Chương 30: Tranh chấp
Sau khi Tiếu Kỳ Thậm dừng xe lại, không chút do dự liền ra khỏi xe. Mặc dù gương mặt vẫn tươi cười như trước, nhưng Lâm Vũ Hân đi đằng sau hắn lại có thể phát hiện ra sự lo lắng của hắn.
Bình thường Tiếu Kỳ Thậm đi trên đường đều là những bước đi lịch lãm và trầm ổn, thế nhưng hôm nay, mà có lẽ bản thân hắn cũng không biết được, bước chân của hắn bị rối loạn.
Vừa mới bước vào cổng chính của bệnh viện, liền gặp được Lộ Phàm đang vội vàng đi về hướng phía thang máy bên trong. Lâm Vũ Hân quay sang nhìn Tiếu Kỳ Thậm, đối phương quả nhiên là không có nhìn thấy Lộ Phàm.
Cô kéo thấp cái nón xuống, bước nhanh tới trước mặt Lộ Phàm, thấp giọng nói “Lộ Phàm, anh đưa chúng tôi đến phòng bệnh Á Đồng đi.”
Lộ Phàm nhận ra hai người, có chút kinh ngạc, nhưng là rất nhanh khôi phục lại biểu lộ như cũ, dẫn hai người đi theo lối chuyên dụng dành cho bệnh nhân VIP ở bệnh viện. Vào trong thang máy, Tiếu Kỳ Thậm mới cau mày hỏi “Tình hình Á Đồng sao rồi?”
Lộ Phàm sắc mặt tương đối bình tĩnh, anh chà chà tay lên sống mũi “Vừa rồi tôi có qua hỏi bác sĩ trưởng khoa, họ nói chỉ là chấn động não nhẹ thôi, tình hình không nghiêm trọng lắm. Bây giờ thì Á Đồng vẫn chưa tỉnh lại, Dương Quân đang ở đó chăm sóc cậu ta.”
“Á Đồng sao lại ở trên xe của nghệ sĩ bên Phi Ngu thế?” Lâm Vũ Hân nhíu mày “Cậu ấy không biết đây là chuyện kiêng kị trong giới à?”
Bầu không khí trong thang máy có chút ngưng trọng, Lộ Phàm cười cười giải thích “Cái này là lỗi của tôi, tôi chưa có nói cho cậu ấy biết mấy chuyện này. Từ giờ về sau sẽ không xuất hiện những chuyện kiểu này nữa đâu.”
Lâm Vũ Hân còn muốn nói điều gì nữa, nhưng khi cửa thang máy mở ra, khóe miệng cô giật giật, cuối cùng không có nói ra nữa.
Phòng bệnh VIP?
Lâm Vũ Hân nhìn các thiết bị chữa bệnh tại tầng này, cảm thấy có chút nghi hoặc. Với vị trí hiện nay của Đan Á Đồng, sao công ty có thể cung cấp điều kiện cho cậu tốt như vậy?
Còn chưa tới cửa phòng của Đan Á Đồng, thì đã thấy Dương Quân bưng thau nước đi ra, tinh thần có chút không tốt, rõ ràng là dáng vẻ của một người bị vội đánh thức dậy.
Thấy rõ người tới, tinh thần Dương Quân tốt lên vài phần, khóe mắt còn liếc qua Tiếu Kỳ Thậm mấy lần “Anh Tiếu, chị Lâm.”
Tiếu Kỳ Thậm gật nhẹ đầu với hắn, lướt qua hắn, đẩy cửa phòng bệnh ra, nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Lâm Vũ Hân cười mà cũng không phải cười nhìn động tác của Tiếu Kỳ Thậm, nhìn sang Dương Quân ở bên cạnh “Á Đồng tỉnh lại chưa?”
“Chưa, bác sỹ mới khâu 3 mũi ở trán cậu ta, thuốc tê vẫn chưa tan hết. May là bị thương ở chỗ tóc che lại được, chứ nếu không thì cũng phiền lắm.”
Lâm Vũ Hân gật nhẹ đầu “Tôi biết rồi, anh làm tiếp việc của mình đi.”
Dương Quân bưng thau nước đi về nhà vệ sinh nơi góc hành lang, hắn đối với việc Đan Á Đồng được đãi ngộ như vậy cũng có chút há hốc mồm. Đúng rồi! Vừa rồi Tiếu Kỳ Thậm cứ vào phòng như vậy, hắn có phải là quên nói cho Tiếu Kỳ Thậm biết là Đường tổng cũng có ở trong đó rồi không?
Nghĩ đến Đường Nguyễn Khanh sắp xếp mọi chuyện cho Đan Á Đồng, Dương Quân rùng mình một cái. Hắn nghĩ quá nhiều, quá nhiều rồi.
Nhưng mà, Á Đồng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi, sao có thể được đãi ngộ lớn như vậy. Còn chuyện ngày đó hắn từng thấy qua, chẳng lẽ… Đan Á Đồng không chỉ bị Tiếu Kỳ Thậm ngắm trúng, mà còn bị cả Đường Nguyễn Khanh ngắm rồi à?
Bị dòng suy nghĩ miên man của bản thân kéo đến, Dương Quân tiếp tục chấp nhận số phận đi tới nhà vệ sinh. Giờ phút này hắn thật muốn la ầm lên, phòng bệnh VIP có nhà tắm, nhà vệ sinh, tại sao cái thằng cha Đường tổng lại bắt hắn đem thau nước đi xa như vậy! Đây không phải là hành người quá đáng sao!
Đường Nguyễn Khanh ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt tái nhợt của chàng trai, nụ cười thường trực trên mặt y cũng biến mất. Y nhớ lại chuyện Lộ Phàm nói lúc nãy.
Lúc gặp tai nạn xe còn cố gượng để tự mình nói tình huống cho người đại diện để anh ta có thời gian chuẩn bị, lo lắng cẩn thận như vậy với một người mới vào nghề chưa lâu sao có thể nghĩ ra được. Lạc Viêm Kiềm còn không làm được chuyện đó, cậu làm sao biết làm việc này?
Xét kinh nghiệm, Lạc Viêm Kiềm gia nhập giới giải trí sớm hơn. Xét theo bối cảnh, Lạc Viêm Kiềm thích hợp ở trong thế giới phức tạp này hơn chàng trai trẻ gọi Đan Á Đồng này. Vậy cậu ta lấy được kinh nghiệm từ đâu ra?
Thật là làm người khác cảm thấy vô cùng bất ngờ, chàng trai này…
Làn da trắng nõn gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ cả mạch máu ở bên dưới lớp da. Đường Nguyễn Khanh biết rõ hoàn cảnh của thiếu niên, là cô nhi sống trong viện mồ côi, không phải người nào cũng có thể sống kiêu ngạo như người kia được.
Tay không tự giác xoa lên gò má tái nhớt của thiếu niên. Y nghĩ lại những chuyện mấy năm về trước, khi đó y chưa phải là tổng tài của Thiên Quan, còn người nọ thì đã là nghệ sĩ hàng đầu lúc bấy giờ.
Được người xung quanh xưng tụng là thái tử nên y luôn bị các nghệ sĩ vây quanh. Chính là, người kia vẫn duy trì sự bình thản, không có chút ý nịnh bợ nào.
Y không tin người đàn ông đó là cao ngạo, bởi đã đứng được ở vị trí kia thì làm sao có thể là một người cao ngạo được.
Có lẽ, người đó cũng nhận ra bản thân ghét việc chủ động tiếp cận người khác. Cho nên, thẳng cho đến khi người đó chết đi, y và người đó cũng không xuất hiện cùng nhau nhiều lần.
Y là thái tử của Thiên Quan, mà người nọ là quân cờ chủ lực của Thiên Quan, dường như giữa hai người bọn họ chỉ có mối liên hệ như thế này.
Sự hứng thú của y dành cho người nọ là rất lớn. Bởi y cảm thấy rất ngạc nhiên làm sao một đứa trẻ mồ côi có thể bước đến vị trí như vậy. Mỗi lần nhận được thêm một tin tức về người đó, sự hiếu kỳ của y dành cho hắn càng tăng thêm một phần. Sự hiếu kỳ này cứ kéo dài cho đến khi người ấy chết, thay thế cho sự hiếu kỳ chính là cơn đau nhức tới tận xương tủy.
Về sau hình như đã có người nói với y rằng, loại đau đớn ấy là vì mất đi cái mình yêu thương. Y cười nhạo, trên thế giới này, y có cái gì trân quý đâu mà lại mất đi chứ.
Y chẳng qua thỉnh thoảng vào nửa đêm không ngủ được, sẽ tới quan sát người ấy đóng phim, chỉ vậy thôi, cái này với chuyện yêu thương thì có liên quan gì chứ.
Tiếu Kỳ Thậm đẩy cửa ra, nhìn qua thấy tay Đường Nguyễn Khanh xoa nhẹ trên mặt Đan Á Đồng. Hắn khẽ nhíu mày, rồi khôi phục lại gương mặt tươi cười như trước đi đến bên cạnh Đường Nguyễn Khanh “Anh đến đây từ lúc nào thế?”
Bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Tiếu Kỳ Thậm, Đường Nguyễn Khanh không chút hoang mang rút tay lại “Mới tới một lúc thôi, sao chú cũng tới vậy?”
“Là đàn anh trong cùng công ty, đương nhiên là phải quan tâm đến đàn em rồi.” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười kéo Đường Nguyễn Khanh ra một ghế sofa ngồi xuống, chính hắn cũng ngồi xuống một cái sofa khác “À, Á Đồng sao rồi?”
Đường Nguyễn Khanh nhìn sang người nằm trên giường, rồi nhìn sang Tiếu Kỳ Thậm đang nở nụ cười “Lúc chú đến chưa hỏi qua Lộ Phàm à?”
“Xác nhận lại lần nữa thôi.” Tiếu Kỳ Thậm nhún nhún vai, khóe môi cong lên “Xem ra anh rất coi trọng Á Đồng đấy.”
“Cậu ấy là một người rất có tiềm lực.” Đường Nguyễn Khanh dựa lưng vào sofa “Nếu không sao chú lại mời cậu ấy làm khách mời đặc biệt trong concert của mình phải không?”
“Ha ha, có lý.” Tiếu Kỳ Thậm bắt chéo chân, tư thế rất thanh lịch nhìn người nằm trên giường “Cậu em này em thực sự rất thích.”
Đường Nguyễn Khanh nói rất có tiềm lực, Tiếu Kỳ Thậm nói thực sự rất thích.
Đường Nguyễn Khanh nhàn nhạt liếc hắn “Tôi cũng đánh giá rất cao cậu ấy.”
“À.” Tiếu Kỳ Thậm giống như cười mà không phải cười chớp mi, đứng dậy nói “Vũ Hân còn ở bên ngoài, em đi gọi cô ấy vào. Cô ấy cũng lo lắng cho Á Đồng lắm.”
Đường Nguyễn Khanh nhìn bóng lưng Tiếu Kỳ Thậm, nhắm mắt lại dựa vào sofa, bên tai nghe được tiếng giày cao gót.
Lâm Vũ Hân sợ đánh thức Đan Á Đồng nên cô gắng đi nhẹ hết mức, khi thấy Đường Nguyễn Khanh ở trong này, nhiều ít cũng có chút giật mình.
“Đường tổng.” Lâm Vũ Hân bước gần tới, khóe mắt đảo qua nười nằm trên giường. Trước giờ cô vẫn cho rằng Đan Á Đồng được đãi ngộ như thế là nhờ vào mối quan hệ với Tiếu Kỳ Thậm, nhưng bây giờ xem ra bản thân đã đoán sai mất rồi.
Tiếu Kỳ Thậm dựa vào khung cửa, vuốt vuốt cái đồng hồ trên cổ tay “Em nói này, anh họ, giờ cũng không còn sớm, mai anh còn có công việc, chi bằng anh về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Nguyễn Khanh đứng dậy, cầm lấy áo khoác ở ghế sofa “Tôi nhớ chú ngày mai cũng có việc đấy, đã thế thì đêm nay qua chỗ tôi nghỉ đi, ở đây đã có Lộ Phàm và Dương Quân nên không có việc gì đâu.”
“Ừ.” Tiếu Kỳ Thậm cảm giác hắn cười có chút cứng ngắc, cắn răng thầm mắng trong lòng, cái tên hồ ly chết tiệt, đem cả đường của hắn phá hỏng.
Nhìn hai người cùng nhau rời đi, Lâm Vũ Hân tao nhã vuốt mấy lọn tóc quăn trước ngực, đi đến cạnh giường Đan Á Đồng, thở dài nói “Thấy cảnh hai người kia anh đến tôi đi thật là thú vị, Đan Á Đồng, cậu quả nhiên là một người mới đặc biệt.”
Hạ Tây Xuyên cùng vài vị quan chức cao cấp trong công ty đều đứng bên ngoài phòng bệnh của Lạc Viêm Kiềm, cũng không phải toàn bộ đều là vì danh tiếng hiện nay của Lạc Viêm Kiềm, mà còn là vì bố của Lạc Viêm Kiềm rất có tầm ảnh hưởng trong giới kinh doanh.
Vị tổng tài đã qua 40 tuổi của Phi Ngu nhíu mày “Chuyện này giới truyền thông biết không?”
“Tôi nhận được thông báo của Thiên Quan là phía bên đó đã phong tỏa mọi tin tức rồi cho nên không có vấn đề gì.” Hạ Tây Xuyên trầm ngâm nói “Viêm Kiềm bị thương cũng không nghiêm trọng lắm nên sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ quay phim.”
Tổng tài nhẹ gật đầu, đột nhiên mở miệng nói “Viêm Kiềm hay liên lạc với Đan Á Đồng lắm à?” Nhắc tới tên Đan Á Đồng, vị tổng tài cau mày.
“Theo tôi được biết thì Viêm Kiềm rất ít qua lại cùng các nghệ sĩ ở công ty khác. Hơn nữa, gần đây Đan Á Đồng đang quay phim, căn bản sẽ không có gặp Viêm Kiềm mấy. Lần này có lẽ là vô tình gặp mặt thôi.”
“Cho dù là vô tình gặp đi chăng nữa cũng có thể gây ra chuyện lớn. Nếu không phải phía Thiên Quan xử lý kịp thời, bằng không thì bây giờ chúng ta làm thế nào mới xong việc được như vầy chứ?!” Tổng tài trầm giọng nói “Chờ cậu ta tỉnh lại, anh nói với cậu ta không cần qua lại cùng Đan Á Đồng nữa, scandal lần trước cậu ta quên rồi sao.”
Hạ Tây Xuyên gật đầu “Tôi biết rồi.” Scandal lần trước không phải là do người của chính công ty mình đã náo loạn ra sao? Bây giờ hắn thẹn quá hóa giận cái gì chứ? Giấu đi sự bất đắc dĩ của bản thân, Hạ Tây Xuyên cười cười nói theo “Không có lần sau đâu ạ.”
“Không có lần sau là tốt rồi, Tây Xuyên, anh cũng biết Viêm Kiềm không phải nghệ sĩ bình thường của công ty ta, nên những chuyện này càng phải chú ý nhiều hơn.”
“Vâng.” Hạ Tây Xuyên tiếp tục gật đầu, hắn nhớ tới Đan Á Đồng ở đầu kia tầng này. Lần này Thiên Quan xử lý nhanh như vậy thật sự làm hắn bất ngờ.
Theo lý thuyết, Thiên Quan sẽ không dốc sức xử lý việc này như vậy, dù sao nếu làm lớn chuyện lên, thì tổn thất của Phi Ngu sẽ là nghệ sĩ nổi tiếng, còn Thiên Quan chỉ là mất một nghệ sĩ hạng 2 nho nhỏ mà thôi. Chuyện này quả thật là rất khác với phong cách làm việc của Thiên Quan trước giờ.
Thiên Quan làm việc từ trước đến nay vô cùng tàn nhẫn, luôn ưu tiên lợi ích lớn trước, lần này là vì một Đan Á Đồng mà phá lệ, thậm chí còn sắp xếp phòng bệnh tốt như vậy, đãi ngộ so ra không hề kém hơn Lạc Viêm Kiềm, cái này xác thực làm cho người ta thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ là Thiên Quan thật sự coi trọng Đan Á Đồng? Hay là còn ẩn tình gì khác nữa?
Bình thường Tiếu Kỳ Thậm đi trên đường đều là những bước đi lịch lãm và trầm ổn, thế nhưng hôm nay, mà có lẽ bản thân hắn cũng không biết được, bước chân của hắn bị rối loạn.
Vừa mới bước vào cổng chính của bệnh viện, liền gặp được Lộ Phàm đang vội vàng đi về hướng phía thang máy bên trong. Lâm Vũ Hân quay sang nhìn Tiếu Kỳ Thậm, đối phương quả nhiên là không có nhìn thấy Lộ Phàm.
Cô kéo thấp cái nón xuống, bước nhanh tới trước mặt Lộ Phàm, thấp giọng nói “Lộ Phàm, anh đưa chúng tôi đến phòng bệnh Á Đồng đi.”
Lộ Phàm nhận ra hai người, có chút kinh ngạc, nhưng là rất nhanh khôi phục lại biểu lộ như cũ, dẫn hai người đi theo lối chuyên dụng dành cho bệnh nhân VIP ở bệnh viện. Vào trong thang máy, Tiếu Kỳ Thậm mới cau mày hỏi “Tình hình Á Đồng sao rồi?”
Lộ Phàm sắc mặt tương đối bình tĩnh, anh chà chà tay lên sống mũi “Vừa rồi tôi có qua hỏi bác sĩ trưởng khoa, họ nói chỉ là chấn động não nhẹ thôi, tình hình không nghiêm trọng lắm. Bây giờ thì Á Đồng vẫn chưa tỉnh lại, Dương Quân đang ở đó chăm sóc cậu ta.”
“Á Đồng sao lại ở trên xe của nghệ sĩ bên Phi Ngu thế?” Lâm Vũ Hân nhíu mày “Cậu ấy không biết đây là chuyện kiêng kị trong giới à?”
Bầu không khí trong thang máy có chút ngưng trọng, Lộ Phàm cười cười giải thích “Cái này là lỗi của tôi, tôi chưa có nói cho cậu ấy biết mấy chuyện này. Từ giờ về sau sẽ không xuất hiện những chuyện kiểu này nữa đâu.”
Lâm Vũ Hân còn muốn nói điều gì nữa, nhưng khi cửa thang máy mở ra, khóe miệng cô giật giật, cuối cùng không có nói ra nữa.
Phòng bệnh VIP?
Lâm Vũ Hân nhìn các thiết bị chữa bệnh tại tầng này, cảm thấy có chút nghi hoặc. Với vị trí hiện nay của Đan Á Đồng, sao công ty có thể cung cấp điều kiện cho cậu tốt như vậy?
Còn chưa tới cửa phòng của Đan Á Đồng, thì đã thấy Dương Quân bưng thau nước đi ra, tinh thần có chút không tốt, rõ ràng là dáng vẻ của một người bị vội đánh thức dậy.
Thấy rõ người tới, tinh thần Dương Quân tốt lên vài phần, khóe mắt còn liếc qua Tiếu Kỳ Thậm mấy lần “Anh Tiếu, chị Lâm.”
Tiếu Kỳ Thậm gật nhẹ đầu với hắn, lướt qua hắn, đẩy cửa phòng bệnh ra, nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Lâm Vũ Hân cười mà cũng không phải cười nhìn động tác của Tiếu Kỳ Thậm, nhìn sang Dương Quân ở bên cạnh “Á Đồng tỉnh lại chưa?”
“Chưa, bác sỹ mới khâu 3 mũi ở trán cậu ta, thuốc tê vẫn chưa tan hết. May là bị thương ở chỗ tóc che lại được, chứ nếu không thì cũng phiền lắm.”
Lâm Vũ Hân gật nhẹ đầu “Tôi biết rồi, anh làm tiếp việc của mình đi.”
Dương Quân bưng thau nước đi về nhà vệ sinh nơi góc hành lang, hắn đối với việc Đan Á Đồng được đãi ngộ như vậy cũng có chút há hốc mồm. Đúng rồi! Vừa rồi Tiếu Kỳ Thậm cứ vào phòng như vậy, hắn có phải là quên nói cho Tiếu Kỳ Thậm biết là Đường tổng cũng có ở trong đó rồi không?
Nghĩ đến Đường Nguyễn Khanh sắp xếp mọi chuyện cho Đan Á Đồng, Dương Quân rùng mình một cái. Hắn nghĩ quá nhiều, quá nhiều rồi.
Nhưng mà, Á Đồng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi, sao có thể được đãi ngộ lớn như vậy. Còn chuyện ngày đó hắn từng thấy qua, chẳng lẽ… Đan Á Đồng không chỉ bị Tiếu Kỳ Thậm ngắm trúng, mà còn bị cả Đường Nguyễn Khanh ngắm rồi à?
Bị dòng suy nghĩ miên man của bản thân kéo đến, Dương Quân tiếp tục chấp nhận số phận đi tới nhà vệ sinh. Giờ phút này hắn thật muốn la ầm lên, phòng bệnh VIP có nhà tắm, nhà vệ sinh, tại sao cái thằng cha Đường tổng lại bắt hắn đem thau nước đi xa như vậy! Đây không phải là hành người quá đáng sao!
Đường Nguyễn Khanh ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt tái nhợt của chàng trai, nụ cười thường trực trên mặt y cũng biến mất. Y nhớ lại chuyện Lộ Phàm nói lúc nãy.
Lúc gặp tai nạn xe còn cố gượng để tự mình nói tình huống cho người đại diện để anh ta có thời gian chuẩn bị, lo lắng cẩn thận như vậy với một người mới vào nghề chưa lâu sao có thể nghĩ ra được. Lạc Viêm Kiềm còn không làm được chuyện đó, cậu làm sao biết làm việc này?
Xét kinh nghiệm, Lạc Viêm Kiềm gia nhập giới giải trí sớm hơn. Xét theo bối cảnh, Lạc Viêm Kiềm thích hợp ở trong thế giới phức tạp này hơn chàng trai trẻ gọi Đan Á Đồng này. Vậy cậu ta lấy được kinh nghiệm từ đâu ra?
Thật là làm người khác cảm thấy vô cùng bất ngờ, chàng trai này…
Làn da trắng nõn gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ cả mạch máu ở bên dưới lớp da. Đường Nguyễn Khanh biết rõ hoàn cảnh của thiếu niên, là cô nhi sống trong viện mồ côi, không phải người nào cũng có thể sống kiêu ngạo như người kia được.
Tay không tự giác xoa lên gò má tái nhớt của thiếu niên. Y nghĩ lại những chuyện mấy năm về trước, khi đó y chưa phải là tổng tài của Thiên Quan, còn người nọ thì đã là nghệ sĩ hàng đầu lúc bấy giờ.
Được người xung quanh xưng tụng là thái tử nên y luôn bị các nghệ sĩ vây quanh. Chính là, người kia vẫn duy trì sự bình thản, không có chút ý nịnh bợ nào.
Y không tin người đàn ông đó là cao ngạo, bởi đã đứng được ở vị trí kia thì làm sao có thể là một người cao ngạo được.
Có lẽ, người đó cũng nhận ra bản thân ghét việc chủ động tiếp cận người khác. Cho nên, thẳng cho đến khi người đó chết đi, y và người đó cũng không xuất hiện cùng nhau nhiều lần.
Y là thái tử của Thiên Quan, mà người nọ là quân cờ chủ lực của Thiên Quan, dường như giữa hai người bọn họ chỉ có mối liên hệ như thế này.
Sự hứng thú của y dành cho người nọ là rất lớn. Bởi y cảm thấy rất ngạc nhiên làm sao một đứa trẻ mồ côi có thể bước đến vị trí như vậy. Mỗi lần nhận được thêm một tin tức về người đó, sự hiếu kỳ của y dành cho hắn càng tăng thêm một phần. Sự hiếu kỳ này cứ kéo dài cho đến khi người ấy chết, thay thế cho sự hiếu kỳ chính là cơn đau nhức tới tận xương tủy.
Về sau hình như đã có người nói với y rằng, loại đau đớn ấy là vì mất đi cái mình yêu thương. Y cười nhạo, trên thế giới này, y có cái gì trân quý đâu mà lại mất đi chứ.
Y chẳng qua thỉnh thoảng vào nửa đêm không ngủ được, sẽ tới quan sát người ấy đóng phim, chỉ vậy thôi, cái này với chuyện yêu thương thì có liên quan gì chứ.
Tiếu Kỳ Thậm đẩy cửa ra, nhìn qua thấy tay Đường Nguyễn Khanh xoa nhẹ trên mặt Đan Á Đồng. Hắn khẽ nhíu mày, rồi khôi phục lại gương mặt tươi cười như trước đi đến bên cạnh Đường Nguyễn Khanh “Anh đến đây từ lúc nào thế?”
Bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Tiếu Kỳ Thậm, Đường Nguyễn Khanh không chút hoang mang rút tay lại “Mới tới một lúc thôi, sao chú cũng tới vậy?”
“Là đàn anh trong cùng công ty, đương nhiên là phải quan tâm đến đàn em rồi.” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười kéo Đường Nguyễn Khanh ra một ghế sofa ngồi xuống, chính hắn cũng ngồi xuống một cái sofa khác “À, Á Đồng sao rồi?”
Đường Nguyễn Khanh nhìn sang người nằm trên giường, rồi nhìn sang Tiếu Kỳ Thậm đang nở nụ cười “Lúc chú đến chưa hỏi qua Lộ Phàm à?”
“Xác nhận lại lần nữa thôi.” Tiếu Kỳ Thậm nhún nhún vai, khóe môi cong lên “Xem ra anh rất coi trọng Á Đồng đấy.”
“Cậu ấy là một người rất có tiềm lực.” Đường Nguyễn Khanh dựa lưng vào sofa “Nếu không sao chú lại mời cậu ấy làm khách mời đặc biệt trong concert của mình phải không?”
“Ha ha, có lý.” Tiếu Kỳ Thậm bắt chéo chân, tư thế rất thanh lịch nhìn người nằm trên giường “Cậu em này em thực sự rất thích.”
Đường Nguyễn Khanh nói rất có tiềm lực, Tiếu Kỳ Thậm nói thực sự rất thích.
Đường Nguyễn Khanh nhàn nhạt liếc hắn “Tôi cũng đánh giá rất cao cậu ấy.”
“À.” Tiếu Kỳ Thậm giống như cười mà không phải cười chớp mi, đứng dậy nói “Vũ Hân còn ở bên ngoài, em đi gọi cô ấy vào. Cô ấy cũng lo lắng cho Á Đồng lắm.”
Đường Nguyễn Khanh nhìn bóng lưng Tiếu Kỳ Thậm, nhắm mắt lại dựa vào sofa, bên tai nghe được tiếng giày cao gót.
Lâm Vũ Hân sợ đánh thức Đan Á Đồng nên cô gắng đi nhẹ hết mức, khi thấy Đường Nguyễn Khanh ở trong này, nhiều ít cũng có chút giật mình.
“Đường tổng.” Lâm Vũ Hân bước gần tới, khóe mắt đảo qua nười nằm trên giường. Trước giờ cô vẫn cho rằng Đan Á Đồng được đãi ngộ như thế là nhờ vào mối quan hệ với Tiếu Kỳ Thậm, nhưng bây giờ xem ra bản thân đã đoán sai mất rồi.
Tiếu Kỳ Thậm dựa vào khung cửa, vuốt vuốt cái đồng hồ trên cổ tay “Em nói này, anh họ, giờ cũng không còn sớm, mai anh còn có công việc, chi bằng anh về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Nguyễn Khanh đứng dậy, cầm lấy áo khoác ở ghế sofa “Tôi nhớ chú ngày mai cũng có việc đấy, đã thế thì đêm nay qua chỗ tôi nghỉ đi, ở đây đã có Lộ Phàm và Dương Quân nên không có việc gì đâu.”
“Ừ.” Tiếu Kỳ Thậm cảm giác hắn cười có chút cứng ngắc, cắn răng thầm mắng trong lòng, cái tên hồ ly chết tiệt, đem cả đường của hắn phá hỏng.
Nhìn hai người cùng nhau rời đi, Lâm Vũ Hân tao nhã vuốt mấy lọn tóc quăn trước ngực, đi đến cạnh giường Đan Á Đồng, thở dài nói “Thấy cảnh hai người kia anh đến tôi đi thật là thú vị, Đan Á Đồng, cậu quả nhiên là một người mới đặc biệt.”
Hạ Tây Xuyên cùng vài vị quan chức cao cấp trong công ty đều đứng bên ngoài phòng bệnh của Lạc Viêm Kiềm, cũng không phải toàn bộ đều là vì danh tiếng hiện nay của Lạc Viêm Kiềm, mà còn là vì bố của Lạc Viêm Kiềm rất có tầm ảnh hưởng trong giới kinh doanh.
Vị tổng tài đã qua 40 tuổi của Phi Ngu nhíu mày “Chuyện này giới truyền thông biết không?”
“Tôi nhận được thông báo của Thiên Quan là phía bên đó đã phong tỏa mọi tin tức rồi cho nên không có vấn đề gì.” Hạ Tây Xuyên trầm ngâm nói “Viêm Kiềm bị thương cũng không nghiêm trọng lắm nên sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ quay phim.”
Tổng tài nhẹ gật đầu, đột nhiên mở miệng nói “Viêm Kiềm hay liên lạc với Đan Á Đồng lắm à?” Nhắc tới tên Đan Á Đồng, vị tổng tài cau mày.
“Theo tôi được biết thì Viêm Kiềm rất ít qua lại cùng các nghệ sĩ ở công ty khác. Hơn nữa, gần đây Đan Á Đồng đang quay phim, căn bản sẽ không có gặp Viêm Kiềm mấy. Lần này có lẽ là vô tình gặp mặt thôi.”
“Cho dù là vô tình gặp đi chăng nữa cũng có thể gây ra chuyện lớn. Nếu không phải phía Thiên Quan xử lý kịp thời, bằng không thì bây giờ chúng ta làm thế nào mới xong việc được như vầy chứ?!” Tổng tài trầm giọng nói “Chờ cậu ta tỉnh lại, anh nói với cậu ta không cần qua lại cùng Đan Á Đồng nữa, scandal lần trước cậu ta quên rồi sao.”
Hạ Tây Xuyên gật đầu “Tôi biết rồi.” Scandal lần trước không phải là do người của chính công ty mình đã náo loạn ra sao? Bây giờ hắn thẹn quá hóa giận cái gì chứ? Giấu đi sự bất đắc dĩ của bản thân, Hạ Tây Xuyên cười cười nói theo “Không có lần sau đâu ạ.”
“Không có lần sau là tốt rồi, Tây Xuyên, anh cũng biết Viêm Kiềm không phải nghệ sĩ bình thường của công ty ta, nên những chuyện này càng phải chú ý nhiều hơn.”
“Vâng.” Hạ Tây Xuyên tiếp tục gật đầu, hắn nhớ tới Đan Á Đồng ở đầu kia tầng này. Lần này Thiên Quan xử lý nhanh như vậy thật sự làm hắn bất ngờ.
Theo lý thuyết, Thiên Quan sẽ không dốc sức xử lý việc này như vậy, dù sao nếu làm lớn chuyện lên, thì tổn thất của Phi Ngu sẽ là nghệ sĩ nổi tiếng, còn Thiên Quan chỉ là mất một nghệ sĩ hạng 2 nho nhỏ mà thôi. Chuyện này quả thật là rất khác với phong cách làm việc của Thiên Quan trước giờ.
Thiên Quan làm việc từ trước đến nay vô cùng tàn nhẫn, luôn ưu tiên lợi ích lớn trước, lần này là vì một Đan Á Đồng mà phá lệ, thậm chí còn sắp xếp phòng bệnh tốt như vậy, đãi ngộ so ra không hề kém hơn Lạc Viêm Kiềm, cái này xác thực làm cho người ta thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ là Thiên Quan thật sự coi trọng Đan Á Đồng? Hay là còn ẩn tình gì khác nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất