Chương 12: Bộ phim sắp khởi quay
Đan Á Đồng cũng không thích món ăn Pháp lắm, chẳng qua bầu không khí tại nhà hàng này rất tốt, hơn nữa khách đến đây phần lớn đều là người trong làng giải trí.
Lắc nhẹ ly rượu đỏ, Đan Á Đồng nhìn Lạc Viêm Kiềm “Cậu hay đến chỗ này à?”
Lạc Viêm Kiềm uống một ngụm rượu đỏ “Tôi chưa tới bao giờ, chỉ là do nghe bạn bè trong giới nhắc tới, hôm nay là lần đầu tiên đấy, anh thấy sao?”
Đan Á Đồng đặt ly rượu xuống, cười nhạt nói “Cũng không tệ.”
Kiểu nhà hàng này có hệ thống bảo vệ ngăn những tay săn ảnh rất tốt, ít nhất là có sự riêng tư, cậu khẽ nhấc khóe miệng lên “Nhà hàng này của ai thế?”
Lạc Viêm Kiềm thấy Á Đồng ăn được, cậu lau khóe miệng rồi nói “Nghe nói là phu nhân một đạo diễn nào đó mở, sao thế, anh thấy hứng thú à?”
Đan Á Đồng lắc đầu, rồi thấy hai nữ nghệ sĩ đang đi tới bên cạnh, một trong hai hóa ra là người có bất hòa với mình trước đây, Millie.
Millie hiển nhiên cũng nhìn thấy Đan Á Đồng, nhưng lại thấy người ngồi bên cạnh nên chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống một cái bàn khác.
Thanh toán hóa đơn rồi cả hai đi theo lối đi đặc biệt dẫn trực tiếp đến bãi đậu xe của nhà hàng, để tránh bị đám phóng viên săn ảnh phát hiện, đến lúc lên xe xong, Lạc Viêm Kiềm mới nói “Anh và Millie kia có mâu thuẫn với nhau à?”
Đan Á Đồng sau khi cài dây an toàn vào “Hồi trước công ty đã sắp xếp tôi cùng cô ta để tạo scandal tình ái, nhưng tôi đã từ chối.”
“Hèn chi cô ta nhìn anh như vậy.” Lạc Viêm Kiềm khởi động xe “Anh đúng là chẳng giữ chút sĩ diện nào cho cô nàng đó, dù sao cô ta cũng nổi tiếng hơn anh…” nói đến đây, Lạc Viêm Kiềm ngừng lại xấu hổ ho lên một tiếng, sao cậu có thể nói trực tiếp như vậy chứ?
Đan Á Đồng thấy vẻ mặt Viêm Kiềm như vậy liền cười ra thành tiếng, cậu trai này đúng là làm cho ta thấy có vài phần đáng yêu mà.
Cười rồi?!
Lạc Viêm Kiềm ngơ ngác nhìn Đan Á Đồng đang cười, tại sao cậu luôn cảm thấy Đan Á Đồng khi cười rộ lên thì vô cùng đẹp?
Dồn hết sức lấy lại tinh thần, cậu vì vậy mà lại ngây người khi nhìn một thằng con trai khác?
Thu ánh mắt lại, Viêm Kiềm cảm thấy hai gò má có chút nóng lên, giả bộ nhìn chăm chú vào đường đi phía trước rồi nói “Anh cười cái gì?”
Đan Á Đồng chớp mắt “Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu rất đáng yêu thôi.”
Trong khoảnh khắc, Lạc Viêm Kiềm có cảm giác mình đang bị trêu chọc.
Đan Á Đồng về đến nhà, tắm rửa xong, lúc đang ngồi lau tóc thì chuông điện thoại ở đầu giường vang lên. Cậu ném cái khăn sang một bên, rồi nhào lên giường cầm điện thoại lên đặt vào tai.
“Á Đồng” ở đầu dây bên kia, tâm trạng Đinh Nham có chút sa sút, mà ngay cả Á Đồng cũng nghe ra được điều đó.
“Anh Nham” vờ như không nghe được sự nặng nề trong giọng nói của Đinh Nham, Đan Á Đồng ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, giọng điệu bình thản hỏi “Sao bây giờ anh còn chưa ngủ thế?”
Đinh Nham có chút dừng lại, dường như còn có tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền sang đầu dây bên kia “Công ty đã quyết định chuyển nhượng cậu cho Thiên Quan, về hợp đồng của cậu với công ty, thì từ giờ thời hạn còn lại sẽ thuộc về công ty Thiên Quan.”
Đinh Nham giải thích rất nhiều qua điện thoại, mãi lúc sau mới phát hiện ra đối phương vậy mà chưa nói câu nào, anh có chút lo lắng “Á Đồng?”
“Vâng?” Không mấy cảm xúc trong giọng nói.
“Việc này…công ty quyết định cũng là…” đối phương phản ứng như vậy làm anh không biết phải làm sao. Theo các điều khoản được kí kết trong hợp đồng, việc công ty chưa xin ý kiến Á Đồng mà đã tự ý quyết định là sai. Nếu Á Đồng cảm thấy bị dồn ép quá đáng rồi gây chuyện ầm ý thì đối với công ty tuyệt đối không có lợi.
Bây giờ tình hình như vậy, công ty căn bản không có khả năng từ chối trước sức mạnh của Thiên Quan. Huống chi con số hai triệu này so với giá trị của Đan Á Đồng mà nói công ty đã được lợi lớn, thế nên cấp trên chắc chắn sẽ không từ chối chuyện có lợi này.
“Em biết rồi, anh Nham, tất cả tùy mọi người sắp xếp.” Đan Á Đồng thản nhiên nói “Giờ cũng không còn sớm, em phải đi ngủ đây.”
Cúp điện thoại xuống, Đan Á Đồng cầm khăn tiếp tục lau tóc, rồi cầm điện thoại di động ở đầu giường nhấn gọi cho Dương Quân.
Dương Quân nhận được điện thoại, những tưởng Đan Á Đồng sẽ hỏi hắn có liên quan gì tới chuyện chuyển nhượng của công ty không. Rút cuộc từ đầu đến cuối, phía bên kia cũng không hề nhắc gì tới chuyện đó.
“Á Đồng, cậu đã biết quyết định mới của công ty chưa?” Do dự một chút, Dương Quân vẫn là nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Ừ, từ nay về sau anh vẫn là trợ lý của tôi, chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh sau này.” Giọng điệu dửng dưng của đối phương làm cho Dương Quân có cảm giác đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ giống như thay quần áo mà thôi.
Nghe tiếng bíp bíp từ đầu dây bên kia, Dương Quân đóng nắp điện thoại lại “Hy vọng sự lựa chọn lần này sẽ không sai.”
Một đêm trôi qua, việc Đan Á Đồng tái hiện lại nụ cười kinh điển được giới truyền thông tán tụng trở nên vô cùng hot. Một số nơi còn nhắc lại màn biểu diễn của cậu tại đài truyền hình Tinh Không, ca ngợi cậu đã hát tình cảm cỡ nào, đồng thời tin đồn hát nhép trước đây cũng bị họ đặt vào vòng nghi vấn.
Sau đó, các phương tiện giới truyền thông còn bắt đầu suy đoán về mối quan hệ của cậu và Thiên vương Tiếu Kỳ Thậm, ngay cả thông tin cậu sắp đóng một nhân vật quan trọng trong phim điện ảnh “Lâm Thành” cũng được đưa lên.
Gần như chỉ trong có một đêm, Đan Á Đồng bắt đầu từ từ xuất hiện trong các tờ báo lẫn tạp chí giải trí.
Bất luận tin đồn từ bên ngoài như thế nào thì Đan Á Đồng vẫn đến phim trường từ sớm để làm quen với các góc quay cũng như quang cảnh nơi diễn xuất.
Đến phim trường, cầm kịch bản lên yên lặng ngồi xem ở một bên. Cậu không cần qua lại cùng với quá nhiều người để tránh làm người khác thấy cậu nông cạn, không có thực lực. Tại đoàn làm phim lớn như vậy, thực lực mới là điều quan trọng nhất.
Khi Lâm Nghệ Thiên đến nơi, liếc thấy thiếu niên đang ngồi yên bình ở một góc, anh liền giật mình.
Giấu đi cảm xúc của bản thân, Lâm Nghệ Thiên đi đến ngồi xuống bên cạnh Đan Á Đồng “Thế nào, đã chuẩn bị xong chưa?”
Đan Á Đồng khép lại tập kịch bản, ngẩng đầu lên liền khiến người khác thấy được nụ cười trên mặt cậu “Cũng khá tốt, chỉ là không biết lát nữa diễn thật sẽ ra sao nữa.”
“Trước kia đã học qua lớp diễn xuất?” Lâm Nghệ Thiên nhớ tới sáng nay trợ lý đưa video tới, chàng trai trẻ này đã diễn lại nụ cười Niêm Hoa, ngoài Cảnh An Tước ra, chưa từng có người nào diễn hoàn hảo được như vậy.
“Dạ không, chẳng qua trước đây em có từng coi một ít sách về diễn xuất.” Đan Á Đồng đỏ mặt cúi đầu xuống, sau đó lại kiên định ngẩng đầu lên, trong mắt lóe sáng lên làm người khác thấy thật rõ sự quyết tâm của cậu “Nhưng mà, em nhất định sẽ cố gắng.”
Dù cho lăn lộn trong nghề hơn 10 năm nhưng nhất thời Lâm Nghệ Thiên cũng bị ánh mắt này cảm hóa, anh vỗ vỗ lên vai Đan Á Đồng “Biết cố gắng là tốt rồi.”
“Đạo diễn Lâm, chào anh” Giọng nam mang theo từ tính vang lên. Người tới không cần nghĩ nhiều thì cũng biết đó là ai, Đan Á Đồng liền đứng dậy “Tiếu ca.”
Tiếu Kỳ Thậm cầm quạt lông, dây lụa xanh buộc tóc, toàn thân là trang phục của một quý công tử, từng cử chỉ đều làm cho người khác cảm thấy người này chính là nhân vật từ trong lịch sử đi ra, chẳng qua là người đó đang bước vào cuộc sống của chính mình mà thôi.
“Á Đồng còn sớm thế mà đã đến xem kịch bản rồi à?” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói “Hay cậu lại thiếu lòng tin vào bản thân mình?”
Đan Á Đồng gãi gãi đầu “Coi nhiều để đến lúc diễn thật tránh làm lãng phí phim.”
Tiếu Kỳ Thậm cười cười “Giờ cậu nhanh đi hóa trang đi, lát nữa cậu diễn cảnh chung với tôi đấy, cố gắng lên.”
“Giờ em đi chuẩn bị ngay đây, cảm ơn Tiếu ca.”
Sau khi Đan Á Đồng rời đi, Tiếu Kỳ Thậm phe phẩy cây quạt trong tay “Đạo diễn Lâm dường như rất để ý Á Đồng?”
Lâm Nghệ Thiên đầu tiên là dặn dò những nhân viên đi vào vị trí, sau đó nói “Trên người cậu ấy có bóng dáng một người đã từng là bạn chí cốt của tôi.”
“Bạn chí cốt?” Tiếu Kỳ Thậm gấp cây quạt lại, trong thế giới này, làm gì có bạn thật sự?
Lâm Nghệ Thiên nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Kỳ Thậm như thế, liền hiểu rõ suy nghĩ của hắn, cười bất đắc dĩ “Cậu đi chuẩn bị đi, sắp bắt đầu ngay đấy.”
“Tổ thiết kế!” Lâm Nghệ Thiên vẫy tay rồi bước sang chỗ khác.
Tiếu Kỳ Thậm dùng quạt vuốt dọc cằm, nhíu nhíu mày, rồi nhún vai, bắt đầu đi đến vị trí của mình.
Cảnh diễn của Đan Á Đồng bây giờ cũng không nhiều lắm, nhưng vì đóng vai công tử nhà giàu, nên cậu có đến ba bộ trang phục, một bộ trường bào màu trắng, một trường bào màu đỏ, và một bộ trang phục chiến đấu màu trắng.
Đổi sang trường bào màu trắng, Đan Á Đồng ngồi ở ghế để nhân viên tạo hình gắn tóc giả lên cho cậu.
Nhìn khuôn mặt non nớt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trong gương, khóe miệng cậu cong lên, diễn xuất dường như càng ngày càng thú vị.
Lắc nhẹ ly rượu đỏ, Đan Á Đồng nhìn Lạc Viêm Kiềm “Cậu hay đến chỗ này à?”
Lạc Viêm Kiềm uống một ngụm rượu đỏ “Tôi chưa tới bao giờ, chỉ là do nghe bạn bè trong giới nhắc tới, hôm nay là lần đầu tiên đấy, anh thấy sao?”
Đan Á Đồng đặt ly rượu xuống, cười nhạt nói “Cũng không tệ.”
Kiểu nhà hàng này có hệ thống bảo vệ ngăn những tay săn ảnh rất tốt, ít nhất là có sự riêng tư, cậu khẽ nhấc khóe miệng lên “Nhà hàng này của ai thế?”
Lạc Viêm Kiềm thấy Á Đồng ăn được, cậu lau khóe miệng rồi nói “Nghe nói là phu nhân một đạo diễn nào đó mở, sao thế, anh thấy hứng thú à?”
Đan Á Đồng lắc đầu, rồi thấy hai nữ nghệ sĩ đang đi tới bên cạnh, một trong hai hóa ra là người có bất hòa với mình trước đây, Millie.
Millie hiển nhiên cũng nhìn thấy Đan Á Đồng, nhưng lại thấy người ngồi bên cạnh nên chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống một cái bàn khác.
Thanh toán hóa đơn rồi cả hai đi theo lối đi đặc biệt dẫn trực tiếp đến bãi đậu xe của nhà hàng, để tránh bị đám phóng viên săn ảnh phát hiện, đến lúc lên xe xong, Lạc Viêm Kiềm mới nói “Anh và Millie kia có mâu thuẫn với nhau à?”
Đan Á Đồng sau khi cài dây an toàn vào “Hồi trước công ty đã sắp xếp tôi cùng cô ta để tạo scandal tình ái, nhưng tôi đã từ chối.”
“Hèn chi cô ta nhìn anh như vậy.” Lạc Viêm Kiềm khởi động xe “Anh đúng là chẳng giữ chút sĩ diện nào cho cô nàng đó, dù sao cô ta cũng nổi tiếng hơn anh…” nói đến đây, Lạc Viêm Kiềm ngừng lại xấu hổ ho lên một tiếng, sao cậu có thể nói trực tiếp như vậy chứ?
Đan Á Đồng thấy vẻ mặt Viêm Kiềm như vậy liền cười ra thành tiếng, cậu trai này đúng là làm cho ta thấy có vài phần đáng yêu mà.
Cười rồi?!
Lạc Viêm Kiềm ngơ ngác nhìn Đan Á Đồng đang cười, tại sao cậu luôn cảm thấy Đan Á Đồng khi cười rộ lên thì vô cùng đẹp?
Dồn hết sức lấy lại tinh thần, cậu vì vậy mà lại ngây người khi nhìn một thằng con trai khác?
Thu ánh mắt lại, Viêm Kiềm cảm thấy hai gò má có chút nóng lên, giả bộ nhìn chăm chú vào đường đi phía trước rồi nói “Anh cười cái gì?”
Đan Á Đồng chớp mắt “Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu rất đáng yêu thôi.”
Trong khoảnh khắc, Lạc Viêm Kiềm có cảm giác mình đang bị trêu chọc.
Đan Á Đồng về đến nhà, tắm rửa xong, lúc đang ngồi lau tóc thì chuông điện thoại ở đầu giường vang lên. Cậu ném cái khăn sang một bên, rồi nhào lên giường cầm điện thoại lên đặt vào tai.
“Á Đồng” ở đầu dây bên kia, tâm trạng Đinh Nham có chút sa sút, mà ngay cả Á Đồng cũng nghe ra được điều đó.
“Anh Nham” vờ như không nghe được sự nặng nề trong giọng nói của Đinh Nham, Đan Á Đồng ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, giọng điệu bình thản hỏi “Sao bây giờ anh còn chưa ngủ thế?”
Đinh Nham có chút dừng lại, dường như còn có tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền sang đầu dây bên kia “Công ty đã quyết định chuyển nhượng cậu cho Thiên Quan, về hợp đồng của cậu với công ty, thì từ giờ thời hạn còn lại sẽ thuộc về công ty Thiên Quan.”
Đinh Nham giải thích rất nhiều qua điện thoại, mãi lúc sau mới phát hiện ra đối phương vậy mà chưa nói câu nào, anh có chút lo lắng “Á Đồng?”
“Vâng?” Không mấy cảm xúc trong giọng nói.
“Việc này…công ty quyết định cũng là…” đối phương phản ứng như vậy làm anh không biết phải làm sao. Theo các điều khoản được kí kết trong hợp đồng, việc công ty chưa xin ý kiến Á Đồng mà đã tự ý quyết định là sai. Nếu Á Đồng cảm thấy bị dồn ép quá đáng rồi gây chuyện ầm ý thì đối với công ty tuyệt đối không có lợi.
Bây giờ tình hình như vậy, công ty căn bản không có khả năng từ chối trước sức mạnh của Thiên Quan. Huống chi con số hai triệu này so với giá trị của Đan Á Đồng mà nói công ty đã được lợi lớn, thế nên cấp trên chắc chắn sẽ không từ chối chuyện có lợi này.
“Em biết rồi, anh Nham, tất cả tùy mọi người sắp xếp.” Đan Á Đồng thản nhiên nói “Giờ cũng không còn sớm, em phải đi ngủ đây.”
Cúp điện thoại xuống, Đan Á Đồng cầm khăn tiếp tục lau tóc, rồi cầm điện thoại di động ở đầu giường nhấn gọi cho Dương Quân.
Dương Quân nhận được điện thoại, những tưởng Đan Á Đồng sẽ hỏi hắn có liên quan gì tới chuyện chuyển nhượng của công ty không. Rút cuộc từ đầu đến cuối, phía bên kia cũng không hề nhắc gì tới chuyện đó.
“Á Đồng, cậu đã biết quyết định mới của công ty chưa?” Do dự một chút, Dương Quân vẫn là nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Ừ, từ nay về sau anh vẫn là trợ lý của tôi, chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh sau này.” Giọng điệu dửng dưng của đối phương làm cho Dương Quân có cảm giác đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ giống như thay quần áo mà thôi.
Nghe tiếng bíp bíp từ đầu dây bên kia, Dương Quân đóng nắp điện thoại lại “Hy vọng sự lựa chọn lần này sẽ không sai.”
Một đêm trôi qua, việc Đan Á Đồng tái hiện lại nụ cười kinh điển được giới truyền thông tán tụng trở nên vô cùng hot. Một số nơi còn nhắc lại màn biểu diễn của cậu tại đài truyền hình Tinh Không, ca ngợi cậu đã hát tình cảm cỡ nào, đồng thời tin đồn hát nhép trước đây cũng bị họ đặt vào vòng nghi vấn.
Sau đó, các phương tiện giới truyền thông còn bắt đầu suy đoán về mối quan hệ của cậu và Thiên vương Tiếu Kỳ Thậm, ngay cả thông tin cậu sắp đóng một nhân vật quan trọng trong phim điện ảnh “Lâm Thành” cũng được đưa lên.
Gần như chỉ trong có một đêm, Đan Á Đồng bắt đầu từ từ xuất hiện trong các tờ báo lẫn tạp chí giải trí.
Bất luận tin đồn từ bên ngoài như thế nào thì Đan Á Đồng vẫn đến phim trường từ sớm để làm quen với các góc quay cũng như quang cảnh nơi diễn xuất.
Đến phim trường, cầm kịch bản lên yên lặng ngồi xem ở một bên. Cậu không cần qua lại cùng với quá nhiều người để tránh làm người khác thấy cậu nông cạn, không có thực lực. Tại đoàn làm phim lớn như vậy, thực lực mới là điều quan trọng nhất.
Khi Lâm Nghệ Thiên đến nơi, liếc thấy thiếu niên đang ngồi yên bình ở một góc, anh liền giật mình.
Giấu đi cảm xúc của bản thân, Lâm Nghệ Thiên đi đến ngồi xuống bên cạnh Đan Á Đồng “Thế nào, đã chuẩn bị xong chưa?”
Đan Á Đồng khép lại tập kịch bản, ngẩng đầu lên liền khiến người khác thấy được nụ cười trên mặt cậu “Cũng khá tốt, chỉ là không biết lát nữa diễn thật sẽ ra sao nữa.”
“Trước kia đã học qua lớp diễn xuất?” Lâm Nghệ Thiên nhớ tới sáng nay trợ lý đưa video tới, chàng trai trẻ này đã diễn lại nụ cười Niêm Hoa, ngoài Cảnh An Tước ra, chưa từng có người nào diễn hoàn hảo được như vậy.
“Dạ không, chẳng qua trước đây em có từng coi một ít sách về diễn xuất.” Đan Á Đồng đỏ mặt cúi đầu xuống, sau đó lại kiên định ngẩng đầu lên, trong mắt lóe sáng lên làm người khác thấy thật rõ sự quyết tâm của cậu “Nhưng mà, em nhất định sẽ cố gắng.”
Dù cho lăn lộn trong nghề hơn 10 năm nhưng nhất thời Lâm Nghệ Thiên cũng bị ánh mắt này cảm hóa, anh vỗ vỗ lên vai Đan Á Đồng “Biết cố gắng là tốt rồi.”
“Đạo diễn Lâm, chào anh” Giọng nam mang theo từ tính vang lên. Người tới không cần nghĩ nhiều thì cũng biết đó là ai, Đan Á Đồng liền đứng dậy “Tiếu ca.”
Tiếu Kỳ Thậm cầm quạt lông, dây lụa xanh buộc tóc, toàn thân là trang phục của một quý công tử, từng cử chỉ đều làm cho người khác cảm thấy người này chính là nhân vật từ trong lịch sử đi ra, chẳng qua là người đó đang bước vào cuộc sống của chính mình mà thôi.
“Á Đồng còn sớm thế mà đã đến xem kịch bản rồi à?” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói “Hay cậu lại thiếu lòng tin vào bản thân mình?”
Đan Á Đồng gãi gãi đầu “Coi nhiều để đến lúc diễn thật tránh làm lãng phí phim.”
Tiếu Kỳ Thậm cười cười “Giờ cậu nhanh đi hóa trang đi, lát nữa cậu diễn cảnh chung với tôi đấy, cố gắng lên.”
“Giờ em đi chuẩn bị ngay đây, cảm ơn Tiếu ca.”
Sau khi Đan Á Đồng rời đi, Tiếu Kỳ Thậm phe phẩy cây quạt trong tay “Đạo diễn Lâm dường như rất để ý Á Đồng?”
Lâm Nghệ Thiên đầu tiên là dặn dò những nhân viên đi vào vị trí, sau đó nói “Trên người cậu ấy có bóng dáng một người đã từng là bạn chí cốt của tôi.”
“Bạn chí cốt?” Tiếu Kỳ Thậm gấp cây quạt lại, trong thế giới này, làm gì có bạn thật sự?
Lâm Nghệ Thiên nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Kỳ Thậm như thế, liền hiểu rõ suy nghĩ của hắn, cười bất đắc dĩ “Cậu đi chuẩn bị đi, sắp bắt đầu ngay đấy.”
“Tổ thiết kế!” Lâm Nghệ Thiên vẫy tay rồi bước sang chỗ khác.
Tiếu Kỳ Thậm dùng quạt vuốt dọc cằm, nhíu nhíu mày, rồi nhún vai, bắt đầu đi đến vị trí của mình.
Cảnh diễn của Đan Á Đồng bây giờ cũng không nhiều lắm, nhưng vì đóng vai công tử nhà giàu, nên cậu có đến ba bộ trang phục, một bộ trường bào màu trắng, một trường bào màu đỏ, và một bộ trang phục chiến đấu màu trắng.
Đổi sang trường bào màu trắng, Đan Á Đồng ngồi ở ghế để nhân viên tạo hình gắn tóc giả lên cho cậu.
Nhìn khuôn mặt non nớt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trong gương, khóe miệng cậu cong lên, diễn xuất dường như càng ngày càng thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất