Chương 102: Pn3: Lạc viêm kiềm: Không có nếu như
Cậu muốn quên rất nhiều thứ, nhưng lại luôn không thể quên.
Ví như lúc còn nhỏ không thể nào quên được chuyện mẹ cậu qua đời không lâu thì ba đã cưới một đại tiểu thư về. Ví như lúc còn nhỏ, trong ngày mưa gió đó cậu gặp được người đàn ông đầu tiên cậu yêu, lại ví như khi còn trẻ, tại thang máy cậu đã gặp được thiếu niên khiến trái tim rung động.
Hôm nay bản thân đã chẳng còn nhỏ nữa, rõ ràng là một thanh niên hai mươi sáu tuổi nhưng cậu lại cảm giác mình tang thương[1] như một ông già.
“Tổng giám đốc, đây là bản fax hợp đồng công ty XX vừa gửi tới.” Thư ký đặt bản hợp đồng trên bàn cậu “Ngày mai bọn nhỏ ở cô nhi viện Hạnh Phúc [2] muốn tổ chức một buổi hợp xướng tri ân, mấy nhân viên bên đó gửi lời mời tất cả nhà hảo tâm đến tham dự, vừa rồi viện trưởng có gọi điện thoại tới mời, tổng giám đốc có đi không ạ?”
Ngôi nhà Hạnh Phúc? Cậu ngẩn người, là nơi Đan Á Đồng ở khi còn bé sao? Thoáng suy tư một hồi, cậu nhẹ gật đầu “Lịch làm việc ngày mai, để trống giúp tôi.”
Những năm qua, cậu có giúp đỡ cho hai cô nhi viện cùng một số hộ gia đình khó khăn ở vùng núi. Các phương tiện truyền thông đều nói cậu là nhà từ thiện này nọ, cậu cảm thấy thật buồn cười, cậu làm vậy không phải là vì thương người mà chỉ bởi người cậu yêu đều lớn lên từ những nơi đó mà thôi.
Thư kí ra ngoài, cậu cũng không có tâm trạng coi những giấy tờ kia. Đứng trước cửa sổ, hồi tưởng lại từng sự kiện một khi còn trẻ.
Lần đầu gặp gỡ Cảnh An Tước, yêu thương Cảnh An Tước, tìm ra cảm giác quen thuộc của người kia trên người Đan Á Đồng, còn có lúc bản thân trở nên kì lạ trước mặt Đan Á Đồng, lúc bối rối khi phát hiện mình thích Đan Á Đồng, đến cuối cùng bất đắc dĩ buông tay. Tất cả đều như cách một thế hệ, nhớ tới có chút không thật, nhưng rồi lại làm cho con người ta không thể nào quên.
Rời khỏi giới giải trí đã 8 năm, từ một tiểu Thiên vương kiêu ngạo mười tám tuổi cậu đã trở thành một tổng giám đốc chững chạc của một công ty trong mắt người khác, dường như cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Thỉnh thoảng cậu cũng nghe được một ít tin tức về Đan Á Đồng, như khi anh ấy hợp tác cùng đạo diễn tên tuổi, ký hợp đồng đại diện sản phẩm quốc tế, hoặc là scandal cùng ai đó.
Cậu đang suy nghĩ, có lẽ Tiếu Tử Mặc thích ăn dấm chua kia lúc thấy những bài báo đó hẳn sẽ khó chịu lắm đây. Ngày thường cũng sẽ có đôi khi hợp tác cùng Tiếu thị, nhưng cậu rất ít khi thấy Đan Á Đồng, không khéo là Tiếu Tử Mặc không muốn mình và Đan Á Đồng gặp mặt đây mà. Thỉnh thoảng trong các bữa tiệc nhìn thấy thì cũng chỉ khách sáo nói cùng nhau đôi ba câu, chưa nói được lúc thì Tiếu Tử Mặc sẽ thình lình xuất hiện sau lưng, sau đó dùng mọi thủ đoạn vô sỉ để mang Đan Á Đồng đi mất.
Châm một điếu thuốc, cậu cười gượng. Tám năm khiến cậu biết buông tay phần nào, cũng làm cậu học được không ít chuyện. Trên đời này cũng chẳng có ai định hình rồi mà không thay đổi gì, giống như cảnh tượng cậu cả Tiếu gia giờ đã ly hôn với vợ, cả ngày ra ra vào vào tại các quán bar, thoạt nhìn chán nản vô cùng.
Chuyện cậu cả và cậu hai nhà họ Tiếu bất hòa với nhau rất nhiều người biết, nguyên nhân trong đó có lẽ là bởi vì gia đình, cũng có thể là bởi vì tranh đoạt tài sản. Nhưng cậu lại cảm thấy, trong chuyện này nguyên nhân là Đan Á Đồng.
Đan Á Đồng không thích Tiếu Trình Ngự. Trong một bữa tiệc thấy Đan Á Đồng lạnh lùng nhìn Tiếu Trình Ngự thì cậu đã biết, Đan Á Đồng căm ghét người đàn ông kia. Cậu cười khổ, người đàn ông có thể bị Đan Á Đồng ghét bỏ thật đúng là không nhiều lắm.
Buổi chiều cùng một khách hàng lớn dùng bữa tối, vị khách này là người ngoại quốc, nói rất muốn ăn các món ăn của nước Z, nên cậu dẫn người này đến một quán ăn Trung Quốc mới mở.
Vào quán ăn Trung Quốc, cậu liền đụng mặt Tiếu Tử Mặc đang xách túi đồ ăn. Liếc nhìn cái túi trong tay hắn “Tổng giám đốc Tiếu, chào anh.”
Tiếu Tử Mặc đương nhiên là bất ngờ khi gặp được cậu, nhưng rất nhanh mỉm cười, rồi bắt tay với cậu, sau đó dùng tiếng Anh chào hỏi vị khách đi cùng cậu. Cậu không khỏi nghĩ, người này không hổ là Thiên vương trong giới giải trí, thái độ bên ngoài thật khiến người ta chẳng thể nào nhìn ra tâm tư của anh ta.
“À, anh là Thiên Trần phải không?” Vị khách hàng người nước ngoài rõ ràng có chút kích động “Tôi nhớ ra rồi, hai người là diễn viên đóng vai Thiên Trần và Nhiễm Trúc!” Dùng thứ tiếng phổ thông không được sõi lắm nói, sau đó, vị khách nước ngoài lấy ra một cuốn sổ nhỏ “Hai người cho tôi xin chữ ký nhé, tôi rất thích phim “Ngàn năm” của hai người, còn có cậu Đan nước Z, vài ngày trước có chiếu phim mới của Đan, các anh có xem không?”
Hai người đồng thời trầm mặc, bọn họ có thể nói mình còn sưu tầm sao? Chẳng qua, Đan Á Đồng và anh có quan hệ gì, anh thích cái khỉ gì hả!
Chịu đựng cảm giác không được vui sướng lắm trong lòng, cậu ký tên, chờ đến khi Tiếu Tử Mặc đi, cậu mới dẫn khách vào phòng VIP. Những vật kia Tiếu Tử Mặc đều đem cho Á Đồng đây, chứ không với cá tính của anh ta sao có thể chạy xe xa như vậy chỉ để mua mấy vật này.
Hừ, rõ ràng có thể kêu người làm mua cho, đỡ bản thân phải đi. Chơi cái bài “nhu tình” làm gì, cha này thoạt nhìn cũng không đơn giản tí nào, tìm nhiều thủ đoạn với Đan Á Đồng…
Ánh mắt của cậu buồn bã, thật ra tìm nhiều thủ đoạn như vậy cũng bởi vì quan tâm thôi. Nếu như không quan tâm, sao cam lòng tốn nhiều công sức làm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ.
Đến đêm thì đàm phán thành công hợp đồng, cũng chẳng có cảm giác vui hay không vui, chỉ là cậu cảm thấy bản thân không thất trách khi ngồi ở vị trí này.
Sáng sớm ngày thứ hai, cậu cùng một trợ lý lái xe tới cô nhi viện. Đến nơi, cậu phát hiện không chỉ có doanh nhân mà còn một ít nghệ sĩ hạng hai xuất hiện.
Xuống xe rồi nhanh chóng ngồi xuống một vị trí, nghiêng đầu liền thấy Hạ Tây Xuyên cùng một nghệ sĩ nói gì đó. Cậu mỉm cười, lúc trước bản thân rời khỏi giới giải trí, Hạ Tây Xuyên là có chút không cam lòng, hiện tại trên tay anh ta cũng có vài người, còn Lạc Viêm Kiềm của tám năm trước thì liệu có bao nhiêu người nhớ được đây.
“Anh Lạc.” Nhân viên ở cô nhi viện nhận ra cậu, thân thiện bước đến chào hỏi. Bởi vì phần biểu diễn của tụi nhỏ còn chưa bắt đầu nên nhân viên cũng dẫn cậu đi thăm quan hoàn cảnh chung của nơi này.
Điều kiện sống của đám nhỏ cũng khá lắm, trong vườn có một số trò chơi phổ biến, giờ đang có mấy đứa bé đang chơi, cười rất vui vẻ.
Cậu cảm thấy mình quyên số tiền kia thật không uổng phí, thuận miệng hỏi “Cây gạo ở chỗ nào thế ạ?”
“Cây gạo?!” Nhân viên cô nhi viện thắc mắc hỏi lại “Cây gạo nào?”
“Cô nhi viện các cô không có cây gạo sao?” Cậu dừng một chút “Ý của em là, trước kia có không… à… ví dụ như khi Đan Á Đồng còn ở cô nhi?”
Nhân viên công tác lắc đầu “Tôi đã ở nơi này hơn hai mươi năm rồi, ở đây không có trồng cây gạo nào. Tuy tuổi tôi đã lớn, nhưng vẫn còn nhớ khá rõ.”
“Thật à?” Lông mi cậu khẽ run lên, không có cây gạo sao? Cậu nhớ người kia nói sau mười hai giờ trưa, trời nóng nực nên anh ấy thích ngồi dưới gốc cây gạo đọc sách. Nhưng, chỗ này không có cây nào gọi là cây gạo cả.
Hóa ra, cho dù là lúc đó, anh ấy cũng nói dối với mình sao?
“A, tôi nhớ ra rồi. Tôi có nghe một người bạn ở bên cô nhi viện khác nói, bên ấy có rất nhiều cây gạo đó.” nhân viên công tác thấy sắc mặt cậu có chút không tốt, chẳng biết thế nào, liền bồi thêm một câu như vậy.
Cậu không có hứng thú với cô nhi viện khác, cũng không tiếp tục hỏi về cô nhi viện này, tầm mắt rơi vào đám nhỏ đang chơi đùa, nói dối…
“Cô nhi viện bên đó cũng được anh Lạc giúp đỡ, bạn tôi nói rất cảm ơn anh.” nhân viên công tác không phát hiện ra cậu đang lơ đãng, tiếp tục nói.
“Em cứu trợ?” Cậu có chút kinh ngạc nhìn cô nhân viên, cậu có chuyển khoản cho hai cô nhi viện, chẳng lẽ là…
“Đúng vậy, là cô nhi viện Duyệt đó. Nghe nói bên đó có một đại minh tinh rất nổi tiếng hồi nhỏ cũng thích ngồi dưới cây gạo đọc sách, anh ta tên gì nhỉ… Cảnh…” Nhân viên của viện thật sự không nhớ được tên của nghệ sĩ đã chết hơn mười năm về trước “Dù sao nghe nói người kia mười năm trước chính là nghệ sĩ nổi tiếng nhất, còn có…”
Cô nhân viên còn nói gì đó, nhưng cậu nghe không rõ nữa rồi, trong đầu chỉ hiển hiện một câu —– nghe nói một đại minh tinh rất nổi tiếng hồi nhỏ cũng thích ngồi dưới cây gạo đọc sách.
Cậu còn nhớ rõ tám năm trước, thiếu niên kia dùng ánh mắt mà bản thân cậu không hiểu nổi nói với mình, nói anh ấy thích ngồi đọc sách dưới cây gạo. Rồi anh ấy hỏi mình có thật yêu thích Cảnh An Tước không, khi nghe mình nói mình thích Cảnh An Tước, anh ấy cười thật kỳ quái. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên thiếu niên ngồi trong xe của mình, nghe được tiếng hát của Cảnh An Tước đã hỏi mình có thích Cảnh An Tước không, rồi lộ ra biểu hiện quái dị.
Anh ấy nói không thích Cảnh An Tước, nhưng lại nhớ rõ lời bài hát của Cảnh An Tước, diễn hoàn hảo những thước phim đã qua. Anh ấy rõ ràng là một người mới vào nghề nhưng lại có diễn xuất cùng khả năng xử lý chất giọng như cấp bậc Thiên vương, anh ấy thong dong đối mặt với giới truyền thông không giống như một tân binh. Anh ấy cố ý chèn ép Cố Sâm kẻ đã hại chết Hàn Tinh. Tất cả chuyện này, tất cả đã sớm nói rõ anh ấy đặc biệt, tại sao mình không nghĩ đến… Hay là nói, bản thân thật sự yêu chưa đủ sâu đậm?
Tám năm trước, dưới cây gạo anh ấy hỏi mình có phải thích Cảnh An Tước không, có lẽ đó chính là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu khi đó bản thân nhớ được chuyện lúc Cảnh An Tước còn nhỏ thì tốt rồi, nếu như…
Không có nếu như, đã không có nếu như. Cậu nhắm mắt lại, trời đất một mảnh tối tăm, bên tai một hồi yên tĩnh. Hóa ra anh đứng gần tôi như vậy, hóa ra bản thân khiến phần tình yêu trong tay mình trốn đi mất, hóa ra không phải ông trời bất công, mà là mình không biết quý trọng.
Sau đó không lâu, giới giải trí liền oanh động, bởi Lạc Viêm Kiềm vốn rời khỏi giới giải trí đã tám năm nay lại chuẩn bị tự đầu tư một bộ phim cho riêng mình, bộ phim có tên gọi “Gió thổi qua”. Nội dung phim kể về một thiếu niên nhà giàu thầm mến một ngôi sao, nhưng minh tinh này không biết, lúc thiếu niên chuẩn bị ngỏ lời thì người kia bị tai nạn giao thông mà qua đời.
Từ đó về sau, thiếu niên dựa vào thế lực của gia tộc bước vào giới giải trí, trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng. Đúng lúc này, bên cạnh anh ta lại xuất hiện một người mới, người có nụ cười ôn hòa kia đã dần khiến trái tim vốn lạnh lùng…Câu chuyện tiếp tục triển khai.
Kết thúc bộ phim rất buồn, thiếu niên đã trở thành một ông già đầu bạc, nhớ lại chuyện của ông với ngôi sao đó, lại nhớ đến người mới vào nghề ngày nào đã kết hôn hơn nữa trở nên vô cùng nổi tiếng. Về sau vô tình phát hiện người mới vào nghề kia kỳ thật chính là minh tinh sống lại, người kia cũng đã từng vô tình cho ám hiệu, còn có những thói quen nhỏ nhặt thường ngày của người đó, đều chứng minh người đó chính là minh tinh kia.
Lúc này, ông già đầu bạc lệ rơi đầy mặt, lúc trời xế chiều, toàn bộ thế giới trở thành một màu tối đen, bộ phim cũng kết thúc.
Lạc Viêm Kiềm đã hai mươi sáu tuổi nhưng khi đóng vai niên thiếu vẫn khiến khán giả không nhìn ra tuổi tác, cả bộ phim rất cảm động, người xem đều có một tâm trạng tiếc nuối. Rất nhiều khán giả sau khi coi phim xong đều nói, đây là bộ phim giúp họ học được một điều, đó là biết quý trọng.
Lạc Viêm Kiềm nói, đây thật sự là bộ phim cuối cùng của cậu, vì sau này cậu sẽ không bao giờ đóng phim nữa.
Có phóng viên hỏi siêu sao quốc tế Đan Á Đồng có xem bộ phim đang đứng đầu phòng vé nội địa không, Đan Á Đồng trả lời “Đã xem qua.”
Phóng viên lại hỏi cậu có cảm tưởng gì, một người có sở trường ăn nói như Đan Thiên vương vậy mà lần này lại trầm mặc hồi lâu, rồi mới nói một câu “Phim rất hay.”
Phỏng vấn xong, phóng viên nói nhỏ ở bên dưới “Lúc tôi phỏng vấn, Đan Thiên vương có vẻ trầm mặc lắm. Chắc tại phim này quá xúc động, khiến người xem cảm thấy được sự tiếc nuối. Tôi nghĩ, Đan Thiên vương nói “rất hay” là quá đúng, có lẽ ngoài một chữ “hay” ra thì không còn từ ngữ nào có thể hình dung được bộ phim này.”
Mặt trời chiều ngả về tây, người đàn ông đọc quyển tạp chí cầm trong tay, trên tạp chí có bài viết liên quan đến Đan Á Đồng, tiêu đề là —- Đan Thiên vương đánh giá “Gió thổi qua” rất hay.
Chút ánh sáng còn sót lại của buổi trời chiều cũng từng chút từng chút mờ nhạt, một giọt nước trong suốt từ đôi mắt rũ xuống của người đàn ông rớt lên trang giấy, sau đó rơi xuống đất, rồi lặng lẽ biến mất.
[1] Tang thương沧桑: theo sách “Thần tiên truyện” có chép: “Ma Cô bảo rằng: từ trước tới nay đã thây biển Đông ba lần hóa thành nương dâu”, sau lấy câu “沧海桑田tang hải thương điền” (bãi bể nương dâu) để trỏ cuộc đời dâu bể, đổi thay khôn lường vậy. (Credit: trannhuong)
[2] 歡樂: Hoan nhạc – Tên nó là viện mồ côi Hoan Nhạc, theo ta hiểu cũng là hạnh phúc, vui sướng, nên chọn cái tên Hạnh Phúc cho dễ thương:”>
Ví như lúc còn nhỏ không thể nào quên được chuyện mẹ cậu qua đời không lâu thì ba đã cưới một đại tiểu thư về. Ví như lúc còn nhỏ, trong ngày mưa gió đó cậu gặp được người đàn ông đầu tiên cậu yêu, lại ví như khi còn trẻ, tại thang máy cậu đã gặp được thiếu niên khiến trái tim rung động.
Hôm nay bản thân đã chẳng còn nhỏ nữa, rõ ràng là một thanh niên hai mươi sáu tuổi nhưng cậu lại cảm giác mình tang thương[1] như một ông già.
“Tổng giám đốc, đây là bản fax hợp đồng công ty XX vừa gửi tới.” Thư ký đặt bản hợp đồng trên bàn cậu “Ngày mai bọn nhỏ ở cô nhi viện Hạnh Phúc [2] muốn tổ chức một buổi hợp xướng tri ân, mấy nhân viên bên đó gửi lời mời tất cả nhà hảo tâm đến tham dự, vừa rồi viện trưởng có gọi điện thoại tới mời, tổng giám đốc có đi không ạ?”
Ngôi nhà Hạnh Phúc? Cậu ngẩn người, là nơi Đan Á Đồng ở khi còn bé sao? Thoáng suy tư một hồi, cậu nhẹ gật đầu “Lịch làm việc ngày mai, để trống giúp tôi.”
Những năm qua, cậu có giúp đỡ cho hai cô nhi viện cùng một số hộ gia đình khó khăn ở vùng núi. Các phương tiện truyền thông đều nói cậu là nhà từ thiện này nọ, cậu cảm thấy thật buồn cười, cậu làm vậy không phải là vì thương người mà chỉ bởi người cậu yêu đều lớn lên từ những nơi đó mà thôi.
Thư kí ra ngoài, cậu cũng không có tâm trạng coi những giấy tờ kia. Đứng trước cửa sổ, hồi tưởng lại từng sự kiện một khi còn trẻ.
Lần đầu gặp gỡ Cảnh An Tước, yêu thương Cảnh An Tước, tìm ra cảm giác quen thuộc của người kia trên người Đan Á Đồng, còn có lúc bản thân trở nên kì lạ trước mặt Đan Á Đồng, lúc bối rối khi phát hiện mình thích Đan Á Đồng, đến cuối cùng bất đắc dĩ buông tay. Tất cả đều như cách một thế hệ, nhớ tới có chút không thật, nhưng rồi lại làm cho con người ta không thể nào quên.
Rời khỏi giới giải trí đã 8 năm, từ một tiểu Thiên vương kiêu ngạo mười tám tuổi cậu đã trở thành một tổng giám đốc chững chạc của một công ty trong mắt người khác, dường như cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Thỉnh thoảng cậu cũng nghe được một ít tin tức về Đan Á Đồng, như khi anh ấy hợp tác cùng đạo diễn tên tuổi, ký hợp đồng đại diện sản phẩm quốc tế, hoặc là scandal cùng ai đó.
Cậu đang suy nghĩ, có lẽ Tiếu Tử Mặc thích ăn dấm chua kia lúc thấy những bài báo đó hẳn sẽ khó chịu lắm đây. Ngày thường cũng sẽ có đôi khi hợp tác cùng Tiếu thị, nhưng cậu rất ít khi thấy Đan Á Đồng, không khéo là Tiếu Tử Mặc không muốn mình và Đan Á Đồng gặp mặt đây mà. Thỉnh thoảng trong các bữa tiệc nhìn thấy thì cũng chỉ khách sáo nói cùng nhau đôi ba câu, chưa nói được lúc thì Tiếu Tử Mặc sẽ thình lình xuất hiện sau lưng, sau đó dùng mọi thủ đoạn vô sỉ để mang Đan Á Đồng đi mất.
Châm một điếu thuốc, cậu cười gượng. Tám năm khiến cậu biết buông tay phần nào, cũng làm cậu học được không ít chuyện. Trên đời này cũng chẳng có ai định hình rồi mà không thay đổi gì, giống như cảnh tượng cậu cả Tiếu gia giờ đã ly hôn với vợ, cả ngày ra ra vào vào tại các quán bar, thoạt nhìn chán nản vô cùng.
Chuyện cậu cả và cậu hai nhà họ Tiếu bất hòa với nhau rất nhiều người biết, nguyên nhân trong đó có lẽ là bởi vì gia đình, cũng có thể là bởi vì tranh đoạt tài sản. Nhưng cậu lại cảm thấy, trong chuyện này nguyên nhân là Đan Á Đồng.
Đan Á Đồng không thích Tiếu Trình Ngự. Trong một bữa tiệc thấy Đan Á Đồng lạnh lùng nhìn Tiếu Trình Ngự thì cậu đã biết, Đan Á Đồng căm ghét người đàn ông kia. Cậu cười khổ, người đàn ông có thể bị Đan Á Đồng ghét bỏ thật đúng là không nhiều lắm.
Buổi chiều cùng một khách hàng lớn dùng bữa tối, vị khách này là người ngoại quốc, nói rất muốn ăn các món ăn của nước Z, nên cậu dẫn người này đến một quán ăn Trung Quốc mới mở.
Vào quán ăn Trung Quốc, cậu liền đụng mặt Tiếu Tử Mặc đang xách túi đồ ăn. Liếc nhìn cái túi trong tay hắn “Tổng giám đốc Tiếu, chào anh.”
Tiếu Tử Mặc đương nhiên là bất ngờ khi gặp được cậu, nhưng rất nhanh mỉm cười, rồi bắt tay với cậu, sau đó dùng tiếng Anh chào hỏi vị khách đi cùng cậu. Cậu không khỏi nghĩ, người này không hổ là Thiên vương trong giới giải trí, thái độ bên ngoài thật khiến người ta chẳng thể nào nhìn ra tâm tư của anh ta.
“À, anh là Thiên Trần phải không?” Vị khách hàng người nước ngoài rõ ràng có chút kích động “Tôi nhớ ra rồi, hai người là diễn viên đóng vai Thiên Trần và Nhiễm Trúc!” Dùng thứ tiếng phổ thông không được sõi lắm nói, sau đó, vị khách nước ngoài lấy ra một cuốn sổ nhỏ “Hai người cho tôi xin chữ ký nhé, tôi rất thích phim “Ngàn năm” của hai người, còn có cậu Đan nước Z, vài ngày trước có chiếu phim mới của Đan, các anh có xem không?”
Hai người đồng thời trầm mặc, bọn họ có thể nói mình còn sưu tầm sao? Chẳng qua, Đan Á Đồng và anh có quan hệ gì, anh thích cái khỉ gì hả!
Chịu đựng cảm giác không được vui sướng lắm trong lòng, cậu ký tên, chờ đến khi Tiếu Tử Mặc đi, cậu mới dẫn khách vào phòng VIP. Những vật kia Tiếu Tử Mặc đều đem cho Á Đồng đây, chứ không với cá tính của anh ta sao có thể chạy xe xa như vậy chỉ để mua mấy vật này.
Hừ, rõ ràng có thể kêu người làm mua cho, đỡ bản thân phải đi. Chơi cái bài “nhu tình” làm gì, cha này thoạt nhìn cũng không đơn giản tí nào, tìm nhiều thủ đoạn với Đan Á Đồng…
Ánh mắt của cậu buồn bã, thật ra tìm nhiều thủ đoạn như vậy cũng bởi vì quan tâm thôi. Nếu như không quan tâm, sao cam lòng tốn nhiều công sức làm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ.
Đến đêm thì đàm phán thành công hợp đồng, cũng chẳng có cảm giác vui hay không vui, chỉ là cậu cảm thấy bản thân không thất trách khi ngồi ở vị trí này.
Sáng sớm ngày thứ hai, cậu cùng một trợ lý lái xe tới cô nhi viện. Đến nơi, cậu phát hiện không chỉ có doanh nhân mà còn một ít nghệ sĩ hạng hai xuất hiện.
Xuống xe rồi nhanh chóng ngồi xuống một vị trí, nghiêng đầu liền thấy Hạ Tây Xuyên cùng một nghệ sĩ nói gì đó. Cậu mỉm cười, lúc trước bản thân rời khỏi giới giải trí, Hạ Tây Xuyên là có chút không cam lòng, hiện tại trên tay anh ta cũng có vài người, còn Lạc Viêm Kiềm của tám năm trước thì liệu có bao nhiêu người nhớ được đây.
“Anh Lạc.” Nhân viên ở cô nhi viện nhận ra cậu, thân thiện bước đến chào hỏi. Bởi vì phần biểu diễn của tụi nhỏ còn chưa bắt đầu nên nhân viên cũng dẫn cậu đi thăm quan hoàn cảnh chung của nơi này.
Điều kiện sống của đám nhỏ cũng khá lắm, trong vườn có một số trò chơi phổ biến, giờ đang có mấy đứa bé đang chơi, cười rất vui vẻ.
Cậu cảm thấy mình quyên số tiền kia thật không uổng phí, thuận miệng hỏi “Cây gạo ở chỗ nào thế ạ?”
“Cây gạo?!” Nhân viên cô nhi viện thắc mắc hỏi lại “Cây gạo nào?”
“Cô nhi viện các cô không có cây gạo sao?” Cậu dừng một chút “Ý của em là, trước kia có không… à… ví dụ như khi Đan Á Đồng còn ở cô nhi?”
Nhân viên công tác lắc đầu “Tôi đã ở nơi này hơn hai mươi năm rồi, ở đây không có trồng cây gạo nào. Tuy tuổi tôi đã lớn, nhưng vẫn còn nhớ khá rõ.”
“Thật à?” Lông mi cậu khẽ run lên, không có cây gạo sao? Cậu nhớ người kia nói sau mười hai giờ trưa, trời nóng nực nên anh ấy thích ngồi dưới gốc cây gạo đọc sách. Nhưng, chỗ này không có cây nào gọi là cây gạo cả.
Hóa ra, cho dù là lúc đó, anh ấy cũng nói dối với mình sao?
“A, tôi nhớ ra rồi. Tôi có nghe một người bạn ở bên cô nhi viện khác nói, bên ấy có rất nhiều cây gạo đó.” nhân viên công tác thấy sắc mặt cậu có chút không tốt, chẳng biết thế nào, liền bồi thêm một câu như vậy.
Cậu không có hứng thú với cô nhi viện khác, cũng không tiếp tục hỏi về cô nhi viện này, tầm mắt rơi vào đám nhỏ đang chơi đùa, nói dối…
“Cô nhi viện bên đó cũng được anh Lạc giúp đỡ, bạn tôi nói rất cảm ơn anh.” nhân viên công tác không phát hiện ra cậu đang lơ đãng, tiếp tục nói.
“Em cứu trợ?” Cậu có chút kinh ngạc nhìn cô nhân viên, cậu có chuyển khoản cho hai cô nhi viện, chẳng lẽ là…
“Đúng vậy, là cô nhi viện Duyệt đó. Nghe nói bên đó có một đại minh tinh rất nổi tiếng hồi nhỏ cũng thích ngồi dưới cây gạo đọc sách, anh ta tên gì nhỉ… Cảnh…” Nhân viên của viện thật sự không nhớ được tên của nghệ sĩ đã chết hơn mười năm về trước “Dù sao nghe nói người kia mười năm trước chính là nghệ sĩ nổi tiếng nhất, còn có…”
Cô nhân viên còn nói gì đó, nhưng cậu nghe không rõ nữa rồi, trong đầu chỉ hiển hiện một câu —– nghe nói một đại minh tinh rất nổi tiếng hồi nhỏ cũng thích ngồi dưới cây gạo đọc sách.
Cậu còn nhớ rõ tám năm trước, thiếu niên kia dùng ánh mắt mà bản thân cậu không hiểu nổi nói với mình, nói anh ấy thích ngồi đọc sách dưới cây gạo. Rồi anh ấy hỏi mình có thật yêu thích Cảnh An Tước không, khi nghe mình nói mình thích Cảnh An Tước, anh ấy cười thật kỳ quái. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên thiếu niên ngồi trong xe của mình, nghe được tiếng hát của Cảnh An Tước đã hỏi mình có thích Cảnh An Tước không, rồi lộ ra biểu hiện quái dị.
Anh ấy nói không thích Cảnh An Tước, nhưng lại nhớ rõ lời bài hát của Cảnh An Tước, diễn hoàn hảo những thước phim đã qua. Anh ấy rõ ràng là một người mới vào nghề nhưng lại có diễn xuất cùng khả năng xử lý chất giọng như cấp bậc Thiên vương, anh ấy thong dong đối mặt với giới truyền thông không giống như một tân binh. Anh ấy cố ý chèn ép Cố Sâm kẻ đã hại chết Hàn Tinh. Tất cả chuyện này, tất cả đã sớm nói rõ anh ấy đặc biệt, tại sao mình không nghĩ đến… Hay là nói, bản thân thật sự yêu chưa đủ sâu đậm?
Tám năm trước, dưới cây gạo anh ấy hỏi mình có phải thích Cảnh An Tước không, có lẽ đó chính là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu khi đó bản thân nhớ được chuyện lúc Cảnh An Tước còn nhỏ thì tốt rồi, nếu như…
Không có nếu như, đã không có nếu như. Cậu nhắm mắt lại, trời đất một mảnh tối tăm, bên tai một hồi yên tĩnh. Hóa ra anh đứng gần tôi như vậy, hóa ra bản thân khiến phần tình yêu trong tay mình trốn đi mất, hóa ra không phải ông trời bất công, mà là mình không biết quý trọng.
Sau đó không lâu, giới giải trí liền oanh động, bởi Lạc Viêm Kiềm vốn rời khỏi giới giải trí đã tám năm nay lại chuẩn bị tự đầu tư một bộ phim cho riêng mình, bộ phim có tên gọi “Gió thổi qua”. Nội dung phim kể về một thiếu niên nhà giàu thầm mến một ngôi sao, nhưng minh tinh này không biết, lúc thiếu niên chuẩn bị ngỏ lời thì người kia bị tai nạn giao thông mà qua đời.
Từ đó về sau, thiếu niên dựa vào thế lực của gia tộc bước vào giới giải trí, trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng. Đúng lúc này, bên cạnh anh ta lại xuất hiện một người mới, người có nụ cười ôn hòa kia đã dần khiến trái tim vốn lạnh lùng…Câu chuyện tiếp tục triển khai.
Kết thúc bộ phim rất buồn, thiếu niên đã trở thành một ông già đầu bạc, nhớ lại chuyện của ông với ngôi sao đó, lại nhớ đến người mới vào nghề ngày nào đã kết hôn hơn nữa trở nên vô cùng nổi tiếng. Về sau vô tình phát hiện người mới vào nghề kia kỳ thật chính là minh tinh sống lại, người kia cũng đã từng vô tình cho ám hiệu, còn có những thói quen nhỏ nhặt thường ngày của người đó, đều chứng minh người đó chính là minh tinh kia.
Lúc này, ông già đầu bạc lệ rơi đầy mặt, lúc trời xế chiều, toàn bộ thế giới trở thành một màu tối đen, bộ phim cũng kết thúc.
Lạc Viêm Kiềm đã hai mươi sáu tuổi nhưng khi đóng vai niên thiếu vẫn khiến khán giả không nhìn ra tuổi tác, cả bộ phim rất cảm động, người xem đều có một tâm trạng tiếc nuối. Rất nhiều khán giả sau khi coi phim xong đều nói, đây là bộ phim giúp họ học được một điều, đó là biết quý trọng.
Lạc Viêm Kiềm nói, đây thật sự là bộ phim cuối cùng của cậu, vì sau này cậu sẽ không bao giờ đóng phim nữa.
Có phóng viên hỏi siêu sao quốc tế Đan Á Đồng có xem bộ phim đang đứng đầu phòng vé nội địa không, Đan Á Đồng trả lời “Đã xem qua.”
Phóng viên lại hỏi cậu có cảm tưởng gì, một người có sở trường ăn nói như Đan Thiên vương vậy mà lần này lại trầm mặc hồi lâu, rồi mới nói một câu “Phim rất hay.”
Phỏng vấn xong, phóng viên nói nhỏ ở bên dưới “Lúc tôi phỏng vấn, Đan Thiên vương có vẻ trầm mặc lắm. Chắc tại phim này quá xúc động, khiến người xem cảm thấy được sự tiếc nuối. Tôi nghĩ, Đan Thiên vương nói “rất hay” là quá đúng, có lẽ ngoài một chữ “hay” ra thì không còn từ ngữ nào có thể hình dung được bộ phim này.”
Mặt trời chiều ngả về tây, người đàn ông đọc quyển tạp chí cầm trong tay, trên tạp chí có bài viết liên quan đến Đan Á Đồng, tiêu đề là —- Đan Thiên vương đánh giá “Gió thổi qua” rất hay.
Chút ánh sáng còn sót lại của buổi trời chiều cũng từng chút từng chút mờ nhạt, một giọt nước trong suốt từ đôi mắt rũ xuống của người đàn ông rớt lên trang giấy, sau đó rơi xuống đất, rồi lặng lẽ biến mất.
[1] Tang thương沧桑: theo sách “Thần tiên truyện” có chép: “Ma Cô bảo rằng: từ trước tới nay đã thây biển Đông ba lần hóa thành nương dâu”, sau lấy câu “沧海桑田tang hải thương điền” (bãi bể nương dâu) để trỏ cuộc đời dâu bể, đổi thay khôn lường vậy. (Credit: trannhuong)
[2] 歡樂: Hoan nhạc – Tên nó là viện mồ côi Hoan Nhạc, theo ta hiểu cũng là hạnh phúc, vui sướng, nên chọn cái tên Hạnh Phúc cho dễ thương:”>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất