Chương 137: Lần đầu tiên đối diễn
“Con hỏi hắn có người mình thích hay không, thích giống như ba ba với mụ mụ.” Tiểu ma nữ nghịch ngợm mở to hai mắt, hai tay đặt trên vai người đàn ông mà thè lưỡi.
“Hỏi như vậy rất tốt, cậu ta trả lời như thế nào?” Albert có chút không thể nói nổi, hắn không có vợ, cũng sẽ không có cái việc “thích giống ba ba với mụ mụ”, hắn chỉ cần một đứa con, không hơn.
Về phần mẹ ruột của Annie, hắn không muốn biết, cũng không cần cho tiểu Annie biết.
“Hắn nói không có.”
“Sau đó con hỏi cậu ta gì nữa?” Đáp án của Annie cũng không làm cho Albert kinh ngạc, đây là đáp án trong tưởng tượng của hắn, mà hiện thực cũng đúng là như vậy.
« Sau đó con hỏi hắn thích loại người gì, ba ba, câu trả lời của hắn rất ngu ngốc. » Tiểu Annie nhăn nhăn cái mũi nhỏ, học theo ngữ khí của Đường Phong nói, « Úc,bề ngoài chỉ cần thuận mắt là có thể rồi, chú nghĩ người đó là một người thiện lương, có tính tình tích cực như ánh mặt trời, nhiệt tình đối với cuộc sống, cùng chú không quá cách biệt địa vị đi.”
Cô bé cư nhiên nói lại không sai một chữ, khuôn mặt trẻ con phối với ngữ khí thành thục của Đường Phong có loại hiệu quả của hài kịch.
Người thiện lương, nhiệt tình đối với cuộc sống…Từ sâu trong yết hầu của Albert phát sinh một tiếng cười nhạt, « Ha hả, thật là một kẻ ngu ngốc, thật là nhiều mong muốn tốt đẹp a, khiến tôi nhịn không được mà cảm thấy lo lắng cho cậu rồi, cuối cùng cậu sẽ giống như Esméralda yêu người không nên yêu sao?”
…
…
Không ai sẽ nghĩ đến một đứa trẻ bốn tuổi sẽ nói dối, vì vậy tuyệt đại đa số người vẫn sẽ luôn luôn tiếp tục vui vẻ sinh hoạt không chút nghĩ ngợi.
Cũng giống như lúc này, ở một tòa tu viện mỹ lệ cạnh bên bờ biển Ai-len sẽ không có ai đi hoài nghi một tu sĩ đến từ phương Đông, bởi vì trong tay hắn là tro cốt của lão cha sứ đã rời viện từ mấy chục năm trước, hắn một bộ phong trần do vượt đường xá xa xôi xóc nảy, hắn thậm chí chưa từng mở miệng nói một câu liền được mọi người nhận định vị tu sĩ tên Đường này là một khổ tu giả.
Đường đến vùng đất xa lạ lại hẻo lánh này vào lúc ban đêm mưa to gió lớn.
Ầm ầm long —–
Trên bầu trời tối tăm xẹt qua một đạo sấm sét, chàng trai đem mình giấu dưới bộ quần áo tu đạo màu đen trong tay cầm một nhánh cây khô, mỗi một bước đi giày của hắn sẽ rơi vào trong nước bùn đen đúa, có đôi khi hai chân còn có thể cảm thấy nước bùn thấm vào, là ai trên mặt đất lôi kéo hắn ? Là ma quỷ đến từ địa ngục sao ?
Hắn không biết, hắn chỉ là có chút hoảng hốt, sau đó cảm thấy thật lạnh cùng với cơn đói cồn cào làm người khó chịu.
Từng hạt mưa lớn không ngừng rơi xuống từ không trung, không chút lưu tình đánh vào mũ áo cùng lưng áo, chiếc áo tu đạo đã hoàn toàn bị nước mưa thấm ướt, may mà y phục này là màu đen, nếu như là những màu khác chỉ sợ sớm đã bị nước bùn nhiễm thành màu tro. Cơn mưa này đã kéo dài suốt bốn năm ngày, mà hắn cũng đã liên tục đi bốn năm ngày dưới mưa.
Hắn đã không thể trở lại, hắn chỉ có thể liên tục đi về phía trước, đi về phía trước…
Hắn siết chặt quần áo đơn bạc, dùng vải bố cột hủ tro cốt của lão cha sứ vào bụng của mình, như vậy hắn có thể bảo vệ tốt nó không bị tổn hại bởi bất kì vật cứng rắn nào đụng vào. Từ lúc bắt đầu bước lên mảnh đất xa lạ này, Đường dựa vào chữ viết để diễn tả ý tứ của hắn, hắn nghĩ muốn cái gì, hắn muốn đi đâu, phải đi bằng đường nào.
Một ít người có lòng tốt cho hắn thức ăn nước uống, bọn họ toàn tán thưởng hắn là một tu sĩ thiện lương mà kiên cường, bởi vì hắn đem toàn bộ những gì hắn có khi còn sống đều dâng cho thần, bọn họ cho rằng Đường không nói lời nào là bởi vì quyết tâm làm một khổ tu sĩ, hơn nữa vị tu sĩ này còn đến từ phương Đông xa xôi.
Trời a, hắn đã đi qua nhiều con đường như vậy, gần như là đi theo cước bộ chỉ dẫn của thần.
Đường không có phản bác, giờ khắc này hắn là cỡ nào may mắn khi hắn không có cách nào nói chuyện, không phải hắn mất đi công năng diễn đạt ngôn ngữ, chỉ là hắn không thể nói chuyện. Ở tu viện xưa cũ của hắn, những người đó buộc hắn phát thệ trong năm mươi năm không thể nói một chữ, mỗi ngày hắn đều phải sao chép những lời của thần, đem mỗi chữ đều ghi nhớ trong lòng.
Bọn họ đốc xúc hắn rời khỏi mảnh đất phương Đông quen thuộc, nghiêm phạt hắn phải mang theo tro cốt của lão cha sứ đến nơi xa lạ này.
Đường cũng không có bởi vì vậy mà cảm thấy thương tâm cùng tuyệt vọng, thậm chí hắn còn cảm thấy hài lòng cùng sung sướng, bởi vì… mảnh đất này cách rất xa quê hương của hắn, chuyện xấu hắn phạm phải khiến đồng liêu khiến thần căm ghét sẽ không truyền đến nơi này. Hắn nghĩ, hắn đã không hề mong cầu nhiều, cũng không dám vi phạm ý nguyện của thần nữa, hắn chỉ hi vọng có thể ở trong tiểu tu viện này vượt qua cuộc sống không tiếng động trong năm mươi năm.
Đói quá, mệt nhọc cùng với lạnh giá khiến Đường ngã xuống một vũng bùn cạnh biển, ngay trước khi hôn mê hắn ngưỡng nhìn lên không, chỉ là một mảnh đen kịch giống như y phục tu đạo của hắn, mà chúng nó cách hắn càng ngày càng gần, giống như một miếng vải đen lạnh lẽo kín mít đem hắn bao vây lại.
[Ngươi khiến Chúa hổ thẹn..]
[Tu sĩ, ngươi phạm phải sai lầm dơ bẩn, ngươi bị nghiêm phạt không được nói chuyện trong năm mươi năm, ngươi sẽ bởi vì sai lầm vi phạm của mình mà nỗ lực suốt đời trả giá đại giới !] Thở mạnh một hơi, mạnh mẽ mở mắt, Đường từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt của hắn tái nhợt, trong đôi mắt đen cất chứa một tia sáng kì dị, chợt lóe chợt ló, giống như lập tức sẽ bùng phát, tràn ngập thứ gì đó một chút cũng không phải thống khổ cùng sám hối.
« Cậu tỉnh ? » Một tia nắng len qua cửa sỗ bằng gỗ nghiêng ngả chiếu vào, một người thanh niên tóc vàng mắt xanh ngồi bên cạnh tu sĩ, trước mặt Đường lộ ra tươi cười xinh đẹp như ánh mặt trời, nụ cười kia giống như ánh sáng chói chang làm đau mắt của Đường, so với đối phương, hắn giống như một ác ma giãy dụa trong bùn lầy, dơ bẩn mà lại hắc ám.
« Tôi không biết cậu có hiểu những gì tôi nói hay không, cậu hôn mê ngã xuống gần biển, là cha sứ cứu cậu, thượng đế phù hộ, cậu còn sống, thực sự, chậm chút nữa thì cậu có thể đã chết ở cạnh biển, sau đó bị hải thần nuốt hết. » Người thanh niên mỉm cười nhướng mày, vẻ mặt chân thành khiến Đường phân không rõ người này rốt cục là đang nói gì.
Đường quyết định không nói lời nào, chỉ nghe đối phương nói chuyện. « Chúng ta phát hiện được một lá thư trên người của cậu, may là nó được bọc rất kín cho nên không bị nước thấm ướt, nguyên lai cậu là tu sĩ đến từ phương Đông xa xôi, cám ơn cậu đã đem tro cốt của lão cha sứ trở về, cha sứ đã đồng ý cho cậu ở lại. Đường, cậu sẽ ở lại chứ ? »
Đường cúi thấp đầu tiêu cự trong mắt có chút phân tán, hắn biết lá thư này, thượng đế a, trên người hắn vốn là một bức người khác viết thay hắn, bọn họ đem tất cả hành vi phạm tội của hắn đều viết lên, thế nhưng khi hắn đi tới con đường ở châu Âu hắn đã đem bức thư ban đầu ném vào trong biển. Bức thư mà các tu sĩ ở đây thấy được là do hắn viết.
Hắn cảm thấy có chút khủng hoảng đến có chút luống cuống, điều này làm cho Đường thoạt nhìn càng yếu đuối cùng đáng thương.
« Cậu giống như bị dọa tới vậy, không có việc gì, cậu sẽ khá hơn, chúng ta cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Hòa Đa Luân cha sứ, mọi người nơi đây đều là bạn của cậu. » Tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên tiến lại, khoảng cách tiếp cận quá gần khiến Đường lần đầu nhìn rõ hình dạng của người thanh niên này, ngũ quan tinh tế khắc sâu, một đôi mắt giống như viên bảo thạch mỹ lệ nhất của biển cả.
Hắn nghĩ, người thanh niên này đặt trong người châu Âu coi như là anh tuấn đi. Nhưng sau đó lại bị ý nghĩ xấu xa của mình dọa đến, hắn không thể, hắn thực sự không thể lại phạm vào sai lầm lệch lạc nữa.
Đường cấp tốc cúi đầu, cứng ngắc gật đầu, biểu thị hắn nghe rõ lời nói của đối phương.
Sau đó hắn chợt nghe được tu sĩ trẻ tuổi ghé vào tai hắn nở nụ cười, khí tức ấm áp liên tục phun lên gương mặt của hắn giống như một ngọn gió nóng rực làm cho người ta phiền muộn bất an. « Tôi là Chris, tuy rằng cậu không thể nói, thế nhưng tôi hi vọng có một ngày cậu có thể mở miệng gọi tên của tôi. » Chris ngừng nói, sau đó lại dùng tiếng nói trầm thấp nói bên tai chàng trai, « Chẳng lẽ tất cả người ở phương Đông đều giống như cậu, chúng nó thật đẹp, là đôi mắt… đẹp nhất mà tôi từng thấy, Đường. »
Đường, người này gọi tên của hắn, một lần lại một lần.
Hắn cảm thấy ngực bắt đầu nóng lên, một loại cảm giác xa lạ bắt đầu tràn ngập thân thể của hắn, có thể tất cả sẽ trở nên tốt hơn thôi.
Đường khôi phục sức khỏe rất nhanh, hắn chính thức gia nhập tiểu tu viện cạnh biển, tất cả mọi người đều rất hoan nghênh hắn, nhưng sau đó đối với một người phương Đông luôn lạnh lùng này đa phần thời gian đều không có người để ý hắn.
Đối với Đường mà nói đây là chuyện tốt, hắn cảm thấy may mắn khi không thể mở miệng nói chuyện, như vậy có thể tránh cho hắn nói ra một ít lời nói nghe không hay ho.
Ngoại trừ một người, người tu sĩ tên Chris, nghe người khác nói Chris cực kỳ thông minh, tu viện nho nhỏ này không thể dung nổi Chris, rất nhanh Chris sẽ đến một nơi lớn hơn nữa để học tập.
Ngày đó Đường tỉnh lại một hồi lâu mới phát hiện mình dĩ nhiên không mặc quần áo, hắn quẫn bách quấn chặt chăn, hoảng loạn nhìn đông tới nhìn tây nỗ lực tìm kiếm y phục tu đạo màu đen vừa bẩn vừa rách của mình.
« Chúng nó quá cũ nát rồi, cha sứ kêu tôi đem cho cậu một bộ tu phục khác. » Chris nói như vậy, sau đó lộ ra mỉm cười, « Là tôi giúp cậu cởi quần áo, tôi cũng giúp cậu lau người. »
Đường tận lực quên đi sự trêu tức ẩn sâu nơi đáy mắt khi Chris nói những lời này, thế nhưng mấy ngày nay hắn luôn phát hiện tầm mắt của Chris dõi theo hắn, Chris luôn đứng ở xa xa nhìn hắn nhưng cũng không nói chuyện cùng hắn.
Thật là một người kỳ quái.
« Cắt ! Tốt ! » Đạo diễn hô to một tiếng, ý là lần đầu đối diễn của Đường Phong cùng Kino hôm nay hoàn thành thuận lợi.
Đường Phong mặc tu phục cùng Kino đứng cách đó không xa liếc nhìn nhau, song song mỉm cười, xem ra việc nghiên cứu ngày hôm ra rất hữu dụng.
“Hỏi như vậy rất tốt, cậu ta trả lời như thế nào?” Albert có chút không thể nói nổi, hắn không có vợ, cũng sẽ không có cái việc “thích giống ba ba với mụ mụ”, hắn chỉ cần một đứa con, không hơn.
Về phần mẹ ruột của Annie, hắn không muốn biết, cũng không cần cho tiểu Annie biết.
“Hắn nói không có.”
“Sau đó con hỏi cậu ta gì nữa?” Đáp án của Annie cũng không làm cho Albert kinh ngạc, đây là đáp án trong tưởng tượng của hắn, mà hiện thực cũng đúng là như vậy.
« Sau đó con hỏi hắn thích loại người gì, ba ba, câu trả lời của hắn rất ngu ngốc. » Tiểu Annie nhăn nhăn cái mũi nhỏ, học theo ngữ khí của Đường Phong nói, « Úc,bề ngoài chỉ cần thuận mắt là có thể rồi, chú nghĩ người đó là một người thiện lương, có tính tình tích cực như ánh mặt trời, nhiệt tình đối với cuộc sống, cùng chú không quá cách biệt địa vị đi.”
Cô bé cư nhiên nói lại không sai một chữ, khuôn mặt trẻ con phối với ngữ khí thành thục của Đường Phong có loại hiệu quả của hài kịch.
Người thiện lương, nhiệt tình đối với cuộc sống…Từ sâu trong yết hầu của Albert phát sinh một tiếng cười nhạt, « Ha hả, thật là một kẻ ngu ngốc, thật là nhiều mong muốn tốt đẹp a, khiến tôi nhịn không được mà cảm thấy lo lắng cho cậu rồi, cuối cùng cậu sẽ giống như Esméralda yêu người không nên yêu sao?”
…
…
Không ai sẽ nghĩ đến một đứa trẻ bốn tuổi sẽ nói dối, vì vậy tuyệt đại đa số người vẫn sẽ luôn luôn tiếp tục vui vẻ sinh hoạt không chút nghĩ ngợi.
Cũng giống như lúc này, ở một tòa tu viện mỹ lệ cạnh bên bờ biển Ai-len sẽ không có ai đi hoài nghi một tu sĩ đến từ phương Đông, bởi vì trong tay hắn là tro cốt của lão cha sứ đã rời viện từ mấy chục năm trước, hắn một bộ phong trần do vượt đường xá xa xôi xóc nảy, hắn thậm chí chưa từng mở miệng nói một câu liền được mọi người nhận định vị tu sĩ tên Đường này là một khổ tu giả.
Đường đến vùng đất xa lạ lại hẻo lánh này vào lúc ban đêm mưa to gió lớn.
Ầm ầm long —–
Trên bầu trời tối tăm xẹt qua một đạo sấm sét, chàng trai đem mình giấu dưới bộ quần áo tu đạo màu đen trong tay cầm một nhánh cây khô, mỗi một bước đi giày của hắn sẽ rơi vào trong nước bùn đen đúa, có đôi khi hai chân còn có thể cảm thấy nước bùn thấm vào, là ai trên mặt đất lôi kéo hắn ? Là ma quỷ đến từ địa ngục sao ?
Hắn không biết, hắn chỉ là có chút hoảng hốt, sau đó cảm thấy thật lạnh cùng với cơn đói cồn cào làm người khó chịu.
Từng hạt mưa lớn không ngừng rơi xuống từ không trung, không chút lưu tình đánh vào mũ áo cùng lưng áo, chiếc áo tu đạo đã hoàn toàn bị nước mưa thấm ướt, may mà y phục này là màu đen, nếu như là những màu khác chỉ sợ sớm đã bị nước bùn nhiễm thành màu tro. Cơn mưa này đã kéo dài suốt bốn năm ngày, mà hắn cũng đã liên tục đi bốn năm ngày dưới mưa.
Hắn đã không thể trở lại, hắn chỉ có thể liên tục đi về phía trước, đi về phía trước…
Hắn siết chặt quần áo đơn bạc, dùng vải bố cột hủ tro cốt của lão cha sứ vào bụng của mình, như vậy hắn có thể bảo vệ tốt nó không bị tổn hại bởi bất kì vật cứng rắn nào đụng vào. Từ lúc bắt đầu bước lên mảnh đất xa lạ này, Đường dựa vào chữ viết để diễn tả ý tứ của hắn, hắn nghĩ muốn cái gì, hắn muốn đi đâu, phải đi bằng đường nào.
Một ít người có lòng tốt cho hắn thức ăn nước uống, bọn họ toàn tán thưởng hắn là một tu sĩ thiện lương mà kiên cường, bởi vì hắn đem toàn bộ những gì hắn có khi còn sống đều dâng cho thần, bọn họ cho rằng Đường không nói lời nào là bởi vì quyết tâm làm một khổ tu sĩ, hơn nữa vị tu sĩ này còn đến từ phương Đông xa xôi.
Trời a, hắn đã đi qua nhiều con đường như vậy, gần như là đi theo cước bộ chỉ dẫn của thần.
Đường không có phản bác, giờ khắc này hắn là cỡ nào may mắn khi hắn không có cách nào nói chuyện, không phải hắn mất đi công năng diễn đạt ngôn ngữ, chỉ là hắn không thể nói chuyện. Ở tu viện xưa cũ của hắn, những người đó buộc hắn phát thệ trong năm mươi năm không thể nói một chữ, mỗi ngày hắn đều phải sao chép những lời của thần, đem mỗi chữ đều ghi nhớ trong lòng.
Bọn họ đốc xúc hắn rời khỏi mảnh đất phương Đông quen thuộc, nghiêm phạt hắn phải mang theo tro cốt của lão cha sứ đến nơi xa lạ này.
Đường cũng không có bởi vì vậy mà cảm thấy thương tâm cùng tuyệt vọng, thậm chí hắn còn cảm thấy hài lòng cùng sung sướng, bởi vì… mảnh đất này cách rất xa quê hương của hắn, chuyện xấu hắn phạm phải khiến đồng liêu khiến thần căm ghét sẽ không truyền đến nơi này. Hắn nghĩ, hắn đã không hề mong cầu nhiều, cũng không dám vi phạm ý nguyện của thần nữa, hắn chỉ hi vọng có thể ở trong tiểu tu viện này vượt qua cuộc sống không tiếng động trong năm mươi năm.
Đói quá, mệt nhọc cùng với lạnh giá khiến Đường ngã xuống một vũng bùn cạnh biển, ngay trước khi hôn mê hắn ngưỡng nhìn lên không, chỉ là một mảnh đen kịch giống như y phục tu đạo của hắn, mà chúng nó cách hắn càng ngày càng gần, giống như một miếng vải đen lạnh lẽo kín mít đem hắn bao vây lại.
[Ngươi khiến Chúa hổ thẹn..]
[Tu sĩ, ngươi phạm phải sai lầm dơ bẩn, ngươi bị nghiêm phạt không được nói chuyện trong năm mươi năm, ngươi sẽ bởi vì sai lầm vi phạm của mình mà nỗ lực suốt đời trả giá đại giới !] Thở mạnh một hơi, mạnh mẽ mở mắt, Đường từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt của hắn tái nhợt, trong đôi mắt đen cất chứa một tia sáng kì dị, chợt lóe chợt ló, giống như lập tức sẽ bùng phát, tràn ngập thứ gì đó một chút cũng không phải thống khổ cùng sám hối.
« Cậu tỉnh ? » Một tia nắng len qua cửa sỗ bằng gỗ nghiêng ngả chiếu vào, một người thanh niên tóc vàng mắt xanh ngồi bên cạnh tu sĩ, trước mặt Đường lộ ra tươi cười xinh đẹp như ánh mặt trời, nụ cười kia giống như ánh sáng chói chang làm đau mắt của Đường, so với đối phương, hắn giống như một ác ma giãy dụa trong bùn lầy, dơ bẩn mà lại hắc ám.
« Tôi không biết cậu có hiểu những gì tôi nói hay không, cậu hôn mê ngã xuống gần biển, là cha sứ cứu cậu, thượng đế phù hộ, cậu còn sống, thực sự, chậm chút nữa thì cậu có thể đã chết ở cạnh biển, sau đó bị hải thần nuốt hết. » Người thanh niên mỉm cười nhướng mày, vẻ mặt chân thành khiến Đường phân không rõ người này rốt cục là đang nói gì.
Đường quyết định không nói lời nào, chỉ nghe đối phương nói chuyện. « Chúng ta phát hiện được một lá thư trên người của cậu, may là nó được bọc rất kín cho nên không bị nước thấm ướt, nguyên lai cậu là tu sĩ đến từ phương Đông xa xôi, cám ơn cậu đã đem tro cốt của lão cha sứ trở về, cha sứ đã đồng ý cho cậu ở lại. Đường, cậu sẽ ở lại chứ ? »
Đường cúi thấp đầu tiêu cự trong mắt có chút phân tán, hắn biết lá thư này, thượng đế a, trên người hắn vốn là một bức người khác viết thay hắn, bọn họ đem tất cả hành vi phạm tội của hắn đều viết lên, thế nhưng khi hắn đi tới con đường ở châu Âu hắn đã đem bức thư ban đầu ném vào trong biển. Bức thư mà các tu sĩ ở đây thấy được là do hắn viết.
Hắn cảm thấy có chút khủng hoảng đến có chút luống cuống, điều này làm cho Đường thoạt nhìn càng yếu đuối cùng đáng thương.
« Cậu giống như bị dọa tới vậy, không có việc gì, cậu sẽ khá hơn, chúng ta cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Hòa Đa Luân cha sứ, mọi người nơi đây đều là bạn của cậu. » Tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên tiến lại, khoảng cách tiếp cận quá gần khiến Đường lần đầu nhìn rõ hình dạng của người thanh niên này, ngũ quan tinh tế khắc sâu, một đôi mắt giống như viên bảo thạch mỹ lệ nhất của biển cả.
Hắn nghĩ, người thanh niên này đặt trong người châu Âu coi như là anh tuấn đi. Nhưng sau đó lại bị ý nghĩ xấu xa của mình dọa đến, hắn không thể, hắn thực sự không thể lại phạm vào sai lầm lệch lạc nữa.
Đường cấp tốc cúi đầu, cứng ngắc gật đầu, biểu thị hắn nghe rõ lời nói của đối phương.
Sau đó hắn chợt nghe được tu sĩ trẻ tuổi ghé vào tai hắn nở nụ cười, khí tức ấm áp liên tục phun lên gương mặt của hắn giống như một ngọn gió nóng rực làm cho người ta phiền muộn bất an. « Tôi là Chris, tuy rằng cậu không thể nói, thế nhưng tôi hi vọng có một ngày cậu có thể mở miệng gọi tên của tôi. » Chris ngừng nói, sau đó lại dùng tiếng nói trầm thấp nói bên tai chàng trai, « Chẳng lẽ tất cả người ở phương Đông đều giống như cậu, chúng nó thật đẹp, là đôi mắt… đẹp nhất mà tôi từng thấy, Đường. »
Đường, người này gọi tên của hắn, một lần lại một lần.
Hắn cảm thấy ngực bắt đầu nóng lên, một loại cảm giác xa lạ bắt đầu tràn ngập thân thể của hắn, có thể tất cả sẽ trở nên tốt hơn thôi.
Đường khôi phục sức khỏe rất nhanh, hắn chính thức gia nhập tiểu tu viện cạnh biển, tất cả mọi người đều rất hoan nghênh hắn, nhưng sau đó đối với một người phương Đông luôn lạnh lùng này đa phần thời gian đều không có người để ý hắn.
Đối với Đường mà nói đây là chuyện tốt, hắn cảm thấy may mắn khi không thể mở miệng nói chuyện, như vậy có thể tránh cho hắn nói ra một ít lời nói nghe không hay ho.
Ngoại trừ một người, người tu sĩ tên Chris, nghe người khác nói Chris cực kỳ thông minh, tu viện nho nhỏ này không thể dung nổi Chris, rất nhanh Chris sẽ đến một nơi lớn hơn nữa để học tập.
Ngày đó Đường tỉnh lại một hồi lâu mới phát hiện mình dĩ nhiên không mặc quần áo, hắn quẫn bách quấn chặt chăn, hoảng loạn nhìn đông tới nhìn tây nỗ lực tìm kiếm y phục tu đạo màu đen vừa bẩn vừa rách của mình.
« Chúng nó quá cũ nát rồi, cha sứ kêu tôi đem cho cậu một bộ tu phục khác. » Chris nói như vậy, sau đó lộ ra mỉm cười, « Là tôi giúp cậu cởi quần áo, tôi cũng giúp cậu lau người. »
Đường tận lực quên đi sự trêu tức ẩn sâu nơi đáy mắt khi Chris nói những lời này, thế nhưng mấy ngày nay hắn luôn phát hiện tầm mắt của Chris dõi theo hắn, Chris luôn đứng ở xa xa nhìn hắn nhưng cũng không nói chuyện cùng hắn.
Thật là một người kỳ quái.
« Cắt ! Tốt ! » Đạo diễn hô to một tiếng, ý là lần đầu đối diễn của Đường Phong cùng Kino hôm nay hoàn thành thuận lợi.
Đường Phong mặc tu phục cùng Kino đứng cách đó không xa liếc nhìn nhau, song song mỉm cười, xem ra việc nghiên cứu ngày hôm ra rất hữu dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất