu Kiều có cảm giác tiếc hận gặp được tri kỷ quá muộn, ôm bả vai Hàn Sâm nói:
- Nếu không phải thần xạ tổ an toàn nhất, tôi sao có thể gia nhập chứ, tuy bộ dáng tổ trưởng không tệ, nhưng lại là một người cuồng ngược đãi, cậu có biết sau lưng chúng tôi gọi cô ta là gì không? Hắc hắc. . .lão xử nữ biến thái.
Tô Tiểu Kiều đang nói văng nước miếng với Hàn Sâm, đột nhiên hai người đồng thời rùng mình một cái, cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi qua.
Hai người theo bản năng quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức tái xám, Dương Mạn Lệ đang đứng sau lưng hai người bọn họ cách không xa, nhìn khoảng cách này, những lời hai người vừa nói khẳng định đã bị cô ta nghe không sót một chữ.
Nội tâm Hàn Sâm và Tô Tiểu Kiều lập tức âm thầm kêu khổ, Tô Tiểu Kiều vội vàng cười rạng rỡ:
- Tổ trưởng, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với người quen thôi, có ai không biết tổ trưởng ngài ở thần xạ tổ chúng ta là mỹ nhân vạn người mê đâu chứ.
- Dùng cung 7.0 tập bắn, mỗi người một nghìn mũi tên, lúc nào luyện xong thì đi, bằng không thì luyện đến chết cho tôi.
Dương Mạn Lệ lạnh lùng nói xong rồi quay người rời đi.
- Ôi mẹ ơi, tập bắn một nghìn mũi tên với cung 7.0, đây không phải muốn mạng già của tôi sao?
Vẻ mặt Tô Tiểu Kiều thoáng cái đã xụ xuống.
- Dù sao cô ấy cũng không ở đây, chúng ta tùy tiện luyện một chút, bắn bao nhiêu mũi tên cô ta sao biết được.
Hàn Sâm nói.
- Huynh đệ, cậu quá ngây thơ rồi, lão xử nữ biến thái sao có thể không nghĩ tới chuyện này, có người chuyên môn đếm đấy, người vượt quá vạch không tính, không trúng bia không tính, một ngàn mũi tên này, không thể thiếu một mũi, lần này thật sự xong đời rồi.
Tô Tiểu Kiều vẻ mặt đau khổ nói.
- Ầy, vậy đành bắn thôi, dù sao cô ta cũng không có quy định giờ, nam nhân bền bỉ sẽ rất tốt.
Hàn Sâm đồng tình vỗ vỗ bả vai Tô Tiểu Kiều.
Hắn có lực lượng 9.1, dùng cung 7.0 luyện tập bắn một nghìn mũi tên mặc dù hơi tốn sức, nhưng vẫn chưa phải quá thảm, người thật sự thảm phải là Tô Tiểu Kiều, lực lượng của y vừa mới qua 7.0, nếu thật sự bắn liên tục, đừng nói là một nghìn mũi tên, dù chỉ 100 mũi tên cũng sẽ chết người.
Hai người cầm cung lên luyện tập bắn tên, Hàn Sâm cũng không gấp, câu có câu không nói chuyện với Tô Tiểu Kiều rồi chậm rãi bắn, những thành viên khác của thần xạ tổ thấy bọn hắn bị phạt bắn tên, đều nhìn với vẻ hết sức hả hê.
- Tiểu Kiều, cậu cẩn thận luyện bắn tên đi, sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi săn giết sinh vật thần huyết đấy.
Mấy thành viên thần xạ tổ khiêng mấy bó tên tới, có một thanh niên cười nói với Tô Tiểu Kiều.
- Sinh vật thần huyết? Lại tìm được sinh vật thần huyết rồi hả? Là chuyện khi nào thế? Vì sao tôi không biết?
Tô Tiểu Kiều mở to hai mắt nhìn không ngừng hỏi.
- Không phải chúng ta tìm được, là người của Thần Thiên Tử tìm được, mình bọn họ ăn không được cho tên tìm chúng ta liên thủ, sáng sớm ngày mai phải lên đường, nhưng cậu khẳng định không đi được, một ngàn mũi tên này, không có 3~5 ngày thì đừng mong bắn hết.
Thanh niên cười hì hì nói.
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, còn không mau luyện tập.
Một thanh niên khuôn mặt lạnh lùng đi tới khiển trách.
Những người khác trong thần xạ tổ rời đi, vẻ mặt Tô Tiểu Kiều lập tức đau khổ nhìn thanh niên kia năn nỉ nói:
- Lưu phó tổ trưởng, cậu giúp tôi nói với tổ trưởng Dương một chút đi, ngày mai cho tôi đi cùng với, mũi tên hôm nay bắn không xong, đợi trở về tôi cam đoan sẽ luyện gấp đôi.
- Anh tưởng là ra chợ bán thức ăn sao? Còn cò kè mặc cả, tổ trưởng
Dương nói phải bắn một nghìn mũi tên, thiếu một mũi cũng không được.
Lưu Hoành Đào nói rồi liếc nhìn Hàn Sâm, có chút chán ghét nói ra:
- Còn anh nữa, đừng tưởng rằng anh dựa vào mặt mũi Tần đoàn trưởng để vào đây là có thể càn rỡ làm bừa ở thần xạ tổ, hôm nay chỉ là một chút giáo huấn, lần sau để tôi thấy anh bôi đen thần xạ tổ chúng tôi, đừng trách tôi không khách khí, thần xạ tổ chúng tôi chỉ cần tinh anh, không phải nơi thu nhận cặn bã.
- Không phải, Lưu phó tổ trưởng, anh cũng biết chúng tôi không có ác ý gì, giúp một chút đi mà.
Tô Tiểu Kiều nói xong móc ra một xấp tiền kín đáo đưa cho Lưu Hoành Đào.
Lưu Hoành Đào lại vứt tiền xuống mặt đất, chỉ vào mũi Tô Tiểu Kiều mắng:
- Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ngon à, anh xem Lưu Hoành Đào tôi là loại người nào? Quy củ của thần xạ tổ chính là quy củ, một nghìn mũi tên, một mũi cũng không thể thiếu, không bắn hết thì không cho đi.
Nói xong, Lưu Hoành Đào xoay người rời đi.
Hàn Sâm có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Tiểu Kiều nói:
- Quy củ thần xạ tổ nghiêm như vậy à?
- Nghiêm cái rắm, bình thường họ Lưu kia thu không ít tiền của chúng tôi.
Tô Tiểu Kiều cắn răng nghiến lợi nói.
- Vậy lần này sao y không thu?
Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
Tô Tiểu Kiều nhìn Hàn Sâm, nhỏ giọng nói:
- Về sau tốt nhất anh cẩn thận một chút, tôi nghe nói tổ trưởng Dương rất bất mãn với anh, họ Lưu này lại có ý tứ với tổ trưởng Dương, cả ngày giống như con chó vây quanh tổ trưởng Dương, y nhất định là cố ý chỉnh anh, nếu không như đổi thành bình thường, cho dù bị phạt, cũng không có khả năng không cho đi.
Lúc này Hàn Sâm mới hiểu ra, vì sao Lưu Hoành Đào lại dùng ánh mắt ấy nhìn mình.
- Lần này là tôi liên lụy cậu rồi, nhưng cậu không cần lo lắng, ngày mai săn giết sinh vật thần huyết, chúng ta đi chắc rồi.
Hàn Sâm vỗ bả vai Tô Tiểu Kiều nói ra.
- Một nghìn mũi tên bắn không hết thì đi thế nào?
Tô Tiểu Kiều than thở nói một câu, đột nhiên hai mắt sáng lên:
- Huynh đệ, không phải anh thật sự có một chân với Tần đoàn trưởng chứ? Nếu là thật, anh nhanh đi thổi gió bên tai Tần trạm trưởng đi, chúng ta nhất định có thể đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất