Chương 83: Chuyện bé xé ra to [1]
Đan Á Đồng dựa người vào vách tường bên ngoài phòng hóa trang nghĩ lại cảnh lần đầu tiên cậu tới đài truyền hình Tinh Không. Vừa lúc đó, có tiếng bước chân vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm đeo kính mát màu cà phê, cùng Tạ Huân và hai người trợ lý đang hướng phía bên này đi tới, thật giống như một vị hoàng đế cao ngạo giá lâm, cả người tỏa sáng khiến người khác không thể nhìn thẳng vào được. Bây giờ ở trong giới này anh ấy chính là một vị hoàng đế, một siêu sao Thiên vương không ai sánh bằng, là một người đủ để cho mọi người trong giới phải tôn trọng.
Tiếu Kỳ Thậm cũng không để ý tới người nhân viên ân cần ở bên cạnh hắn mà chỉ nhìn đến thiếu niên đang đứng ở cạnh bức tường, đột nhiên hắn nhớ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên này. Cũng là ở bên ngoài phòng hóa trang này, lúc đó cậu bị người cùng nhóm nhốt ở ngoài cửa phòng, khi cậu thấy hắn thì cũng chỉ là ánh nhìn hờ hững, mà hắn cũng chỉ là đi ngang qua cậu. Nhưng dù là vậy, thì hắn vẫn còn nhớ kỹ tên của cậu, Đan Á Đồng.
Hắn gỡ kính mát xuống, không do dự đi về hướng Đan Á Đồng, không thèm để ý chút nào trên gương mặt mình giờ phút này có bao nhiêu nịnh nọt, cũng không quan tâm đến cằm của mọi người sau lưng đã rớt hết xuống đất, Tiếu Đại Thiên vương cứ tiến tới bên người Đan Á Đồng, nói “Á Đồng, chương trình của em xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta đi ăn tối nhé.”
Lúc này thì Vu Nam vừa đi tới phòng hóa trang, hắn cứng đờ nghiêng đầu nhìn Dương Quân vẫn còn bình tĩnh, ngón tay run rẩy như lá rụng trong gió thu “Này… Này…”
Dương Quân vỗ nhẹ vai hắn “Anh bình tĩnh chút đi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà.” Nếu Vu Nam mà thấy Tiếu Đại Thiên vương vì Đan hồ ly bưng trà dâng nước, đưa cơm gọt trái cây, cộng thêm chú ý đến quần áo giày dép, cravat, khéo anh ta sẽ điên luôn quá. Mọi người nói xem, sao người với người lại có sự khác biệt lớn đến vậy chứ, cứ như hắn nè, thấy chuyện mà mặt vẫn tỉnh như ruồi đó.
Vu Nam lắp bắp nói “Anh ta không sợ có scandal sao?”
“Scandal?” Dương Quân hừ một tiếng “Không chừng Tiếu Đại Thiên vương còn ước hai người bọn họ có scandal nữa là.” Nhưng thật đáng tiếc, cứ mỗi lần có scandal là Đan Á Đồng đều lạnh nhạt giải quyết hết. Kỳ thật thì Tiếu Thiên vương cũng không phải dễ dàng gì. Vừa nghĩ như thế, Dương Quân lại cảm thấy Tiếu Kỳ Thậm thật đáng thương.
Lộ Phàm ở đằng sau hai người đi tới, đẩy mắt kính lên, nói “Giọng của mấy người to quá đấy, Tiếu Đại Thiên vương nghe được hết rồi kìa.”
Quả nhiên vậy, Dương Quân ngẩng đầu lên thì thấy Tiếu Đại Thiên vương nhìn về hướng của hắn, liếc mắt một cái liền làm cho toàn thân hắn lạnh run. Meo meo meo, thật ra người nên được cảm thông phải là hắn a.
Đan Á Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Phàm “Tối nay còn có lịch trình không?”
“Có một tòa soạn muốn phỏng vấn cậu, thời gian hẹn là chín giờ tối nay.” Giọng của Lộ Phàm không thay đổi, nhưng ngược lại Tiếu Kỳ Thậm đang đứng kế bên Đan Á Đồng lại có chút thất vọng.
“Anh đổi thành ngày mai đi, tối nay tôi muốn được nghỉ ngơi.” Dứt lời thì quay sang nói với Tiếu Kỳ Thậm ở bên cạnh “Đi thôi, hôm nay em muốn đi ngủ sớm một chút.”
Đôi mắt Tiếu Đại Thiên Vương sáng ngời lên, trên mặt cũng nở một nụ cười hết sức rạng rỡ, thiếu chút nữa làm mù hết mọi cặp mắt ở xung quanh, nhưng giọng nói của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng “Vậy bây ngờ chúng ta xuống lầu đi. Anh sẽ đặt một phòng ăn riêng thật tốt tại Thập Vị Hiên, ăn xong anh sẽ chở em về nhà.”
Mỗi người ở xung quanh lại mang một sắc mặt khác nhau mà nhìn xuống. Nhóm người cùng nhau ra khỏi phòng hóa trang, Lộ Phàm đi ở sau chót nhìn bóng lưng của Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm, như đang suy nghĩ điều gì đó, lại đẩy mắt kính lên để che dấu đi sự kinh ngạc trong mắt mình. Nếu anh nhớ không lầm, đêm qua Đan Á Đồng ngủ cũng được ít nhất tám tiếng, sao hôm nay lại có thể buồn ngủ sớm như vậy được?
Quả nhiên, cậu ta cũng không hẳn là luôn lạnh lùng nhỉ?
Đài truyền hình Tinh Không có đường chuyên dụng riêng cho các ngôi sao, Dương Quân cùng Đan Á Đồng đứng chờ những người khác lái xe tới. Đan Á Đồng đang chơi với cái điện thoại, thì đột nhiên một luồng sáng chói mắt chiếu tới, cậu nheo mắt lại nhìn về hướng của chiếc xe, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không lành. Cậu liền lôi Dương Quân ra đằng sau cây cột để trốn, quả nhiên một chiếc xe lớn liền đâm thẳng vào thân cây cột.
Dương Quân sợ tới mức cả người tuôn ra mồ hôi lạnh. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Đan Á Đồng, phát hiện ánh mắt của cậu trong bóng tối sáng tới dọa người, nó giống như là cặp mắt của sói vậy, chỉ hơi động một chút sẽ liền đem đối phương ra xé nát, đối mặt với kẻ thù một cách lý trí và tàn nhẫn.
Một tia sáng lóe lên, Đan Á Đồng liền một cước đá Dương Quân ra “Báo cảnh sát!”
Dương Quân cảm thấy có cái gì đó âm ấm ở trên mặt mình, đưa tay chạm lên, là máu! Sắc mặt hắn biến đổi, cũng không nhiều lời, trực tiếp bấm 110 rồi rất nhanh chóng trình báo sự việc. Quay đầu lại hắn thấy Đan Á Đồng đang bụm lấy vai trái của mình, máu tươi cứ theo cánh tay trái mà chảy xuống, mà người tập kích Đan Á Đồng lại bị cậu ta dùng một đầu gối áp xuống mặt đất, người nọ đang không ngừng giãy dụa.
Dương Quân lập tức tiến tới đè lên người nọ, không cho gã có cơ hội đứng lên. Lúc này hắn mới phát hiện ra người này chính là Cố Sâm, lông mày hắn nhăn lại, gã này chỉ sợ là vì bị Đan Á Đồng hủy đi sự nghiệp diễn viên của gã, sinh lòng hận thù mà làm ra loại chuyện này.
Giờ phút này đầu tóc của Cố Sâm bù xù, râu ria lởm chởm, dáng vẻ chật vật, gã hét to lên tới mức khàn cả giọng “Đan Á Đồng, mày là thằng khốn. Tao muốn làm thịt mày, đồ khốn nạn, súc sinh!” Gã muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Đan Á Đồng và Dương Quân, lại bị hai người áp chặt đến mức chẳng nhúc nhích được.
Đan Á Đồng lạnh lùng nhìn xuống người ở trên mặt đất “Khốn kiếp! Súc sinh sao?[2] Vậy những chuyện anh làm ra trước đây thì là cái gì hả. Hàn Tinh chết đi thì anh tưởng mình sẽ thanh thản được sao. Anh tới nước này là đáng đời. Hồi đó anh mượn hơi Hàn Tinh để nổi tiếng, hôm nay tôi chỉ lấy lại thứ đó từ trên người anh trả lại cho Hàn Tinh thôi. Ai là súc sinh mà anh vẫn còn chưa rõ sao?” Nói xong, lại dùng sức đè đầu gối xuống mạnh hơn nữa, Cố Sâm ở bên dưới giận dữ kêu thảm một tiếng.
Bãi đỗ xe có cài đặt camera theo dõi, sự việc vừa xảy ra, bảo vệ của đài truyền hình Tinh Không lập tức báo cáo cho đội trưởng. Nhóm người vội vàng hướng bãi đỗ xe chạy tới, mà bên trong đài truyền hình Tinh Không cũng là một mảnh hỗn loạn.
“Á Đồng!” Tiếu Kỳ Thậm lái xe tới nhưng không thấy người, chỉ thấy một chiếc xe với phần đầu xe bị đụng nát dừng ngay tại nơi Đan Á Đồng đứng chờ lúc nãy. Hắn kinh hoàng nhảy xuống xe, chỉ thấy duy nhất Đan Á Đồng cả người nhuộm đầy máu ở đằng sau cây cột, toàn bộ những thứ khác đều được hắn lựa chọn bỏ qua hết.
“Ở bên này, nhanh lên!” Năm, sáu người bảo vệ xông đến kiềm chế Cố Sâm. Đội trưởng nhìn thấy Đan Á Đồng với cánh tay vẫn còn đang chảy máu được Tiếu Kỳ Thậm kéo qua một bên, lập tức dùng bộ đàm gọi về đài báo cáo sự việc. Nghệ sĩ nổi tiếng lại bị người khác tập kích ngay tại đài mình, hơn nữa còn bị thương nặng, chuyện này nếu như xử lý không tốt, thì đây chính là bão tố trong giới giải trí.
“Cố Sâm! Anh hãy chờ đó cho tôi.” Sắc mặt Tiếu Kỳ Thậm sa sầm tới mức thật đáng sợ, hắn ôm lấy Đan Á Đồng “Anh sẽ được biết cái gì gọi là hối hận!” Nói xong, quay đầu nói với Tạ Huân ở kế bên “Anh lái xe, chúng ta lập tức đến bệnh viện. Để Lộ Phàm và Dương Quân ở lại xử lý chuyện ở đây là được rồi. Không cần động vào hiện trường, cứ để cảnh sát đến xử lý.”
Đan Á Đồng thấy bộ dạng này của Tiếu Kỳ Thậm “Anh không cần phải khẩn trương vậy đâu, vết thương không sâu…”
“Em câm miệng lại cho anh!” Tiếu Kỳ Thậm cau mày lại, đây là lần đầu tiên hắn giận dữ như vậy trước mặt Đan Á Đồng “Còn không nhìn xem em đã mất bao nhiêu máu này!”
Khóe miệng Đan Á Đồng co giật, cuối cùng không có nói thêm gì nữa. Vết thương quả thực không sâu lắm, đại khái cũng chỉ rách da, chứ không tổn thương đến xương. Kiếp trước, cậu thường xuyên đánh nhau trong cô nhi viện, nên mấy vết thương này cũng chẳng đáng ngại gì. Nhưng cậu lại phát hiện cả người Tiếu Kỳ Thậm dường như đã run rẩy, trong lòng trở nên ấm áp, rốt cuộc lời an ủi cũng không nói ra được.
“Em không khẩn trương, nhưng anh khẩn trương.” Tiếu Kỳ Thậm ôm cậu vào băng ghế sau của xe, gương mặt tối lại thật khó coi “Em yên tâm, anh sẽ không cho Cố Sâm được sống yên ổn đâu.”
Khóe miệng Đan Á Đồng cong cong, cậu để yên cho Tiếu Kỳ Thậm lấy ra một cái khăn tay trắng tinh bọc lên miệng vết thương của mình. Sau đó cậu nghe hắn dài dòng lải nhải bên tai, rồi dần dần nhắm mắt lại, dựa vào ngực Tiếu Kỳ Thậm ngủ thiếp đi.
Giản Nhã cùng những người khác vội vàng chạy đến nơi thì nhìn thấy tình cảnh này, cô thở dài một hơi, nói với Vu Nam ở bên cạnh “Phiền toái thật.”
Vu Nam nhíu mày “Cố Sâm này là óc heo hả trời?”
Giản Nhã lắc đầu “Có một số người có thói quen cần cảm giác được mọi người vây quanh chú ý đến. Vì sở thích này mà bọn họ có thể làm tất cả mọi chuyện. Nhưng một khi những người đó mất đi cái cảm giác này rồi, họ sẽ liền nổi điên lên, làm ra nhiều chuyện người ngoài không thể nào hiểu được. Chỉ là anh ta đã quên mất dù Đan Á Đồng bước ra từ cô nhi viện, nhưng sau lưng còn có một Tiếu Kỳ Thậm. Dù cho gia thế của Cố Sâm cũng không tồi, nhưng giờ chỉ sợ không đủ để cứu được hắn nữa.”
Vu Nam nhớ tới thái độ của Tiếu Kỳ Thậm lúc đối mặt với Đan Á Đồng, hắn lắc đầu, nghe kiểu nói chuyện của Giản Nhã, hắn liền biết lần này đài truyền hình Tinh Không sẽ đứng về phía nào rồi. Không có ai lại ngốc đến độ đi đắc tội với Tiếu gia. Cố Sâm lần này thật sự là xong rồi.
Cảnh sát quan sát thấy hiện trường như vậy, không mất nhiều thời gian liền nhận ra được sự tình không phải đơn giản, liền tại hiện trường lập biên bản với Dương Quân. Sau đó đưa Cố Sâm về đồn cảnh sát, cùng đi còn có Lộ Phàm và Dương Quân.
Trên đường đi tới đồn, không ngờ Dương Quân ngồi ở trong xe lại trầm mặc, Lộ Phàm liếc hắn, cười trêu chọc “Này, nhóc con, không phải cậu bị chuyện này hù cho chết khiếp rồi đấy chứ?”
Dương Quân mệt mỏi ngẩng đầu lên, ánh đèn lúc ẩn lúc hiện chiếu lên mặt hắn, có một loại áp lực khó nói nên lời “Vừa rồi, là Đan Á Đồng đã đẩy tôi ra.” Trên danh nghĩa là một trợ lý, mà hắn lại không làm được gì để giúp đỡ, đã vậy còn được người hắn phải chăm sóc bảo vệ cho mình. Loại cảm giác này như một cái gai đâm vào lòng hắn, khó chịu đến đáng sợ.
Lộ Phàm hiểu ý, khẽ thở dài “Cậu có phải cảm thấy thằng nhóc kia không cay nghiệt như trong tưởng tượng đúng không? Cậu cảm thấy mình hình như rất vô dụng phải không?”
Dương Quân không có gật đầu, nhưng thái độ lại quả thực là cam chịu. Hắn vẫn không tài nào quên được cảnh thằng kia cầm con dao sáng quắc lao tới, khiến hắn tới giờ vẫn còn thấy khiếp đảm, còn cả áy náy khi thấy Đan Á Đồng bị thương.
“Trước kia tôi cũng từng có một nghệ sĩ như vậy, cũng từng cùng người đó gặp phải tình huống tương tự.” Lộ Phàm đẩy mắt kính lên “Nhưng cậu phải nhớ kỹ, sự áy náy là một thứ không thể dùng được. Cậu chỉ cần sau này toàn tâm toàn ý trợ giúp cậu ta, không phụ lòng cậu ta là tốt rồi.”
Hồi đó lúc hai người bọn họ bị chặn lại trong một con hẻm, Cảnh An Tước vì anh mà đã bị đánh một gậy, cuối cùng bị gẫy xương mà phải nằm yên trong bệnh viện suốt một thời gian dài. Khi đó, anh đã tự nhủ với lòng rằng bản thân sẽ một lòng trợ giúp cậu ấy.
“Toàn tâm toàn ý sao?” Dương Quân nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần hiểu rõ, ánh mắt lại càng thêm kiên định. Cho dù nhân phẩm Đan Á Đồng ra sao, ít nhất lúc đối mặt với nguy hiểm cậu ta sẽ không chỉ quan tâm có mỗi bản thân mình, mà hắn là một người tự xưng là tâm địa thiện lương lại không hẳn có thể làm vậy được. Một người như thế, đúng là rất đáng để cho hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ. Cẩn thận nghĩ lại, thiếu niên kia dù biểu hiện già dặn tới cỡ nào, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến hai mươi tuổi.
Trong bệnh viện, Đan Á Đồng vì được gây mê nên đã yên tĩnh nằm ngủ, chỉ là gương mặt vốn đã trắng nõn nay bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch. Tiếu Kỳ Thậm ngồi trong phòng bệnh, bàn tay cầm ly nước hơi run run lên.
Tạ Huân nhìn thấy bộ dạng của Tiếu Kỳ Thậm như vậy, thở dài nói “Để tôi gọi y tá đem tới cho cậu một cái giường. Ngày mai cậu còn có lịch trình, mà cậu cứ cố chịu đựng như vậy hoài cũng không phải là biện pháp tốt.”
Ly nước trong tay Tiếu Kỳ Thậm đã nguội lạnh từ lâu, hắn mỏi mệt nhắm mắt lại “Anh Tạ à, bây giờ tôi căn bản ngủ không được. Tôi mà nhắm mắt lại là thế nào cũng thấy một mảng toàn máu đỏ. Thật là buồn cười, không ngờ tôi cũng sẽ có một ngày như vậy. Lâm Vũ Hân nói đúng, không phải cái gì mình coi trọng cũng đều sẽ ngoan ngoãn tới tay mình. Lúc trước tôi nói tỉnh bơ như thế là vì bản thân chưa từng yêu hết mình. Hôm nay tôi mới hiểu được, cái loại cảm giác lo được lo mất này mới chính là tình yêu.”
Hắn nghẹn ngào mở miệng nói tiếp “Anh Tạ, tôi xong đời rồi.” Lúc hắn nhìn thấy Đan Á Đồng cả người đầy máu, hắn dường như có cảm giác đây là tận thế. Hắn nhận ra loại cảm xúc mãnh liệt này chính là tuyệt vọng. Tiếu Kỳ Thậm hắn vậy mà lại sẽ có cảm giác tuyệt vọng.
Tạ Huân đổi cho hắn một ly nước ấm khác, chậm rãi nói “Thật ra thì cậu đã xong đời từ lâu rồi, chỉ là cậu không có phát hiện ra mà thôi.”
Tiếu Kỳ Thậm mở to mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Đan Á Đồng, sắc mặt dần dần trở nên kiên định “Anh Tạ, tôi muốn làm cho giới truyền thông từ từ chấp nhận hai chúng tôi.”
“Ách… Ừ.” Tạ Huân sờ sờ cái mũi, thật ra thì làm cho Đan Á Đồng chấp nhận cậu mới là công trình to lớn nhất đấy.
Tiếu Kỳ Thậm cũng không chú ý tới biểu hiện của Tạ Huân. Hắn cúi người xuống hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Đan Á Đồng “Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không cho phép ai làm tổn thương em lần nữa.”
Tạ Huân thấy một màn này thì ngước mặt lên nhìn trời than thở. Chỉ là bị một con dao bé tí rạch thành một miệng vết thương nhỏ xíu, vậy mà Tiếu Đại Thiên vương đã run rẩy gần cả nửa đêm. Giờ lại còn ở đây thú nhận tình cảm sâu đậm, bộ cậu ta cho rằng cậu ta đang đóng phim Quỳnh Dao chắc?!
Nhưng… Có lẽ, hai người này sẽ có thể hạnh phúc, có lẽ vậy.
–––––––––––––––
Chú thích thêm:
Tên gốc: Bị thương cẩu huyết
Ta tự đổi đề, một phù hợp với phần nào đó tinh thần câu chuyện, hai là dễ hiểu, hehe. Ta có chủ trương Việt hóa nhất có thể mà, nên nàng/ chàng nào không thích cũng thông cảm nhé. (cuopbienmap)
Cẩu huyết: (狗血/Gǒu xuè). Ageha: Xin mời các bạn ghé qua nhà của nàng Tiểu Diệp Thảo (ấn vào đây nè ^^) để đọc bài diễn giải của nàng ấy về từ này. Và một lần nữa xin cảm ơn nàng Tiểu Diệp Thảo đã cho phép mình dẫn link. ^^
2. Gốc: súc sinh ngươi muội
Nàng Ageha đã rất công phu đi tìm mấy đoạn giải thích này. Cơ mà túm lại một câu, thay vì chửi Mẹ mày, Bà mày… thì dùng muội ngươi, ý chửi, và mang tính chất nhẹ nhàng hơn. (cuopbienmap)
Ngươi muội: Ừ, từ này chắc có rất nhiều bạn đọc đam mỹ cũng đã từng gặp qua. Sau đây là phần giải thích từ này được trích từ một bộ đam mỹ khác, và mình đã được nàng Bạch Mộc bên tanghoatieukhuc.wordpress.com cho phép quote lại. Xin cảm ơn nàng Bạch Mộc một lần nữa. =)
[A nói]
“Thiếu niên ngươi nghe đây, muội muội đương nhiên là có rất nhiều. Tỷ như:
/1/ muội muội ruột của ngươi
/2/ biểu muội của ngươi
/3/ đường muội của ngươi
/4/ muội muội nhà hàng xóm
/5/ muội muội tẩu tử ngươi
/6/ muội muội tỷ phu ngươi
/7/ muội muội cữu cữu ngươi
/8/ muội muội đại bá ngươi
/9/ muội muội hôn thê của ngươi
/10/…
ngươi hiểu rồi chứ?”
[B nói]
“Không hiểu!”
[A nói]
“Ngươi muội chính là ngươi muội chứ không phải ta muội, ngươi muội chính là đứa nhỏ thuộc giống cái có quan hệ huyết thống thấp hơn với ngươi mà mẹ ngươi sinh ra, ngươi muội nhỏ hơn so với ngươi, cho nên gọi là ngươi muội.
Nếu ngươi không có muội mà người khác hướng vào mặt gọi ngươi muội tức là không phải nói ngươi muội. Mà người khác không biết ngươi muội lại đối với ngươi nói ngươi muội vậy hắn nói ngươi muội chính là do mẹ ngươi sinh, nhưng ngặt cái là trên thực tế mẹ ngươi không có sinh ngươi muội, thế là ở đây trước sau xảy ra mâu thuẫn.
Cho nên tổng hợp lại mà suy xét thì, người khác đối với ngươi nói ngươi muội kỳ thật chính là một câu ngoài cửa miệng ý chỉ ân cần thăm hỏi. Nhưng là, người khác ân cần thăm hỏi vì cái gì không hỏi đến mẹ ngươi hay ba ngươi hay bà nội của ngươi ông nội của ngươi mà chỉ ân cần thăm hỏi ngươi muội đâu, cá nhân ta cho rằng đây là hiển thị cái cá tính, là chỗ đặc sắc của bản thân.
Vì thế kể từ bây giờ nếu ngươi nghe được có người bảo với ngươi ngươi muội, ngươi có thể hồi đáp lại hắn một câu ngươi muội cái đầu, nhưng mà xét thấy như vậy chưa đủ bộc lộ cá tính, nếu như cảm thấy muốn đặc sắc hơn thì có thể trả lời là ngươi muội cái ngươi muội.
Cuối cùng ta tổng kết rốt ráo một câu, ngươi muội là một vấn đề rất thâm ảo, hiện tại trình độ khoa học của chúng ta tuy là đã đạt đến trình độ lên trời xuống đất, nhưng lại chỉ có thể hiểu được một cái bề mặt cực kỳ nhỏ bé của vấn đề này thôi a, huynh đệ.”
Tiếu Kỳ Thậm cũng không để ý tới người nhân viên ân cần ở bên cạnh hắn mà chỉ nhìn đến thiếu niên đang đứng ở cạnh bức tường, đột nhiên hắn nhớ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên này. Cũng là ở bên ngoài phòng hóa trang này, lúc đó cậu bị người cùng nhóm nhốt ở ngoài cửa phòng, khi cậu thấy hắn thì cũng chỉ là ánh nhìn hờ hững, mà hắn cũng chỉ là đi ngang qua cậu. Nhưng dù là vậy, thì hắn vẫn còn nhớ kỹ tên của cậu, Đan Á Đồng.
Hắn gỡ kính mát xuống, không do dự đi về hướng Đan Á Đồng, không thèm để ý chút nào trên gương mặt mình giờ phút này có bao nhiêu nịnh nọt, cũng không quan tâm đến cằm của mọi người sau lưng đã rớt hết xuống đất, Tiếu Đại Thiên vương cứ tiến tới bên người Đan Á Đồng, nói “Á Đồng, chương trình của em xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta đi ăn tối nhé.”
Lúc này thì Vu Nam vừa đi tới phòng hóa trang, hắn cứng đờ nghiêng đầu nhìn Dương Quân vẫn còn bình tĩnh, ngón tay run rẩy như lá rụng trong gió thu “Này… Này…”
Dương Quân vỗ nhẹ vai hắn “Anh bình tĩnh chút đi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà.” Nếu Vu Nam mà thấy Tiếu Đại Thiên vương vì Đan hồ ly bưng trà dâng nước, đưa cơm gọt trái cây, cộng thêm chú ý đến quần áo giày dép, cravat, khéo anh ta sẽ điên luôn quá. Mọi người nói xem, sao người với người lại có sự khác biệt lớn đến vậy chứ, cứ như hắn nè, thấy chuyện mà mặt vẫn tỉnh như ruồi đó.
Vu Nam lắp bắp nói “Anh ta không sợ có scandal sao?”
“Scandal?” Dương Quân hừ một tiếng “Không chừng Tiếu Đại Thiên vương còn ước hai người bọn họ có scandal nữa là.” Nhưng thật đáng tiếc, cứ mỗi lần có scandal là Đan Á Đồng đều lạnh nhạt giải quyết hết. Kỳ thật thì Tiếu Thiên vương cũng không phải dễ dàng gì. Vừa nghĩ như thế, Dương Quân lại cảm thấy Tiếu Kỳ Thậm thật đáng thương.
Lộ Phàm ở đằng sau hai người đi tới, đẩy mắt kính lên, nói “Giọng của mấy người to quá đấy, Tiếu Đại Thiên vương nghe được hết rồi kìa.”
Quả nhiên vậy, Dương Quân ngẩng đầu lên thì thấy Tiếu Đại Thiên vương nhìn về hướng của hắn, liếc mắt một cái liền làm cho toàn thân hắn lạnh run. Meo meo meo, thật ra người nên được cảm thông phải là hắn a.
Đan Á Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Phàm “Tối nay còn có lịch trình không?”
“Có một tòa soạn muốn phỏng vấn cậu, thời gian hẹn là chín giờ tối nay.” Giọng của Lộ Phàm không thay đổi, nhưng ngược lại Tiếu Kỳ Thậm đang đứng kế bên Đan Á Đồng lại có chút thất vọng.
“Anh đổi thành ngày mai đi, tối nay tôi muốn được nghỉ ngơi.” Dứt lời thì quay sang nói với Tiếu Kỳ Thậm ở bên cạnh “Đi thôi, hôm nay em muốn đi ngủ sớm một chút.”
Đôi mắt Tiếu Đại Thiên Vương sáng ngời lên, trên mặt cũng nở một nụ cười hết sức rạng rỡ, thiếu chút nữa làm mù hết mọi cặp mắt ở xung quanh, nhưng giọng nói của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng “Vậy bây ngờ chúng ta xuống lầu đi. Anh sẽ đặt một phòng ăn riêng thật tốt tại Thập Vị Hiên, ăn xong anh sẽ chở em về nhà.”
Mỗi người ở xung quanh lại mang một sắc mặt khác nhau mà nhìn xuống. Nhóm người cùng nhau ra khỏi phòng hóa trang, Lộ Phàm đi ở sau chót nhìn bóng lưng của Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm, như đang suy nghĩ điều gì đó, lại đẩy mắt kính lên để che dấu đi sự kinh ngạc trong mắt mình. Nếu anh nhớ không lầm, đêm qua Đan Á Đồng ngủ cũng được ít nhất tám tiếng, sao hôm nay lại có thể buồn ngủ sớm như vậy được?
Quả nhiên, cậu ta cũng không hẳn là luôn lạnh lùng nhỉ?
Đài truyền hình Tinh Không có đường chuyên dụng riêng cho các ngôi sao, Dương Quân cùng Đan Á Đồng đứng chờ những người khác lái xe tới. Đan Á Đồng đang chơi với cái điện thoại, thì đột nhiên một luồng sáng chói mắt chiếu tới, cậu nheo mắt lại nhìn về hướng của chiếc xe, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không lành. Cậu liền lôi Dương Quân ra đằng sau cây cột để trốn, quả nhiên một chiếc xe lớn liền đâm thẳng vào thân cây cột.
Dương Quân sợ tới mức cả người tuôn ra mồ hôi lạnh. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Đan Á Đồng, phát hiện ánh mắt của cậu trong bóng tối sáng tới dọa người, nó giống như là cặp mắt của sói vậy, chỉ hơi động một chút sẽ liền đem đối phương ra xé nát, đối mặt với kẻ thù một cách lý trí và tàn nhẫn.
Một tia sáng lóe lên, Đan Á Đồng liền một cước đá Dương Quân ra “Báo cảnh sát!”
Dương Quân cảm thấy có cái gì đó âm ấm ở trên mặt mình, đưa tay chạm lên, là máu! Sắc mặt hắn biến đổi, cũng không nhiều lời, trực tiếp bấm 110 rồi rất nhanh chóng trình báo sự việc. Quay đầu lại hắn thấy Đan Á Đồng đang bụm lấy vai trái của mình, máu tươi cứ theo cánh tay trái mà chảy xuống, mà người tập kích Đan Á Đồng lại bị cậu ta dùng một đầu gối áp xuống mặt đất, người nọ đang không ngừng giãy dụa.
Dương Quân lập tức tiến tới đè lên người nọ, không cho gã có cơ hội đứng lên. Lúc này hắn mới phát hiện ra người này chính là Cố Sâm, lông mày hắn nhăn lại, gã này chỉ sợ là vì bị Đan Á Đồng hủy đi sự nghiệp diễn viên của gã, sinh lòng hận thù mà làm ra loại chuyện này.
Giờ phút này đầu tóc của Cố Sâm bù xù, râu ria lởm chởm, dáng vẻ chật vật, gã hét to lên tới mức khàn cả giọng “Đan Á Đồng, mày là thằng khốn. Tao muốn làm thịt mày, đồ khốn nạn, súc sinh!” Gã muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Đan Á Đồng và Dương Quân, lại bị hai người áp chặt đến mức chẳng nhúc nhích được.
Đan Á Đồng lạnh lùng nhìn xuống người ở trên mặt đất “Khốn kiếp! Súc sinh sao?[2] Vậy những chuyện anh làm ra trước đây thì là cái gì hả. Hàn Tinh chết đi thì anh tưởng mình sẽ thanh thản được sao. Anh tới nước này là đáng đời. Hồi đó anh mượn hơi Hàn Tinh để nổi tiếng, hôm nay tôi chỉ lấy lại thứ đó từ trên người anh trả lại cho Hàn Tinh thôi. Ai là súc sinh mà anh vẫn còn chưa rõ sao?” Nói xong, lại dùng sức đè đầu gối xuống mạnh hơn nữa, Cố Sâm ở bên dưới giận dữ kêu thảm một tiếng.
Bãi đỗ xe có cài đặt camera theo dõi, sự việc vừa xảy ra, bảo vệ của đài truyền hình Tinh Không lập tức báo cáo cho đội trưởng. Nhóm người vội vàng hướng bãi đỗ xe chạy tới, mà bên trong đài truyền hình Tinh Không cũng là một mảnh hỗn loạn.
“Á Đồng!” Tiếu Kỳ Thậm lái xe tới nhưng không thấy người, chỉ thấy một chiếc xe với phần đầu xe bị đụng nát dừng ngay tại nơi Đan Á Đồng đứng chờ lúc nãy. Hắn kinh hoàng nhảy xuống xe, chỉ thấy duy nhất Đan Á Đồng cả người nhuộm đầy máu ở đằng sau cây cột, toàn bộ những thứ khác đều được hắn lựa chọn bỏ qua hết.
“Ở bên này, nhanh lên!” Năm, sáu người bảo vệ xông đến kiềm chế Cố Sâm. Đội trưởng nhìn thấy Đan Á Đồng với cánh tay vẫn còn đang chảy máu được Tiếu Kỳ Thậm kéo qua một bên, lập tức dùng bộ đàm gọi về đài báo cáo sự việc. Nghệ sĩ nổi tiếng lại bị người khác tập kích ngay tại đài mình, hơn nữa còn bị thương nặng, chuyện này nếu như xử lý không tốt, thì đây chính là bão tố trong giới giải trí.
“Cố Sâm! Anh hãy chờ đó cho tôi.” Sắc mặt Tiếu Kỳ Thậm sa sầm tới mức thật đáng sợ, hắn ôm lấy Đan Á Đồng “Anh sẽ được biết cái gì gọi là hối hận!” Nói xong, quay đầu nói với Tạ Huân ở kế bên “Anh lái xe, chúng ta lập tức đến bệnh viện. Để Lộ Phàm và Dương Quân ở lại xử lý chuyện ở đây là được rồi. Không cần động vào hiện trường, cứ để cảnh sát đến xử lý.”
Đan Á Đồng thấy bộ dạng này của Tiếu Kỳ Thậm “Anh không cần phải khẩn trương vậy đâu, vết thương không sâu…”
“Em câm miệng lại cho anh!” Tiếu Kỳ Thậm cau mày lại, đây là lần đầu tiên hắn giận dữ như vậy trước mặt Đan Á Đồng “Còn không nhìn xem em đã mất bao nhiêu máu này!”
Khóe miệng Đan Á Đồng co giật, cuối cùng không có nói thêm gì nữa. Vết thương quả thực không sâu lắm, đại khái cũng chỉ rách da, chứ không tổn thương đến xương. Kiếp trước, cậu thường xuyên đánh nhau trong cô nhi viện, nên mấy vết thương này cũng chẳng đáng ngại gì. Nhưng cậu lại phát hiện cả người Tiếu Kỳ Thậm dường như đã run rẩy, trong lòng trở nên ấm áp, rốt cuộc lời an ủi cũng không nói ra được.
“Em không khẩn trương, nhưng anh khẩn trương.” Tiếu Kỳ Thậm ôm cậu vào băng ghế sau của xe, gương mặt tối lại thật khó coi “Em yên tâm, anh sẽ không cho Cố Sâm được sống yên ổn đâu.”
Khóe miệng Đan Á Đồng cong cong, cậu để yên cho Tiếu Kỳ Thậm lấy ra một cái khăn tay trắng tinh bọc lên miệng vết thương của mình. Sau đó cậu nghe hắn dài dòng lải nhải bên tai, rồi dần dần nhắm mắt lại, dựa vào ngực Tiếu Kỳ Thậm ngủ thiếp đi.
Giản Nhã cùng những người khác vội vàng chạy đến nơi thì nhìn thấy tình cảnh này, cô thở dài một hơi, nói với Vu Nam ở bên cạnh “Phiền toái thật.”
Vu Nam nhíu mày “Cố Sâm này là óc heo hả trời?”
Giản Nhã lắc đầu “Có một số người có thói quen cần cảm giác được mọi người vây quanh chú ý đến. Vì sở thích này mà bọn họ có thể làm tất cả mọi chuyện. Nhưng một khi những người đó mất đi cái cảm giác này rồi, họ sẽ liền nổi điên lên, làm ra nhiều chuyện người ngoài không thể nào hiểu được. Chỉ là anh ta đã quên mất dù Đan Á Đồng bước ra từ cô nhi viện, nhưng sau lưng còn có một Tiếu Kỳ Thậm. Dù cho gia thế của Cố Sâm cũng không tồi, nhưng giờ chỉ sợ không đủ để cứu được hắn nữa.”
Vu Nam nhớ tới thái độ của Tiếu Kỳ Thậm lúc đối mặt với Đan Á Đồng, hắn lắc đầu, nghe kiểu nói chuyện của Giản Nhã, hắn liền biết lần này đài truyền hình Tinh Không sẽ đứng về phía nào rồi. Không có ai lại ngốc đến độ đi đắc tội với Tiếu gia. Cố Sâm lần này thật sự là xong rồi.
Cảnh sát quan sát thấy hiện trường như vậy, không mất nhiều thời gian liền nhận ra được sự tình không phải đơn giản, liền tại hiện trường lập biên bản với Dương Quân. Sau đó đưa Cố Sâm về đồn cảnh sát, cùng đi còn có Lộ Phàm và Dương Quân.
Trên đường đi tới đồn, không ngờ Dương Quân ngồi ở trong xe lại trầm mặc, Lộ Phàm liếc hắn, cười trêu chọc “Này, nhóc con, không phải cậu bị chuyện này hù cho chết khiếp rồi đấy chứ?”
Dương Quân mệt mỏi ngẩng đầu lên, ánh đèn lúc ẩn lúc hiện chiếu lên mặt hắn, có một loại áp lực khó nói nên lời “Vừa rồi, là Đan Á Đồng đã đẩy tôi ra.” Trên danh nghĩa là một trợ lý, mà hắn lại không làm được gì để giúp đỡ, đã vậy còn được người hắn phải chăm sóc bảo vệ cho mình. Loại cảm giác này như một cái gai đâm vào lòng hắn, khó chịu đến đáng sợ.
Lộ Phàm hiểu ý, khẽ thở dài “Cậu có phải cảm thấy thằng nhóc kia không cay nghiệt như trong tưởng tượng đúng không? Cậu cảm thấy mình hình như rất vô dụng phải không?”
Dương Quân không có gật đầu, nhưng thái độ lại quả thực là cam chịu. Hắn vẫn không tài nào quên được cảnh thằng kia cầm con dao sáng quắc lao tới, khiến hắn tới giờ vẫn còn thấy khiếp đảm, còn cả áy náy khi thấy Đan Á Đồng bị thương.
“Trước kia tôi cũng từng có một nghệ sĩ như vậy, cũng từng cùng người đó gặp phải tình huống tương tự.” Lộ Phàm đẩy mắt kính lên “Nhưng cậu phải nhớ kỹ, sự áy náy là một thứ không thể dùng được. Cậu chỉ cần sau này toàn tâm toàn ý trợ giúp cậu ta, không phụ lòng cậu ta là tốt rồi.”
Hồi đó lúc hai người bọn họ bị chặn lại trong một con hẻm, Cảnh An Tước vì anh mà đã bị đánh một gậy, cuối cùng bị gẫy xương mà phải nằm yên trong bệnh viện suốt một thời gian dài. Khi đó, anh đã tự nhủ với lòng rằng bản thân sẽ một lòng trợ giúp cậu ấy.
“Toàn tâm toàn ý sao?” Dương Quân nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần hiểu rõ, ánh mắt lại càng thêm kiên định. Cho dù nhân phẩm Đan Á Đồng ra sao, ít nhất lúc đối mặt với nguy hiểm cậu ta sẽ không chỉ quan tâm có mỗi bản thân mình, mà hắn là một người tự xưng là tâm địa thiện lương lại không hẳn có thể làm vậy được. Một người như thế, đúng là rất đáng để cho hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ. Cẩn thận nghĩ lại, thiếu niên kia dù biểu hiện già dặn tới cỡ nào, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến hai mươi tuổi.
Trong bệnh viện, Đan Á Đồng vì được gây mê nên đã yên tĩnh nằm ngủ, chỉ là gương mặt vốn đã trắng nõn nay bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch. Tiếu Kỳ Thậm ngồi trong phòng bệnh, bàn tay cầm ly nước hơi run run lên.
Tạ Huân nhìn thấy bộ dạng của Tiếu Kỳ Thậm như vậy, thở dài nói “Để tôi gọi y tá đem tới cho cậu một cái giường. Ngày mai cậu còn có lịch trình, mà cậu cứ cố chịu đựng như vậy hoài cũng không phải là biện pháp tốt.”
Ly nước trong tay Tiếu Kỳ Thậm đã nguội lạnh từ lâu, hắn mỏi mệt nhắm mắt lại “Anh Tạ à, bây giờ tôi căn bản ngủ không được. Tôi mà nhắm mắt lại là thế nào cũng thấy một mảng toàn máu đỏ. Thật là buồn cười, không ngờ tôi cũng sẽ có một ngày như vậy. Lâm Vũ Hân nói đúng, không phải cái gì mình coi trọng cũng đều sẽ ngoan ngoãn tới tay mình. Lúc trước tôi nói tỉnh bơ như thế là vì bản thân chưa từng yêu hết mình. Hôm nay tôi mới hiểu được, cái loại cảm giác lo được lo mất này mới chính là tình yêu.”
Hắn nghẹn ngào mở miệng nói tiếp “Anh Tạ, tôi xong đời rồi.” Lúc hắn nhìn thấy Đan Á Đồng cả người đầy máu, hắn dường như có cảm giác đây là tận thế. Hắn nhận ra loại cảm xúc mãnh liệt này chính là tuyệt vọng. Tiếu Kỳ Thậm hắn vậy mà lại sẽ có cảm giác tuyệt vọng.
Tạ Huân đổi cho hắn một ly nước ấm khác, chậm rãi nói “Thật ra thì cậu đã xong đời từ lâu rồi, chỉ là cậu không có phát hiện ra mà thôi.”
Tiếu Kỳ Thậm mở to mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Đan Á Đồng, sắc mặt dần dần trở nên kiên định “Anh Tạ, tôi muốn làm cho giới truyền thông từ từ chấp nhận hai chúng tôi.”
“Ách… Ừ.” Tạ Huân sờ sờ cái mũi, thật ra thì làm cho Đan Á Đồng chấp nhận cậu mới là công trình to lớn nhất đấy.
Tiếu Kỳ Thậm cũng không chú ý tới biểu hiện của Tạ Huân. Hắn cúi người xuống hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Đan Á Đồng “Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không cho phép ai làm tổn thương em lần nữa.”
Tạ Huân thấy một màn này thì ngước mặt lên nhìn trời than thở. Chỉ là bị một con dao bé tí rạch thành một miệng vết thương nhỏ xíu, vậy mà Tiếu Đại Thiên vương đã run rẩy gần cả nửa đêm. Giờ lại còn ở đây thú nhận tình cảm sâu đậm, bộ cậu ta cho rằng cậu ta đang đóng phim Quỳnh Dao chắc?!
Nhưng… Có lẽ, hai người này sẽ có thể hạnh phúc, có lẽ vậy.
–––––––––––––––
Chú thích thêm:
Tên gốc: Bị thương cẩu huyết
Ta tự đổi đề, một phù hợp với phần nào đó tinh thần câu chuyện, hai là dễ hiểu, hehe. Ta có chủ trương Việt hóa nhất có thể mà, nên nàng/ chàng nào không thích cũng thông cảm nhé. (cuopbienmap)
Cẩu huyết: (狗血/Gǒu xuè). Ageha: Xin mời các bạn ghé qua nhà của nàng Tiểu Diệp Thảo (ấn vào đây nè ^^) để đọc bài diễn giải của nàng ấy về từ này. Và một lần nữa xin cảm ơn nàng Tiểu Diệp Thảo đã cho phép mình dẫn link. ^^
2. Gốc: súc sinh ngươi muội
Nàng Ageha đã rất công phu đi tìm mấy đoạn giải thích này. Cơ mà túm lại một câu, thay vì chửi Mẹ mày, Bà mày… thì dùng muội ngươi, ý chửi, và mang tính chất nhẹ nhàng hơn. (cuopbienmap)
Ngươi muội: Ừ, từ này chắc có rất nhiều bạn đọc đam mỹ cũng đã từng gặp qua. Sau đây là phần giải thích từ này được trích từ một bộ đam mỹ khác, và mình đã được nàng Bạch Mộc bên tanghoatieukhuc.wordpress.com cho phép quote lại. Xin cảm ơn nàng Bạch Mộc một lần nữa. =)
[A nói]
“Thiếu niên ngươi nghe đây, muội muội đương nhiên là có rất nhiều. Tỷ như:
/1/ muội muội ruột của ngươi
/2/ biểu muội của ngươi
/3/ đường muội của ngươi
/4/ muội muội nhà hàng xóm
/5/ muội muội tẩu tử ngươi
/6/ muội muội tỷ phu ngươi
/7/ muội muội cữu cữu ngươi
/8/ muội muội đại bá ngươi
/9/ muội muội hôn thê của ngươi
/10/…
ngươi hiểu rồi chứ?”
[B nói]
“Không hiểu!”
[A nói]
“Ngươi muội chính là ngươi muội chứ không phải ta muội, ngươi muội chính là đứa nhỏ thuộc giống cái có quan hệ huyết thống thấp hơn với ngươi mà mẹ ngươi sinh ra, ngươi muội nhỏ hơn so với ngươi, cho nên gọi là ngươi muội.
Nếu ngươi không có muội mà người khác hướng vào mặt gọi ngươi muội tức là không phải nói ngươi muội. Mà người khác không biết ngươi muội lại đối với ngươi nói ngươi muội vậy hắn nói ngươi muội chính là do mẹ ngươi sinh, nhưng ngặt cái là trên thực tế mẹ ngươi không có sinh ngươi muội, thế là ở đây trước sau xảy ra mâu thuẫn.
Cho nên tổng hợp lại mà suy xét thì, người khác đối với ngươi nói ngươi muội kỳ thật chính là một câu ngoài cửa miệng ý chỉ ân cần thăm hỏi. Nhưng là, người khác ân cần thăm hỏi vì cái gì không hỏi đến mẹ ngươi hay ba ngươi hay bà nội của ngươi ông nội của ngươi mà chỉ ân cần thăm hỏi ngươi muội đâu, cá nhân ta cho rằng đây là hiển thị cái cá tính, là chỗ đặc sắc của bản thân.
Vì thế kể từ bây giờ nếu ngươi nghe được có người bảo với ngươi ngươi muội, ngươi có thể hồi đáp lại hắn một câu ngươi muội cái đầu, nhưng mà xét thấy như vậy chưa đủ bộc lộ cá tính, nếu như cảm thấy muốn đặc sắc hơn thì có thể trả lời là ngươi muội cái ngươi muội.
Cuối cùng ta tổng kết rốt ráo một câu, ngươi muội là một vấn đề rất thâm ảo, hiện tại trình độ khoa học của chúng ta tuy là đã đạt đến trình độ lên trời xuống đất, nhưng lại chỉ có thể hiểu được một cái bề mặt cực kỳ nhỏ bé của vấn đề này thôi a, huynh đệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất