Chương 150: Sinh nhật vui vẻ
“Bác sĩ Harve, hôm nay anh cũng đến gặp Fiennes sao?”
Kino ngoài ý muốn đụng phải người quen, trong tay người nọ cầm một bó hoa hồng trắng, tuổi chừng bốn mươi, nơi khóe mắt có những nếp nhăn nhàn nhạt, bất quá nhìn qua vẫn anh tuấn nho nhã như cũ, một đôi tay trắng trẻo sạch sẽ biểu lộ người đàn ông này có một cuộc sống ưu việt, lời nói cử chỉ không chỗ nào không toát ra có giáo dưỡng tốt đẹp.
“Ân, cám ơn cậu hôm nay đã đến thay anh ấy chúc mừng sinh nhật.” Harve mỉm cười lễ phép, vẻ mặt có chút mờ mịt bước đến đặt bó hoa hồng trắng xuống, đường nhìn vô ý nhìn đến ba bó hoa hồng đỏ liền mãnh liệt chấn động như bị sét đánh, nhìn chằm chằm thật lâu không chút nhúng nhích, dị trạng biểu hiện rõ đến Kino nhanh chóng liền phát hiện ra.
Kino tiến lên hỏi: “Bác sĩ Harve, anh làm sao vậy?”
“Hoa hồng đỏ này…”
“Nga, ba bó hoa hồng đỏ này là bạn của tôi đem đến, cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật của Fiennes, người như Fiennes nên nhận được một bó hoa hồng đỏ.” Còn tưởng rằng đối phương cảm thấy hoa hồng đỏ quá đột ngột, Kino vội vã giải thích, bình thường Đường Phong nhìn rất bảo thủ, cũng không nghĩ tới chàng trai kia cũng thật đặc biệt, mang hoa hồng đỏ đi tảo mộ.
Bác sĩ Harve “nga” một tiếng, khiếp sợ trong mắt dần tán đi, chỉ còn lại một tầng tiếc nuối cùng u buồn nhợt nhạt.
“Bạn của cậu là một người không sai, kỳ thực lúc Fiennes còn sống thích nhất là những đóa hoa hồng đỏ.” Harve cười khổ nói, “Phiền cậu thay tôi nói lời cám ơn đến bạn của cậu, Kino.”
“Đương nhiên không thành vấn đề, bọn họ cũng ở đây… Di, vừa rồi còn đứng kia.” Kino hướng chỗ Đường Phong đứng nhìn qua, dưới tàng cây đã không còn bóng người, không biết bọn người Đường Phong cùng Charles rời đi khi nào.
“Có thể là quay về trong xe.” Kino cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, hắn áy náy hướng Harve nói : « Lần sau giới thiệu để hai người làm quen vậy, hiện tại cậu ấy là bạn diễn của tôi, chúng tôi đang đóng chung một bộ phim, cậu ấy là một chàng trai xuất sắc. »
« Tốt. » Harve cười.
Kino cùng Harve hàn huyên hai câu rồi nói lời từ biệt, lúc Kino rời đi Harve còn đang ngây người nhìn ngôi mộ của Fiennes, đường nhìn vẫn luôn dừng lại trên ba bó hoa hông đỏ.
Có thể chỉ là trùng hợp chăng ?
…
…
Kino ở một quán cà phê nhỏ gần đó tìm được bọn người Đường Phong, hôm nay thay Fiennes tảo mộ khiến tâm tình của hắn thả lỏng không ít, trước kia luôn không có dũng khí đi tảo mộ cho người kia, đến khi chân chính thực hiện liền cảm thấy mọi thứ rộng mở sáng sủa hơn.
Mấy người đều gọi cà phê cùng một ít điểm tâm ngọt, Đường Phong yên lặng gọi một phần chocolate dung nham mà cậu thích ăn nhất, nhiệt lượng có hơi cao, nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu có lý do phóng túng chính mình.
Thoạt nhìn bề ngoài không quá khác với bánh ga-tô, thế nhưng lúc dùng nĩa cắt ra ngươi mới phát hiện bên trong của nó có bao nhiêu mềm mại, ngọt ngào lại nóng cháy, lúc ăn khiến cho lòng người cũng phải dao động.
Duy nhất không tốt là…
« Người đàn ông vừa rồi là ai, Kino, cậu thoạt nhìn cùng người kia rất quen thuộc, úc, tôi biết rồi, kỳ thực cậu đặc biệt thích những người đàn ông thành thục phải không ? » Charles một bộ ta biết mà cùng Kino ở đối diện bắt đầu đấu võ mồm, Đường Phong nhìn Charles liền biết người này bắt đầu buồn chán cần tìm một ít chuyện để làm.
Kino hừ lạnh một tiếng, nâng lên tách cà phê hớp một ngụm, không để ý đến khiêu khích của Charles mà trực tiếp nói chuyện với Đường Phong : « Người đó gọi là Harve, là bác sĩ trưởng chuyên trị bệnh cho Fiennes lúc còn sống, tôi quen biết anh ấy sau khi Fiennes qua đời, anh ấy là một người tốt, có thu nhập ổn định lại không sai, gia đình tốt đẹp, kỳ thực lễ tang của Fiennes đều do anh ấy chủ trì. »
Đường Phong ăn bánh ga-tô chocolate dung nham, uống cà phê, nghĩ phải đi đâu để có thêm bữa ăn no đủ, đương nhiên, người trả tiền không phải là cậu.
Cậu thoạt nhìn rất trấn định, nhưng cuối cùng lại ăn hết hai khối bánh ga-tô.
Ăn cơm tối xong lại đi uống trà, bốn người đại nam nhân oanh oanh liệt liệt dự định đi quán rượu, quán rượu là đề nghị của Lục Thiên Thần, Charles không nói gì, Đường Phong lại muốn ở một mình vào một buổi tối như thế này, vô cùng không khách khí đem người khác đuổi ra ngoài, một mình ở trong phòng.
Mặt hướng về những ngọn đèn huy hoàng vào đêm của Los Angeles, Đường Phong một người ngâm mình ở trong một cái bồn tắm lớn bên cạnh cửa sổ thủy tinh trong suốt kéo dài xuống tận dưới đất, đốt huân hương, mở nhạc jazz, cậu chậm rãi nhắm mắt rồi trượt xuống, cho đến khi cả người đều chìm vào trong nước.
Nước đã dần dần lạnh, tay và chân cũng dần trở nên lạnh lẽo, sau đó giống như có từng luồng nước đá thi nhau ép chặt nơi lồng ngực, cậu còn nhớ rõ cái cảm giác ngay lúc chết kia, người giống như tiến vào một biển băng, càng trầm càng sâu, áp lực nước nghiền ép tim của cậu, đó là loại cảm giác đau đớn giống như cậu sắp bị xé nát.
Cậu bắt đầu hô hấp dồ dập, toàn thân lạnh lẽo, sau đó bắt đầu hoảng hốt, khẩn trương, hoa mắt, một thân mồ hôi lạnh.
Có thể chỉ là một phút, cũng có thể là đã trôi qua rất lâu, cuối cùng cậu từ trong đau đớn kịch liệt thoát khỏi cơn hôn mê.
Không, chuẩn xác mà nói phải là đã chết.
« Ào —»
« Aha ! » Chàng trai mạnh ngồi bât dậy trong bồn tắm, phổi bị ngộp thúc đẩy cậu từng ngụm từng ngụm hút không khí, trong lồng ngực phát ra tiếng thở kịch liệt.
Ngực có chút đau, nhưng không còn đau đến tê tâm liệt phế như trước.
Từ trong phòng tắm đi ra tùy tiện mặc vào một kiện áo tắm màu trắng tinh khiết, Đường Phong đi tới phòng ngủ mở ra điện thoại di động, bên trong có một tin nhắn của Lục Thiên Thần, cậu nhìn thoáng qua tin nhắn rồi mỉm cười, cái tên kia ở đối diện còn bày đặt gửi tin nhắn cho cậu, không biết lại nghĩ ra trò gì.
Do dự một hồi vẫn chọn mở ra để kiểm tra nội dung.
[ Mười một giờ mười một phút tối, đứng ở trước cửa sổ sát đất] Đường Phong đưa mắt nhìn đồng hồ, vừa lúc là mười một giờ ba phút, còn kém tám phút nữa.
Trước tiên cậu rót cho mình một ly rượu, lại kéo một cái ghế đến trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, lúc này còn hai phút nữa mới đến thời gian Lục Thiên Thần nói.
Tên kia, không phải là muốn bắn pháo hoa cho mình xem chứ ?
Uống hai hớp rượu, điện thoại liền vang lên chuông báo, điện báo hiện lên là Lục Thiên Thần, Đường Phong mỉm cười đón điện thoại.
« Anh lại muốn làm gì ? »
Lục Thiên Thần sau khi tỏ tình liền bắt đầu tặng cho Đường Phong một ít vật nhỏ, như la hoa tươi cùng điểm tâm ngọt tinh xảo, sau đó mỗi ngày đều nhắn cho cậu một ít tinh nhắn dỗ ngon dỗ ngọt, sáng sớm vừa thấy mặt thì Lục Thiên Thần khó có được thấp thoáng mỉm cười cùng tâm tình phá lệ sảng khoái nói một tiếng « Sớm an », hành động vô cùng truyền thống lại lãng mạn, có thể là không có bao nhiêu mới mẻ, nhưng ít ra sẽ không khiến người cảm thấy đáng ghét.
[ Nhắc cậu chú ý ngoài cửa sổ, sợ cậu không thấy tin nhắn của tôi]
« Anh chuẩn bị làm gì ? »
[Đến lúc rồi, mười, chín, tám, bảy…] Lục Thiên Thần ở đầu điện thoại bên kia bắt đầu đếm ngược.
Lúc đếm tới một, Đường Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như cậu nghĩ, vô số pháo hoa thi nhau nở rộ ở phía xa, hồng, trắng, lam… vô số hình dạng cùng màu sắc của pháo hoa khiến bầu trời nguyên bản lờ mờ nhiễm lên nhãng tầng màu sắc bất đồng.
Khung cảnh như thế này Đường Phong đã từng trải qua vô số lần trong phim ảnh, nhưng đây đều là lễ vật tặng cho người khác.
Nhìn thấy trong phim là một chuyện, tận mắt nhìn thấy trong cuộc sống của mình lại là một chuyện.
Tại một khắc này Đường Phong phải thừa nhận, cậu có vui vẻ, cũng có cảm động.
Mọi người lúc nhìn đến một người thành thục lại kiên cường thường quên đi đối phương cũng là môt người sinh động, người có bề ngoài kiên cường đương nhiên cũng sẽ buồn sẽ đau, chỉ là không quen để lộ ra ngoài, mà những người khác cũng quen dành sự che chở cho ngững người họ cảm thấy thương tiếc, quên đi một ít người khác có thói quen tự chịu đựng.
Trên thế giới này không ai cự tuyệt quan tâm cùng yêu thương của ngươi, chỉ phụ thuộc vào ngươi là xuất phát từ thật tình hay giả dối.
Thanh âm nở rộ của pháo hoa như vang lên bên tai của Đường Phong, chàng trai nhìn bầu trời sáng rực màng dầng cong lên khóe môi, này tính là một sinh nhật không sai.
[ Thích không ?]
« Ân… phi thường phi thường cũ, thế nhưng cũng không tệ lắm. » Đường Phong nghẹn cười gật đầu, tay chống đầu trả lời.
Đối phương trầm mặc chốc lát, lúc Đường Phong cho rằng Lục Thiên Thần muốn cúp điện thoại thì người kia nói thêm [ Mở cửa cho tôi.]
« Quá muộn rồi.]
[Đường Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.]
[Có thể nói vào ngày mai.]
[Hôm nay là sinh nhật của Fiennes.]
« Cho nên ? » Không biết vì sao đối phương đột nhiên nhắc tới chuyện này, Đường Phong hơi khẩn trương một chút, lẽ nào bị phát hiện rồi ? Bất quá bị phát hiện cũng không có gì, cậu không ngại nói cho người khác biết chuyện này, chỉ cần đối phương có thể chấp nhận được.
[ Không bằng cậu nói cho tôi biết, quan hệ giữa cậu và anh ta]
Thật đúng là nhắc tới Fiennes, Đường Phong biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, dù sao sau khi cậu sống lại vẫn luôn dựa theo cách sống của mình mà sinh hoạt, không có chút nào giống với Đường Phong trước kia, chỉ là cậu không ngờ rằng Lục Thiên Thần sẽ đem cậu liên hệ với Fiennes, độ nhạy cảm của người kia thực sự không thể xem thường a. « Anh tới phòng của tôi đi. » Đường Phong nói xong liền cúp điện thoại, cậu hít sâu một hơi ngắm nhìn pháo hoa vẫn nở rộ ngoài cửa sổ như cũ, không biết tối hôm nay cậu có đem bí mật của mình nói ra hay không.
Kino ngoài ý muốn đụng phải người quen, trong tay người nọ cầm một bó hoa hồng trắng, tuổi chừng bốn mươi, nơi khóe mắt có những nếp nhăn nhàn nhạt, bất quá nhìn qua vẫn anh tuấn nho nhã như cũ, một đôi tay trắng trẻo sạch sẽ biểu lộ người đàn ông này có một cuộc sống ưu việt, lời nói cử chỉ không chỗ nào không toát ra có giáo dưỡng tốt đẹp.
“Ân, cám ơn cậu hôm nay đã đến thay anh ấy chúc mừng sinh nhật.” Harve mỉm cười lễ phép, vẻ mặt có chút mờ mịt bước đến đặt bó hoa hồng trắng xuống, đường nhìn vô ý nhìn đến ba bó hoa hồng đỏ liền mãnh liệt chấn động như bị sét đánh, nhìn chằm chằm thật lâu không chút nhúng nhích, dị trạng biểu hiện rõ đến Kino nhanh chóng liền phát hiện ra.
Kino tiến lên hỏi: “Bác sĩ Harve, anh làm sao vậy?”
“Hoa hồng đỏ này…”
“Nga, ba bó hoa hồng đỏ này là bạn của tôi đem đến, cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật của Fiennes, người như Fiennes nên nhận được một bó hoa hồng đỏ.” Còn tưởng rằng đối phương cảm thấy hoa hồng đỏ quá đột ngột, Kino vội vã giải thích, bình thường Đường Phong nhìn rất bảo thủ, cũng không nghĩ tới chàng trai kia cũng thật đặc biệt, mang hoa hồng đỏ đi tảo mộ.
Bác sĩ Harve “nga” một tiếng, khiếp sợ trong mắt dần tán đi, chỉ còn lại một tầng tiếc nuối cùng u buồn nhợt nhạt.
“Bạn của cậu là một người không sai, kỳ thực lúc Fiennes còn sống thích nhất là những đóa hoa hồng đỏ.” Harve cười khổ nói, “Phiền cậu thay tôi nói lời cám ơn đến bạn của cậu, Kino.”
“Đương nhiên không thành vấn đề, bọn họ cũng ở đây… Di, vừa rồi còn đứng kia.” Kino hướng chỗ Đường Phong đứng nhìn qua, dưới tàng cây đã không còn bóng người, không biết bọn người Đường Phong cùng Charles rời đi khi nào.
“Có thể là quay về trong xe.” Kino cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, hắn áy náy hướng Harve nói : « Lần sau giới thiệu để hai người làm quen vậy, hiện tại cậu ấy là bạn diễn của tôi, chúng tôi đang đóng chung một bộ phim, cậu ấy là một chàng trai xuất sắc. »
« Tốt. » Harve cười.
Kino cùng Harve hàn huyên hai câu rồi nói lời từ biệt, lúc Kino rời đi Harve còn đang ngây người nhìn ngôi mộ của Fiennes, đường nhìn vẫn luôn dừng lại trên ba bó hoa hông đỏ.
Có thể chỉ là trùng hợp chăng ?
…
…
Kino ở một quán cà phê nhỏ gần đó tìm được bọn người Đường Phong, hôm nay thay Fiennes tảo mộ khiến tâm tình của hắn thả lỏng không ít, trước kia luôn không có dũng khí đi tảo mộ cho người kia, đến khi chân chính thực hiện liền cảm thấy mọi thứ rộng mở sáng sủa hơn.
Mấy người đều gọi cà phê cùng một ít điểm tâm ngọt, Đường Phong yên lặng gọi một phần chocolate dung nham mà cậu thích ăn nhất, nhiệt lượng có hơi cao, nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu có lý do phóng túng chính mình.
Thoạt nhìn bề ngoài không quá khác với bánh ga-tô, thế nhưng lúc dùng nĩa cắt ra ngươi mới phát hiện bên trong của nó có bao nhiêu mềm mại, ngọt ngào lại nóng cháy, lúc ăn khiến cho lòng người cũng phải dao động.
Duy nhất không tốt là…
« Người đàn ông vừa rồi là ai, Kino, cậu thoạt nhìn cùng người kia rất quen thuộc, úc, tôi biết rồi, kỳ thực cậu đặc biệt thích những người đàn ông thành thục phải không ? » Charles một bộ ta biết mà cùng Kino ở đối diện bắt đầu đấu võ mồm, Đường Phong nhìn Charles liền biết người này bắt đầu buồn chán cần tìm một ít chuyện để làm.
Kino hừ lạnh một tiếng, nâng lên tách cà phê hớp một ngụm, không để ý đến khiêu khích của Charles mà trực tiếp nói chuyện với Đường Phong : « Người đó gọi là Harve, là bác sĩ trưởng chuyên trị bệnh cho Fiennes lúc còn sống, tôi quen biết anh ấy sau khi Fiennes qua đời, anh ấy là một người tốt, có thu nhập ổn định lại không sai, gia đình tốt đẹp, kỳ thực lễ tang của Fiennes đều do anh ấy chủ trì. »
Đường Phong ăn bánh ga-tô chocolate dung nham, uống cà phê, nghĩ phải đi đâu để có thêm bữa ăn no đủ, đương nhiên, người trả tiền không phải là cậu.
Cậu thoạt nhìn rất trấn định, nhưng cuối cùng lại ăn hết hai khối bánh ga-tô.
Ăn cơm tối xong lại đi uống trà, bốn người đại nam nhân oanh oanh liệt liệt dự định đi quán rượu, quán rượu là đề nghị của Lục Thiên Thần, Charles không nói gì, Đường Phong lại muốn ở một mình vào một buổi tối như thế này, vô cùng không khách khí đem người khác đuổi ra ngoài, một mình ở trong phòng.
Mặt hướng về những ngọn đèn huy hoàng vào đêm của Los Angeles, Đường Phong một người ngâm mình ở trong một cái bồn tắm lớn bên cạnh cửa sổ thủy tinh trong suốt kéo dài xuống tận dưới đất, đốt huân hương, mở nhạc jazz, cậu chậm rãi nhắm mắt rồi trượt xuống, cho đến khi cả người đều chìm vào trong nước.
Nước đã dần dần lạnh, tay và chân cũng dần trở nên lạnh lẽo, sau đó giống như có từng luồng nước đá thi nhau ép chặt nơi lồng ngực, cậu còn nhớ rõ cái cảm giác ngay lúc chết kia, người giống như tiến vào một biển băng, càng trầm càng sâu, áp lực nước nghiền ép tim của cậu, đó là loại cảm giác đau đớn giống như cậu sắp bị xé nát.
Cậu bắt đầu hô hấp dồ dập, toàn thân lạnh lẽo, sau đó bắt đầu hoảng hốt, khẩn trương, hoa mắt, một thân mồ hôi lạnh.
Có thể chỉ là một phút, cũng có thể là đã trôi qua rất lâu, cuối cùng cậu từ trong đau đớn kịch liệt thoát khỏi cơn hôn mê.
Không, chuẩn xác mà nói phải là đã chết.
« Ào —»
« Aha ! » Chàng trai mạnh ngồi bât dậy trong bồn tắm, phổi bị ngộp thúc đẩy cậu từng ngụm từng ngụm hút không khí, trong lồng ngực phát ra tiếng thở kịch liệt.
Ngực có chút đau, nhưng không còn đau đến tê tâm liệt phế như trước.
Từ trong phòng tắm đi ra tùy tiện mặc vào một kiện áo tắm màu trắng tinh khiết, Đường Phong đi tới phòng ngủ mở ra điện thoại di động, bên trong có một tin nhắn của Lục Thiên Thần, cậu nhìn thoáng qua tin nhắn rồi mỉm cười, cái tên kia ở đối diện còn bày đặt gửi tin nhắn cho cậu, không biết lại nghĩ ra trò gì.
Do dự một hồi vẫn chọn mở ra để kiểm tra nội dung.
[ Mười một giờ mười một phút tối, đứng ở trước cửa sổ sát đất] Đường Phong đưa mắt nhìn đồng hồ, vừa lúc là mười một giờ ba phút, còn kém tám phút nữa.
Trước tiên cậu rót cho mình một ly rượu, lại kéo một cái ghế đến trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, lúc này còn hai phút nữa mới đến thời gian Lục Thiên Thần nói.
Tên kia, không phải là muốn bắn pháo hoa cho mình xem chứ ?
Uống hai hớp rượu, điện thoại liền vang lên chuông báo, điện báo hiện lên là Lục Thiên Thần, Đường Phong mỉm cười đón điện thoại.
« Anh lại muốn làm gì ? »
Lục Thiên Thần sau khi tỏ tình liền bắt đầu tặng cho Đường Phong một ít vật nhỏ, như la hoa tươi cùng điểm tâm ngọt tinh xảo, sau đó mỗi ngày đều nhắn cho cậu một ít tinh nhắn dỗ ngon dỗ ngọt, sáng sớm vừa thấy mặt thì Lục Thiên Thần khó có được thấp thoáng mỉm cười cùng tâm tình phá lệ sảng khoái nói một tiếng « Sớm an », hành động vô cùng truyền thống lại lãng mạn, có thể là không có bao nhiêu mới mẻ, nhưng ít ra sẽ không khiến người cảm thấy đáng ghét.
[ Nhắc cậu chú ý ngoài cửa sổ, sợ cậu không thấy tin nhắn của tôi]
« Anh chuẩn bị làm gì ? »
[Đến lúc rồi, mười, chín, tám, bảy…] Lục Thiên Thần ở đầu điện thoại bên kia bắt đầu đếm ngược.
Lúc đếm tới một, Đường Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như cậu nghĩ, vô số pháo hoa thi nhau nở rộ ở phía xa, hồng, trắng, lam… vô số hình dạng cùng màu sắc của pháo hoa khiến bầu trời nguyên bản lờ mờ nhiễm lên nhãng tầng màu sắc bất đồng.
Khung cảnh như thế này Đường Phong đã từng trải qua vô số lần trong phim ảnh, nhưng đây đều là lễ vật tặng cho người khác.
Nhìn thấy trong phim là một chuyện, tận mắt nhìn thấy trong cuộc sống của mình lại là một chuyện.
Tại một khắc này Đường Phong phải thừa nhận, cậu có vui vẻ, cũng có cảm động.
Mọi người lúc nhìn đến một người thành thục lại kiên cường thường quên đi đối phương cũng là môt người sinh động, người có bề ngoài kiên cường đương nhiên cũng sẽ buồn sẽ đau, chỉ là không quen để lộ ra ngoài, mà những người khác cũng quen dành sự che chở cho ngững người họ cảm thấy thương tiếc, quên đi một ít người khác có thói quen tự chịu đựng.
Trên thế giới này không ai cự tuyệt quan tâm cùng yêu thương của ngươi, chỉ phụ thuộc vào ngươi là xuất phát từ thật tình hay giả dối.
Thanh âm nở rộ của pháo hoa như vang lên bên tai của Đường Phong, chàng trai nhìn bầu trời sáng rực màng dầng cong lên khóe môi, này tính là một sinh nhật không sai.
[ Thích không ?]
« Ân… phi thường phi thường cũ, thế nhưng cũng không tệ lắm. » Đường Phong nghẹn cười gật đầu, tay chống đầu trả lời.
Đối phương trầm mặc chốc lát, lúc Đường Phong cho rằng Lục Thiên Thần muốn cúp điện thoại thì người kia nói thêm [ Mở cửa cho tôi.]
« Quá muộn rồi.]
[Đường Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.]
[Có thể nói vào ngày mai.]
[Hôm nay là sinh nhật của Fiennes.]
« Cho nên ? » Không biết vì sao đối phương đột nhiên nhắc tới chuyện này, Đường Phong hơi khẩn trương một chút, lẽ nào bị phát hiện rồi ? Bất quá bị phát hiện cũng không có gì, cậu không ngại nói cho người khác biết chuyện này, chỉ cần đối phương có thể chấp nhận được.
[ Không bằng cậu nói cho tôi biết, quan hệ giữa cậu và anh ta]
Thật đúng là nhắc tới Fiennes, Đường Phong biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, dù sao sau khi cậu sống lại vẫn luôn dựa theo cách sống của mình mà sinh hoạt, không có chút nào giống với Đường Phong trước kia, chỉ là cậu không ngờ rằng Lục Thiên Thần sẽ đem cậu liên hệ với Fiennes, độ nhạy cảm của người kia thực sự không thể xem thường a. « Anh tới phòng của tôi đi. » Đường Phong nói xong liền cúp điện thoại, cậu hít sâu một hơi ngắm nhìn pháo hoa vẫn nở rộ ngoài cửa sổ như cũ, không biết tối hôm nay cậu có đem bí mật của mình nói ra hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất